Cố An Hi muốn giãy dụa thoát khỏi lòng bàn tay của Dịch Cẩn Đình, không thể tin được anh ta vậy mà giả vờ say, và còn nghe những lời cô vừa nói.
“Muốn buông không phải là không thể, nói đi… giải thích những lời em nói vừa rồi.” - Dịch Cẩn Đình khóa chặt Cố An Hi trên thân.
“Dịch Cẩn Đình, giải thích cái gì? Chuyện ba năm trước anh cũng là người chứng kiến, có gì phải giải thích?” - Cố An Hi cảm thấy buồn cười.
Dịch Cẩn Đình cảm thấy ba năm trước, rõ ràng Cố An Hi là một cô gái tuy rất thích phá phách nhưng tâm tư thiện lương, sau sự kiện đó, Cố An Hi lại bỏ trốn sang nước ngoài, anh chính là không có cách nào lý giải được.
Anh ngồi bật dậy, ôm cô đặt trên đùi, bàn tay khóa chặt tay cô, từ phía sau ôm chặt, hơi thở nóng ấm phả vào tai cô: “Ba năm trước, em trốn biệt tăm ở nước ngoài, còn muốn tôi tìm em?”
Trốn?
Cố An Hi không muốn tư thế mơ hồ này: “Buông tôi ra, tôi đi du học, sao lại gọi là trốn.”
Dịch Cẩn Đình giọng khàn khàn: “Cố An Hi, tốt nhất em đừng động, đừng trêu chọc nó.”
Nó?
Cố An Hi cảm thấy cô cựa quậy đụng trúng thứ gì đó cứng gắn dưới mông, hai má cô đỏ lên, tên vô sỉ này.
Lúc này cô chỉ có thể ngồi yên bất động, hơi thở nặng dần, vô cùng xấu hổ.
Dịch Cẩn Đình nhếch môi cười nhìn phản ứng của cô cực kỳ hài lòng: “Cố An Hi, em nói ba năm trước, tôi không đến sao?”
Cố An Hi nghĩ đến chuyện đó, trong lòng vừa chua xót, vừa xấu hổ: “Ba năm trước, ngay ngày trước khi tôi lên máy bay, tôi đã hẹn anh đến công viên Hải Sơn, tôi lúc đó thật ngây thơ, tôi nghĩ nếu như anh nói tôi đừng đi, tôi sẽ ở lại, nhưng tôi đợi mãi, đợi mãi… cho đến khi trời mưa, anh vẫn là không đến.”
Dịch Cẩn Đình híp mắt lại, lần đó cô ấy hẹn anh ở Quảng Trường, anh đợi cô rất lâu.
“Đến lúc trời mưa rất lớn, tôi đợi anh mãi, đợi đến khi mưa tạnh, tôi chạy đến Dịch gia muốn hỏi vì sao anh không đến? Lúc đó, tôi đã thấy anh và Mộ Tuyết ôm nhau. Tôi nhận ra, tôi thật dư thừa…”
Suy nghĩ anh có chút rối loạn, vì sao cũng là một buổi hẹn, cô muốn đến công viên Hải Sơn, còn anh lại đến Quảng Trường…
Vì cái gì Mộ Tuyết lại đến Quảng Trường tìm anh.
Quá nhiều nghi vấn.
Mộ Tuyết có thật sự ngây thơ như vẻ ngoài của cô ấy.
“Nhưng tôi từng nghĩ, anh yêu Mộ Tuyết, tôi cũng vẫn là một người bạn của anh, vậy vì sao anh lại không liên lạc với tôi?”
Dịch Cẩn Đình có quá nhiều nghi hoặc, anh ôm lấy Cố An Hi, giọng nói đầy mê hoặc: “An Hi, chuyện trước kia, đừng nghĩ tới nữa, có được không?”
Cố An Hi gật đầu, cô cũng là muốn quên đi tất cả, kết thúc cuộc hôn nhân này, cô sẽ rời xa anh mãi mãi.
“Dịch Cẩn Đình, buông tôi ra được chưa?”
“Không được.”
Cố An Hi cắn răng: “Anh không đi ngủ à, tôi mệt… muốn đi ngủ.”
Dịch Cẩn Đình gật đầu: “Đêm nay chúng ta ngủ cùng.”
“Dịch Cẩn Đình, anh đừng có vô sỉ như vậy. Nửa đêm anh giả vờ say lừa gạt tôi thì không nói đi, anh không phải rất yêu Mộ Tuyết của anh à, dây dưa với tôi như vậy, cô ta biết sẽ tức giận, anh cứ như vậy muốn cùng một lúc hai người phụ nữ sao?”
Mặc kệ Cố An Hi nói gì, Dịch Cẩn Đình vẫn bế cô lên, đi về phía cầu thang, đi vào căn phòng ngủ phụ tiến vào.
Đặt cô lên giường, Dịch Cẩn Đình kéo mền đắp lên người cô: “Ngủ đi.”
Thái độ của Dịch Cẩn Đình khiến Cố An Hi vô cùng khó đoán, anh ta không còn mắng cô, cũng không còn chỉ trích cô. Ánh mắt kia luôn đầy sự ôn nhu, trái tim Cố An Hi nhảy lên trong lòng ngực.
“Dịch Cẩn Đình, trước sau chúng ta cũng ly hôn…” - anh không cần giả vờ đối tốt với tôi theo ý ông nội.
Cô vừa mở miệng chưa nói hết câu, Dịch Cẩn Đình đã cúi người, chiếm lấy đôi môi cô, một nụ hôn thật sâu, cho đến khi hơi thở Cố An Hi yếu dần đi, Dịch Cẩn Đình mới buông môi cô ra.
“An Hi, em ngoan ngoãn làm Dịch phu nhân, chuyện ly hôn, nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Cố An Hi gương mặt đỏ ửng, chuyện gì đang xảy ra với Dịch Cẩn Đình, có phải anh ta đang âm mưu cái gì phải không?
Mẹ cô đã có thể chuẩn bị xuất viện, Du Uyển cũng đã chuẩn bị giúp cô thủ tục, chỉ cần lựa chọn thời điểm thích hợp, cô nhất định rời khỏi Dịch Cẩn Đình, dù anh ta muốn một lần có hai người phụ nữ, không muốn buông tay ai, nhưng cô không chấp nhận.
“Dịch Cẩn Đình…”
“Gọi tôi là nhị ca, tôi thích nghe em gọi tôi là nhị ca.”
Cố An Hi sững sờ, lần đầu tiên sau ba năm gặp lại, anh ta đã không cho phép cô gọi anh ta là nhị ca.
“Dịch Cẩn Đình, chúng ta đã không còn là của ba năm trước. Ba năm trước, nhị ca là của Cố An Hi, bây giờ Dịch Cẩn Đình là của Mộ Tuyết.”
“Tôi không biết anh và mẹ anh đang chơi trò chơi gì, nhưng Cố An Hi tôi… không muốn tham gia. Anh ra ngoài đi, tôi muốn đi ngủ.”
Mọi chuyện bây giờ vượt qua sự kiểm soát của anh. Chuyện tốt nhất nên làm chính là giữ cô lại bên mình, từ từ tìm hiểu đến cùng năm đó xảy ra chuyện gì.
Giữa Cố An Hi và Mộ Tuyết, đến cùng ai là người nói thật.
Mộ Tuyết từng cứu anh, ân tình đó không thể buông xuống được, nhưng nếu cô ta dám lừa dối, sẽ phải trả giá.
Về phần Cố An Hi… nữ nhân vô tâm vô tình này, chẳng lẽ chỉ vì tình yêu mà dù cô có nói dối, anh vẫn muốn giữ cô bên cạnh.
Lâm Tiêu nói, có ngày anh sẽ bị vả mặt.
Dịch Cẩn Đình đưa tay lên gương mặt mình, hừ… vả mặt cũng được, dù gì hắn ta cũng nói truy thê mặt phải dày.
Nhìn lên bàn trang điểm của cô, bó hoa Tử Đinh Hương đã được cô nhặt lên đặt trên bàn, đôi môi Dịch Cẩn Đình cong lên.
Dịch Cẩn Đình nhìn thấy Cố An Hi nhắm mắt lại, anh đứng lên, mở cửa rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại…
Đi về phía phòng chính, sau đó đi vào nhà tắm. Toàn thân anh bị đổ rượu, nhưng điều đó không khiến anh quá quan tâm, anh muốn đầu óc tỉnh táo một chút.
Nghĩ đến Cố An Hi đã không còn bài xích sự thân mật, anh say liền đến đón anh, anh hôn cũng không kháng cự, trong lòng Dịch Cẩn Đình liền cảm thấy ngọt ngào.
Yêu… anh chưa từng hết yêu Cố An Hi.
Buổi sáng, Cố An Hi bị báo thức gọi tỉnh, xung quanh không có Dịch Cẩn Đình, trong lòng có chút thất lạc.
Cô giật mình, sau đó lắc đầu xuống giường đi tắm, thay quần áo đi làm bước xuống lầu.
Lúc này, ở phòng bếp nghe tiếng động, không lẽ là dì Hứa đã quay về, Cố An Hi đi vào bên trong phòng bếp, nhìn thấy một cảnh tượng choáng ngợp đến chói mắt.
Dịch Cẩn Đình trên thân mặc một chiếc tạp dề in hình hoa hướng dương, mái tóc chải ngược ra phía sau, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, trên bếp đang nấu món gì đó.
Dịch Cẩn Đình… vào bếp?
Cố An Hi trước kia chưa từng thấy Dịch Cẩn Đình vào bếp, anh là thái tử của Dịch gia, bàn tay vàng ngọc không bao giờ làm việc gì cực nhọc, bàn tay ký những hợp đồng thu về lợi nhuận khổng lồ… là nó đang cầm xẻng và chảo.
Dịch Cẩn Đình nghiến răng nghiến lợi đang thầm chửi rủa Lâm Tiêu. Tên khốn đó nói rằng nữ nhân sẽ không bao giờ thoát khỏi mê đắm khi tỉnh lại nhìn thấy người đàn ông của mình nấu đồ ăn sáng.
Nhưng anh… không biết nấu ăn.
Đêm qua, Dịch Cẩn Đinh không ngủ, lên mạng xem hướng dẫn nấu ăn. Mọi thứ trên sách vở đều dễ dàng, chỉ là thực hành… quá đáng sợ.
Lần này anh nhất định sẽ tăng lương cho dì Hứa.
Cố An Hi đi vào trong phòng bếp, đen mặt nhìn cái thứ cháy đen trong chảo, trong sọt rác đã có vô số thứ cháy đen khác kèm theo một đống hỗn độn.
“Nhìn có vẻ không đẹp mắt, nhưng tin tôi đi, vị của nó sẽ không tệ.” - Dịch Cẩn Đình khẳng định bản thân sẽ không bao giờ thất bại.
Cố An Hi vừa khó hiểu vừa buồn cười, anh ta đang bày trò gì vậy?
“Anh muốn ăn bò bít tết thì gọi đầu bếp đến làm, anh đang phá hủy lương thực có biết không?”
Dịch Cẩn Đình có chút tức giận, Cố An Hi không cảm thấy anh xuống bếp rất là mê hoặc sao?
Đến cuối cùng, miếng bò trên bàn ăn chính là ngoài cháy bên trong còn sống, không thể nào ăn được.
Cố An Hi dọn dẹp bàn ăn xong, muốn gọi xe đi đến Thịnh Thế thì đã bị Dịch Cẩn Đình nhét lên xe của anh.
“Dịch Cẩn Đình, anh đưa tôi đi đâu, tôi còn phải đi làm.” - Cố An Hi ngồi trong xe đen mặt.
“Đi làm, vợ chồng làm cùng một chỗ, tại sao em lại đi taxi, em không biết tiết kiệm sao? Hiện tại tiền em dùng đều là tiền chung của chúng ta.” - Dịch Cẩn Đình vô sỉ nói.
“Anh nghèo đến mức đó rồi sao. Hừ… tôi quên mất, tiền chung… haha… vậy tiền chung của chúng ta, anh mua dây chuyền cho tình nhân của mình, tôi nên tính toán thế nào?” - Cố An Hi tức giận nói.
Dịch Cẩn Đình không giận mà còn bật cười: “Ghen?”
“Ai ghen? Tôi chỉ là anh nói chuyện không có lý lẽ.”
Anh ta tính toán tiền đi taxi của cô, nhưng không tiếc tay mua trang sức cho Mộ Tuyết.
Đúng là giữa được yêu và không được yêu quá khác biệt.
Dịch Cẩn Đình gọi điện cho ai đó, sau đó bên kia truyền đến giọng nói: “Dịch tổng.”
“Hôm nay tôi không đến Thịnh Thế.”
“Vâng.” - Dương Hàn đáp.
“Còn có, giám đốc Cố của bộ phận PR, cậu cũng xin phép cho cô ấy nghĩ phép hôm nay.”
“Vâng… nhưng…” - Dương Hàn kinh ngạc.
Nhưng chỉ nói hai câu như vậy, Dịch Cẩn Đình đã ngắt máy.
Cố An Hi lúc này mới lên tiếng: “Dịch Cẩn Đình, anh muốn làm gì?”
Dịch Cẩn Đình nhếch môi cười: “Tôi muốn cho em biết tôi nghèo đến mức nào.”
Chiếc Maybach màu xám dừng lại ở trung tâm thương mại Hải Sơn, đây cũng là một phần gia sản của Dịch gia.
Dịch Cẩn Đình dừng xe, vòng qua mở cửa xe, cẩn thận che chắn để Cố An Hi bước xuống.
“Dịch Cẩn Đình, sao anh lại đến đây?”
Dịch Cẩn Đình cầm tấm thẻ đen trong tay, giọng nói cực kỳ ôn nhu nói vào tai cô: “Không phải người ta nói nữ nhân không vui, chỉ cần đi shopping sẽ quên đi nỗi buồn sao? Không hạn mức, em muốn mua cả trung tâm này, đều có thể.”
Cố An Hi: “…”
Anh ta đang flex sự giàu có của mình một cách vô sỉ.
“Đi thôi.” - Dịch Cẩn Đình đan bàn tay mình vào bàn tay Cố An Hi kéo cô đi.
Cố An Hi: “…”
Cái này thật sự là vì ông nội ép anh ta làm sao?
“Dịch Cẩn Đình, anh cũng từng đưa Mộ Tuyết đi như thế này à?” - Cố An Hi ở trong thang máy, nhìn bàn tay anh đang đan vào tay cô.
Trái tim cô thổn thức, nhưng cô không muốn ảo tưởng nữa, dù gần đây anh thay đổi một cách chóng mặt, anh vẫn không hề đưa ra lựa chọn dứt khoát.
Không muốn ly hôn với cô, cũng không từ bỏ Mộ Tuyết.
Cô đang cảm giác anh đối tốt với cô chỉ để hài lòng ông nội, để ông nội không đối phó với Mộ Tuyết.
Dịch Cẩn Đình nghe vậy, nhíu mày: “Không có.”
Anh nói là sự thật, anh ở bên Mộ Tuyết ba năm, cho cô ấy không ít quà, nhưng chưa từng đưa cô ấy đi mua sắm.
Cố An Hi muốn rút tay ra, nhưng bị Dịch Cẩn Đình siết chặt, anh ép cô vào góc thang máy, ánh mắt nhìn cô chằm chằm: “Cố An Hi, em còn nhắc đến những thứ không liên quan, có tin tôi hôn em ngay tại nơi này không?”
“Vô sỉ, buông tôi ra.” - Cố An Hi dùng hai tay muốn đẩy anh ra.
Dịch Cẩn Đình nắm lấy cổ tay cô khống chế, gương mặt anh ép sát lên gương mặt cô, rất gần, chóp mũi đã chạm vào nhau.
Trái tim Cố An Hi loạn nhịp không thôi, gương mặt đẹp đẽ của anh đã bao trùm đồng tử của cô, ngoài anh ra, không ai có thể bước vào.
“Dịch…”
“Nhắc em một lần cuối, gọi tôi là Nhị ca.”
“Nhị… nhị ca, buông ra.”
Dịch Cẩn Đình nhếch môi cười, buông cổ Cố An Hi ra, ngay lúc đó, cửa thang máy mở ra, bàn tay chưa bao giờ buông lòng bàn tay cô, kéo cô ra khỏi thang máy.
Quả nhiên Dịch Cẩn Đình chính là đàn flex sự giàu có vô nhân tính của anh ta, đưa Cố An Hi vào một thương hiệu thời trang xa xỉ.
Cố An Hi nghiến răng nghiến lợi thay bộ váy thứ 20, nhân viên rất nhiệt tình, Dịch Cẩn Đình rất thưởng thức, chỉ có cô là mệt chết.
“Dịch tiên sinh, vị tiểu thư đây dáng người rất đẹp, ngài xem, bộ váy Khuyết Dao trong bộ sưu tập mới nhất, chính là được thiết kế cho cô ấy.”
Dịch Cẩn Đình nhìn Cố An Hi bước ra, một bộ lễ phục màu đỏ đính kết kim sa lấp lánh, tôn lên làn da trắng như tuyết của Cố An Hi.
Bộ váy khiến Dịch Cẩn Đình nhớ đến bộ váy màu đỏ mà Cố An Hi mặc vào ngày sinh nhật của anh.
Cô ấy thật hợp với màu đỏ, gợi cảm, quyến rũ nhưng không hề thô tục.
Trái cổ Dịch Cẩn Đình lăn lên lăn xuống hai cái, nuốt một ngụm nước miếng.
“Gói lại, những bộ cô ấy đã thử, tất cả.”
“Nhị ca, không cần mua nhiều như vậy.” - Cố An Hi xua tay.
Dịch Cẩn Đình đưa thẻ cho nhân viên đi thanh toán, đẩy Cố An Hi vào phòng thử, không nói một lời liền lưu manh hôn xuống môi cô.
Cố An Hi muốn tránh né, cũng không tránh né được, bờ môi cô bị anh cắn mút, khoang miệng cô tràn đầy hơi thở của anh, Dịch Cẩn Đình tham lam kéo khóa váy của cô, đưa tay vào bên trong da thịt.
“Ưm…nhị ca…lưu manh, ở đây không được.” - Cố An Hi thở gấp khi bờ môi hôn xuống chiếc cổ thanh tú của cô.
“Cố An Hi, em thơm quá.”
“Vô sỉ, hạ lưu, lưu manh, buông ra…” - Cố An Hi muốn tránh né.
“Đừng động, tôi có thể không kìm chế mà muốn em ngay ở đây.” - Giọng nói Dịch Cẩn Đình khàn khàn, dồn nén dục vọng.
Cố An Hi đứng im bất động, Dịch Cẩn Đình dường như đúng là đang rất dồn nén, dúi đầu vào cổ cô, hít lấy mùi hương trên người cô, từ từ kìm nén dục vọng khi nhìn thấy bộ dáng yêu nghiệt của cô.
Không lâu sau, vang lên tiếng gõ cửa: “Tiểu thư, cô có cần giúp đỡ không?”
Cố An Hi giật mình, gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ, nhân viên phát hiện bọn họ ở phòng thay đồ một chỗ, sẽ nghĩ cái gì?
Dịch Cẩn Đình ngẩng đầu, nhếch môi nhìn thấu suy nghĩ của Cố An Hi, xoay cô về phía sau, kéo khóa váy giúp cô, sau đó hé cửa đi ra ngoài.
Nhân viên sững sờ nhìn Dịch Cẩn Đình bước ra từ phòng thay đồ.
“Cô ấy không kéo khóa được, tôi giúp đỡ một chút.” - Gương mặt Dịch Cẩn Đình không chút biểu cảm, giống như việc hạ lưu vừa rồi không phải là anh mới làm.
“Vâng, Dịch tổng, xin gửi lại thẻ cho ngài.”
Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt gật đầu, nhận lại thẻ.
Cố An Hi ở trong phòng thay đồ, nghiến răng nghiến lợi mắng thầm: “Dịch Cẩn Đình, đồ lưu manh chết tiệt.”
“Muốn buông không phải là không thể, nói đi… giải thích những lời em nói vừa rồi.” - Dịch Cẩn Đình khóa chặt Cố An Hi trên thân.
“Dịch Cẩn Đình, giải thích cái gì? Chuyện ba năm trước anh cũng là người chứng kiến, có gì phải giải thích?” - Cố An Hi cảm thấy buồn cười.
Dịch Cẩn Đình cảm thấy ba năm trước, rõ ràng Cố An Hi là một cô gái tuy rất thích phá phách nhưng tâm tư thiện lương, sau sự kiện đó, Cố An Hi lại bỏ trốn sang nước ngoài, anh chính là không có cách nào lý giải được.
Anh ngồi bật dậy, ôm cô đặt trên đùi, bàn tay khóa chặt tay cô, từ phía sau ôm chặt, hơi thở nóng ấm phả vào tai cô: “Ba năm trước, em trốn biệt tăm ở nước ngoài, còn muốn tôi tìm em?”
Trốn?
Cố An Hi không muốn tư thế mơ hồ này: “Buông tôi ra, tôi đi du học, sao lại gọi là trốn.”
Dịch Cẩn Đình giọng khàn khàn: “Cố An Hi, tốt nhất em đừng động, đừng trêu chọc nó.”
Nó?
Cố An Hi cảm thấy cô cựa quậy đụng trúng thứ gì đó cứng gắn dưới mông, hai má cô đỏ lên, tên vô sỉ này.
Lúc này cô chỉ có thể ngồi yên bất động, hơi thở nặng dần, vô cùng xấu hổ.
Dịch Cẩn Đình nhếch môi cười nhìn phản ứng của cô cực kỳ hài lòng: “Cố An Hi, em nói ba năm trước, tôi không đến sao?”
Cố An Hi nghĩ đến chuyện đó, trong lòng vừa chua xót, vừa xấu hổ: “Ba năm trước, ngay ngày trước khi tôi lên máy bay, tôi đã hẹn anh đến công viên Hải Sơn, tôi lúc đó thật ngây thơ, tôi nghĩ nếu như anh nói tôi đừng đi, tôi sẽ ở lại, nhưng tôi đợi mãi, đợi mãi… cho đến khi trời mưa, anh vẫn là không đến.”
Dịch Cẩn Đình híp mắt lại, lần đó cô ấy hẹn anh ở Quảng Trường, anh đợi cô rất lâu.
“Đến lúc trời mưa rất lớn, tôi đợi anh mãi, đợi đến khi mưa tạnh, tôi chạy đến Dịch gia muốn hỏi vì sao anh không đến? Lúc đó, tôi đã thấy anh và Mộ Tuyết ôm nhau. Tôi nhận ra, tôi thật dư thừa…”
Suy nghĩ anh có chút rối loạn, vì sao cũng là một buổi hẹn, cô muốn đến công viên Hải Sơn, còn anh lại đến Quảng Trường…
Vì cái gì Mộ Tuyết lại đến Quảng Trường tìm anh.
Quá nhiều nghi vấn.
Mộ Tuyết có thật sự ngây thơ như vẻ ngoài của cô ấy.
“Nhưng tôi từng nghĩ, anh yêu Mộ Tuyết, tôi cũng vẫn là một người bạn của anh, vậy vì sao anh lại không liên lạc với tôi?”
Dịch Cẩn Đình có quá nhiều nghi hoặc, anh ôm lấy Cố An Hi, giọng nói đầy mê hoặc: “An Hi, chuyện trước kia, đừng nghĩ tới nữa, có được không?”
Cố An Hi gật đầu, cô cũng là muốn quên đi tất cả, kết thúc cuộc hôn nhân này, cô sẽ rời xa anh mãi mãi.
“Dịch Cẩn Đình, buông tôi ra được chưa?”
“Không được.”
Cố An Hi cắn răng: “Anh không đi ngủ à, tôi mệt… muốn đi ngủ.”
Dịch Cẩn Đình gật đầu: “Đêm nay chúng ta ngủ cùng.”
“Dịch Cẩn Đình, anh đừng có vô sỉ như vậy. Nửa đêm anh giả vờ say lừa gạt tôi thì không nói đi, anh không phải rất yêu Mộ Tuyết của anh à, dây dưa với tôi như vậy, cô ta biết sẽ tức giận, anh cứ như vậy muốn cùng một lúc hai người phụ nữ sao?”
Mặc kệ Cố An Hi nói gì, Dịch Cẩn Đình vẫn bế cô lên, đi về phía cầu thang, đi vào căn phòng ngủ phụ tiến vào.
Đặt cô lên giường, Dịch Cẩn Đình kéo mền đắp lên người cô: “Ngủ đi.”
Thái độ của Dịch Cẩn Đình khiến Cố An Hi vô cùng khó đoán, anh ta không còn mắng cô, cũng không còn chỉ trích cô. Ánh mắt kia luôn đầy sự ôn nhu, trái tim Cố An Hi nhảy lên trong lòng ngực.
“Dịch Cẩn Đình, trước sau chúng ta cũng ly hôn…” - anh không cần giả vờ đối tốt với tôi theo ý ông nội.
Cô vừa mở miệng chưa nói hết câu, Dịch Cẩn Đình đã cúi người, chiếm lấy đôi môi cô, một nụ hôn thật sâu, cho đến khi hơi thở Cố An Hi yếu dần đi, Dịch Cẩn Đình mới buông môi cô ra.
“An Hi, em ngoan ngoãn làm Dịch phu nhân, chuyện ly hôn, nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Cố An Hi gương mặt đỏ ửng, chuyện gì đang xảy ra với Dịch Cẩn Đình, có phải anh ta đang âm mưu cái gì phải không?
Mẹ cô đã có thể chuẩn bị xuất viện, Du Uyển cũng đã chuẩn bị giúp cô thủ tục, chỉ cần lựa chọn thời điểm thích hợp, cô nhất định rời khỏi Dịch Cẩn Đình, dù anh ta muốn một lần có hai người phụ nữ, không muốn buông tay ai, nhưng cô không chấp nhận.
“Dịch Cẩn Đình…”
“Gọi tôi là nhị ca, tôi thích nghe em gọi tôi là nhị ca.”
Cố An Hi sững sờ, lần đầu tiên sau ba năm gặp lại, anh ta đã không cho phép cô gọi anh ta là nhị ca.
“Dịch Cẩn Đình, chúng ta đã không còn là của ba năm trước. Ba năm trước, nhị ca là của Cố An Hi, bây giờ Dịch Cẩn Đình là của Mộ Tuyết.”
“Tôi không biết anh và mẹ anh đang chơi trò chơi gì, nhưng Cố An Hi tôi… không muốn tham gia. Anh ra ngoài đi, tôi muốn đi ngủ.”
Mọi chuyện bây giờ vượt qua sự kiểm soát của anh. Chuyện tốt nhất nên làm chính là giữ cô lại bên mình, từ từ tìm hiểu đến cùng năm đó xảy ra chuyện gì.
Giữa Cố An Hi và Mộ Tuyết, đến cùng ai là người nói thật.
Mộ Tuyết từng cứu anh, ân tình đó không thể buông xuống được, nhưng nếu cô ta dám lừa dối, sẽ phải trả giá.
Về phần Cố An Hi… nữ nhân vô tâm vô tình này, chẳng lẽ chỉ vì tình yêu mà dù cô có nói dối, anh vẫn muốn giữ cô bên cạnh.
Lâm Tiêu nói, có ngày anh sẽ bị vả mặt.
Dịch Cẩn Đình đưa tay lên gương mặt mình, hừ… vả mặt cũng được, dù gì hắn ta cũng nói truy thê mặt phải dày.
Nhìn lên bàn trang điểm của cô, bó hoa Tử Đinh Hương đã được cô nhặt lên đặt trên bàn, đôi môi Dịch Cẩn Đình cong lên.
Dịch Cẩn Đình nhìn thấy Cố An Hi nhắm mắt lại, anh đứng lên, mở cửa rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại…
Đi về phía phòng chính, sau đó đi vào nhà tắm. Toàn thân anh bị đổ rượu, nhưng điều đó không khiến anh quá quan tâm, anh muốn đầu óc tỉnh táo một chút.
Nghĩ đến Cố An Hi đã không còn bài xích sự thân mật, anh say liền đến đón anh, anh hôn cũng không kháng cự, trong lòng Dịch Cẩn Đình liền cảm thấy ngọt ngào.
Yêu… anh chưa từng hết yêu Cố An Hi.
Buổi sáng, Cố An Hi bị báo thức gọi tỉnh, xung quanh không có Dịch Cẩn Đình, trong lòng có chút thất lạc.
Cô giật mình, sau đó lắc đầu xuống giường đi tắm, thay quần áo đi làm bước xuống lầu.
Lúc này, ở phòng bếp nghe tiếng động, không lẽ là dì Hứa đã quay về, Cố An Hi đi vào bên trong phòng bếp, nhìn thấy một cảnh tượng choáng ngợp đến chói mắt.
Dịch Cẩn Đình trên thân mặc một chiếc tạp dề in hình hoa hướng dương, mái tóc chải ngược ra phía sau, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, trên bếp đang nấu món gì đó.
Dịch Cẩn Đình… vào bếp?
Cố An Hi trước kia chưa từng thấy Dịch Cẩn Đình vào bếp, anh là thái tử của Dịch gia, bàn tay vàng ngọc không bao giờ làm việc gì cực nhọc, bàn tay ký những hợp đồng thu về lợi nhuận khổng lồ… là nó đang cầm xẻng và chảo.
Dịch Cẩn Đình nghiến răng nghiến lợi đang thầm chửi rủa Lâm Tiêu. Tên khốn đó nói rằng nữ nhân sẽ không bao giờ thoát khỏi mê đắm khi tỉnh lại nhìn thấy người đàn ông của mình nấu đồ ăn sáng.
Nhưng anh… không biết nấu ăn.
Đêm qua, Dịch Cẩn Đinh không ngủ, lên mạng xem hướng dẫn nấu ăn. Mọi thứ trên sách vở đều dễ dàng, chỉ là thực hành… quá đáng sợ.
Lần này anh nhất định sẽ tăng lương cho dì Hứa.
Cố An Hi đi vào trong phòng bếp, đen mặt nhìn cái thứ cháy đen trong chảo, trong sọt rác đã có vô số thứ cháy đen khác kèm theo một đống hỗn độn.
“Nhìn có vẻ không đẹp mắt, nhưng tin tôi đi, vị của nó sẽ không tệ.” - Dịch Cẩn Đình khẳng định bản thân sẽ không bao giờ thất bại.
Cố An Hi vừa khó hiểu vừa buồn cười, anh ta đang bày trò gì vậy?
“Anh muốn ăn bò bít tết thì gọi đầu bếp đến làm, anh đang phá hủy lương thực có biết không?”
Dịch Cẩn Đình có chút tức giận, Cố An Hi không cảm thấy anh xuống bếp rất là mê hoặc sao?
Đến cuối cùng, miếng bò trên bàn ăn chính là ngoài cháy bên trong còn sống, không thể nào ăn được.
Cố An Hi dọn dẹp bàn ăn xong, muốn gọi xe đi đến Thịnh Thế thì đã bị Dịch Cẩn Đình nhét lên xe của anh.
“Dịch Cẩn Đình, anh đưa tôi đi đâu, tôi còn phải đi làm.” - Cố An Hi ngồi trong xe đen mặt.
“Đi làm, vợ chồng làm cùng một chỗ, tại sao em lại đi taxi, em không biết tiết kiệm sao? Hiện tại tiền em dùng đều là tiền chung của chúng ta.” - Dịch Cẩn Đình vô sỉ nói.
“Anh nghèo đến mức đó rồi sao. Hừ… tôi quên mất, tiền chung… haha… vậy tiền chung của chúng ta, anh mua dây chuyền cho tình nhân của mình, tôi nên tính toán thế nào?” - Cố An Hi tức giận nói.
Dịch Cẩn Đình không giận mà còn bật cười: “Ghen?”
“Ai ghen? Tôi chỉ là anh nói chuyện không có lý lẽ.”
Anh ta tính toán tiền đi taxi của cô, nhưng không tiếc tay mua trang sức cho Mộ Tuyết.
Đúng là giữa được yêu và không được yêu quá khác biệt.
Dịch Cẩn Đình gọi điện cho ai đó, sau đó bên kia truyền đến giọng nói: “Dịch tổng.”
“Hôm nay tôi không đến Thịnh Thế.”
“Vâng.” - Dương Hàn đáp.
“Còn có, giám đốc Cố của bộ phận PR, cậu cũng xin phép cho cô ấy nghĩ phép hôm nay.”
“Vâng… nhưng…” - Dương Hàn kinh ngạc.
Nhưng chỉ nói hai câu như vậy, Dịch Cẩn Đình đã ngắt máy.
Cố An Hi lúc này mới lên tiếng: “Dịch Cẩn Đình, anh muốn làm gì?”
Dịch Cẩn Đình nhếch môi cười: “Tôi muốn cho em biết tôi nghèo đến mức nào.”
Chiếc Maybach màu xám dừng lại ở trung tâm thương mại Hải Sơn, đây cũng là một phần gia sản của Dịch gia.
Dịch Cẩn Đình dừng xe, vòng qua mở cửa xe, cẩn thận che chắn để Cố An Hi bước xuống.
“Dịch Cẩn Đình, sao anh lại đến đây?”
Dịch Cẩn Đình cầm tấm thẻ đen trong tay, giọng nói cực kỳ ôn nhu nói vào tai cô: “Không phải người ta nói nữ nhân không vui, chỉ cần đi shopping sẽ quên đi nỗi buồn sao? Không hạn mức, em muốn mua cả trung tâm này, đều có thể.”
Cố An Hi: “…”
Anh ta đang flex sự giàu có của mình một cách vô sỉ.
“Đi thôi.” - Dịch Cẩn Đình đan bàn tay mình vào bàn tay Cố An Hi kéo cô đi.
Cố An Hi: “…”
Cái này thật sự là vì ông nội ép anh ta làm sao?
“Dịch Cẩn Đình, anh cũng từng đưa Mộ Tuyết đi như thế này à?” - Cố An Hi ở trong thang máy, nhìn bàn tay anh đang đan vào tay cô.
Trái tim cô thổn thức, nhưng cô không muốn ảo tưởng nữa, dù gần đây anh thay đổi một cách chóng mặt, anh vẫn không hề đưa ra lựa chọn dứt khoát.
Không muốn ly hôn với cô, cũng không từ bỏ Mộ Tuyết.
Cô đang cảm giác anh đối tốt với cô chỉ để hài lòng ông nội, để ông nội không đối phó với Mộ Tuyết.
Dịch Cẩn Đình nghe vậy, nhíu mày: “Không có.”
Anh nói là sự thật, anh ở bên Mộ Tuyết ba năm, cho cô ấy không ít quà, nhưng chưa từng đưa cô ấy đi mua sắm.
Cố An Hi muốn rút tay ra, nhưng bị Dịch Cẩn Đình siết chặt, anh ép cô vào góc thang máy, ánh mắt nhìn cô chằm chằm: “Cố An Hi, em còn nhắc đến những thứ không liên quan, có tin tôi hôn em ngay tại nơi này không?”
“Vô sỉ, buông tôi ra.” - Cố An Hi dùng hai tay muốn đẩy anh ra.
Dịch Cẩn Đình nắm lấy cổ tay cô khống chế, gương mặt anh ép sát lên gương mặt cô, rất gần, chóp mũi đã chạm vào nhau.
Trái tim Cố An Hi loạn nhịp không thôi, gương mặt đẹp đẽ của anh đã bao trùm đồng tử của cô, ngoài anh ra, không ai có thể bước vào.
“Dịch…”
“Nhắc em một lần cuối, gọi tôi là Nhị ca.”
“Nhị… nhị ca, buông ra.”
Dịch Cẩn Đình nhếch môi cười, buông cổ Cố An Hi ra, ngay lúc đó, cửa thang máy mở ra, bàn tay chưa bao giờ buông lòng bàn tay cô, kéo cô ra khỏi thang máy.
Quả nhiên Dịch Cẩn Đình chính là đàn flex sự giàu có vô nhân tính của anh ta, đưa Cố An Hi vào một thương hiệu thời trang xa xỉ.
Cố An Hi nghiến răng nghiến lợi thay bộ váy thứ 20, nhân viên rất nhiệt tình, Dịch Cẩn Đình rất thưởng thức, chỉ có cô là mệt chết.
“Dịch tiên sinh, vị tiểu thư đây dáng người rất đẹp, ngài xem, bộ váy Khuyết Dao trong bộ sưu tập mới nhất, chính là được thiết kế cho cô ấy.”
Dịch Cẩn Đình nhìn Cố An Hi bước ra, một bộ lễ phục màu đỏ đính kết kim sa lấp lánh, tôn lên làn da trắng như tuyết của Cố An Hi.
Bộ váy khiến Dịch Cẩn Đình nhớ đến bộ váy màu đỏ mà Cố An Hi mặc vào ngày sinh nhật của anh.
Cô ấy thật hợp với màu đỏ, gợi cảm, quyến rũ nhưng không hề thô tục.
Trái cổ Dịch Cẩn Đình lăn lên lăn xuống hai cái, nuốt một ngụm nước miếng.
“Gói lại, những bộ cô ấy đã thử, tất cả.”
“Nhị ca, không cần mua nhiều như vậy.” - Cố An Hi xua tay.
Dịch Cẩn Đình đưa thẻ cho nhân viên đi thanh toán, đẩy Cố An Hi vào phòng thử, không nói một lời liền lưu manh hôn xuống môi cô.
Cố An Hi muốn tránh né, cũng không tránh né được, bờ môi cô bị anh cắn mút, khoang miệng cô tràn đầy hơi thở của anh, Dịch Cẩn Đình tham lam kéo khóa váy của cô, đưa tay vào bên trong da thịt.
“Ưm…nhị ca…lưu manh, ở đây không được.” - Cố An Hi thở gấp khi bờ môi hôn xuống chiếc cổ thanh tú của cô.
“Cố An Hi, em thơm quá.”
“Vô sỉ, hạ lưu, lưu manh, buông ra…” - Cố An Hi muốn tránh né.
“Đừng động, tôi có thể không kìm chế mà muốn em ngay ở đây.” - Giọng nói Dịch Cẩn Đình khàn khàn, dồn nén dục vọng.
Cố An Hi đứng im bất động, Dịch Cẩn Đình dường như đúng là đang rất dồn nén, dúi đầu vào cổ cô, hít lấy mùi hương trên người cô, từ từ kìm nén dục vọng khi nhìn thấy bộ dáng yêu nghiệt của cô.
Không lâu sau, vang lên tiếng gõ cửa: “Tiểu thư, cô có cần giúp đỡ không?”
Cố An Hi giật mình, gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ, nhân viên phát hiện bọn họ ở phòng thay đồ một chỗ, sẽ nghĩ cái gì?
Dịch Cẩn Đình ngẩng đầu, nhếch môi nhìn thấu suy nghĩ của Cố An Hi, xoay cô về phía sau, kéo khóa váy giúp cô, sau đó hé cửa đi ra ngoài.
Nhân viên sững sờ nhìn Dịch Cẩn Đình bước ra từ phòng thay đồ.
“Cô ấy không kéo khóa được, tôi giúp đỡ một chút.” - Gương mặt Dịch Cẩn Đình không chút biểu cảm, giống như việc hạ lưu vừa rồi không phải là anh mới làm.
“Vâng, Dịch tổng, xin gửi lại thẻ cho ngài.”
Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt gật đầu, nhận lại thẻ.
Cố An Hi ở trong phòng thay đồ, nghiến răng nghiến lợi mắng thầm: “Dịch Cẩn Đình, đồ lưu manh chết tiệt.”
/79
|