Bên trong bóng tối, Huyền Nguyệt lĩnh mệnh đi làm chuyện được giao, Dung Lẫm mang theo Huyền Dạ một đường thi triển khinh công quay về nhuyễn kiệu mình ngồi lúc trước, tiến về phía hoàng cung.
Về phần Thái tử Dung Trăn, mang theo bọc quần áo một đường đi vào tẩm cung của mình, Trịnh Đồng đi phía sau mắt thấy Thái tử điện hạ mang theo một bọc quần áo, thật sự nghĩ không ra điện hạ muốn làm cái gì, cũng không dám hỏi, thận trọng hầu hạ Dung Trăn nằm xuống, sau đó an phận lui ra ngoài.
Trong tẩm cung, Dung Trăn nhất thời không ngủ được, hai mắt mở to nằm ở trên giường, đem Vinh thân vương Dung Lẫm mắng đến máu chó phun đầy đầu, mắng trong chốc lát, rốt cuộc thấy mệt mỏi, bất quá trời sắp sáng, nàng chưa quên nguyên nhân mình nổi giận, hôm nay không rời đi được phủ Thái tử, sáng mai nhất định phải rời đi.
Nghĩ đến Dung Lẫm, nàng càng thêm quyết tâm rời đi, xem đi, nàng sẽ không đi trêu chọc đến một người hai người bọn họ, nàng quyết không tranh giành ngôi vị Thái tử mà dấn thân vào vũng nước đục này.
Hoàng cung, trong tẩm cung Thừa Minh Cung, đèn đuốc sáng ngời, đàn hương nhẹ bay, trừ bỏ hương thơm từ đàn hương còn có một cỗ mùi vị của thuốc đông y, trên giường lớn hoàng đế Đại Lịch Dung Khải hơi tựa vào thành giường, thần sắc Dung Khải có chút suy yếu, bất quá một đôi mắt chứa đầy tinh quang lại bắn ra bốn phía, quét qua tất cả những người quan trọng có mặt trong tẩm cung, Tần vương gia, Vinh thân vương gia, Tương lão quốc công, Vĩnh ninh hậu gia, Trung nghĩa hậu gia đều là những trọng thần trong triều.
“Hoàng thượng đã đỡ hơn chưa?”
Tần vương gia là người đầu tiên mở miệng hỏi, hai tháng nay Hoàng thượng mắc một chứng bệnh kỳ quái, chứng bệnh thích ngủ, lúc nào cũng có thể bất động rơi vào trong giấc ngủ say, cho nên mọi chuyện trong triều đều do đám người Tần vương gia, Vinh thân vương gia cùng với Tả tướng xử lý.
Dung Khải lắc lắc đầu thở dài:
“Các vị ái khanh đừng lo lắng, tuy rằng trẫm hơi một tí liền mê man bất tỉnh, cũng may trên thân thể không có xuất hiện tật xấu gì, cho nên các vị ái khanh không cần lo lắng.”
Vinh thân vương gia Dung Lẫm nhanh chóng mở miệng:
“Hoàng thượng đừng lo lắng, Hữu tướng đại nhân trước đó đã tự mình dẫn người đến Linh Loan Sơn tìm Lưu Vân đại sư, tin tưởng nhất định sẽ thuận lợi mời được Lưu Vân đại sư về, Lưu Vân đại sư kia chính là cao tăng đắc đạo, một tay y thuật xuất thần nhập hóa, không người nào có thể cùng so sánh với hắn, chỉ cần tìm được hắn, tất nhiên có thể tra ra Hoàng thượng đến tột cùng là nhiễm chứng bệnh gì.”
Dung Khải ngồi trên giường hơi hơi gật gật đầu:
“Ân, trẫm tin tưởng Hữu tướng đại nhân tất nhiên có thể tìm được Lưu Vân đại sư, tốt lắm, mọi người không cần lo lắng, trẫm triệu các ngươi tiến cung là vì muốn nghe một chút chuyện tình trên triều, gần đây trong triều có chuyện gì lớn hay không?”
Mọi người trong tẩm cung nhìn nhau, sau đó Tả tướng đại nhân bước ra khỏi hàng bẩm:
“Hoàng thượng yên tâm, trong triều cũng không phát sinh chuyện gì lớn, bất quá lúc trước Thái tử điện hạ có làm một việc, thần không biết có nên bẩm báo hay không.”
Tả tướng Tô Cẩm Văn, chính là huynh trưởng của Thục phi nương nương ở trong cung, con đẻ của Thục phi là tam hoàng tử Dung Huyền, được Hoàng thượng tứ phong Kính vương, tuy Kính vương thuộc hàng đệ tam, nhưng phía trên có hai tỷ tỷ, đại công chúa được gả đến quốc gia khác, nhị công chúa mới chết trẻ năm trước, cho nên có thể nói, vị tam hoàng tử này kỳ thật là trưởng tử hoàng thất.
Tam hoàng tử hoàn toàn bất đồng so với Thái tử Dung Trăn, diện mạo tuấn tú, cử chỉ tao nhã, một cái nhấc tay cũng đều lộ ra sự tôn quý nho nhã, đối với người khác đều ôn hòa có lễ, cho nên Kính vương điện hạ là hoàng tử được rất nhiều các triều thần trong triều ủng hộ, hơn nữa thế lực sau lưng hắn khiến người ta không thể khinh thường.
Sau lưng Tam hoàng tử chẳng những có phủ Tả tướng, còn có phủ Binh Bộ Thượng thư, nữ nhi của Binh Bộ Thượng thư chính là Kính vương phi.
Cho nên trong triều có rất nhiều người thuộc đảng phái của Kính vương, những người này đều ủng hộ Kính vương lên làm Hoáng Thái Tử của Đại Lịch.
Lúc trước Thái tử điện hạ xảy ra chuyện ở Bảo Khố Chi Lâm, đã sớm truyền khắp toàn bộ kinh thành, cho nên các đại thần trong triều người người biết chuyện này.
Tả tướng Tô Cẩm Văn há có thể không mượn chuyện lần này để chèn ép Thái tử Dung Trăn.
Tô Cẩm Văn một lời vừa dứt, trong tẩm cung, mọi người theo bản năng nhìn về phía Tương lão quốc công, Tương lão quốc công cả người ảm đạm, nét mặt già nua nhanh chóng quay đi chỗ khác, hắn thật sự không nghĩ tới Thái tử Dung Trăn có thể ở trước mặt mọi người chính mình nói muốn học cẩu kêu, đường đường là Thái tử làm sao có thể làm ra loại chuyện như thế này đây.
Tương lão quốc công hoàn toàn hết hi vọng đối với Thái tử Dung Trăn, hắn biết Dung Trăn tức giận chuyện bọn họ để cho hắn thân lâm vào hiểm cảnh, nhưng hiện tại trên người hắn mang trách nhiệm rất lớn, đều là tính mạng của rất nhiều người thân gia, chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn, làm sao có thể làm việc theo tâm ý của mình như vậy đâu.
Tương lão quốc công vừa tức lại vừa gấp, hé ra gương mặt già nua lần lượt thay đổi từ hồng sang trắng, hơn nửa ngày không rên lên một tiếng.
Trên giường lớn, hoàng đế Dung Khải ánh mắt u ám, nâng mắt nhìn về phía Tả tướng Tô Cẩm Văn, chậm rãi thở dài:
“Tả tướng cũng biết chuyện Thái tử làm ra ở trong Bảo Khố Chi Lâm sao? chuyện này trẫm đã biết.”
Tả tướng Tô Cẩm Văn nhanh chóng mở miệng:
“Hoàng thượng, Thái tử làm việc càng ngày càng khiến cho người ta thất vọng rồi, hắn thân là Thái tử Đông cung, là người đại diện cho Đại Lịch ta, nhưng Hoàng thượng nhìn xem Thái tử điện hạ đã làm được những chuyện gì, thật sự là gây ảnh hưởng đến nền tảng lập quốc, không nói đến thần dân Đại Lịch chúng ta thấy thất vọng, người trong thiên hạ nghe xong chỉ sợ cũng sẽ nhạo báng đại Lịch ta, thỉnh Hoàng thượng cân nhắc a.”
Tả tướng vừa nói xong, trong tẩm cung một ít triều thần liền phụ họa theo:
“Thần thỉnh Hoàng thượng cân nhắc.”
Hoàng đế Dung Khải quét mắt nhìn tất cả mọi người trong tẩm cung, cuối cùng chậm rãi mở miệng:
“Thái tử năm nay mới mười tám tuổi, còn phải tôi luyện nhiều, tuy hắn làm việc yếu đuối vô năng, nhưng chung quy vẫn chưa làm ra sai lầm gì lớn, Tả tướng cho rằng chỉ dựa vào một cái sai lầm kia của Thái tử là có thể trừng trị hắn, lại nói, chuyện đã xảy ra ở trong Bảo Khố Chi Lâm, hắn cùng Tần vương phủ thế tử Tần Hạo đánh cược, hắn thua muốn học cẩu kêu, điều này chứng tỏ Thái tử là kẻ đã nói là làm, nói được làm được, huống chi hắn còn không kịp học cẩu kêu, liền bị Vinh thân vương gia ngăn trở.”
Đám người thuộc phe Tả tướng ánh mắt nhất thời ảm đạm, không dám hé răng, cho tới nay Hoàng thượng đều thiên vị Thái tử điện hạ như vậy, lấy những chuyện Thái tử điện hạ đã làm trước kia, tuy không đủ trình độ đến cái gọi là trừng trị nghiêm minh, nhưng thân là Thái tử Đông cung, lại làm ra loại chuyện này, nếu đổi là một người khác chỉ sợ đã sớm trở thành phế Thái tử.
Bởi vậy đó có thể thấy được, địa vị của phủ Tương quốc công vẫn rất vững chắc, Hoàng thượng vẫn nghĩ về ngày đó là lúc hắn đăng cơ, Tương lão quốc công có long công, nhiều năm như vậy vẫn không có thay đổi qua.
Trên giường lớn, hoàng đế Dung Khải cũng không nhìn đám người Tả tướng đứng trong tẩm cung nữa, mà nhìn về phía Thái phó của Thái tử:
“Triệu đại nhân, ngươi nên dạy Thái tử thật tốt, không thể để hắn lặp lại những chuyện như vậy.”
Thái phó Thái tử cung kính cúi đầu lĩnh mệnh:
“Dạ, Hoàng thượng.”
Dung Khải đánh ngáp một cái, phất phất tay hạ mệnh lệnh:
“Tốt lắm, nếu trong triều vô sự, các vị đại nhân ra cung đi thôi, trong khoảng thời gian này thân mình trẫm không tốt, các vị đại nhân hiệp trợ lẫn nhau thật tốt, cùng nhau xử lý tốt chuyện triều chính, về chuyện của Thái tử, trong lòng trẫm đã có định đoạt.”
Hoàng thượng ra lệnh một tiếng, các đại thần đứng trong tẩm cung không dám nói thêm gì nữa, hướng Hoàng thượng cáo an, sau đó thối lui ra khỏi tẩm cung của Hoàng thượng.
Đêm đã khuya, chúng triều thần chia tay ở trước cửa Thừa Minh Cung, rời khỏi hoàng cung.
Nhuyễn kiệu của Vinh thân vương gia Dung Lẫm mới ra khỏi hoàng cung, thủ hạ Huyền Nguyệt lúc trước lĩnh mệnh đi điều tra nhanh chóng quay trở về bẩm báo tin tức đã tra được.
“Chủ tử, thuộc hạ đã tra được tin tức, Thái tử điện hạ ở trong phủ Thái tử quả thật không giống với bên ngoài, mỗi một lần hắn ở bên ngoài bị chọc tức, trở lại phủ Thái tử liền bùng nổ nổi trận lôi đình, nghe nói trong phủ Thái tử không hề thiếu thái giám bị người này hành hạ, có người bị đánh chết, có người bị thương, bất quá việc này đều được đại thái giám Trịnh Đồng trong phủ Thái tử chèn ép xuống, cho nên rất nhiều người không biết đây là bút tích của Thái tử, đều nghĩ rằng đại thái giám Trịnh Đồng bên người Thái tử là kẻ tâm ngoan thủ lạt đánh giết những thái giám này. Mặt khác, về bài thơ kia, thuộc hạ cũng tra qua, căn bản không phải thơ của cổ nhân, rõ ràng là bút tích của Thái tử.”
Bên trong nhuyễn kiệu, Vinh thân vương gia bưng một ly trà vẫn còn phun lên nhiệt khí, làn hơi nước nhẹ nhành lượn lờ ở trước mặt của hắn, khiến cho sắc mặt của hắn càng thêm sâu kín âm thầm, một đôi con ngươi âm u đen láy tựa như bầu trời đêm tối đầy sao, khóe môi khẽ câu lên ý cười càng thêm tà mị mê người, thanh âm u ám chậm rãi vang lên:
“Có ý tứ, vũng nước này càng ngày càng đục.”
“Chủ tử, Thái tử này có phải có vấn đề hay không?”
Huyền Nguyệt ôn nhuận mở miệng, một đôi mày dậm của Vinh thân vương gia khẽ nhướn cao, ý cười càng thêm diễm lệ, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng vuốt vuốt ly trà trong tay, hé miệng phát tiếng cười khẽ "ha ha", trong đêm tối càng khiến cho người ta phải kinh hồn táng đảm.
“Người có năng lực bình thường sẽ không tùy tiện phát hỏa với người bên người của mình, cho nên nói Thái tử vẫn là kẻ yếu đuối vô năng, về phần người mà chúng ta nhìn thấy đêm nay, chỉ sợ?”
Vinh vương gia tạm dừng một chút, tiếng nói u ám thâm trầm như rượu:
“Thái tử có thể là thực có thể là giả, Huyền Ca, ngươi nói nếu bổn vương vạch trần mặt nạ của Thái tử điện hạ này, kinh thành này có thể càng ngày càng thú vị hay không.”
Về phần Thái tử Dung Trăn, mang theo bọc quần áo một đường đi vào tẩm cung của mình, Trịnh Đồng đi phía sau mắt thấy Thái tử điện hạ mang theo một bọc quần áo, thật sự nghĩ không ra điện hạ muốn làm cái gì, cũng không dám hỏi, thận trọng hầu hạ Dung Trăn nằm xuống, sau đó an phận lui ra ngoài.
Trong tẩm cung, Dung Trăn nhất thời không ngủ được, hai mắt mở to nằm ở trên giường, đem Vinh thân vương Dung Lẫm mắng đến máu chó phun đầy đầu, mắng trong chốc lát, rốt cuộc thấy mệt mỏi, bất quá trời sắp sáng, nàng chưa quên nguyên nhân mình nổi giận, hôm nay không rời đi được phủ Thái tử, sáng mai nhất định phải rời đi.
Nghĩ đến Dung Lẫm, nàng càng thêm quyết tâm rời đi, xem đi, nàng sẽ không đi trêu chọc đến một người hai người bọn họ, nàng quyết không tranh giành ngôi vị Thái tử mà dấn thân vào vũng nước đục này.
Hoàng cung, trong tẩm cung Thừa Minh Cung, đèn đuốc sáng ngời, đàn hương nhẹ bay, trừ bỏ hương thơm từ đàn hương còn có một cỗ mùi vị của thuốc đông y, trên giường lớn hoàng đế Đại Lịch Dung Khải hơi tựa vào thành giường, thần sắc Dung Khải có chút suy yếu, bất quá một đôi mắt chứa đầy tinh quang lại bắn ra bốn phía, quét qua tất cả những người quan trọng có mặt trong tẩm cung, Tần vương gia, Vinh thân vương gia, Tương lão quốc công, Vĩnh ninh hậu gia, Trung nghĩa hậu gia đều là những trọng thần trong triều.
“Hoàng thượng đã đỡ hơn chưa?”
Tần vương gia là người đầu tiên mở miệng hỏi, hai tháng nay Hoàng thượng mắc một chứng bệnh kỳ quái, chứng bệnh thích ngủ, lúc nào cũng có thể bất động rơi vào trong giấc ngủ say, cho nên mọi chuyện trong triều đều do đám người Tần vương gia, Vinh thân vương gia cùng với Tả tướng xử lý.
Dung Khải lắc lắc đầu thở dài:
“Các vị ái khanh đừng lo lắng, tuy rằng trẫm hơi một tí liền mê man bất tỉnh, cũng may trên thân thể không có xuất hiện tật xấu gì, cho nên các vị ái khanh không cần lo lắng.”
Vinh thân vương gia Dung Lẫm nhanh chóng mở miệng:
“Hoàng thượng đừng lo lắng, Hữu tướng đại nhân trước đó đã tự mình dẫn người đến Linh Loan Sơn tìm Lưu Vân đại sư, tin tưởng nhất định sẽ thuận lợi mời được Lưu Vân đại sư về, Lưu Vân đại sư kia chính là cao tăng đắc đạo, một tay y thuật xuất thần nhập hóa, không người nào có thể cùng so sánh với hắn, chỉ cần tìm được hắn, tất nhiên có thể tra ra Hoàng thượng đến tột cùng là nhiễm chứng bệnh gì.”
Dung Khải ngồi trên giường hơi hơi gật gật đầu:
“Ân, trẫm tin tưởng Hữu tướng đại nhân tất nhiên có thể tìm được Lưu Vân đại sư, tốt lắm, mọi người không cần lo lắng, trẫm triệu các ngươi tiến cung là vì muốn nghe một chút chuyện tình trên triều, gần đây trong triều có chuyện gì lớn hay không?”
Mọi người trong tẩm cung nhìn nhau, sau đó Tả tướng đại nhân bước ra khỏi hàng bẩm:
“Hoàng thượng yên tâm, trong triều cũng không phát sinh chuyện gì lớn, bất quá lúc trước Thái tử điện hạ có làm một việc, thần không biết có nên bẩm báo hay không.”
Tả tướng Tô Cẩm Văn, chính là huynh trưởng của Thục phi nương nương ở trong cung, con đẻ của Thục phi là tam hoàng tử Dung Huyền, được Hoàng thượng tứ phong Kính vương, tuy Kính vương thuộc hàng đệ tam, nhưng phía trên có hai tỷ tỷ, đại công chúa được gả đến quốc gia khác, nhị công chúa mới chết trẻ năm trước, cho nên có thể nói, vị tam hoàng tử này kỳ thật là trưởng tử hoàng thất.
Tam hoàng tử hoàn toàn bất đồng so với Thái tử Dung Trăn, diện mạo tuấn tú, cử chỉ tao nhã, một cái nhấc tay cũng đều lộ ra sự tôn quý nho nhã, đối với người khác đều ôn hòa có lễ, cho nên Kính vương điện hạ là hoàng tử được rất nhiều các triều thần trong triều ủng hộ, hơn nữa thế lực sau lưng hắn khiến người ta không thể khinh thường.
Sau lưng Tam hoàng tử chẳng những có phủ Tả tướng, còn có phủ Binh Bộ Thượng thư, nữ nhi của Binh Bộ Thượng thư chính là Kính vương phi.
Cho nên trong triều có rất nhiều người thuộc đảng phái của Kính vương, những người này đều ủng hộ Kính vương lên làm Hoáng Thái Tử của Đại Lịch.
Lúc trước Thái tử điện hạ xảy ra chuyện ở Bảo Khố Chi Lâm, đã sớm truyền khắp toàn bộ kinh thành, cho nên các đại thần trong triều người người biết chuyện này.
Tả tướng Tô Cẩm Văn há có thể không mượn chuyện lần này để chèn ép Thái tử Dung Trăn.
Tô Cẩm Văn một lời vừa dứt, trong tẩm cung, mọi người theo bản năng nhìn về phía Tương lão quốc công, Tương lão quốc công cả người ảm đạm, nét mặt già nua nhanh chóng quay đi chỗ khác, hắn thật sự không nghĩ tới Thái tử Dung Trăn có thể ở trước mặt mọi người chính mình nói muốn học cẩu kêu, đường đường là Thái tử làm sao có thể làm ra loại chuyện như thế này đây.
Tương lão quốc công hoàn toàn hết hi vọng đối với Thái tử Dung Trăn, hắn biết Dung Trăn tức giận chuyện bọn họ để cho hắn thân lâm vào hiểm cảnh, nhưng hiện tại trên người hắn mang trách nhiệm rất lớn, đều là tính mạng của rất nhiều người thân gia, chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn, làm sao có thể làm việc theo tâm ý của mình như vậy đâu.
Tương lão quốc công vừa tức lại vừa gấp, hé ra gương mặt già nua lần lượt thay đổi từ hồng sang trắng, hơn nửa ngày không rên lên một tiếng.
Trên giường lớn, hoàng đế Dung Khải ánh mắt u ám, nâng mắt nhìn về phía Tả tướng Tô Cẩm Văn, chậm rãi thở dài:
“Tả tướng cũng biết chuyện Thái tử làm ra ở trong Bảo Khố Chi Lâm sao? chuyện này trẫm đã biết.”
Tả tướng Tô Cẩm Văn nhanh chóng mở miệng:
“Hoàng thượng, Thái tử làm việc càng ngày càng khiến cho người ta thất vọng rồi, hắn thân là Thái tử Đông cung, là người đại diện cho Đại Lịch ta, nhưng Hoàng thượng nhìn xem Thái tử điện hạ đã làm được những chuyện gì, thật sự là gây ảnh hưởng đến nền tảng lập quốc, không nói đến thần dân Đại Lịch chúng ta thấy thất vọng, người trong thiên hạ nghe xong chỉ sợ cũng sẽ nhạo báng đại Lịch ta, thỉnh Hoàng thượng cân nhắc a.”
Tả tướng vừa nói xong, trong tẩm cung một ít triều thần liền phụ họa theo:
“Thần thỉnh Hoàng thượng cân nhắc.”
Hoàng đế Dung Khải quét mắt nhìn tất cả mọi người trong tẩm cung, cuối cùng chậm rãi mở miệng:
“Thái tử năm nay mới mười tám tuổi, còn phải tôi luyện nhiều, tuy hắn làm việc yếu đuối vô năng, nhưng chung quy vẫn chưa làm ra sai lầm gì lớn, Tả tướng cho rằng chỉ dựa vào một cái sai lầm kia của Thái tử là có thể trừng trị hắn, lại nói, chuyện đã xảy ra ở trong Bảo Khố Chi Lâm, hắn cùng Tần vương phủ thế tử Tần Hạo đánh cược, hắn thua muốn học cẩu kêu, điều này chứng tỏ Thái tử là kẻ đã nói là làm, nói được làm được, huống chi hắn còn không kịp học cẩu kêu, liền bị Vinh thân vương gia ngăn trở.”
Đám người thuộc phe Tả tướng ánh mắt nhất thời ảm đạm, không dám hé răng, cho tới nay Hoàng thượng đều thiên vị Thái tử điện hạ như vậy, lấy những chuyện Thái tử điện hạ đã làm trước kia, tuy không đủ trình độ đến cái gọi là trừng trị nghiêm minh, nhưng thân là Thái tử Đông cung, lại làm ra loại chuyện này, nếu đổi là một người khác chỉ sợ đã sớm trở thành phế Thái tử.
Bởi vậy đó có thể thấy được, địa vị của phủ Tương quốc công vẫn rất vững chắc, Hoàng thượng vẫn nghĩ về ngày đó là lúc hắn đăng cơ, Tương lão quốc công có long công, nhiều năm như vậy vẫn không có thay đổi qua.
Trên giường lớn, hoàng đế Dung Khải cũng không nhìn đám người Tả tướng đứng trong tẩm cung nữa, mà nhìn về phía Thái phó của Thái tử:
“Triệu đại nhân, ngươi nên dạy Thái tử thật tốt, không thể để hắn lặp lại những chuyện như vậy.”
Thái phó Thái tử cung kính cúi đầu lĩnh mệnh:
“Dạ, Hoàng thượng.”
Dung Khải đánh ngáp một cái, phất phất tay hạ mệnh lệnh:
“Tốt lắm, nếu trong triều vô sự, các vị đại nhân ra cung đi thôi, trong khoảng thời gian này thân mình trẫm không tốt, các vị đại nhân hiệp trợ lẫn nhau thật tốt, cùng nhau xử lý tốt chuyện triều chính, về chuyện của Thái tử, trong lòng trẫm đã có định đoạt.”
Hoàng thượng ra lệnh một tiếng, các đại thần đứng trong tẩm cung không dám nói thêm gì nữa, hướng Hoàng thượng cáo an, sau đó thối lui ra khỏi tẩm cung của Hoàng thượng.
Đêm đã khuya, chúng triều thần chia tay ở trước cửa Thừa Minh Cung, rời khỏi hoàng cung.
Nhuyễn kiệu của Vinh thân vương gia Dung Lẫm mới ra khỏi hoàng cung, thủ hạ Huyền Nguyệt lúc trước lĩnh mệnh đi điều tra nhanh chóng quay trở về bẩm báo tin tức đã tra được.
“Chủ tử, thuộc hạ đã tra được tin tức, Thái tử điện hạ ở trong phủ Thái tử quả thật không giống với bên ngoài, mỗi một lần hắn ở bên ngoài bị chọc tức, trở lại phủ Thái tử liền bùng nổ nổi trận lôi đình, nghe nói trong phủ Thái tử không hề thiếu thái giám bị người này hành hạ, có người bị đánh chết, có người bị thương, bất quá việc này đều được đại thái giám Trịnh Đồng trong phủ Thái tử chèn ép xuống, cho nên rất nhiều người không biết đây là bút tích của Thái tử, đều nghĩ rằng đại thái giám Trịnh Đồng bên người Thái tử là kẻ tâm ngoan thủ lạt đánh giết những thái giám này. Mặt khác, về bài thơ kia, thuộc hạ cũng tra qua, căn bản không phải thơ của cổ nhân, rõ ràng là bút tích của Thái tử.”
Bên trong nhuyễn kiệu, Vinh thân vương gia bưng một ly trà vẫn còn phun lên nhiệt khí, làn hơi nước nhẹ nhành lượn lờ ở trước mặt của hắn, khiến cho sắc mặt của hắn càng thêm sâu kín âm thầm, một đôi con ngươi âm u đen láy tựa như bầu trời đêm tối đầy sao, khóe môi khẽ câu lên ý cười càng thêm tà mị mê người, thanh âm u ám chậm rãi vang lên:
“Có ý tứ, vũng nước này càng ngày càng đục.”
“Chủ tử, Thái tử này có phải có vấn đề hay không?”
Huyền Nguyệt ôn nhuận mở miệng, một đôi mày dậm của Vinh thân vương gia khẽ nhướn cao, ý cười càng thêm diễm lệ, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng vuốt vuốt ly trà trong tay, hé miệng phát tiếng cười khẽ "ha ha", trong đêm tối càng khiến cho người ta phải kinh hồn táng đảm.
“Người có năng lực bình thường sẽ không tùy tiện phát hỏa với người bên người của mình, cho nên nói Thái tử vẫn là kẻ yếu đuối vô năng, về phần người mà chúng ta nhìn thấy đêm nay, chỉ sợ?”
Vinh vương gia tạm dừng một chút, tiếng nói u ám thâm trầm như rượu:
“Thái tử có thể là thực có thể là giả, Huyền Ca, ngươi nói nếu bổn vương vạch trần mặt nạ của Thái tử điện hạ này, kinh thành này có thể càng ngày càng thú vị hay không.”
/10
|