Sóng gió đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Lý Nhiễm bận bịu ở sau bếp, không hề hay biết với chuyện xảy ra ở trên mạng, đến khi Mục Tuyết gọi điện tới, cô lên mạng tìm, bài đăng đã bị xoá sạch không còn gì cả.
Cô đi ra từ nhà bếp, người trong tiệm vội vàng bỏ điện thoại xuống, ánh mắt né tránh chột dạ không dám nhìn cô. Mục Tuyết ở đầu dây bên kia không ngừng quở trách cô không có để làm đi ghi hình chương trình giải trí gì, cô im lặng nghe, đeo tai nghe vào.
Mặc dù bài đăng đã xoá sạch, nhưng vẫn có rất nhiều quần chúng ăn dưa và fan hâm mộ đang thảo luận không biết mệt. Lý Nhiễm liên tục nhìn xuống, vẫn là những giọng nói quen thuộc kia, dù rằng những năm này cô đã nhìn nhiều cũng nghe nhiều, nhưng nhớ đến ánh mắt vừa nãy Tiểu Vi bọn họ nhìn cô, trong lòng khó tránh khỏi chán nản.
Mục Tuyết vừa cúp điện thoại, điện thoại của Cao Lãng liền gọi đến.
Cô nghĩ, anh hẳn là đã biết chuyện này, cho nên bài đăng mới xóa nhanh như vậy, nếu anh đã biết rồi, cô không cần lo lắng tiếp sau đó sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Cao và Cao Quý Đồng nữa.
Điện thoại vẫn đang đổ chuông, cô thực sự không muốn nghe máy.
Triệu Dục vội vàng đến tiệm, nhìn thấy Lý Nhiễm một mình ngồi trên bậc thềm góc sân. Tiếng chuông cố chấp cuối cùng cũng dừng lại, anh ấy nhẹ nhàng gọi tên cô, cô ngẩng đầu đang chôn vùi lên, ánh mắt có chút ngờ nghệch.
Ngoại trừ có chút hoang mang, Lý Nhiễm có vẻ không buồn lắm.
Sau khi Triệu Dục biết chuyện này, ngay lập tức đến tìm cô, đôi mắt cười không còn nữa, tràn ngập áy náy và lo lắng.
“Xin lỗi, Tiểu Nhiễm. Nếu không phải anh, chuyện hôm nay sẽ không xảy ra.” Nói cho cùng, Lý Nhiễm vì giúp đỡ anh ấy mới đến tham gia chương trình giải trí ghi hình, mà trong lòng anh ấy có một chút tư lợi, chỉ có bản thân biết.
Trong sân nổi lên một cơn gió, vào buổi chiều ánh nắng hừng hực, thổi qua mặt nóng rát.
Lý Nhiễm nhớ đến thời gian này năm trước, cô gặp lại Triệu Dục. Mặc dù vẫn bị mắc kẹt trong vũng bùn, nhưng đã có dũng khí bò ra.
“Anh Triệu Dục, chuyện này đối em không sao cả, anh đừng trách bản thân.” Triệu Dục lại không biết những chuyện quá khứ kia của cô, là bản thân cô đồng ý muốn giúp đỡ, sao có thể trách anh ấy được.
Vẻ mặt cô cô đơn, Triệu Dục nhịn không được an ủi: “Tiểu Nhiễm, đừng để ý đến đám người kia nói lung tung trên mạng.”
Cô nhẹ giọng lẩm bẩm: “Anh Triệu Dục, nếu em nói với anh, những gì bọn họ nói gần như đều là sự thật thì sao?”
Triệu Dục trầm mặc.
“Em chưa bao giờ kể cuộc sống trước kia của em với các anh, bởi vì nó rất xấu xa. Em sợ các anh biết rồi, cũng sẽ khinh thường em giống như những người khác.” Lý Nhiễm khó khăn nói xong, đôi mắt đỏ hoe.
“Anh ấy không tốt với em, là vì em giấu anh ấy sinh Quý Đồng, khiến anh ấy không thể ở bên cô gái mà mình thích. Mẹ em đưa em đến trường học quý tộc, chính là muốn để em kết bạn với những người có tiền. Mặc dù em không muốn, nhưng em không dám chống lại bà ấy. Kỳ thực bà ấy cũng là mẹ em, em hiểu rõ bà ấy như vậy, lúc bà ấy dỗ em sinh Quý Đồng, em đã nghĩ đến bà ấy sẽ không dễ dàng vứt bỏ, nhưng em vẫn giả vờ không biết gì, sống trong lời nói dối của bà ấy, bởi vì em sợ.”
“Em không thể gánh nổi cảm giác tội lỗi phá đứa bé, cũng không thể đảm đương nổi trách nhiệm sinh con. Em không còn cách nào phải thản nhiên đối mặt, bởi vì em không giữ mình được, liên luỵ đến một sinh mệnh vô tội. Hơn nữa, cho dù em biết anh ấy không thích em, lúc mang thai Quý Đồng, em vẫn không nhịn nổi mong đợi.”
“Em từng mong đợi, anh ấy sẽ trở về bên cạnh em vì con.”
Lý Nhiễm chưa bao giờ nói những lời này với bất kỳ ai, nói đến mấy từ cuối cùng bắt đầu nghẹn ngào. Cô dùng tay che mặt lại, quay người lại không muốn để Triệu Dục nhìn thấy bộ dạng cô lúc này.
Triệu Dục ngồi tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Hồi lâu, lại nghe thấy cô run rẩy nói: “Anh Triệu Dục, đây mới là con người thật của em. Em không tốt giống như trong tưởng tượng của các anh.”
Cô đã nghĩ rằng chỉ cần rời xa nhà họ Cao và cái giới đó, cuộc sống của cô có thể bắt đầu lại. Qua chưa bao lâu, cô đã có thể lấy được giấy ly hôn. Cô đã quen biết những người bạn thật lòng đối xử với cô như Triệu Dục và Tiểu Vi, bọn họ hoàn toàn không biết gì về quá khứ của cô.
Nhưng quá khứ cứ mãi quấn lấy cô, khiến cô không thể không nghĩ lại, có phải vì cô vẫn luôn lừa đối mình hay không, mới không có cách nào bước ra khỏi quá khứ.
Triệu Dục nghe thấy tiếng khóc nhỏ xíu, quay người lại không nhìn cô. Dù biết điều gì nên làm nhất lúc này cũng không được nói, nhưng trong lòng thay đổi tâm trạng lạ, khiến anh ấy không nhịn được lên tiếng: “Cần mượn vai anh dựa một chút không?”
Lý Nhiễm lắc đầu hết sức, Triệu Dục không nhìn được.
Anh ấy lại hỏi: “Cần khăn giấy chứ?”
Không bao lâu một bàn tay trắng mịn mềm mại run rẩy đưa ra, trái tim của Triệu Dục mềm nhũn đến nỗi rối tinh rối mù, anh ấy muốn nắm chặt bàn tay này, nhưng lý trí nói với anh ấy không được.
Lý Nhiễm không biết Triệu Dục đang nghĩ gì, cô giải phóng cảm xúc kìm nén của mình, khóc dè dặt, rầu rĩ nói: “Cảm ơn.”
Cô dùng khăn giấy tuỳ tiện lau đi những giọt nước mắt tuôn ra trong mắt, vốn nghĩ rằng bên cạnh có người sẽ không thoải mái, nhưng sự trầm lặng của Triệu Dục khiến cô cảm thấy bản thân không cô độc.
Lý Nhiễm có được giây phút yên lặng và tĩnh tâm, cho đến khi Cao Lãng xuất hiện, đấm một cái về phía Triệu Dục.
Triệu Dục không phòng bị, lại gầy yếu hơn Cao Lãng, bị đánh ngã xuống đất. Anh nổi giận nắm lấy cổ áo Triệu Dục, quát mắng: “Ai bảo anh để cô ấy tham gia cái chương trình rách nát kia!”
Bởi vì bận tâm đến Lý Nhiễm, anh nhường nhịn gã vài lần, khi đó Cao Lãng nhìn những bình luận đó, vô cùng tức giận.
Lý Nhiễm không kịp phản ứng, Triệu Dục đã sờ sờ bị đấm một cái, cô không màng lau đi nước mắt, vội vàng kéo tay Cao Lãng ra, sau đó đứng chắn trước mặt Triệu Dục.
“Không liên quan đến anh Triệu Dục, anh dựa vào vài cái gì mà đánh anh ấy?” Lý Nhiễm tức giận không có khí thế gì, huống hồ cô vừa mới khóc xong, giọng có chút khàn.
Đầu lưỡi Triệu Dục chạm vào má trái, nếm được một chút tanh ngọt, nhưng anh ấy cũng không để ý, đỡ lấy tay Lý Nhiễm, đứng từ dưới đất lên.
Lý Nhiễm nhìn Cao Lãng, trong mắt đều là đề phòng.
Cao Lãng bị ánh mắt của cô tổn thương, tay bắt đầu run rẩy, “Đều là anh bảo cô ấy đến tham gia cái chương trình rách nát kia.”
Lý Nhiễm hít thật sâu, trong mắt đã không còn nước mắt.
Chỉ anh giọng vẫn có chút khàn khàn.
“Tham gia chương trình đều là quyết định mà bản thân em làm, em không biết mọi chuyện sẽ phát triển thành như thế này, nếu em biết, em sẽ không đi. Xin lỗi vì suýt chút nữa liên luỵ đến nhà họ Cao, anh yên tâm, sau này em sẽ không làm chuyện như vậy nữa.” Chuyện này đối với cô mà nói chẳng có gì cả, cùng lắm thì bây giờ người trong tiệm cũng biết những chuyện trước đây của cô, nhưng nếu liên quan đến nhà họ Cao và Cao Quý Đồng, do vậy cô không có cách nào đoán trước được đồn đại xuất hiện.
Cao Lãng có thể hiểu rõ từng chữ mà cô nói, nhưng anh không thể nào hiểu được ý nghĩ của cô. Lý Nhiễm kéo Triệu Dục muốn rời đi, anh vội vàng nắm lấy tay cô, “Anh không phải trách em.”
Sao anh có thể trách cô được, anh đau lòng còn không kịp.
Lý Nhiễm vùng tay anh ra, lùi sang một bên, kéo khoảng cách với anh.
“Lý Tiểu Nhiễm, em đừng xem khỉ đầu chó nói bậy bạ ở trên mạng, anh sẽ xử lý ổn thỏa, tóm kẻ đó đến xin lỗi em.”
Lý Nhiễm nghe xong chỉ hơi lắc đầu.
“Những gì anh ấy nói không phải hoàn toàn bịa đặt.”
Cao Lãng đầy giận giữ: “Anh ta chính là đang sủa.”
Lý Nhiễm đã bình tĩnh lại, cô không nhìn Cao Lãng, nghiêng người với anh, “Trước kia không phải anh cũng cho rằng như thế sao?”
Nếu không thì sao trước kia anh có thể hận cô như vậy, bất kể sau đó cô xin lỗi anh thế nào đi nữa, anh cũng lặng thinh, còn liên luỵ đến Cao Quý Đồng, khiến cậu không thể nào cảm nhận được tình yêu của bố trong nhiều năm.
Câu nói này giống như cây kim sắc nhọn nhất thế giới, đâm vào trong tim Cao Lãng.
Mặc dù có những vết thương đã lành, nhưng nó sẽ không vì vậy mà biến mất. Mặc dù vết sẹo để lại hoà lẫn không chịu nổi, nhưng nó cũng luôn luôn nhắc nhở mọi người, đừng bị tổn thương như thế nữa.
Lý Nhiễm kéo Triệu Dục trở về trong nhà.
Khóe miệng anh ấy bị rách một miếng, không bị thương những chỗ khác. Lý Nhiễm tìm hộp thuốc khử trùng cho anh ấy, anh ấy từ chối nói không cần mấy lần, Lý Nhiễm vẫn khăng khăng.
Cô cảm thấy áy náy, nói xin lỗi với anh ấy.
Triệu Dục sáng rực nhìn cô: “Tiểu Nhiễm, đừng vì lỗi lầm của người khác trách móc mình.”
“Chúng ta đều sẽ phạm lỗi, em có thể đối mặt với con người thật của mình, đã giỏi lắm rồi.”
Lý Nhiễm cụp mắt xuống.
Bên ngoài, mặt trời gay gắt treo cao, không ai biết Cao Lãng rời đi khi nào, giống như không ai biết anh tại sao lại đến.
Trò cười này cuối cùng cũng kết thúc bằng chuyện nam diễn viên trẻ kết hôn bí mật bị khui ra, không ai quan tâm mối bất hoà của một nam diễn viên trẻ và một người nghiệp dư không nổi tiếng nữa.
Mọi chuyện giấu trong huyên náo ồn ào, Lý Nhiễm dần dần khôi phục cuộc sống bình yên. Người trong tiệm vẫn cư xử với cô giống như trước kia, chỉ là đôi lúc cô có thể cảm nhận được bọn họ đang bàn luận cái gì đó, nhưng cô không quản nổi người khác nghĩ thế nào, chỉ có thể xem như không biết gì cả, tiếp tục sống tốt cuộc sống của mình.
Thậm chí Cao Lãng biến mất mấy ngày, cô cũng không để ý. Cô chưa bao giờ nghĩ Cao Lãng sẽ sống không tốt bởi vì cô, giống như cô không tin một câu thích không phân biệt thả giả của anh.
Tạ Tư Niên tìm thấy Cao Lãng say như chết ở biệt thự Gia Lâm.
Nói say như chết trái lại cũng không chính xác, bởi vì tửu lượng của anh tốt, mắt vẫn rất sáng. Tạ Tư Niên đến thăm cũng không khiến anh có một chút phản ứng, bởi vì anh đang khiến bản thân tức giận Lý Nhiễm.
“Tại sao cô ấy muốn bảo vệ tên ẻo lả đó? Còn gọi gã là anh, ha.”
“Người khác tốt với cô ấy một chút, cô ấy đã tin người ta, đã bao nhiêu tuổi rồi, chịu thiệt bao nhiêu rồi, tật xấu này vẫn không thay đổi được!”
“Sao cô ấy không nghĩ thử, một người đàn ông có thể vô duyên vô cớ tốt với cô ấy sao?”
“…” Tạ Tư Niên không nói nên lời, nhưng vẫn cố gắng hết sức kéo anh từ dưới đất lên nằm trên sofa, “Vâng vâng vâng, chỉ có anh không có ý đồ gì với cô ấy.”
“Nếu không phải thích cô ấy, tôi mới không thèm quan tâm cô ấy!”
“Đúng, không quan tâm.”
Tạ Tư Niên chịu thương chịu khó, để anh nằm xong xuôi, mệt đổ mồ hôi.
Cao Lãng vẫn đang kêu gào, “Sau này tôi sẽ mặc kệ cô ấy!”
Bảo cô giúp người ngoài!
Anh mới nói xong, điện thoại liền đổ chuông, anh khua khua tay, nói không bắt máy, bảo Tạ Tư Niên đêm điện thoại ra xa, Tạ Tư Niên nhìn tên người gọi, “Là Cao Quý Đồng…”
Vẫn chưa nói xong, anh bật dậy từ trên sofa, vội vàng bắt máy.
“Alo.”
Cúp máy Cao Quý Đồng, anh vô cùng lo lắng chạy ra ngoài, vừa đi được hai bước lại quay lại kéo Tạ Tư Niên, đưa chìa khoá xe vào lòng bàn tay của Tạ Tư Niên, tay anh đang run, “Tôi uống say rồi, cậu lái xe đi, nhanh lên, cô ấy sốt rồi, Cao Quý Đồng ở nhà một mình.”
Tạ Tư Niên bị kéo loạng choạng, quả là không có sức châm biếm, vừa rồi con sâu rượu còn kêu gào không quan tâm người ta dường như không phải là anh.
Cao Lãng lòng như lửa đốt, lúc ra thang máy còn té ngã, Tạ Tư Niên đỡ anh dậy, anh bước về phía trước một phút cũng không dừng lại.
Đến khi đến chung cư của Lý Nhiễm, Cao Lãng giống như ngay lập tức trở về bình thường, Cao Quý Đồng mở cửa cho bọn họ, anh lướt qua cậu đi thẳng vào phòng.
Cô đang nằm trên giường, ngủ rất bất an. Cao Quý Đồng nói tối nay cô trở về đã sốt rồi, nói với cậu uống thuốc ngủ một giấc là ổn. Cao Quý Đồng không yên tâm, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là gọi điện cho Cao Lãng.
“Lý Tiểu Nhiễm.” Cao Lãng áp trán vào trán cô, cảm nhận nhiệt độ của cô, thử đánh thức cô.
Lý Nhiễm nghe thấy có người gọi cô, hơi mở mắt ra, nhìn thấy Cao Lãng nghĩ rằng đang ở trong mơ. Cao Lãng thấy cô ý thức không rõ, vội vàng bế cô dậy khỏi giường.
Trên đường đến bệnh viện, Cao Lãng vẫn luôn ôm chặt lấy cô, Tạ Tư Niên lái xa ở phía trước, im lặng lắc đầu.
Haizzz, là nghiệt duyên.
Lý Nhiễm bận bịu ở sau bếp, không hề hay biết với chuyện xảy ra ở trên mạng, đến khi Mục Tuyết gọi điện tới, cô lên mạng tìm, bài đăng đã bị xoá sạch không còn gì cả.
Cô đi ra từ nhà bếp, người trong tiệm vội vàng bỏ điện thoại xuống, ánh mắt né tránh chột dạ không dám nhìn cô. Mục Tuyết ở đầu dây bên kia không ngừng quở trách cô không có để làm đi ghi hình chương trình giải trí gì, cô im lặng nghe, đeo tai nghe vào.
Mặc dù bài đăng đã xoá sạch, nhưng vẫn có rất nhiều quần chúng ăn dưa và fan hâm mộ đang thảo luận không biết mệt. Lý Nhiễm liên tục nhìn xuống, vẫn là những giọng nói quen thuộc kia, dù rằng những năm này cô đã nhìn nhiều cũng nghe nhiều, nhưng nhớ đến ánh mắt vừa nãy Tiểu Vi bọn họ nhìn cô, trong lòng khó tránh khỏi chán nản.
Mục Tuyết vừa cúp điện thoại, điện thoại của Cao Lãng liền gọi đến.
Cô nghĩ, anh hẳn là đã biết chuyện này, cho nên bài đăng mới xóa nhanh như vậy, nếu anh đã biết rồi, cô không cần lo lắng tiếp sau đó sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Cao và Cao Quý Đồng nữa.
Điện thoại vẫn đang đổ chuông, cô thực sự không muốn nghe máy.
Triệu Dục vội vàng đến tiệm, nhìn thấy Lý Nhiễm một mình ngồi trên bậc thềm góc sân. Tiếng chuông cố chấp cuối cùng cũng dừng lại, anh ấy nhẹ nhàng gọi tên cô, cô ngẩng đầu đang chôn vùi lên, ánh mắt có chút ngờ nghệch.
Ngoại trừ có chút hoang mang, Lý Nhiễm có vẻ không buồn lắm.
Sau khi Triệu Dục biết chuyện này, ngay lập tức đến tìm cô, đôi mắt cười không còn nữa, tràn ngập áy náy và lo lắng.
“Xin lỗi, Tiểu Nhiễm. Nếu không phải anh, chuyện hôm nay sẽ không xảy ra.” Nói cho cùng, Lý Nhiễm vì giúp đỡ anh ấy mới đến tham gia chương trình giải trí ghi hình, mà trong lòng anh ấy có một chút tư lợi, chỉ có bản thân biết.
Trong sân nổi lên một cơn gió, vào buổi chiều ánh nắng hừng hực, thổi qua mặt nóng rát.
Lý Nhiễm nhớ đến thời gian này năm trước, cô gặp lại Triệu Dục. Mặc dù vẫn bị mắc kẹt trong vũng bùn, nhưng đã có dũng khí bò ra.
“Anh Triệu Dục, chuyện này đối em không sao cả, anh đừng trách bản thân.” Triệu Dục lại không biết những chuyện quá khứ kia của cô, là bản thân cô đồng ý muốn giúp đỡ, sao có thể trách anh ấy được.
Vẻ mặt cô cô đơn, Triệu Dục nhịn không được an ủi: “Tiểu Nhiễm, đừng để ý đến đám người kia nói lung tung trên mạng.”
Cô nhẹ giọng lẩm bẩm: “Anh Triệu Dục, nếu em nói với anh, những gì bọn họ nói gần như đều là sự thật thì sao?”
Triệu Dục trầm mặc.
“Em chưa bao giờ kể cuộc sống trước kia của em với các anh, bởi vì nó rất xấu xa. Em sợ các anh biết rồi, cũng sẽ khinh thường em giống như những người khác.” Lý Nhiễm khó khăn nói xong, đôi mắt đỏ hoe.
“Anh ấy không tốt với em, là vì em giấu anh ấy sinh Quý Đồng, khiến anh ấy không thể ở bên cô gái mà mình thích. Mẹ em đưa em đến trường học quý tộc, chính là muốn để em kết bạn với những người có tiền. Mặc dù em không muốn, nhưng em không dám chống lại bà ấy. Kỳ thực bà ấy cũng là mẹ em, em hiểu rõ bà ấy như vậy, lúc bà ấy dỗ em sinh Quý Đồng, em đã nghĩ đến bà ấy sẽ không dễ dàng vứt bỏ, nhưng em vẫn giả vờ không biết gì, sống trong lời nói dối của bà ấy, bởi vì em sợ.”
“Em không thể gánh nổi cảm giác tội lỗi phá đứa bé, cũng không thể đảm đương nổi trách nhiệm sinh con. Em không còn cách nào phải thản nhiên đối mặt, bởi vì em không giữ mình được, liên luỵ đến một sinh mệnh vô tội. Hơn nữa, cho dù em biết anh ấy không thích em, lúc mang thai Quý Đồng, em vẫn không nhịn nổi mong đợi.”
“Em từng mong đợi, anh ấy sẽ trở về bên cạnh em vì con.”
Lý Nhiễm chưa bao giờ nói những lời này với bất kỳ ai, nói đến mấy từ cuối cùng bắt đầu nghẹn ngào. Cô dùng tay che mặt lại, quay người lại không muốn để Triệu Dục nhìn thấy bộ dạng cô lúc này.
Triệu Dục ngồi tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Hồi lâu, lại nghe thấy cô run rẩy nói: “Anh Triệu Dục, đây mới là con người thật của em. Em không tốt giống như trong tưởng tượng của các anh.”
Cô đã nghĩ rằng chỉ cần rời xa nhà họ Cao và cái giới đó, cuộc sống của cô có thể bắt đầu lại. Qua chưa bao lâu, cô đã có thể lấy được giấy ly hôn. Cô đã quen biết những người bạn thật lòng đối xử với cô như Triệu Dục và Tiểu Vi, bọn họ hoàn toàn không biết gì về quá khứ của cô.
Nhưng quá khứ cứ mãi quấn lấy cô, khiến cô không thể không nghĩ lại, có phải vì cô vẫn luôn lừa đối mình hay không, mới không có cách nào bước ra khỏi quá khứ.
Triệu Dục nghe thấy tiếng khóc nhỏ xíu, quay người lại không nhìn cô. Dù biết điều gì nên làm nhất lúc này cũng không được nói, nhưng trong lòng thay đổi tâm trạng lạ, khiến anh ấy không nhịn được lên tiếng: “Cần mượn vai anh dựa một chút không?”
Lý Nhiễm lắc đầu hết sức, Triệu Dục không nhìn được.
Anh ấy lại hỏi: “Cần khăn giấy chứ?”
Không bao lâu một bàn tay trắng mịn mềm mại run rẩy đưa ra, trái tim của Triệu Dục mềm nhũn đến nỗi rối tinh rối mù, anh ấy muốn nắm chặt bàn tay này, nhưng lý trí nói với anh ấy không được.
Lý Nhiễm không biết Triệu Dục đang nghĩ gì, cô giải phóng cảm xúc kìm nén của mình, khóc dè dặt, rầu rĩ nói: “Cảm ơn.”
Cô dùng khăn giấy tuỳ tiện lau đi những giọt nước mắt tuôn ra trong mắt, vốn nghĩ rằng bên cạnh có người sẽ không thoải mái, nhưng sự trầm lặng của Triệu Dục khiến cô cảm thấy bản thân không cô độc.
Lý Nhiễm có được giây phút yên lặng và tĩnh tâm, cho đến khi Cao Lãng xuất hiện, đấm một cái về phía Triệu Dục.
Triệu Dục không phòng bị, lại gầy yếu hơn Cao Lãng, bị đánh ngã xuống đất. Anh nổi giận nắm lấy cổ áo Triệu Dục, quát mắng: “Ai bảo anh để cô ấy tham gia cái chương trình rách nát kia!”
Bởi vì bận tâm đến Lý Nhiễm, anh nhường nhịn gã vài lần, khi đó Cao Lãng nhìn những bình luận đó, vô cùng tức giận.
Lý Nhiễm không kịp phản ứng, Triệu Dục đã sờ sờ bị đấm một cái, cô không màng lau đi nước mắt, vội vàng kéo tay Cao Lãng ra, sau đó đứng chắn trước mặt Triệu Dục.
“Không liên quan đến anh Triệu Dục, anh dựa vào vài cái gì mà đánh anh ấy?” Lý Nhiễm tức giận không có khí thế gì, huống hồ cô vừa mới khóc xong, giọng có chút khàn.
Đầu lưỡi Triệu Dục chạm vào má trái, nếm được một chút tanh ngọt, nhưng anh ấy cũng không để ý, đỡ lấy tay Lý Nhiễm, đứng từ dưới đất lên.
Lý Nhiễm nhìn Cao Lãng, trong mắt đều là đề phòng.
Cao Lãng bị ánh mắt của cô tổn thương, tay bắt đầu run rẩy, “Đều là anh bảo cô ấy đến tham gia cái chương trình rách nát kia.”
Lý Nhiễm hít thật sâu, trong mắt đã không còn nước mắt.
Chỉ anh giọng vẫn có chút khàn khàn.
“Tham gia chương trình đều là quyết định mà bản thân em làm, em không biết mọi chuyện sẽ phát triển thành như thế này, nếu em biết, em sẽ không đi. Xin lỗi vì suýt chút nữa liên luỵ đến nhà họ Cao, anh yên tâm, sau này em sẽ không làm chuyện như vậy nữa.” Chuyện này đối với cô mà nói chẳng có gì cả, cùng lắm thì bây giờ người trong tiệm cũng biết những chuyện trước đây của cô, nhưng nếu liên quan đến nhà họ Cao và Cao Quý Đồng, do vậy cô không có cách nào đoán trước được đồn đại xuất hiện.
Cao Lãng có thể hiểu rõ từng chữ mà cô nói, nhưng anh không thể nào hiểu được ý nghĩ của cô. Lý Nhiễm kéo Triệu Dục muốn rời đi, anh vội vàng nắm lấy tay cô, “Anh không phải trách em.”
Sao anh có thể trách cô được, anh đau lòng còn không kịp.
Lý Nhiễm vùng tay anh ra, lùi sang một bên, kéo khoảng cách với anh.
“Lý Tiểu Nhiễm, em đừng xem khỉ đầu chó nói bậy bạ ở trên mạng, anh sẽ xử lý ổn thỏa, tóm kẻ đó đến xin lỗi em.”
Lý Nhiễm nghe xong chỉ hơi lắc đầu.
“Những gì anh ấy nói không phải hoàn toàn bịa đặt.”
Cao Lãng đầy giận giữ: “Anh ta chính là đang sủa.”
Lý Nhiễm đã bình tĩnh lại, cô không nhìn Cao Lãng, nghiêng người với anh, “Trước kia không phải anh cũng cho rằng như thế sao?”
Nếu không thì sao trước kia anh có thể hận cô như vậy, bất kể sau đó cô xin lỗi anh thế nào đi nữa, anh cũng lặng thinh, còn liên luỵ đến Cao Quý Đồng, khiến cậu không thể nào cảm nhận được tình yêu của bố trong nhiều năm.
Câu nói này giống như cây kim sắc nhọn nhất thế giới, đâm vào trong tim Cao Lãng.
Mặc dù có những vết thương đã lành, nhưng nó sẽ không vì vậy mà biến mất. Mặc dù vết sẹo để lại hoà lẫn không chịu nổi, nhưng nó cũng luôn luôn nhắc nhở mọi người, đừng bị tổn thương như thế nữa.
Lý Nhiễm kéo Triệu Dục trở về trong nhà.
Khóe miệng anh ấy bị rách một miếng, không bị thương những chỗ khác. Lý Nhiễm tìm hộp thuốc khử trùng cho anh ấy, anh ấy từ chối nói không cần mấy lần, Lý Nhiễm vẫn khăng khăng.
Cô cảm thấy áy náy, nói xin lỗi với anh ấy.
Triệu Dục sáng rực nhìn cô: “Tiểu Nhiễm, đừng vì lỗi lầm của người khác trách móc mình.”
“Chúng ta đều sẽ phạm lỗi, em có thể đối mặt với con người thật của mình, đã giỏi lắm rồi.”
Lý Nhiễm cụp mắt xuống.
Bên ngoài, mặt trời gay gắt treo cao, không ai biết Cao Lãng rời đi khi nào, giống như không ai biết anh tại sao lại đến.
Trò cười này cuối cùng cũng kết thúc bằng chuyện nam diễn viên trẻ kết hôn bí mật bị khui ra, không ai quan tâm mối bất hoà của một nam diễn viên trẻ và một người nghiệp dư không nổi tiếng nữa.
Mọi chuyện giấu trong huyên náo ồn ào, Lý Nhiễm dần dần khôi phục cuộc sống bình yên. Người trong tiệm vẫn cư xử với cô giống như trước kia, chỉ là đôi lúc cô có thể cảm nhận được bọn họ đang bàn luận cái gì đó, nhưng cô không quản nổi người khác nghĩ thế nào, chỉ có thể xem như không biết gì cả, tiếp tục sống tốt cuộc sống của mình.
Thậm chí Cao Lãng biến mất mấy ngày, cô cũng không để ý. Cô chưa bao giờ nghĩ Cao Lãng sẽ sống không tốt bởi vì cô, giống như cô không tin một câu thích không phân biệt thả giả của anh.
Tạ Tư Niên tìm thấy Cao Lãng say như chết ở biệt thự Gia Lâm.
Nói say như chết trái lại cũng không chính xác, bởi vì tửu lượng của anh tốt, mắt vẫn rất sáng. Tạ Tư Niên đến thăm cũng không khiến anh có một chút phản ứng, bởi vì anh đang khiến bản thân tức giận Lý Nhiễm.
“Tại sao cô ấy muốn bảo vệ tên ẻo lả đó? Còn gọi gã là anh, ha.”
“Người khác tốt với cô ấy một chút, cô ấy đã tin người ta, đã bao nhiêu tuổi rồi, chịu thiệt bao nhiêu rồi, tật xấu này vẫn không thay đổi được!”
“Sao cô ấy không nghĩ thử, một người đàn ông có thể vô duyên vô cớ tốt với cô ấy sao?”
“…” Tạ Tư Niên không nói nên lời, nhưng vẫn cố gắng hết sức kéo anh từ dưới đất lên nằm trên sofa, “Vâng vâng vâng, chỉ có anh không có ý đồ gì với cô ấy.”
“Nếu không phải thích cô ấy, tôi mới không thèm quan tâm cô ấy!”
“Đúng, không quan tâm.”
Tạ Tư Niên chịu thương chịu khó, để anh nằm xong xuôi, mệt đổ mồ hôi.
Cao Lãng vẫn đang kêu gào, “Sau này tôi sẽ mặc kệ cô ấy!”
Bảo cô giúp người ngoài!
Anh mới nói xong, điện thoại liền đổ chuông, anh khua khua tay, nói không bắt máy, bảo Tạ Tư Niên đêm điện thoại ra xa, Tạ Tư Niên nhìn tên người gọi, “Là Cao Quý Đồng…”
Vẫn chưa nói xong, anh bật dậy từ trên sofa, vội vàng bắt máy.
“Alo.”
Cúp máy Cao Quý Đồng, anh vô cùng lo lắng chạy ra ngoài, vừa đi được hai bước lại quay lại kéo Tạ Tư Niên, đưa chìa khoá xe vào lòng bàn tay của Tạ Tư Niên, tay anh đang run, “Tôi uống say rồi, cậu lái xe đi, nhanh lên, cô ấy sốt rồi, Cao Quý Đồng ở nhà một mình.”
Tạ Tư Niên bị kéo loạng choạng, quả là không có sức châm biếm, vừa rồi con sâu rượu còn kêu gào không quan tâm người ta dường như không phải là anh.
Cao Lãng lòng như lửa đốt, lúc ra thang máy còn té ngã, Tạ Tư Niên đỡ anh dậy, anh bước về phía trước một phút cũng không dừng lại.
Đến khi đến chung cư của Lý Nhiễm, Cao Lãng giống như ngay lập tức trở về bình thường, Cao Quý Đồng mở cửa cho bọn họ, anh lướt qua cậu đi thẳng vào phòng.
Cô đang nằm trên giường, ngủ rất bất an. Cao Quý Đồng nói tối nay cô trở về đã sốt rồi, nói với cậu uống thuốc ngủ một giấc là ổn. Cao Quý Đồng không yên tâm, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là gọi điện cho Cao Lãng.
“Lý Tiểu Nhiễm.” Cao Lãng áp trán vào trán cô, cảm nhận nhiệt độ của cô, thử đánh thức cô.
Lý Nhiễm nghe thấy có người gọi cô, hơi mở mắt ra, nhìn thấy Cao Lãng nghĩ rằng đang ở trong mơ. Cao Lãng thấy cô ý thức không rõ, vội vàng bế cô dậy khỏi giường.
Trên đường đến bệnh viện, Cao Lãng vẫn luôn ôm chặt lấy cô, Tạ Tư Niên lái xa ở phía trước, im lặng lắc đầu.
Haizzz, là nghiệt duyên.
/57
|