Cố An Hi ở lại bệnh viện chăm sóc Dịch Cẩn Đình đến ngày thứ năm thì anh ta được xuất viện.
Năm ngày vừa qua đối với Cố An Hi thật mơ hồ, Dịch Cẩn Đình không gây sự, không mắng cô… hai người chuyện ai người nấy làm, kể cả nói chuyện cũng rất hạn chế.
Đêm hôm qua, anh ta lại hỏi cô một câu, cô có hối hận vì việc cô đã làm trước kia không?
Lúc đó cô không hiểu anh đang muốn hỏi cái gì, nhưng trước kia, đối với cô nó là kí ức đẹp đẽ, cô cũng không hỏi lại anh, chỉ lắc đầu nói, cô không hối hận.
Cô không hối hận vì trước kia đem lòng yêu thích anh.
“Nhị ca, tôi thu dọn một chút, buổi chiều làm xong thủ tục xuất viện, đường về Bạch Kim Thượng Uyển và chỗ anh ở không cùng đường, một lát tài xế Vương sẽ đến đưa anh về.” - Cố An Hi vừa dọn dẹp một chút vừa nói.
Dịch Cẩn Đình mím môi, giọng điệu khó chịu: “Cô có thể bỏ mặc bệnh nhân tự xuất viện một mình à?”
Cố An Hi đưa mắt nhìn anh, anh ta gần đây hơi lạ, trước kia chỉ muốn cô cút càng xa càng tốt phải không?
“Nếu anh muốn thì tôi sẽ đưa anh về nơi anh sống trước…”
Dịch Cẩn Đình nghe vậy mới dịu xuống sự khó chịu.
Bên ngoài Dương Hàn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Cố An Hi ở trong phòng bệnh, có chút kinh ngạc, lại bước về phía Dịch Cẩn Đình đưa cho anh một xấp tài liệu.
“Dịch tổng, đã làm xong theo phân phó của anh.”
Dịch Cẩn Đình nhận lấy tài liệu, gật đầu mở ra xem.
Xem xong, nhìn thấy Dương Hàn vẫn đứng ở đó nhìn Cố An Hi, Dịch Cẩn Đình lạnh giọng: “Còn có việc gì à?”
Dương Hàn nghe giọng nói dọa người của anh, sợ sệt nhanh chóng bỏ chạy.
Đợi cánh cửa đóng lại, Dịch Cẩn Đình nhìn Cố An Hi, đôi môi hơi nhếch lên: “Đến đây xem cái này.”
Cố An Hi nhìn tài liệu anh ta đặt trên bàn, không suy nghĩ cầm lên đọc, là giấy tờ thu mua Cố thị, Cố Thanh Sơn đã bán Cố thị cho Dịch Cẩn Đình… và Dịch Cẩn Đình đã sang nhượng pháp lý cho Cố An Hi.
Quả nhiên Cố thị vào tay Cố Thanh Sơn chỉ còn cái xác rỗng, Dịch Cẩn Đình cũng không dùng bao nhiêu tiền có thể mua lại, xem ra Cố Thanh Sơn chính là muốn vứt đi càng sớm càng tốt.
“Không cần cảm ơn, đó là thỏa thuận của chúng ta.” - Dịch Cẩn Đình thấy trong mắt Cố An Hi tràn ngập vui vẻ liền nói.
Cố An Hi lúc này có chút khó kiềm chế, dù là cái xác rỗng, cuối cùng cô cũng có thể lấy lại tâm huyết của mẹ mình.
Nhìn những dòng chữ trên giấy, vành mắt Cố An Hi đỏ ửng, giọt nước mắt từ hốc mắt lăn xuống, người cha đó của cô cuối cùng cũng vứt bỏ hoàn toàn mẹ con cô, cũng vứt bỏ Cố thị.
Cô nhào vào lòng Dịch Cẩn Đình khóc thật lớn, giống như mọi phòng bị đã bị mấy ngày qua gỡ bỏ.
“Nhị ca, cảm ơn anh… thật cảm ơn anh.”
Dịch Cẩn Đình toàn thân cứng ngắt, lần này không hề có cảm giác muốn đẩy cô ra, bàn tay nắm chặt lại, bởi lúc này anh muốn ôm thật chặt cô vào lòng an ủi cô.
Không thể khống chế được, Dịch Cẩn Đình từ từ nâng bàn tay xoa lên tóc Cố An Hi: “Đã nói…không cần cảm ơn.”
Cố An Hi tựa trong lòng ngực Dịch Cẩn Đình lắc đầu: “Nhị ca, cuối cùng…ông ấy cũng đã hoàn toàn vứt bỏ mẹ tôi và tôi…”
Dịch Cẩn Đình trong lòng khó chịu, nghĩ đến nếu anh và cô ly hôn, anh cũng sẽ giống như Cố Thanh Sơn sao, vứt bỏ Cố An Hi và mẹ cô ấy không nơi nương tựa.
Anh muốn mở miệng nói cái gì đó, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, một giọng nói trong trẻo dịu dàng như vui mừng vang lên: “Cẩn Đình, em đã trở về.”
Cố An Hi toàn thân cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng, Dịch Cẩn Đình đã nhanh chóng đẩy cô ra, có lẽ vì lực quá mạnh, khiến đầu gối cô va vào cạnh giường, một cơn đau buốt đến đổ mồ hôi kéo đến.
Dịch Cẩn Đình nhíu mày lại, anh chỉ là phản xạ, không hề cố ý muốn cô bị đau.
“Cẩn Đình, có chuyện gì vậy?” - Mộ Tuyết bước vào, nhìn về phía Cố An Hi: “An Hi đến thăm anh?”
Dịch Cẩn Đình chỉ gật đầu: “Ừm.”
Mộ Tuyết làm như không thấy cái gì mỉm cười: “Em nghe nói hôm nay anh xuất viện vậy nên vừa quay về liền đến đây đón anh về nhà.”
Cố An Hi đứng thẳng người lên, lúc này cô mới tỉnh táo lại, nhìn về phía Mộ Tuyết, sau đó lại nói với Dịch Cẩn Đình: “Đã vậy tôi về trước.”
“An Hi, em sao vậy, sao mắt em đỏ vậy? Là Cẩn Đình nhà chị bắt nạt em à?” - Mộ Tuyết quan tâm hỏi Cố An Hi.
Cố An Hi không đáp, nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh. Vết thương ở chân lúc nãy va vào, máu chảy ra, lúc này cô mới để ý, liền nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh rửa một chút.
Cô đi ra ngoài, nhìn thấy Mộ Tuyết đứng ở bồn rửa mặt, cô hơi kinh ngạc một chút rồi quay đi.
“Cố An Hi.” - Mộ Tuyết nhếch môi cười: “Cô thật có khả năng a.”
Cố An Hi: “…”
Cố An Hi không lên tiếng, cũng không muốn nói chuyện với Mộ Tuyết.
“Cô cho rằng cô không nói gì tôi sẽ không biết gì sao?” - Sắc mặt Mộ Tuyết âm trầm, trở nên tức giận: “Tại sao cô lại đến đây, còn ôm Cẩn Đình?”
Cố An Hi nhíu mày nhìn Mộ Tuyết: “Ôm thì đã sao, anh ta cũng là chồng hợp pháp của tôi.”
Mộ Tuyết hừ lạnh: “Bây giờ cô đang làm những việc không biết xấu hổ, cô có vui không?”
“Cái gì gọi là không biết xấu hổ, Mộ Tuyết, miệng của cô thật hôi hám.” - Cố An Hi có chút tức giận.
Cố An Hi nói xong muốn rời đi, cô không muốn mất thời gian với cô gái này.
“Cố An Hi, cô còn dám bỏ đi, cô nói rõ đi, cô có ý đồ gì, Cẩn Đình là của tôi.”
Nhìn bàn tay thừa trên cổ tay mình, Cố An Hi cau mày: “Mộ Tuyết, cô nổi điên cái gì ở đây? Không phải cô rất tự tin nói Dịch Cẩn Đình là của cô sao? Bây giờ cô đang làm gì vậy?” - Cố An Hi cười khẩy: “Sao vậy? Cô đang nghĩ anh ta thay lòng rồi? Mộ Tuyết, cô đang sợ sao?”
“Sợ tôi cướp mất anh ta à?” - Cố An Hi cười lạnh.
“Ai nói tôi đang sợ, tôi chỉ cảm thấy cô quá trơ trẽn. Cẩn Đình là bạn trai của tôi, cô chẳng là cái thá gì cả. Không có được tình yêu của anh ấy liền giờ thủ đoạn hèn hạ, cô không thấy xấu hổ à, đồ tiện nhân.”
“CHÁT.”
Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, gương mặt Cố An Hi tê dại.
Cô sửng sốt đưa tay sờ lên gương mặt vừa bị đánh của mình.
“Cẩn Đình là người đàn ông của tôi, một tát này là tôi dạy dỗ cô, muốn cô nhớ kỹ cái gì có thể làm, cái gì không…”
“CHÁT…”
Mộ Tuyết còn chưa nói hết thì một cái tát thật mạnh rơi vào trên mặt cô ta, cô ta không thể tin được nhìn chằm chằm Cố An Hi, một lúc sau cô ta mới nói với giọng run rẩy: “Cô…cô dám đánh tôi?”
“Tại sao tôi không dám đánh cô?” - Cố An Hi mỉa mai nói: “Cô cho rằng cô là ai?”
“Tao liều mạng với mày.” - Mộ Tuyết hét lên, lao về phía Cố An Hi.
Ánh mắt Cố An Hi trở nên lạnh lùng và cứng rắn, cô nhìn thấy Cố An Hi đang nhảy lên và nhào tới, chỉ lách người qua một bên.
Mộ Tuyết lúc này đang lao về phía cánh cửa mà không thể dừng lại được.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bị người khác mở ra, Mộ Tuyết lao vào vòng tay của người đứng trước cửa.
Người đàn ông lùi lại một bước, đứng vững, kéo Mộ Tuyết đứng lên: “Mộ Tuyết?”
Nghe thanh âm của người kia, toàn thân Mộ Tuyết run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu lên: “Cẩn Đình…”
Mộ Tuyết nói đi tiễn Cố An Hi, Dịch Cẩn Đình cảm thấy Mộ Tuyết còn chưa quay lại liền đi ra ngoài nhìn xem, lúc đi ngang qua liền nghe tiếng cải vã.
Lúc này, Cố An Hi đang đứng thẳng ở một bên, vẻ mặt lãnh đạm, trong khi một bên má của Mộ Tuyết đã sưng lên đỏ tấy.
“Có chuyện gì vậy?”
“Cẩn Đình…” - Mộ Tuyết khóc lóc thảm thiết, nắm lấy tay Dịch Cẩn Đình và nói một cách đáng thương: “Em đi vệ sinh… vô tình gặp An Hi…”
Cô ta không nói gì nữa, chỉ ủy khuất che đi gương mặt bị đánh.
Dịch Cẩn Đình nhìn Mộ Tuyết, sau đó nhìn Cố An Hi: “Cố An Hi, cô ngày càng lớn gan.”
Cố An Hi nhếch môi, nhẹ nhàng mỉm cười, chủ yếu mang theo giọng điệu giễu cợt: “Dịch tiên sinh, tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”
“Không hiểu, Cố An Hi, cô đã đánh Mộ Tuyết?”
Ý cười trên môi Cố An Hi ngày càng đậm hơn: “Dịch tiên sinh, tại sao tôi không thể đánh? Cô ta là cha tôi hay mẹ tôi? Hay anh nghĩ cô ta là người anh yêu nên tôi không được đánh? Hừ…hôm nay đúng là tôi đã đánh cô ta, Dịch tiên sinh, anh làm gì được tôi?”
Cố An Hi quay mặt lai, một bên má bên kia in vào trong mắt Dịch Cẩn Đình, đó là một mảng đỏ sưng lên. Đồng tử Dịch Cẩn Đình co rút, một cảm giác đau lòng dâng lên, trái tim như bị ai siết lại.
“Tôi còn không hiểu vì cái gì cô ta lại ra tay đánh tôi trước. Dịch tiên sinh, cho dù cô ta là người yêu của anh, cũng không thể vô duyên vô cớ động tay với tôi. Đánh tôi, tôi sẽ liền đánh lại.”
Mộ Tuyết biến sắc, lo lắng nhìn Dịch Cẩn Đình: “Cẩn Đình, nghe em giải thích.”
Dịch Cẩn Đình có chút khó hiểu không phân biệt được, mím môi thật chặt, nhìn chằm chằm Cố An Hi không nói gì.
“Dịch tiên sinh, phiền anh lần sau quản tốt nữ nhân của mình.”
Nói xong, Cố An Hi bước đi ra khỏi cửa mà không quay đầu lại.
Dịch Cẩn Đình bực bội trong lòng quay lại phòng bệnh. Mộ Tuyết đi theo phía sau, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
“Cẩn Đình, anh giận em sao?”
Không nghe được câu trả lời của Dịch Cẩn Đình, cô ta nói tiếp: “Cẩn Đình, đúng là em ra tay trước, nhưng là vì em quá tức giận. Bởi vì cô ấy rõ ràng là bạn của em, cô ấy biết chúng ta yêu nhau, cô ấy lại ôm anh như vậy.”
“Cô ấy có chút xúc động nên như vậy, em đừng nghĩ nhiều.” - Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt đáp.
“Nhưng ánh mắt của anh nhìn cô ấy lúc đó rất ôn nhu, giống như cô ấy là người anh yêu rất nhiều.”
Nghe vậy, tuy trên gương mặt Dịch Cẩn Đình vẫn lãnh đạm, nhưng trong lòng nhảy lên, giống như tâm sự bị người khác nhìn thấy.
“Cẩn Đình, anh từng hứa cả đời này sẽ chăm sóc và bảo vệ em, anh có còn nhớ không? Anh sẽ không thay lòng, phải không?”
“Ừm.”
Mộ Tuyết nắm lấy tay Dịch Cẩn Đình thật chặt: “Nếu anh nói như vậy, em tin anh… nhưng Cẩn Đình, hãy chứng minh đi.”
Lông mày anh nhíu chặt lại, ánh mắt anh nhìn cô đầy dò hỏi.
Mộ Tuyết thẳng lưng, sau đó chậm rãi hướng về phía Dich Cẩn Đình, hai mắt chớp chớp: “Cẩn Đình, hôn em đi.”
Năm ngày vừa qua đối với Cố An Hi thật mơ hồ, Dịch Cẩn Đình không gây sự, không mắng cô… hai người chuyện ai người nấy làm, kể cả nói chuyện cũng rất hạn chế.
Đêm hôm qua, anh ta lại hỏi cô một câu, cô có hối hận vì việc cô đã làm trước kia không?
Lúc đó cô không hiểu anh đang muốn hỏi cái gì, nhưng trước kia, đối với cô nó là kí ức đẹp đẽ, cô cũng không hỏi lại anh, chỉ lắc đầu nói, cô không hối hận.
Cô không hối hận vì trước kia đem lòng yêu thích anh.
“Nhị ca, tôi thu dọn một chút, buổi chiều làm xong thủ tục xuất viện, đường về Bạch Kim Thượng Uyển và chỗ anh ở không cùng đường, một lát tài xế Vương sẽ đến đưa anh về.” - Cố An Hi vừa dọn dẹp một chút vừa nói.
Dịch Cẩn Đình mím môi, giọng điệu khó chịu: “Cô có thể bỏ mặc bệnh nhân tự xuất viện một mình à?”
Cố An Hi đưa mắt nhìn anh, anh ta gần đây hơi lạ, trước kia chỉ muốn cô cút càng xa càng tốt phải không?
“Nếu anh muốn thì tôi sẽ đưa anh về nơi anh sống trước…”
Dịch Cẩn Đình nghe vậy mới dịu xuống sự khó chịu.
Bên ngoài Dương Hàn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Cố An Hi ở trong phòng bệnh, có chút kinh ngạc, lại bước về phía Dịch Cẩn Đình đưa cho anh một xấp tài liệu.
“Dịch tổng, đã làm xong theo phân phó của anh.”
Dịch Cẩn Đình nhận lấy tài liệu, gật đầu mở ra xem.
Xem xong, nhìn thấy Dương Hàn vẫn đứng ở đó nhìn Cố An Hi, Dịch Cẩn Đình lạnh giọng: “Còn có việc gì à?”
Dương Hàn nghe giọng nói dọa người của anh, sợ sệt nhanh chóng bỏ chạy.
Đợi cánh cửa đóng lại, Dịch Cẩn Đình nhìn Cố An Hi, đôi môi hơi nhếch lên: “Đến đây xem cái này.”
Cố An Hi nhìn tài liệu anh ta đặt trên bàn, không suy nghĩ cầm lên đọc, là giấy tờ thu mua Cố thị, Cố Thanh Sơn đã bán Cố thị cho Dịch Cẩn Đình… và Dịch Cẩn Đình đã sang nhượng pháp lý cho Cố An Hi.
Quả nhiên Cố thị vào tay Cố Thanh Sơn chỉ còn cái xác rỗng, Dịch Cẩn Đình cũng không dùng bao nhiêu tiền có thể mua lại, xem ra Cố Thanh Sơn chính là muốn vứt đi càng sớm càng tốt.
“Không cần cảm ơn, đó là thỏa thuận của chúng ta.” - Dịch Cẩn Đình thấy trong mắt Cố An Hi tràn ngập vui vẻ liền nói.
Cố An Hi lúc này có chút khó kiềm chế, dù là cái xác rỗng, cuối cùng cô cũng có thể lấy lại tâm huyết của mẹ mình.
Nhìn những dòng chữ trên giấy, vành mắt Cố An Hi đỏ ửng, giọt nước mắt từ hốc mắt lăn xuống, người cha đó của cô cuối cùng cũng vứt bỏ hoàn toàn mẹ con cô, cũng vứt bỏ Cố thị.
Cô nhào vào lòng Dịch Cẩn Đình khóc thật lớn, giống như mọi phòng bị đã bị mấy ngày qua gỡ bỏ.
“Nhị ca, cảm ơn anh… thật cảm ơn anh.”
Dịch Cẩn Đình toàn thân cứng ngắt, lần này không hề có cảm giác muốn đẩy cô ra, bàn tay nắm chặt lại, bởi lúc này anh muốn ôm thật chặt cô vào lòng an ủi cô.
Không thể khống chế được, Dịch Cẩn Đình từ từ nâng bàn tay xoa lên tóc Cố An Hi: “Đã nói…không cần cảm ơn.”
Cố An Hi tựa trong lòng ngực Dịch Cẩn Đình lắc đầu: “Nhị ca, cuối cùng…ông ấy cũng đã hoàn toàn vứt bỏ mẹ tôi và tôi…”
Dịch Cẩn Đình trong lòng khó chịu, nghĩ đến nếu anh và cô ly hôn, anh cũng sẽ giống như Cố Thanh Sơn sao, vứt bỏ Cố An Hi và mẹ cô ấy không nơi nương tựa.
Anh muốn mở miệng nói cái gì đó, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, một giọng nói trong trẻo dịu dàng như vui mừng vang lên: “Cẩn Đình, em đã trở về.”
Cố An Hi toàn thân cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng, Dịch Cẩn Đình đã nhanh chóng đẩy cô ra, có lẽ vì lực quá mạnh, khiến đầu gối cô va vào cạnh giường, một cơn đau buốt đến đổ mồ hôi kéo đến.
Dịch Cẩn Đình nhíu mày lại, anh chỉ là phản xạ, không hề cố ý muốn cô bị đau.
“Cẩn Đình, có chuyện gì vậy?” - Mộ Tuyết bước vào, nhìn về phía Cố An Hi: “An Hi đến thăm anh?”
Dịch Cẩn Đình chỉ gật đầu: “Ừm.”
Mộ Tuyết làm như không thấy cái gì mỉm cười: “Em nghe nói hôm nay anh xuất viện vậy nên vừa quay về liền đến đây đón anh về nhà.”
Cố An Hi đứng thẳng người lên, lúc này cô mới tỉnh táo lại, nhìn về phía Mộ Tuyết, sau đó lại nói với Dịch Cẩn Đình: “Đã vậy tôi về trước.”
“An Hi, em sao vậy, sao mắt em đỏ vậy? Là Cẩn Đình nhà chị bắt nạt em à?” - Mộ Tuyết quan tâm hỏi Cố An Hi.
Cố An Hi không đáp, nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh. Vết thương ở chân lúc nãy va vào, máu chảy ra, lúc này cô mới để ý, liền nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh rửa một chút.
Cô đi ra ngoài, nhìn thấy Mộ Tuyết đứng ở bồn rửa mặt, cô hơi kinh ngạc một chút rồi quay đi.
“Cố An Hi.” - Mộ Tuyết nhếch môi cười: “Cô thật có khả năng a.”
Cố An Hi: “…”
Cố An Hi không lên tiếng, cũng không muốn nói chuyện với Mộ Tuyết.
“Cô cho rằng cô không nói gì tôi sẽ không biết gì sao?” - Sắc mặt Mộ Tuyết âm trầm, trở nên tức giận: “Tại sao cô lại đến đây, còn ôm Cẩn Đình?”
Cố An Hi nhíu mày nhìn Mộ Tuyết: “Ôm thì đã sao, anh ta cũng là chồng hợp pháp của tôi.”
Mộ Tuyết hừ lạnh: “Bây giờ cô đang làm những việc không biết xấu hổ, cô có vui không?”
“Cái gì gọi là không biết xấu hổ, Mộ Tuyết, miệng của cô thật hôi hám.” - Cố An Hi có chút tức giận.
Cố An Hi nói xong muốn rời đi, cô không muốn mất thời gian với cô gái này.
“Cố An Hi, cô còn dám bỏ đi, cô nói rõ đi, cô có ý đồ gì, Cẩn Đình là của tôi.”
Nhìn bàn tay thừa trên cổ tay mình, Cố An Hi cau mày: “Mộ Tuyết, cô nổi điên cái gì ở đây? Không phải cô rất tự tin nói Dịch Cẩn Đình là của cô sao? Bây giờ cô đang làm gì vậy?” - Cố An Hi cười khẩy: “Sao vậy? Cô đang nghĩ anh ta thay lòng rồi? Mộ Tuyết, cô đang sợ sao?”
“Sợ tôi cướp mất anh ta à?” - Cố An Hi cười lạnh.
“Ai nói tôi đang sợ, tôi chỉ cảm thấy cô quá trơ trẽn. Cẩn Đình là bạn trai của tôi, cô chẳng là cái thá gì cả. Không có được tình yêu của anh ấy liền giờ thủ đoạn hèn hạ, cô không thấy xấu hổ à, đồ tiện nhân.”
“CHÁT.”
Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, gương mặt Cố An Hi tê dại.
Cô sửng sốt đưa tay sờ lên gương mặt vừa bị đánh của mình.
“Cẩn Đình là người đàn ông của tôi, một tát này là tôi dạy dỗ cô, muốn cô nhớ kỹ cái gì có thể làm, cái gì không…”
“CHÁT…”
Mộ Tuyết còn chưa nói hết thì một cái tát thật mạnh rơi vào trên mặt cô ta, cô ta không thể tin được nhìn chằm chằm Cố An Hi, một lúc sau cô ta mới nói với giọng run rẩy: “Cô…cô dám đánh tôi?”
“Tại sao tôi không dám đánh cô?” - Cố An Hi mỉa mai nói: “Cô cho rằng cô là ai?”
“Tao liều mạng với mày.” - Mộ Tuyết hét lên, lao về phía Cố An Hi.
Ánh mắt Cố An Hi trở nên lạnh lùng và cứng rắn, cô nhìn thấy Cố An Hi đang nhảy lên và nhào tới, chỉ lách người qua một bên.
Mộ Tuyết lúc này đang lao về phía cánh cửa mà không thể dừng lại được.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bị người khác mở ra, Mộ Tuyết lao vào vòng tay của người đứng trước cửa.
Người đàn ông lùi lại một bước, đứng vững, kéo Mộ Tuyết đứng lên: “Mộ Tuyết?”
Nghe thanh âm của người kia, toàn thân Mộ Tuyết run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu lên: “Cẩn Đình…”
Mộ Tuyết nói đi tiễn Cố An Hi, Dịch Cẩn Đình cảm thấy Mộ Tuyết còn chưa quay lại liền đi ra ngoài nhìn xem, lúc đi ngang qua liền nghe tiếng cải vã.
Lúc này, Cố An Hi đang đứng thẳng ở một bên, vẻ mặt lãnh đạm, trong khi một bên má của Mộ Tuyết đã sưng lên đỏ tấy.
“Có chuyện gì vậy?”
“Cẩn Đình…” - Mộ Tuyết khóc lóc thảm thiết, nắm lấy tay Dịch Cẩn Đình và nói một cách đáng thương: “Em đi vệ sinh… vô tình gặp An Hi…”
Cô ta không nói gì nữa, chỉ ủy khuất che đi gương mặt bị đánh.
Dịch Cẩn Đình nhìn Mộ Tuyết, sau đó nhìn Cố An Hi: “Cố An Hi, cô ngày càng lớn gan.”
Cố An Hi nhếch môi, nhẹ nhàng mỉm cười, chủ yếu mang theo giọng điệu giễu cợt: “Dịch tiên sinh, tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”
“Không hiểu, Cố An Hi, cô đã đánh Mộ Tuyết?”
Ý cười trên môi Cố An Hi ngày càng đậm hơn: “Dịch tiên sinh, tại sao tôi không thể đánh? Cô ta là cha tôi hay mẹ tôi? Hay anh nghĩ cô ta là người anh yêu nên tôi không được đánh? Hừ…hôm nay đúng là tôi đã đánh cô ta, Dịch tiên sinh, anh làm gì được tôi?”
Cố An Hi quay mặt lai, một bên má bên kia in vào trong mắt Dịch Cẩn Đình, đó là một mảng đỏ sưng lên. Đồng tử Dịch Cẩn Đình co rút, một cảm giác đau lòng dâng lên, trái tim như bị ai siết lại.
“Tôi còn không hiểu vì cái gì cô ta lại ra tay đánh tôi trước. Dịch tiên sinh, cho dù cô ta là người yêu của anh, cũng không thể vô duyên vô cớ động tay với tôi. Đánh tôi, tôi sẽ liền đánh lại.”
Mộ Tuyết biến sắc, lo lắng nhìn Dịch Cẩn Đình: “Cẩn Đình, nghe em giải thích.”
Dịch Cẩn Đình có chút khó hiểu không phân biệt được, mím môi thật chặt, nhìn chằm chằm Cố An Hi không nói gì.
“Dịch tiên sinh, phiền anh lần sau quản tốt nữ nhân của mình.”
Nói xong, Cố An Hi bước đi ra khỏi cửa mà không quay đầu lại.
Dịch Cẩn Đình bực bội trong lòng quay lại phòng bệnh. Mộ Tuyết đi theo phía sau, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
“Cẩn Đình, anh giận em sao?”
Không nghe được câu trả lời của Dịch Cẩn Đình, cô ta nói tiếp: “Cẩn Đình, đúng là em ra tay trước, nhưng là vì em quá tức giận. Bởi vì cô ấy rõ ràng là bạn của em, cô ấy biết chúng ta yêu nhau, cô ấy lại ôm anh như vậy.”
“Cô ấy có chút xúc động nên như vậy, em đừng nghĩ nhiều.” - Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt đáp.
“Nhưng ánh mắt của anh nhìn cô ấy lúc đó rất ôn nhu, giống như cô ấy là người anh yêu rất nhiều.”
Nghe vậy, tuy trên gương mặt Dịch Cẩn Đình vẫn lãnh đạm, nhưng trong lòng nhảy lên, giống như tâm sự bị người khác nhìn thấy.
“Cẩn Đình, anh từng hứa cả đời này sẽ chăm sóc và bảo vệ em, anh có còn nhớ không? Anh sẽ không thay lòng, phải không?”
“Ừm.”
Mộ Tuyết nắm lấy tay Dịch Cẩn Đình thật chặt: “Nếu anh nói như vậy, em tin anh… nhưng Cẩn Đình, hãy chứng minh đi.”
Lông mày anh nhíu chặt lại, ánh mắt anh nhìn cô đầy dò hỏi.
Mộ Tuyết thẳng lưng, sau đó chậm rãi hướng về phía Dich Cẩn Đình, hai mắt chớp chớp: “Cẩn Đình, hôn em đi.”
Cố An Hi rời khỏi bệnh viện, trong lòng đầy chua xót, nghĩ tới mấy ngày qua cô và Dịch Cẩn Đình xem như chung sống hòa bình, Mộ Tuyết của anh ta xuất hiện, anh ta liền trở mặt ngay lập tức. Nhưng Cố thị cô đã không còn sợ mất nữa, hiện tại chỉ cần mẹ cô có thể xuất viện, cô sẽ nhanh chóng ly hôn anh ta. Gần đây chăm sóc Dịch Cẩn Đình ở bệnh viện, cô thường không ngủ ngon giấc, vậy nên liền quay về Bạch Kim Thượng Uyển ngủ một giấc. Ngờ đâu, ngủ một mạch đến tối, khi tỉnh lại, toàn bộ căn biệt thự tối đen như mực, dì Hứa đã được cử đến chăm sóc mẹ cô, vậy nên lúc này… chìm trong màn đêm chỉ có cô và căn biệt thự rộng lớn. Cố An Hi mò mẫn đến công tắc đèn, lúc mở lên liền nhìn thấy một bóng người đang ngồi ở ghế sô pha, trên tay vẫn còn đốt một tàn thuốc. Lần này, cô cũng không giật mình, nhàn nhạt nhìn Dịch Cẩn Đình cười cười: “Đến rồi à? Là vì tôi đánh Mộ Tuyết của anh sao? Không phải ở bệnh viện tôi đã nói rõ rồi sao? Sao vậy? Anh vẫn cảm thấy tức giận, muốn quay về đây tìm tôi tính sổ à?” Dịch Cẩn Đình tâm tình đang rối loạn, anh ta vì sao quay về nơi này, anh ta nhìn thấy vết sưng trên mặt Cố An Hi liền muốn về xem cô thế nào? Ngay cả khi Mộ Tuyết muốn anh hôn cô… anh liền không thể đáp ứng… chỉ nói một hai câu rồi cho người đưa cô ấy về. Xuất viện một mình, liền chạy đến đây, sợ Cố An Hi không vui… cuối cùng… cô ấy ngủ liền mấy giờ… có vẻ ngủ rất ngon. “Hừ… đúng vậy, là tôi đã đánh cô ta, anh muốn gì? Anh định sẽ đánh tôi trả thù cho Mộ Tuyết của anh à?” - Cố An Hi cười lạnh, hất cằm: “Đánh đi, tôi chịu.” “Cô…” - Dịch Cẩn đình nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân chết tiệt này. Cố An Hi cũng cắn răng đợi Dịch Cẩn Đình ra tay, dù sao anh ta chẳng phải lúc nào cũng bảo hộ Mộ Tuyết của anh ta. Đợi mãi không thấy Dịch Cẩn Đình ra tay, Cố An Hi nắm chặt quyền nói: “Nếu không đánh thì coi như cho qua đi. Dịch Cẩn Đình… dự án suối nước nóng coi như đã xong phần quảng bá, đang được đánh giá tích cực. Về phần Cố thị, chỉ cần tôi ổn định Cố thị, chúng ta sẽ ngay lập tức ly hôn.” Chỉ cần cô ổn định là Cố thị, cô có tiền để trả viện phí cho mẹ, cô chẳng còn lý do gì không thể rời đi. Cô gần như chán ngán cuộc sống như hiện tại, dù sao cũng ly hôn, thay vì để anh ta làm tổn thương quá nhiều, tốt hơn hết… nên kết thục cuộc hôn nhân này càng sớm càng tốt. Dịch Cẩn Đình đột nhiên mở to hai mắt, như nghe được tin tức chấn động, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc và tức giận: “Cô nói cái gì?” Đây là lần thứ hai… Cố An Hi nhẹ nhàng nói: “Trước đó cũng đã nói thỏa thuận thứ hai của chúng ta, chỉ cần anh lấy Cố thị cho tôi, chúng ta liền ly hôn.” - Cô cắn môi: “Bây giờ, chẳng phải anh đã công khai mối quan hệ với Mộ Tuyết rồi sao, chủ động nắm tay cô ta trước mặt mọi người ở công ty. Chẳng phải anh muốn cưới cô ấy càng sớm càng tốt sao? Vả lại… lúc ở bệnh viện, tôi còn nghe Diệp phu nhân nói rồi, tất cả các người…đều hy vọng cô ấy sẽ nhanh gả cho anh.” Trong lòng Dịch Cẩn Đình từ tức giận trở nên hoảng sợ, cô ấy giống như không phải bốc đồng mà đòi ly hôn, và cô ấy cũng nghe những lời đó ngày anh tỉnh lại. Chính anh hùa theo mẹ mình, muốn Mộ Tuyết nhanh gả vào Dịch gia. Giọng nói Cố An Hi không có tức giận, chỉ càng lúc càng nhẹ nhàng: “Ly hôn rồi… tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, cũng không đắc tội, không chướng mắt anh. Anh có thể kết hôn và sinh con với người anh yêu, anh nên vui mừng phải không?” “Cố An Hi, cô…” - Dịch Cẩn Đình nheo mắt, che giấu sự sợ hãi: “Cô vậy mà lại nói đến chuyện ly hôn với tôi?” “Vậy anh muốn gì? anh không muốn ly hôn với tôi à? Vậy còn Mộ Tuyết của anh thì phải làm sao đây, không phải rất yêu cô ta sao? Không phải anh hận tôi chiếm vị trí của cô ta sao?” Dịch Cẩn Đình mím môi, nữ nhân chết tiệt này mấy ngày trước cùng anh ở chung một chỗ không phải rất yên tĩnh sao? Sao lại tiếp tục đòi ly hôn? “Cố An Hi, ly hôn còn phải thông qua ông nội, hiện tại ông nội sức khỏe không tốt, ông nội không phải rất tốt với cô sao, cô nhẫn tâm nhìn ông ấy tức chết à?” - Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt nói: “Chuyện này, tôi sẽ chọn thời cơ thích hợp nhất nói với ông nội. Còn có, đừng bao giờ nhắc đến việc ly hôn nữa, có nhắc đến, tôi mới là người nhắc.” Cố An Hi nghe vậy, thở dài… nếu anh ta nhấc lên ông nội, cô nghĩ cô nên tìm gặp ông nội Dịch một chuyến. “Vậy… nếu không có chuyện gì nữa, anh về đi, anh không phải là nên đi an ủi Mộ Tuyết của anh lúc này sao, đến đây làm gì?” Dịch Cẩn Đình cười lạnh: “Cô lại quên đây là nhà của tôi.” “Vậy anh về phòng ngủ chính đi, tôi mệt.” Dịch Cẩn Đình lấy từ trong túi thuốc chống sưng ném lên giường: “Thoa đi, tôi không muốn nhân viên Thịnh Thế mang cái mặt sưng vù đi làm.” Cố An Hi nhìn lọ thuốc trên bàn, cười lạnh: “Đây là Dịch tiên sinh mua cho người anh yêu nhân tiện bố thí cho tôi à, không cần.” - Cố An Hi tức giận cầm tuýp thuốc ném ra cửa: “Cút đi.” Dịch Cẩn Đình gầm lên: “Cố An Hi, cô nổi điên cái gì. Cô bảo ai cút, đây là nhà của tôi.” “Được, nhà của anh, anh không cút thì tôi cút.” Dịch Cẩn Đình ngồi yên bất động nhìn Cố An Hi thu dọn quần áo bỏ vào trong va ly, từ từ kéo ra khỏi phòng. Cố An Hi không những muốn ly hôn, cô ta còn muốn bỏ nhà đi. Ai cho cô lòng can đảm đó… Anh nắm lấy cổ tay cô kéo vào lại phòng, ném cô lên giường, đè cô dưới thân, đôi môi hôn lên môi cô, cắn mút bằng tất cả sự tức giận. Cố An Hi tích cực chống cự, hét lên: “Dịch Cẩn Đình, đồ khốn, anh muốn làm cái gì.” Dịch Cẩn Đình hơi thở nóng bức, giọng nói khàn khàn: “Sao vậy, làm nhiệm vụ vợ chồng, không phải cô luôn ghen với Mộ Tuyết sao, mở miệng đều nhắc đến cô ấy, tôi có thể nghĩ cô đang ghen với cô ấy… tôi làm cô thỏa mãn, cô liền bớt làm loạn phải không?” Cố An Hi muốn tát Dịch Cẩn Đình nhưng hai tay bị anh ta khóa lại trên nệm đầy chắc chắn, đành mắng chửi: “Dịch Cẩn Đình, đừng có hôn Mộ Tuyết rồi đi hôn tôi, tôi ghê tởm. Anh làm với cô ta, tôi ghê tởm anh bẩn thỉu, đừng có chạm vào tôi.” Dịch Cẩn Đình không tức giân, chỉ cười lạnh: “Nếu tôi nói tôi chưa từng làm gì với cô ấy, cô sẽ bằng lòng làm với tôi sao?”
/79
|