Kỉ niệm 40 năm thành lập Thịnh Thế, Dịch Cẩn Đình đã chuẩn bị cho cô một bộ lễ phục sang trọng phù hợp với chiếc bụng nhô ra của cô.
Chiếc xe Maybach sang trọng dừng trước cửa khách sạn Seleton sang trọng nhất Hải Sơn. Dịch Cẩn Đình bước xuống xe, vòng một vòng cẩn trọng mở cửa cho Cố An Hi bước xuống.
Nhìn thấy hai người bước xuống, phóng viên ngay lập tức như một bầy ong nhào đến.
“Dịch tiên sinh, hôm nay anh đến dự kỷ niệm Thịnh Thế cùng Dịch phu nhân sao?”
Dịch Cẩn Đình nhíu mày, cái này không phải hỏi nhảm sao? Anh cũng không nói nhiều, chỉ làm như không hề nghe thấy.
Nhưng Cố An Hi lại mỉm cười: “Đúng vậy.”
Phóng viên thấy Cố An Hi trả lời liền đưa micro và máy ảnh về phía anh.
“Dịch phu nhân, chuyện giữa cô và Mộ Tuyết ở giữa, cô có thể nói một chút hay không?”
“Dịch phu nhân, cô thật sự dùng cách đó để có được Dịch tiên sinh sao?”
“Cổ phiếu của Thịnh Thế và Cố thị bị giảm mạnh, cô có hối hận không?”
“Cô có cảm giác áy náy với Mộ Tuyết không?”
Thấy phóng viên càng ngày càng nói nhảm, Dịch Cẩn Đình sắc mặt thâm trầm, anh liếc nhìn Dương Hàn ra hiệu cho cậu ta gọi bảo vệ đến.
Dương Hàn đang định mở miệng gọi bảo vệ nhưng Cố An Hi ngăn lại, mỉm cười nhìn các phóng viên, lướt mắt qua những thiết bị phỏng vấn hỏi: “Đây là đang phát sóng trực tiếp sao?”
Một phóng viên liền đáp: “Đúng vậy.”
Cố An Hi cong khóe môi, sau đó xoay người nói với Dịch Cẩn Đình: “Nhị ca, anh có muốn xem trò hay không?”
Dich Cẩn Đình nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt cô, một lúc sau lại nói: “Chỉ cần em vui vẻ là được.”
Cố An Hi nhìn phóng viên nói: “Tại sao chúng ta không vào hội trường, bên ngoài rất lạnh, mọi người vào bên trong ăn uống chút gì đó cho ấm người nhé.”
Mọi người đều tỏ ra sửng sốt, theo lý mà nói Cố An Hi và Dịch Cẩn Đình phải trốn cho bằng được bọn họ, nhưng lại là mời họ vào bên trong, dù là khó hiểu nhưng không ai mở miệng từ chối.
Ở bên trong hội trường, Dịch Cẩn Đình đọc diễn văn chào mừng, bên dưới ngoài nhân viên của Thịnh Thế còn có cả phóng viên.
Bên cạnh Dịch Cẩn Đình là Cố An Hi, hai người đứng cạnh nhau trên sân khấu, vô cùng đẹp mắt. Đặt biệt là khi hai người đối mắt nhau, bên dưới có thể nhìn thấy nồng nàn tình yêu nồng đậm giữa hai người.
Bởi vì tin tức của Mộ Tuyết trước đó, mặc dù Dịch Cẩn Đình và Cố An Hi là một đôi vợ chồng rất đẹp mắt, người ở phía dưới cũng không có bao nhiêu người chúc phúc. Cho dù 90% người ở đây là nhân viên của Thịnh Thế, Dịch Cẩn Đình là ông chủ của họ, nhưng trong lòng bọn họ đều có chút khinh khi.
Một người đàn ông vứt bỏ một người phụ nữ vì người phụ nữ khác chính là một kẻ cặn bả, còn người phụ nữ cướp người đàn ông của người khác, cô ta có tư cách gì có được hạnh phúc?
Các phóng viên dù khát tin nhưng cũng không phải là không hiểu biết. Lúc đầu liền hỏi một chút về tương lai của Thịnh Thế, các dự án đang lên kế hoạch, sau đó mới xoáy vào chuyện của Mộ Tuyết.
Các câu hỏi đều liên quan đến Mộ Tuyết đều gay gắt và sắc bén hơn cả khi bên ngoài.
Các nhân viên của Thịnh Thế cũng phấn khích, họ muốn xem Cố An Hi và tổng tài của bọn họ sẽ trả lời như thế nào.
Cùng lúc đó, Mộ Tuyết đang ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm trên chiếc ipad trên đùi, trên màn hình đang đưa tin về Thịnh Thế.
Trợ lý bên cạnh có chút lo lắng: “Mộ Tuyết tỷ, nhìn Cố An Hi không chút lo lắng, có khi nào trong tay cô ta có át chủ bài gì không?”
Mộ Tuyết nhếch môi: “Nếu cô ta có át chủ bài thì cô ta đã lấy khi khi cổ phiếu Thịnh Thế và Cố thị gần như chạm đáy vào hai ngày trước.” - Mộ Tuyết bật cười: “Tôi biết rõ về Cố An Hi, đừng lo, cô ta đang giả vờ thôi.”
Cô ta nâng ly rượu đỏ trên tay với tâm trạng vui vẻ, đang đợi sự xấu hổ của Cố An Hi, ha… thật đáng chúc mừng.
Ở hội trường, Cố An Hi đứng bên cạnh Dịch Cẩn Đình trên sân khấu, nhìn xuống đám đông đang hưng phấn đợi chờ.
Cố An Hi bật cười, cô hy vọng những người đã ăn dưa mấy ngày nay sẽ có cảm giác thèm ăn những quả dưa lớn mà cô sắp ném cho bọn họ.
Cô nhìn về phía Dịch Cẩn Đình gật đầu, anh điều chỉnh lại micro phù hợp với độ cao của cô, Cố An Hi mỉm cười với anh và bắt đầu lên tiếng.
“Hôm nay, là kỉ niệm 40 năm thành lập tập đoàn Thịnh Thế, kỳ thật bây giờ nói những chuyện không liên quan đến Thịnh Thế có chút không phù hợp, nhưng mọi ngườ có chút gấp, cho nên…”
Cố An Hi lại nói tiếp: “Lúc nãy, có bạn hỏi tôi về chuyện liên quan đến chồng tôi, tôi và Mộ tiểu thư. Những ngày này, tin tức ba người chúng tôi có chút phô trương. Vì là người trong cuộc, tôi cũng không ngại nói một chút. Nhưng trước khi tôi nói, tôi có một yêu cầu nhỏ, tôi hi vọng mọi người có thể nghe tôi nói hết trước khi đặt câu hỏi.”
Mọi người đều im lặng, trong lòng mọi người đều suy nghĩ - rốt cuộc phải nói ra rồi.
Giọng nói Cố An Hi nhẹ nhàng nói tiếp: “Để nói về mối quan hệ giữa chúng tôi, phải nhắc đến chuyện bốn năm trước.”.
“Bốn năm trước, tôi gặp Mộ Tuyết, cảm thấy tính cách của cô ấy hoạt bát và tốt bụng.” - Cố An Hi mỉm cười, nhưng trên mặt có chút mỉa mai: “Và tôi và Mộ Tuyết đã trở thành bạn rất thân, có thể nói về mọi thứ.”
Bên này Mộ Tuyết đang xem trực tiếp liền cười khinh: “Cố An Hi, bây giờ cô đang chơi bài tình cảm à? Đáng tiếc, chỉ sợ không có tác dụng.”
Dù là bọn họ có bằng chứng tai nạn năm đó, nếu muốn đưa ra thì bọn họ đã đưa ra từ hai ngày trước.
Cô ta sẽ không dám.
Trong một gia tộc giàu có, loại chuyện này là cấm kỵ vì e ngại tai tiếng, sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Nghĩ vậy, Mộ Tuyết cười lớn, cô ta thật sự mong chờ.
Bên này, giọng nói của Cố An Hi tiếp tục vang lên: “Nghĩ đến, tôi ngay lúc đầu tôi xem Mộ Tuyết là bạn tốt của tôi. Nhưng mà, có vẻ Mộ Tuyết cô ấy không nghĩ như vậy.”
Mọi người trong lòng có chút bất bình, xung đột gì giữa Cố An Hi và Mộ Tuyết, hay là… Cố An Hi đang vu khống Mộ Tuyết để dành hảo cảm của mọi người?
“Các vị ở đây, chắc hẳn không ít người biết tôi và chồng của tôi, anh Dịch Cẩn Đình, hai gia đình là thế giao. Mẹ của tôi và mẹ chồng tôi là Diệp Minh Châu trước kia quan hệ rất tốt. Tôi và chồng của tôi đã cùng nhau từ bé lớn lên, gọi là thanh mai trúc mã cũng không cường điệu chút nào.”
Cố An Hi đưa mắt nhìn Dịch Cẩn Đình, sau đó nhìn vào bàn tay họ nắm lấy tay nhau: “Tôi đã yêu chồng tôi từ nhiều năm trước, lúc đó tôi còn nhỏ tuổi, sau đó lại sợ anh ấy không thích tôi thì bạn bè cũng không làm được nên tôi không dám thổ lộ.”
Nói đến đây, Cố An Hi đưa mắt nhìn Dịch Cẩn Đình. Khóe môi của cô mang theo nụ cười, ánh mắt lại có chút oán trách cũng hờn dỗi, giống như đang trách trước kia sao anh không sớm thổ lộ lòng mình với cô.
Dịch Cẩn Đình cũng mỉm cười nhìn cô, trong mắt ngập tràn tình cảm nồng nàn khó có thể tan chảy.
Người ở dưới hội trường bị nhét một ngụm thức ăn cho chó mà lòng chua xót, mong chờ Cố An Hi nói tiếp.
“Sau này, tôi cuối cùng cũng lấy hết can đảm để tỏ tình với anh ấy. Nhưng mà, không thành công, ngày chúng tôi hẹn gặp đã xảy ra một ít chuyện không tiện nói ra.”
Chuyện đó liên quan đến gia tộc Dịch gia, cô không tiện nói ra cho dù là có bản ghi âm ngày đó.
“Tôi rời đi ba năm, chồng tôi và Mộ tiểu thư dường như trở thành tình nhân, nhưng ở giữa bọn họ vẫn là thiếu thứ gì đó.”
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Cố An Hi cong môi nói: “Chồng tôi chỉ xem Mộ tiểu thư như ân nhân cứu mạng và chăm sóc cô ấy chu đáo, suốt ba năm anh ấy không hề có tình cảm với cô ấy.”
“Có thể, tôi nói như vậy mọi người sẽ nghĩ tôi và chồng tôi đang phũi sạch quan hệ, bởi vì ba năm cũng không phải là ngắn, họ đúng là một đôi. Tất nhiên khi nghe lời này, các bạn sẽ nghĩ tôi buồn cười, cũng sẽ cho rằng chồng tôi cặn bã, cũng sẽ hỏi rằng vì sao không có tình cảm lại lãng phí ba năm thanh xuân của Mộ tiểu thư, vì sao không có tình cảm lại có loại quan hệ đó với Mộ tiểu thư khiến cô ấy mang thai…”
Những người trong hội trường đúng là đang thực sự nghĩ như vậy.
Tin tức về Mộ Tuyết sau đó, danh tiếng của Dịch Cẩn Đình rất kém, và danh tiếng của Cố An Hi còn kém hơn, bởi vì Cố An Hi và Mộ Tuyết từng là bạn thân, Cố An Hi lại vô sỉ cướp người yêu của Mộ Tuyết.
Cố An Hi nhìn chằm chắm vào ống kính, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia lạnh lùng.
“Nhưng mà, phải làm sao đây?” - Cố An Hi nhẹ nhàng nói, có chút tiếc nuôi cùng giễu cợt lắc đầu: “Đứa bé của Mộ tiểu thư không phải là của chồng tôi.”
Mộ Tuyết ngồi trên ghế sô pha, ly rượu còn chưa uống xong đã run lên, trái tim như đông cứng lại.
Cô ta chắc chắn không dám công bố video clip đó, vì dù hôm đó hai người không phát sinh quan hệ, thì ba năm qua ai có thể khẳng định nếu cô ta cứ khăng khăng Dịch Cẩn Đình đã chạm vào cô ta.
Lúc này bên trong hội trường, có một vài tiếng hét vang lên vì kinh ngạc trước lời nói của Cố An Hi.
Con của Mộ Tuyết không phải của Dịch Cẩn Đình, Cố An Hi đang bôi đen Mộ Tuyết sao?
Mọi người nhìn về phía Dịch Cẩn Đình bằng ánh mắt có đồng cảm có hả hê. Xem đi, sau khi đứng núi này trong núi nọ, kết quả anh lại cưới về loại phụ nữ gì vậy?
Cố An Hi thở dài: “Có lẽ mọi người đang nghĩ tôi đang bôi nhọ Mộ tiểu thư. Tất nhiên, làm cái gì cũng phải có bằng chứng, cho nên…”
Cố An Hi dừng lại, nhìn về phái nhân viên đang đứng ở rìa sân khấu gật đầu.
Rất nhanh, một đoạn ghi âm vang lên.
“Anh ngoại trừ uống rượu cả ngày, còn có thể làm được cái gì?” - giọng Mộ Tuyết vang lên
“Vậy cô nói ngoài uống rượu, tôi có thể làm cái gì? Là ai chọc cô nổi giận?” - Một giọng nam vang lên.
“Anh biết không? Dịch Cẩn Đình và Cố An Hi có con?”
Mọi người không thấy có gì đáng ngạc nhiên, sau đó giọng nam lại nói: “Bọn họ đã kết hôn, có con cũng là bình thường.”
Sau đó là tiếng la hét của Mộ Tuyết.
Một lát sau, tiếng la hét dịu đi, giọng nam lại vang lên đầy mỉa mai: “Không cam lòng, cảm thấy ủy khuất, tin tức liên quan đến hắn, khiến cô kích động như vậy?”
Mộ Tuyết lại khóc rống lên, rất lâu lại nói: “Anh biết khi đọc tin cô ta có thai, anh biết tôi cảm thấy thế nào không?”
“Tôi hận. Vì cái gì đứa bé của tôi không giữ được, Cố An Hi lại có thể có con.”
Lúc này mọi người vẫn đang xót thương cho Mộ Tuyết, cô ấy mất con và hay tin người mình yêu có con với người khác, có gì đau buồn hơn.
Ánh mắt của mọi người nhìn Cố An Hi ngày càng hận ý.
Một lúc sau, giọng nam nhân lại vang lên: “Mộ Tuyết, có một số việc, hãy cho nó qua đi, đừng nghĩ đến nữa, nếu không người khổ sở nhất chỉ có cô mà thôi.”
Mộ Tuyết lập tức đáp: “Tôi có thể làm sao như chưa có gì xảy ra. Vì để gài bẫy Dịch Cẩn Đình, tôi và anh đã tạo ra nó, cuối cùng anh vì Dịch Cẩn Đình và Cố An Hi thân mật say đến mất khống chế, khiến đứa bé cứ như vậy rời đi. Anh có biết bác sĩ nói sao không, vì lần sảy thai đó mà sau này tôi rất khó mang thai.”
Trong hội trường mọi người ngơ ngác nhìn nhau, như không thể tin được những gì vừa nghe.
Đây là tin tức gì? Con của Mộ Tuyết thật sự không phải của Dịch Cẩn Đình, và bọn họ xảy thai cũng chính là do cha của đứa bé gây ra, không hề liên quan gì đến Cố An Hi.
Dịch Cẩn Đình có chút kinh ngạc nhìn Cố An Hi, ánh mắt đầy kích động.
Cố An Hi ra hiệu nhân viên tắt đi đoạn ghi âm sau đó, nhưng Dịch Cẩn Đình ngăn cô lại, nhìn cô bằng ánh mắt đầy tin tưởng.
Đang lúc hỗn loạn, đoạn ghi âm lại vang lên.
“Là tôi có lỗi với cô.”
“Một câu xin lỗi thì có tác dụng gì? Tôi không muốn lời xin lỗi của anh, nếu anh cảm thấy tôi đã lớn lên cùng anh, giúp anh làm rất nhiều việc và anh có lỗi với tôi, anh hãy làm chút gì đó cho tôi.”
Vì anh, tôi không ngại tiếp cận Dịch Cẩn Đình. Ba năm trước hắn không chết, nhưng tôi phải ở bên cạnh hắn ta. Khi đó, tôi là nữ nhân của anh, hơn nữa không phải anh thích Cố An Hi sao, tôi đều biết. Bây giờ tôi và anh ở cùng với nhau, nhưng tâm của anh vẫn là đặt trên người cô ta. Mục đích báo thù của anh không đạt được, bây giờ để bọn chúng không thoải mái, không phải chúng ta sẽ rất vui vẻ sao?”
Ở trong căn hộ chung cư cao cấp, một tiếng chiếc ly rơi xuống vỡ tan tành.
Gương mặt Mộ Tuyết tái nhợt đến đáng sợ, không ngừng lẩm bẩm: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao? Không được? Cố An Hi tại sao có đoạn ghi âm này.”
“Mộ Tuyết tỷ.”
Mộ Tuyết hoàn toàn không nghe được tiếng gọi của trợ lý, chỉ đắm chìm trong sự hoảng sợ: “Phải làm sao? Phải làm sao đây?”
Quay lại hội trường.
Nghe đoạn ghi âm mà Cố An Hi không muốn công bố, cô có chút lo lắng, cô không muốn mọi người biết về vụ sát hại Dịch Cẩn Đình năm đó.
Cô đã hai lần ra hiệu cho Dịch Cẩn Đình tắt ghi âm.
Nhưng anh chỉ mỉm cười nói: “Không sao đâu.”
Cố An Hi: “…”
“Coi như trợ lực cho em.”
Sau đó là hàng loạt câu hỏi từ phóng viên hỏi đến.
Nhưng lúc này, cả hai không hề quan tâm đến những câu hỏi có đả kích, có điều tra kia. Hai người chỉ nhìn nhau rất lâu, giống như trong hội trường rộng lớn chỉ có hai người.
Mọi nhân viên đều không nói nên lời.
Nhìn xem Dịch Cẩn Đình là thanh mai trúc mã, hai người họ xa nhau ba năm cuối cùng cũng tìm về với nhau. Còn Mộ Tuyết chính là không biết xấu hổ gài bẫy Dịch Cẩn Đình, lòng lang dạ thú còn muốn trả đũa cái gì?
Ông trời có mắt, nhìn xem Mộ Tuyết đang vả mặt cỡ nào.
Cố An Hi mỉm cười nhìn ống kính nói: “Các vị đang hỏi tôi đang bắt đầu phản kích cô ấy?” - sau đó hơi ngừng lại nói: “Nếu các vị nghĩ như vậy thì cũng được, từ trong ghi âm các vị cũng biết người chen chân vào tôi và chồng tôi là cô ấy, để chúng tôi hiểu nhầm nhau ba năm xa cách.”
“Nhưng có vẻ Mộ Tuyết còn chưa hài lòng, năm lần bảy lượt thay trắng đổi đen. Lần này đã ảnh hưởng đến đến cuộc sống của chúng tôi, còn ảnh hưởng lớn đến Thịnh Thế và Cố thị. Tôi chính là không thể nhịn, cô ấy vậy mà mua thủy quân nguyền rủa đứa bé chưa chào đời của tôi, ảnh hưởng rất lớn đến con tôi.”
Mọi người đều gật đầu đồng ý với lời nói của Cố An Hi.
Một phóng viên khác lại hỏi: “Dịch tiên sinh, vừa rồi Mộ Tuyết nói muốn giết anh, đây là sự thật sao? Chuyện gì đã xảy ra ba bốn năm trước? Anh có thể nói cho chúng tôi biết được không?”
Dịch Cẩn Đình bình tĩnh nhìn về phía phóng viên, không tỏ ra bất mãn.
Cố An Hi nhìn anh lắc đầu, ý nói anh không cần nói.
Chuyện năm đó, Ông nội Dịch cũng không muốn bên ngoài. Điều quan trọng nhất, nếu Dịch Cẩn Đình nói ra, người ta có thể phát hiện được chuyện của Hàn Minh Hiên.
Anh em cùng cha khác mẹ xảy ra chuyện như vậy, chính là bê bối của gia tộc, vì Dịch Chính Hoàng cũng sẽ gặp rắc rối lớn.
Nhưng lúc này anh lại chỉnh lại micro về phía mình, dưới hội trường cả phóng viên và nhân viên đều nín thở chờ đợi câu trả lời của tổng giám đốc Thịnh Thế, Dịch Cẩn Đình.
“Như vợ tôi đã nói, hôm nay là ngày kỉ niệm của Thịnh Thế, lại nhắc đến việc cá nhân chính là không phù hợp. Tuy nhiên, mọi người có vẻ khá tò mò, trong khoảng thời gian này tôi và vợ tôi bị ảnh hưởng rất nhiều.”
Giọng nói êm tai của Dịch Cẩn Đình vang lên.
“Tôi và Mộ tiêu thư quả thật đã thân thiết trong ba năm. Cô ấy đã cứu mạng tôi vài năm trước, vì vậy chúng tôi trở thành bạn bè và tôi cũng rất biết ơn cô ấy. Vì chuyện đó nên tôi đã chăm sóc cô ấy rất cẩn thận. Khi đó, tôi và vợ của tôi có hiểu nhầm, cũng vì vậy mà cô ấy rời đi ba năm. Hiểu nhầm kia quá lớn, tôi từng cho là cả đời sẽ không gặp lại nữa.”
Moih người bối rối nhìn nhau, Mô Tuyết không phải muốn giết Dịch Cẩn Đình sao? Sao lại trở thành ân nhân cứu mạng của anh ta?
Cố An Hi biết Dịch Cẩn Đình đã quyết định, cô cũng không ngăn cản nữa.
Dịch Cẩn Đình không quan tâm đến biểu lộ của những người kia, vẫn bình tĩnh nói tiếp: “Đời này, tôi có thể dùng cả tính mạng để tuyên thệ, tôi chỉ yêu nữ nhân duy nhất là vợ tôi. Còn về Mộ tiểu thư, cho dù tôi và cô ấy từng là tình nhân, thậm chí tôi còn có suy nghĩ sẽ kết hôn với cô ấy. Dù sao, thời điểm đó tôi cho rằng Mộ tiểu thư dịu dàng hiền lương, cũng có ơn cứu mạng với tôi, nhưng mà, cũng chỉ có vậy thôi.”
Vừa nói, anh vừa cười mỉa mai: “Dao này tôi đọc đủ loại lời chỉ trích vợ chồng tôi trên mạng. Đôi khi tôi cảm thấy khá buồn cười, các người có ai biết được chân tướng hay không?”
“Tôi tất nhiên muốn dẹp những tin tức đó xuống, nhưng vợ tôi nói, chúng tôi không làm gì trái với lương tâm cả, không cần quản những thứ đó.”
“Nhưng mà những lời kia ngày càng quá đáng và lớn như một quả cầu tuyết. Mọi người có gì bất mãn có thể hướng vào tôi, nhưng mà động đến vợ tôi và con tôi, rất xin lỗi, tôi chính là không vui. Cho nên đây là nguyên nhân tôi sẽ mang chân tướng sự việc ra phơi bày.”
Nói xong, Dịch Cẩn Đình nhìn về phía Dương Hàn gật đầu.
Dương Hàn nhận lệnh, cho phát lại đoạn ghi âm lấy được từ tên sát thủ năm đó, toàn bộ phát ra hết, hệt như cái ngày ở nhà cũ Dịch gia.
Nhưng nó chỉ được phát đến đoạn anh ngã xuống dưới vách đá liền ngừng lại…
Dịch Cẩn Đình nhìn Cố An Hi mỉm cười, sau đó nhìn vẻ bàng hoàng của mọi người, nhếch môi cười: “Bây giờ có lẽ mọi người đã hiểu rõ mọi chuyện.”
Chiếc xe Maybach sang trọng dừng trước cửa khách sạn Seleton sang trọng nhất Hải Sơn. Dịch Cẩn Đình bước xuống xe, vòng một vòng cẩn trọng mở cửa cho Cố An Hi bước xuống.
Nhìn thấy hai người bước xuống, phóng viên ngay lập tức như một bầy ong nhào đến.
“Dịch tiên sinh, hôm nay anh đến dự kỷ niệm Thịnh Thế cùng Dịch phu nhân sao?”
Dịch Cẩn Đình nhíu mày, cái này không phải hỏi nhảm sao? Anh cũng không nói nhiều, chỉ làm như không hề nghe thấy.
Nhưng Cố An Hi lại mỉm cười: “Đúng vậy.”
Phóng viên thấy Cố An Hi trả lời liền đưa micro và máy ảnh về phía anh.
“Dịch phu nhân, chuyện giữa cô và Mộ Tuyết ở giữa, cô có thể nói một chút hay không?”
“Dịch phu nhân, cô thật sự dùng cách đó để có được Dịch tiên sinh sao?”
“Cổ phiếu của Thịnh Thế và Cố thị bị giảm mạnh, cô có hối hận không?”
“Cô có cảm giác áy náy với Mộ Tuyết không?”
Thấy phóng viên càng ngày càng nói nhảm, Dịch Cẩn Đình sắc mặt thâm trầm, anh liếc nhìn Dương Hàn ra hiệu cho cậu ta gọi bảo vệ đến.
Dương Hàn đang định mở miệng gọi bảo vệ nhưng Cố An Hi ngăn lại, mỉm cười nhìn các phóng viên, lướt mắt qua những thiết bị phỏng vấn hỏi: “Đây là đang phát sóng trực tiếp sao?”
Một phóng viên liền đáp: “Đúng vậy.”
Cố An Hi cong khóe môi, sau đó xoay người nói với Dịch Cẩn Đình: “Nhị ca, anh có muốn xem trò hay không?”
Dich Cẩn Đình nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt cô, một lúc sau lại nói: “Chỉ cần em vui vẻ là được.”
Cố An Hi nhìn phóng viên nói: “Tại sao chúng ta không vào hội trường, bên ngoài rất lạnh, mọi người vào bên trong ăn uống chút gì đó cho ấm người nhé.”
Mọi người đều tỏ ra sửng sốt, theo lý mà nói Cố An Hi và Dịch Cẩn Đình phải trốn cho bằng được bọn họ, nhưng lại là mời họ vào bên trong, dù là khó hiểu nhưng không ai mở miệng từ chối.
Ở bên trong hội trường, Dịch Cẩn Đình đọc diễn văn chào mừng, bên dưới ngoài nhân viên của Thịnh Thế còn có cả phóng viên.
Bên cạnh Dịch Cẩn Đình là Cố An Hi, hai người đứng cạnh nhau trên sân khấu, vô cùng đẹp mắt. Đặt biệt là khi hai người đối mắt nhau, bên dưới có thể nhìn thấy nồng nàn tình yêu nồng đậm giữa hai người.
Bởi vì tin tức của Mộ Tuyết trước đó, mặc dù Dịch Cẩn Đình và Cố An Hi là một đôi vợ chồng rất đẹp mắt, người ở phía dưới cũng không có bao nhiêu người chúc phúc. Cho dù 90% người ở đây là nhân viên của Thịnh Thế, Dịch Cẩn Đình là ông chủ của họ, nhưng trong lòng bọn họ đều có chút khinh khi.
Một người đàn ông vứt bỏ một người phụ nữ vì người phụ nữ khác chính là một kẻ cặn bả, còn người phụ nữ cướp người đàn ông của người khác, cô ta có tư cách gì có được hạnh phúc?
Các phóng viên dù khát tin nhưng cũng không phải là không hiểu biết. Lúc đầu liền hỏi một chút về tương lai của Thịnh Thế, các dự án đang lên kế hoạch, sau đó mới xoáy vào chuyện của Mộ Tuyết.
Các câu hỏi đều liên quan đến Mộ Tuyết đều gay gắt và sắc bén hơn cả khi bên ngoài.
Các nhân viên của Thịnh Thế cũng phấn khích, họ muốn xem Cố An Hi và tổng tài của bọn họ sẽ trả lời như thế nào.
Cùng lúc đó, Mộ Tuyết đang ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm trên chiếc ipad trên đùi, trên màn hình đang đưa tin về Thịnh Thế.
Trợ lý bên cạnh có chút lo lắng: “Mộ Tuyết tỷ, nhìn Cố An Hi không chút lo lắng, có khi nào trong tay cô ta có át chủ bài gì không?”
Mộ Tuyết nhếch môi: “Nếu cô ta có át chủ bài thì cô ta đã lấy khi khi cổ phiếu Thịnh Thế và Cố thị gần như chạm đáy vào hai ngày trước.” - Mộ Tuyết bật cười: “Tôi biết rõ về Cố An Hi, đừng lo, cô ta đang giả vờ thôi.”
Cô ta nâng ly rượu đỏ trên tay với tâm trạng vui vẻ, đang đợi sự xấu hổ của Cố An Hi, ha… thật đáng chúc mừng.
Ở hội trường, Cố An Hi đứng bên cạnh Dịch Cẩn Đình trên sân khấu, nhìn xuống đám đông đang hưng phấn đợi chờ.
Cố An Hi bật cười, cô hy vọng những người đã ăn dưa mấy ngày nay sẽ có cảm giác thèm ăn những quả dưa lớn mà cô sắp ném cho bọn họ.
Cô nhìn về phía Dịch Cẩn Đình gật đầu, anh điều chỉnh lại micro phù hợp với độ cao của cô, Cố An Hi mỉm cười với anh và bắt đầu lên tiếng.
“Hôm nay, là kỉ niệm 40 năm thành lập tập đoàn Thịnh Thế, kỳ thật bây giờ nói những chuyện không liên quan đến Thịnh Thế có chút không phù hợp, nhưng mọi ngườ có chút gấp, cho nên…”
Cố An Hi lại nói tiếp: “Lúc nãy, có bạn hỏi tôi về chuyện liên quan đến chồng tôi, tôi và Mộ tiểu thư. Những ngày này, tin tức ba người chúng tôi có chút phô trương. Vì là người trong cuộc, tôi cũng không ngại nói một chút. Nhưng trước khi tôi nói, tôi có một yêu cầu nhỏ, tôi hi vọng mọi người có thể nghe tôi nói hết trước khi đặt câu hỏi.”
Mọi người đều im lặng, trong lòng mọi người đều suy nghĩ - rốt cuộc phải nói ra rồi.
Giọng nói Cố An Hi nhẹ nhàng nói tiếp: “Để nói về mối quan hệ giữa chúng tôi, phải nhắc đến chuyện bốn năm trước.”.
“Bốn năm trước, tôi gặp Mộ Tuyết, cảm thấy tính cách của cô ấy hoạt bát và tốt bụng.” - Cố An Hi mỉm cười, nhưng trên mặt có chút mỉa mai: “Và tôi và Mộ Tuyết đã trở thành bạn rất thân, có thể nói về mọi thứ.”
Bên này Mộ Tuyết đang xem trực tiếp liền cười khinh: “Cố An Hi, bây giờ cô đang chơi bài tình cảm à? Đáng tiếc, chỉ sợ không có tác dụng.”
Dù là bọn họ có bằng chứng tai nạn năm đó, nếu muốn đưa ra thì bọn họ đã đưa ra từ hai ngày trước.
Cô ta sẽ không dám.
Trong một gia tộc giàu có, loại chuyện này là cấm kỵ vì e ngại tai tiếng, sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Nghĩ vậy, Mộ Tuyết cười lớn, cô ta thật sự mong chờ.
Bên này, giọng nói của Cố An Hi tiếp tục vang lên: “Nghĩ đến, tôi ngay lúc đầu tôi xem Mộ Tuyết là bạn tốt của tôi. Nhưng mà, có vẻ Mộ Tuyết cô ấy không nghĩ như vậy.”
Mọi người trong lòng có chút bất bình, xung đột gì giữa Cố An Hi và Mộ Tuyết, hay là… Cố An Hi đang vu khống Mộ Tuyết để dành hảo cảm của mọi người?
“Các vị ở đây, chắc hẳn không ít người biết tôi và chồng của tôi, anh Dịch Cẩn Đình, hai gia đình là thế giao. Mẹ của tôi và mẹ chồng tôi là Diệp Minh Châu trước kia quan hệ rất tốt. Tôi và chồng của tôi đã cùng nhau từ bé lớn lên, gọi là thanh mai trúc mã cũng không cường điệu chút nào.”
Cố An Hi đưa mắt nhìn Dịch Cẩn Đình, sau đó nhìn vào bàn tay họ nắm lấy tay nhau: “Tôi đã yêu chồng tôi từ nhiều năm trước, lúc đó tôi còn nhỏ tuổi, sau đó lại sợ anh ấy không thích tôi thì bạn bè cũng không làm được nên tôi không dám thổ lộ.”
Nói đến đây, Cố An Hi đưa mắt nhìn Dịch Cẩn Đình. Khóe môi của cô mang theo nụ cười, ánh mắt lại có chút oán trách cũng hờn dỗi, giống như đang trách trước kia sao anh không sớm thổ lộ lòng mình với cô.
Dịch Cẩn Đình cũng mỉm cười nhìn cô, trong mắt ngập tràn tình cảm nồng nàn khó có thể tan chảy.
Người ở dưới hội trường bị nhét một ngụm thức ăn cho chó mà lòng chua xót, mong chờ Cố An Hi nói tiếp.
“Sau này, tôi cuối cùng cũng lấy hết can đảm để tỏ tình với anh ấy. Nhưng mà, không thành công, ngày chúng tôi hẹn gặp đã xảy ra một ít chuyện không tiện nói ra.”
Chuyện đó liên quan đến gia tộc Dịch gia, cô không tiện nói ra cho dù là có bản ghi âm ngày đó.
“Tôi rời đi ba năm, chồng tôi và Mộ tiểu thư dường như trở thành tình nhân, nhưng ở giữa bọn họ vẫn là thiếu thứ gì đó.”
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Cố An Hi cong môi nói: “Chồng tôi chỉ xem Mộ tiểu thư như ân nhân cứu mạng và chăm sóc cô ấy chu đáo, suốt ba năm anh ấy không hề có tình cảm với cô ấy.”
“Có thể, tôi nói như vậy mọi người sẽ nghĩ tôi và chồng tôi đang phũi sạch quan hệ, bởi vì ba năm cũng không phải là ngắn, họ đúng là một đôi. Tất nhiên khi nghe lời này, các bạn sẽ nghĩ tôi buồn cười, cũng sẽ cho rằng chồng tôi cặn bã, cũng sẽ hỏi rằng vì sao không có tình cảm lại lãng phí ba năm thanh xuân của Mộ tiểu thư, vì sao không có tình cảm lại có loại quan hệ đó với Mộ tiểu thư khiến cô ấy mang thai…”
Những người trong hội trường đúng là đang thực sự nghĩ như vậy.
Tin tức về Mộ Tuyết sau đó, danh tiếng của Dịch Cẩn Đình rất kém, và danh tiếng của Cố An Hi còn kém hơn, bởi vì Cố An Hi và Mộ Tuyết từng là bạn thân, Cố An Hi lại vô sỉ cướp người yêu của Mộ Tuyết.
Cố An Hi nhìn chằm chắm vào ống kính, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia lạnh lùng.
“Nhưng mà, phải làm sao đây?” - Cố An Hi nhẹ nhàng nói, có chút tiếc nuôi cùng giễu cợt lắc đầu: “Đứa bé của Mộ tiểu thư không phải là của chồng tôi.”
Mộ Tuyết ngồi trên ghế sô pha, ly rượu còn chưa uống xong đã run lên, trái tim như đông cứng lại.
Cô ta chắc chắn không dám công bố video clip đó, vì dù hôm đó hai người không phát sinh quan hệ, thì ba năm qua ai có thể khẳng định nếu cô ta cứ khăng khăng Dịch Cẩn Đình đã chạm vào cô ta.
Lúc này bên trong hội trường, có một vài tiếng hét vang lên vì kinh ngạc trước lời nói của Cố An Hi.
Con của Mộ Tuyết không phải của Dịch Cẩn Đình, Cố An Hi đang bôi đen Mộ Tuyết sao?
Mọi người nhìn về phía Dịch Cẩn Đình bằng ánh mắt có đồng cảm có hả hê. Xem đi, sau khi đứng núi này trong núi nọ, kết quả anh lại cưới về loại phụ nữ gì vậy?
Cố An Hi thở dài: “Có lẽ mọi người đang nghĩ tôi đang bôi nhọ Mộ tiểu thư. Tất nhiên, làm cái gì cũng phải có bằng chứng, cho nên…”
Cố An Hi dừng lại, nhìn về phái nhân viên đang đứng ở rìa sân khấu gật đầu.
Rất nhanh, một đoạn ghi âm vang lên.
“Anh ngoại trừ uống rượu cả ngày, còn có thể làm được cái gì?” - giọng Mộ Tuyết vang lên
“Vậy cô nói ngoài uống rượu, tôi có thể làm cái gì? Là ai chọc cô nổi giận?” - Một giọng nam vang lên.
“Anh biết không? Dịch Cẩn Đình và Cố An Hi có con?”
Mọi người không thấy có gì đáng ngạc nhiên, sau đó giọng nam lại nói: “Bọn họ đã kết hôn, có con cũng là bình thường.”
Sau đó là tiếng la hét của Mộ Tuyết.
Một lát sau, tiếng la hét dịu đi, giọng nam lại vang lên đầy mỉa mai: “Không cam lòng, cảm thấy ủy khuất, tin tức liên quan đến hắn, khiến cô kích động như vậy?”
Mộ Tuyết lại khóc rống lên, rất lâu lại nói: “Anh biết khi đọc tin cô ta có thai, anh biết tôi cảm thấy thế nào không?”
“Tôi hận. Vì cái gì đứa bé của tôi không giữ được, Cố An Hi lại có thể có con.”
Lúc này mọi người vẫn đang xót thương cho Mộ Tuyết, cô ấy mất con và hay tin người mình yêu có con với người khác, có gì đau buồn hơn.
Ánh mắt của mọi người nhìn Cố An Hi ngày càng hận ý.
Một lúc sau, giọng nam nhân lại vang lên: “Mộ Tuyết, có một số việc, hãy cho nó qua đi, đừng nghĩ đến nữa, nếu không người khổ sở nhất chỉ có cô mà thôi.”
Mộ Tuyết lập tức đáp: “Tôi có thể làm sao như chưa có gì xảy ra. Vì để gài bẫy Dịch Cẩn Đình, tôi và anh đã tạo ra nó, cuối cùng anh vì Dịch Cẩn Đình và Cố An Hi thân mật say đến mất khống chế, khiến đứa bé cứ như vậy rời đi. Anh có biết bác sĩ nói sao không, vì lần sảy thai đó mà sau này tôi rất khó mang thai.”
Trong hội trường mọi người ngơ ngác nhìn nhau, như không thể tin được những gì vừa nghe.
Đây là tin tức gì? Con của Mộ Tuyết thật sự không phải của Dịch Cẩn Đình, và bọn họ xảy thai cũng chính là do cha của đứa bé gây ra, không hề liên quan gì đến Cố An Hi.
Dịch Cẩn Đình có chút kinh ngạc nhìn Cố An Hi, ánh mắt đầy kích động.
Cố An Hi ra hiệu nhân viên tắt đi đoạn ghi âm sau đó, nhưng Dịch Cẩn Đình ngăn cô lại, nhìn cô bằng ánh mắt đầy tin tưởng.
Đang lúc hỗn loạn, đoạn ghi âm lại vang lên.
“Là tôi có lỗi với cô.”
“Một câu xin lỗi thì có tác dụng gì? Tôi không muốn lời xin lỗi của anh, nếu anh cảm thấy tôi đã lớn lên cùng anh, giúp anh làm rất nhiều việc và anh có lỗi với tôi, anh hãy làm chút gì đó cho tôi.”
Vì anh, tôi không ngại tiếp cận Dịch Cẩn Đình. Ba năm trước hắn không chết, nhưng tôi phải ở bên cạnh hắn ta. Khi đó, tôi là nữ nhân của anh, hơn nữa không phải anh thích Cố An Hi sao, tôi đều biết. Bây giờ tôi và anh ở cùng với nhau, nhưng tâm của anh vẫn là đặt trên người cô ta. Mục đích báo thù của anh không đạt được, bây giờ để bọn chúng không thoải mái, không phải chúng ta sẽ rất vui vẻ sao?”
Ở trong căn hộ chung cư cao cấp, một tiếng chiếc ly rơi xuống vỡ tan tành.
Gương mặt Mộ Tuyết tái nhợt đến đáng sợ, không ngừng lẩm bẩm: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao? Không được? Cố An Hi tại sao có đoạn ghi âm này.”
“Mộ Tuyết tỷ.”
Mộ Tuyết hoàn toàn không nghe được tiếng gọi của trợ lý, chỉ đắm chìm trong sự hoảng sợ: “Phải làm sao? Phải làm sao đây?”
Quay lại hội trường.
Nghe đoạn ghi âm mà Cố An Hi không muốn công bố, cô có chút lo lắng, cô không muốn mọi người biết về vụ sát hại Dịch Cẩn Đình năm đó.
Cô đã hai lần ra hiệu cho Dịch Cẩn Đình tắt ghi âm.
Nhưng anh chỉ mỉm cười nói: “Không sao đâu.”
Cố An Hi: “…”
“Coi như trợ lực cho em.”
Sau đó là hàng loạt câu hỏi từ phóng viên hỏi đến.
Nhưng lúc này, cả hai không hề quan tâm đến những câu hỏi có đả kích, có điều tra kia. Hai người chỉ nhìn nhau rất lâu, giống như trong hội trường rộng lớn chỉ có hai người.
Mọi nhân viên đều không nói nên lời.
Nhìn xem Dịch Cẩn Đình là thanh mai trúc mã, hai người họ xa nhau ba năm cuối cùng cũng tìm về với nhau. Còn Mộ Tuyết chính là không biết xấu hổ gài bẫy Dịch Cẩn Đình, lòng lang dạ thú còn muốn trả đũa cái gì?
Ông trời có mắt, nhìn xem Mộ Tuyết đang vả mặt cỡ nào.
Cố An Hi mỉm cười nhìn ống kính nói: “Các vị đang hỏi tôi đang bắt đầu phản kích cô ấy?” - sau đó hơi ngừng lại nói: “Nếu các vị nghĩ như vậy thì cũng được, từ trong ghi âm các vị cũng biết người chen chân vào tôi và chồng tôi là cô ấy, để chúng tôi hiểu nhầm nhau ba năm xa cách.”
“Nhưng có vẻ Mộ Tuyết còn chưa hài lòng, năm lần bảy lượt thay trắng đổi đen. Lần này đã ảnh hưởng đến đến cuộc sống của chúng tôi, còn ảnh hưởng lớn đến Thịnh Thế và Cố thị. Tôi chính là không thể nhịn, cô ấy vậy mà mua thủy quân nguyền rủa đứa bé chưa chào đời của tôi, ảnh hưởng rất lớn đến con tôi.”
Mọi người đều gật đầu đồng ý với lời nói của Cố An Hi.
Một phóng viên khác lại hỏi: “Dịch tiên sinh, vừa rồi Mộ Tuyết nói muốn giết anh, đây là sự thật sao? Chuyện gì đã xảy ra ba bốn năm trước? Anh có thể nói cho chúng tôi biết được không?”
Dịch Cẩn Đình bình tĩnh nhìn về phía phóng viên, không tỏ ra bất mãn.
Cố An Hi nhìn anh lắc đầu, ý nói anh không cần nói.
Chuyện năm đó, Ông nội Dịch cũng không muốn bên ngoài. Điều quan trọng nhất, nếu Dịch Cẩn Đình nói ra, người ta có thể phát hiện được chuyện của Hàn Minh Hiên.
Anh em cùng cha khác mẹ xảy ra chuyện như vậy, chính là bê bối của gia tộc, vì Dịch Chính Hoàng cũng sẽ gặp rắc rối lớn.
Nhưng lúc này anh lại chỉnh lại micro về phía mình, dưới hội trường cả phóng viên và nhân viên đều nín thở chờ đợi câu trả lời của tổng giám đốc Thịnh Thế, Dịch Cẩn Đình.
“Như vợ tôi đã nói, hôm nay là ngày kỉ niệm của Thịnh Thế, lại nhắc đến việc cá nhân chính là không phù hợp. Tuy nhiên, mọi người có vẻ khá tò mò, trong khoảng thời gian này tôi và vợ tôi bị ảnh hưởng rất nhiều.”
Giọng nói êm tai của Dịch Cẩn Đình vang lên.
“Tôi và Mộ tiêu thư quả thật đã thân thiết trong ba năm. Cô ấy đã cứu mạng tôi vài năm trước, vì vậy chúng tôi trở thành bạn bè và tôi cũng rất biết ơn cô ấy. Vì chuyện đó nên tôi đã chăm sóc cô ấy rất cẩn thận. Khi đó, tôi và vợ của tôi có hiểu nhầm, cũng vì vậy mà cô ấy rời đi ba năm. Hiểu nhầm kia quá lớn, tôi từng cho là cả đời sẽ không gặp lại nữa.”
Moih người bối rối nhìn nhau, Mô Tuyết không phải muốn giết Dịch Cẩn Đình sao? Sao lại trở thành ân nhân cứu mạng của anh ta?
Cố An Hi biết Dịch Cẩn Đình đã quyết định, cô cũng không ngăn cản nữa.
Dịch Cẩn Đình không quan tâm đến biểu lộ của những người kia, vẫn bình tĩnh nói tiếp: “Đời này, tôi có thể dùng cả tính mạng để tuyên thệ, tôi chỉ yêu nữ nhân duy nhất là vợ tôi. Còn về Mộ tiểu thư, cho dù tôi và cô ấy từng là tình nhân, thậm chí tôi còn có suy nghĩ sẽ kết hôn với cô ấy. Dù sao, thời điểm đó tôi cho rằng Mộ tiểu thư dịu dàng hiền lương, cũng có ơn cứu mạng với tôi, nhưng mà, cũng chỉ có vậy thôi.”
Vừa nói, anh vừa cười mỉa mai: “Dao này tôi đọc đủ loại lời chỉ trích vợ chồng tôi trên mạng. Đôi khi tôi cảm thấy khá buồn cười, các người có ai biết được chân tướng hay không?”
“Tôi tất nhiên muốn dẹp những tin tức đó xuống, nhưng vợ tôi nói, chúng tôi không làm gì trái với lương tâm cả, không cần quản những thứ đó.”
“Nhưng mà những lời kia ngày càng quá đáng và lớn như một quả cầu tuyết. Mọi người có gì bất mãn có thể hướng vào tôi, nhưng mà động đến vợ tôi và con tôi, rất xin lỗi, tôi chính là không vui. Cho nên đây là nguyên nhân tôi sẽ mang chân tướng sự việc ra phơi bày.”
Nói xong, Dịch Cẩn Đình nhìn về phía Dương Hàn gật đầu.
Dương Hàn nhận lệnh, cho phát lại đoạn ghi âm lấy được từ tên sát thủ năm đó, toàn bộ phát ra hết, hệt như cái ngày ở nhà cũ Dịch gia.
Nhưng nó chỉ được phát đến đoạn anh ngã xuống dưới vách đá liền ngừng lại…
Dịch Cẩn Đình nhìn Cố An Hi mỉm cười, sau đó nhìn vẻ bàng hoàng của mọi người, nhếch môi cười: “Bây giờ có lẽ mọi người đã hiểu rõ mọi chuyện.”
/79
|