Edit: Thanh Thanh
Gió xuân thổi qua làm bông tuyết lạnh băng hỗn loạn rơi xuống, Bùi Xuyên đóng lại cửa sổ, nhìn các đồng nghiệp của cha bước đi vội vàng mà rời đi, phòng bệnh còn mang theo hương hoa, hỗn tạp với mùi nước sát trùng bệnh viện, hội tụ thành làm người ta thấy khó thở.
Một nam nhân trung niên từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, hùng hùng hổ hổ: "Thời tiết chết tiệt này, đầu xuân còn lạnh như vậy."
Hắn nhìn thấy Bùi Xuyên, cũng không chút nào để ý, từ đầu giường cầm một quả chuối lột ăn: "Đồng nghiệp của ba ngươi tốt xấu gì cũng là kẻ có tiền, như thế nào tặng đồ keo kiệt như vậy, có đưa bao lì xì không?"
Tròng mắt Bùi Xuyên đen nhánh lẳng lặng mà nhìn hắn, nam nhân rốt cuộc có chút không được tự nhiên, từ trên chỗ ngồi ngồi dậy.
Trong chốc lát một người phụ nữ bưng hộp cơm đi vào, Bùi Xuân Lệ năm nay 35 tuổi, khuôn mặt lại tiều tụy như là người 45 tuổi. Bà vào cửa vội vàng nói: "Tiểu Xuyên đói bụng chưa, cô làm đồ ăn cho con, còn nấu canh gà nữa, mau tới đây ăn cơm."
Bùi Xuyên đi qua, người phụ nữ đem hai hộp cơm mở ra, đều là làm cho Bùi Xuyên ăn. Thiếu niên trầm mặc một lát, cầm lấy chiếc đũa ăn cơm, tiếng nói anh khàn khàn: "Cảm ơn cô."
"Ai, người một nhà đừng nói cảm ơn, cha con để đấy cô lo cho."
Giờ phút này đã sang buổi chiều một chút, Bùi Xuyên cơm nước xong, lại chủ động đem hộp cơm rửa sạch.
Tuy rằng Bùi Xuân Lệ nói Bùi Hạo Bân nơi này có bà chăm sóc, nhưng là Bùi Xuyên ăn xong liền lấy nước ấm, đi qua lau tay với mặt cho cha.
Bùi Hạo Bân nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt.
Phòng bệnh an an tĩnh tĩnh, Bùi Xuyên nhìn khuôn mặt kiên nghị của Bùi Hạo Bân, nhẹ giọng nói: "Cha, người xem người vì xã hội trị an thiếu chút nữa không còn mạng. Người mà cha bảo hộ nhưng người ta lại sẽ vì cha làm cái gì đây?"
Bùi Hạo Bân đương nhiên không có cách nào trả lời anh.
Bùi Xuyên lạnh lùng cong cong môi: "Làm người tốt thật là...... Thực không đáng giá a."
Vì lần đại nghĩa này, biến mình thành tàn phế, mẹ tái giá, cha biến thành người thực vật nguy hiểm. Bùi Xuyên đã lâu thật lâu không nhớ rõ một cảm giác ấm áp gia đình là cái gì rồi.
Cách một bức tường, Bùi Xuân Lệ cùng Lưu Đông đang cãi nhau.
Lưu Đông bất mãn cực kỳ: "Bà cô này, tôi cảnh cáo cô, loại ý tưởng này không thể có, lão tử tiền lương nuôi con của mình còn khó khăn, cô còn muốn đem tiểu tàn phế này nhận đến trong nhà, nhiều thêm một miệng ăn cơm tiêu dùng lớn hơn cô có biết không?"
Bùi Xuân Lệ bị chồng rống đến mức không dám lên tiếng, nhăn chặt mi: "Anh nhỏ giọng chút, đừng để Tiểu Xuyên nghe được."
"Nghe được thì như thế nào! Tóm lại cô nghĩ cũng đừng có nghĩ."
"Tình huống anh tôi hiện tại này...... Tiểu Xuyên còn chưa thành niên, dù sao cũng phải có người giúp đỡ chăm sóc đứa nhỏ này."
"Được được được, cô vĩ đại, cô muốn chăm sóc thì cô chăm sóc, cùng lắm thì ly hôn! Nó trưởng thành có thể làm cái gì, cô còn trông cậy vào nó nhiều ghê gớm? Nó không nổi nữa thì mẹ nó biết đem người tiếp đi,còn muốn người cô này nhọc lòng?"
"Anh sao lại không lương tâm như vậy, anh tôi trước kia giúp đỡ anh bao nhiêu? Anh hiện tại có công việc này vẫn là anh ấy hỗ trợ giới thiệu, Tiểu Xuyên hiện tại một người, giúp anh chăm sóc đứa con mấy năm thì làm sao?"
"Làm sao à?" Lưu Đông rống thật sự lớn tiếng, "Không có tiền, nuôi không nổi phế nhân! Lại lải nha lải nhải liền ly hôn, cô nuôi tiểu tử kia đi."
Bùi Xuân Lệ thân thể không tốt, cho nên vẫn luôn không đi làm, cũng bởi vậy ở nhà vẫn luôn kém hơn chồng một bậc. Trước kia Bùi Hạo Bân chính là sợ em gái sống không tốt, còn chủ động giới thiệu cho em rể một công việc tốt. Mặt ngoài xem người một nhà Bùi Xuân Lệ sống tốt hơn rất nhiều, chính là cứ như vậy, cũng làm người duy nhất trong nhà có thể kiếm tiền là Lưu Đông càng thêm ngang ngược, thế cho nên Bùi Xuân Lệ một chút quyền lên tiếng đều không có.
Hai người cãi cọ ầm ĩ rước lấy vô số người chú ý, Bùi Xuân Lệ da mặt rốt cuộc có chút mỏng, bà áy náy mà không hề cãi lại.
~~~
Bối Dao về nhà lập tức nói ra ý tưởng của cô rằng cô muốn đi thăm chú Bùi với Triệu Chi Lan. Triệu Chi Lan thở dài nói: "Cảnh sát Bùi là người tốt, một nhà bọn họ cũng thật không dễ dàng."
Nói trắng ra là trước khi Bùi Hạo Bân cùng Tưởng Văn Quyên ly hôn chẳng để lộ ra chút tiếng gió nào, đột nhiên nói ly hôn liền ly hôn, khiến hàng xóm vô cùng kinh ngạc.
Triệu Chi Lan nhìn nhìn sắc trời, khuyên bảo con gái: "Hôm nay không đi được rồi, đến bệnh viện nhân dân phải ngồi xe buýt hai tiếng, sau 10 giờ tối là không còn xe. Ngày mai con còn phải đi học, chờ con tan học rồi chúng ta cùng đến thăm. Ngày mai mẹ chuẩn bị chút quà, giữa trưa sẽ đến đón con."
Tuy trong lòng Bối Dao lo lắng nhưng cũng hiểu hiện tại thực sự không tiện đi.
Cũng may, tuy trong trí nhớ của cô thì lần "Sinh tử đại kiếp nạn" này của Bùi Hạo Bân tương đối mơ hồ, có điều cô cũng biết đời trước Bùi Hạo Bân nhất định sẽ tỉnh lại. Bởi vì chờ cô lên cấp ba, Bùi Hạo Bân cưới lần hai, mà nghe nói người phụ nữ kia mang theo con gái riêng đến ở nhà Bùi Xuyên, từ đây Bùi Xuyên liền rất ít khi về nhà.
Ngày hôm sau Bối Dao đến trường học, cô mới từ nhà bà ngoại trở về nên nhập học hơi muộn. Hầu như tất cả học sinh đều đã báo danh từ hôm qua vì thế Bối Dao tự mình đến nộp học phí cho thầy giáo.
Triệu Chi Lan đem học phí tỉ mỉ đếm hai lần rồi bỏ vào trong túi Bối Dao dặn: "Đừng đánh mất."
"Con đã biết."
Tháng hai, mấy bụi thạch lựu gần trường vốn diễm lệ nay lại phủ một mảnh xanh thẫm. Bối Dao lại lần nữa đi vào sân trường, ánh mắt cô nhìn thấy phần lớn nữ sinh đều lùn hơn mình. Cuối cùng cô cũng có cảm giác mình đã lên sơ tam.
Bối Dao đi nộp tiền học trước, chỗ đóng tiền bảo hiểm có một ô cửa nhỏ. Vì lúc này còn sớm nên cô giáo vụ vừa ngáp vừa hỏi: "Tên gì? Lớp nào? Phí bảo hiểm là ba mươi đồng, các loại học phí khác thì nộp cho chủ nhiệm lớp là được."
Bối Dao nộp xong phí bảo hiểm thì đi về lớp cất cặp sách, trong lớp lúc này chỉ có một nam sinh đang vùi đầu khổ học. Đó chính là lớp trưởng của bọn họ, tuy hắn rất cố gắng đọc sách nhưng đến lúc thi lại làm bài không tốt.
Lớp trưởng đắm chìm trong thế giới của mình, không phát hiện Bối Dao đi vào.
Bối Dao không quấy rầy hắn mà đi thẳng đến văn phòng của giáo viên. Vừa nãy cô thấy cửa vẫn chưa mở, chứng tỏ lúc này thầy giáo còn chưa tới văn phòng. Văn phòng giáo viên ở lầu hai, cây ngô đồng đang mọc chồi non, xinh xắn mà giãn ra trong nắng sớm.
Bối Dao cúi đầu nhìn đồng hồ, thầy giáo hẳn là sắp tới rồi cho nên cô cũng không vội vã về phòng học. Quả nhiên qua vài phút, một thầy giáo kẹp bao công văn đi lên tầng.
"Chào thầy ạ."
Thầy giáo nhìn thấy một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi đứng trước mặt mình, mặc một cái áo khoác màu xanh lá cây đơn giản, phía dưới là quần jean, gió thổi tóc mái của cô tạo ra một loại vẻ đẹp an bình nhu mỹ.
Mãi một lúc sau thầy giáo mới phản ứng lại, mang theo kinh ngạc cất giọng hỏi: "Bối Dao?"
Bối Dao dở khóc dở cười. Mỗi người nhìn thấy cô đều có cái phản ứng này, thầy Từng cũng không ngoại lệ. Đầu tiên là kinh diễm một phen, sau đó là đầu óc mất một lúc mới phản ứng lại, rồi phi thường gian nan mà đem cô cùng cái tên "Bối Dao" liên hệ với nhau.
"Thưa thầy, em tới nộp học phí ạ."
"Chờ một chút, để thầy mở cửa, vào đi."
Thầy chủ nhiệm của Bối Dao dạy ngữ văn, mắc bệnh chung là thích tán gẫu: "Bối Dao, học kỳ 1 em thi không tồi, theo thầy thấy thì chỉ cần duy trì thành tích này là em muốn vào Nhất, Tam, Lục Trung đều tương đối ổn. Chủ yếu là lúc đi thi tâm thái phải thoải mái, không cần khẩn trương, môn địa lý của em không tốt lắm, có vẻ như em thiên về khoa học hơn. Có rảnh thì em nói nhiều hơn, cùng giao lưu với thầy và các bạn."
"Cảm ơn thầy ạ."
Bối Dao biết tình huống của mình, cô đứng thứ ba trong lớp nhưng lại kém Bùi Xuyên đứng đầu đến 60 điểm.
Bùi Xuyên -- cái tên này chính là nổi danh toàn bộ sơ tam rồi. Anh ổn định đứng đầu toàn khối, các môn khoa học tự nhiên đều được 100 điểm, tổng thành tích hơn người xếp thứ hai đến 40 điểm. Dưới tình huống này Bối Dao chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Chờ Bối Dao đi rồi, thầy giáo mới rút từ trong ngăn kéo ra một tờ chứng minh thư, nhíu nhíu mày.
~~~
Lúc 7 giờ rưỡi, các bạn học lục tục tới.
Lúc Hoa Đình ngái ngủ mà đi vào phòng học mới phát hiện tất cả mọi người đang nhìn cái bàn số ba —— đó là chỗ ngồi của cô nàng cùng Bối Dao.
Thế cho nên Hoa Đình cũng trì độn mà nhìn qua: "......!"
Tháng hai đầu xuân, vạn vật thức tỉnh, cây ngô đồng cao lớn đầy chồi non và lá xanh, trên đó vẫn còn đọng sương mai. Thiếu nữ ngồi ở bàn thứ ba, đang cúi đầu đọc sách giáo khoa tiếng Anh. Hàng mi dài nhẹ rũ, môi tròn mượt đáng yêu, làn da trắng như sứ lộ ra nữ tính mềm ấm vô cùng phấn chấn.
Phản ứng đầu tiên của Hoa Đình chính là, tiểu tiên nữ này từ đâu ra, cũng quá tinh xảo quá đi mất. Sau đó trong đầu cô nàng "ông" một tiếng, lập tức thanh tỉnh.
Đây là bạn học ngồi cùng bàn với cô mà. Ngũ quan của Bối Dao vẫn như thế chỉ là vẻ bụ bẫm của trẻ con đã rút đi, lúc này cô hoàn toàn biến thành bộ dáng của thiếu nữ.
Bối Dao vén vén tóc mái bên tai, ngước mắt nhìn thấy Hoa Đình đang đứng bên cửa há miệng. Cô hơi hơi mỉm cười: "Hoa Đình, buổi sáng tốt lành."
Nội tâm Hoa Đình bị câu "tiên nữ cười với mình" spam đến quay cuồng, sau đó mới lắp bắp trả lời: "Chào, buổi sáng tốt lành."
Lúc phản ứng lại, Hoa Đình mới ngồi vào chỗ mình, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng được mà nhìn Bối Dao: "Cậu thật sự là Bối Dao sao?"
Từ sáng sớm Bối Dao đã bị rất nhiều người nhìn với ánh mắt như vậy nên cũng quen rồi, cô chỉ chỉ cười nói: "Không giống sao?"
"Giống thì vẫn giống nhưng...... Cái loại cảm giác này hoàn toàn không giống nhau." Hoa Đình kinh ngạc cảm thán nói, "Khi còn học tiểu học ánh mắt tớ nhìn quả thực không sai, cậu lớn lên còn xinh đẹp hơn cả Thường Tuyết."
Hoa Đình vốn dĩ có chút quẫn bách với phản ứng ngây ngốc của mình, nhưng khi nhìn thấy các bạn xung quanh hoặc kinh ngạc đến ngây người, lại có cả nghi hoặc, mộng bức, ánh mắt kinh diễm mà nhìn về đây thì về sau Hoa Đình lại cảm thấy hết sức vui mừng.
Không phải chỉ có chính mình kinh ngạc, có gì mà mất mặt chứ. Hoa Đình loáng thoáng nghe thấy tiếng hai nữ sinh phía sau thảo luận: "Bối Dao gầy đi thật là xinh đẹp."
"Đúng vậy, cô ấy vốn dĩ đã trắng, chân cũng gầy, đẹp quá. Mình cũng muốn gầy hơn."
Vẻ đẹp như vậy có tác động quá lớn, mọi người theo bản năng nhìn "hoa khôi" trước đây của lớp là Phương Mẫn Quân.
Phương Mẫn Quân lấy ra một quyển sách, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng cũng không để ý như trong tưởng tượng của mình. Từ lâu trước đây khi cô ta nhìn thấy ngũ quan xuất chúng của Bối Dao thì đã lo lắng sẽ có ngày này. Nhưng lúc ngày này đến thật sự đến thì Phương Mẫn Quân lại cảm thấy trời cao cho một nữ sinh như Bối Dao vẻ mỹ mạo như vậy mới là công bằng nhất. Như Thượng Mộng Nhàn lớn lên xinh đẹp nhưng lại làm ra chuyện không giống người kia mới làm người sốt ruột.
~~~
Bùi Xuyên đạp lên sương lạnh sáng sớm mà đi vào trường học. Còn chưa đến phòng học anh đã nghe được tiếng đám nam sinh nói về Bối Dao vọng ra từ WC.
"Tớ cảm thấy cô ấy còn đẹp hơn Thượng Mộng Nhàn kia......"
"Tớ cũng cảm thấy thế."
Các nam sinh vừa nhìn thấy Bùi Xuyên đến thì lập tức ngừng đề tài, không khí chớp mắt an tĩnh xuống. Bùi Xuyên nhìn thẳng phía trước, tiếp tục đi về phía phòng học.
Thính lực của Bùi Xuyên rất tốt, lúc sắp tới cửa đã nghe thấy bọn họ nói ——
"Cậu ta là hàng xóm của Bối Dao đúng không? Rất thân thuộc hả?"
"Đừng nghĩ đáng khinh như vậy, Thượng Mộng Nhàn kia còn không thích hắn, đừng nói đến Bối Dao."
Thần sắc Bùi Xuyên nhàn nhạt, anh đứng ở trước cửa nhìn lại.
Lúc đó ánh sáng mặt trời mới còn đang ở bên chân trời, Bối Dao đã lâu không thấy lúc này đang chống cằm đọc sách, trong phòng học vô cùng an tĩnh. Cô chỉ cần ngồi đó đã động lòng người hơn toàn bộ xuân sắc xung quanh.
Năm nay mùa xuân tới muộn, có lẽ bảy phần xuân sắc đều lặng lẽ đến bên người cô mà vội vàng xum xoe. Cô hình như cảm nhận được nên ngước mắt nhìn lại đây. Bùi Xuyên nhìn thấy một đôi mắt như lưu ly trong trẻo sâu thẳm. Đôi mắt kia nhìn thấy anh lập tức cười, mang theo trong trẻo và ôn nhu duy nhất.
Bùi Xuyên.
Năm mới thật nhiều may mắn nha.
Anh bị dung nhan của cô lay động đáy mắt, hồi lâu sau mới rũ mắt xuống. Sắc môi Bùi Xuyên lại tái nhợt thêm hai phần. Lúc anh ngồi xuống ghế của mình thì nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Trong lòng anh lại dâng lên một loại chua xót bi ai không thể tả nổi.
Cô đã trưởng thành, còn đẹp hơn nhiều lần so với trong tưởng tượng và trong giấc mơ của anh. Bất kỳ từ ngữ nào dùng để hình dung cô cũng đều tái nhợt vô lực.
Cô đã trưởng thành, không còn là cô gái nhỏ đáng thương hề hề đau sẽ muốn khóc, mà anh thì vẫn là Bùi Xuyên của năm đó, trái tim lạnh lùng, cuộn mình trong thế giới âm u tàn phế.
Cô ở dưới ánh mặt trời rực rỡ còn anh đã sớm ở nơi vực sâu không nhìn thấy đáy.
Cả buổi tự học hôm đó Bùi Xuyên đọc sách nhưng không chữ nào vào đầu. Có điều anh không thất thần nhìn cô như những bạn học khác.
Lúc chuông tan học vang lên, anh khép sách lại, đi xuống tầng.
Trong văn phòng giáo viên, chủ nhiệm của bọn họ đang soạn bài.
"Thưa thầy."
"Là Bùi Xuyên hả?"
Bùi Xuyên đáp lời, sau đó bình tĩnh nói: "Trong kỳ nghỉ thầy có gọi cho em về việc tiếp nhập tiến cử của nhà trường đi học ở Tam Trung. Lúc ấy nhà em xảy ra chuyện nên em cự tuyệt, bây giờ nghiêm túc nghĩ lại thì em thấy mình cũng không nên phụ tâm ý của thầy và nhà trường. Em muốn hỏi là em còn có thể đi Tam Trung không ạ?"
Thầy giáo ngẩn người. Lúc trước ông gọi điện cho Bùi Xuyên thì thiếu niên này lập tức cự tuyệt, ông còn tưởng hắn có trường khác muốn thi vào, bởi vì dù sao tiến cử đi học thì sẽ không có quyền lựa chọn quyền lợi. Không nghĩ tới Bùi Xuyên chỉ vì chuyện trong nhà nên mới không suy xét kỹ càng.
"Đương nhiên có thể, đơn thầy vẫn giữ ở đây, cũng chưa chính thức bàn bạc với bên kia. Mọi thứ vẫn còn kịp, nhưng em thực sự muốn vào Tam Trung sao?"
"Em nghĩ kỹ rồi."
Thiếu niên vươn bàn tay thon dài gầy ốm mà nhận lấy tờ đơn: "Cảm ơn thầy." Anh dừng một chút, nói, "Thầy, cha em bị thương trong lúc làm việc, hiện tại vẫn đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện. Nếu được cử đi học, em có thể nghỉ một thời gian ở nhà để chăm sóc cho ông ấy không ạ?"
"Thầy, cuối cùng em xin nhờ thầy một việc. Thầy đừng nói với các bạn là em được đề cử đi học ở Tam Trung."
Bùi Xuyên đi ra khỏi văn phòng, rũ mắt nhìn tờ đơn trong tay. Hoa thủy tiên trong vườn trường nở rộ, khoe vẻ đẹp thanh lệ vô song.
Hắn nhớ rõ một năm trước Bối Dao nói với mình cô muốn học ở Lục Trung, bởi vì nơi đó gần nhà, bầu không khí cũng tốt.
Bùi Xuyên cầm tờ đơn, không về phòng học mà đi thẳng ra ngoài cổng trường.
Thật tiếc, chỉ sợ là anh không có cách nào tiếp tục dính lấy cô.
Chỉ sợ là chính cô cũng không biết hiện giờ mình có bao nhiêu nổi bật, thừa dịp anh còn sót lại chút lương tri thì anh nên tránh xa ra, không nên kéo cô cùng xuống địa ngục.
Một cô gái như cô, về sau mặc kệ là ở bên ai cũng sẽ được yêu thương.
~~~
Bối Dao phát hiện vị trí bàn đầu vẫn luôn trống không. Cô hoang mang mà nhíu mày. Cô thật vất vả mới trở lại, còn chưa chào hỏi Bùi Xuyên đâu.
Cũng may là sau khi tan học buổi chiều, Triệu Chi Lan quả nhiên đã đứng ở bên ngoài trường học chờ cô.
Lúc này mới 5 giờ, Triệu Chi Lan xách theo một giỏ trái cây nặng trĩu, Bối Dao vội vàng giúp bà cùng nhau xách.
"Chúng ta không ăn cơm chiều nữa, tranh thủ thời gian này đi thăm chú Bùi, nếu không sợ là sẽ không kịp bắt xe về. Đợi lát nữa gặp mặt xong về nhà mẹ làm chút đồ ăn là được."
Bối Dao đương nhiên không có ý kiến gì.
Lúc hai mẹ con đến bệnh viện thì Bùi Xuyên đang ở bên cửa sổ đọc sách.
Đây là sách mà bệnh nhân trước ở phòng này để lại, anh cũng chỉ tùy tiện cầm lên xem thôi.
Thiếu nữ cất giọng giòn tan mà gọi anh: "Bùi Xuyên!"
Trong không khí đều có hơi thở ngọt ngào của cô. Anh ngước mắt nhìn về phía cửa mới thấy nó đã bị người ta mở ra. Bối Dao mặc một cái áo khoác màu xanh lá cây, như chồi non mùa xuân, xách theo giỏ quà thở hồng hộc nói, "Em và mẹ đến thăm chú Bùi."
Anh dời mắt, dừng ở trên người Triệu Chi Lan nói: "Chào dì Triệu." Sau đó anh nhận đồ trong tay hai mẹ con. Lúc nhận quả táo trên tay Bối Dao, ánh mắt anh dừng trên đầu ngón tay phấn hồng của cô một chút, sau đó né tránh không chạm vào tay cô mà cầm lấy quả táo.
"Aizzz." Triệu Chi Lan thở dài, sau đó nói, "Ngượng ngùng quá Tiểu Xuyên, hôm qua dì Triệu mới trở về nên mới biết chuyện này. Cháu không cần lo lắng, ba cháu nhất định sẽ tỉnh lại. Ông trời đều có mắt, ai là người tốt người xấu ông ấy đều rõ ràng. Cảnh sát Bùi vì nước vì dân, nhất định sẽ bình an."
Sắc mặt Bùi Xuyên bình tĩnh: "Cảm ơn dì Triệu."
"Bùi Xuyên." Bối Dao lấy từ trong túi áo ra một cái bùa bình an màu vàng, nhẹ giọng nói, "Đây là em và bà ngoại đi cầu ở miếu Hư Vô sơn được, nghe nói rất linh nghiệm. Hiện tại em để lại cho chú Bùi, hy vọng chú ấy sớm ngày khỏi bệnh."
Anh không nhìn cô, lên tiếng, không cự tuyệt mà nhận lấy trước mặt Triệu Chi Lan.
Bối Dao có rất nhiều chuyện muốn hỏi, ví dụ như hôm nay tại sao anh chỉ vừa mới đến học đã đi rồi, nhưng mẹ ở đây nên cô không dám hỏi.
Triệu Chi Lan nhìn thấy Bùi Xuyên thì có chút mềm lòng: "Bùi Xuyên à, dì không làm được nhiều việc, nhưng nếu cháu về nhà thì lúc nào cũng có thể tới nhà dì ăn cơm. Về sau trong nhà có đồ ăn ngon dì sẽ để Bối Dao mang vào bệnh viện cho cháu."
Bùi Xuyên lắc lắc đầu: "Cảm ơn dì Triệu nhưng không cần đâu, có cô cháu nấu cơm rồi ạ."
Triệu Chi Lan rốt cuộc chỉ là hàng xóm, so không được với người cô là người thân, vì thế bà cũng không miễn cưỡng. Sau khi nói vài lời an ủi bà mang theo Bối Dao rời đi.
Bùi Xuyên nhìn theo hai người rời đi.
Bóng dáng thướt tha lả lướt của thiếu nữ đi xa dần. Cứ đi được vài bước cô lại quay đầu lại, ánh mắt anh nhìn con gấu trúc nhỏ trên cặp của cô, không dám nhìn vào đôi mắt như lưu ly kia của cô.
Chờ bọn họ đi xa, anh mở tay ra nhìn bùa bình an Bối Dao đưa, bên trên còn lưu lại hơi ấm của cô.
Bùi Xuyên đem nó đặt ở bên mép giường của Bùi Hạo Bân.
Mau đứng lên đi cha.
Có khả năng cha không biết được con trai mình sống những ngày này thế nào, cũng không biết được con mình đã từ bỏ những gì đâu.
~~~
Sơ tam trở nên bận bận rộn rộn nhưng Bối Dao phát hiện ra kể từ ngày đó Bùi Xuyên không hề đi học. Thầy giáo đứng ra giải thích với cả lớp rằng: "Bạn học Bùi Xuyên có thành tích ưu tú nên được trường học tiến cử đi học cao trung rồi."
Lớp học rộ lên tiếng hâm mộ.
Hoa Đình cũng nói: "Cậu ấy thật lợi hại quá, được cử đi học thì chắc chắn được vào Nhất, Tam hoặc Lục Trung rồi. Có người vì thi được vào đó mà học đến sức cùng lực kiệt, có người cứ thế nhẹ nhàng đã được vào, đến thi cũng chẳng cần thi, thật hâm mộ quá đi."
Bối Dao đang bơm mực nói: "Ba vị trí đầu khối đều được nhận đãi ngộ đặc biệt, hâm mộ không nổi đâu."
Bối Dao cũng không biết Bùi Xuyên rốt cuộc học ở trường nào, trong trí nhớ của cô thì Bùi Xuyên lớn hơn cô một lớp, cũng học ở Lục Trung, lần này chắc cũng là Lục Trung đúng không?
Đầu tháng sáu, mùa hè đã đến, Bùi gia rốt cuộc nghênh đón một tin tức tốt —— Bùi Hạo Bân tỉnh.
Ông ấy nằm trên giường bệnh gần bốn tháng, thậm chí đến lúc bác sỹ cũng cảm thấy hy vọng xa vời thì ông ấy cũng tỉnh lại.
Sau khi Bùi Hạo Bân tỉnh lại thì Bùi Xuyên về nhà để lấy quần áo tắm rửa. Dù không muốn thừa nhận nhưng anh liếc mắt một cái vẫn nhìn thấy Bối Dao đang ở trong vườn hoa của tiểu khu.
Cũng không biết ý tưởng ban đầu là của ai nhưng vườn hoa phía trước tiểu khu bị dân cư ở đây bắt đầu trồng hành, gừng, tỏi. Bối Dao lúc này đang bị Triệu Chi Lan đuổi xuống dưới cắt hành mang về.
Cô mặc một cái váy liền áo màu trắng, hơi rộng, khiến cẳng chân cô lộ ra càng thêm tinh tế trắng nõn.
Mắt cá chân cô nhỏ bé tinh xảo, trời tháng 6 ở thành phố C đã rất nóng, mặt trời gữa trưa treo cao, cô vội cắt hành sau đó đứng lên, lúc thấy Bùi Xuyên rất vui.
"Bùi Xuyên! Cậu trở lại rồi, tớ nghe nói là chú Bùi đã tỉnh rồi."
"Ừ." Anh rũ mắt, nhưng lại không thể không thấy đôi xăng đan của cô dính bùn.
Thiếu nữ đi một đôi xăng đan màu vàng nhạt, đôi chân nhỏ lả lướt đáng yêu, ngón chân như là những cây măng nhỏ, mũi chân lại có chút hồng nhạt. Chúng đáng thương lại đáng yêu, làm người ta thậm chí muốn ngồi xổm xuống nhẹ nhàng lau đi vết bùn dính trên đôi xăng đan của cô.
Anh nhíu mày, cuối cùng không thể không nhìn vào mắt cô.
Từ nhỏ đến lớn cô đều có chút vụng về ngây ngốc, vậy nên cô không nhìn ra được chút bực bội cùng cục súc của anh, ngược lại vui vẻ cực kỳ: "Tớ nghe thầy giáo nói cậu được tiến cử thẳng lên cao trung. Chúc mừng cậu, mà trường cậu được cử đi học là Lục Trung sao?"
Thầy giáo đã giữ đúng lời hứa, không nói cho bất kỳ ai trường anh sắp đi là Tam Trung.
Anh đến gần rồi nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của cô, bình tĩnh mà nói dối: "Đúng vậy."
Cô vui sướng nói: "Qua năm ngày nữa là tớ cũng thi. Tớ muốn học chung một trường với cậu. Đến lúc đó tớ cũng điền vào Lục Trung, chúng ta lại có thể làm bạn cùng trường, nói không chừng còn có thể được học cùng một lớp nữa đó!"
"Ừ."
"Bùi Xuyên." Cô lau mồ hôi trên trán, không biết là mình đã cọ một ít bùn lên mặt, "Mẹ tớ trồng hành, cậu có muốn một ít không?"
"Không cần."
"A, vậy đợi tớ thi xong sẽ tới thăm cậu và chú Bùi nhé."
Bùi Xuyên cầm chìa khóa nhà mình, xoay người rời đi, thẳng đến khi cỗ hương thơm đinh hương từ trên người thiếu nữ nhạt đi, thì cơ bắp căng chặt của anh mới có chút thả lỏng.
Từ nhỏ đến lớn, anh không phải chưa từng khẩu thị tâm phi lừa gạt cô, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói dối cô về một việc quan trọng như vậy.
Trong lòng Bối Dao tràn đầy vui sướng cho rằng Bùi Xuyên cũng học ở Lục Trung, nhưng không bao lâu nữa cô sẽ phát hiện ra anh lừa cô. Anh học ở Tam Trung, còn cô ở Lục Trung. Về sau cô sẽ ở nơi ánh sáng ngập tràn mà vui vẻ sống cuộc đời mình. Thượng Mộng Nhàn có chút tư sắc như vậy mà có thể làm hoa hậu giảng đường, anh không cần nghĩ cũng biết thiếu nữ sau lưng mình sẽ được hoan nghênh nhiều như thế nào.
Mà anh sẽ chỉ còn một mình, sẽ không cần cố kỵ bất cứ thứ gì, ở trong góc tối ẩm ướt âm u mà lớn lên.
Bùi Xuyên cầm chìa khóa mở cửa.
Sau khi cô phát hiện anh lừa cô thì cô chắc sẽ không bao giờ muốn để ý đến anh nữa. Nếu đã chú định cả đời này không chiếm được thì ngay từ đầu không cần suy nghĩ làm gì.
Ngày 13 tháng 6, thành phố C tiến hành ngày thi đầu tiên vào cao trung.
Mặt trời mùa hạ lên cao, năm này phòng thi vẫn chưa có điều hòa, các thí sinh mồ hôi ướt đẫm nhưng mọi người đều vô cùng chuyên tâm làm bài.
Ngày 14 thi xong, các thí sinh đều được phát một tờ đơn để bọn họ điền nguyện vọng khi chưa có điểm. Mỗi người căn cứ theo việc tự đánh giá trình độ của mình mà điền trường học mình vừa ý.
Bối Dao thi không tồi vì thế cô nhẹ nhàng đặt bút viết một cách nghiêm túc lên tờ nguyện vọng — Lục Trung của thành phố C.
Gió xuân thổi qua làm bông tuyết lạnh băng hỗn loạn rơi xuống, Bùi Xuyên đóng lại cửa sổ, nhìn các đồng nghiệp của cha bước đi vội vàng mà rời đi, phòng bệnh còn mang theo hương hoa, hỗn tạp với mùi nước sát trùng bệnh viện, hội tụ thành làm người ta thấy khó thở.
Một nam nhân trung niên từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, hùng hùng hổ hổ: "Thời tiết chết tiệt này, đầu xuân còn lạnh như vậy."
Hắn nhìn thấy Bùi Xuyên, cũng không chút nào để ý, từ đầu giường cầm một quả chuối lột ăn: "Đồng nghiệp của ba ngươi tốt xấu gì cũng là kẻ có tiền, như thế nào tặng đồ keo kiệt như vậy, có đưa bao lì xì không?"
Tròng mắt Bùi Xuyên đen nhánh lẳng lặng mà nhìn hắn, nam nhân rốt cuộc có chút không được tự nhiên, từ trên chỗ ngồi ngồi dậy.
Trong chốc lát một người phụ nữ bưng hộp cơm đi vào, Bùi Xuân Lệ năm nay 35 tuổi, khuôn mặt lại tiều tụy như là người 45 tuổi. Bà vào cửa vội vàng nói: "Tiểu Xuyên đói bụng chưa, cô làm đồ ăn cho con, còn nấu canh gà nữa, mau tới đây ăn cơm."
Bùi Xuyên đi qua, người phụ nữ đem hai hộp cơm mở ra, đều là làm cho Bùi Xuyên ăn. Thiếu niên trầm mặc một lát, cầm lấy chiếc đũa ăn cơm, tiếng nói anh khàn khàn: "Cảm ơn cô."
"Ai, người một nhà đừng nói cảm ơn, cha con để đấy cô lo cho."
Giờ phút này đã sang buổi chiều một chút, Bùi Xuyên cơm nước xong, lại chủ động đem hộp cơm rửa sạch.
Tuy rằng Bùi Xuân Lệ nói Bùi Hạo Bân nơi này có bà chăm sóc, nhưng là Bùi Xuyên ăn xong liền lấy nước ấm, đi qua lau tay với mặt cho cha.
Bùi Hạo Bân nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt.
Phòng bệnh an an tĩnh tĩnh, Bùi Xuyên nhìn khuôn mặt kiên nghị của Bùi Hạo Bân, nhẹ giọng nói: "Cha, người xem người vì xã hội trị an thiếu chút nữa không còn mạng. Người mà cha bảo hộ nhưng người ta lại sẽ vì cha làm cái gì đây?"
Bùi Hạo Bân đương nhiên không có cách nào trả lời anh.
Bùi Xuyên lạnh lùng cong cong môi: "Làm người tốt thật là...... Thực không đáng giá a."
Vì lần đại nghĩa này, biến mình thành tàn phế, mẹ tái giá, cha biến thành người thực vật nguy hiểm. Bùi Xuyên đã lâu thật lâu không nhớ rõ một cảm giác ấm áp gia đình là cái gì rồi.
Cách một bức tường, Bùi Xuân Lệ cùng Lưu Đông đang cãi nhau.
Lưu Đông bất mãn cực kỳ: "Bà cô này, tôi cảnh cáo cô, loại ý tưởng này không thể có, lão tử tiền lương nuôi con của mình còn khó khăn, cô còn muốn đem tiểu tàn phế này nhận đến trong nhà, nhiều thêm một miệng ăn cơm tiêu dùng lớn hơn cô có biết không?"
Bùi Xuân Lệ bị chồng rống đến mức không dám lên tiếng, nhăn chặt mi: "Anh nhỏ giọng chút, đừng để Tiểu Xuyên nghe được."
"Nghe được thì như thế nào! Tóm lại cô nghĩ cũng đừng có nghĩ."
"Tình huống anh tôi hiện tại này...... Tiểu Xuyên còn chưa thành niên, dù sao cũng phải có người giúp đỡ chăm sóc đứa nhỏ này."
"Được được được, cô vĩ đại, cô muốn chăm sóc thì cô chăm sóc, cùng lắm thì ly hôn! Nó trưởng thành có thể làm cái gì, cô còn trông cậy vào nó nhiều ghê gớm? Nó không nổi nữa thì mẹ nó biết đem người tiếp đi,còn muốn người cô này nhọc lòng?"
"Anh sao lại không lương tâm như vậy, anh tôi trước kia giúp đỡ anh bao nhiêu? Anh hiện tại có công việc này vẫn là anh ấy hỗ trợ giới thiệu, Tiểu Xuyên hiện tại một người, giúp anh chăm sóc đứa con mấy năm thì làm sao?"
"Làm sao à?" Lưu Đông rống thật sự lớn tiếng, "Không có tiền, nuôi không nổi phế nhân! Lại lải nha lải nhải liền ly hôn, cô nuôi tiểu tử kia đi."
Bùi Xuân Lệ thân thể không tốt, cho nên vẫn luôn không đi làm, cũng bởi vậy ở nhà vẫn luôn kém hơn chồng một bậc. Trước kia Bùi Hạo Bân chính là sợ em gái sống không tốt, còn chủ động giới thiệu cho em rể một công việc tốt. Mặt ngoài xem người một nhà Bùi Xuân Lệ sống tốt hơn rất nhiều, chính là cứ như vậy, cũng làm người duy nhất trong nhà có thể kiếm tiền là Lưu Đông càng thêm ngang ngược, thế cho nên Bùi Xuân Lệ một chút quyền lên tiếng đều không có.
Hai người cãi cọ ầm ĩ rước lấy vô số người chú ý, Bùi Xuân Lệ da mặt rốt cuộc có chút mỏng, bà áy náy mà không hề cãi lại.
~~~
Bối Dao về nhà lập tức nói ra ý tưởng của cô rằng cô muốn đi thăm chú Bùi với Triệu Chi Lan. Triệu Chi Lan thở dài nói: "Cảnh sát Bùi là người tốt, một nhà bọn họ cũng thật không dễ dàng."
Nói trắng ra là trước khi Bùi Hạo Bân cùng Tưởng Văn Quyên ly hôn chẳng để lộ ra chút tiếng gió nào, đột nhiên nói ly hôn liền ly hôn, khiến hàng xóm vô cùng kinh ngạc.
Triệu Chi Lan nhìn nhìn sắc trời, khuyên bảo con gái: "Hôm nay không đi được rồi, đến bệnh viện nhân dân phải ngồi xe buýt hai tiếng, sau 10 giờ tối là không còn xe. Ngày mai con còn phải đi học, chờ con tan học rồi chúng ta cùng đến thăm. Ngày mai mẹ chuẩn bị chút quà, giữa trưa sẽ đến đón con."
Tuy trong lòng Bối Dao lo lắng nhưng cũng hiểu hiện tại thực sự không tiện đi.
Cũng may, tuy trong trí nhớ của cô thì lần "Sinh tử đại kiếp nạn" này của Bùi Hạo Bân tương đối mơ hồ, có điều cô cũng biết đời trước Bùi Hạo Bân nhất định sẽ tỉnh lại. Bởi vì chờ cô lên cấp ba, Bùi Hạo Bân cưới lần hai, mà nghe nói người phụ nữ kia mang theo con gái riêng đến ở nhà Bùi Xuyên, từ đây Bùi Xuyên liền rất ít khi về nhà.
Ngày hôm sau Bối Dao đến trường học, cô mới từ nhà bà ngoại trở về nên nhập học hơi muộn. Hầu như tất cả học sinh đều đã báo danh từ hôm qua vì thế Bối Dao tự mình đến nộp học phí cho thầy giáo.
Triệu Chi Lan đem học phí tỉ mỉ đếm hai lần rồi bỏ vào trong túi Bối Dao dặn: "Đừng đánh mất."
"Con đã biết."
Tháng hai, mấy bụi thạch lựu gần trường vốn diễm lệ nay lại phủ một mảnh xanh thẫm. Bối Dao lại lần nữa đi vào sân trường, ánh mắt cô nhìn thấy phần lớn nữ sinh đều lùn hơn mình. Cuối cùng cô cũng có cảm giác mình đã lên sơ tam.
Bối Dao đi nộp tiền học trước, chỗ đóng tiền bảo hiểm có một ô cửa nhỏ. Vì lúc này còn sớm nên cô giáo vụ vừa ngáp vừa hỏi: "Tên gì? Lớp nào? Phí bảo hiểm là ba mươi đồng, các loại học phí khác thì nộp cho chủ nhiệm lớp là được."
Bối Dao nộp xong phí bảo hiểm thì đi về lớp cất cặp sách, trong lớp lúc này chỉ có một nam sinh đang vùi đầu khổ học. Đó chính là lớp trưởng của bọn họ, tuy hắn rất cố gắng đọc sách nhưng đến lúc thi lại làm bài không tốt.
Lớp trưởng đắm chìm trong thế giới của mình, không phát hiện Bối Dao đi vào.
Bối Dao không quấy rầy hắn mà đi thẳng đến văn phòng của giáo viên. Vừa nãy cô thấy cửa vẫn chưa mở, chứng tỏ lúc này thầy giáo còn chưa tới văn phòng. Văn phòng giáo viên ở lầu hai, cây ngô đồng đang mọc chồi non, xinh xắn mà giãn ra trong nắng sớm.
Bối Dao cúi đầu nhìn đồng hồ, thầy giáo hẳn là sắp tới rồi cho nên cô cũng không vội vã về phòng học. Quả nhiên qua vài phút, một thầy giáo kẹp bao công văn đi lên tầng.
"Chào thầy ạ."
Thầy giáo nhìn thấy một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi đứng trước mặt mình, mặc một cái áo khoác màu xanh lá cây đơn giản, phía dưới là quần jean, gió thổi tóc mái của cô tạo ra một loại vẻ đẹp an bình nhu mỹ.
Mãi một lúc sau thầy giáo mới phản ứng lại, mang theo kinh ngạc cất giọng hỏi: "Bối Dao?"
Bối Dao dở khóc dở cười. Mỗi người nhìn thấy cô đều có cái phản ứng này, thầy Từng cũng không ngoại lệ. Đầu tiên là kinh diễm một phen, sau đó là đầu óc mất một lúc mới phản ứng lại, rồi phi thường gian nan mà đem cô cùng cái tên "Bối Dao" liên hệ với nhau.
"Thưa thầy, em tới nộp học phí ạ."
"Chờ một chút, để thầy mở cửa, vào đi."
Thầy chủ nhiệm của Bối Dao dạy ngữ văn, mắc bệnh chung là thích tán gẫu: "Bối Dao, học kỳ 1 em thi không tồi, theo thầy thấy thì chỉ cần duy trì thành tích này là em muốn vào Nhất, Tam, Lục Trung đều tương đối ổn. Chủ yếu là lúc đi thi tâm thái phải thoải mái, không cần khẩn trương, môn địa lý của em không tốt lắm, có vẻ như em thiên về khoa học hơn. Có rảnh thì em nói nhiều hơn, cùng giao lưu với thầy và các bạn."
"Cảm ơn thầy ạ."
Bối Dao biết tình huống của mình, cô đứng thứ ba trong lớp nhưng lại kém Bùi Xuyên đứng đầu đến 60 điểm.
Bùi Xuyên -- cái tên này chính là nổi danh toàn bộ sơ tam rồi. Anh ổn định đứng đầu toàn khối, các môn khoa học tự nhiên đều được 100 điểm, tổng thành tích hơn người xếp thứ hai đến 40 điểm. Dưới tình huống này Bối Dao chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Chờ Bối Dao đi rồi, thầy giáo mới rút từ trong ngăn kéo ra một tờ chứng minh thư, nhíu nhíu mày.
~~~
Lúc 7 giờ rưỡi, các bạn học lục tục tới.
Lúc Hoa Đình ngái ngủ mà đi vào phòng học mới phát hiện tất cả mọi người đang nhìn cái bàn số ba —— đó là chỗ ngồi của cô nàng cùng Bối Dao.
Thế cho nên Hoa Đình cũng trì độn mà nhìn qua: "......!"
Tháng hai đầu xuân, vạn vật thức tỉnh, cây ngô đồng cao lớn đầy chồi non và lá xanh, trên đó vẫn còn đọng sương mai. Thiếu nữ ngồi ở bàn thứ ba, đang cúi đầu đọc sách giáo khoa tiếng Anh. Hàng mi dài nhẹ rũ, môi tròn mượt đáng yêu, làn da trắng như sứ lộ ra nữ tính mềm ấm vô cùng phấn chấn.
Phản ứng đầu tiên của Hoa Đình chính là, tiểu tiên nữ này từ đâu ra, cũng quá tinh xảo quá đi mất. Sau đó trong đầu cô nàng "ông" một tiếng, lập tức thanh tỉnh.
Đây là bạn học ngồi cùng bàn với cô mà. Ngũ quan của Bối Dao vẫn như thế chỉ là vẻ bụ bẫm của trẻ con đã rút đi, lúc này cô hoàn toàn biến thành bộ dáng của thiếu nữ.
Bối Dao vén vén tóc mái bên tai, ngước mắt nhìn thấy Hoa Đình đang đứng bên cửa há miệng. Cô hơi hơi mỉm cười: "Hoa Đình, buổi sáng tốt lành."
Nội tâm Hoa Đình bị câu "tiên nữ cười với mình" spam đến quay cuồng, sau đó mới lắp bắp trả lời: "Chào, buổi sáng tốt lành."
Lúc phản ứng lại, Hoa Đình mới ngồi vào chỗ mình, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng được mà nhìn Bối Dao: "Cậu thật sự là Bối Dao sao?"
Từ sáng sớm Bối Dao đã bị rất nhiều người nhìn với ánh mắt như vậy nên cũng quen rồi, cô chỉ chỉ cười nói: "Không giống sao?"
"Giống thì vẫn giống nhưng...... Cái loại cảm giác này hoàn toàn không giống nhau." Hoa Đình kinh ngạc cảm thán nói, "Khi còn học tiểu học ánh mắt tớ nhìn quả thực không sai, cậu lớn lên còn xinh đẹp hơn cả Thường Tuyết."
Hoa Đình vốn dĩ có chút quẫn bách với phản ứng ngây ngốc của mình, nhưng khi nhìn thấy các bạn xung quanh hoặc kinh ngạc đến ngây người, lại có cả nghi hoặc, mộng bức, ánh mắt kinh diễm mà nhìn về đây thì về sau Hoa Đình lại cảm thấy hết sức vui mừng.
Không phải chỉ có chính mình kinh ngạc, có gì mà mất mặt chứ. Hoa Đình loáng thoáng nghe thấy tiếng hai nữ sinh phía sau thảo luận: "Bối Dao gầy đi thật là xinh đẹp."
"Đúng vậy, cô ấy vốn dĩ đã trắng, chân cũng gầy, đẹp quá. Mình cũng muốn gầy hơn."
Vẻ đẹp như vậy có tác động quá lớn, mọi người theo bản năng nhìn "hoa khôi" trước đây của lớp là Phương Mẫn Quân.
Phương Mẫn Quân lấy ra một quyển sách, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng cũng không để ý như trong tưởng tượng của mình. Từ lâu trước đây khi cô ta nhìn thấy ngũ quan xuất chúng của Bối Dao thì đã lo lắng sẽ có ngày này. Nhưng lúc ngày này đến thật sự đến thì Phương Mẫn Quân lại cảm thấy trời cao cho một nữ sinh như Bối Dao vẻ mỹ mạo như vậy mới là công bằng nhất. Như Thượng Mộng Nhàn lớn lên xinh đẹp nhưng lại làm ra chuyện không giống người kia mới làm người sốt ruột.
~~~
Bùi Xuyên đạp lên sương lạnh sáng sớm mà đi vào trường học. Còn chưa đến phòng học anh đã nghe được tiếng đám nam sinh nói về Bối Dao vọng ra từ WC.
"Tớ cảm thấy cô ấy còn đẹp hơn Thượng Mộng Nhàn kia......"
"Tớ cũng cảm thấy thế."
Các nam sinh vừa nhìn thấy Bùi Xuyên đến thì lập tức ngừng đề tài, không khí chớp mắt an tĩnh xuống. Bùi Xuyên nhìn thẳng phía trước, tiếp tục đi về phía phòng học.
Thính lực của Bùi Xuyên rất tốt, lúc sắp tới cửa đã nghe thấy bọn họ nói ——
"Cậu ta là hàng xóm của Bối Dao đúng không? Rất thân thuộc hả?"
"Đừng nghĩ đáng khinh như vậy, Thượng Mộng Nhàn kia còn không thích hắn, đừng nói đến Bối Dao."
Thần sắc Bùi Xuyên nhàn nhạt, anh đứng ở trước cửa nhìn lại.
Lúc đó ánh sáng mặt trời mới còn đang ở bên chân trời, Bối Dao đã lâu không thấy lúc này đang chống cằm đọc sách, trong phòng học vô cùng an tĩnh. Cô chỉ cần ngồi đó đã động lòng người hơn toàn bộ xuân sắc xung quanh.
Năm nay mùa xuân tới muộn, có lẽ bảy phần xuân sắc đều lặng lẽ đến bên người cô mà vội vàng xum xoe. Cô hình như cảm nhận được nên ngước mắt nhìn lại đây. Bùi Xuyên nhìn thấy một đôi mắt như lưu ly trong trẻo sâu thẳm. Đôi mắt kia nhìn thấy anh lập tức cười, mang theo trong trẻo và ôn nhu duy nhất.
Bùi Xuyên.
Năm mới thật nhiều may mắn nha.
Anh bị dung nhan của cô lay động đáy mắt, hồi lâu sau mới rũ mắt xuống. Sắc môi Bùi Xuyên lại tái nhợt thêm hai phần. Lúc anh ngồi xuống ghế của mình thì nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Trong lòng anh lại dâng lên một loại chua xót bi ai không thể tả nổi.
Cô đã trưởng thành, còn đẹp hơn nhiều lần so với trong tưởng tượng và trong giấc mơ của anh. Bất kỳ từ ngữ nào dùng để hình dung cô cũng đều tái nhợt vô lực.
Cô đã trưởng thành, không còn là cô gái nhỏ đáng thương hề hề đau sẽ muốn khóc, mà anh thì vẫn là Bùi Xuyên của năm đó, trái tim lạnh lùng, cuộn mình trong thế giới âm u tàn phế.
Cô ở dưới ánh mặt trời rực rỡ còn anh đã sớm ở nơi vực sâu không nhìn thấy đáy.
Cả buổi tự học hôm đó Bùi Xuyên đọc sách nhưng không chữ nào vào đầu. Có điều anh không thất thần nhìn cô như những bạn học khác.
Lúc chuông tan học vang lên, anh khép sách lại, đi xuống tầng.
Trong văn phòng giáo viên, chủ nhiệm của bọn họ đang soạn bài.
"Thưa thầy."
"Là Bùi Xuyên hả?"
Bùi Xuyên đáp lời, sau đó bình tĩnh nói: "Trong kỳ nghỉ thầy có gọi cho em về việc tiếp nhập tiến cử của nhà trường đi học ở Tam Trung. Lúc ấy nhà em xảy ra chuyện nên em cự tuyệt, bây giờ nghiêm túc nghĩ lại thì em thấy mình cũng không nên phụ tâm ý của thầy và nhà trường. Em muốn hỏi là em còn có thể đi Tam Trung không ạ?"
Thầy giáo ngẩn người. Lúc trước ông gọi điện cho Bùi Xuyên thì thiếu niên này lập tức cự tuyệt, ông còn tưởng hắn có trường khác muốn thi vào, bởi vì dù sao tiến cử đi học thì sẽ không có quyền lựa chọn quyền lợi. Không nghĩ tới Bùi Xuyên chỉ vì chuyện trong nhà nên mới không suy xét kỹ càng.
"Đương nhiên có thể, đơn thầy vẫn giữ ở đây, cũng chưa chính thức bàn bạc với bên kia. Mọi thứ vẫn còn kịp, nhưng em thực sự muốn vào Tam Trung sao?"
"Em nghĩ kỹ rồi."
Thiếu niên vươn bàn tay thon dài gầy ốm mà nhận lấy tờ đơn: "Cảm ơn thầy." Anh dừng một chút, nói, "Thầy, cha em bị thương trong lúc làm việc, hiện tại vẫn đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện. Nếu được cử đi học, em có thể nghỉ một thời gian ở nhà để chăm sóc cho ông ấy không ạ?"
"Thầy, cuối cùng em xin nhờ thầy một việc. Thầy đừng nói với các bạn là em được đề cử đi học ở Tam Trung."
Bùi Xuyên đi ra khỏi văn phòng, rũ mắt nhìn tờ đơn trong tay. Hoa thủy tiên trong vườn trường nở rộ, khoe vẻ đẹp thanh lệ vô song.
Hắn nhớ rõ một năm trước Bối Dao nói với mình cô muốn học ở Lục Trung, bởi vì nơi đó gần nhà, bầu không khí cũng tốt.
Bùi Xuyên cầm tờ đơn, không về phòng học mà đi thẳng ra ngoài cổng trường.
Thật tiếc, chỉ sợ là anh không có cách nào tiếp tục dính lấy cô.
Chỉ sợ là chính cô cũng không biết hiện giờ mình có bao nhiêu nổi bật, thừa dịp anh còn sót lại chút lương tri thì anh nên tránh xa ra, không nên kéo cô cùng xuống địa ngục.
Một cô gái như cô, về sau mặc kệ là ở bên ai cũng sẽ được yêu thương.
~~~
Bối Dao phát hiện vị trí bàn đầu vẫn luôn trống không. Cô hoang mang mà nhíu mày. Cô thật vất vả mới trở lại, còn chưa chào hỏi Bùi Xuyên đâu.
Cũng may là sau khi tan học buổi chiều, Triệu Chi Lan quả nhiên đã đứng ở bên ngoài trường học chờ cô.
Lúc này mới 5 giờ, Triệu Chi Lan xách theo một giỏ trái cây nặng trĩu, Bối Dao vội vàng giúp bà cùng nhau xách.
"Chúng ta không ăn cơm chiều nữa, tranh thủ thời gian này đi thăm chú Bùi, nếu không sợ là sẽ không kịp bắt xe về. Đợi lát nữa gặp mặt xong về nhà mẹ làm chút đồ ăn là được."
Bối Dao đương nhiên không có ý kiến gì.
Lúc hai mẹ con đến bệnh viện thì Bùi Xuyên đang ở bên cửa sổ đọc sách.
Đây là sách mà bệnh nhân trước ở phòng này để lại, anh cũng chỉ tùy tiện cầm lên xem thôi.
Thiếu nữ cất giọng giòn tan mà gọi anh: "Bùi Xuyên!"
Trong không khí đều có hơi thở ngọt ngào của cô. Anh ngước mắt nhìn về phía cửa mới thấy nó đã bị người ta mở ra. Bối Dao mặc một cái áo khoác màu xanh lá cây, như chồi non mùa xuân, xách theo giỏ quà thở hồng hộc nói, "Em và mẹ đến thăm chú Bùi."
Anh dời mắt, dừng ở trên người Triệu Chi Lan nói: "Chào dì Triệu." Sau đó anh nhận đồ trong tay hai mẹ con. Lúc nhận quả táo trên tay Bối Dao, ánh mắt anh dừng trên đầu ngón tay phấn hồng của cô một chút, sau đó né tránh không chạm vào tay cô mà cầm lấy quả táo.
"Aizzz." Triệu Chi Lan thở dài, sau đó nói, "Ngượng ngùng quá Tiểu Xuyên, hôm qua dì Triệu mới trở về nên mới biết chuyện này. Cháu không cần lo lắng, ba cháu nhất định sẽ tỉnh lại. Ông trời đều có mắt, ai là người tốt người xấu ông ấy đều rõ ràng. Cảnh sát Bùi vì nước vì dân, nhất định sẽ bình an."
Sắc mặt Bùi Xuyên bình tĩnh: "Cảm ơn dì Triệu."
"Bùi Xuyên." Bối Dao lấy từ trong túi áo ra một cái bùa bình an màu vàng, nhẹ giọng nói, "Đây là em và bà ngoại đi cầu ở miếu Hư Vô sơn được, nghe nói rất linh nghiệm. Hiện tại em để lại cho chú Bùi, hy vọng chú ấy sớm ngày khỏi bệnh."
Anh không nhìn cô, lên tiếng, không cự tuyệt mà nhận lấy trước mặt Triệu Chi Lan.
Bối Dao có rất nhiều chuyện muốn hỏi, ví dụ như hôm nay tại sao anh chỉ vừa mới đến học đã đi rồi, nhưng mẹ ở đây nên cô không dám hỏi.
Triệu Chi Lan nhìn thấy Bùi Xuyên thì có chút mềm lòng: "Bùi Xuyên à, dì không làm được nhiều việc, nhưng nếu cháu về nhà thì lúc nào cũng có thể tới nhà dì ăn cơm. Về sau trong nhà có đồ ăn ngon dì sẽ để Bối Dao mang vào bệnh viện cho cháu."
Bùi Xuyên lắc lắc đầu: "Cảm ơn dì Triệu nhưng không cần đâu, có cô cháu nấu cơm rồi ạ."
Triệu Chi Lan rốt cuộc chỉ là hàng xóm, so không được với người cô là người thân, vì thế bà cũng không miễn cưỡng. Sau khi nói vài lời an ủi bà mang theo Bối Dao rời đi.
Bùi Xuyên nhìn theo hai người rời đi.
Bóng dáng thướt tha lả lướt của thiếu nữ đi xa dần. Cứ đi được vài bước cô lại quay đầu lại, ánh mắt anh nhìn con gấu trúc nhỏ trên cặp của cô, không dám nhìn vào đôi mắt như lưu ly kia của cô.
Chờ bọn họ đi xa, anh mở tay ra nhìn bùa bình an Bối Dao đưa, bên trên còn lưu lại hơi ấm của cô.
Bùi Xuyên đem nó đặt ở bên mép giường của Bùi Hạo Bân.
Mau đứng lên đi cha.
Có khả năng cha không biết được con trai mình sống những ngày này thế nào, cũng không biết được con mình đã từ bỏ những gì đâu.
~~~
Sơ tam trở nên bận bận rộn rộn nhưng Bối Dao phát hiện ra kể từ ngày đó Bùi Xuyên không hề đi học. Thầy giáo đứng ra giải thích với cả lớp rằng: "Bạn học Bùi Xuyên có thành tích ưu tú nên được trường học tiến cử đi học cao trung rồi."
Lớp học rộ lên tiếng hâm mộ.
Hoa Đình cũng nói: "Cậu ấy thật lợi hại quá, được cử đi học thì chắc chắn được vào Nhất, Tam hoặc Lục Trung rồi. Có người vì thi được vào đó mà học đến sức cùng lực kiệt, có người cứ thế nhẹ nhàng đã được vào, đến thi cũng chẳng cần thi, thật hâm mộ quá đi."
Bối Dao đang bơm mực nói: "Ba vị trí đầu khối đều được nhận đãi ngộ đặc biệt, hâm mộ không nổi đâu."
Bối Dao cũng không biết Bùi Xuyên rốt cuộc học ở trường nào, trong trí nhớ của cô thì Bùi Xuyên lớn hơn cô một lớp, cũng học ở Lục Trung, lần này chắc cũng là Lục Trung đúng không?
Đầu tháng sáu, mùa hè đã đến, Bùi gia rốt cuộc nghênh đón một tin tức tốt —— Bùi Hạo Bân tỉnh.
Ông ấy nằm trên giường bệnh gần bốn tháng, thậm chí đến lúc bác sỹ cũng cảm thấy hy vọng xa vời thì ông ấy cũng tỉnh lại.
Sau khi Bùi Hạo Bân tỉnh lại thì Bùi Xuyên về nhà để lấy quần áo tắm rửa. Dù không muốn thừa nhận nhưng anh liếc mắt một cái vẫn nhìn thấy Bối Dao đang ở trong vườn hoa của tiểu khu.
Cũng không biết ý tưởng ban đầu là của ai nhưng vườn hoa phía trước tiểu khu bị dân cư ở đây bắt đầu trồng hành, gừng, tỏi. Bối Dao lúc này đang bị Triệu Chi Lan đuổi xuống dưới cắt hành mang về.
Cô mặc một cái váy liền áo màu trắng, hơi rộng, khiến cẳng chân cô lộ ra càng thêm tinh tế trắng nõn.
Mắt cá chân cô nhỏ bé tinh xảo, trời tháng 6 ở thành phố C đã rất nóng, mặt trời gữa trưa treo cao, cô vội cắt hành sau đó đứng lên, lúc thấy Bùi Xuyên rất vui.
"Bùi Xuyên! Cậu trở lại rồi, tớ nghe nói là chú Bùi đã tỉnh rồi."
"Ừ." Anh rũ mắt, nhưng lại không thể không thấy đôi xăng đan của cô dính bùn.
Thiếu nữ đi một đôi xăng đan màu vàng nhạt, đôi chân nhỏ lả lướt đáng yêu, ngón chân như là những cây măng nhỏ, mũi chân lại có chút hồng nhạt. Chúng đáng thương lại đáng yêu, làm người ta thậm chí muốn ngồi xổm xuống nhẹ nhàng lau đi vết bùn dính trên đôi xăng đan của cô.
Anh nhíu mày, cuối cùng không thể không nhìn vào mắt cô.
Từ nhỏ đến lớn cô đều có chút vụng về ngây ngốc, vậy nên cô không nhìn ra được chút bực bội cùng cục súc của anh, ngược lại vui vẻ cực kỳ: "Tớ nghe thầy giáo nói cậu được tiến cử thẳng lên cao trung. Chúc mừng cậu, mà trường cậu được cử đi học là Lục Trung sao?"
Thầy giáo đã giữ đúng lời hứa, không nói cho bất kỳ ai trường anh sắp đi là Tam Trung.
Anh đến gần rồi nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của cô, bình tĩnh mà nói dối: "Đúng vậy."
Cô vui sướng nói: "Qua năm ngày nữa là tớ cũng thi. Tớ muốn học chung một trường với cậu. Đến lúc đó tớ cũng điền vào Lục Trung, chúng ta lại có thể làm bạn cùng trường, nói không chừng còn có thể được học cùng một lớp nữa đó!"
"Ừ."
"Bùi Xuyên." Cô lau mồ hôi trên trán, không biết là mình đã cọ một ít bùn lên mặt, "Mẹ tớ trồng hành, cậu có muốn một ít không?"
"Không cần."
"A, vậy đợi tớ thi xong sẽ tới thăm cậu và chú Bùi nhé."
Bùi Xuyên cầm chìa khóa nhà mình, xoay người rời đi, thẳng đến khi cỗ hương thơm đinh hương từ trên người thiếu nữ nhạt đi, thì cơ bắp căng chặt của anh mới có chút thả lỏng.
Từ nhỏ đến lớn, anh không phải chưa từng khẩu thị tâm phi lừa gạt cô, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói dối cô về một việc quan trọng như vậy.
Trong lòng Bối Dao tràn đầy vui sướng cho rằng Bùi Xuyên cũng học ở Lục Trung, nhưng không bao lâu nữa cô sẽ phát hiện ra anh lừa cô. Anh học ở Tam Trung, còn cô ở Lục Trung. Về sau cô sẽ ở nơi ánh sáng ngập tràn mà vui vẻ sống cuộc đời mình. Thượng Mộng Nhàn có chút tư sắc như vậy mà có thể làm hoa hậu giảng đường, anh không cần nghĩ cũng biết thiếu nữ sau lưng mình sẽ được hoan nghênh nhiều như thế nào.
Mà anh sẽ chỉ còn một mình, sẽ không cần cố kỵ bất cứ thứ gì, ở trong góc tối ẩm ướt âm u mà lớn lên.
Bùi Xuyên cầm chìa khóa mở cửa.
Sau khi cô phát hiện anh lừa cô thì cô chắc sẽ không bao giờ muốn để ý đến anh nữa. Nếu đã chú định cả đời này không chiếm được thì ngay từ đầu không cần suy nghĩ làm gì.
Ngày 13 tháng 6, thành phố C tiến hành ngày thi đầu tiên vào cao trung.
Mặt trời mùa hạ lên cao, năm này phòng thi vẫn chưa có điều hòa, các thí sinh mồ hôi ướt đẫm nhưng mọi người đều vô cùng chuyên tâm làm bài.
Ngày 14 thi xong, các thí sinh đều được phát một tờ đơn để bọn họ điền nguyện vọng khi chưa có điểm. Mỗi người căn cứ theo việc tự đánh giá trình độ của mình mà điền trường học mình vừa ý.
Bối Dao thi không tồi vì thế cô nhẹ nhàng đặt bút viết một cách nghiêm túc lên tờ nguyện vọng — Lục Trung của thành phố C.
/102
|