“Diệp Minh Châu, em đừng kích động.” - Dịch Chính Hoàng lo lắng nói.
Diệo Minh Châu cười một cách căm hận và mỉa mai nhìn Dịch Chính Hoàng: “Nếu tôi mang một đứa con riêng lớn như vậy về nhà, anh nói xem anh có thể bình tĩnh không?”
Dịch Chính Hoàng lập tức không nói nên lời, dù trước kia là lạnh lùng nghiêm nghị, giờ đây cũng chỉ còn áy náy và xấu hổ cúi đầu.
“Người phụ nữ đó…” - Diệp Minh Châu lấy hết can đảm nói: “Cô ta tên là Hàn Tiểu Niệm?”
Dịch Chính Hoàng bỗng nhiên ngẩng đầu, mở to đôi mắt kinh ngạc, mang theo không vui và muộn phiền.
Hàn Minh Hiên nghe cái tên này, ánh mắt trầm xuống trở nên xa xăm.
Dịch Cẩn Đình nhìn mẹ mình đang run rẩy, nhưng anh không lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Dịch Chính Hoàng.
“Em…” - Dịch Chính Hoàng một hồi mới nói được: “Làm sao em biết được.”
Thấy Diệp Minh Châu chỉ lạnh lùng nhếch khóe môi, cổ họng Dịch Chính Hoàng lăn lên mấy lần: “Em xem nhật ký của tôi?”
“Đúng.” - Diệp Minh Châu lạnh lùng mở miệng: “Nếu không xem làm sao tôi biết anh lại có thể yêu một người phụ nữ đến như vậy, nếu không xem tôi làm sao biết anh còn có một gia đình khác sau khi kết hôn?”
Hiện tại Dịch Chính Hoàng bị cảm giác không vui lấn áp áy náy. Đó là bí mật mà ông ta chôn giấu trong tim, Diệp Minh Châu lại lén lút đọc nó, giống như là phơi bày ra ngoài ánh sáng, hơn nữa việc này cực kỳ không tôn trọng ông.
“Dịch Chính Hoàng.” - Đôi mắt Diệp Minh Châu đầy sương mù: “Anh làm rất tốt. Nếu như tôi không nhìn thấy cuốn nhật ký, nếu đứa con riêng của anh không đến đây ngày hôm nay, anh định giấu tôi đến hết cuộc đời à?”
Nếu bà không đọc được, Hàn Minh Hiên không tới, thì có sẽ cuộc đời của bà sẽ cứ buồn cười như vậy.
Bao nhiêu oán hận hiện tại, thủ phạm lại chính là người đàn ông mà bà dành tất cả tình yêu.
“Anh đối với cô ta thật tốt, tôi chưa từng biết anh có thể yêu một người phụ nữ đến như vậy.” - Diệp Minh Châu nhếch khóe môi, nhưng sương mù trong mắt ngày càng đậm: “Thế nhưng, Dịch Chính Hoàng, anh yêu người phụ nữ tên Hàn Tiểu Niệm, anh còn cưới tôi để làm gì? Anh cưới tôi, anh còn ở bên ngoài nuôi cô ta, còn cùng cô ta sinh con, anh thật khốn nạn.”
Dịch Chính Hoàng nhắm mắt lại, lời nói gần như cầu xin: “Minh Châu, em đừng nói nữa.”
Hàn Minh Hiên nhìn thấy tất cả không khỏi cười nhẹ, lắc đầu: “Tôi vốn tưởng rằng ba rất oai phong, hóa ra ba vẫn là sợ vợ. Đúng a, nếu như ba oai phong, Thịnh Thế bây giờ đã do ba quản rồi, mẹ tôi cũng không bị ba hại ra như thế.”
Lời nói này khiến mặt Dịch Chính Hoàng thay đổi.
Hàn Minh Hiên không quan tâm sắc mặt ông ta, nhìn Diệp Minh Châu nói: “Bà cũng đừng nói như mình là người bị hại, tôi cũng không ưa thích bị nói là con tư sinh. Chân chính là nói, người bị hại là mẹ của tôi.” - Hàn Minh Hiên vừa nói vừa nhìn Dịch Chính Hoàng: “Ba nói xem tôi nói có đúng không?”
Dịch Chính Hoàng vẻ mặt buồn bà: “Đừng nói nữa.” - Ông thở dài nặng nề: “Con về trước đi, ba đã cho con tất cả những gì có thể rồi. Bây giờ… liền về trước đi.”
Nghe vậy, Dịch Cẩn Đình nheo mắt lại, dùng ánh mắt cực kỳ sắc bén liếc nhìn khuôn mặt của Dịch Chính Hoàng.
Hàn Minh Hiên cau mày: “Ba cho rằng một chút đó có thể đuổi được tôi.”
Dịch Chính Hoàng cười khổ mở miệng: “Vậy con còn muốn cái gì, ba bây giờ không còn gì để cho con.”
“Tại sao không?” - Hàn Minh Hiên cười nói: “Không phải tôi vừa mới nói sao? Ba không nghe? Hay là ba đang không muốn thừa nhận tôi là con trai của ba?”
Dịch Chính Hoàng hô hấp khó khăn, vô thức nhìn Diệp Minh Châu.
Diệp Minh Châu lạnh lùng nhìn Dịch Chính Hoàng, chờ đợi câu trả lời của ông.
“Đáng tiếc, dù ba có phủ nhân thì tôi cũng có cách của mình.” - Hàn Minh Hiên giễu cợt nói: “Tôi có trong tay giám định huyết thống, nếu mang nó công bố, người bên ngoài hẳn sẽ biết quan hệ của chúng ta. Tôi muốn chính ba lúc đó sẽ mở miệng công bố với bên ngoài, hẳn lúc đó so với việc tôi tới đây sẽ tốt hơn nhiều, ba nói có đúng không?”
Dịch Chính Hoàng từ từ nhắm mắt lại như đang do dự.
“Tôi nói cho cậu biết, đừng có nằm mơ.” - Diệp Minh Châu đột nhiên hét lên đầy tức giận.
Hàn Minh Hiên hừ lạnh một tiếng: “Chuyện này các người làm cũng làm phải, không muốn làm cũng phải làm.” - hắn hô lên một câu: “Ba.”
Dịch Chính Hoàng giơ tay lau mặt một cái, giống như đang giãy dụa.
Mà lúc này, Hàn Minh Hiên lại bổ thêm một đao: “Những thứ này, là ba đã thiếu nợ mẹ tôi, có đúng không?”
Dịch Chính Hoàng: “…”
“Đương nhiên, tôi còn muốn nhiều hơn thế.” - Hàn Minh Hiên bắt chéo chân, bình tĩnh nói rõ ràng từng chữ: “Đến thời điểm thích hợp, tôi muốn đón mẹ tôi về mộ phần nhà họ Dịch.”
Diệp Minh Châu gầm lên: “Tôi còn chưa có chết, nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Hàn Minh Hiên không tức giận: “Lời của bà nói không tính.”
Dịch Cẩn Đình cau mày, mím môi thật chặt.
Cố An Hi nhớ Hàn Minh Hiên nói anh là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, sau đó anh tiến vào Cố thị đối rất tốt với cô, cô còn giới thiệu anh cho bạn thân mà Mộ Tuyết… nhưng xem ra hai người này có lẽ đã diễn kịch trước mặt cô.
Hàn Minh Hiên liếc nhìn Dịch Chính Hoàng chậm chạp không nói gì, liền không kiên nhẫn: “Ba nói đi.”
Ánh mắt mọi người trong phòng khách đều đổ dồn lên thân Dịch Chính Hoàng.
Dịch Cẩn Đình không có chút biểu lộ nào, giống như chuyện này không liên quan đến anh. Cố An Hi có chút lo lắng, đưa bàn tay nắm lấy tay anh, nhưng Dịch Cẩn Đình chỉ cười trấn an, ý nói cô đừng lo lắng.
“Không được.” - Dịch Chính Hoàng cuối cùng cũng mở miệng.
Lời nói này khiến Diệp Minh Châu thả lỏng, còn chưa kịp nở nụ cười, Dịch Chính Hoàng đã nói: “Theo quy tắc nhà họ Dịch, cô ấy không thể vào. Bởi vì…cô ấy chưa gả cho tôi làm vợ.”
Mọi người đều có thể hiểu ý của Dịch Chính Hoàng.
Hàn Minh Hiên cũng không phản ứng, chỉ hừ lạnh.
Dịch Cẩn Đình tròng mắt nhìn xuống đất, trên môi mang theo một ti giễu cợt, cũng không biết mình đang cười ai.
Toàn thân Diệp Minh Châu như sụp đổ, bà nghĩ Dịch Chính Hoàng còn có chút lương tâm, nhưng hóa ra chỉ vì điều đó mà thôi.
“Không vào cũng được.” - Hàn Minh Hiên vẻ mắt hòa hoãn hơn: “Nơi đó cũng như là một đóng hỗn độn, mẹ tôi tiến vào cũng không còn thanh tĩnh. Cái vị trí vốn thuộc về mẹ tôi, bây giờ nhường cho vợ của ba đi.”
Hắn nói lời này, chứa thâm ý sâu sắc.
Nói Dịch gia không có gì tốt, và còn nguyền rủa Diệp Minh Châu chết đi.
Dịch Chính Hoàng có chút không vui: “Con đừng nói vậy.”
Dịch Cẩn Đình có chút nổi nóng: “Hàn Minh Hiên, câm miệng.”
Diệp Minh Châu tức giận đến run lên: “Mày…mày…”
Hàn Minh Hiên không có một tia áy náy: “Vị trí Dịch phu nhân, vốn thuộc về mẹ của tôi.” - vừa nói hắn vừa quét mắt nhìn Diệp Minh Châu giận đến muốn bỏ nữa cái mạng: “Chính là do bà cướp mất. Vậy nên cái vị trí trong nghĩa trang kia chính là dành cho bà, tôi nói không đúng sao? Diệp Minh Châu, cướp đàn ông của người khác, bà làm rất tốt, cũng không biết bà có gặp ác mộng không?”
Cố An Hi kinh ngạc, Diệp Minh Châu cướp của mẹ Hàn Minh Hiên? Không phải, thấy thái độ của bà, dường như trước kia còn không biết sự tồn tại của người phụ nữ kia.
“Cướp cái gì?” - Diệp Minh Châu hét lớn: “Mày ngậm máu phun người.”
“Chẳng lẽ không phải?” - Hàn Minh Hiên ánh mắt tối sầm lại.
“Không phải.” - Diệp Minh Châu phủ nhận.
Bà yêu thích Dịch Chính Hoàng ngay lần đầu tiên gặp gỡ, nhưng bà không biết ông ấy đã có người ông ta yêu…nếu bà biết… haha sao bà lại không thể biết sớm hơn?
“Bà mang ông ấy lên giường của bà, sau đó rất nhanh kết hôn.” - Hàn Minh Hiên khinh bỉ nói.
Sắc mặt Diệp Minh Châu biến đổi, có ngượng ngùng, cũng có tức giận.
“Vớ vẩn.” - Lời nói của Diệp Minh Châu không có chút khí lực.
Đúng. Năm đó chính bà đã lừa Dịch Chính Hoàng lên giường của mình, lúc đó bà yêu đến mất hết lý trí, bà chỉ muốn có được người đàn ông bà yêu.
Nhưng rõ ràng lúc đó, bên cạnh ông ấy không có ai…
Hàn Minh Hiên cười khinh bỉ và mỉa mai: “Khi bà trở thành Dịch phu nhân, mẹ của tôi bị Dịch lão khống chế, khi đó còn mang thai tôi. Về sau sinh ra tôi, hai mẹ con lang bạt kiếm sống. Còn bà… người đã cướp vị trí của mẹ tôi, lại hưởng thụ không chút áy náy những thứ vốn thuộc về mẹ tôi.”
Diệp Minh Châu chết lặng, không tìm thấy giọng nói, chỉ có thể lắc đầu.
“Đừng nói nữa.” - Dịch Chính Hoàng gần như gục ngã, nhìn Hàn Minh Hiên như cầu xin: “Đừng nói nữa.”
“Tôi sao không thể nói.” - Hàn Minh Hiên lạnh lùng: “Nếu tôi không nói, làm sao ba biết được những tủi nhục của mẹ tôi mấy năm qua? Làm sao biết được những tủi nhục mà tôi phải chịu đựng?”
Hóc mắt Dịch Chính Hoàng đỏ ửng, toàn thân tím tái…
Còn Hàn Minh Hiên như là đắm chìm trong quá khứ, đôi mắt hằn lên hận ý.
“Tôi và mẹ tôi sống cùng nhau cũng rất tốt. Mẹ tôi hiền lành cho tôi một gia đình ấm áp. Nhưng mà, ông, Dịch Chính Hoàng, ông lại tìm được chúng tôi.”
Lần này hắn không gọi Dịch Chính Hoàng là ba, mà gọi là ông, trong giọng điệu không giấu được sự ghê tởm và căm hận đối với Dịch Chính Hoàng.
“Haha.” - Hàn Minh Hiên nở một nụ cười giễu cợt, nhìn Dịch Chính Hoàng nói từng chữ: “Lúc đó, chúng ta cũng coi như có một thời gian hạnh phúc phải không? Nhưng nếu như được lựa chọn, tôi không muốn ông xuất hiện. Không có cha thì như thế nào, tôi sẽ coi như cha đã chết. Nếu như vậy liền không nhớ đến ông, và tôi cũng không phải sống như thế này.”
Dịch Chính Hoàng nhíu mày, gương mặt đầy sự đau lòng.
“Cũng là do ông tìm chúng tôi, Dịch lão gia tử mới vì ông không quay về cái gọi là nhà mới tìm chúng toi gây rắc rối.”
Giọng nói của Hàn Minh Hiên bỗng to hơn nhiều: “Hai mẹ con tôi không nơi nương tựa, ông cảm thấy chúng tôi phải làm sao? Khi ông đi nước ngoài, Dịch lão gia đã tự mình đến yêu cầu chúng tôi rời đi, còn nói sự xuất hiện của chúng tôi đã phá hoại gia đình của ông. Dịch lão nói, ông đã cưới thiên kim nhà họ Diệp, con dâu duy nhất của Dịch gia, mãi mãi không bao giờ là mẹ của tôi.”
“Mẹ tôi thì sao? Thân phận của mẹ tôi không tốt thì sao? Bà ấy vẫn tốt hơn Dịch phu nhân của ông. Ít nhất bà ấy không hạ dược đàn ông cho bụng lớn rồi ép cưới.”
Dịch Cẩn Đình nhướng mày liếc nhìn Diệp Minh Châu đang ngồi đó run lẩy bẩy, nhưng anh không lên tiếng.
“Chúng tôi sợ hãi, mẹ tôi quá ngốc, muốn lặng lẽ đưa tôi đi, nhưng lại sợ ông buồn. Mẹ tôi cố gắng đợi ông quay về, mẹ tôi nói, ông khi đó trả lời cái gì? Ông nhớ không?”
Nhìn Dịch Cẩn Đình suy sụp, Hàn Minh Hiên có chút thoải mái.
“Ông nói, đừng lo, đã có ông, ông nói…” - Hàn Minh Hiên nhàn nhạt liếc nhìn Diệp Minh Châu: “ông nói sẽ ly hôn, sau đó sẽ cưới mẹ tôi.”
Diệp Minh Chây choáng váng, không thể tin người chồng bà yêu bấy lâu nay còn mang tâm tư như vậy, nước mắt kiềm nén rơi lã chã.
Hàn Minh Hiên cười lạnh: “Nhưng ông đã làm gì? Ông rời đi và không bao giờ quay lại, người đến… chỉ là những vệ sĩ mà thôi.” - Hận ý trong đáy mắt như muốn tràn ra.
“Ba không còn cách nào khác.” - Dịch Chính Hoàng đầy thống khổ: “Ba đã quay về nói, nhưng…”
Hàn Minh Hiên liền ngắt lời: “Ông nói không có cách nào khác liền xong sao? Ông quay về nói, nhưng ai biết ông nói cái gì? Nói không chừng ông còn muốn hai cái phiền phức chúng tôi biến mất, ông nghĩ tôi nói đúng không?”
“Không phải… ba không có…” - Dịch Chính Hoàng lắc đầu phủ nhận.
“Tôi chỉ biết là ông không đến, không làm theo lời hứa, còn mẹ tôi bị vệ sĩ nhà ông ép vào tuyệt vọng.”
Sau khi gầm lên, Hàn Minh Hiên hít một hơi thật sâu, mệt mỏi nhắm mắt lại, rồi lại từ từ mở ra.
“Hôm đó lạnh đến thế nào? Hôm đó sợ đến thế nào? Mẹ tôi nắm tay tôi bỏ trốn… sau đó, bà bị xe đụng ngã xuống, nằm trên vũng máu, người đuổi theo liền bỏ đi. Chỉ có tôi… đối mặt với sự chỉ chỏ xung quanh, còn mẹ tôi thì đang hấp hối, haha… lúc đó muốn khóc cũng không khóc được.”
Có lẽ do phải nhớ đến chuyện cũ, đôi mắt Hàn Minh Hiên đỏ hằn lên như máu, ánh mắt nhìn Dịch Chính Hoàng ngày cành lạnh lẽo.
Cố An Hi lúc đầu còn cho rằng Hàn Minh Hiên xông vào Dịch gia có chút quá đáng, nhưng bây giờ… cô đột nhiên cảm thấy anh có chút đáng thương.
Một đứa trẻ tận mắt chứng kiến cái chết của mẹ mình, người thân duy nhất của mình.
Phòng khách yên tĩnh đến lạ thường, mọi người dường như bị sốc với những gì Hàn Minh Hiên nói.
Hàn Minh Hiên lại phá tan yên tĩnh, cắn răng nhìn Dịch Chính Hoàng nói: “Ông thiếu nợ mẹ con chúng tôi, ông có chết một vạn lần cũng không trả nổi.”
Dịch Chính Hoàng sụp đổ mà ôm lấy đầu: “Ba không biết… ba….” - ông không thể thốt được một câu hoàn chỉnh, lúc này chỉ có đau buồn và áy náy.
Hàn Minh Hiên không nói một lời, đôi mắt tựa như hai thanh kiếm tẩm độc muốn đâm chết Dịch Chính Hoàng…
Dịch Chính Hoàng nắm chặt tay, vô cùng thống khổ nói: “Ba…bị ông nội của con nhốt lại, ba không thể đi tìm mẹ con được. Về sau… ba đi tìm hai người, nhưng hai người đã biến mất.”
“Minh Hiên, ba thật sự không biết con và mẹ…” - Ông ta nghẹn lại, rồi lại nói: “Khi con đến tìm ba, vì sao con không nói ra, nếu như ba sớm biết…”
“Sớm biết thì sao?” - Hàn Minh Hiên cười khẩy: “Nếu ông sớm biết cuộc đời của tôi trải qua bao nhiêu đắng cay, ông sẽ hào phóng mang cổ phần Thịnh Thế chia cho tôi sao?”
Diệp Minh Châu đưa mắt nhìn Dịch Chính Hoàng, sẽ không phải vì áy náy mà ông ta cho đứa con riêng này cổ phần Thịnh Thế chứ?
“Ba không phải là đã…” - Dịch Cẩn Đình có chút khó khăn mở miệng.
Hàn Minh Hiên cười lạnh: “Đó chỉ là 10% cổ phần, Dịch Chính Hoàng, dù là anh lấy hết Dịch gia đưa cho tôi, đó cũng là đền tội.”
Cố An Hi kinh ngạc nhìn Dịch Chính Hoàng, sau đó nhìn Hàn Minh Hiên.
Dịch Cẩn Đình nheo mắt lại, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng.
Sắc mặt Diệp Minh Châu tái nhợt, đau đớn nhìn Dịch Chính Hoàng: “Những gì nó nói có phải sự thật không? Anh đã mang cổ phần của anh… chuyển cho nó?”
Dịch Cẩn Đình chậm rãi thở ra, vẻ mặt nặng nề gật đầu: “Ừm.”
Diệp Minh Châu không giữ được bình tĩnh mà lao đến nắm lấy cổ áo của Dịch Chính Hoàng, khuôn mặt nhăn nhó vì tức giận: “Dịch Chính Hoàng, đồ khốn nạn.”
Khi Dịch lão gia tử cho Cố An Hi 30% cổ phần, bà cũng không phát điên như hiện tại. Dịch Chính Hoàng đem toàn bộ cổ phần ông ta có đi cho con tư sinh, vậy con của bà, ông ta xem là cái gì?
Lúc này, Dịch Chính Hoàn chỉ có thể im lặng áy náy với sự tức giận của Diệp Minh Châu.
Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Hàn Minh Hiên lại vang lên: “Bà Dịch, chuyện này đã tức giận không chịu được à? Có chuyện kích thích hơn? Bà có muốn nghe không?”
Diệo Minh Châu cười một cách căm hận và mỉa mai nhìn Dịch Chính Hoàng: “Nếu tôi mang một đứa con riêng lớn như vậy về nhà, anh nói xem anh có thể bình tĩnh không?”
Dịch Chính Hoàng lập tức không nói nên lời, dù trước kia là lạnh lùng nghiêm nghị, giờ đây cũng chỉ còn áy náy và xấu hổ cúi đầu.
“Người phụ nữ đó…” - Diệp Minh Châu lấy hết can đảm nói: “Cô ta tên là Hàn Tiểu Niệm?”
Dịch Chính Hoàng bỗng nhiên ngẩng đầu, mở to đôi mắt kinh ngạc, mang theo không vui và muộn phiền.
Hàn Minh Hiên nghe cái tên này, ánh mắt trầm xuống trở nên xa xăm.
Dịch Cẩn Đình nhìn mẹ mình đang run rẩy, nhưng anh không lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Dịch Chính Hoàng.
“Em…” - Dịch Chính Hoàng một hồi mới nói được: “Làm sao em biết được.”
Thấy Diệp Minh Châu chỉ lạnh lùng nhếch khóe môi, cổ họng Dịch Chính Hoàng lăn lên mấy lần: “Em xem nhật ký của tôi?”
“Đúng.” - Diệp Minh Châu lạnh lùng mở miệng: “Nếu không xem làm sao tôi biết anh lại có thể yêu một người phụ nữ đến như vậy, nếu không xem tôi làm sao biết anh còn có một gia đình khác sau khi kết hôn?”
Hiện tại Dịch Chính Hoàng bị cảm giác không vui lấn áp áy náy. Đó là bí mật mà ông ta chôn giấu trong tim, Diệp Minh Châu lại lén lút đọc nó, giống như là phơi bày ra ngoài ánh sáng, hơn nữa việc này cực kỳ không tôn trọng ông.
“Dịch Chính Hoàng.” - Đôi mắt Diệp Minh Châu đầy sương mù: “Anh làm rất tốt. Nếu như tôi không nhìn thấy cuốn nhật ký, nếu đứa con riêng của anh không đến đây ngày hôm nay, anh định giấu tôi đến hết cuộc đời à?”
Nếu bà không đọc được, Hàn Minh Hiên không tới, thì có sẽ cuộc đời của bà sẽ cứ buồn cười như vậy.
Bao nhiêu oán hận hiện tại, thủ phạm lại chính là người đàn ông mà bà dành tất cả tình yêu.
“Anh đối với cô ta thật tốt, tôi chưa từng biết anh có thể yêu một người phụ nữ đến như vậy.” - Diệp Minh Châu nhếch khóe môi, nhưng sương mù trong mắt ngày càng đậm: “Thế nhưng, Dịch Chính Hoàng, anh yêu người phụ nữ tên Hàn Tiểu Niệm, anh còn cưới tôi để làm gì? Anh cưới tôi, anh còn ở bên ngoài nuôi cô ta, còn cùng cô ta sinh con, anh thật khốn nạn.”
Dịch Chính Hoàng nhắm mắt lại, lời nói gần như cầu xin: “Minh Châu, em đừng nói nữa.”
Hàn Minh Hiên nhìn thấy tất cả không khỏi cười nhẹ, lắc đầu: “Tôi vốn tưởng rằng ba rất oai phong, hóa ra ba vẫn là sợ vợ. Đúng a, nếu như ba oai phong, Thịnh Thế bây giờ đã do ba quản rồi, mẹ tôi cũng không bị ba hại ra như thế.”
Lời nói này khiến mặt Dịch Chính Hoàng thay đổi.
Hàn Minh Hiên không quan tâm sắc mặt ông ta, nhìn Diệp Minh Châu nói: “Bà cũng đừng nói như mình là người bị hại, tôi cũng không ưa thích bị nói là con tư sinh. Chân chính là nói, người bị hại là mẹ của tôi.” - Hàn Minh Hiên vừa nói vừa nhìn Dịch Chính Hoàng: “Ba nói xem tôi nói có đúng không?”
Dịch Chính Hoàng vẻ mặt buồn bà: “Đừng nói nữa.” - Ông thở dài nặng nề: “Con về trước đi, ba đã cho con tất cả những gì có thể rồi. Bây giờ… liền về trước đi.”
Nghe vậy, Dịch Cẩn Đình nheo mắt lại, dùng ánh mắt cực kỳ sắc bén liếc nhìn khuôn mặt của Dịch Chính Hoàng.
Hàn Minh Hiên cau mày: “Ba cho rằng một chút đó có thể đuổi được tôi.”
Dịch Chính Hoàng cười khổ mở miệng: “Vậy con còn muốn cái gì, ba bây giờ không còn gì để cho con.”
“Tại sao không?” - Hàn Minh Hiên cười nói: “Không phải tôi vừa mới nói sao? Ba không nghe? Hay là ba đang không muốn thừa nhận tôi là con trai của ba?”
Dịch Chính Hoàng hô hấp khó khăn, vô thức nhìn Diệp Minh Châu.
Diệp Minh Châu lạnh lùng nhìn Dịch Chính Hoàng, chờ đợi câu trả lời của ông.
“Đáng tiếc, dù ba có phủ nhân thì tôi cũng có cách của mình.” - Hàn Minh Hiên giễu cợt nói: “Tôi có trong tay giám định huyết thống, nếu mang nó công bố, người bên ngoài hẳn sẽ biết quan hệ của chúng ta. Tôi muốn chính ba lúc đó sẽ mở miệng công bố với bên ngoài, hẳn lúc đó so với việc tôi tới đây sẽ tốt hơn nhiều, ba nói có đúng không?”
Dịch Chính Hoàng từ từ nhắm mắt lại như đang do dự.
“Tôi nói cho cậu biết, đừng có nằm mơ.” - Diệp Minh Châu đột nhiên hét lên đầy tức giận.
Hàn Minh Hiên hừ lạnh một tiếng: “Chuyện này các người làm cũng làm phải, không muốn làm cũng phải làm.” - hắn hô lên một câu: “Ba.”
Dịch Chính Hoàng giơ tay lau mặt một cái, giống như đang giãy dụa.
Mà lúc này, Hàn Minh Hiên lại bổ thêm một đao: “Những thứ này, là ba đã thiếu nợ mẹ tôi, có đúng không?”
Dịch Chính Hoàng: “…”
“Đương nhiên, tôi còn muốn nhiều hơn thế.” - Hàn Minh Hiên bắt chéo chân, bình tĩnh nói rõ ràng từng chữ: “Đến thời điểm thích hợp, tôi muốn đón mẹ tôi về mộ phần nhà họ Dịch.”
Diệp Minh Châu gầm lên: “Tôi còn chưa có chết, nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Hàn Minh Hiên không tức giận: “Lời của bà nói không tính.”
Dịch Cẩn Đình cau mày, mím môi thật chặt.
Cố An Hi nhớ Hàn Minh Hiên nói anh là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, sau đó anh tiến vào Cố thị đối rất tốt với cô, cô còn giới thiệu anh cho bạn thân mà Mộ Tuyết… nhưng xem ra hai người này có lẽ đã diễn kịch trước mặt cô.
Hàn Minh Hiên liếc nhìn Dịch Chính Hoàng chậm chạp không nói gì, liền không kiên nhẫn: “Ba nói đi.”
Ánh mắt mọi người trong phòng khách đều đổ dồn lên thân Dịch Chính Hoàng.
Dịch Cẩn Đình không có chút biểu lộ nào, giống như chuyện này không liên quan đến anh. Cố An Hi có chút lo lắng, đưa bàn tay nắm lấy tay anh, nhưng Dịch Cẩn Đình chỉ cười trấn an, ý nói cô đừng lo lắng.
“Không được.” - Dịch Chính Hoàng cuối cùng cũng mở miệng.
Lời nói này khiến Diệp Minh Châu thả lỏng, còn chưa kịp nở nụ cười, Dịch Chính Hoàng đã nói: “Theo quy tắc nhà họ Dịch, cô ấy không thể vào. Bởi vì…cô ấy chưa gả cho tôi làm vợ.”
Mọi người đều có thể hiểu ý của Dịch Chính Hoàng.
Hàn Minh Hiên cũng không phản ứng, chỉ hừ lạnh.
Dịch Cẩn Đình tròng mắt nhìn xuống đất, trên môi mang theo một ti giễu cợt, cũng không biết mình đang cười ai.
Toàn thân Diệp Minh Châu như sụp đổ, bà nghĩ Dịch Chính Hoàng còn có chút lương tâm, nhưng hóa ra chỉ vì điều đó mà thôi.
“Không vào cũng được.” - Hàn Minh Hiên vẻ mắt hòa hoãn hơn: “Nơi đó cũng như là một đóng hỗn độn, mẹ tôi tiến vào cũng không còn thanh tĩnh. Cái vị trí vốn thuộc về mẹ tôi, bây giờ nhường cho vợ của ba đi.”
Hắn nói lời này, chứa thâm ý sâu sắc.
Nói Dịch gia không có gì tốt, và còn nguyền rủa Diệp Minh Châu chết đi.
Dịch Chính Hoàng có chút không vui: “Con đừng nói vậy.”
Dịch Cẩn Đình có chút nổi nóng: “Hàn Minh Hiên, câm miệng.”
Diệp Minh Châu tức giận đến run lên: “Mày…mày…”
Hàn Minh Hiên không có một tia áy náy: “Vị trí Dịch phu nhân, vốn thuộc về mẹ của tôi.” - vừa nói hắn vừa quét mắt nhìn Diệp Minh Châu giận đến muốn bỏ nữa cái mạng: “Chính là do bà cướp mất. Vậy nên cái vị trí trong nghĩa trang kia chính là dành cho bà, tôi nói không đúng sao? Diệp Minh Châu, cướp đàn ông của người khác, bà làm rất tốt, cũng không biết bà có gặp ác mộng không?”
Cố An Hi kinh ngạc, Diệp Minh Châu cướp của mẹ Hàn Minh Hiên? Không phải, thấy thái độ của bà, dường như trước kia còn không biết sự tồn tại của người phụ nữ kia.
“Cướp cái gì?” - Diệp Minh Châu hét lớn: “Mày ngậm máu phun người.”
“Chẳng lẽ không phải?” - Hàn Minh Hiên ánh mắt tối sầm lại.
“Không phải.” - Diệp Minh Châu phủ nhận.
Bà yêu thích Dịch Chính Hoàng ngay lần đầu tiên gặp gỡ, nhưng bà không biết ông ấy đã có người ông ta yêu…nếu bà biết… haha sao bà lại không thể biết sớm hơn?
“Bà mang ông ấy lên giường của bà, sau đó rất nhanh kết hôn.” - Hàn Minh Hiên khinh bỉ nói.
Sắc mặt Diệp Minh Châu biến đổi, có ngượng ngùng, cũng có tức giận.
“Vớ vẩn.” - Lời nói của Diệp Minh Châu không có chút khí lực.
Đúng. Năm đó chính bà đã lừa Dịch Chính Hoàng lên giường của mình, lúc đó bà yêu đến mất hết lý trí, bà chỉ muốn có được người đàn ông bà yêu.
Nhưng rõ ràng lúc đó, bên cạnh ông ấy không có ai…
Hàn Minh Hiên cười khinh bỉ và mỉa mai: “Khi bà trở thành Dịch phu nhân, mẹ của tôi bị Dịch lão khống chế, khi đó còn mang thai tôi. Về sau sinh ra tôi, hai mẹ con lang bạt kiếm sống. Còn bà… người đã cướp vị trí của mẹ tôi, lại hưởng thụ không chút áy náy những thứ vốn thuộc về mẹ tôi.”
Diệp Minh Châu chết lặng, không tìm thấy giọng nói, chỉ có thể lắc đầu.
“Đừng nói nữa.” - Dịch Chính Hoàng gần như gục ngã, nhìn Hàn Minh Hiên như cầu xin: “Đừng nói nữa.”
“Tôi sao không thể nói.” - Hàn Minh Hiên lạnh lùng: “Nếu tôi không nói, làm sao ba biết được những tủi nhục của mẹ tôi mấy năm qua? Làm sao biết được những tủi nhục mà tôi phải chịu đựng?”
Hóc mắt Dịch Chính Hoàng đỏ ửng, toàn thân tím tái…
Còn Hàn Minh Hiên như là đắm chìm trong quá khứ, đôi mắt hằn lên hận ý.
“Tôi và mẹ tôi sống cùng nhau cũng rất tốt. Mẹ tôi hiền lành cho tôi một gia đình ấm áp. Nhưng mà, ông, Dịch Chính Hoàng, ông lại tìm được chúng tôi.”
Lần này hắn không gọi Dịch Chính Hoàng là ba, mà gọi là ông, trong giọng điệu không giấu được sự ghê tởm và căm hận đối với Dịch Chính Hoàng.
“Haha.” - Hàn Minh Hiên nở một nụ cười giễu cợt, nhìn Dịch Chính Hoàng nói từng chữ: “Lúc đó, chúng ta cũng coi như có một thời gian hạnh phúc phải không? Nhưng nếu như được lựa chọn, tôi không muốn ông xuất hiện. Không có cha thì như thế nào, tôi sẽ coi như cha đã chết. Nếu như vậy liền không nhớ đến ông, và tôi cũng không phải sống như thế này.”
Dịch Chính Hoàng nhíu mày, gương mặt đầy sự đau lòng.
“Cũng là do ông tìm chúng tôi, Dịch lão gia tử mới vì ông không quay về cái gọi là nhà mới tìm chúng toi gây rắc rối.”
Giọng nói của Hàn Minh Hiên bỗng to hơn nhiều: “Hai mẹ con tôi không nơi nương tựa, ông cảm thấy chúng tôi phải làm sao? Khi ông đi nước ngoài, Dịch lão gia đã tự mình đến yêu cầu chúng tôi rời đi, còn nói sự xuất hiện của chúng tôi đã phá hoại gia đình của ông. Dịch lão nói, ông đã cưới thiên kim nhà họ Diệp, con dâu duy nhất của Dịch gia, mãi mãi không bao giờ là mẹ của tôi.”
“Mẹ tôi thì sao? Thân phận của mẹ tôi không tốt thì sao? Bà ấy vẫn tốt hơn Dịch phu nhân của ông. Ít nhất bà ấy không hạ dược đàn ông cho bụng lớn rồi ép cưới.”
Dịch Cẩn Đình nhướng mày liếc nhìn Diệp Minh Châu đang ngồi đó run lẩy bẩy, nhưng anh không lên tiếng.
“Chúng tôi sợ hãi, mẹ tôi quá ngốc, muốn lặng lẽ đưa tôi đi, nhưng lại sợ ông buồn. Mẹ tôi cố gắng đợi ông quay về, mẹ tôi nói, ông khi đó trả lời cái gì? Ông nhớ không?”
Nhìn Dịch Cẩn Đình suy sụp, Hàn Minh Hiên có chút thoải mái.
“Ông nói, đừng lo, đã có ông, ông nói…” - Hàn Minh Hiên nhàn nhạt liếc nhìn Diệp Minh Châu: “ông nói sẽ ly hôn, sau đó sẽ cưới mẹ tôi.”
Diệp Minh Chây choáng váng, không thể tin người chồng bà yêu bấy lâu nay còn mang tâm tư như vậy, nước mắt kiềm nén rơi lã chã.
Hàn Minh Hiên cười lạnh: “Nhưng ông đã làm gì? Ông rời đi và không bao giờ quay lại, người đến… chỉ là những vệ sĩ mà thôi.” - Hận ý trong đáy mắt như muốn tràn ra.
“Ba không còn cách nào khác.” - Dịch Chính Hoàng đầy thống khổ: “Ba đã quay về nói, nhưng…”
Hàn Minh Hiên liền ngắt lời: “Ông nói không có cách nào khác liền xong sao? Ông quay về nói, nhưng ai biết ông nói cái gì? Nói không chừng ông còn muốn hai cái phiền phức chúng tôi biến mất, ông nghĩ tôi nói đúng không?”
“Không phải… ba không có…” - Dịch Chính Hoàng lắc đầu phủ nhận.
“Tôi chỉ biết là ông không đến, không làm theo lời hứa, còn mẹ tôi bị vệ sĩ nhà ông ép vào tuyệt vọng.”
Sau khi gầm lên, Hàn Minh Hiên hít một hơi thật sâu, mệt mỏi nhắm mắt lại, rồi lại từ từ mở ra.
“Hôm đó lạnh đến thế nào? Hôm đó sợ đến thế nào? Mẹ tôi nắm tay tôi bỏ trốn… sau đó, bà bị xe đụng ngã xuống, nằm trên vũng máu, người đuổi theo liền bỏ đi. Chỉ có tôi… đối mặt với sự chỉ chỏ xung quanh, còn mẹ tôi thì đang hấp hối, haha… lúc đó muốn khóc cũng không khóc được.”
Có lẽ do phải nhớ đến chuyện cũ, đôi mắt Hàn Minh Hiên đỏ hằn lên như máu, ánh mắt nhìn Dịch Chính Hoàng ngày cành lạnh lẽo.
Cố An Hi lúc đầu còn cho rằng Hàn Minh Hiên xông vào Dịch gia có chút quá đáng, nhưng bây giờ… cô đột nhiên cảm thấy anh có chút đáng thương.
Một đứa trẻ tận mắt chứng kiến cái chết của mẹ mình, người thân duy nhất của mình.
Phòng khách yên tĩnh đến lạ thường, mọi người dường như bị sốc với những gì Hàn Minh Hiên nói.
Hàn Minh Hiên lại phá tan yên tĩnh, cắn răng nhìn Dịch Chính Hoàng nói: “Ông thiếu nợ mẹ con chúng tôi, ông có chết một vạn lần cũng không trả nổi.”
Dịch Chính Hoàng sụp đổ mà ôm lấy đầu: “Ba không biết… ba….” - ông không thể thốt được một câu hoàn chỉnh, lúc này chỉ có đau buồn và áy náy.
Hàn Minh Hiên không nói một lời, đôi mắt tựa như hai thanh kiếm tẩm độc muốn đâm chết Dịch Chính Hoàng…
Dịch Chính Hoàng nắm chặt tay, vô cùng thống khổ nói: “Ba…bị ông nội của con nhốt lại, ba không thể đi tìm mẹ con được. Về sau… ba đi tìm hai người, nhưng hai người đã biến mất.”
“Minh Hiên, ba thật sự không biết con và mẹ…” - Ông ta nghẹn lại, rồi lại nói: “Khi con đến tìm ba, vì sao con không nói ra, nếu như ba sớm biết…”
“Sớm biết thì sao?” - Hàn Minh Hiên cười khẩy: “Nếu ông sớm biết cuộc đời của tôi trải qua bao nhiêu đắng cay, ông sẽ hào phóng mang cổ phần Thịnh Thế chia cho tôi sao?”
Diệp Minh Châu đưa mắt nhìn Dịch Chính Hoàng, sẽ không phải vì áy náy mà ông ta cho đứa con riêng này cổ phần Thịnh Thế chứ?
“Ba không phải là đã…” - Dịch Cẩn Đình có chút khó khăn mở miệng.
Hàn Minh Hiên cười lạnh: “Đó chỉ là 10% cổ phần, Dịch Chính Hoàng, dù là anh lấy hết Dịch gia đưa cho tôi, đó cũng là đền tội.”
Cố An Hi kinh ngạc nhìn Dịch Chính Hoàng, sau đó nhìn Hàn Minh Hiên.
Dịch Cẩn Đình nheo mắt lại, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng.
Sắc mặt Diệp Minh Châu tái nhợt, đau đớn nhìn Dịch Chính Hoàng: “Những gì nó nói có phải sự thật không? Anh đã mang cổ phần của anh… chuyển cho nó?”
Dịch Cẩn Đình chậm rãi thở ra, vẻ mặt nặng nề gật đầu: “Ừm.”
Diệp Minh Châu không giữ được bình tĩnh mà lao đến nắm lấy cổ áo của Dịch Chính Hoàng, khuôn mặt nhăn nhó vì tức giận: “Dịch Chính Hoàng, đồ khốn nạn.”
Khi Dịch lão gia tử cho Cố An Hi 30% cổ phần, bà cũng không phát điên như hiện tại. Dịch Chính Hoàng đem toàn bộ cổ phần ông ta có đi cho con tư sinh, vậy con của bà, ông ta xem là cái gì?
Lúc này, Dịch Chính Hoàn chỉ có thể im lặng áy náy với sự tức giận của Diệp Minh Châu.
Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Hàn Minh Hiên lại vang lên: “Bà Dịch, chuyện này đã tức giận không chịu được à? Có chuyện kích thích hơn? Bà có muốn nghe không?”
/79
|