*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thanh Thanh
==========
Mặt trời mọc nhưng vẫn không hòa tan được không khí lạnh lẽo trong núi.
Tưởng Văn Quyên nói xin lỗi, nhưng bà ta càng yêu thương người chồng và gia đình hiện tại của mình hơn. Bùi Hạo Bân cũng từng nói xin lỗi, nhưng mà ông ta cũng sợ hãi Bùi Gia Đống biến thành Bùi Xuyên thứ hai.
Bởi vì Bùi Xuyên vốn dĩ đã bị chặt đứt đôi chân nên lại bị chặt đôi tay nữa thì cũng không có vấn đề gì sao?
Bùi Xuyên có phải đáng bị người ta không ngừng vứt bỏ từ lúc sinh ra như thế không? Kỳ thật Bùi Xuyên cũng có thể lý giải, những sự thật tàn khốc này chẳng qua chưa bị xé mở mà thôi. Vô luận đối với ai mà nói thì anh cũng đều không phải người quan trọng nhất, cho nên lúc phải đưa ra lựa chọn thì đều bị từ bỏ.
Mà Dao Dao, Dao Dao của anh, trước năm 1996 cô cũng giống như những người bạn nhỏ khác, khiếp sợ mà nhìn Bùi Xuyên không hợp với cái nhà trẻ đó.
Từ sau cái ngày đó, cô mới bắt đầu tò mò mà nhìn anh, sau đó cẩn thận vụng về mà đối xử tốt với anh.
Bùi Xuyên rũ mắt nhìn trang giấy ố vàng.
Mùa hè ở nhà trẻ, cô nhóc 4 tuổi ôm đóa hoa sen bỏ vào trong ngực anh. Lúc tiểu học cô vì anh mà lần đầu tiên đánh nhau. Trong cơn gió đêm mang theo hơi thở thơm ngọt của cao trung, nụ hôn đầu tiên cô dành cho anh, mà lúc đại học cô gả cho anh.
Đủ rồi, đã rất tốt rồi.
Hoắc Húc bị Khương Hoa Quỳnh bức cho thảm như vậy, hơn phân nửa đều do Bùi Xuyên ban tặng, vì thế trong lòng hắn bây giờ đều là khoái ý: "Thế nào? Không bằng để tao cho mày một lựa chọn nhé, xem mày sẽ lựa chọn ai? Mày thấy trong lòng cô ấy thì mày sánh được với ai?"
Bối Dao nhìn Bùi Xuyên an tĩnh ở đầu kia trên máy theo dõi, trong lòng cũng bình tĩnh lại.
Lúc này trong núi có vài điểm đỏ di động, có người nhỏ giọng nói: "Mục tiêu ở lầu ba, phòng thứ nhất bên phải, nhưng không có cửa sổ, tay bắn tỉa chuẩn bị."
Bùi Xuyên nghe được âm thanh truyền đến từ trong tai mình. Anh giương mắt, anh sẽ không chọn ai, đời này anh sẽ không nghe cô nói ra đáp án kia.
Bùi Xuyên nói: "Lựa chọn thứ hai không phải còn chưa xong sao?"
Cho nên đừng chọn, đừng để Dao Dao lựa chọn.
Hoắc Húc kinh ngạc nhướng mày, lựa chọn thứ hai chính là chặt đứt tay Bùi Xuyên hay chân của Bùi Gia Đống.
Bối Dao mở to hai mắt, sau đó không quan tâm mà giãy dụa. Không cần! Không cần!
Hoắc Húc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi cực kỳ. Bùi Xuyên sợ hãi nghe được đáp án đến mức dùng phương pháp này để cự tuyệt lựa chọn thứ ba sao?
Ánh mắt Bùi Xuyên dừng trên máy theo dõi chợt lóe chợt lóe, "Cho tao một con dao, mày động thủ hay là tao đây?"
Lần đầu tiên Hoắc Húc cảm thấy người đàn ông này là một kẻ điên.
Hắn nhíu nhíu mày, nhìn Bối Dao, còn cô lại đang nhìn màn hình, nước mắt đầy mặt.
Trong lòng Hoắc Húc đột nhiên có chút không thoải mái. Người này sợ hãi nghe được đáp án liền lựa chọn tự mình hại mình, nếu hắn không phải điên rồi thì chính là yêu cô gái này đến thảm rồi.
Hoắc Húc vốn muốn ly gián quan hệ giữa bọn họ, hắn còn muốn mang theo Bối Dao ra nước ngoài sinh sống. Nếu cô có thể buông Bùi Xuyên là tốt nhất.
Hiện tại hắn không thể chấp nhận được việc có người yêu Bối Dao hơn hắn. Vì thế hắn tắt máy theo dõi, đột nhiên đặc biệt hận lựa chọn của Bùi Xuyên.
Được, không sợ đúng không? Vậy tao thành toàn cho mày.
Hoắc Húc mở cái rương của mình ra, bên trong bày dụng cụ cắt gọt chỉnh tề, còn có mấy cái roi.
Lúc Thiệu Nguyệt nhìn thấy mấy thứ này thì không khống chế được mà phát run.
Hoắc Húc chọn một con dao róc xương*, lại sờ sờ lên súng lục bên hông, đi ra cửa.
*Dao róc xương:
Nhưng hắn mới sờ lên then cửa thì đã bị một người đẩy ra.
Bối Dao dùng hết toàn lực, tác dụng lực cùng phản lực làm hai người đều không đứng vững, dao cũng rơi ra xa.
Bối Dao ngã thật mạnh xuống đất, mà Hoắc Húc thì tức giận cực kỳ: "Em không muốn sống nữa sao?"
Trên tay hắn cầm dao, Bối Dao thế nhưng cũng dám đâm đến!
Bối Dao không có cách nào nói chuyện, nhưng Hoắc Húc thấy được cả người cô đang run rẩy.
Phẫn nộ, đau lòng, ánh mắt cô không màng tất cả, giống như muốn cùng hắn liều mạng.
Hoắc Húc nói không rõ tư vị trong lòng mình là gì. Nếu những gì viết trên cuốn vở kia là sự thật thì có phải cô cũng từng dùng ánh mắt yêu thích mà nhìn hắn không?
Mà bây giờ, cô lại chân chính thích một kẻ tàn phế!
Hoắc Húc đem Bối Dao từ trên mặt đất kéo dậy, ghen ghét khiến hắn nghiến chặt răng đến kèn kẹt.
Hắn nói: "Anh giải quyết xong tên kia rồi, lập tức mang em xuất ngoại. Không sao, về sau chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm."
Hoắc Húc lấy một cái còng ra, khóa tay cô lên đầu giường, sau đó kéo cửa đi ra khỏi phòng lầu ba.
Trong núi an tĩnh, bởi vì căn phòng không có cửa sổ nên ánh mặt trời không chiếu được vào.
Bối Dao nhìn màn hình theo dõi, nhưng màn hình đã là một mảnh tối đen.
Anh tin tình yêu của cô, nhưng lại xem nhẹ địa vị của mình.
Cô vùi mặt trong đầu gối, vì sao, vì sao không nghe xem lựa chọn của cô là gì chứ?
Bùi Xuyên không phải người đáng bị mọi người vĩnh viễn vứt bỏ.
***
Hoắc Húc đem dao rọc xương vứt xuống trước mặt Bùi Xuyên, gió núi thổi qua cửa sổ vào. Trên chân Bùi Xuyên vì leo núi mà dính đầy bùn đất.
Hoắc Húc nói: "Nghe nói tay đứt ruột xót, bắt đầu từ ngón tay cái của bàn tay phải đi, con dao này không sắc bén, tự mày xuống tay thì phải tàn nhẫn chút."
Tai nghe truyền đến âm thanh rất nhỏ từ đầu kia: "Mục tiêu đứng ở chỗ ẩn nấp, rất khó nhắm chuẩn."
Hoắc Húc sợ Bùi Xuyên chơi trò lừa gạt nên còn mang theo không ít người, mỗi người đều có súng.
Cuối cùng Hoắc gia tài phú, đến lúc này trở thành lá bùa bảo mệnh cho hắn.
Bùi Xuyên nhặt con dao kia lên.
Kỳ thật, có vài thứ đối với Bùi Xuyên cũng không quá xa lạ. Anh cho rằng mình đã sớm quên đi ký ức năm bốn tuổi ấy nhưng kỳ thực không phải. Anh thông minh sớm nên đến giờ vẫn nhớ rõ cái cảm giác đau đớn khuất nhục khắc cốt kia, phảng phất như chỉ mới ngày hôm qua.
Lúc giơ tay chém xuống, Bùi Xuyên rất bình tĩnh.
Nhưng một dao này đi xuống, anh vẫn kêu rên lên tiếng.
Liền xương mang thịt, ngón tay cái cứ thế rơi trên mặt đất.
Bùi Xuyên gắt gao cắn răng, thắng không nổi nỗi đau thống khổ khoan tim kia nên ngã trên mặt đất, toàn thân đau đến run rẩy. Nhưng lại không muốn phát ra âm thanh gì thế nên chỉ có tiếng hít thở quá mức dồn dập vang lên.
Trong không khí lan tràn mùi máu tanh, Hoắc Húc lại lần nữa cảm thấy may mắn vì ý tưởng mình đã tắt màn hình theo dõi là đúng. Bùi Xuyên đúng là kẻ điên.
Tên tàn phế này vì Bối Dao mà cái gì cũng làm ra được. Một màn này nếu để Bối Dao nhìn thấy thì đoán chừng cả một đời cũng sẽ không quên được Bùi Xuyên.
Hoắc Húc khoái ý cười cười, chán ghét nhìn ngón tay cái trên mặt đất nói: "Lần này đến ngón áp út tay trái đi, cái nhẫn kia của mày quá chói mắt."
Bùi Xuyên không nói một lời, tay phải cầm lấy con dao.
Nhưng anh đã cầm không được, ngón tay run rẩy khiến con dao rơi xuống đất.
Đôi mắt Bùi Xuyên đen nhánh, thống khổ khiến cho anh hơi hơi cuộn tròn thân thể.
Hoắc Húc đi qua, cười lạnh nói: "Tao không ngại giúp mày một chút, những nơi đã chạm vào cô ấy, đều không thể giữ lại."
Hoắc Húc dẫm lên ngón tay Bùi Xuyên.
Hắn nhặt dao lên, nhắm ngay ngón áp út tay trái của Bùi Xuyên.
Dưới ánh mặt trời, chiếc nhẫn kia rực rỡ lấp lánh.
Mặt Bùi Xuyên đầy mồ hôi lạnh, đồng tử sâu thẳm như bóng đêm. Anh cũng không sợ hãi như trong tưởng tượng của Hoắc Húc, mà chỉ lạnh lùng gợi môi lên.
Giống như coi khinh, giống như châm chọc, Bùi Xuyên giơ môi lên, mô phỏng theo tiếng súng: "Phanh ——"
Đồng tử Hoắc Húc co chặt.
Nhưng tất cả đã không kịp nữa rồi. Ngay sau đó, một viên đạn phá cửa sổ, vô số tiếng súng lục tục vang lên.
Hoắc Húc trợn mắt, huyệt thái dương có một cái lỗ máu.
Hắn ngã thẳng tắp xuống đất, lúc sắp chết ánh mắt cuối cùng của hắn dừng trên trang giấy ố vàng kia.
Gió thổi trang giấy lay động, trong gió sớm, cả cuốn vở nhẹ nhàng rơi xuống, giống một con bướm nhẹ nhàng. Hoắc Húc muốn vươn tay bắt lấy nó, nhưng hắn đã không còn hơi thở.
Trong bút ký của thiếu nữ, xuyên qua trang giấy của nhiều năm trước có rất nhiều chuyện cũ khổ sở.
Vì những chuyện cũ hắn rất muốn biết này mà hắn không lên máy bay xuất ngoại mà muốn mang Bối Dao cùng đi.
Hắn muốn nghe cô nói về đời trước.
Đời trước hắn đã từng cưới Bối Dao, nói vậy cũng là một đoạn chuyện xưa cực kỳ hạnh phúc. Chuyện hắn càng muốn biết, hắn càng cố chấp, tới lúc chết hắn vẫn nhớ mong chuyện này.
Lúc mười sáu tuổi, lần đầu tiên gặp cô trong màn mưa, Hoắc Húc nghe thấy thanh âm mình động tâm.
Hoắc Húc mở to mắt, không còn hơi thở.
Bùi Xuyên chống tay trái, từ dưới đất đứng dậy. Ánh mặt trời trong núi có chút lạnh. Anh không nhìn ngón tay bị đứt máu chảy đầm đìa kia mà đi đến trước cuốn vở ố vàng tung bay, nhặt nó lên, bỏ vào túi áo tây trang của mình.
Vô số cảnh sát chạy tới từ đỉnh núi.
Xe cứu thương cũng đang từ dưới chân núi chạy lên. Bùi Hạo Bân đi ở đằng trước, nước mắt giàn giụa.
Người đi sau an ủi vỗ vỗ ông ta. Nhân viên y tế đi theo nhặt ngón tay bị đứt lên, nhìn Bùi Xuyên, ánh mắt có chút kính sợ cùng đáng sợ.
Người này có thể quyết tâm đến thế nào mà có dùng dao chém đứt ngón tay của chính mình chứ?
Bùi Xuyên nói: "Vợ tôi ở trên lầu, làm ơn mọi người mang cô ấy về nhà. Bộ dạng này của tôi nên đến bệnh viện trước, đừng dọa cô ấy."
Anh bình tĩnh nằm lên cáng cứu thương.
Khép đôi mắt lại, thế giới một mảnh tối tăm. Trong núi ánh nắng xen lẫn với tiếng gió, anh đang suy nghĩ đến ba lựa chọn kia.
Lựa chọn thứ nhất.
Tưởng Văn Quyên không lựa chọn chồng mình, lựa chọn cuối cùng của bà là hy vọng con trai có thể sống tiếp. Khi còn trẻ tâm lý của bà ta đã sớm xuất hiện vấn đề, bà ta sợ hãi nhìn thấy Bùi Xuyên. Nhưng ở sâu trong nội tâm, bà ta vẫn hy vọng Bùi Xuyên có thể sống sót. Vì thế bà ta tình nguyện cùng chết với chồng mình.
Mặc kệ trở thành cỏ trong khe đá, hay là trong rừng gió, bà ta vẫn hy vọng đứa con trai duy nhất của mình có thể sống.
Lúc Hoắc Húc nghe được câu trả lời thì có chút tức giận, vì để kế hoạch tiến hành thuận lợi, cuối cùng để Tưởng Văn Quyên gọi Bùi Xuyên ra ngoài. Hắn đáp ứng sẽ buông tha cho Bùi Xuyên và chồng bà, Hoắc Húc nói hắn chỉ muốn cùng Bối Dao rời đi.
Tưởng Văn Quyên đáp ứng nhưng vẫn cảm thấy có lỗi với con trai.
Sau khi bà ta nhảy sông thì đã nói hết.
Kỳ thật thần trí Tưởng Văn Quyên đã không rõ ràng, mấy năm nay tâm lý vẫn luôn có vấn đề.
Còn Bùi Hạo Bân là Bùi Xuyên gọi tới.
Anh không lựa chọn gọi Khương Hoa Quỳnh. Nửa đời trước anh đã làm những việc đê tiện dơ bẩn, nên đây lần đầu tiên anh quyết định tin tưởng quốc gia.
Muốn đường đường chính chính tồn tại.
Anh có người phụ nữ của mình, vì thế không thể vĩnh viễn lấy bạo chế bạo dơ bẩn trước kia được.
Bùi Hạo Bân lựa chọn Bùi Gia Đống, cũng nằm trong kế hoạch của mọi người, nhưng có đôi khi hiện thực cũng rất tàn khốc.
Lúc ấy thủ hạ của Bùi Hạo Bân đều lặng lẽ nhìn đội trưởng của mình, ai cũng không biết được nếu không có kế hoạch từ đầu thì ông ta có đưa ra lựa chọn từ bỏ Bùi Xuyên như cũ hay không.
Nhưng sau khi trải qua nhiều năm, lúc Bùi Xuyên nghe thấy lựa chọn này thì bình tĩnh hơn mình tưởng nhiều.
Tất cả mọi người đều có sự thiên vị, anh chỉ là không được người ta thích đến như vậy thôi.
Chỉ có tờ giấy trong ngực anh này, là điều ngoài ý muốn duy nhất không có trong kế hoạch tối qua của Bùi Xuyên.
Anh được yêu.
Thế nhưng nó đến bởi vì mang ân.
Trong không khí có mùi máu tanh rất nhạt, Bùi Xuyên nghĩ, đời này anh không muốn nghe được câu trả lời của lựa chọn thứ ba kia.
Ân nhân, người yêu.
Ác ma, hay vì cô mà trở thành nhà khoa học.
Tất cả anh đều không muốn nghĩ đến.
Không sao, cũng chẳng sao. Không yêu anh cũng không sao, anh không quan trọng như thế cũng không sao.
Chỉ cần cô ở lại bên cạnh anh, sẽ cười, sẽ ôm anh, thì anh chẳng so đo gì nữa.
Máu của anh thấm ướt cuốn vở.
Bùi Xuyên khàn giọng hỏi: "Ngón tay đứt có nối được không?"
Bác sĩ giật mình: "Thời gian đứt ngắn, có thể nối được."
Bùi Xuyên nói: "Ừm."
Có thể nối thì tốt, bằng không cô sẽ khóc.
Edit: Thanh Thanh
==========
Mặt trời mọc nhưng vẫn không hòa tan được không khí lạnh lẽo trong núi.
Tưởng Văn Quyên nói xin lỗi, nhưng bà ta càng yêu thương người chồng và gia đình hiện tại của mình hơn. Bùi Hạo Bân cũng từng nói xin lỗi, nhưng mà ông ta cũng sợ hãi Bùi Gia Đống biến thành Bùi Xuyên thứ hai.
Bởi vì Bùi Xuyên vốn dĩ đã bị chặt đứt đôi chân nên lại bị chặt đôi tay nữa thì cũng không có vấn đề gì sao?
Bùi Xuyên có phải đáng bị người ta không ngừng vứt bỏ từ lúc sinh ra như thế không? Kỳ thật Bùi Xuyên cũng có thể lý giải, những sự thật tàn khốc này chẳng qua chưa bị xé mở mà thôi. Vô luận đối với ai mà nói thì anh cũng đều không phải người quan trọng nhất, cho nên lúc phải đưa ra lựa chọn thì đều bị từ bỏ.
Mà Dao Dao, Dao Dao của anh, trước năm 1996 cô cũng giống như những người bạn nhỏ khác, khiếp sợ mà nhìn Bùi Xuyên không hợp với cái nhà trẻ đó.
Từ sau cái ngày đó, cô mới bắt đầu tò mò mà nhìn anh, sau đó cẩn thận vụng về mà đối xử tốt với anh.
Bùi Xuyên rũ mắt nhìn trang giấy ố vàng.
Mùa hè ở nhà trẻ, cô nhóc 4 tuổi ôm đóa hoa sen bỏ vào trong ngực anh. Lúc tiểu học cô vì anh mà lần đầu tiên đánh nhau. Trong cơn gió đêm mang theo hơi thở thơm ngọt của cao trung, nụ hôn đầu tiên cô dành cho anh, mà lúc đại học cô gả cho anh.
Đủ rồi, đã rất tốt rồi.
Hoắc Húc bị Khương Hoa Quỳnh bức cho thảm như vậy, hơn phân nửa đều do Bùi Xuyên ban tặng, vì thế trong lòng hắn bây giờ đều là khoái ý: "Thế nào? Không bằng để tao cho mày một lựa chọn nhé, xem mày sẽ lựa chọn ai? Mày thấy trong lòng cô ấy thì mày sánh được với ai?"
Bối Dao nhìn Bùi Xuyên an tĩnh ở đầu kia trên máy theo dõi, trong lòng cũng bình tĩnh lại.
Lúc này trong núi có vài điểm đỏ di động, có người nhỏ giọng nói: "Mục tiêu ở lầu ba, phòng thứ nhất bên phải, nhưng không có cửa sổ, tay bắn tỉa chuẩn bị."
Bùi Xuyên nghe được âm thanh truyền đến từ trong tai mình. Anh giương mắt, anh sẽ không chọn ai, đời này anh sẽ không nghe cô nói ra đáp án kia.
Bùi Xuyên nói: "Lựa chọn thứ hai không phải còn chưa xong sao?"
Cho nên đừng chọn, đừng để Dao Dao lựa chọn.
Hoắc Húc kinh ngạc nhướng mày, lựa chọn thứ hai chính là chặt đứt tay Bùi Xuyên hay chân của Bùi Gia Đống.
Bối Dao mở to hai mắt, sau đó không quan tâm mà giãy dụa. Không cần! Không cần!
Hoắc Húc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi cực kỳ. Bùi Xuyên sợ hãi nghe được đáp án đến mức dùng phương pháp này để cự tuyệt lựa chọn thứ ba sao?
Ánh mắt Bùi Xuyên dừng trên máy theo dõi chợt lóe chợt lóe, "Cho tao một con dao, mày động thủ hay là tao đây?"
Lần đầu tiên Hoắc Húc cảm thấy người đàn ông này là một kẻ điên.
Hắn nhíu nhíu mày, nhìn Bối Dao, còn cô lại đang nhìn màn hình, nước mắt đầy mặt.
Trong lòng Hoắc Húc đột nhiên có chút không thoải mái. Người này sợ hãi nghe được đáp án liền lựa chọn tự mình hại mình, nếu hắn không phải điên rồi thì chính là yêu cô gái này đến thảm rồi.
Hoắc Húc vốn muốn ly gián quan hệ giữa bọn họ, hắn còn muốn mang theo Bối Dao ra nước ngoài sinh sống. Nếu cô có thể buông Bùi Xuyên là tốt nhất.
Hiện tại hắn không thể chấp nhận được việc có người yêu Bối Dao hơn hắn. Vì thế hắn tắt máy theo dõi, đột nhiên đặc biệt hận lựa chọn của Bùi Xuyên.
Được, không sợ đúng không? Vậy tao thành toàn cho mày.
Hoắc Húc mở cái rương của mình ra, bên trong bày dụng cụ cắt gọt chỉnh tề, còn có mấy cái roi.
Lúc Thiệu Nguyệt nhìn thấy mấy thứ này thì không khống chế được mà phát run.
Hoắc Húc chọn một con dao róc xương*, lại sờ sờ lên súng lục bên hông, đi ra cửa.
*Dao róc xương:
Nhưng hắn mới sờ lên then cửa thì đã bị một người đẩy ra.
Bối Dao dùng hết toàn lực, tác dụng lực cùng phản lực làm hai người đều không đứng vững, dao cũng rơi ra xa.
Bối Dao ngã thật mạnh xuống đất, mà Hoắc Húc thì tức giận cực kỳ: "Em không muốn sống nữa sao?"
Trên tay hắn cầm dao, Bối Dao thế nhưng cũng dám đâm đến!
Bối Dao không có cách nào nói chuyện, nhưng Hoắc Húc thấy được cả người cô đang run rẩy.
Phẫn nộ, đau lòng, ánh mắt cô không màng tất cả, giống như muốn cùng hắn liều mạng.
Hoắc Húc nói không rõ tư vị trong lòng mình là gì. Nếu những gì viết trên cuốn vở kia là sự thật thì có phải cô cũng từng dùng ánh mắt yêu thích mà nhìn hắn không?
Mà bây giờ, cô lại chân chính thích một kẻ tàn phế!
Hoắc Húc đem Bối Dao từ trên mặt đất kéo dậy, ghen ghét khiến hắn nghiến chặt răng đến kèn kẹt.
Hắn nói: "Anh giải quyết xong tên kia rồi, lập tức mang em xuất ngoại. Không sao, về sau chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm."
Hoắc Húc lấy một cái còng ra, khóa tay cô lên đầu giường, sau đó kéo cửa đi ra khỏi phòng lầu ba.
Trong núi an tĩnh, bởi vì căn phòng không có cửa sổ nên ánh mặt trời không chiếu được vào.
Bối Dao nhìn màn hình theo dõi, nhưng màn hình đã là một mảnh tối đen.
Anh tin tình yêu của cô, nhưng lại xem nhẹ địa vị của mình.
Cô vùi mặt trong đầu gối, vì sao, vì sao không nghe xem lựa chọn của cô là gì chứ?
Bùi Xuyên không phải người đáng bị mọi người vĩnh viễn vứt bỏ.
***
Hoắc Húc đem dao rọc xương vứt xuống trước mặt Bùi Xuyên, gió núi thổi qua cửa sổ vào. Trên chân Bùi Xuyên vì leo núi mà dính đầy bùn đất.
Hoắc Húc nói: "Nghe nói tay đứt ruột xót, bắt đầu từ ngón tay cái của bàn tay phải đi, con dao này không sắc bén, tự mày xuống tay thì phải tàn nhẫn chút."
Tai nghe truyền đến âm thanh rất nhỏ từ đầu kia: "Mục tiêu đứng ở chỗ ẩn nấp, rất khó nhắm chuẩn."
Hoắc Húc sợ Bùi Xuyên chơi trò lừa gạt nên còn mang theo không ít người, mỗi người đều có súng.
Cuối cùng Hoắc gia tài phú, đến lúc này trở thành lá bùa bảo mệnh cho hắn.
Bùi Xuyên nhặt con dao kia lên.
Kỳ thật, có vài thứ đối với Bùi Xuyên cũng không quá xa lạ. Anh cho rằng mình đã sớm quên đi ký ức năm bốn tuổi ấy nhưng kỳ thực không phải. Anh thông minh sớm nên đến giờ vẫn nhớ rõ cái cảm giác đau đớn khuất nhục khắc cốt kia, phảng phất như chỉ mới ngày hôm qua.
Lúc giơ tay chém xuống, Bùi Xuyên rất bình tĩnh.
Nhưng một dao này đi xuống, anh vẫn kêu rên lên tiếng.
Liền xương mang thịt, ngón tay cái cứ thế rơi trên mặt đất.
Bùi Xuyên gắt gao cắn răng, thắng không nổi nỗi đau thống khổ khoan tim kia nên ngã trên mặt đất, toàn thân đau đến run rẩy. Nhưng lại không muốn phát ra âm thanh gì thế nên chỉ có tiếng hít thở quá mức dồn dập vang lên.
Trong không khí lan tràn mùi máu tanh, Hoắc Húc lại lần nữa cảm thấy may mắn vì ý tưởng mình đã tắt màn hình theo dõi là đúng. Bùi Xuyên đúng là kẻ điên.
Tên tàn phế này vì Bối Dao mà cái gì cũng làm ra được. Một màn này nếu để Bối Dao nhìn thấy thì đoán chừng cả một đời cũng sẽ không quên được Bùi Xuyên.
Hoắc Húc khoái ý cười cười, chán ghét nhìn ngón tay cái trên mặt đất nói: "Lần này đến ngón áp út tay trái đi, cái nhẫn kia của mày quá chói mắt."
Bùi Xuyên không nói một lời, tay phải cầm lấy con dao.
Nhưng anh đã cầm không được, ngón tay run rẩy khiến con dao rơi xuống đất.
Đôi mắt Bùi Xuyên đen nhánh, thống khổ khiến cho anh hơi hơi cuộn tròn thân thể.
Hoắc Húc đi qua, cười lạnh nói: "Tao không ngại giúp mày một chút, những nơi đã chạm vào cô ấy, đều không thể giữ lại."
Hoắc Húc dẫm lên ngón tay Bùi Xuyên.
Hắn nhặt dao lên, nhắm ngay ngón áp út tay trái của Bùi Xuyên.
Dưới ánh mặt trời, chiếc nhẫn kia rực rỡ lấp lánh.
Mặt Bùi Xuyên đầy mồ hôi lạnh, đồng tử sâu thẳm như bóng đêm. Anh cũng không sợ hãi như trong tưởng tượng của Hoắc Húc, mà chỉ lạnh lùng gợi môi lên.
Giống như coi khinh, giống như châm chọc, Bùi Xuyên giơ môi lên, mô phỏng theo tiếng súng: "Phanh ——"
Đồng tử Hoắc Húc co chặt.
Nhưng tất cả đã không kịp nữa rồi. Ngay sau đó, một viên đạn phá cửa sổ, vô số tiếng súng lục tục vang lên.
Hoắc Húc trợn mắt, huyệt thái dương có một cái lỗ máu.
Hắn ngã thẳng tắp xuống đất, lúc sắp chết ánh mắt cuối cùng của hắn dừng trên trang giấy ố vàng kia.
Gió thổi trang giấy lay động, trong gió sớm, cả cuốn vở nhẹ nhàng rơi xuống, giống một con bướm nhẹ nhàng. Hoắc Húc muốn vươn tay bắt lấy nó, nhưng hắn đã không còn hơi thở.
Trong bút ký của thiếu nữ, xuyên qua trang giấy của nhiều năm trước có rất nhiều chuyện cũ khổ sở.
Vì những chuyện cũ hắn rất muốn biết này mà hắn không lên máy bay xuất ngoại mà muốn mang Bối Dao cùng đi.
Hắn muốn nghe cô nói về đời trước.
Đời trước hắn đã từng cưới Bối Dao, nói vậy cũng là một đoạn chuyện xưa cực kỳ hạnh phúc. Chuyện hắn càng muốn biết, hắn càng cố chấp, tới lúc chết hắn vẫn nhớ mong chuyện này.
Lúc mười sáu tuổi, lần đầu tiên gặp cô trong màn mưa, Hoắc Húc nghe thấy thanh âm mình động tâm.
Hoắc Húc mở to mắt, không còn hơi thở.
Bùi Xuyên chống tay trái, từ dưới đất đứng dậy. Ánh mặt trời trong núi có chút lạnh. Anh không nhìn ngón tay bị đứt máu chảy đầm đìa kia mà đi đến trước cuốn vở ố vàng tung bay, nhặt nó lên, bỏ vào túi áo tây trang của mình.
Vô số cảnh sát chạy tới từ đỉnh núi.
Xe cứu thương cũng đang từ dưới chân núi chạy lên. Bùi Hạo Bân đi ở đằng trước, nước mắt giàn giụa.
Người đi sau an ủi vỗ vỗ ông ta. Nhân viên y tế đi theo nhặt ngón tay bị đứt lên, nhìn Bùi Xuyên, ánh mắt có chút kính sợ cùng đáng sợ.
Người này có thể quyết tâm đến thế nào mà có dùng dao chém đứt ngón tay của chính mình chứ?
Bùi Xuyên nói: "Vợ tôi ở trên lầu, làm ơn mọi người mang cô ấy về nhà. Bộ dạng này của tôi nên đến bệnh viện trước, đừng dọa cô ấy."
Anh bình tĩnh nằm lên cáng cứu thương.
Khép đôi mắt lại, thế giới một mảnh tối tăm. Trong núi ánh nắng xen lẫn với tiếng gió, anh đang suy nghĩ đến ba lựa chọn kia.
Lựa chọn thứ nhất.
Tưởng Văn Quyên không lựa chọn chồng mình, lựa chọn cuối cùng của bà là hy vọng con trai có thể sống tiếp. Khi còn trẻ tâm lý của bà ta đã sớm xuất hiện vấn đề, bà ta sợ hãi nhìn thấy Bùi Xuyên. Nhưng ở sâu trong nội tâm, bà ta vẫn hy vọng Bùi Xuyên có thể sống sót. Vì thế bà ta tình nguyện cùng chết với chồng mình.
Mặc kệ trở thành cỏ trong khe đá, hay là trong rừng gió, bà ta vẫn hy vọng đứa con trai duy nhất của mình có thể sống.
Lúc Hoắc Húc nghe được câu trả lời thì có chút tức giận, vì để kế hoạch tiến hành thuận lợi, cuối cùng để Tưởng Văn Quyên gọi Bùi Xuyên ra ngoài. Hắn đáp ứng sẽ buông tha cho Bùi Xuyên và chồng bà, Hoắc Húc nói hắn chỉ muốn cùng Bối Dao rời đi.
Tưởng Văn Quyên đáp ứng nhưng vẫn cảm thấy có lỗi với con trai.
Sau khi bà ta nhảy sông thì đã nói hết.
Kỳ thật thần trí Tưởng Văn Quyên đã không rõ ràng, mấy năm nay tâm lý vẫn luôn có vấn đề.
Còn Bùi Hạo Bân là Bùi Xuyên gọi tới.
Anh không lựa chọn gọi Khương Hoa Quỳnh. Nửa đời trước anh đã làm những việc đê tiện dơ bẩn, nên đây lần đầu tiên anh quyết định tin tưởng quốc gia.
Muốn đường đường chính chính tồn tại.
Anh có người phụ nữ của mình, vì thế không thể vĩnh viễn lấy bạo chế bạo dơ bẩn trước kia được.
Bùi Hạo Bân lựa chọn Bùi Gia Đống, cũng nằm trong kế hoạch của mọi người, nhưng có đôi khi hiện thực cũng rất tàn khốc.
Lúc ấy thủ hạ của Bùi Hạo Bân đều lặng lẽ nhìn đội trưởng của mình, ai cũng không biết được nếu không có kế hoạch từ đầu thì ông ta có đưa ra lựa chọn từ bỏ Bùi Xuyên như cũ hay không.
Nhưng sau khi trải qua nhiều năm, lúc Bùi Xuyên nghe thấy lựa chọn này thì bình tĩnh hơn mình tưởng nhiều.
Tất cả mọi người đều có sự thiên vị, anh chỉ là không được người ta thích đến như vậy thôi.
Chỉ có tờ giấy trong ngực anh này, là điều ngoài ý muốn duy nhất không có trong kế hoạch tối qua của Bùi Xuyên.
Anh được yêu.
Thế nhưng nó đến bởi vì mang ân.
Trong không khí có mùi máu tanh rất nhạt, Bùi Xuyên nghĩ, đời này anh không muốn nghe được câu trả lời của lựa chọn thứ ba kia.
Ân nhân, người yêu.
Ác ma, hay vì cô mà trở thành nhà khoa học.
Tất cả anh đều không muốn nghĩ đến.
Không sao, cũng chẳng sao. Không yêu anh cũng không sao, anh không quan trọng như thế cũng không sao.
Chỉ cần cô ở lại bên cạnh anh, sẽ cười, sẽ ôm anh, thì anh chẳng so đo gì nữa.
Máu của anh thấm ướt cuốn vở.
Bùi Xuyên khàn giọng hỏi: "Ngón tay đứt có nối được không?"
Bác sĩ giật mình: "Thời gian đứt ngắn, có thể nối được."
Bùi Xuyên nói: "Ừm."
Có thể nối thì tốt, bằng không cô sẽ khóc.
/102
|