Edit: Thanh Thanh
Hôm nay là thứ ba, vừa đúng sinh nhật của Bùi Xuyên, mà anh rất ít khi đến trường học sớm như vậy.
Lúc đó trời còn chưa sáng hẳn, trong phòng học chỉ có một bóng dáng đang múa bút thành văn.
"Quý Vĩ."
Quý Vĩ đang làm bài tập trong phòng, hắn đẩy đẩy mắt kính trên mũi, quay đầu lại: "Xuyên ca? Sao anh đến sớm vậy."
"Ừ."
Quý Vĩ mỗi ngày lúc sáu giờ sẽ đúng giờ xuất hiện ở phòng học, viết trước bài tập một ngày của hắn. Sau khi viết xong thì sẽ viết ba phần khác, đem bài tập của bốn người chuẩn bị tốt. Nhưng từ sau khi Xuyên ca thi đứng thứ nhất thì không cần hắn làm cho nữa. Vì thế mỗi ngày Quý Vĩ chỉ cần làm hai phần bài tập —— Cho Kim Tử Dương cùng Trịnh Hàng.
Thói quen này đã duy trì được một năm, ban đầu Bùi Xuyên không cần Quý Vĩ viết bài cho mình, nhưng Quý Vĩ nói: "Dù sao em cũng phải viết hai phần kia, viết nhiều hơn một phần cũng không có việc gì. Xuyên ca, anh không nộp bài tập thì sẽ không có ấn tượng tốt với giáo viên." Bùi Xuyên đương nhiên không sao cả, cứ tùy hắn thôi. Không nghĩ tới hắn viết thế nhưng viết hai năm.
Quý Vĩ là học sinh nỗ lực nhất lớp, nhưng hắn lại ngồi cùng với Bùi Xuyên và Kim Tử Dương nên ở trong mắt giáo viên hắn cũng trở thành học sinh kém cỏi nhất.
Quý Vĩ cẩn trọng làm bài tập, sợ không tạo được ấn tượng tốt đối với thầy cô. Nhưng là ở trong mắt đại đa số giáo viên thì ngay từ đầu hắn ngồi ở chỗ này đã là một sai lầm. Cho nên mặc kệ hắn nỗ lực thế nào thì cũng không được người khác tán thành, bởi vì thành tích của hắn không đi lên.
Bởi vì học không được tốt, làm bài tập cũng chậm lại, thế nên ngày hôm sau hắn luôn phải làm bài trước cho cả ngày, cái vòng tuần hoàn ác tính này cứ thế diễn ra thật lâu.
Bùi Xuyên ngồi ở chỗ của mình, nhìn Quý Vĩ.
Hai năm.
Lần đầu tiên anh nhận thức rõ ràng mình không phải loại người như Kim Tử Dương và Trịnh Hàng mà là loại người như Quý Vĩ.
Quý Vĩ thích học tập, trong mắt người ngoài thì việc này thực buồn cười, thậm chí bởi vì hắn ít khi đạt điểm tiêu chuẩn mà vẫn thường xuyên bị cười nhạo. Việc Quý Vĩ thích học tập, ở trong mắt người khác lại cho rằng làm bẩn học tập. Nhưng mười mấy năm nay Quý Vĩ vẫn chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ.
Mà Bùi Xuyên...... Anh thích Bối Dao.
So với Quý Vĩ thích học tập, anh còn vụng về nghiêm túc hơn mà thích Bối Dao.
Nhưng một khi bị người khác biết thì đối với Bối Dao và những người khác, đó cũng không phải một loại làm bẩn sao?
"Quý Vĩ, cậu muốn học trường đại học nào?"
Quý Vĩ không nghĩ tới có một ngày Xuyên ca sẽ hỏi hắn loại đề tài này. Hắn quay đầu, trong mắt phát ra ánh sáng nói: "Muốn đi Cambridge."
Nếu có người ngoài ở đây thì nhất định sẽ cười thành tiếng. Nhưng Bùi Xuyên sẽ không cười hắn, bởi vì người anh thích...... Cũng là cô gái mà cả đời này anh khó mà có được.
"Vì sao lại là Cambridge?"
"Trước kia em đọc 《 hẹn gặp lại Khang Kiều 》của Từ Chí Ma, biệt ly là lặng lẽ, ve sầu cũng vì ta mà trầm mặc, đêm nay Khang Kiều trầm mặc! Em cảm thấy, có một ngày em nhất định phải đi Cambridge đọc sách. Em muốn tự mình nỗ lực thi được."
"Vạn nhất sang năm thi không đậu thì sao?"
Quý Vĩ nói: "Một năm thi không đậu, vậy hai năm, hai năm thi không đậu, vậy dùng mười năm. Một ngày nào đó, em muốn lấy thân phận sinh viên Cambridge để chạm lên mảnh đất kia!"
Quý Vĩ nói xong thì có chút ngượng ngùng, rốt cuộc hắn cũng biết hy vọng này thực xa vời, tựa như một phần vạn xác suất vậy. Hắn nhịn không được nhìn biểu tình của Bùi Xuyên, lại thấy Xuyên ca trầm mặc trong chốc lát.
Bùi Xuyên nói: "Ừ."
Anh yêu cô một năm, hai năm, mười năm, cả đời.
Cho dù cô không thích anh thì cũng không sao.
Quý Vĩ nói: "Xuyên ca, anh khẳng định có thể thi đỗ Cambridge, em đã tìm hiểu rồi, anh tuyệt đối có thể!" Hắn hứng thú bừng bừng mà giải thích ưu điểm của đại học cho Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên nói: "Câm miệng, ồn ào."
Quý Vĩ: "......"
Bùi Xuyên không muốn đi cái gì mà Cambridge, anh muốn bảo hộ mặt trăng nhỏ của anh.
Lúc mặt trời lên cao đám Kim Tử Dương mới đến, vừa gặp được lúc đại biểu toán học đến thu bài tập. Quý Vĩ thuần thục mà nộp mấy phần qua, hắn theo lẽ thường không viết cho Bùi Xuyên thế nên đại biểu đi qua hỏi Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên nói: "Không làm."
Hai ngày trước anh làm quái gì có tâm tư mà làm bài tập.
Đại biểu toán học khẽ lẩm bẩm, sau đó đem tên Bùi Xuyên ghi lại, rồi nhanh như chớp chạy đi.
Bùi Xuyên không phản ứng.
Kim Tử Dương nói: "Xuyên ca, hôm nay là sinh nhật anh, chúng ta dứt khoát trốn học đi Khuynh Thế chơi nhé? Đúng rồi, anh muốn quà gì để em mua."
Bùi Xuyên nói: "An phận chút đi."
Kim Tử Dương lập tức biết hôm nay không trốn được rồi. Nhưng hắn thật sự không thích nghe giáo viên giảng bài. Chỉ có Quý Vĩ nghe được mùi ngon, miệng giáo viên hết đóng lại mở, không biết đang nói sách trời gì. Kim Tử Dương ngồi ở chỗ này nhàm chán chơi di động, mà di động cũng có khả năng bị thu mất, thực phiền.
Trịnh Hàng thì quan sát thần sắc của Bùi Xuyên, thoạt nhìn cũng bình thường, không bị kích thích đến nổi điên rồi ấy chứ?
Nhưng mà đến buổi chiều, lúc mọi người đều thành thành thật thật đi học thì lại phát hiện Bùi Xuyên không có tới.
Kim Tử Dương: "......"
~~~
Bát quái hoa hậu giảng đường hiến hôn ở ngày hôm sau sụp đổ. Bạn của Hàn Trăn lộ ra rằng ngày hôm qua Bối Dao không đi tìm hắn. Mọi người không thấy được quả dưa to kinh thiên, khó tránh khỏi thất vọng.
Một sự kiện khác khiến Bối Dao rất xấu hổ đó là việc bạn của Hàn Trăn là Cung Xán bị thương không nhẹ.
Hôm qua bọn họ đi phòng y tế, nhưng sau đó lại được yêu cầu đi bệnh viện, giáo y nói: "Vết thương này tôi cũng không dám trị, mấy người tuổi trẻ các em chơi đùa đánh nhau cũng không biết nặng nhẹ. Vết thương này có khác gì võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp đánh ra đâu, mau mang người đi bệnh viện đi!"
Một đám thiếu niên lại nhanh chóng đưa người đi bệnh viện.
Bối Dao thập phần áy náy, vốn dĩ ngày hôm qua là sinh nhật 18 tuổi của Hàn Trăn nhưng hắn cũng thật xui xẻo, bởi vì lời đồn kia mà tiệc sinh nhật cũng bị ngâm nước nóng rồi.
Bối Dao sớm đã xin nghỉ học, hiện tại lại không thể đi tìm Bùi Xuyên nên cô đành đi thăm bệnh.
Bùi Xuyên thọc ra cái sọt thì cũng phải có người đi giải quyết chứ?
Rốt cuộc là đi thăm người bệnh nên Bối Dao mua trái cây cùng hoa tươi, trước liên hệ với Hàn Trăn, để hắn nói tên bệnh viện và số phòng, sau đó đi thăm Cung Xán.
Hàn Trăn cũng tới bệnh viện từ sáng sớm, tuy hắn cũng không quá thân với Cung Xán nhưng người ta vì mình mà bị liên lụy nên hắn cũng không yên tâm, đành xin nghỉ học đến thăm Cung Xán.
Lúc Bối Dao tới, Hàn Trăn nói: "Cậu đừng để trong lòng, chuyện này...... Cũng là Cung Xán nói lời không sạch sẽ chọc ra họa."
Thấy Bối Dao khó hiểu thì Hàn Trăn biết cô không nghe được lời bọn họ nói với nhau ngày hôm qua.
Dung nhan thiếu nữ thanh lệ, dưới ánh nắng tháng năm vô cùng an tĩnh đẹp đẽ.
Trong lòng Hàn Trăn có chút chua xót, hắn cười hỏi: "Người ngày hôm qua đánh người kia là người cậu thích sao?"
Bối Dao không nghĩ tới hiện tại mọi người đều nói trắng ra như vậy, cô đem trái cây đặt lên trên ghế bệnh viện, gương mặt cô đỏ lên, không nói chuyện. Rốt cuộc cô và Hàn Trăn cũng không thân quen đến mức nói chuyện cô thích ai.
Bối Dao nói: "Cung Xán bị thương nghiêm trọng như vậy, dù sao cũng phải nói một lời xin lỗi với cậu ấy. Để tớ đi nói lời xin lỗi với cậu ấy."
Hàn Trăn gật đầu, hắn cũng không thể thay Cung Xán đưa ra quyết định.
Bối Dao còn chưa tiến vào phòng bệnh thì lại thấy ở cửa cầu thang có một thiếu niên tóc đen.
Anh mặc áo sơ mi trắng, nút áo cài đến nút cuối cùng.
Hàn Trăn vừa thấy người này thì theo bản năng nghĩ đến bộ dạng đánh nhau hung ác của anh tối qua, mày nhíu lại.
Bối Dao vẫn còn tức Bùi Xuyên, không muốn nói chuyện với anh.
Bùi Xuyên đoán được cô sẽ tới đây vì thế anh đi qua, thấp giọng nói: "Anh đi xin lỗi, em đợi anh."
Bối Dao ngước mắt nhìn Bùi Xuyên.
Hàn Trăn cũng nhịn không được nhìn lại đây. Người này như thế nào cũng không giống người sẽ cúi đầu với người khác, loại người như thiếu niên này là kiểu cho dù bị đánh chết thì cũng có thể phun một ngụm máu vào mặt người ta.
Bùi Xuyên mở cửa đi vào, Cung Xán không ngủ trưa, trên mặt hắn sưng đến lợi hại. Bùi Xuyên lấy ra số tiền thuốc men đã chuẩn bị tốt mà nói: "Thực xin lỗi."
Trong ngoài phòng bệnh đều có chút yên tĩnh.
Bối Dao lần đầu tiên thấy Bùi Xuyên xin lỗi người ta.
Cung Xán cũng bị dọa, hắn thấy người này thì theo bản năng nghĩ người này sẽ lại đánh mình. Bùi Xuyên nói: "Đánh cậu là tôi không đúng, nhưng là nếu...... Cậu còn dám nói lời cợt nhả như thế nữa thì tôi sẽ đánh tiếp, thậm chí còn nghiêm trọng hơn."
Cung Xán: "......" Tiền thuốc men hắn cũng không dám lấy nữa.
Bùi Xuyên đem tiền đặt ở mép giường hắn. Lúc đi ra ngoài anh nói với Bối Dao: "Được rồi, đi thôi."
Bối Dao hiện tại nhìn đến anh thì lập tức nhớ tới nụ hôn triền miên hồi lâu tối hôm qua, rõ ràng là anh..... Kệ đi, cô đã quên rồi.
Cô vẫn để trái cây lại, bước nhanh ra khỏi bệnh viện.
Bên ngoài bệnh viện không khí mới mẻ hơn nhiều, trên đường cái phi thường náo nhiệt. Ánh nắng đầu hạ cũng không quá nóng, phơi đến làm người ta lười biếng thoải mái.
Cô nhớ rõ Bùi Xuyên nói quên đi, phi thường làm người tức giận. Cho dù hôm nay là sinh nhật của anh, thì trong lòng cô cũng không hết ảo não.
Đó là...... Nụ hôn đầu tiên của cô.
Bối Dao cắn răng chạy đến trạm giao thông công cộng. Cô xin nghỉ học buổi chiều vì thế bây giờ chạy về nhà giận dỗi còn tốt hơn đứng ở đây.
Bùi Xuyên không thích chạy bộ, chân giả khi chạy bộ sẽ đau đớn, hơn nữa tư thế chạy có khả năng cũng không được tự nhiên. Nhưng hai lần anh chạy bộ đều là vì cô, một lần là trong cuộc thi Marathon, một lần nữa là lúc này khi cô đang tức giận bỏ đi.
Anh đuổi theo cô, tay nhẹ đặt lên vai cô.
"Bối Dao."
Cô ngẩng đầu, rốt cuộc cô vẫn còn nhỏ, vẫn còn chút tính tình trẻ con, cô duỗi tay muốn hất tay anh ra.
Bùi Xuyên thuận theo mà buông tay.
"Em nghe anh nói." Thiếu niên cất tiếng nói ôn nhu, "Là anh không đúng, làm em tức giận."
Cảm giác ủy khuất của cô vì một tiếng xin lỗi này mà giống như lan ra, lại giống như yên lặng không tiếng động mà tiêu tán.
Bùi Xuyên rũ mắt, trong mắt có bóng dáng cô: "Tuổi thọ bình quân của nhân loại trong thế kỷ XXI đại khái là 70 tuổi. Năm nay em mới 17 tuổi, còn chưa được 1/4 cuộc đời. Về sau em sẽ đi học đại học, sẽ gặp được rất nhiều người xuất sắc. Cũng có...... Rất nhiều người đàn ông không tồi khác. Tầm mắt em sẽ rộng mở hơn, thế giới cũng trở nên rộng lớn hơn, tình cảm cũng sẽ thay đổi."
Sân ga trạm giao thông công cộng cách đó không xa, ánh mặt trời đầu hạ bị hàng cây bên đường cắt thành nhiều mảnh khác nhau, hương vị mùa hè tràn đầy.
Anh cười, thực ôn nhu mà nhìn cô nói: "Dao Dao, em thực sự còn nhỏ tuổi, không biết tình huống của anh rốt cuộc có bao nhiêu không được."
Bối Dao vốn vô cùng tức giận anh, nhưng mà anh chưa từng...... Ôn nhu như vậy mà đem nói trắng ra sự tàn tật của mình cho cô nghe như thế này. Đây rõ ràng là thứ anh để ý nhất, hốc mắt cô bỗng nhiên đỏ lên.
Anh nói, em không biết tình huống của anh rốt cuộc có bao nhiêu không được.
Một đời người sẽ gặp được rất rất nhiều người, có lẽ ngày sau cô sẽ phát hiện ra rất nhiều người còn tốt hơn anh rất nhiều.
Hốc mắt cô đỏ lên, Bùi Xuyên thở dài một tiếng, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm lên khóe mắt của cô.
"Không khóc." Em khóc làm anh đau lòng lắm.
Bối Dao nhỏ giọng nức nở một tiếng, nức nở nói: "Sẽ không, em sẽ không gặp được ai tốt hơn anh. Tóm lại em biết như thế."
Đây đúng là câu nói ngốc nhất trên đời này.
Anh có thể mang cho cô cái gì chứ?
Nhưng mà Bùi Xuyên sợ nhìn thấy cô khổ sở, sợ nhìn thấy cô khóc, dỗ cô: "Được, Dao Dao nói cái gì cũng đúng."
Anh thấp giọng hỏi: "Tối hôm qua em có hối hận không?"
Nếu như cô hối hận, anh sẽ đi thỉnh tội với dì Triệu. Mặc kệ bị trừng phạt thế nào thì anh cũng sẽ thản nhiên chấp nhận, cũng sẽ bức bách chính mình quên chuyện này đi.
Bối Dao trừng mắt nhìn anh, muốn khóc rồi lại không khóc. Cô vẫn cảm thấy nụ hôn kia thực nghẹn khuất. Cô cất giọng mềm mại như con mèo nhỏ đáp: "Không hối hận."
Anh nhịn không được cười.
Nụ cười kia rất chân thật, như là nhiều năm rồi, anh cởi hết tất cả mặt nạ lạnh băng phù phiếm. Trong mắt anh đều mang theo ý cười và ôn nhu nhỏ vụn.
Anh nói: "Nếu không hối hận vậy em phải đồng ý với anh hai điều kiện, sau đó em muốn thế nào anh đều đồng ý hết."
Lần đầu tiên Bối Dao thấy anh tươi cười một cách chân thật như thế. Cô chớp chớp mắt: "Anh nói trước."
Bùi Xuyên nói: "Thứ nhất, nếu em cảm thấy tò mò muốn yêu đương thì anh sẽ làm bạn trai em. Nhưng không được cho người khác biết. Thứ hai, chúng ta không cần tiếp xúc da thịt thân mật. Ngoài hai điều kiện này thì...... Anh sẽ vì em mà làm bất kỳ việc gì."
Cô ngốc nghếch mà chớp mắt một cái.
Đây là yêu cầu quỷ quái gì chứ?
Mặt cô đỏ lên, căm giận trừng mắt nhìn anh. Không nói chuyện nữa, ai muốn cùng anh yêu đương. Lục Trung không cho phép yêu sớm đâu!
Cô nói: "Không đáp ứng, em về nhà đây!"
Bùi Xuyên nhìn bóng dáng căm giận của thiếu nữ.
Cô vẫn tức giận như cũ, nhưng cũng may là cô không khổ sở. Cô dẫm lên bóng cây, dưới ánh mặt trời ôn nhu đầu hạ, liền trở thành phong cảnh đẹp mắt vô cùng.
Bùi Xuyên chỉ nhìn thôi mà trong lòng đã tràn đầy yêu thương, ôn nhu tràn đầy, nhưng vẫn không thể không nề hà suy xét.
Anh không thể đuổi theo, đây là gông xiềng mà anh cần phải đeo lên nếu muốn đến gần cô.
Không thể để người khác biết, nếu có một ngày mọi người đều biết anh là kẻ tàn phế thì ít nhất cô vẫn là một hoa hậu giảng đường kinh diễm của Nhất, Tam và Lục Trung, sẽ không bị người ta lên án.
Chuyện thứ hai, không cần có bất cứ tiếp xúc da thịt nào. Như vậy trong tương lai cô có gặp được người tốt hơn thì bản thân cô sẽ không nhớ đến anh với cảm giác ghê tởm, sẽ không quá mức hối hận.
Đây là gông xiềng tự anh đeo lên người, cũng là áo giáp để cô có thể đổi ý bất kỳ lúc nào.
Chờ cô không còn ngây thơ, hoặc yêu người khác thì ít nhất đây cũng là quyền lợi cô có nhẹ nhàng yên tâm rời đi.
[04.04.2020.]
Hôm nay là thứ ba, vừa đúng sinh nhật của Bùi Xuyên, mà anh rất ít khi đến trường học sớm như vậy.
Lúc đó trời còn chưa sáng hẳn, trong phòng học chỉ có một bóng dáng đang múa bút thành văn.
"Quý Vĩ."
Quý Vĩ đang làm bài tập trong phòng, hắn đẩy đẩy mắt kính trên mũi, quay đầu lại: "Xuyên ca? Sao anh đến sớm vậy."
"Ừ."
Quý Vĩ mỗi ngày lúc sáu giờ sẽ đúng giờ xuất hiện ở phòng học, viết trước bài tập một ngày của hắn. Sau khi viết xong thì sẽ viết ba phần khác, đem bài tập của bốn người chuẩn bị tốt. Nhưng từ sau khi Xuyên ca thi đứng thứ nhất thì không cần hắn làm cho nữa. Vì thế mỗi ngày Quý Vĩ chỉ cần làm hai phần bài tập —— Cho Kim Tử Dương cùng Trịnh Hàng.
Thói quen này đã duy trì được một năm, ban đầu Bùi Xuyên không cần Quý Vĩ viết bài cho mình, nhưng Quý Vĩ nói: "Dù sao em cũng phải viết hai phần kia, viết nhiều hơn một phần cũng không có việc gì. Xuyên ca, anh không nộp bài tập thì sẽ không có ấn tượng tốt với giáo viên." Bùi Xuyên đương nhiên không sao cả, cứ tùy hắn thôi. Không nghĩ tới hắn viết thế nhưng viết hai năm.
Quý Vĩ là học sinh nỗ lực nhất lớp, nhưng hắn lại ngồi cùng với Bùi Xuyên và Kim Tử Dương nên ở trong mắt giáo viên hắn cũng trở thành học sinh kém cỏi nhất.
Quý Vĩ cẩn trọng làm bài tập, sợ không tạo được ấn tượng tốt đối với thầy cô. Nhưng là ở trong mắt đại đa số giáo viên thì ngay từ đầu hắn ngồi ở chỗ này đã là một sai lầm. Cho nên mặc kệ hắn nỗ lực thế nào thì cũng không được người khác tán thành, bởi vì thành tích của hắn không đi lên.
Bởi vì học không được tốt, làm bài tập cũng chậm lại, thế nên ngày hôm sau hắn luôn phải làm bài trước cho cả ngày, cái vòng tuần hoàn ác tính này cứ thế diễn ra thật lâu.
Bùi Xuyên ngồi ở chỗ của mình, nhìn Quý Vĩ.
Hai năm.
Lần đầu tiên anh nhận thức rõ ràng mình không phải loại người như Kim Tử Dương và Trịnh Hàng mà là loại người như Quý Vĩ.
Quý Vĩ thích học tập, trong mắt người ngoài thì việc này thực buồn cười, thậm chí bởi vì hắn ít khi đạt điểm tiêu chuẩn mà vẫn thường xuyên bị cười nhạo. Việc Quý Vĩ thích học tập, ở trong mắt người khác lại cho rằng làm bẩn học tập. Nhưng mười mấy năm nay Quý Vĩ vẫn chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ.
Mà Bùi Xuyên...... Anh thích Bối Dao.
So với Quý Vĩ thích học tập, anh còn vụng về nghiêm túc hơn mà thích Bối Dao.
Nhưng một khi bị người khác biết thì đối với Bối Dao và những người khác, đó cũng không phải một loại làm bẩn sao?
"Quý Vĩ, cậu muốn học trường đại học nào?"
Quý Vĩ không nghĩ tới có một ngày Xuyên ca sẽ hỏi hắn loại đề tài này. Hắn quay đầu, trong mắt phát ra ánh sáng nói: "Muốn đi Cambridge."
Nếu có người ngoài ở đây thì nhất định sẽ cười thành tiếng. Nhưng Bùi Xuyên sẽ không cười hắn, bởi vì người anh thích...... Cũng là cô gái mà cả đời này anh khó mà có được.
"Vì sao lại là Cambridge?"
"Trước kia em đọc 《 hẹn gặp lại Khang Kiều 》của Từ Chí Ma, biệt ly là lặng lẽ, ve sầu cũng vì ta mà trầm mặc, đêm nay Khang Kiều trầm mặc! Em cảm thấy, có một ngày em nhất định phải đi Cambridge đọc sách. Em muốn tự mình nỗ lực thi được."
"Vạn nhất sang năm thi không đậu thì sao?"
Quý Vĩ nói: "Một năm thi không đậu, vậy hai năm, hai năm thi không đậu, vậy dùng mười năm. Một ngày nào đó, em muốn lấy thân phận sinh viên Cambridge để chạm lên mảnh đất kia!"
Quý Vĩ nói xong thì có chút ngượng ngùng, rốt cuộc hắn cũng biết hy vọng này thực xa vời, tựa như một phần vạn xác suất vậy. Hắn nhịn không được nhìn biểu tình của Bùi Xuyên, lại thấy Xuyên ca trầm mặc trong chốc lát.
Bùi Xuyên nói: "Ừ."
Anh yêu cô một năm, hai năm, mười năm, cả đời.
Cho dù cô không thích anh thì cũng không sao.
Quý Vĩ nói: "Xuyên ca, anh khẳng định có thể thi đỗ Cambridge, em đã tìm hiểu rồi, anh tuyệt đối có thể!" Hắn hứng thú bừng bừng mà giải thích ưu điểm của đại học cho Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên nói: "Câm miệng, ồn ào."
Quý Vĩ: "......"
Bùi Xuyên không muốn đi cái gì mà Cambridge, anh muốn bảo hộ mặt trăng nhỏ của anh.
Lúc mặt trời lên cao đám Kim Tử Dương mới đến, vừa gặp được lúc đại biểu toán học đến thu bài tập. Quý Vĩ thuần thục mà nộp mấy phần qua, hắn theo lẽ thường không viết cho Bùi Xuyên thế nên đại biểu đi qua hỏi Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên nói: "Không làm."
Hai ngày trước anh làm quái gì có tâm tư mà làm bài tập.
Đại biểu toán học khẽ lẩm bẩm, sau đó đem tên Bùi Xuyên ghi lại, rồi nhanh như chớp chạy đi.
Bùi Xuyên không phản ứng.
Kim Tử Dương nói: "Xuyên ca, hôm nay là sinh nhật anh, chúng ta dứt khoát trốn học đi Khuynh Thế chơi nhé? Đúng rồi, anh muốn quà gì để em mua."
Bùi Xuyên nói: "An phận chút đi."
Kim Tử Dương lập tức biết hôm nay không trốn được rồi. Nhưng hắn thật sự không thích nghe giáo viên giảng bài. Chỉ có Quý Vĩ nghe được mùi ngon, miệng giáo viên hết đóng lại mở, không biết đang nói sách trời gì. Kim Tử Dương ngồi ở chỗ này nhàm chán chơi di động, mà di động cũng có khả năng bị thu mất, thực phiền.
Trịnh Hàng thì quan sát thần sắc của Bùi Xuyên, thoạt nhìn cũng bình thường, không bị kích thích đến nổi điên rồi ấy chứ?
Nhưng mà đến buổi chiều, lúc mọi người đều thành thành thật thật đi học thì lại phát hiện Bùi Xuyên không có tới.
Kim Tử Dương: "......"
~~~
Bát quái hoa hậu giảng đường hiến hôn ở ngày hôm sau sụp đổ. Bạn của Hàn Trăn lộ ra rằng ngày hôm qua Bối Dao không đi tìm hắn. Mọi người không thấy được quả dưa to kinh thiên, khó tránh khỏi thất vọng.
Một sự kiện khác khiến Bối Dao rất xấu hổ đó là việc bạn của Hàn Trăn là Cung Xán bị thương không nhẹ.
Hôm qua bọn họ đi phòng y tế, nhưng sau đó lại được yêu cầu đi bệnh viện, giáo y nói: "Vết thương này tôi cũng không dám trị, mấy người tuổi trẻ các em chơi đùa đánh nhau cũng không biết nặng nhẹ. Vết thương này có khác gì võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp đánh ra đâu, mau mang người đi bệnh viện đi!"
Một đám thiếu niên lại nhanh chóng đưa người đi bệnh viện.
Bối Dao thập phần áy náy, vốn dĩ ngày hôm qua là sinh nhật 18 tuổi của Hàn Trăn nhưng hắn cũng thật xui xẻo, bởi vì lời đồn kia mà tiệc sinh nhật cũng bị ngâm nước nóng rồi.
Bối Dao sớm đã xin nghỉ học, hiện tại lại không thể đi tìm Bùi Xuyên nên cô đành đi thăm bệnh.
Bùi Xuyên thọc ra cái sọt thì cũng phải có người đi giải quyết chứ?
Rốt cuộc là đi thăm người bệnh nên Bối Dao mua trái cây cùng hoa tươi, trước liên hệ với Hàn Trăn, để hắn nói tên bệnh viện và số phòng, sau đó đi thăm Cung Xán.
Hàn Trăn cũng tới bệnh viện từ sáng sớm, tuy hắn cũng không quá thân với Cung Xán nhưng người ta vì mình mà bị liên lụy nên hắn cũng không yên tâm, đành xin nghỉ học đến thăm Cung Xán.
Lúc Bối Dao tới, Hàn Trăn nói: "Cậu đừng để trong lòng, chuyện này...... Cũng là Cung Xán nói lời không sạch sẽ chọc ra họa."
Thấy Bối Dao khó hiểu thì Hàn Trăn biết cô không nghe được lời bọn họ nói với nhau ngày hôm qua.
Dung nhan thiếu nữ thanh lệ, dưới ánh nắng tháng năm vô cùng an tĩnh đẹp đẽ.
Trong lòng Hàn Trăn có chút chua xót, hắn cười hỏi: "Người ngày hôm qua đánh người kia là người cậu thích sao?"
Bối Dao không nghĩ tới hiện tại mọi người đều nói trắng ra như vậy, cô đem trái cây đặt lên trên ghế bệnh viện, gương mặt cô đỏ lên, không nói chuyện. Rốt cuộc cô và Hàn Trăn cũng không thân quen đến mức nói chuyện cô thích ai.
Bối Dao nói: "Cung Xán bị thương nghiêm trọng như vậy, dù sao cũng phải nói một lời xin lỗi với cậu ấy. Để tớ đi nói lời xin lỗi với cậu ấy."
Hàn Trăn gật đầu, hắn cũng không thể thay Cung Xán đưa ra quyết định.
Bối Dao còn chưa tiến vào phòng bệnh thì lại thấy ở cửa cầu thang có một thiếu niên tóc đen.
Anh mặc áo sơ mi trắng, nút áo cài đến nút cuối cùng.
Hàn Trăn vừa thấy người này thì theo bản năng nghĩ đến bộ dạng đánh nhau hung ác của anh tối qua, mày nhíu lại.
Bối Dao vẫn còn tức Bùi Xuyên, không muốn nói chuyện với anh.
Bùi Xuyên đoán được cô sẽ tới đây vì thế anh đi qua, thấp giọng nói: "Anh đi xin lỗi, em đợi anh."
Bối Dao ngước mắt nhìn Bùi Xuyên.
Hàn Trăn cũng nhịn không được nhìn lại đây. Người này như thế nào cũng không giống người sẽ cúi đầu với người khác, loại người như thiếu niên này là kiểu cho dù bị đánh chết thì cũng có thể phun một ngụm máu vào mặt người ta.
Bùi Xuyên mở cửa đi vào, Cung Xán không ngủ trưa, trên mặt hắn sưng đến lợi hại. Bùi Xuyên lấy ra số tiền thuốc men đã chuẩn bị tốt mà nói: "Thực xin lỗi."
Trong ngoài phòng bệnh đều có chút yên tĩnh.
Bối Dao lần đầu tiên thấy Bùi Xuyên xin lỗi người ta.
Cung Xán cũng bị dọa, hắn thấy người này thì theo bản năng nghĩ người này sẽ lại đánh mình. Bùi Xuyên nói: "Đánh cậu là tôi không đúng, nhưng là nếu...... Cậu còn dám nói lời cợt nhả như thế nữa thì tôi sẽ đánh tiếp, thậm chí còn nghiêm trọng hơn."
Cung Xán: "......" Tiền thuốc men hắn cũng không dám lấy nữa.
Bùi Xuyên đem tiền đặt ở mép giường hắn. Lúc đi ra ngoài anh nói với Bối Dao: "Được rồi, đi thôi."
Bối Dao hiện tại nhìn đến anh thì lập tức nhớ tới nụ hôn triền miên hồi lâu tối hôm qua, rõ ràng là anh..... Kệ đi, cô đã quên rồi.
Cô vẫn để trái cây lại, bước nhanh ra khỏi bệnh viện.
Bên ngoài bệnh viện không khí mới mẻ hơn nhiều, trên đường cái phi thường náo nhiệt. Ánh nắng đầu hạ cũng không quá nóng, phơi đến làm người ta lười biếng thoải mái.
Cô nhớ rõ Bùi Xuyên nói quên đi, phi thường làm người tức giận. Cho dù hôm nay là sinh nhật của anh, thì trong lòng cô cũng không hết ảo não.
Đó là...... Nụ hôn đầu tiên của cô.
Bối Dao cắn răng chạy đến trạm giao thông công cộng. Cô xin nghỉ học buổi chiều vì thế bây giờ chạy về nhà giận dỗi còn tốt hơn đứng ở đây.
Bùi Xuyên không thích chạy bộ, chân giả khi chạy bộ sẽ đau đớn, hơn nữa tư thế chạy có khả năng cũng không được tự nhiên. Nhưng hai lần anh chạy bộ đều là vì cô, một lần là trong cuộc thi Marathon, một lần nữa là lúc này khi cô đang tức giận bỏ đi.
Anh đuổi theo cô, tay nhẹ đặt lên vai cô.
"Bối Dao."
Cô ngẩng đầu, rốt cuộc cô vẫn còn nhỏ, vẫn còn chút tính tình trẻ con, cô duỗi tay muốn hất tay anh ra.
Bùi Xuyên thuận theo mà buông tay.
"Em nghe anh nói." Thiếu niên cất tiếng nói ôn nhu, "Là anh không đúng, làm em tức giận."
Cảm giác ủy khuất của cô vì một tiếng xin lỗi này mà giống như lan ra, lại giống như yên lặng không tiếng động mà tiêu tán.
Bùi Xuyên rũ mắt, trong mắt có bóng dáng cô: "Tuổi thọ bình quân của nhân loại trong thế kỷ XXI đại khái là 70 tuổi. Năm nay em mới 17 tuổi, còn chưa được 1/4 cuộc đời. Về sau em sẽ đi học đại học, sẽ gặp được rất nhiều người xuất sắc. Cũng có...... Rất nhiều người đàn ông không tồi khác. Tầm mắt em sẽ rộng mở hơn, thế giới cũng trở nên rộng lớn hơn, tình cảm cũng sẽ thay đổi."
Sân ga trạm giao thông công cộng cách đó không xa, ánh mặt trời đầu hạ bị hàng cây bên đường cắt thành nhiều mảnh khác nhau, hương vị mùa hè tràn đầy.
Anh cười, thực ôn nhu mà nhìn cô nói: "Dao Dao, em thực sự còn nhỏ tuổi, không biết tình huống của anh rốt cuộc có bao nhiêu không được."
Bối Dao vốn vô cùng tức giận anh, nhưng mà anh chưa từng...... Ôn nhu như vậy mà đem nói trắng ra sự tàn tật của mình cho cô nghe như thế này. Đây rõ ràng là thứ anh để ý nhất, hốc mắt cô bỗng nhiên đỏ lên.
Anh nói, em không biết tình huống của anh rốt cuộc có bao nhiêu không được.
Một đời người sẽ gặp được rất rất nhiều người, có lẽ ngày sau cô sẽ phát hiện ra rất nhiều người còn tốt hơn anh rất nhiều.
Hốc mắt cô đỏ lên, Bùi Xuyên thở dài một tiếng, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm lên khóe mắt của cô.
"Không khóc." Em khóc làm anh đau lòng lắm.
Bối Dao nhỏ giọng nức nở một tiếng, nức nở nói: "Sẽ không, em sẽ không gặp được ai tốt hơn anh. Tóm lại em biết như thế."
Đây đúng là câu nói ngốc nhất trên đời này.
Anh có thể mang cho cô cái gì chứ?
Nhưng mà Bùi Xuyên sợ nhìn thấy cô khổ sở, sợ nhìn thấy cô khóc, dỗ cô: "Được, Dao Dao nói cái gì cũng đúng."
Anh thấp giọng hỏi: "Tối hôm qua em có hối hận không?"
Nếu như cô hối hận, anh sẽ đi thỉnh tội với dì Triệu. Mặc kệ bị trừng phạt thế nào thì anh cũng sẽ thản nhiên chấp nhận, cũng sẽ bức bách chính mình quên chuyện này đi.
Bối Dao trừng mắt nhìn anh, muốn khóc rồi lại không khóc. Cô vẫn cảm thấy nụ hôn kia thực nghẹn khuất. Cô cất giọng mềm mại như con mèo nhỏ đáp: "Không hối hận."
Anh nhịn không được cười.
Nụ cười kia rất chân thật, như là nhiều năm rồi, anh cởi hết tất cả mặt nạ lạnh băng phù phiếm. Trong mắt anh đều mang theo ý cười và ôn nhu nhỏ vụn.
Anh nói: "Nếu không hối hận vậy em phải đồng ý với anh hai điều kiện, sau đó em muốn thế nào anh đều đồng ý hết."
Lần đầu tiên Bối Dao thấy anh tươi cười một cách chân thật như thế. Cô chớp chớp mắt: "Anh nói trước."
Bùi Xuyên nói: "Thứ nhất, nếu em cảm thấy tò mò muốn yêu đương thì anh sẽ làm bạn trai em. Nhưng không được cho người khác biết. Thứ hai, chúng ta không cần tiếp xúc da thịt thân mật. Ngoài hai điều kiện này thì...... Anh sẽ vì em mà làm bất kỳ việc gì."
Cô ngốc nghếch mà chớp mắt một cái.
Đây là yêu cầu quỷ quái gì chứ?
Mặt cô đỏ lên, căm giận trừng mắt nhìn anh. Không nói chuyện nữa, ai muốn cùng anh yêu đương. Lục Trung không cho phép yêu sớm đâu!
Cô nói: "Không đáp ứng, em về nhà đây!"
Bùi Xuyên nhìn bóng dáng căm giận của thiếu nữ.
Cô vẫn tức giận như cũ, nhưng cũng may là cô không khổ sở. Cô dẫm lên bóng cây, dưới ánh mặt trời ôn nhu đầu hạ, liền trở thành phong cảnh đẹp mắt vô cùng.
Bùi Xuyên chỉ nhìn thôi mà trong lòng đã tràn đầy yêu thương, ôn nhu tràn đầy, nhưng vẫn không thể không nề hà suy xét.
Anh không thể đuổi theo, đây là gông xiềng mà anh cần phải đeo lên nếu muốn đến gần cô.
Không thể để người khác biết, nếu có một ngày mọi người đều biết anh là kẻ tàn phế thì ít nhất cô vẫn là một hoa hậu giảng đường kinh diễm của Nhất, Tam và Lục Trung, sẽ không bị người ta lên án.
Chuyện thứ hai, không cần có bất cứ tiếp xúc da thịt nào. Như vậy trong tương lai cô có gặp được người tốt hơn thì bản thân cô sẽ không nhớ đến anh với cảm giác ghê tởm, sẽ không quá mức hối hận.
Đây là gông xiềng tự anh đeo lên người, cũng là áo giáp để cô có thể đổi ý bất kỳ lúc nào.
Chờ cô không còn ngây thơ, hoặc yêu người khác thì ít nhất đây cũng là quyền lợi cô có nhẹ nhàng yên tâm rời đi.
[04.04.2020.]
/102
|