Gần đến kỳ thi cuối kỳ, Cao Lãng xin cho Cao Quý Đồng nghỉ vài ngày, đưa cậu bay đến Đức xem trận đấu bóng đá.
Đường xá xa xôi, Lý Nhiễm không thể đi cùng, Cao Quý Đồng không muốn đi cùng với Cao Lãng, nhưng nghĩ lại có thể nhìn thấy ngôi sao thể thao yêu thích, cậu quyết định nhẫn nại.
Cao Lãng không có kinh nghiệm đưa Cao Quý Đồng đi xa một mình, trước khi xuất phát đã hỏi kinh nghiệm từ Lý Nhiễm, Lý Nhiễm nói rõ mọi thứ một cách tỉ mỉ, nhưng anh vẫn không chịu đi, đứng ỳ ở trong phòng muốn giúp cô cùng sắp xếp hành lý cho Cao Quý Đồng.
Cuộc đời Cao Lãng hiếm khi thất bại như vậy, anh nắm lấy tay Lý Nhiễm, nói: “Tôi không coi em là Thanh Hề.”
Chỉ cần người mắt không mù mới có thể nhìn ra, cô và Ứng Thanh Hề là hai người hoàn toàn khác nhau.
Lý Nhiễm không vội thoát ra, “Em không nói anh xem em thành cô ấy.”
Cô đã thấy quá nhiều dáng vẻ anh theo đuổi Ứng Thanh Hề, cũng từng tưởng tượng rằng ánh mắt anh nhìn lại cô như nhìn cô ta, nhưng bây giờ cô đã biết rõ, cô không muốn anh đối với cô như vậy.
Cô không phải là Ứng Thanh Hề.
Tình cảm của cô sẽ không dựa trên sự lấy lòng mù quáng của anh.
Cao Lãng cố chấp nắm lấy tay cô, “Em biết tôi không phải ý đó mà, đúng chứ?”
Bây giờ anh ở trước mặt cô ăn nói vụng về không thể giải thích được, có nhiều lời không dám tuỳ tiện nói ra, anh hy vọng anh có thể bày tỏ bằng hành động, nhưng cô vẫn không thích.
“Em biết, vì vậy mong anh đừng lãng phí thời gian ở trên người em.” Cô nói xong rút tay lại, cất quần áo nhỏ của Cao Quý Đồng vào xong liền đóng vali lại.
Tay Cao Lãng trống rỗng, lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể lãng phí thời gian.”
Lý Nhiễm không có lời nói có thể đáp lại điều này, đưa vali nhỏ của Cao Quý Đồng cho anh, dặn dò: “Chăm sóc tốt cho Quý Đồng, chơi vui vẻ nhé.”
“Được, tôi biết rồi, em yên tâm.”
Anh rất hụt hẫng, nhưng không dám có bất kỳ lời oán giận nào, bởi vì bây giờ anh chỉ có thể làm tốt chuyện này ở trước mặt cô.
Cao Lãng và Cao Quý Đồng ở Đức hơn một tuần, hai người đều mang rất nhiều quà cho cô, cô trả lại những món quà đắt tiền mà Cao Lãng cho cô, lấy một đồ chơi trận đấu bóng không có giá trị mang tính tượng trưng, Cao Lãng nhìn đống đồ, miễn cưỡng nở nụ cười.
Cao Quý Đồng nhìn vẻ mặt của anh, tự dưng có chút đáng thương.
Lý Nhiễm vốn không muốn đồ chơi này, chỉ là không muốn làm cho mối quan hệ bế tắc, nhìn anh khốn đốn như thế này.
Theo thường lệ, sinh nhật của Cao Quý Đồng vẫn ở nhà cũ trước một ngày, do ông Cao và Lý Nhiễm tổ chức cho cậu. Cao Lãng thỉnh thoảng sẽ trở về, chỉ là mỗi lần bầu không khí không được hoà hợp lắm, năm nay quan hệ đã dịu hơn chút, sinh nhật này của Cao Quý Đồng trải qua coi như là ấm áp.
Hôm sau sẽ mở tiệc hoành tráng chiêu đãi khách, Lý Nhiễm bèn ở lại nhà cũ, để tránh ngày mai vẫn phải chạy đi chạy lại.
Ăn bánh sinh nhật xong, Lý Nhiễm và Cao Quý Đồng nói chuyện với ông cụ một lát, sau đó về nhà nhỏ. Ở đó vẫn giữ nguyên phòng ngủ của cô, ông Cao nói dù sau này thế nào, chỉ cần cô trở về, nơi đây mãi mãi có một chỗ để cô ở, không liên quan đến Cao Lãng và Cao Quý Đồng, chỉ là ông với tư cách là người lớn trong nhà chăm sóc cho con cháu.
Cả ngày Cao Lãng vẫn luôn miễn cưỡng cười, ông cụ gọi anh đến, không đành lòng quở trách.
Tính cách như bây giờ của Cao Lãng, ông có trách nhiệm rất lớn, lúc còn trẻ bận rộn với sự nghiệp, ông không chăm sóc tốt cho bố của Cao Lãng, sau này cũng không thể chăm sóc tốt cho Cao Lãng. Trừ cuộc sống vật chất dư giả ra, ông không mang lại chỗ dựa tình cảm cần thiết cho bọn họ.
Vẫn may, Cao Quý Đồng có một người mẹ tốt.
“Ủ rũ làm gì, bình thường không phải rất ra vẻ sao.” Ông dùng gậy gõ vào vai anh, anh thậm chí không có tâm trạng để cãi lại.
“Ông nội, cháu cảm thấy cháu không có tư cách xuất hiện trước mặt cô ấy.”
Ngày mai, là ngày Cao Quý Đồng ra đời.
Lúc đó anh vẫn đang ở Anh, cho dù nhận được điện thoại với tốc độ nhanh nhất trở về, thứ anh thấy được chỉ là một đứa bé xấu xí và Lý Nhiễm ngủ say.
Lý Nhiễm ở lại nhà cũ, hơi lo lắng Cao Lãng sẽ đến tìm cô, rồi nói một vài lời khiến cô khó xử.
Đối với một người mềm lòng như cô mà nói, đây là một sự quấy nhiễu rất lớn, dù cô vô cùng kiên quyết với cách nghĩ của mình, nhưng mà cô vẫn không muốn làm cho bất kỳ ai buồn vì cô.
Bác sĩ tâm lý nói, suy nghĩ này của cô sẽ sống rất mệt mỏi, cô thử thay đổi bản thân xem, nhưng thay đổi không phải một sớm một chiều.
Mục Tuyết đang video với Cao Quý Đồng, trừ phi ở nơi công cộng hoặc cần thiết, bình thường bà ta sẽ không đến nhà họ Cao. Bà ta cũng biết cách làm trước kia có hơi cực đoan, nhưng vì vài thứ bà ta mong muốn, bà ta vẫn không bận tâm đến.
“Quý Đồng, ngày mai bà ngoại sẽ làm cho cháu bánh bông tuyết có được không?” Mục Tuyết luôn cưng chiều Cao Quý Đồng vô cùng, bà ta không thân thiết với Lý Nhiễm giống như người mẹ, một là vì tính cách của Lý Nhiễm, hai là đôi khi bà ta cũng cảm thấy áy náy.
Mục Tuyết đúng là một người mẹ ích kỷ, ngoài ích kỷ ra, bà ta cũng là một người mẹ.
Những năm nay bà ta nhận được rất nhiều, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ uể oải của Lý Nhiễm, ánh mắt cũng sẽ tránh né.
Tuy nhiên, đến bây giờ bà ta vẫn không hối hận về quyết định ban đầu.
Chỉ có làm mẹ mới có thể cảm nhận được khó khăn của người mẹ, gọi video với Cao Quý Đồng xong, bà ta nói chuyện với Lý Nhiễm, khuôn mặt của Lý Nhiễm trong màn hình cuối cùng cũng vui vẻ hơn trước nhiều.
Có lẽ, sắp ly hôn với Cao Lãng khiến cô cảm thấy vui vẻ, đôi khi Mục Tuyết thực sự không biết Lý Nhiễm nghĩ thế nào, “Các con lúc nào…”
Biết bà ta muốn hỏi gì, Lý Nhiễm cầm điện thoại lên đi ra ban công, tránh Cao Quý Đồng.
Cô trả lời Mục Tuyết: “Hai tháng nữa sẽ đến Cục Dân Chính, những thủ tục khác đều đã làm gần xong rồi.”
Mục Tuyết xem qua thoả thuận ly hôn, những thứ mà nhà họ Cao cho cô rất nhiều, cho dù Lý Nhiễm cố chấp để lại cho Cao Quý Đồng thì mấy thứ này cũng có thể đảm bảo cuộc sống sau này của cô sẽ không cần sầu lo về chuyện tiền bạc nữa.
Chuyện đã quyết định xong từ sớm, bà ta cũng không còn gì để nói, chỉ cảm thán: “Lúc đó con thích cậu ta như thế, mỗi ngày đều khóc sướt mướt, bây giờ ly hôn lại rất dứt khoát.”
“Mẹ.”
“Sao, bây giờ ngại mất mặt rồi, còn không cho người ta nói, lúc con sinh Quý Đồng đau đến mức không thể chịu đựng được, có phải khóc lóc gọi tên cậu ta hay không?”
Lý Nhiễm im lặng, nắm chặt lá cây trong chậu hoa ở ban công.
“Khi con được đưa vào phòng phẫu thuật, sợ mình không thể ra ngoài, có phải vẫn nhờ mẹ chuyển lời nói xin lỗi cậu ta thay con hay không?”
Giọng của Mục Tuyết vang vọng ngoài lầu nhỏ yên tĩnh, nhà chính đèn đóm sáng rực, có lẽ Cao Lãng đang ở bên cạnh ông Cao.
“Bây giờ mẹ nói những điều này làm gì.” Cô bất lực nói một câu như vậy, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời.
“Không có gì.” Mục Tuyết thở dài, “Trước kia mẹ cũng từng yêu một người như vậy, chỉ muốn nói với con, con không ngốc.”
Ai mà không chắc chắn đau khổ một lần trong tình yêu cơ.
“Rồi sẽ qua thôi.”
Rất nhiều lúc Lý Nhiễm cảm thấy Mục Tuyết rất xa cách với cô, nhưng mà vào lúc này bà ta lại hiểu cô nhất.
Rời khỏi Cao Lãng đối với cô mà nói đương nhiên là giải thoát, nhưng cô cũng sẽ nhớ nhung sâu sắc chàng trai vui tươi của nhiều năm trước.
Nụ cười anh rực rỡ, đôi mắt có ánh sáng, đã từng chiếu sáng thế giới u tối của cô.
Chỉ là nhớ mà thôi.
Cao Lãng đứng dưới ban công, lặng lẽ nghe Lý Nhiễm nói chuyện với Mục Tuyết.
Mẹ con họ nói chuyện không nhiều lắm, mấy phút sau Lý Nhiễm đẩy cửa ban công trở về phòng, trên tay anh vẫn cầm bánh ngọt mà quản gia nói Cao Quý đồng và Lý Nhiễm thích ăn nhất.
Chỉ cần đẩy cửa ra, anh đã có thể nhìn thấy Cao Quý Đồng và Lý Nhiễm.
Nhưng ánh trăng đã vạch ra một rãnh trời trước mặt anh, anh có có dũng khí vượt qua, cũng không biết bờ bên kia còn có chỗ để anh ở lại hay không.
Sinh nhật của Cao Quý Đồng đối với nhà họ Cao mà nói là một chuyện trọng đại.
Sắc trời vừa sáng, Cao Quý Đồng đã bị Lý Nhiễm gọi dậy thay bộ lễ phục nhỏ. Đợi đến trưa, người khắp nơi nườm nượp kéo đến để chúc mừng sinh nhật của đứa trẻ này.
Mặc dù Cao Quý Đồng đã quen rồi, nhưng khó tránh khỏi than phiền bèn xin Lý Nhiễm: “Mẹ ơi, con có thể ra ngoài muộn chút không?”
Cậu đã sửa soạn xong rồi, nhưng Lý Nhiễm vẫn đang trang điểm, một dịp như thế không cho phép cô không chút phấn son, mọi người vây quanh trang điểm và làm tóc cho cô.
Lý Nhiễm cũng không thích xã giao, nhưng đây là điều mà cô nên làm với tư cách là mẹ của Cao Quý Đồng. Cô xõa mái tóc dài, cúi xuống sờ hai má của Cao Quý Đồng, nhẹ nhàng bàn bạc với cậu: “Được thôi, vậy trước tiên con chờ mẹ một lát, đợi lát nữa ông quản gia đến gọi con rồi con đi theo ông ấy ra ngoài, có được không?”
Cao Quý Đồng gật đầu, mặc dù nhìn Lý Nhiễm cũng rất nhàm chán, nhưng vẫn tốt hơn ra ngoài làm linh vật.
Mục Tuyết ăn mặc tinh tế và sang trọng đã đến từ sớm, còn có chồng bà ta đi cùng. Cao Lãng đứng ở cửa tiếp khách, Mục Tuyết nhìn thấy anh đã khó chịu ưỡn thẳng lưng. Trước kia vào dịp này đều là ông quản gia của nhà họ Cao đón tiếp bọn họ, cho dù Cao Lãng ở đây cũng không có ai dám để anh đến đón Mục Tuyết. Ai cũng biết anh không thích Lý Nhiễm, càng không thích người mẹ vợ đưa người đến nhà ép cưới này.
Khách liên tục đến cửa, trừ một số bậc cha chú quan trọng cần Cao Lãng đón tiếp, những người khác đều có người phụ trách tiếp đón. Ôngquản gia nhìn thấy Mục Tuyết, đang định đi về phía trước, Cao Lãng chân dài vừa bước lên mấy bước đã đi đến trước mặt bà ta.
“Người đến rồi.”
Cao Lãng nhớ trước nay chưa bao giờ gọi mẹ, vì vậy bất kể thế nào cũng không thể hét lên với Mục Tuyết, thái độ chỉ có thể tốt hơn một chút.
Mục Tuyết bị tiếng “người” này của anh bị dọa đến nỗi tim đập thêm hai nhịp nữa, chớp đôi mắt xinh đẹp, nghi ngờ đang nằm mơ.
Người xung quanh đều đến xem, Mục Tuyết được chồng lén kéo một cái, phản ứng lại bà ta không phải đang nằm mơ, bà ta hắng giọng, ra vẻ bình thản ừ một tiếng.
Dù sao bà ta cũng là bề trên, không thể để người khác nhìn ra bà ta bị dọa sợ được.
“Tiểu Nhiễm và Quý Đồng vẫn ở trong phòng, con bảo ai đó đưa người đến tìm cô ấy.” Cao Lãng kính cẩn nói, kêu người đến dẫn Mục Tuyết đi, sau đó về lại vị trí ban đầu tiếp tục tiếp khách.
Mục Tuyết quen đường đến lầu nhỏ, Lý Nhiễm vừa mới làm tóc xong.
“Cao Lãng này không phải uống nhầm thuốc chứ?” Lý Nhiễm nghe xong chỉ hơi bất ngờ, sau đó ra hiệu cho Mục Tuyết Cao Quý Đồng vẫn đang ở đây.
Mục Tuyết phản ứng lại, hối hận vì đã nói nhiều ở trước mặt Cao Quý Đồng, thấy Lý Nhiễm chuẩn bị thay quần áo bèn dẫn Cao Quý Đồng đi.
Đoàn đội đã chuẩn bị nhiều bộ lễ phục cho Lý Nhiễm mặc, không chắc mặc bộ nào thì phù hợp hơn, nhà tạo mẫu bèn chọn vài bộ để cô thử xem. Mặc dù cảm thấy rắc rối, nhưng cô vẫn nghe lời đi thay, chỉ là không quen được người khác giúp, tự mình trốn vào trong phòng thay đồ.
Thay đến cái cuối cùng, cô thấy mọi người muốn giúp đỡ cũng không phải không có lý do, sau khi cô mặc váy xong, chắp tay sau hồi lâu, cũng không kéo váy lên được.
Cô quá mê mẩn, không nghe thấy tiếng mở cửa.
Một tay cầm dây kéo, cô lúng túng quay đầu, không cẩn thận giẫm phải góc váy.
Cao Lãng vững vàng đỡ lấy cô, tay nắm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô.
Anh rất nhã nhặn, thu lại tất cả biểu cảm phẫn nộ và mất mát trước kia. Anh vẫn không biết làm thế nào đối mặt với cô, nhưng bảo anh buông tay thì anh không làm được.
Ánh nắng mặt trời ở giữa bọn họ, chiếu sáng đôi mắt của nhau.
Lý Nhiễm chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt như thế này của Cao Lãng, kiên định lại cố chấp. Bàn tay ở thắt lưng bắt đầu nóng lên, cô tránh khỏi cái ôm của anh, để lại cho anh một bóng lưng trầm lặng.
Đường xá xa xôi, Lý Nhiễm không thể đi cùng, Cao Quý Đồng không muốn đi cùng với Cao Lãng, nhưng nghĩ lại có thể nhìn thấy ngôi sao thể thao yêu thích, cậu quyết định nhẫn nại.
Cao Lãng không có kinh nghiệm đưa Cao Quý Đồng đi xa một mình, trước khi xuất phát đã hỏi kinh nghiệm từ Lý Nhiễm, Lý Nhiễm nói rõ mọi thứ một cách tỉ mỉ, nhưng anh vẫn không chịu đi, đứng ỳ ở trong phòng muốn giúp cô cùng sắp xếp hành lý cho Cao Quý Đồng.
Cuộc đời Cao Lãng hiếm khi thất bại như vậy, anh nắm lấy tay Lý Nhiễm, nói: “Tôi không coi em là Thanh Hề.”
Chỉ cần người mắt không mù mới có thể nhìn ra, cô và Ứng Thanh Hề là hai người hoàn toàn khác nhau.
Lý Nhiễm không vội thoát ra, “Em không nói anh xem em thành cô ấy.”
Cô đã thấy quá nhiều dáng vẻ anh theo đuổi Ứng Thanh Hề, cũng từng tưởng tượng rằng ánh mắt anh nhìn lại cô như nhìn cô ta, nhưng bây giờ cô đã biết rõ, cô không muốn anh đối với cô như vậy.
Cô không phải là Ứng Thanh Hề.
Tình cảm của cô sẽ không dựa trên sự lấy lòng mù quáng của anh.
Cao Lãng cố chấp nắm lấy tay cô, “Em biết tôi không phải ý đó mà, đúng chứ?”
Bây giờ anh ở trước mặt cô ăn nói vụng về không thể giải thích được, có nhiều lời không dám tuỳ tiện nói ra, anh hy vọng anh có thể bày tỏ bằng hành động, nhưng cô vẫn không thích.
“Em biết, vì vậy mong anh đừng lãng phí thời gian ở trên người em.” Cô nói xong rút tay lại, cất quần áo nhỏ của Cao Quý Đồng vào xong liền đóng vali lại.
Tay Cao Lãng trống rỗng, lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể lãng phí thời gian.”
Lý Nhiễm không có lời nói có thể đáp lại điều này, đưa vali nhỏ của Cao Quý Đồng cho anh, dặn dò: “Chăm sóc tốt cho Quý Đồng, chơi vui vẻ nhé.”
“Được, tôi biết rồi, em yên tâm.”
Anh rất hụt hẫng, nhưng không dám có bất kỳ lời oán giận nào, bởi vì bây giờ anh chỉ có thể làm tốt chuyện này ở trước mặt cô.
Cao Lãng và Cao Quý Đồng ở Đức hơn một tuần, hai người đều mang rất nhiều quà cho cô, cô trả lại những món quà đắt tiền mà Cao Lãng cho cô, lấy một đồ chơi trận đấu bóng không có giá trị mang tính tượng trưng, Cao Lãng nhìn đống đồ, miễn cưỡng nở nụ cười.
Cao Quý Đồng nhìn vẻ mặt của anh, tự dưng có chút đáng thương.
Lý Nhiễm vốn không muốn đồ chơi này, chỉ là không muốn làm cho mối quan hệ bế tắc, nhìn anh khốn đốn như thế này.
Theo thường lệ, sinh nhật của Cao Quý Đồng vẫn ở nhà cũ trước một ngày, do ông Cao và Lý Nhiễm tổ chức cho cậu. Cao Lãng thỉnh thoảng sẽ trở về, chỉ là mỗi lần bầu không khí không được hoà hợp lắm, năm nay quan hệ đã dịu hơn chút, sinh nhật này của Cao Quý Đồng trải qua coi như là ấm áp.
Hôm sau sẽ mở tiệc hoành tráng chiêu đãi khách, Lý Nhiễm bèn ở lại nhà cũ, để tránh ngày mai vẫn phải chạy đi chạy lại.
Ăn bánh sinh nhật xong, Lý Nhiễm và Cao Quý Đồng nói chuyện với ông cụ một lát, sau đó về nhà nhỏ. Ở đó vẫn giữ nguyên phòng ngủ của cô, ông Cao nói dù sau này thế nào, chỉ cần cô trở về, nơi đây mãi mãi có một chỗ để cô ở, không liên quan đến Cao Lãng và Cao Quý Đồng, chỉ là ông với tư cách là người lớn trong nhà chăm sóc cho con cháu.
Cả ngày Cao Lãng vẫn luôn miễn cưỡng cười, ông cụ gọi anh đến, không đành lòng quở trách.
Tính cách như bây giờ của Cao Lãng, ông có trách nhiệm rất lớn, lúc còn trẻ bận rộn với sự nghiệp, ông không chăm sóc tốt cho bố của Cao Lãng, sau này cũng không thể chăm sóc tốt cho Cao Lãng. Trừ cuộc sống vật chất dư giả ra, ông không mang lại chỗ dựa tình cảm cần thiết cho bọn họ.
Vẫn may, Cao Quý Đồng có một người mẹ tốt.
“Ủ rũ làm gì, bình thường không phải rất ra vẻ sao.” Ông dùng gậy gõ vào vai anh, anh thậm chí không có tâm trạng để cãi lại.
“Ông nội, cháu cảm thấy cháu không có tư cách xuất hiện trước mặt cô ấy.”
Ngày mai, là ngày Cao Quý Đồng ra đời.
Lúc đó anh vẫn đang ở Anh, cho dù nhận được điện thoại với tốc độ nhanh nhất trở về, thứ anh thấy được chỉ là một đứa bé xấu xí và Lý Nhiễm ngủ say.
Lý Nhiễm ở lại nhà cũ, hơi lo lắng Cao Lãng sẽ đến tìm cô, rồi nói một vài lời khiến cô khó xử.
Đối với một người mềm lòng như cô mà nói, đây là một sự quấy nhiễu rất lớn, dù cô vô cùng kiên quyết với cách nghĩ của mình, nhưng mà cô vẫn không muốn làm cho bất kỳ ai buồn vì cô.
Bác sĩ tâm lý nói, suy nghĩ này của cô sẽ sống rất mệt mỏi, cô thử thay đổi bản thân xem, nhưng thay đổi không phải một sớm một chiều.
Mục Tuyết đang video với Cao Quý Đồng, trừ phi ở nơi công cộng hoặc cần thiết, bình thường bà ta sẽ không đến nhà họ Cao. Bà ta cũng biết cách làm trước kia có hơi cực đoan, nhưng vì vài thứ bà ta mong muốn, bà ta vẫn không bận tâm đến.
“Quý Đồng, ngày mai bà ngoại sẽ làm cho cháu bánh bông tuyết có được không?” Mục Tuyết luôn cưng chiều Cao Quý Đồng vô cùng, bà ta không thân thiết với Lý Nhiễm giống như người mẹ, một là vì tính cách của Lý Nhiễm, hai là đôi khi bà ta cũng cảm thấy áy náy.
Mục Tuyết đúng là một người mẹ ích kỷ, ngoài ích kỷ ra, bà ta cũng là một người mẹ.
Những năm nay bà ta nhận được rất nhiều, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ uể oải của Lý Nhiễm, ánh mắt cũng sẽ tránh né.
Tuy nhiên, đến bây giờ bà ta vẫn không hối hận về quyết định ban đầu.
Chỉ có làm mẹ mới có thể cảm nhận được khó khăn của người mẹ, gọi video với Cao Quý Đồng xong, bà ta nói chuyện với Lý Nhiễm, khuôn mặt của Lý Nhiễm trong màn hình cuối cùng cũng vui vẻ hơn trước nhiều.
Có lẽ, sắp ly hôn với Cao Lãng khiến cô cảm thấy vui vẻ, đôi khi Mục Tuyết thực sự không biết Lý Nhiễm nghĩ thế nào, “Các con lúc nào…”
Biết bà ta muốn hỏi gì, Lý Nhiễm cầm điện thoại lên đi ra ban công, tránh Cao Quý Đồng.
Cô trả lời Mục Tuyết: “Hai tháng nữa sẽ đến Cục Dân Chính, những thủ tục khác đều đã làm gần xong rồi.”
Mục Tuyết xem qua thoả thuận ly hôn, những thứ mà nhà họ Cao cho cô rất nhiều, cho dù Lý Nhiễm cố chấp để lại cho Cao Quý Đồng thì mấy thứ này cũng có thể đảm bảo cuộc sống sau này của cô sẽ không cần sầu lo về chuyện tiền bạc nữa.
Chuyện đã quyết định xong từ sớm, bà ta cũng không còn gì để nói, chỉ cảm thán: “Lúc đó con thích cậu ta như thế, mỗi ngày đều khóc sướt mướt, bây giờ ly hôn lại rất dứt khoát.”
“Mẹ.”
“Sao, bây giờ ngại mất mặt rồi, còn không cho người ta nói, lúc con sinh Quý Đồng đau đến mức không thể chịu đựng được, có phải khóc lóc gọi tên cậu ta hay không?”
Lý Nhiễm im lặng, nắm chặt lá cây trong chậu hoa ở ban công.
“Khi con được đưa vào phòng phẫu thuật, sợ mình không thể ra ngoài, có phải vẫn nhờ mẹ chuyển lời nói xin lỗi cậu ta thay con hay không?”
Giọng của Mục Tuyết vang vọng ngoài lầu nhỏ yên tĩnh, nhà chính đèn đóm sáng rực, có lẽ Cao Lãng đang ở bên cạnh ông Cao.
“Bây giờ mẹ nói những điều này làm gì.” Cô bất lực nói một câu như vậy, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời.
“Không có gì.” Mục Tuyết thở dài, “Trước kia mẹ cũng từng yêu một người như vậy, chỉ muốn nói với con, con không ngốc.”
Ai mà không chắc chắn đau khổ một lần trong tình yêu cơ.
“Rồi sẽ qua thôi.”
Rất nhiều lúc Lý Nhiễm cảm thấy Mục Tuyết rất xa cách với cô, nhưng mà vào lúc này bà ta lại hiểu cô nhất.
Rời khỏi Cao Lãng đối với cô mà nói đương nhiên là giải thoát, nhưng cô cũng sẽ nhớ nhung sâu sắc chàng trai vui tươi của nhiều năm trước.
Nụ cười anh rực rỡ, đôi mắt có ánh sáng, đã từng chiếu sáng thế giới u tối của cô.
Chỉ là nhớ mà thôi.
Cao Lãng đứng dưới ban công, lặng lẽ nghe Lý Nhiễm nói chuyện với Mục Tuyết.
Mẹ con họ nói chuyện không nhiều lắm, mấy phút sau Lý Nhiễm đẩy cửa ban công trở về phòng, trên tay anh vẫn cầm bánh ngọt mà quản gia nói Cao Quý đồng và Lý Nhiễm thích ăn nhất.
Chỉ cần đẩy cửa ra, anh đã có thể nhìn thấy Cao Quý Đồng và Lý Nhiễm.
Nhưng ánh trăng đã vạch ra một rãnh trời trước mặt anh, anh có có dũng khí vượt qua, cũng không biết bờ bên kia còn có chỗ để anh ở lại hay không.
Sinh nhật của Cao Quý Đồng đối với nhà họ Cao mà nói là một chuyện trọng đại.
Sắc trời vừa sáng, Cao Quý Đồng đã bị Lý Nhiễm gọi dậy thay bộ lễ phục nhỏ. Đợi đến trưa, người khắp nơi nườm nượp kéo đến để chúc mừng sinh nhật của đứa trẻ này.
Mặc dù Cao Quý Đồng đã quen rồi, nhưng khó tránh khỏi than phiền bèn xin Lý Nhiễm: “Mẹ ơi, con có thể ra ngoài muộn chút không?”
Cậu đã sửa soạn xong rồi, nhưng Lý Nhiễm vẫn đang trang điểm, một dịp như thế không cho phép cô không chút phấn son, mọi người vây quanh trang điểm và làm tóc cho cô.
Lý Nhiễm cũng không thích xã giao, nhưng đây là điều mà cô nên làm với tư cách là mẹ của Cao Quý Đồng. Cô xõa mái tóc dài, cúi xuống sờ hai má của Cao Quý Đồng, nhẹ nhàng bàn bạc với cậu: “Được thôi, vậy trước tiên con chờ mẹ một lát, đợi lát nữa ông quản gia đến gọi con rồi con đi theo ông ấy ra ngoài, có được không?”
Cao Quý Đồng gật đầu, mặc dù nhìn Lý Nhiễm cũng rất nhàm chán, nhưng vẫn tốt hơn ra ngoài làm linh vật.
Mục Tuyết ăn mặc tinh tế và sang trọng đã đến từ sớm, còn có chồng bà ta đi cùng. Cao Lãng đứng ở cửa tiếp khách, Mục Tuyết nhìn thấy anh đã khó chịu ưỡn thẳng lưng. Trước kia vào dịp này đều là ông quản gia của nhà họ Cao đón tiếp bọn họ, cho dù Cao Lãng ở đây cũng không có ai dám để anh đến đón Mục Tuyết. Ai cũng biết anh không thích Lý Nhiễm, càng không thích người mẹ vợ đưa người đến nhà ép cưới này.
Khách liên tục đến cửa, trừ một số bậc cha chú quan trọng cần Cao Lãng đón tiếp, những người khác đều có người phụ trách tiếp đón. Ôngquản gia nhìn thấy Mục Tuyết, đang định đi về phía trước, Cao Lãng chân dài vừa bước lên mấy bước đã đi đến trước mặt bà ta.
“Người đến rồi.”
Cao Lãng nhớ trước nay chưa bao giờ gọi mẹ, vì vậy bất kể thế nào cũng không thể hét lên với Mục Tuyết, thái độ chỉ có thể tốt hơn một chút.
Mục Tuyết bị tiếng “người” này của anh bị dọa đến nỗi tim đập thêm hai nhịp nữa, chớp đôi mắt xinh đẹp, nghi ngờ đang nằm mơ.
Người xung quanh đều đến xem, Mục Tuyết được chồng lén kéo một cái, phản ứng lại bà ta không phải đang nằm mơ, bà ta hắng giọng, ra vẻ bình thản ừ một tiếng.
Dù sao bà ta cũng là bề trên, không thể để người khác nhìn ra bà ta bị dọa sợ được.
“Tiểu Nhiễm và Quý Đồng vẫn ở trong phòng, con bảo ai đó đưa người đến tìm cô ấy.” Cao Lãng kính cẩn nói, kêu người đến dẫn Mục Tuyết đi, sau đó về lại vị trí ban đầu tiếp tục tiếp khách.
Mục Tuyết quen đường đến lầu nhỏ, Lý Nhiễm vừa mới làm tóc xong.
“Cao Lãng này không phải uống nhầm thuốc chứ?” Lý Nhiễm nghe xong chỉ hơi bất ngờ, sau đó ra hiệu cho Mục Tuyết Cao Quý Đồng vẫn đang ở đây.
Mục Tuyết phản ứng lại, hối hận vì đã nói nhiều ở trước mặt Cao Quý Đồng, thấy Lý Nhiễm chuẩn bị thay quần áo bèn dẫn Cao Quý Đồng đi.
Đoàn đội đã chuẩn bị nhiều bộ lễ phục cho Lý Nhiễm mặc, không chắc mặc bộ nào thì phù hợp hơn, nhà tạo mẫu bèn chọn vài bộ để cô thử xem. Mặc dù cảm thấy rắc rối, nhưng cô vẫn nghe lời đi thay, chỉ là không quen được người khác giúp, tự mình trốn vào trong phòng thay đồ.
Thay đến cái cuối cùng, cô thấy mọi người muốn giúp đỡ cũng không phải không có lý do, sau khi cô mặc váy xong, chắp tay sau hồi lâu, cũng không kéo váy lên được.
Cô quá mê mẩn, không nghe thấy tiếng mở cửa.
Một tay cầm dây kéo, cô lúng túng quay đầu, không cẩn thận giẫm phải góc váy.
Cao Lãng vững vàng đỡ lấy cô, tay nắm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô.
Anh rất nhã nhặn, thu lại tất cả biểu cảm phẫn nộ và mất mát trước kia. Anh vẫn không biết làm thế nào đối mặt với cô, nhưng bảo anh buông tay thì anh không làm được.
Ánh nắng mặt trời ở giữa bọn họ, chiếu sáng đôi mắt của nhau.
Lý Nhiễm chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt như thế này của Cao Lãng, kiên định lại cố chấp. Bàn tay ở thắt lưng bắt đầu nóng lên, cô tránh khỏi cái ôm của anh, để lại cho anh một bóng lưng trầm lặng.
/57
|