Edit: Thanh Thanh
=============
Ngày hôm sau Cao Quỳnh ánh mắt đăm đăm đến tiểu biệt trang, Vu Thượng Huyền cười đến tự phụ lại ưu nhã: "Buổi sáng tốt lành nha."
Cao Quỳnh cắn răng, bắp chân đều run rẩy: "Tôi ở trong rừng bất lão quỳ một đêm, anh thế nhưng không cầu tình cho tôi?"
Vu Thượng Huyền kinh ngạc nói: "Cô thế nhưng còn yêu cầu tôi cầu tình cho cô sao? Tôi tưởng cô đã tính toán đi quỳ mấy ngày mấy đêm rồi chứ? Tôi sợ quấy rầy nhã hứng của cô."
Mặt Cao Quỳnh đen như than.
Vu Thượng Huyền cười ngâm ngâm: "Không phải cô không có việc gì sao? Về sau ít đi tìm đường chết là được."
Cao Quỳnh nắm tay: "Anh cho rằng tôi sẽ từ bỏ Satan sao? Không bao giờ, tiểu yêu nữ kia sớm muộn gì cũng thua trong tay lão nương. Nếu cô ta là gián điệp thì tôi không tin cô ta sẽ không lộ đuôi cáo."
Vu Thượng Huyền cười gật gật đầu.
Theo lý thuyết, vào ngày giỗ của Bối Dao mỗi năm, Satan sẽ chỉ ở tiểu biệt trang này nghỉ ngơi ba ngày. Dù sao thì thế giới bên ngoài còn một đống việc lớn cần hắn phải giải quyết, ở trên đảo nhỏ rất bất tiện.
Hắn ở bên ngoài và trên đảo nhỏ này đem tính cách ra so sánh giống như hai người. Ra bên ngoài đảo nhỏ, hắn lập tức hỉ nộ vô thường lại ngang ngược. Tuy nói thế này không phúc hậu nhưng mỗi năm vào ngày giỗ của Bối Dao, Cao Quỳnh đều có loại khoái cảm như được đến đảo nhỏ nghỉ phép.
Cao Quỳnh: "Hôm nay là ngày thứ tư, Satan sẽ trở về sao?"
Vu Thượng Huyền lắc đầu: "Tôi làm sao biết, dựa theo lệ thường hàng năm thì sẽ rời đi."
Cao Quỳnh lo lắng sốt ruột, lần này cô ta không dám mạnh mẽ làm gì, chỉ không xác định nói: "Hắn sẽ không vì đồ giả này mà ở lại trên đảo lâu hơn chứ?" Dừng lại lâu sẽ dễ bại lộ hành tung, mang đến rất nhiều nguy hiểm.
Vu Thượng Huyền còn chưa mở miệng thì cánh cửa trước mặt đã bị người ta đẩy ra.
A Tả đẩy Bùi Xuyên, Satan ngồi trên xe lăn nhàn nhạt phân phó nói: "Chuẩn bị rời đi."
Cao Quỳnh và Vu Thượng Huyền liếc nhau ngẩn người, ngay sau đó Cao Quỳnh thở phào một cái, Satan dự định rời khỏi chỗ này.
Bùi Xuyên nói: "Gọi tiểu Dịch đến đây."
Chỉ trong chốc lát, một người đàn ông hàm hậu mập mạp chạy tới. Tiểu Dịch vốn là một quan viên nhận tham ô hối lộ, sau này bị cấy vãng sinh vào thì đến quản lý hòn đảo nhỏ này. Người này khéo đưa đẩy, làm việc vô cùng thảo hỉ, có vãng sinh nên ông ta lại càng trung thành. Tiểu Dịch cung kính nói: "Satan, ngài có việc gì phân phó?"
Bùi Xuyên nhàn nhạt mở miệng: "Vị tiểu thư trên đảo này, ông chăm sóc cho tốt, cô ấy muốn gì thì đáp ứng cái đấy. Nếu cô ấy muốn đi đến mộ địa không cần ngăn cản."
Bùi Xuyên đeo mặt nạ nên mọi người không thấy biểu tình của hắn khi nói lời này.
Cao Quỳnh ngẩn người, còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Lúc phản ứng lại thì cô ta suýt nữa vui đến điên lên. Satan thế nhưng không tính toán mang theo kẻ giả mạo kia, hắn không cần thứ đồ giả kia!
Ha ha ha thật đáng mừng. Cô ta ăn qua chút khổ cũng đáng giá, tiểu yêu tinh kia cũng chỉ có thể khiến Satan nhất thời thương tiếc. Còn không phải sao, lúc Satan rời đi không phải vẫn mang theo cô ta và Vu Thượng Huyền sao!
Cao Quỳnh điên cuồng áp xuống khóe miệng giơ lên, nhưng vì quá mức sung sướng nên khóe miệng có chút co giật.
Biểu tình của Vu Thượng Huyền lại có chút không nắm được, nhưng cuối cùng hắn vẫn đi theo Bùi Xuyên đến rìa đảo.
Người đàn ông trên xe lăn trước sau đều cực kỳ bình tĩnh. A Tả đẩy Bùi Xuyên, Bùi Xuyên mở máy tính ra, đang xem tin nhắn.
Vu Thượng Huyền theo Bùi Xuyên gần mười năm, từ khi hắn còn thiếu niên đến bây giờ, cũng cơ hồ chứng kiến hơn nửa đời Bùi Xuyên. Gió trên đảo nhẹ nhàng ấm áp, Vu Thượng Huyền bỗng nhiên nhớ tới có một năm,lúc căn cơ của "Vãng sinh" vẫn chưa ổn định, bọn họ cấy chip sơ cấp CTl vào một đám người đến tìm Bối Dao.
Chip vừa vào cơ thể thì lập tức khởi động chương trình tự trừng phạt.
Có người cứ thế tự móc mắt mình, có kẻ giết đồng bạn, đất đều là máu.
Mặc kệ nghiệm thi thế nào thì những kẻ đã chết này cũng sẽ chẳng có gì liên quan đến trên người Bùi Xuyên.
Lúc đó Vu Thượng Huyền vốn đang cười ngâm ngâm, thưởng thức uy lực mà chip mang tới, không nghĩ tới vừa ngẩng đầu đã thấy Bối Dao sắc mặt tái nhợt đứng cạnh cửa. Vu Thượng Huyền có thể thấy Bối Dao thì Satan tự nhiên cũng thấy.
Sau đó không bao lâu, CTl mang đến tai họa ngầm khiến Satan rơi vào tình cảnh thập phần không xong.
Bọn họ bị bắt đổi nơi mới, sáng sớm hôm đó, Satan thỉnh cầu Bối Dao đi cùng bọn họ nhưng cô cuối cùng cự tuyệt.
Đã nhiều năm rồi mà Vu Thượng Huyền vẫn khó có thể quên được biểu tình của Satan ngày hôm đó.
Hắn nhìn Bối Dao, ánh mắt hèn mọn mà khẩn cầu: "Em đi theo anh đi đi, anh cầu xin em đó. Về sau anh... Anh vĩnh viễn sẽ không cần CTl nữa, anh đảm bảo."
Nhưng năm ấy Bối Dao tiểu thư vẫn như cũ không đi cùng hắn.
Đương nhiên, cuối cùng Satan cũng không đi.
Sau đó Vu Thượng Huyền cũng không xác định, Bối Dao không đi, rốt cuộc là sợ hãi sớm muộn gì thì cũng có ngày sẽ hại chết Satan hay vẫn là sợ ngày đó bọn họ tàn nhẫn, có thể thấy tương lai dự kiến sẽ bạo loạn.
Rốt cuộc Bối Dao đã quá nhiều lần cự tuyệt Satan.
Có đôi khi hoa trên núi Nam Sơn nở đầy khắp núi, nở đến rực rỡ, Satan mời cô đi ra ngoài một chút nhưng cô vẫn cự tuyệt như cũ. Ánh mắt Satan ảm đạm, tươi cười lại vẫn ôn hòa như cũ.
Vu Thượng Huyền nghĩ thầm, nếu hiện tại người trên đảo này chính là Bối Dao thật sự, vậy Satan không mời cô ấy đi theo, chính là vì hiểu rõ cô ấy cũng sẽ không rời đi.
Cơ hội một lần hẹn hò, đi du lịch mà cô cũng chưa cho hắn, vậy làm sao chịu bồi hắn đến thế giới hỗn loạn ngoài kia cả đời chứ?
Gió biển dần dần lớn hơn.
Váy của Cao Quỳnh bị thổi đến tung bay, tâm tình của cô ta lại rất tốt. Bọn họ rời đi lần này, lần sau lúc lại đến đảo nhỏ, phỏng chừng là tháng sáu năm sau. Khi đó Satan đã sớm đem tiểu yêu tinh hàng giả kia quên đi.
Bùi Xuyên lên thuyền trước, ngón tay dừng một chút trên máy tính rồi gọi: "Tiểu Dịch."
Người đàn ông kia vội vàng lên tiếng.
"Nếu có một ngày cô ấy về nhà, thì nói với tôi một tiếng."
Tuy tiểu Dịch không hiểu rõ ý tứ này là gì, về nhà? Vị tiểu thư kia sao có thể tự mình về nhà?nhưng Tiểu Dịch vẫn tuân lệnh đáp: "Vâng."
Bùi Xuyên nhìn mặt biển mênh mông bát ngát, nhớ tới cô gái tối qua nhận rõ hắn là Satan, thì nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Có một số việc hắn không cần hỏi, đi theo hắn hay ở lại?
Có cái gì đáng để hỏi đâu, để cô lại thì cô mới có thể về nhà.
Thế giới bên ngoài lộn xộn, ít nhất trên đảo này sẽ bảo hộ cô được khỏe mạnh. Nhân duyên của bọn họ mỏng, nếu có một ngày cô rời đi thì nội tâm bình tĩnh tịch mịch nhiều năm của hắn cũng chỉ nhiều thêm chút buồn bã mất mát mà thôi.
***
Buổi tối Bối Dao ngủ không ngon, luôn chìm trong mộng nên buổi sáng cô ngủ dậy hơi muộn. Cô nhớ tới cảnh trong mơ tối qua, biểu tình có chút vi diệu.
Cô đây nhìn thấy gì? Bản thân mình ở thế giới khác, vẫn đi học bình thường, ngày hôm sau đi thăm Bùi Xuyên. Giống như việc cô rời đi cũng không khiến thế giới kia phát sinh chút thay đổi gì. Cái loại cảm giác này quá mức chân thật, thế cho nên cô cảm thấy, mình đến đây, vì tưởng niệm sâu trong nội tâm của Satan. Cô là một sai lầm của thời không, nhưng cũng là lễ vật cho một Satan đã cô đơn 27 năm.
Bối Dao không nghĩ được quá nhiều, cô duỗi lưng một cái, rửa mặt, sau đó dụi dụi mắt đi xuống lầu.
Bữa sáng đã chuẩn bị tốt, nhưng tiểu biệt trang lại an an tĩnh tĩnh.
Bối Dao hỏi má Trương đang rót sữa bò cho mình: "Xin lỗi vì cháu dậy muộn, Satan đâu?"
Má Trương kinh ngạc liếc nhìn cô một cái: "Hôm nay đã là ngày thứ tư, là ngày Satan rời khỏi đảo. Tiểu thư, ngài không biết sao?"
Bối Dao suýt nữa bị sặc sữa bò: "Anh ấy đi rồi sao?"
Má Trương đáp: "Đi rồi."
Đầu cô ong một tiếng, đứng dậy chạy ra ngoài.
Má Trương gọi cô ở phía sau: "Tiểu thư, ngài không ăn bữa sáng sao?"
Ăn bữa sáng gì nữa, người đàn ông kia lại thích vứt bỏ cô. Thật là đáng ghét, người ta đi rồi, đến lễ vật là Dao Dao hắn cũng bỏ lại sao? Tình hình trên đảo được bảo vệ rất khá, Satan đã ra lệnh không được đi xe ở đây để bảo vệ môi trường, vì thế chỉ có mấy chiếc xe đạp ở bên đường mòn, dùng để làm công vụ khẩn cấp.
Bối Dao lên xe đạp, bảo tiêu bên cạnh muốn nói lại thôi, không dám ngăn cản, cuối cùng tùy ý để cô đạp xe đi.
Khí hậu trên đảo nhỏ thật hợp lòng người, cho dù là ngày tháng 6 thì gió biển cũng thập phần ôn nhu.
Tới trước bờ cát, Bối Dao nhìn thấy du thuyền xa xa ở bờ biển.
Du thuyền sắp đi, cô nhảy xuống xe đạp, lướt qua bờ cát chạy tới. Dưới chân là cát vàng mềm như bông, vừa giẫm vào thì một đống cát đã chui vào trong giày.
Bối Dao cởi giày quăng đi, chạy chân trần ra bờ biển.
Bởi vì chạy trên cát nên chân dễ bị lún xuống, cô chạy gập ghềnh, trông như một con thỏ con đang nhảy nhót.
Người đầu tiên ở trên du thuyền nhìn thấy cô là Cao Quỳnh.
Cao Quỳnh đang bưng ly rượu vang đỏ, khi thấy thiếu nữ đang chạy trên bờ cát, buột miệng nói: "Ngọa tào!"
Tiểu yêu tinh hàng giả kia đuổi tới rồi!
Đúng lúc này du thuyền rời đi.
Cao Quỳnh nhìn thiếu nữ bắc tay làm loa, lớn tiếng gọi: "Bùi Xuyên! Bùi Xuyên!"
Nghĩ nghĩ một chút cô lại nôn nóng gọi: "Satan!"
Trong lòng Cao Quỳnh đang MMP!
Tuy cô ta cảm thấy may mắn là Satan không mang theo tiểu yêu tinh này đi, nhưng vạn nhất, vạn nhất Satan vừa thấy thứ này đến liền tro tàn bùng cháy, đổi chủ ý thì làm sao bây giờ?
Cao Quỳnh thật cẩn thận nhìn Satan đang nói chuyện công việc trên video trong phòng, hư hư, sau đó đưa chân đóng cửa phòng Satan lại.
Sau đó cô ta chống nạnh nhìn tiểu yêu tinh.
Kêu đi, lấy trình độ du thuyền tinh xảo, cô có kêu rách họng thì Satan cũng sẽ không để ý đến cô.
Bối Dao nhìn du thuyền đi càng ngày càng xa, cô tất nhiên cũng thấy cô gái đang đắc ý cụng ly về phía cô ở xa xa trên du thuyền.
Cô gấp đến độ vẫy thẳng tay: "Cao Quỳnh tiểu thư, các người mau dừng lại."
Cao Quỳnh cười tủm tỉm mà nghĩ, còn lâu! Đầu óc lão nương chưa bị ngấm nước.
Bối Dao đã hét đến rát cổ, cô ngã ngồi trên nền cát mềm, nửa là ủy khuất nửa là tức giận. Từ phòng khách tiểu biệt trang một đường đến đây, cô mệt đến mức tức giận.
Tâm tình Cao Quỳnh lại tốt đến mức hận không thể hát vang một khúc, cô ta không khách khí mà nâng ly lên với tiểu thiếu nữ, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Satan ở phía sau.
Cao Quỳnh suýt nữa bị dọa tè ra quần.
"S, Satan."
Bùi Xuyên nhíu mày: "Cô đang làm gì thế?"
Cao Quỳnh: "......" Báo ứng đến quá nhanh.
Trên thực tế, Bùi Xuyên cũng hoàn toàn không cần hỏi cô ta. Tâm tư hắn cẩn thận sắc bén, chuyện Cao Quỳnh đóng cửa tuy không phải chuyện to tát gì, nhưng mấy năm nay chút gió thổi cỏ lay đều đủ để khiến hắn cảnh giác. Hắn nghiêng đầu sang một bên, lập tức thấy cô gái nhỏ đáng thương vô cùng ngồi ở bên bờ biển.
Thấy Bùi Xuyên đi ra, Bối Dao lại lên tinh thần, cô hướng hắn vẫy vẫy tay: "Bùi Xuyên!"
Cao Quỳnh cắn răng một cái: "Ha ha ha, Satan, du thuyền đã đi rồi, tôi nghĩ cô ấy chỉ muốn tạm biệt anh thôi."
Bùi Xuyên trầm mặc rồi nói: "Dừng thuyền, quay lại."
Cao Quỳnh cắn răng, ở trong lòng mắng chết tiểu yêu tinh kia.
Mệnh lệnh của lão đại chính là lớn nhất, du thuyền nhanh chóng quay về bờ biển.
A Tả đẩy Bùi Xuyên xuống du thuyền.
Bùi Xuyên rũ mắt, thiếu nữ trên bờ cát vẫn đang thở dốc, hắn vươn tay kéo cô lên: "Làm sao vậy?"
Ngón chân trắng nõn, mềm mại của cô cuộn lại: "Anh phải đi sao?"
"Đúng vậy."
Bối Dao chỉ chỉ chính mình: "Em vẫn còn ở đây." Cô cảm thấy ủy khuất khôn kể, em còn ở đây, anh không nói lời nào liền rời đi rồi.
Bùi Xuyên ôn hòa cười cười: "Em còn phải về nhà."
Mắt hạnh của cô trợn tròn, nhớ tới việc mình lúc trước nhảy tới nhảy lui trên phần mộ kia muốn về nhà, có chút xấu hổ.
Vu Thượng Huyền và Cao Quỳnh cũng đã xuống thuyền. Bối Dao cũng không tiện giải thích giấc mộng kia.
Cô chỉ có thể ngồi xổm xuống, làm nũng mà cầm lấy tay Bùi Xuyên: "Em muốn đi theo anh."
Nước biển màu xanh da trời, cùng không trung xanh thẳm cơ hồ hòa thành một thể. Trên trời còn có từng đám mây trắng lớn, giống kẹo bông mềm mại.
Bùi Xuyên ngẩn ra, lòng bàn tay hắn tự nhiên có thêm một bàn tay nhỏ vừa trắng vừa mềm.
Cảm giác lần này so với lần trước còn chân thật hơn. Bàn tay nhu nhược không xương, giống như mùa đông năm ấy có tuyết rơi, cô cẩn thận băng bó cho hắn, còn hắn nắm chặt loại cảm giác này.
Cô có chút ngượng ngùng, mấy ngày trước mới nói với người ta mình phải về nhà, còn bảo người ta bảo trọng, hôm nay lại mặt dày mày dạn muốn đi theo người ta.
Cô nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay hắn, mắt trông mong mà nhìn hắn.
Bùi Xuyên dừng một chút: "Được."
Cao Quỳnh ở một bên nhìn thấy thì mắt trừng sắp rơi ra rồi. Cô ta nhìn hai người tay nắm tay, Satan tựa hồ còn hơi siết tay lại khiến Cao Quỳnh muốn ngất.
Tiểu yêu tinh a a a a a, tiểu tiện nhân! Thế nhưng lại giở trò này!
Cô ta nhìn móng vuốt của mình, hận không thể giật tay tiểu yêu tinh kia ra, rồi nhét tay mình vào.
Nhưng mà Cao Quỳnh cũng hiểu, nếu cô ta dám làm thế, phỏng chừng chính là cô ta thình thịch một tiếng quỳ xuống, sau đó ở lại lâu dài trên đảo.
Nhưng mà cái này cũng chưa tính là gì, màn kế tiếp mới khiến Cao Quỳnh hộc máu.
Theo lý thuyết, để một cô gái chạy từ tiểu biệt trang đến bờ biển, lại chạy trên bãi cát, xác thực là một việc tiêu hao thể lực. Nhưng cũng không phải không thể nhịn, nghỉ ngơi một chút là tốt.
Nhưng tên giả mạo kia mẹ nó cũng quá kiều khí rồi!
Bởi vì để chân trần chạy trên bờ cát nên gan bàn chân bị vỏ sò, vỏ ốc cắt phải, đạp lên thảm nhung cừu liền thấy đang đổ máu.
Cao Quỳnh quay mặt đi, không thèm nhìn một màn khiến cô ta phát điên kia.
Lúc trước đắc ý bao nhiêu thì bây giờ mẹ nó tức bấy nhiêu.
Satan cầm lấy bàn chân nhỏ trắng nõn kia, tự rửa sạch cát rồi bôi thuốc cho tiểu yêu tinh.
Mà tiểu yêu tinh kia chống cằm, bộ dáng e thẹn.
Kỳ thật với Bối Dao mà nói, Bùi Xuyên này vừa quen thuộc lại mới lạ. Hắn rất thành thục, cũng ít tính khí thiếu niên hơn Bùi Xuyên khi còn trẻ.
Ví dụ như chuyện tự ti.
Bùi Xuyên của cô ở thế giới kia hiếm khi ngồi xe lăn, vẫn luôn đeo chân giả, sẽ không để người khác nhìn thấy phần chân đã cụt của mình.
Nhưng Bùi Xuyên trước mắt trầm mặc, cầm bàn chân trắng nõn mềm mại của cô đặt trên đầu gối hắn để bôi thuốc.
Bàn tay hắn to rộng lại ôn nhu, cô sợ ngứa, nhịn cười, nhưng lại không nhịn được phụt cười ra tiếng, mắt có ánh nước, bộ dạng ủy khuất vừa rồi không thấy nữa.
Tiếng cười của cô giòn tan, Bùi Xuyên dừng tay một chút, Cao Quỳnh cũng nhịn không được quay đầu lại.
Cô ta vừa quay đầu thì đã hận mình tiện mắt.
Cô ta nhịn không được nhìn xuống chân yêu tinh, bàn chân kia tiểu xảo đáng yêu lại xinh đẹp trắng nõn, giống như ngọc, so với mặt Cao Quỳnh còn trắng hơn. Bàn chân đó để trong lòng bàn tay Satan, giống như đang được hắn thưởng thức.
Cao Quỳnh: "......" Trong lòng cô ta độc ác nghĩ, bộ dáng nũng nịu của thứ hàng giả này, chỉ sợ cũng chỉ có thứ này có thể câu lấy Satan.
Bùi Xuyên bôi thuốc cho Bối Dao xong, cô ngoan ngoãn như bảo bảo mà ngồi trước mặt hắn.
Bùi Xuyên hỏi: "Em thật sự đã nghĩ kỹ rồi? Rời khỏi đảo nhỏ rồi thì chỉ sợ lúc này sang năm mới có thể trở về."
Bối Dao gật gật đầu: "Vâng, em nghĩ kỹ rồi."
Đôi mắt sau mặt nạ của hắn sâu thẳm, hồi lâu mới nói: "Khởi động thuyền đi."
27 năm, đây là lần đầu tiên cô nguyện ý đi theo hắn, cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Vu Thượng Huyền không nói dối, đối với Bùi Xuyên mà nói thì một năm ở chung với Bối Dao kia, lời hắn nghe được nhiều nhất chính là hỏi thăm khách khí. Bối Dao kia cũng không thân cận hắn, ngay cả thái độ thân mật cũng chưa từng có.
Nhưng hiện tại hắn vuốt ve đầu ngón tay, giống như trên đó còn lưu lại độ ấm mềm ấm từ chân cô để lại.
Đảo nhỏ rất xa, cách nơi họ muốn đến chừng một ngày.
Bối Dao thấy hắn mở máy tính, phỏng chừng rất bận, vì thế tự mình đi xem biển.
Gió biển mang theo mùi độc đáo, cô vừa mới ngồi xuống chỗ lan can, Cao Quỳnh liền dạo bước lại đây.
Cao Quỳnh thấy Bối Dao ngồi, cũng không biết mặt đất có bẩn hay không, cô ta hừ một tiếng: "Đừng tưởng rằng đi theo bọn tôi rồi thì đại biểu là Satan thích cô. Hắn để cô lại trên đảo là để lại một mạng cho cô mà cô còn không quý trọng, cô tình theo tới để chịu chết."
Bối Dao cũng có hảo khí, trước khi lên thuyền rõ ràng là Cao Quỳnh có nhìn thấy mình, lại cố ý ngăn mình lên thuyền. Nếu không phải Bùi Xuyên đi ra nhìn thì có lẽ cô sẽ bị lưu lại trên đảo một mình những một năm.
Bối Dao nói: "Anh ấy không thích tôi chẳng lẽ thích cô?"
Cao Quỳnh: "......"
Bối Dao chớp chớp mắt: "Anh ấy kéo tôi dậy, còn để tôi hôn anh ấy nữa."
"......"
Bối Dao còn ngại không đủ, cô hiếm khí nhỏ mọn như thế nhưng nhưng cô vẫn nói: "Anh ấy cũng thích hôn tôi."
Cao Quỳnh tức giận đến trán bốc khói: "Cô còn muốn mặt không?" ( Ôi dời, mặt làm gì, có thể có người iu là được dồi:v)
Bối Dao nói: "Tôi đang nói thật mà."
Cao Quỳnh hận không thể một chân đá cô xuống biển, tiểu yêu tinh vẻ mặt thanh lệ này sức chiến đấu cũng không yếu. Cao Quỳnh nói: "Hắn không thích cô, hắn thích Bối Dao."
Không nghĩ tiểu yêu tinh kia một chút cũng không tức, vui rạo rực nói: "Thích Bối Dao chính là thích tôi."
Cao Quỳnh: "......"
***
Lúc Vu Thượng Huyền nghiêm trang đem kết quả thí nghiệm "vãng sinh" mới nhất đến cho Bùi Xuyên xem, hắn phát hiện cứ cách vài phút Satan sẽ nhìn ra bên ngoài nhìn một cái.
Satan chưa từng nuôi cô gái nhỏ bao giờ, lúc này giống như bên người đột nhiên thêm một vướng bận, luôn muốn nhìn xem cô đang làm gì, có nhàm chán không.
Thấy Cao Quỳnh cùng Bối Dao giống như đang nói chuyện đến hứng khởi thì Bùi Xuyên mới thu tầm mắt, chuyên tâm phân tích kết quả thí nghiệm.
Buổi tối ăn cơm xong là lúc Bùi Xuyên nghe báo cáo công việc. Sau khi Bối Dao qua đời, trừ bỏ thời gian ăn với ngủ, còn lại hắn đều làm việc. Mỗi năm thời gian ở trên du thuyền hắn cũng dùng để liên lạc với lục địa để làm việc.
Cơm nước xong Bối Dao liền chạy ra ngoài.
Cô rất thông minh, biết hắn đang bận nên cũng không quấy rầy, chỉ tự mình đi tìm việc làm.
Bùi Xuyên thu hồi ánh mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này tâm tình Cao Quỳnh lại tốt lên, rốt cuộc Bối Dao chẳng hiểu gì hết. Muốn đảm đang nội trợ thì chẳng phải cần cô ta - Cao Quỳnh sao! Công việc cô ta làm rất tốt, lúc mọi người bàn công việc, Cao Quỳnh là người phụ nữ duy nhất, mà đây cũng là lý do cô ta có thể ổn định ở vị trí này nhiều năm như thế.
Cô ta nhìn Satan đang ở gần trong gang tấc, lúc hắn làm việc thì vô cùng nghiêm túc, cho dù đeo mặt nạ thì Cao Quỳnh vẫn có thể căn cứ theo ký ức nhiều năm để miêu tả hình dáng của hắn.
Cao Quỳnh nghĩ thầm, nhìn xem, tiểu yêu tinh kia ngoại trừ lớn lên đẹp thì chẳng có tác dụng gì khác. Trường hợp này cần tiểu yêu tinh kia sao? Không cần!
Mọi người họp xong thì cũng đã 10 giờ.
Một bóng dáng vui sướng chạy vào cửa, giọng nói như gió tháng ba, trong trẻo sâu thẳm lại êm tai: "Bùi Xuyên, chúng ta đi xem ngôi sao đi."
Bùi Xuyên ngẩn người, ngay sau đó cười nói: "Được."
Bối Dao vui mừng đẩy xe lăn của hắn ra ngoài.
Cao Quỳnh đang cầm báo cáo: "......"
Cô ta thiếu chút nữa là siết rách báo cáo và danh sách trong tay. Satan không thích báo biểu, hắn thích mỹ nhân nũng nịu lại làm nũng.
Cao Quỳnh rốt cuộc không cam lòng, muốn lén lút đi xem.
Vu Thượng Huyền buồn cười mà túm chặt cô ta: "Cô định làm gì?"
Cao Quỳnh nói: "Tôi muốn giám thị tên gián điệp kia, vạn nhất cô ta làm tổn thương Satan thì sao giờ?"
"Cô ấy sẽ không thương tổn Satan."
Cao Quỳnh lập tức dùng ánh mắt thù địch mà nhìn Vu Thượng Huyền: "Sao anh biết?"
"Không phải cô ấy đã nói rồi sao? Cô ấy thích Satan."
"Lời cô ta nói mà anh cũng tin?"
Vu Thượng Huyền: "Vì sao lại không tin?"
Cao Quỳnh dậm chân: "Điểm nào của cô ta nhìn giống người tốt?"
Vu Thượng Huyền kinh ngạc nói: "Chúng ta chẳng lẽ là người tốt sao?"
Cao Quỳnh không còn lời gì để nói, cuối cùng đành nói: "Tôi mặc kệ, tôi nhất định phải đi nhìn xem."
Vu Thượng Huyền buông tay nhún nhún vai: "Vậy cô đi đi, nếu bị ném xuống biển cho cá ăn thì tôi sẽ không phụ trách vớt cô lên."
Trừng mắt nhìn Vu Thượng Huyền một cái, Cao Quỳnh lén lút lên boong tàu.
Trên biển ngẫu nhiên có thể thấy ngôi sao, tối nay vừa lúc thời tiết đẹp, ngôi sao trên biển chợt lóe, vầng trăng trên trời kia cũng sáng tỏ lại xinh đẹp.
Bối Dao dọn băng ghế nhỏ ngồi bên người Bùi Xuyên, hắn hỏi cô: "Sao đột nhiên em lại quyết định rời đi, không tìm cách về nhà nữa sao?"
Bối Dao nghĩ nghĩ: "Em cảm thấy em không về được."
Mắt đen của Bùi Xuyên an tĩnh.
Bối Dao có chút khẩn trương mà nhìn hắn: "Hình như là thật đó, em có thể tạm thời đi theo anh không?"
Bùi Xuyên nói: "Được."
Mắt hạnh của Bối Dao cong cong, cô nói: "Anh thích em đúng không? Không phải bởi vì anh quen Bối Dao kia, mà chính là em mang theo rất nhiều ký ức."
Phàm là sớm mấy năm cô hỏi ra vấn đề này, hoặc là hắn sẽ xuất ra tự ti trầm mặc hoặc là phản ứng khác.
Nhưng đoán chừng tuổi nhiều hơn, da mặt cũng dày hơn, hắn nhìn cô chăm chú, bình tĩnh đáp: "Ừ."
Hắn thích cô gái đáng yêu lại hoạt bát này. Cô gái này sẽ thân cận, khiến nội tâm lẫn ánh mắt hắn đều bị hấp dẫn. Cũng bởi vậy từ ánh mắt đầu tiên hắn đã có thể xác định cô chính là Bối Dao.
Bối Dao nghe được đáp án khẳng định này thì đầu tiên lại đỏ mặt.
Bùi Xuyên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, mở miệng nói: "Nhưng em cũng biết, anh và Bùi Xuyên của em có lẽ không giống nhau. Tối hôm qua chúng ta đã nói qua, anh là Satan, ra khỏi đảo nhỏ thì em sẽ nhìn thấy một thế giới khác, mà anh không phải người tốt, cũng không phải Bùi Xuyên vì em mà tự thú."
Bối Dao nói: "Em biết anh là Satan, nhưng Satan cũng là Bùi Xuyên của em. Em không biết giải thích với anh thế nào, nhưng em vẫn nhớ rõ chuyện giữa chúng ta khi còn nhỏ."
Ánh mắt Bùi Xuyên khẽ nhúc nhích.
Bối Dao nói: "Anh mang mặt nạ nên em không nhìn thấy biểu tình của anh, em có thể gỡ nó xuống không?"
Cô vươn tay, thử chạm vào mặt nạ của hắn.
Hắn cầm lấy cổ tay cô, nhìn vào mắt cô nói: "Có hình xăm, nhìn khó coi lắm."
Hắn rốt cuộc là Satan, chỉ nhẹ nhàng cầm cổ tay cô rồi lại lễ phép buông ra, sợ cô phản cảm. Rốt cuộc Bối Dao trước kia luôn tránh đụng chạm với hắn, Bùi Xuyên thất khiếu linh lung tâm*, tự nhiên cái gì cũng nhìn ra hết.
*七窍玲珑心Thất khiếu linh lung tâm (tim có 7 lỗ): Trích từ truyện Phong Thần, nói về nhân vật Tỷ Can thừa tướng là hoàng thúc của Trụ Vương nhà Ân, Tỷ Can là người có lòng trung trinh, chính trực, nhiều lần can gián vua Trụ, sau Đắc Kỷ muốn hại ông, lập kế giả bệnh, bảo cần phải có thất khiếu lung linh tâm ăn mới khỏi bệnh, Trụ vương lại có thể đồng ý, yêu cầu Tỷ Can giao trái tim ra. Kết quả Tỷ Can nhờ có pháp thuật Khương Tử Nha bảo hộ, sau khi moi tim ra vẫn không chết. Nhưng trên đường trở về, Tỷ Can gặp một phụ nhân rao bán cải vô tâm, Tỷ Can ghìm ngựa hỏi nàng một câu: "Người nếu là Vô Tâm thì thế nào?" phụ nhân kia đáp: "người Vô Tâm sẽ chết." kết quả Tỷ Can nhất thời hô một tiếng, máu chảy đầm đìa, rồi chết. (phụ nhân này có thể do Đắc Kỷ hoặc Thân Công báo hóa thành). Về sau chỉ người rất thông minh tài ba, nói chung người nhân tài về cả nhân cách lẫn khả năng làm việc.
Bối Dao chớp chớp mắt, dịu dàng nói: "Để em nhìn xem, anh đẹp nhất chính là lúc khốc đó."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn trầm thấp thở dài một tiếng.
Bùi Xuyên có cảm giác nói không nên lời. Nói đến cũng xấu hổ, hắn đã 27 rồi thế nhưng còn bị lời khen của một cô gái nhỏ đem đến cảm xúc mênh mông.
Cuối cùng hắn cũng cam chịu.
Bối Dao vui sướng mà tháo mặt nạ của hắn ra, dưới ánh trăng, dung nhan của hắn lạnh lùng.
Có lẽ là bởi vì thích nhíu mày nên giữa mày hắn có dấu nhíu mày nhợt nhạt, nhưng hấp dẫn mắt người nhất vẫn là một chữ "S" bên má phải của hắn.
Hình xăm màu đen, có một loại cảm giác hoa lệ lạnh lẽo đến quỷ dị.
Cô ngước hàng mi dài, hỏi hắn: "S ý là Satan sao?"
"Ừ." Hắn ôn hòa cười cười, "Không quá đẹp phải không?"
Bối Dao nói: "Rất tuấn tú." Tay cô nắm chặt để bên cằm, một bộ dáng rất chân thành.
Bùi Xuyên bật cười.
Trong mắt cô là hình ảnh của hắn và trăng sao, có loại trong sáng ôn nhu động lòng người. Lúc cô nhìn chăm chú vào ai đó thì giống như người kia sẽ có ảo giác họ là toàn bộ thế giới của cô.
Bùi Xuyên hỏi: "Vết thương trên chân em đỡ chưa?"
Ngữ điệu của hắn bình thản trầm thấp, có loại cảm giác trầm ổn nói không nên lời, lại như hữu hảo mà quan tâm vãn bối.
Cô bất mãn với một Bùi Xuyên xa cách như thế. Cô về sau hơn phân nửa là bồi hắn cả đời, dạng này tính là cái gì a. Cô biết Bối Dao trước kia cũng không thân cận hắn, nhớ tới lúc trước hắn cũng không ngại ngùng mà xử lý vết thương cho cô, cô lại đặt bàn chân nhỏ tiểu xảo trắng nõn lên đầu gối hắn: "Vậy anh nhìn xem."
Ngữ khí của cô vừa thân mật lại nũng nịu.
Bùi Xuyên nhìn không ra suy nghĩ gì, nhưng nghe lời cô nói xong hắn thật sự nghiêm túc kiểm tra vết thương cho cô.
Cô dùng mũi chân cọ cọ ngón tay hắn.
Dưới ánh trăng, hắn không nói gì nhưng lại dùng ngón cái vuốt ve bàn chân bướng bỉnh kia.
Đến cuối cùng, cô vẫn không chịu nổi ngứa nên tự rụt chân về. Cô cười đến mắt liễm diễm ánh nước, hắn thấy cũng nhịn không được, trong mắt mang theo vài phần ý cười.
Cô có chút thích bộ dáng mỉm cười hiện tại của hắn.
Giống như lần đầu nhìn thấy hắn, mặc kệ hắn trồng hoa hay nói chuyện, tựa hồ biết cô sẽ rời đi, hắn vẫn luôn bình tĩnh như một vũng nước lặng, không vui không buồn. Nhưng hiện tại cả người hắn như sống lại.
Vu Thượng Huyền nói, Bối Dao trước đây chưa từng thân cận hắn.
Hắn như là lữ khách đi lạc trong sa mạc không đi ra được, ngày qua ngày vô vọng.
Bối Dao nói: "Đêm nay em muốn ngủ ở phòng bên cạnh phòng anh."
"Được."
Cô nghĩ nghĩ, lại mang theo chút ủy khuất nói: "Sau này anh rời đi đừng bỏ em lại nữa được không?"
Bùi Xuyên nói: "Ừ" sau đó thấp giọng xin lỗi, "Thực xin lỗi."
Cô nói: "Không phải là em tức giận, em chỉ sợ có một ngày không tìm được anh."
Mặc kệ là chạy, truy đuổi hay dò hỏi, toàn thế giới này đều không có tin tức của hắn, giống như năm đó Bùi Xuyên ngồi tù cô không tìm được. Cô không sợ ngàn dặm bôn ba, chỉ sợ hãi cứ như vậy bỏ qua và mất đi.
Satan trước mặt có ánh mắt bình thản, đây là bộ dáng thành thục của Bùi Xuyên khi lớn lên.
Cô chỉ chỉ mặt trăng trên bầu trời nói: "Xung quanh chỗ kia hình như có cái gì."
Bùi Xuyên ngưng mắt ngẩng đầu, màn trời xanh thẳm, vầng trăng kia vừa tròn vừa sáng, tuy là bầu trời lốm đốm sao nhưng xung quanh mặt trăng cái gì cũng không có.
Cao Quỳnh ló đầu ra liền thấy trước mắt là một màn khiến cô ta tức nổ phổi.
Tiểu yêu tinh cầm mặt nạ của Satan trong tay, nhanh chóng hôn lên chữ "S" trên má phải của hắn, sau đó chạy về khoang thuyền. Bối Dao đây là muốn nói cho cô ta biết là cô đã hôn được Satan rồi sao?
Cao Quỳnh muốn té xỉu, a a a a tiểu yêu tinh! Lại dám đem Satan mê đến thất điên bát đảo!
Chỉ sợ chỉ có mỗi tiểu yêu tinh này cho rằng trộm hôn thế là dễ dàng. Kỳ thực Satan phản ứng nhanh nên thừa sức giết chết tiểu yêu tinh này, thế nhưng hắn cam chịu.
Đặc biệt phối hợp mà cam chịu!
=======================
Tác giả có lời muốn nói: Đoán chừng còn có một chương cuối cùng liền kết thúc.
Editor có lời muốn nói: Không thể tin lời này của tác giả, bà tác giả đang lừa tình mọi người aaaaaa.
Dạo này không có tâm trạng để edit luôn á, còn 3c nữa thôi nhưng nản thật sự luôn ấy(nóng quá không muốn làm gì luôn). Chỉ có thể hứa với mọi người sẽ hoàn bộ này trong tháng 5 này thôi. (Bộ xuyên nhanh kia mới đào vẫn đăng là do tui edit từ trước rồi, nhưng sắp đăng hết số chương edit trước rồi T_T)
=============
Ngày hôm sau Cao Quỳnh ánh mắt đăm đăm đến tiểu biệt trang, Vu Thượng Huyền cười đến tự phụ lại ưu nhã: "Buổi sáng tốt lành nha."
Cao Quỳnh cắn răng, bắp chân đều run rẩy: "Tôi ở trong rừng bất lão quỳ một đêm, anh thế nhưng không cầu tình cho tôi?"
Vu Thượng Huyền kinh ngạc nói: "Cô thế nhưng còn yêu cầu tôi cầu tình cho cô sao? Tôi tưởng cô đã tính toán đi quỳ mấy ngày mấy đêm rồi chứ? Tôi sợ quấy rầy nhã hứng của cô."
Mặt Cao Quỳnh đen như than.
Vu Thượng Huyền cười ngâm ngâm: "Không phải cô không có việc gì sao? Về sau ít đi tìm đường chết là được."
Cao Quỳnh nắm tay: "Anh cho rằng tôi sẽ từ bỏ Satan sao? Không bao giờ, tiểu yêu nữ kia sớm muộn gì cũng thua trong tay lão nương. Nếu cô ta là gián điệp thì tôi không tin cô ta sẽ không lộ đuôi cáo."
Vu Thượng Huyền cười gật gật đầu.
Theo lý thuyết, vào ngày giỗ của Bối Dao mỗi năm, Satan sẽ chỉ ở tiểu biệt trang này nghỉ ngơi ba ngày. Dù sao thì thế giới bên ngoài còn một đống việc lớn cần hắn phải giải quyết, ở trên đảo nhỏ rất bất tiện.
Hắn ở bên ngoài và trên đảo nhỏ này đem tính cách ra so sánh giống như hai người. Ra bên ngoài đảo nhỏ, hắn lập tức hỉ nộ vô thường lại ngang ngược. Tuy nói thế này không phúc hậu nhưng mỗi năm vào ngày giỗ của Bối Dao, Cao Quỳnh đều có loại khoái cảm như được đến đảo nhỏ nghỉ phép.
Cao Quỳnh: "Hôm nay là ngày thứ tư, Satan sẽ trở về sao?"
Vu Thượng Huyền lắc đầu: "Tôi làm sao biết, dựa theo lệ thường hàng năm thì sẽ rời đi."
Cao Quỳnh lo lắng sốt ruột, lần này cô ta không dám mạnh mẽ làm gì, chỉ không xác định nói: "Hắn sẽ không vì đồ giả này mà ở lại trên đảo lâu hơn chứ?" Dừng lại lâu sẽ dễ bại lộ hành tung, mang đến rất nhiều nguy hiểm.
Vu Thượng Huyền còn chưa mở miệng thì cánh cửa trước mặt đã bị người ta đẩy ra.
A Tả đẩy Bùi Xuyên, Satan ngồi trên xe lăn nhàn nhạt phân phó nói: "Chuẩn bị rời đi."
Cao Quỳnh và Vu Thượng Huyền liếc nhau ngẩn người, ngay sau đó Cao Quỳnh thở phào một cái, Satan dự định rời khỏi chỗ này.
Bùi Xuyên nói: "Gọi tiểu Dịch đến đây."
Chỉ trong chốc lát, một người đàn ông hàm hậu mập mạp chạy tới. Tiểu Dịch vốn là một quan viên nhận tham ô hối lộ, sau này bị cấy vãng sinh vào thì đến quản lý hòn đảo nhỏ này. Người này khéo đưa đẩy, làm việc vô cùng thảo hỉ, có vãng sinh nên ông ta lại càng trung thành. Tiểu Dịch cung kính nói: "Satan, ngài có việc gì phân phó?"
Bùi Xuyên nhàn nhạt mở miệng: "Vị tiểu thư trên đảo này, ông chăm sóc cho tốt, cô ấy muốn gì thì đáp ứng cái đấy. Nếu cô ấy muốn đi đến mộ địa không cần ngăn cản."
Bùi Xuyên đeo mặt nạ nên mọi người không thấy biểu tình của hắn khi nói lời này.
Cao Quỳnh ngẩn người, còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Lúc phản ứng lại thì cô ta suýt nữa vui đến điên lên. Satan thế nhưng không tính toán mang theo kẻ giả mạo kia, hắn không cần thứ đồ giả kia!
Ha ha ha thật đáng mừng. Cô ta ăn qua chút khổ cũng đáng giá, tiểu yêu tinh kia cũng chỉ có thể khiến Satan nhất thời thương tiếc. Còn không phải sao, lúc Satan rời đi không phải vẫn mang theo cô ta và Vu Thượng Huyền sao!
Cao Quỳnh điên cuồng áp xuống khóe miệng giơ lên, nhưng vì quá mức sung sướng nên khóe miệng có chút co giật.
Biểu tình của Vu Thượng Huyền lại có chút không nắm được, nhưng cuối cùng hắn vẫn đi theo Bùi Xuyên đến rìa đảo.
Người đàn ông trên xe lăn trước sau đều cực kỳ bình tĩnh. A Tả đẩy Bùi Xuyên, Bùi Xuyên mở máy tính ra, đang xem tin nhắn.
Vu Thượng Huyền theo Bùi Xuyên gần mười năm, từ khi hắn còn thiếu niên đến bây giờ, cũng cơ hồ chứng kiến hơn nửa đời Bùi Xuyên. Gió trên đảo nhẹ nhàng ấm áp, Vu Thượng Huyền bỗng nhiên nhớ tới có một năm,lúc căn cơ của "Vãng sinh" vẫn chưa ổn định, bọn họ cấy chip sơ cấp CTl vào một đám người đến tìm Bối Dao.
Chip vừa vào cơ thể thì lập tức khởi động chương trình tự trừng phạt.
Có người cứ thế tự móc mắt mình, có kẻ giết đồng bạn, đất đều là máu.
Mặc kệ nghiệm thi thế nào thì những kẻ đã chết này cũng sẽ chẳng có gì liên quan đến trên người Bùi Xuyên.
Lúc đó Vu Thượng Huyền vốn đang cười ngâm ngâm, thưởng thức uy lực mà chip mang tới, không nghĩ tới vừa ngẩng đầu đã thấy Bối Dao sắc mặt tái nhợt đứng cạnh cửa. Vu Thượng Huyền có thể thấy Bối Dao thì Satan tự nhiên cũng thấy.
Sau đó không bao lâu, CTl mang đến tai họa ngầm khiến Satan rơi vào tình cảnh thập phần không xong.
Bọn họ bị bắt đổi nơi mới, sáng sớm hôm đó, Satan thỉnh cầu Bối Dao đi cùng bọn họ nhưng cô cuối cùng cự tuyệt.
Đã nhiều năm rồi mà Vu Thượng Huyền vẫn khó có thể quên được biểu tình của Satan ngày hôm đó.
Hắn nhìn Bối Dao, ánh mắt hèn mọn mà khẩn cầu: "Em đi theo anh đi đi, anh cầu xin em đó. Về sau anh... Anh vĩnh viễn sẽ không cần CTl nữa, anh đảm bảo."
Nhưng năm ấy Bối Dao tiểu thư vẫn như cũ không đi cùng hắn.
Đương nhiên, cuối cùng Satan cũng không đi.
Sau đó Vu Thượng Huyền cũng không xác định, Bối Dao không đi, rốt cuộc là sợ hãi sớm muộn gì thì cũng có ngày sẽ hại chết Satan hay vẫn là sợ ngày đó bọn họ tàn nhẫn, có thể thấy tương lai dự kiến sẽ bạo loạn.
Rốt cuộc Bối Dao đã quá nhiều lần cự tuyệt Satan.
Có đôi khi hoa trên núi Nam Sơn nở đầy khắp núi, nở đến rực rỡ, Satan mời cô đi ra ngoài một chút nhưng cô vẫn cự tuyệt như cũ. Ánh mắt Satan ảm đạm, tươi cười lại vẫn ôn hòa như cũ.
Vu Thượng Huyền nghĩ thầm, nếu hiện tại người trên đảo này chính là Bối Dao thật sự, vậy Satan không mời cô ấy đi theo, chính là vì hiểu rõ cô ấy cũng sẽ không rời đi.
Cơ hội một lần hẹn hò, đi du lịch mà cô cũng chưa cho hắn, vậy làm sao chịu bồi hắn đến thế giới hỗn loạn ngoài kia cả đời chứ?
Gió biển dần dần lớn hơn.
Váy của Cao Quỳnh bị thổi đến tung bay, tâm tình của cô ta lại rất tốt. Bọn họ rời đi lần này, lần sau lúc lại đến đảo nhỏ, phỏng chừng là tháng sáu năm sau. Khi đó Satan đã sớm đem tiểu yêu tinh hàng giả kia quên đi.
Bùi Xuyên lên thuyền trước, ngón tay dừng một chút trên máy tính rồi gọi: "Tiểu Dịch."
Người đàn ông kia vội vàng lên tiếng.
"Nếu có một ngày cô ấy về nhà, thì nói với tôi một tiếng."
Tuy tiểu Dịch không hiểu rõ ý tứ này là gì, về nhà? Vị tiểu thư kia sao có thể tự mình về nhà?nhưng Tiểu Dịch vẫn tuân lệnh đáp: "Vâng."
Bùi Xuyên nhìn mặt biển mênh mông bát ngát, nhớ tới cô gái tối qua nhận rõ hắn là Satan, thì nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Có một số việc hắn không cần hỏi, đi theo hắn hay ở lại?
Có cái gì đáng để hỏi đâu, để cô lại thì cô mới có thể về nhà.
Thế giới bên ngoài lộn xộn, ít nhất trên đảo này sẽ bảo hộ cô được khỏe mạnh. Nhân duyên của bọn họ mỏng, nếu có một ngày cô rời đi thì nội tâm bình tĩnh tịch mịch nhiều năm của hắn cũng chỉ nhiều thêm chút buồn bã mất mát mà thôi.
***
Buổi tối Bối Dao ngủ không ngon, luôn chìm trong mộng nên buổi sáng cô ngủ dậy hơi muộn. Cô nhớ tới cảnh trong mơ tối qua, biểu tình có chút vi diệu.
Cô đây nhìn thấy gì? Bản thân mình ở thế giới khác, vẫn đi học bình thường, ngày hôm sau đi thăm Bùi Xuyên. Giống như việc cô rời đi cũng không khiến thế giới kia phát sinh chút thay đổi gì. Cái loại cảm giác này quá mức chân thật, thế cho nên cô cảm thấy, mình đến đây, vì tưởng niệm sâu trong nội tâm của Satan. Cô là một sai lầm của thời không, nhưng cũng là lễ vật cho một Satan đã cô đơn 27 năm.
Bối Dao không nghĩ được quá nhiều, cô duỗi lưng một cái, rửa mặt, sau đó dụi dụi mắt đi xuống lầu.
Bữa sáng đã chuẩn bị tốt, nhưng tiểu biệt trang lại an an tĩnh tĩnh.
Bối Dao hỏi má Trương đang rót sữa bò cho mình: "Xin lỗi vì cháu dậy muộn, Satan đâu?"
Má Trương kinh ngạc liếc nhìn cô một cái: "Hôm nay đã là ngày thứ tư, là ngày Satan rời khỏi đảo. Tiểu thư, ngài không biết sao?"
Bối Dao suýt nữa bị sặc sữa bò: "Anh ấy đi rồi sao?"
Má Trương đáp: "Đi rồi."
Đầu cô ong một tiếng, đứng dậy chạy ra ngoài.
Má Trương gọi cô ở phía sau: "Tiểu thư, ngài không ăn bữa sáng sao?"
Ăn bữa sáng gì nữa, người đàn ông kia lại thích vứt bỏ cô. Thật là đáng ghét, người ta đi rồi, đến lễ vật là Dao Dao hắn cũng bỏ lại sao? Tình hình trên đảo được bảo vệ rất khá, Satan đã ra lệnh không được đi xe ở đây để bảo vệ môi trường, vì thế chỉ có mấy chiếc xe đạp ở bên đường mòn, dùng để làm công vụ khẩn cấp.
Bối Dao lên xe đạp, bảo tiêu bên cạnh muốn nói lại thôi, không dám ngăn cản, cuối cùng tùy ý để cô đạp xe đi.
Khí hậu trên đảo nhỏ thật hợp lòng người, cho dù là ngày tháng 6 thì gió biển cũng thập phần ôn nhu.
Tới trước bờ cát, Bối Dao nhìn thấy du thuyền xa xa ở bờ biển.
Du thuyền sắp đi, cô nhảy xuống xe đạp, lướt qua bờ cát chạy tới. Dưới chân là cát vàng mềm như bông, vừa giẫm vào thì một đống cát đã chui vào trong giày.
Bối Dao cởi giày quăng đi, chạy chân trần ra bờ biển.
Bởi vì chạy trên cát nên chân dễ bị lún xuống, cô chạy gập ghềnh, trông như một con thỏ con đang nhảy nhót.
Người đầu tiên ở trên du thuyền nhìn thấy cô là Cao Quỳnh.
Cao Quỳnh đang bưng ly rượu vang đỏ, khi thấy thiếu nữ đang chạy trên bờ cát, buột miệng nói: "Ngọa tào!"
Tiểu yêu tinh hàng giả kia đuổi tới rồi!
Đúng lúc này du thuyền rời đi.
Cao Quỳnh nhìn thiếu nữ bắc tay làm loa, lớn tiếng gọi: "Bùi Xuyên! Bùi Xuyên!"
Nghĩ nghĩ một chút cô lại nôn nóng gọi: "Satan!"
Trong lòng Cao Quỳnh đang MMP!
Tuy cô ta cảm thấy may mắn là Satan không mang theo tiểu yêu tinh này đi, nhưng vạn nhất, vạn nhất Satan vừa thấy thứ này đến liền tro tàn bùng cháy, đổi chủ ý thì làm sao bây giờ?
Cao Quỳnh thật cẩn thận nhìn Satan đang nói chuyện công việc trên video trong phòng, hư hư, sau đó đưa chân đóng cửa phòng Satan lại.
Sau đó cô ta chống nạnh nhìn tiểu yêu tinh.
Kêu đi, lấy trình độ du thuyền tinh xảo, cô có kêu rách họng thì Satan cũng sẽ không để ý đến cô.
Bối Dao nhìn du thuyền đi càng ngày càng xa, cô tất nhiên cũng thấy cô gái đang đắc ý cụng ly về phía cô ở xa xa trên du thuyền.
Cô gấp đến độ vẫy thẳng tay: "Cao Quỳnh tiểu thư, các người mau dừng lại."
Cao Quỳnh cười tủm tỉm mà nghĩ, còn lâu! Đầu óc lão nương chưa bị ngấm nước.
Bối Dao đã hét đến rát cổ, cô ngã ngồi trên nền cát mềm, nửa là ủy khuất nửa là tức giận. Từ phòng khách tiểu biệt trang một đường đến đây, cô mệt đến mức tức giận.
Tâm tình Cao Quỳnh lại tốt đến mức hận không thể hát vang một khúc, cô ta không khách khí mà nâng ly lên với tiểu thiếu nữ, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Satan ở phía sau.
Cao Quỳnh suýt nữa bị dọa tè ra quần.
"S, Satan."
Bùi Xuyên nhíu mày: "Cô đang làm gì thế?"
Cao Quỳnh: "......" Báo ứng đến quá nhanh.
Trên thực tế, Bùi Xuyên cũng hoàn toàn không cần hỏi cô ta. Tâm tư hắn cẩn thận sắc bén, chuyện Cao Quỳnh đóng cửa tuy không phải chuyện to tát gì, nhưng mấy năm nay chút gió thổi cỏ lay đều đủ để khiến hắn cảnh giác. Hắn nghiêng đầu sang một bên, lập tức thấy cô gái nhỏ đáng thương vô cùng ngồi ở bên bờ biển.
Thấy Bùi Xuyên đi ra, Bối Dao lại lên tinh thần, cô hướng hắn vẫy vẫy tay: "Bùi Xuyên!"
Cao Quỳnh cắn răng một cái: "Ha ha ha, Satan, du thuyền đã đi rồi, tôi nghĩ cô ấy chỉ muốn tạm biệt anh thôi."
Bùi Xuyên trầm mặc rồi nói: "Dừng thuyền, quay lại."
Cao Quỳnh cắn răng, ở trong lòng mắng chết tiểu yêu tinh kia.
Mệnh lệnh của lão đại chính là lớn nhất, du thuyền nhanh chóng quay về bờ biển.
A Tả đẩy Bùi Xuyên xuống du thuyền.
Bùi Xuyên rũ mắt, thiếu nữ trên bờ cát vẫn đang thở dốc, hắn vươn tay kéo cô lên: "Làm sao vậy?"
Ngón chân trắng nõn, mềm mại của cô cuộn lại: "Anh phải đi sao?"
"Đúng vậy."
Bối Dao chỉ chỉ chính mình: "Em vẫn còn ở đây." Cô cảm thấy ủy khuất khôn kể, em còn ở đây, anh không nói lời nào liền rời đi rồi.
Bùi Xuyên ôn hòa cười cười: "Em còn phải về nhà."
Mắt hạnh của cô trợn tròn, nhớ tới việc mình lúc trước nhảy tới nhảy lui trên phần mộ kia muốn về nhà, có chút xấu hổ.
Vu Thượng Huyền và Cao Quỳnh cũng đã xuống thuyền. Bối Dao cũng không tiện giải thích giấc mộng kia.
Cô chỉ có thể ngồi xổm xuống, làm nũng mà cầm lấy tay Bùi Xuyên: "Em muốn đi theo anh."
Nước biển màu xanh da trời, cùng không trung xanh thẳm cơ hồ hòa thành một thể. Trên trời còn có từng đám mây trắng lớn, giống kẹo bông mềm mại.
Bùi Xuyên ngẩn ra, lòng bàn tay hắn tự nhiên có thêm một bàn tay nhỏ vừa trắng vừa mềm.
Cảm giác lần này so với lần trước còn chân thật hơn. Bàn tay nhu nhược không xương, giống như mùa đông năm ấy có tuyết rơi, cô cẩn thận băng bó cho hắn, còn hắn nắm chặt loại cảm giác này.
Cô có chút ngượng ngùng, mấy ngày trước mới nói với người ta mình phải về nhà, còn bảo người ta bảo trọng, hôm nay lại mặt dày mày dạn muốn đi theo người ta.
Cô nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay hắn, mắt trông mong mà nhìn hắn.
Bùi Xuyên dừng một chút: "Được."
Cao Quỳnh ở một bên nhìn thấy thì mắt trừng sắp rơi ra rồi. Cô ta nhìn hai người tay nắm tay, Satan tựa hồ còn hơi siết tay lại khiến Cao Quỳnh muốn ngất.
Tiểu yêu tinh a a a a a, tiểu tiện nhân! Thế nhưng lại giở trò này!
Cô ta nhìn móng vuốt của mình, hận không thể giật tay tiểu yêu tinh kia ra, rồi nhét tay mình vào.
Nhưng mà Cao Quỳnh cũng hiểu, nếu cô ta dám làm thế, phỏng chừng chính là cô ta thình thịch một tiếng quỳ xuống, sau đó ở lại lâu dài trên đảo.
Nhưng mà cái này cũng chưa tính là gì, màn kế tiếp mới khiến Cao Quỳnh hộc máu.
Theo lý thuyết, để một cô gái chạy từ tiểu biệt trang đến bờ biển, lại chạy trên bãi cát, xác thực là một việc tiêu hao thể lực. Nhưng cũng không phải không thể nhịn, nghỉ ngơi một chút là tốt.
Nhưng tên giả mạo kia mẹ nó cũng quá kiều khí rồi!
Bởi vì để chân trần chạy trên bờ cát nên gan bàn chân bị vỏ sò, vỏ ốc cắt phải, đạp lên thảm nhung cừu liền thấy đang đổ máu.
Cao Quỳnh quay mặt đi, không thèm nhìn một màn khiến cô ta phát điên kia.
Lúc trước đắc ý bao nhiêu thì bây giờ mẹ nó tức bấy nhiêu.
Satan cầm lấy bàn chân nhỏ trắng nõn kia, tự rửa sạch cát rồi bôi thuốc cho tiểu yêu tinh.
Mà tiểu yêu tinh kia chống cằm, bộ dáng e thẹn.
Kỳ thật với Bối Dao mà nói, Bùi Xuyên này vừa quen thuộc lại mới lạ. Hắn rất thành thục, cũng ít tính khí thiếu niên hơn Bùi Xuyên khi còn trẻ.
Ví dụ như chuyện tự ti.
Bùi Xuyên của cô ở thế giới kia hiếm khi ngồi xe lăn, vẫn luôn đeo chân giả, sẽ không để người khác nhìn thấy phần chân đã cụt của mình.
Nhưng Bùi Xuyên trước mắt trầm mặc, cầm bàn chân trắng nõn mềm mại của cô đặt trên đầu gối hắn để bôi thuốc.
Bàn tay hắn to rộng lại ôn nhu, cô sợ ngứa, nhịn cười, nhưng lại không nhịn được phụt cười ra tiếng, mắt có ánh nước, bộ dạng ủy khuất vừa rồi không thấy nữa.
Tiếng cười của cô giòn tan, Bùi Xuyên dừng tay một chút, Cao Quỳnh cũng nhịn không được quay đầu lại.
Cô ta vừa quay đầu thì đã hận mình tiện mắt.
Cô ta nhịn không được nhìn xuống chân yêu tinh, bàn chân kia tiểu xảo đáng yêu lại xinh đẹp trắng nõn, giống như ngọc, so với mặt Cao Quỳnh còn trắng hơn. Bàn chân đó để trong lòng bàn tay Satan, giống như đang được hắn thưởng thức.
Cao Quỳnh: "......" Trong lòng cô ta độc ác nghĩ, bộ dáng nũng nịu của thứ hàng giả này, chỉ sợ cũng chỉ có thứ này có thể câu lấy Satan.
Bùi Xuyên bôi thuốc cho Bối Dao xong, cô ngoan ngoãn như bảo bảo mà ngồi trước mặt hắn.
Bùi Xuyên hỏi: "Em thật sự đã nghĩ kỹ rồi? Rời khỏi đảo nhỏ rồi thì chỉ sợ lúc này sang năm mới có thể trở về."
Bối Dao gật gật đầu: "Vâng, em nghĩ kỹ rồi."
Đôi mắt sau mặt nạ của hắn sâu thẳm, hồi lâu mới nói: "Khởi động thuyền đi."
27 năm, đây là lần đầu tiên cô nguyện ý đi theo hắn, cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Vu Thượng Huyền không nói dối, đối với Bùi Xuyên mà nói thì một năm ở chung với Bối Dao kia, lời hắn nghe được nhiều nhất chính là hỏi thăm khách khí. Bối Dao kia cũng không thân cận hắn, ngay cả thái độ thân mật cũng chưa từng có.
Nhưng hiện tại hắn vuốt ve đầu ngón tay, giống như trên đó còn lưu lại độ ấm mềm ấm từ chân cô để lại.
Đảo nhỏ rất xa, cách nơi họ muốn đến chừng một ngày.
Bối Dao thấy hắn mở máy tính, phỏng chừng rất bận, vì thế tự mình đi xem biển.
Gió biển mang theo mùi độc đáo, cô vừa mới ngồi xuống chỗ lan can, Cao Quỳnh liền dạo bước lại đây.
Cao Quỳnh thấy Bối Dao ngồi, cũng không biết mặt đất có bẩn hay không, cô ta hừ một tiếng: "Đừng tưởng rằng đi theo bọn tôi rồi thì đại biểu là Satan thích cô. Hắn để cô lại trên đảo là để lại một mạng cho cô mà cô còn không quý trọng, cô tình theo tới để chịu chết."
Bối Dao cũng có hảo khí, trước khi lên thuyền rõ ràng là Cao Quỳnh có nhìn thấy mình, lại cố ý ngăn mình lên thuyền. Nếu không phải Bùi Xuyên đi ra nhìn thì có lẽ cô sẽ bị lưu lại trên đảo một mình những một năm.
Bối Dao nói: "Anh ấy không thích tôi chẳng lẽ thích cô?"
Cao Quỳnh: "......"
Bối Dao chớp chớp mắt: "Anh ấy kéo tôi dậy, còn để tôi hôn anh ấy nữa."
"......"
Bối Dao còn ngại không đủ, cô hiếm khí nhỏ mọn như thế nhưng nhưng cô vẫn nói: "Anh ấy cũng thích hôn tôi."
Cao Quỳnh tức giận đến trán bốc khói: "Cô còn muốn mặt không?" ( Ôi dời, mặt làm gì, có thể có người iu là được dồi:v)
Bối Dao nói: "Tôi đang nói thật mà."
Cao Quỳnh hận không thể một chân đá cô xuống biển, tiểu yêu tinh vẻ mặt thanh lệ này sức chiến đấu cũng không yếu. Cao Quỳnh nói: "Hắn không thích cô, hắn thích Bối Dao."
Không nghĩ tiểu yêu tinh kia một chút cũng không tức, vui rạo rực nói: "Thích Bối Dao chính là thích tôi."
Cao Quỳnh: "......"
***
Lúc Vu Thượng Huyền nghiêm trang đem kết quả thí nghiệm "vãng sinh" mới nhất đến cho Bùi Xuyên xem, hắn phát hiện cứ cách vài phút Satan sẽ nhìn ra bên ngoài nhìn một cái.
Satan chưa từng nuôi cô gái nhỏ bao giờ, lúc này giống như bên người đột nhiên thêm một vướng bận, luôn muốn nhìn xem cô đang làm gì, có nhàm chán không.
Thấy Cao Quỳnh cùng Bối Dao giống như đang nói chuyện đến hứng khởi thì Bùi Xuyên mới thu tầm mắt, chuyên tâm phân tích kết quả thí nghiệm.
Buổi tối ăn cơm xong là lúc Bùi Xuyên nghe báo cáo công việc. Sau khi Bối Dao qua đời, trừ bỏ thời gian ăn với ngủ, còn lại hắn đều làm việc. Mỗi năm thời gian ở trên du thuyền hắn cũng dùng để liên lạc với lục địa để làm việc.
Cơm nước xong Bối Dao liền chạy ra ngoài.
Cô rất thông minh, biết hắn đang bận nên cũng không quấy rầy, chỉ tự mình đi tìm việc làm.
Bùi Xuyên thu hồi ánh mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này tâm tình Cao Quỳnh lại tốt lên, rốt cuộc Bối Dao chẳng hiểu gì hết. Muốn đảm đang nội trợ thì chẳng phải cần cô ta - Cao Quỳnh sao! Công việc cô ta làm rất tốt, lúc mọi người bàn công việc, Cao Quỳnh là người phụ nữ duy nhất, mà đây cũng là lý do cô ta có thể ổn định ở vị trí này nhiều năm như thế.
Cô ta nhìn Satan đang ở gần trong gang tấc, lúc hắn làm việc thì vô cùng nghiêm túc, cho dù đeo mặt nạ thì Cao Quỳnh vẫn có thể căn cứ theo ký ức nhiều năm để miêu tả hình dáng của hắn.
Cao Quỳnh nghĩ thầm, nhìn xem, tiểu yêu tinh kia ngoại trừ lớn lên đẹp thì chẳng có tác dụng gì khác. Trường hợp này cần tiểu yêu tinh kia sao? Không cần!
Mọi người họp xong thì cũng đã 10 giờ.
Một bóng dáng vui sướng chạy vào cửa, giọng nói như gió tháng ba, trong trẻo sâu thẳm lại êm tai: "Bùi Xuyên, chúng ta đi xem ngôi sao đi."
Bùi Xuyên ngẩn người, ngay sau đó cười nói: "Được."
Bối Dao vui mừng đẩy xe lăn của hắn ra ngoài.
Cao Quỳnh đang cầm báo cáo: "......"
Cô ta thiếu chút nữa là siết rách báo cáo và danh sách trong tay. Satan không thích báo biểu, hắn thích mỹ nhân nũng nịu lại làm nũng.
Cao Quỳnh rốt cuộc không cam lòng, muốn lén lút đi xem.
Vu Thượng Huyền buồn cười mà túm chặt cô ta: "Cô định làm gì?"
Cao Quỳnh nói: "Tôi muốn giám thị tên gián điệp kia, vạn nhất cô ta làm tổn thương Satan thì sao giờ?"
"Cô ấy sẽ không thương tổn Satan."
Cao Quỳnh lập tức dùng ánh mắt thù địch mà nhìn Vu Thượng Huyền: "Sao anh biết?"
"Không phải cô ấy đã nói rồi sao? Cô ấy thích Satan."
"Lời cô ta nói mà anh cũng tin?"
Vu Thượng Huyền: "Vì sao lại không tin?"
Cao Quỳnh dậm chân: "Điểm nào của cô ta nhìn giống người tốt?"
Vu Thượng Huyền kinh ngạc nói: "Chúng ta chẳng lẽ là người tốt sao?"
Cao Quỳnh không còn lời gì để nói, cuối cùng đành nói: "Tôi mặc kệ, tôi nhất định phải đi nhìn xem."
Vu Thượng Huyền buông tay nhún nhún vai: "Vậy cô đi đi, nếu bị ném xuống biển cho cá ăn thì tôi sẽ không phụ trách vớt cô lên."
Trừng mắt nhìn Vu Thượng Huyền một cái, Cao Quỳnh lén lút lên boong tàu.
Trên biển ngẫu nhiên có thể thấy ngôi sao, tối nay vừa lúc thời tiết đẹp, ngôi sao trên biển chợt lóe, vầng trăng trên trời kia cũng sáng tỏ lại xinh đẹp.
Bối Dao dọn băng ghế nhỏ ngồi bên người Bùi Xuyên, hắn hỏi cô: "Sao đột nhiên em lại quyết định rời đi, không tìm cách về nhà nữa sao?"
Bối Dao nghĩ nghĩ: "Em cảm thấy em không về được."
Mắt đen của Bùi Xuyên an tĩnh.
Bối Dao có chút khẩn trương mà nhìn hắn: "Hình như là thật đó, em có thể tạm thời đi theo anh không?"
Bùi Xuyên nói: "Được."
Mắt hạnh của Bối Dao cong cong, cô nói: "Anh thích em đúng không? Không phải bởi vì anh quen Bối Dao kia, mà chính là em mang theo rất nhiều ký ức."
Phàm là sớm mấy năm cô hỏi ra vấn đề này, hoặc là hắn sẽ xuất ra tự ti trầm mặc hoặc là phản ứng khác.
Nhưng đoán chừng tuổi nhiều hơn, da mặt cũng dày hơn, hắn nhìn cô chăm chú, bình tĩnh đáp: "Ừ."
Hắn thích cô gái đáng yêu lại hoạt bát này. Cô gái này sẽ thân cận, khiến nội tâm lẫn ánh mắt hắn đều bị hấp dẫn. Cũng bởi vậy từ ánh mắt đầu tiên hắn đã có thể xác định cô chính là Bối Dao.
Bối Dao nghe được đáp án khẳng định này thì đầu tiên lại đỏ mặt.
Bùi Xuyên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, mở miệng nói: "Nhưng em cũng biết, anh và Bùi Xuyên của em có lẽ không giống nhau. Tối hôm qua chúng ta đã nói qua, anh là Satan, ra khỏi đảo nhỏ thì em sẽ nhìn thấy một thế giới khác, mà anh không phải người tốt, cũng không phải Bùi Xuyên vì em mà tự thú."
Bối Dao nói: "Em biết anh là Satan, nhưng Satan cũng là Bùi Xuyên của em. Em không biết giải thích với anh thế nào, nhưng em vẫn nhớ rõ chuyện giữa chúng ta khi còn nhỏ."
Ánh mắt Bùi Xuyên khẽ nhúc nhích.
Bối Dao nói: "Anh mang mặt nạ nên em không nhìn thấy biểu tình của anh, em có thể gỡ nó xuống không?"
Cô vươn tay, thử chạm vào mặt nạ của hắn.
Hắn cầm lấy cổ tay cô, nhìn vào mắt cô nói: "Có hình xăm, nhìn khó coi lắm."
Hắn rốt cuộc là Satan, chỉ nhẹ nhàng cầm cổ tay cô rồi lại lễ phép buông ra, sợ cô phản cảm. Rốt cuộc Bối Dao trước kia luôn tránh đụng chạm với hắn, Bùi Xuyên thất khiếu linh lung tâm*, tự nhiên cái gì cũng nhìn ra hết.
*七窍玲珑心Thất khiếu linh lung tâm (tim có 7 lỗ): Trích từ truyện Phong Thần, nói về nhân vật Tỷ Can thừa tướng là hoàng thúc của Trụ Vương nhà Ân, Tỷ Can là người có lòng trung trinh, chính trực, nhiều lần can gián vua Trụ, sau Đắc Kỷ muốn hại ông, lập kế giả bệnh, bảo cần phải có thất khiếu lung linh tâm ăn mới khỏi bệnh, Trụ vương lại có thể đồng ý, yêu cầu Tỷ Can giao trái tim ra. Kết quả Tỷ Can nhờ có pháp thuật Khương Tử Nha bảo hộ, sau khi moi tim ra vẫn không chết. Nhưng trên đường trở về, Tỷ Can gặp một phụ nhân rao bán cải vô tâm, Tỷ Can ghìm ngựa hỏi nàng một câu: "Người nếu là Vô Tâm thì thế nào?" phụ nhân kia đáp: "người Vô Tâm sẽ chết." kết quả Tỷ Can nhất thời hô một tiếng, máu chảy đầm đìa, rồi chết. (phụ nhân này có thể do Đắc Kỷ hoặc Thân Công báo hóa thành). Về sau chỉ người rất thông minh tài ba, nói chung người nhân tài về cả nhân cách lẫn khả năng làm việc.
Bối Dao chớp chớp mắt, dịu dàng nói: "Để em nhìn xem, anh đẹp nhất chính là lúc khốc đó."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn trầm thấp thở dài một tiếng.
Bùi Xuyên có cảm giác nói không nên lời. Nói đến cũng xấu hổ, hắn đã 27 rồi thế nhưng còn bị lời khen của một cô gái nhỏ đem đến cảm xúc mênh mông.
Cuối cùng hắn cũng cam chịu.
Bối Dao vui sướng mà tháo mặt nạ của hắn ra, dưới ánh trăng, dung nhan của hắn lạnh lùng.
Có lẽ là bởi vì thích nhíu mày nên giữa mày hắn có dấu nhíu mày nhợt nhạt, nhưng hấp dẫn mắt người nhất vẫn là một chữ "S" bên má phải của hắn.
Hình xăm màu đen, có một loại cảm giác hoa lệ lạnh lẽo đến quỷ dị.
Cô ngước hàng mi dài, hỏi hắn: "S ý là Satan sao?"
"Ừ." Hắn ôn hòa cười cười, "Không quá đẹp phải không?"
Bối Dao nói: "Rất tuấn tú." Tay cô nắm chặt để bên cằm, một bộ dáng rất chân thành.
Bùi Xuyên bật cười.
Trong mắt cô là hình ảnh của hắn và trăng sao, có loại trong sáng ôn nhu động lòng người. Lúc cô nhìn chăm chú vào ai đó thì giống như người kia sẽ có ảo giác họ là toàn bộ thế giới của cô.
Bùi Xuyên hỏi: "Vết thương trên chân em đỡ chưa?"
Ngữ điệu của hắn bình thản trầm thấp, có loại cảm giác trầm ổn nói không nên lời, lại như hữu hảo mà quan tâm vãn bối.
Cô bất mãn với một Bùi Xuyên xa cách như thế. Cô về sau hơn phân nửa là bồi hắn cả đời, dạng này tính là cái gì a. Cô biết Bối Dao trước kia cũng không thân cận hắn, nhớ tới lúc trước hắn cũng không ngại ngùng mà xử lý vết thương cho cô, cô lại đặt bàn chân nhỏ tiểu xảo trắng nõn lên đầu gối hắn: "Vậy anh nhìn xem."
Ngữ khí của cô vừa thân mật lại nũng nịu.
Bùi Xuyên nhìn không ra suy nghĩ gì, nhưng nghe lời cô nói xong hắn thật sự nghiêm túc kiểm tra vết thương cho cô.
Cô dùng mũi chân cọ cọ ngón tay hắn.
Dưới ánh trăng, hắn không nói gì nhưng lại dùng ngón cái vuốt ve bàn chân bướng bỉnh kia.
Đến cuối cùng, cô vẫn không chịu nổi ngứa nên tự rụt chân về. Cô cười đến mắt liễm diễm ánh nước, hắn thấy cũng nhịn không được, trong mắt mang theo vài phần ý cười.
Cô có chút thích bộ dáng mỉm cười hiện tại của hắn.
Giống như lần đầu nhìn thấy hắn, mặc kệ hắn trồng hoa hay nói chuyện, tựa hồ biết cô sẽ rời đi, hắn vẫn luôn bình tĩnh như một vũng nước lặng, không vui không buồn. Nhưng hiện tại cả người hắn như sống lại.
Vu Thượng Huyền nói, Bối Dao trước đây chưa từng thân cận hắn.
Hắn như là lữ khách đi lạc trong sa mạc không đi ra được, ngày qua ngày vô vọng.
Bối Dao nói: "Đêm nay em muốn ngủ ở phòng bên cạnh phòng anh."
"Được."
Cô nghĩ nghĩ, lại mang theo chút ủy khuất nói: "Sau này anh rời đi đừng bỏ em lại nữa được không?"
Bùi Xuyên nói: "Ừ" sau đó thấp giọng xin lỗi, "Thực xin lỗi."
Cô nói: "Không phải là em tức giận, em chỉ sợ có một ngày không tìm được anh."
Mặc kệ là chạy, truy đuổi hay dò hỏi, toàn thế giới này đều không có tin tức của hắn, giống như năm đó Bùi Xuyên ngồi tù cô không tìm được. Cô không sợ ngàn dặm bôn ba, chỉ sợ hãi cứ như vậy bỏ qua và mất đi.
Satan trước mặt có ánh mắt bình thản, đây là bộ dáng thành thục của Bùi Xuyên khi lớn lên.
Cô chỉ chỉ mặt trăng trên bầu trời nói: "Xung quanh chỗ kia hình như có cái gì."
Bùi Xuyên ngưng mắt ngẩng đầu, màn trời xanh thẳm, vầng trăng kia vừa tròn vừa sáng, tuy là bầu trời lốm đốm sao nhưng xung quanh mặt trăng cái gì cũng không có.
Cao Quỳnh ló đầu ra liền thấy trước mắt là một màn khiến cô ta tức nổ phổi.
Tiểu yêu tinh cầm mặt nạ của Satan trong tay, nhanh chóng hôn lên chữ "S" trên má phải của hắn, sau đó chạy về khoang thuyền. Bối Dao đây là muốn nói cho cô ta biết là cô đã hôn được Satan rồi sao?
Cao Quỳnh muốn té xỉu, a a a a tiểu yêu tinh! Lại dám đem Satan mê đến thất điên bát đảo!
Chỉ sợ chỉ có mỗi tiểu yêu tinh này cho rằng trộm hôn thế là dễ dàng. Kỳ thực Satan phản ứng nhanh nên thừa sức giết chết tiểu yêu tinh này, thế nhưng hắn cam chịu.
Đặc biệt phối hợp mà cam chịu!
=======================
Tác giả có lời muốn nói: Đoán chừng còn có một chương cuối cùng liền kết thúc.
Editor có lời muốn nói: Không thể tin lời này của tác giả, bà tác giả đang lừa tình mọi người aaaaaa.
Dạo này không có tâm trạng để edit luôn á, còn 3c nữa thôi nhưng nản thật sự luôn ấy(nóng quá không muốn làm gì luôn). Chỉ có thể hứa với mọi người sẽ hoàn bộ này trong tháng 5 này thôi. (Bộ xuyên nhanh kia mới đào vẫn đăng là do tui edit từ trước rồi, nhưng sắp đăng hết số chương edit trước rồi T_T)
/102
|