Cố An Hi đi vào bên trong phòng Lâm An Như lúc này đã tỉnh lại, bà đang ngồi trên giường đọc sách, nhìn thấy con gái bước vào, gương mặt lộ ra sự vui mừng.
“An Hi, về rồi.”
Cố An Hi chạy đến ôm lấy Lâm An Như, vùi đầu vào cổ mẹ mình, hít lấy mùi hương dễ chịu: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm.”
Lâm An Như vuốt ve mái tóc của con gái, giọng nói hiền từ: “Gầy rồi, làm việc rất vất vả sao?”
Cố An Hi lắc đầu: “Không có, công việc rất tốt.” - Cô nhìn sắc mặt của mẹ mình đã trở nên hồng hào liền mỉm cười: “Nghe Du Uyển nói mẹ đã đi lại được rồi, con vui lắm.”
Lâm An Như cảm thấy chua xót trong lòng, nếu bà không có bị tai nạn, con gái cũng không quá cực khổ: “An Hi, có chuyện gì phải không, đừng giấu mẹ.”
Cố An Hi trầm mặc hồi lâu, trong lòng nặng trĩu, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên rời khỏi hõm cổ của Lâm An Hi, nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Mẹ, có lẽ con và nhị ca sẽ ly hôn.”
Lâm An Như sững sờ một chút, nhưng dường như cũng đã đoán trước, bà đưa bàn tay vén mái tóc của con gái qua vành tai: “Con đã nghĩ kỹ chưa?”
Cố An Hi gật đầu: “Chuyện này không phải là con nghĩ hay không nghĩ. Anh ấy không yêu con, cứ mãi duy trì cuộc hôn nhân này, chỉ càng khiến ba người khó xử.”
Cố An Hi không muốn nói về việc Mộ Tuyết đã mang thai với mẹ cô.
Lâm An Như thở dài an ủi: “Mẹ sẽ đứng về phía con, dù là con quyết định ra sao. An Hi, ly hôn không phải là đi đến cuối con đường mà chính là rẽ sang một con đường mới, mẹ tin An Hi của mẹ xứng đáng có được hạnh phúc.”
Trong lòng cô liền ấm áp.
“Mẹ, sau khi ly hôn, con sẽ đưa mẹ rời khỏi Hải Sơn, đi khỏi mảnh đất không mấy vui vẻ này, mẹ có đồng ý không?” - Cố An Hi cụp mắt xuống: “Như vậy, ngay cả Cố thị, chúng ta cũng sẽ không cần.”
Lâm An Như gật đầu: “Không gì có thể so sánh được với An Hi, được rồi, nếu đã quyết định như vậy, con phải vui vẻ lên, một khi đã quyết định sẽ không hối hận.”
Cố An Hi mỉm cười gật đầu: “Vâng, con sẽ không hối hận.”
Đúng, anh sợ trước mắt là ảo ảnh.
Những tháng ngày không tìm thấy cô, những đêm Dịch Cẩn Đình say đến mất đi ý thức, mơ màng nhìn thấy Cố An Hi quay lại và mỉm cười với anh. Anh lao về phía cô, nhưng ngay lập tức ảo ảnh liền biến mất.
“Nhị ca, anh đến đây tìm tôi à?” - Cố An Hi thấy Dịch Cẩn Đình hồi lâu không nói liền mở miệng trước.
“Cố An Hi, em đi chơi không xin phép, lá gan của em càng ngày càng lớn. Em có biết tôi tìm em vất vả thế nào không?” - Dịch Cẩn Đình kiềm chế nỗi lòng khó tả nói.
Cố An Hi nhìn Dịch Cẩn Đình nói: “Anh gấp cái gì, bây giờ hẳn là Mộ Tuyết của anh đang đợi anh về ăn cơm a, anh đến đây tìm tôi làm gì?”
“Cố An Hi.” - Gương mặt Dịch Cẩn Đình đen đi: “Em có tin tôi bóp chết em ngay tại đây không?”
“Tin chứ, bóp chết tôi liền không ai ngăn cản anh đến với Mộ Tuyết.”
Dịch Cẩn Đình nhếch môi cười: “Cố An Hi, em đang ghen phải không? Còn ghen chính là con yêu… sao vậy, xa tôi hai tháng, nhận ra không thể sống thiếu tôi nên quay về.”
Cố An Hi đỏ bừng gương mặt… đúng, đó là lý do cô quay về, nhưng bây giờ thì không… nếu có lựa chọn cô nguyện ý sẽ chưa từng yêu anh.
“Nhị ca, tôi không ghen, tôi từ bỏ.”
“Tôi không cho phép em từ bỏ.”
Cố An Hi cảm thấy buồn cười, con anh cũng đã có với người ta, tim anh cũng có hình bóng người ta… lại không cho cô từ bỏ tình yêu này.
Dịch Cẩn Đình tiến tới gần Cố An Hi nhanh như chớp, khiến cô không kịp phản ứng, đôi bàn tay anh bao bọc lấy toàn thân nhỏ nhắn của cô, đem đầu cô áp vào lòng ngực anh: “Cố An Hi, đời này… em đừng hòng nghĩ đến việc rời xa tôi.”
“An Hi, về rồi.”
Cố An Hi chạy đến ôm lấy Lâm An Như, vùi đầu vào cổ mẹ mình, hít lấy mùi hương dễ chịu: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm.”
Lâm An Như vuốt ve mái tóc của con gái, giọng nói hiền từ: “Gầy rồi, làm việc rất vất vả sao?”
Cố An Hi lắc đầu: “Không có, công việc rất tốt.” - Cô nhìn sắc mặt của mẹ mình đã trở nên hồng hào liền mỉm cười: “Nghe Du Uyển nói mẹ đã đi lại được rồi, con vui lắm.”
Lâm An Như cảm thấy chua xót trong lòng, nếu bà không có bị tai nạn, con gái cũng không quá cực khổ: “An Hi, có chuyện gì phải không, đừng giấu mẹ.”
Cố An Hi trầm mặc hồi lâu, trong lòng nặng trĩu, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên rời khỏi hõm cổ của Lâm An Hi, nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Mẹ, có lẽ con và nhị ca sẽ ly hôn.”
Lâm An Như sững sờ một chút, nhưng dường như cũng đã đoán trước, bà đưa bàn tay vén mái tóc của con gái qua vành tai: “Con đã nghĩ kỹ chưa?”
Cố An Hi gật đầu: “Chuyện này không phải là con nghĩ hay không nghĩ. Anh ấy không yêu con, cứ mãi duy trì cuộc hôn nhân này, chỉ càng khiến ba người khó xử.”
Cố An Hi không muốn nói về việc Mộ Tuyết đã mang thai với mẹ cô.
Lâm An Như thở dài an ủi: “Mẹ sẽ đứng về phía con, dù là con quyết định ra sao. An Hi, ly hôn không phải là đi đến cuối con đường mà chính là rẽ sang một con đường mới, mẹ tin An Hi của mẹ xứng đáng có được hạnh phúc.”
Trong lòng cô liền ấm áp.
“Mẹ, sau khi ly hôn, con sẽ đưa mẹ rời khỏi Hải Sơn, đi khỏi mảnh đất không mấy vui vẻ này, mẹ có đồng ý không?” - Cố An Hi cụp mắt xuống: “Như vậy, ngay cả Cố thị, chúng ta cũng sẽ không cần.”
Lâm An Như gật đầu: “Không gì có thể so sánh được với An Hi, được rồi, nếu đã quyết định như vậy, con phải vui vẻ lên, một khi đã quyết định sẽ không hối hận.”
Cố An Hi mỉm cười gật đầu: “Vâng, con sẽ không hối hận.”
Diệp Minh Châu thật sự không có được 50 tỷ. Bà ta gọi chồng mình đang ở nước ngoài, ông ấy chỉ nói vừa mới đầu tư, có chuyện gấp cũng có thể gửi cho bà ấy 20 tỷ. Bà ấy chỉ có hơn 10 tỷ trong, vẫn là còn thiếu 20 tỷ. Liên lạc với Dịch Cẩn Đình đều không thông. Diệp Minh Châu nghiến răng nghiến lợi, vì cái gì một quý phu nhân như bà ấy lại lâm vào cảnh không đủ tiền như hiện tại. Vì đứa cháu nội quý giá, Diệp Minh Châu phải muối mặt đi vay mượn bạn bè trong giới hào môn. Bọn họ lúc đầu có chút kinh ngạc, sau đó lại nể mặt Dich gia, không thể từ chối. Cuối cùng bà ấy cũng gom đủ 50 tỷ. Bên này, Mộ Tuyết nhìn tài khoản của mình được cộng vào 50 tỷ, cảm thấy có chút hưng phấn. Hiện tại chỉ là giả vờ có thai, nói mấy câu liền được cho 50 tỷ, nếu cô ta thật sự trở thành Dịch phu nhân, cô ta sẽ có tất cả mọi thứ cô ta muốn. Mộ Tuyết nhanh chóng nhắn tin cho người đe dọa tung video: “Tôi đã chuẩn bị đủ tiền, khi nào thì giao dịch, lấy cái gì để tôi tin anh không lưu lại một bản coppy khác.” Một lúc sau bên kia chỉ nhắn lại: “Cô buộc phải tin.” Mộ Tuyết nghiến răng nghiến lợi, đúng… cô ta là ở thế bị động, nhưng ngoài giao tiền ra, cô ta phải làm sao đây. ~~~~~ Dương Hàn đi vào phòng làm việc của Dịch Cẩn Đình, gương mặt có chút không thể tin được: “Dịch tổng, Mộ Tuyết cô ta báo đã có đủ 50 tỷ.” Dịch Cẩn Đình nhíu mày: “Số tiền đó lấy từ đâu?” Dịch Cẩn Đình biết rõ tài chính của Mộ Tuyết, cô ta không thể kiếm ra số tiền đó chỉ trong một ngày. Dương Hàn rụt rè: “Là… là do Diệp phu nhân chuyển cho cô ấy.” Lâm Tiêu phì cười: “Lão nhị, mẹ của cậu thật sự đã làm được.” Dịch Cẩn Đình hiểu rõ mẹ của mình từ nhỏ đến lớn đều không ra ngoài làm việc, lấy ba của anh cũng ở nhà làm con dâu hào môn. Tiền bạc tiêu xài không thiếu, nhưng lấy ra một lần 50 tỷ, bà ấy xem ra rất vất vả. Dịch Cẩn Đình mím môi, không thể tin mẹ của anh làm đến mức này. “Tăng tiền lên đi, bức cô ta phải tìm Hàn Minh Hiên.” Dương Hàn gật đầu: “Vâng, Dịch tổng.” “Tin tức Mộ Tuyết mang thai vẫn không đè xuống được, quản lý của Mộ Tuyết mua thủy quân đẩy lên cao trào. Hiện tại… còn có một tiểu thuyết do Fan viết về chuyện tình của anh và cô ấy đang rất nổi và được bàn tán xôn xao.” Dịch Cẩn Đình đen mặt: “Nếu cô ấy muốn mang chuyện này cho mọi người cùng biết, vậy cứ để như vậy đi.” Dương Hàn không hiểu ý của Dịch Cẩn Đình, nếu chuyện này luôn ở trong lòng công chúng, họ sẽ gắn ghép hai người là một đôi, vậy sau này khi Dịch tổng ngỏ lời với Cố An Hi, Cố An Hi rất dễ bị mắng là tiểu tam. “Dịch lão nhị, cậu quyết định sao? Chuyện này sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến Dịch thị.” Dịch Cẩn Đình nhếch môi: “Không quan trọng, giữ được cô ấy bên cạnh là quan trọng nhất.” Dịch Cẩn Đình nhìn Dương Hàn lệnh xuống: “Cho người đến Dịch gia, không cho phép mẹ tôi bước ra khỏi Dịch gia nửa bước.” Sau khi mọi chuyện phơi bày, anh không muốn mẹ anh tiếp tục tổn thương Cố An Hi. Nói xong, Dịch Cẩn Đình lấy áo khoác đi ra ngoài, Lâm Tiêu vội chạy theo: “Đi đâu?” “Đi gặp vợ tôi.” “Này, Cẩn Đình, cậu có định giải thích mọi chuyện với An Hi không?” “Chưa phải là lúc thích hợp.” Người phụ nữ vô lương tâm đó vậy mà bỏ anh đi hai tháng, không cho anh giải thích, cứ như vậy biến mất, làm anh thương tâm đến chết đi sống lại. Về sau, anh nghi ngờ, có phải cô đã thật sự không còn yêu anh, anh muốn nhìn rõ tâm tư của cô. Dịch Cẩn Đình lái xe cùng Lâm Tiêu đến nhà của Du Uyển. Chuông bấm liên tục, Du Uyển chạy ra nhìn thấy Dịch Cẩn Đình, tức giận khoanh tay hất cằm: “Các người đến đây làm gì?” “Gọi Cố An Hi ra đây.” - Dịch Cẩn Đình lạnh giọng. “Muốn gọi thì liền gọi, nằm mơ.” - Du Uyển khinh bỉ: “Bây giờ An Hi không muốn nhìn thấy mặt của anh.” Lâm Tiêu thấy có chút căng thẳng liền nói: “Du Uyển, chuyện của An Hi và lão nhị để họ giải quyết với nhau, em hôm nay ngăn cản cũng không cản được cả đời, huống hồ họ vẫn là vợ chồng hợp pháp. Nghe lời Lâm Tiêu ca, mở cửa cho bọn anh.” Du Uyển cười lạnh: “Vì sao tôi phải nghe lời anh, anh là ba của tôi à? Anh có tin tôi gọi cảnh sát bắt hai người tội quấy rối không?” Dịch Cẩn Đình hừ lạnh, không nói một câu, trực tiếp trèo tường nhảy vào bên trong không chút nhượng bộ. Lâm Tiêu: “...” Đường đường là tổng giám đốc Thịnh Thế lại đi trèo tường như ăn trộm. Đúng rồi… đi trộm vợ. Du Uyển rống lên: “Dịch Cẩn Đình, sao anh dám.” Cố An Hi từ phòng của mẹ đi ra, nghe bên ngoài ồn ào liền đi về phía cửa. Cánh cửa lớn mở ra, Dịch Cẩn Đình bước vào bên trong, gương mặt anh đã gầy đi trông thấy, gương mặt có đôi chút hóc hác nhưng vẫn rất đẹp đẽ, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, giống như muốn nuốt chưng toàn thân cô. Phía sau, Lâm Tiêu đang dùng sức kéo Du Uyển đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người gặp lại. Cố An Hi không nghĩ sẽ sớm gặp lại anh như vậy, anh ấy vội vàng chạy đến đây là để muốn nhanh chóng nói ly hôn với cô sao? Cũng đúng, Mộ Tuyết có thai, Dịch Cẩn Đình sao lại không vội, dù nói rằng đã quyết định buông bỏ, nhưng thấy anh vội vàng tìm cô ly hôn, tim cô vẫn rất đau. ~~~~~~ Mộ Tuyết nhận được tin tức bên kia muốn đòi thêm 30 tỷ nữa, cô ta tức đến nổ phổi, hắn ta còn đe dọa nếu không lấy ra đủ, video kia lập tức gửi đến Dịch gia. Lúc này, cô ta đang ở trông một khách sạn và hẹn Hàn Minh Hiên đến, lúc này cô ta đã không chóng đỡ được. Hàn Minh Hiên nghe xong liền cực kỳ tức giận, sắc mặt vô cùng xấu xí: “Ai cho phép em tự ý làm như vậy? Mộ Tuyết, em thật lớn gan? Em không hề t thương lượng với anh mà trực tiếp quyết định, em muốn làm gì?” Mộ Tuyết mím chặt môi không đáp. “Hay là bây giờ em đã yêu Dịch Cẩn Đình nên mới làm như vậy?” “Anh nói nhảm cái gì vậy?” - Mộ Tuyết tức giận nói: “Anh đang nghi ngờ em à?” Hàn Minh Hiên nhếch môi cười nữa miệng, ánh mắt lạnh lẽo. “Chuyện em tự ý hành động là em sai, nhưng tất cả em làm đều là vì kế hoạch của anh, không lẽ anh không muốn thành công trả thù sao? Gần đây Dịch Cẩn Đình lạnh nhạt với em, gọi điện cũng không nghe máy, em không làm như vậy thì phải làm thế nào?” Gương mặt Mộ Tuyết đỏ lên vì uất ức: “Anh còn dám hỏi em có yêu Dịch Cẩn Đình hay không? Nếu trong lòng em không có anh, em có làm nhiều việc như vậy không? Anh có biết nhà họ Dịch úc hiếp em ra sao không?” Hàn Minh Hiên nói: “Mộ Tuyết, anh biết em vì anh mà chịu đựng rất nhiều. Yên tâm, về sau anh nhất định sẽ có trách nhiệm với em.” Mộ Tuyết nghe vậy liền bật cười, nhìn Hàn Minh Hiên: “Anh chỉ muốn chịu trách nhiệm thôi sao? Không phải là muốn cưới em?” Hàn Minh Hiên sửng sốt một chút, sau đó lấy lại bình tĩnh, cắn răng nói: “Được, sẽ cưới em.” Mộ Tuyết tất nhiên nhận ra biến đổi của Hàn Minh Hiên, cô ta không nói ra nhưng trong lòng đều nhận biết rõ. Dịch Cẩn Đình trước kia luôn che chở sủng ái cô bây giờ đã xa lánh, tránh mặt không thể liên lạc. Một Hàn Minh Hiên cùng cô lớn lên, từ nhỏ đã bảo vệ cô ta, nhưng cũng là đều có tình cảm với Cố An Hi, đối với cô chỉ muốn né tránh. “Minh Hiên, anh từng hứa sau này sẽ khiến em nở mày nở mặt gả cho anh, anh còn nhớ không?” “Ừm. “Bây giờ chuyện cũng đã xảy ra, tin tức đã lên mặt báo, anh cũng đã nhìn qua. Dịch lão gia tử ông ta cũng đã biết rồi, nhưng nó là giả, cho nên hôm nay em đến gặp anh.” Mộ Tuyết từ từ bước đến gần Hàn Minh Hiên, đưa tay nắm lấy tay anh ta, rồi trượt dọc theo bàn tay to khỏe, ôm lấy cổ anh, nhón chân nói vào tai: “Em nói em sẽ giúp anh, anh phải tin em. Nhưng nếu như bây giờ em không có mang thai, anh nghĩ nhà họ Dịch có tha cho em không?” “Lại nói ông ta không hề ưa thích em, không nói đợi tới lúc sinh con, khoảng bốn, năm tháng chắc chắn sẽ lôi em đi khám thai.” Nói xong, Mộ Tuyết nhón chân lên hôn vào má Hàn Minh Hiên rất nhẹ đầy quyến luyến: “ Em yêu anh, anh cũng không muốn nhìn thấy em không vui phải không? Dịch Cẩn Đình khiến em rất tức giận, anh nghĩ…” - cô ta nhếch mép cười, ánh mắt dần trở nên nham hiểm: “em nên làm cái gì để anh ta tức điên lên.” Hàn Minh Hiên cuối đầu nhìn Mộ Tuyết: “Cho nên, mục đích em tìm anh?” Mộ Tuyết hừ lạnh: “Em cũng không còn cách nào khác, hơn nữa chuyện này chính là nhất cữ lưỡng tiện. Nếu như thuận lợi, theo như quy tắc nhà họ Dịch, cháu đích tôn sẽ được cầm rất nhiều tài sản và cổ phần của Dich gia. Chỉ cần em sinh con là của anh, những thứ kia chắc chắn sẽ thuộc về anh, anh nói đúng không?” Hàn Minh Hiên nhìn gương mặt Mộ Tuyết đang mỉm cười, hắn hơi nghiêng người về phía cô ta, hơi ấm phả vào tai cô ta: “Mộ Tuyết, em nghĩ rất chu đáo.” “Vậy thì… chúng ta thử một chút đi…” - Mộ Tuyết đưa tay lên cởi từng cúc áo của Hàn Minh Hiên. Hàn Minh Hiên đưa tay nắm chặt lấy tay mình, cắn răng, hít một hơi thật sâu, nghiêng người bế Mộ Tuyết đi vào bên trong phòng ngủ.
Dịch Cẩn Đình đã nghĩ đến khi tìm được Cố An Hi sẽ làm gì đầu tiên, mắng cô, đánh ôm, ôm cô hay hôn cô. Nhưng bây giờ, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, anh mím môi đứng yên tại một chỗ mà nhìn cô.Đúng, anh sợ trước mắt là ảo ảnh.
Những tháng ngày không tìm thấy cô, những đêm Dịch Cẩn Đình say đến mất đi ý thức, mơ màng nhìn thấy Cố An Hi quay lại và mỉm cười với anh. Anh lao về phía cô, nhưng ngay lập tức ảo ảnh liền biến mất.
“Nhị ca, anh đến đây tìm tôi à?” - Cố An Hi thấy Dịch Cẩn Đình hồi lâu không nói liền mở miệng trước.
“Cố An Hi, em đi chơi không xin phép, lá gan của em càng ngày càng lớn. Em có biết tôi tìm em vất vả thế nào không?” - Dịch Cẩn Đình kiềm chế nỗi lòng khó tả nói.
Cố An Hi nhìn Dịch Cẩn Đình nói: “Anh gấp cái gì, bây giờ hẳn là Mộ Tuyết của anh đang đợi anh về ăn cơm a, anh đến đây tìm tôi làm gì?”
“Cố An Hi.” - Gương mặt Dịch Cẩn Đình đen đi: “Em có tin tôi bóp chết em ngay tại đây không?”
“Tin chứ, bóp chết tôi liền không ai ngăn cản anh đến với Mộ Tuyết.”
Dịch Cẩn Đình nhếch môi cười: “Cố An Hi, em đang ghen phải không? Còn ghen chính là con yêu… sao vậy, xa tôi hai tháng, nhận ra không thể sống thiếu tôi nên quay về.”
Cố An Hi đỏ bừng gương mặt… đúng, đó là lý do cô quay về, nhưng bây giờ thì không… nếu có lựa chọn cô nguyện ý sẽ chưa từng yêu anh.
“Nhị ca, tôi không ghen, tôi từ bỏ.”
“Tôi không cho phép em từ bỏ.”
Cố An Hi cảm thấy buồn cười, con anh cũng đã có với người ta, tim anh cũng có hình bóng người ta… lại không cho cô từ bỏ tình yêu này.
Dịch Cẩn Đình tiến tới gần Cố An Hi nhanh như chớp, khiến cô không kịp phản ứng, đôi bàn tay anh bao bọc lấy toàn thân nhỏ nhắn của cô, đem đầu cô áp vào lòng ngực anh: “Cố An Hi, đời này… em đừng hòng nghĩ đến việc rời xa tôi.”
/79
|