*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Nara
Betaer: Có chút tò mò
Chương 21
Phương Chiêu Mộ đặt chân lên nơi cách tám múi giờ lúc ba giờ chiều.
Settle đổ mưa, trong hành lý của Phương Chiêu Mộ lại không có ô.
Phương Chiêu Mộ đăng ký trước, Andrew gửi địa chỉ khách sạn đến, Phương Chiêu Mộ xem bản đồ, chỗ đó cách sân bay có chút xa, mà Phương Chiêu Mộ lại sợ chính mình ngồi giao thông công cộng sẽ không biết đường, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là gọi xe.
Ngồi vào trong xe, Phương Chiêu Mộ nói với Andrew: “Em đến rồi.”
Andrew rất nhanh gọi lại cho cậu, hỏi Phương Chiêu Mộ: “Lên xe rồi?”
Xe taxi chạy, cảnh vật chậm rãi lùi về sau, giọng Andrew nhẹ nhàng, Phương Chiêu Mộ nghe không ra Andrew ở nơi nào, cũng phân không rõ thái độ của hắn, liền “Ừ” một tiếng, ngáp một cái, hỏi Andrew: “Em đi xe tới đó phải mất bao lâu vậy?”
Andrew dừng một chút nói: “Nếu như không kẹt xe, khoảng bốn mươi phút.”
Phương Chiêu Mộ ngồi máy bay lâu, tư thế nào cũng cảm thấy khó chịu, bèn mở cửa sổ xe ra chút để thông khí, hỏi: “Anh chừng nào thì đến chỗ hẹn, em vào đó thế nào?”
“Anh cũng đang trên đường đến đó.” Andrew nói, “Thẻ mở cửa phòng đặt ở quầy lễ tân, em nói cho lễ tân số phòng, họ sẽ đưa thẻ cho em.”
Phương Chiêu Mộ ngoan ngoãn nói “Vâng”, lại hỏi Andrew: “Vậy anh bao lâu nữa sẽ tới?”
“Anh cũng không biết.” Andrew nói, “Em trực tiếp lấy thẻ lên phòng đi.”
Phương Chiêu Mộ nói đã biết, cúp điện thoại ngẩn người nhìn bên ngoài.
Đến khách sạn, Phương Chiêu Mộ theo lời Andrew nói đến trước quầy lễ tân, nhân viên lễ tân vừa nghe số phòng liền hiểu, cầm một cái thẻ mở cửa phòng đưa cho cậu, cũng không hỏi nhiều.
Phương Chiêu Mộ đến chỗ thang máy, nhìn bốn phía, lòng nói công ty Andrew làm có lẽ rất lớn, nếu không đi công tác cũng không ở nơi như này.
Đi vào trong thang máy, cậu gửi tin cho Andrew, nói mình đang lên phòng. Andrew ở tầng 28, tốc độ thang máy rất nhanh, không bao lâu đã đến. Không chờ được Andrew trả lời, Phương Chiêu Mộ có chút mất tự nhiên lôi kéo valy, cậu theo số trên thẻ, tìm được phòng, quét một cái, mở cửa.
Trong phòng đen kịt một màu, Phương Chiêu Mộ đi vào, cửa liền khép lại, cậu cái gì cũng không thấy được.
Phương Chiêu Mộ sợ tối, hơn nữa cũng không biết Andrew có ở bên trong hay không, tâm lý căng thẳng, cũng không dám bước về phía trước, thậm chí còn muốn chạy.
Cậu đưa tay phía trước cũng không thấy được năm ngón, nhỏ giọng kêu một câu: “Andrew?”
Đợi một chốc, không ai đáp lại, Phương Chiêu Mộ thoáng thở phào nhẹ nhõm, cho là Andrew vẫn chưa trở về phòng, liền giơ tay lên, đang định mò lên vách tường xem có chốt mở đèn không, chợt nghe cách đó không xa vang lên tiếng nói cậu rất quen thuộc: “Tiểu Mộ.”
Đây là lần đầu tiên Phương Chiêu Mộ mặt đối mặt nghe âm thanh của Andrew, tim Phương Chiêu Mộ trong nháy mắt liền đập nhanh hơn.
Âm thanh của Andrew so với trong điện thoại nghe vào lập thể hơn rất nhiều, vừa nghe đến hai chữ “Tiểu Mộ”, Phương Chiêu Mộ đã có thể suy ra bộ dạng Andrew đứng nơi đó rồi. Cũng không biết Andrew cao hơn cậu bao nhiêu, chỉ xem hình không nhìn ra được.
“Tại sao không bật đèn lên?” Phương Chiêu Mộ do do dự dự buông cánh tay đang dò dẫm xuống, dựa vào tường đi về phía trước, hỏi hắn.
“Sợ dọa đến em.” Giọng Andrew cách đó rất gần, theo như bố cục huyền quan vừa nãy khi Phương Chiêu Mộ đẩy cửa ra nhìn được, Andrew hẳn đang đứng ở cuối phòng.
“Sao vậy được. ” Andrew nói cực kỳ nghiêm túc, Phương Chiêu Mộ nghe mà nở nụ cười, động viên Andrew nói “Anh quá khoa trương rồi, gan em lớn lắm, sẽ không bị dọa đâu.”
Cậu mò mẫm tiến về phía trước một bước, đột nhiên bắt được cánh tay một người, mới biết Andrew hóa ra cách cậu gần như vậy.
Phương Chiêu Mộ buông tay ra, lại bị Andrew trở tay nắm lấy.
“Lá gan rất lớn?” Andrew hỏi ngược lại cậu.
Phương Chiêu Mộ từ trong ngữ khí của Andrew nghe ra ý giễu cợt, phô trương thanh thế nói: “Anh có ý gì? Nói rõ cho em.”
Andrew không lên tiếng, chỉ cười cười.
Trong phòng tối, xúc cảm trở nên nhạy bén, chỉ là bị Andrew hơi hơi dùng sức nắm cổ tay, Phương Chiêu Mộ lại miệng khô lưỡi khô, cậu sợ tim đập kịch liệt hơn chút nữa, Andrew sẽ nghe thấy mất. Trong không khí ngập tràn mùi thơm huân hương, mang theo ám muội và khô nóng không rõ, Phương Chiêu Mộ cũng chẳng dám cử động gì cả, nhưng Andrew lại động.
Hắn nắm tay của Phương Chiêu Mộ, khẽ kéo Phương Chiêu Mộ vào trong lồng ngực.
Andrew so với Phương Chiêu Mộ cao hơn rất nhiều, hắn ôm lấy cậu, tay Phương Chiêu Mộ đè lên ngực Andrew, cách lớp áo mỏng, cảm nhận được cơ bắp đối phương dưới vật liệu may mặc.
“Andrew…” Phương Chiêu Mộ gọi hắn một tiếng, cũng không biết nên nói gì tiếp theo, cậu ngẩng đầu, đôi môi lướt qua cằm hắn, Andrew gần như theo bản năng mà lùi ra sau.
Phương Chiêu Mộ ngẩn người, đẩy Andrew ra một chút, nói với hắn: “Anh không bật đèn thì thôi, trốn cái gì mà trốn.”
“Không trốn.” Andrew cứ không thừa nhận.
Tay hắn đặt trên lưng Phương Chiêu Mộ, rất lịch sự ôm lấy.
Phương Chiêu Mộ lại nhẹ nhàng đẩy một cái, Andrew liền buông cậu ra.
“Em rốt cuộc biết tại sao anh lại muốn kết bạn bằng app tình yêu rồi.” Phương Chiêu Mộ một lần nữa dựa vào người Andrew, ngẩng đầu lên, dọc theo cổ hắn, chính xác chạm lên môi hắn, cọ cọ một chút rồi tách ra, sau đó oán giận Andrew, “Bởi vì anh chẳng chủ động tí nào cả.”
Một giây sau, Phương Chiêu Mộ liền không mở miệng được nữa. Andrew siết lấy Phương Chiêu Mộ, cúi đầu ấn môi xuống.
Xương bả vai Phương Chiêu Mộ bị Andrew dùng sức nắm, môi lưỡi bị hắn hung ác chiếm lấy, cơ hồ hít thở không nổi. Andrew hôn như muốn nuốt cậu vào bụng, trong phòng đều là tiếng hôn môi đầy sắc dục. Phương Chiêu Mộ hai chân nhũn ra, suýt nữa đã trượt xuống theo vách tường, phải lôi kéo cánh tay Andrew mới miễn cưỡng đứng được.
Andrew nhận ra Phương Chiêu Mộ đứng không vững, dời môi ra chút, hỏi cậu: “Anh ôm em ngồi xuống?”
Phương Chiêu Mộ ôm Andrew, nửa ngày mới “Ừ” một tiếng.
Andrew liền ôm ngang Phương Chiêu Mộ lên, đi mấy bước, để cho cậu ngồi trên một chỗ mềm mại, Phương Chiêu Mộ đưa tay sờ sờ, hỏi Andrew: “Là giường sao?”
“Ừ.” Andrew nói.
“Vẫn không bật đèn à?” Phương Chiêu Mộ nói “Anh không muốn nhìn em sao?”
“Anh sợ hù đến em.” Andrew lặp lại.
Phương Chiêu Mộ nghe Andrew nói như vậy, cảm thấy Andrew có lẽ có khiếm khuyết gì trên mặt, hoặc là vấn đề đặc biệt trọng đại, liền có chút đau lòng, nói với hắn: “Không bật thì không bật. Không sao cả.”
Phương Chiêu Mộ đưa tay kéo quần áo Andrew, còn nói: “Vậy anh qua đây cho em sờ chút chắc là được đi.”
Andrew bước đến, hôn hôn một chút khóe môi Phương Chiêu Mộ, cầm lấy tay cậu đặt lên mặt mình.
Phương Chiêu Mộ sờ từ trên xuống, trước tiên đánh giá: “Ừm, dáng lông mày rất đẹp.”
Ngừng một giây, Phương Chiêu Mộ đến gần hôn một cái lên lông mày Andrew, tiếp đó sờ xuống lông mi và mắt, nói: “Đường nét rất sâu.”
Nói xong lại hôn đôi mắt một cái, sau sờ tiếp xuống mũi và mặt, Andrew có sống mũi rất cao, tuy rằng không nhìn thấy, Phương Chiêu Mộ cũng cảm thấy hắn không có nơi nào là xấu, liền thân thân thiết thiết mà hôn một cái lên chóp mũi Andrew, nói: “Sống mũi cũng rất cao.”
Cuối cùng là đôi môi, Phương Chiêu Mộ ấn ấn môi dưới của hắn, đến gần dùng môi mình thay thế ngón tay, nhẹ nhàng mổ môi hắn, cảm thụ nhiệt độ cùng hô hấp của Andrew, tổng kết: “Đều rất đẹp.”
“Phải không?” Andrew ấn lưng Phương Chiêu Mộ, để cậu ngồi lên người hắn, thấp giọng dò hỏi.
“Phải.” Phương Chiêu Mộ nói, “Kỳ thực em cũng không dễ nhìn lắm, anh thấy em, có khi sẽ thất vọng.”
“Không đâu.” Andrew nói.
Lồng ngực hắn rất nóng, lúc nói chuyện dán vào lỗ tai Phương Chiêu Mộ, nói: “Em rất dễ nhìn, anh biết.”
“Vậy sao anh vẫn không bật đèn.” Phương Chiêu Mộ bất đắc dĩ hỏi Andrew.
Andrew đặt đầu lên một bên vai Phương Chiêu Mộ, sau một hồi, nói: “Ôm thêm chút nữa.”
“Sao mà giống như sinh ly tử biệt vậy hả.” Phương Chiêu Mộ bật cười, “Vậy thì lát nữa bật.”
Andrew tìm kiếm nắm lấy tay Phương Chiêu Mộ, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, một bộ rất thiếu cảm giác an toàn, lý trí Phương Chiêu Mộ đều bị đập nát, tới gần, ghé vào bên tai Andrew, hỏi hắn: “Hay là chúng ta không bằng.. Làm xong mới mở.”
Editor: Nara
Betaer: Có chút tò mò
Chương 21
Phương Chiêu Mộ đặt chân lên nơi cách tám múi giờ lúc ba giờ chiều.
Settle đổ mưa, trong hành lý của Phương Chiêu Mộ lại không có ô.
Phương Chiêu Mộ đăng ký trước, Andrew gửi địa chỉ khách sạn đến, Phương Chiêu Mộ xem bản đồ, chỗ đó cách sân bay có chút xa, mà Phương Chiêu Mộ lại sợ chính mình ngồi giao thông công cộng sẽ không biết đường, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là gọi xe.
Ngồi vào trong xe, Phương Chiêu Mộ nói với Andrew: “Em đến rồi.”
Andrew rất nhanh gọi lại cho cậu, hỏi Phương Chiêu Mộ: “Lên xe rồi?”
Xe taxi chạy, cảnh vật chậm rãi lùi về sau, giọng Andrew nhẹ nhàng, Phương Chiêu Mộ nghe không ra Andrew ở nơi nào, cũng phân không rõ thái độ của hắn, liền “Ừ” một tiếng, ngáp một cái, hỏi Andrew: “Em đi xe tới đó phải mất bao lâu vậy?”
Andrew dừng một chút nói: “Nếu như không kẹt xe, khoảng bốn mươi phút.”
Phương Chiêu Mộ ngồi máy bay lâu, tư thế nào cũng cảm thấy khó chịu, bèn mở cửa sổ xe ra chút để thông khí, hỏi: “Anh chừng nào thì đến chỗ hẹn, em vào đó thế nào?”
“Anh cũng đang trên đường đến đó.” Andrew nói, “Thẻ mở cửa phòng đặt ở quầy lễ tân, em nói cho lễ tân số phòng, họ sẽ đưa thẻ cho em.”
Phương Chiêu Mộ ngoan ngoãn nói “Vâng”, lại hỏi Andrew: “Vậy anh bao lâu nữa sẽ tới?”
“Anh cũng không biết.” Andrew nói, “Em trực tiếp lấy thẻ lên phòng đi.”
Phương Chiêu Mộ nói đã biết, cúp điện thoại ngẩn người nhìn bên ngoài.
Đến khách sạn, Phương Chiêu Mộ theo lời Andrew nói đến trước quầy lễ tân, nhân viên lễ tân vừa nghe số phòng liền hiểu, cầm một cái thẻ mở cửa phòng đưa cho cậu, cũng không hỏi nhiều.
Phương Chiêu Mộ đến chỗ thang máy, nhìn bốn phía, lòng nói công ty Andrew làm có lẽ rất lớn, nếu không đi công tác cũng không ở nơi như này.
Đi vào trong thang máy, cậu gửi tin cho Andrew, nói mình đang lên phòng. Andrew ở tầng 28, tốc độ thang máy rất nhanh, không bao lâu đã đến. Không chờ được Andrew trả lời, Phương Chiêu Mộ có chút mất tự nhiên lôi kéo valy, cậu theo số trên thẻ, tìm được phòng, quét một cái, mở cửa.
Trong phòng đen kịt một màu, Phương Chiêu Mộ đi vào, cửa liền khép lại, cậu cái gì cũng không thấy được.
Phương Chiêu Mộ sợ tối, hơn nữa cũng không biết Andrew có ở bên trong hay không, tâm lý căng thẳng, cũng không dám bước về phía trước, thậm chí còn muốn chạy.
Cậu đưa tay phía trước cũng không thấy được năm ngón, nhỏ giọng kêu một câu: “Andrew?”
Đợi một chốc, không ai đáp lại, Phương Chiêu Mộ thoáng thở phào nhẹ nhõm, cho là Andrew vẫn chưa trở về phòng, liền giơ tay lên, đang định mò lên vách tường xem có chốt mở đèn không, chợt nghe cách đó không xa vang lên tiếng nói cậu rất quen thuộc: “Tiểu Mộ.”
Đây là lần đầu tiên Phương Chiêu Mộ mặt đối mặt nghe âm thanh của Andrew, tim Phương Chiêu Mộ trong nháy mắt liền đập nhanh hơn.
Âm thanh của Andrew so với trong điện thoại nghe vào lập thể hơn rất nhiều, vừa nghe đến hai chữ “Tiểu Mộ”, Phương Chiêu Mộ đã có thể suy ra bộ dạng Andrew đứng nơi đó rồi. Cũng không biết Andrew cao hơn cậu bao nhiêu, chỉ xem hình không nhìn ra được.
“Tại sao không bật đèn lên?” Phương Chiêu Mộ do do dự dự buông cánh tay đang dò dẫm xuống, dựa vào tường đi về phía trước, hỏi hắn.
“Sợ dọa đến em.” Giọng Andrew cách đó rất gần, theo như bố cục huyền quan vừa nãy khi Phương Chiêu Mộ đẩy cửa ra nhìn được, Andrew hẳn đang đứng ở cuối phòng.
“Sao vậy được. ” Andrew nói cực kỳ nghiêm túc, Phương Chiêu Mộ nghe mà nở nụ cười, động viên Andrew nói “Anh quá khoa trương rồi, gan em lớn lắm, sẽ không bị dọa đâu.”
Cậu mò mẫm tiến về phía trước một bước, đột nhiên bắt được cánh tay một người, mới biết Andrew hóa ra cách cậu gần như vậy.
Phương Chiêu Mộ buông tay ra, lại bị Andrew trở tay nắm lấy.
“Lá gan rất lớn?” Andrew hỏi ngược lại cậu.
Phương Chiêu Mộ từ trong ngữ khí của Andrew nghe ra ý giễu cợt, phô trương thanh thế nói: “Anh có ý gì? Nói rõ cho em.”
Andrew không lên tiếng, chỉ cười cười.
Trong phòng tối, xúc cảm trở nên nhạy bén, chỉ là bị Andrew hơi hơi dùng sức nắm cổ tay, Phương Chiêu Mộ lại miệng khô lưỡi khô, cậu sợ tim đập kịch liệt hơn chút nữa, Andrew sẽ nghe thấy mất. Trong không khí ngập tràn mùi thơm huân hương, mang theo ám muội và khô nóng không rõ, Phương Chiêu Mộ cũng chẳng dám cử động gì cả, nhưng Andrew lại động.
Hắn nắm tay của Phương Chiêu Mộ, khẽ kéo Phương Chiêu Mộ vào trong lồng ngực.
Andrew so với Phương Chiêu Mộ cao hơn rất nhiều, hắn ôm lấy cậu, tay Phương Chiêu Mộ đè lên ngực Andrew, cách lớp áo mỏng, cảm nhận được cơ bắp đối phương dưới vật liệu may mặc.
“Andrew…” Phương Chiêu Mộ gọi hắn một tiếng, cũng không biết nên nói gì tiếp theo, cậu ngẩng đầu, đôi môi lướt qua cằm hắn, Andrew gần như theo bản năng mà lùi ra sau.
Phương Chiêu Mộ ngẩn người, đẩy Andrew ra một chút, nói với hắn: “Anh không bật đèn thì thôi, trốn cái gì mà trốn.”
“Không trốn.” Andrew cứ không thừa nhận.
Tay hắn đặt trên lưng Phương Chiêu Mộ, rất lịch sự ôm lấy.
Phương Chiêu Mộ lại nhẹ nhàng đẩy một cái, Andrew liền buông cậu ra.
“Em rốt cuộc biết tại sao anh lại muốn kết bạn bằng app tình yêu rồi.” Phương Chiêu Mộ một lần nữa dựa vào người Andrew, ngẩng đầu lên, dọc theo cổ hắn, chính xác chạm lên môi hắn, cọ cọ một chút rồi tách ra, sau đó oán giận Andrew, “Bởi vì anh chẳng chủ động tí nào cả.”
Một giây sau, Phương Chiêu Mộ liền không mở miệng được nữa. Andrew siết lấy Phương Chiêu Mộ, cúi đầu ấn môi xuống.
Xương bả vai Phương Chiêu Mộ bị Andrew dùng sức nắm, môi lưỡi bị hắn hung ác chiếm lấy, cơ hồ hít thở không nổi. Andrew hôn như muốn nuốt cậu vào bụng, trong phòng đều là tiếng hôn môi đầy sắc dục. Phương Chiêu Mộ hai chân nhũn ra, suýt nữa đã trượt xuống theo vách tường, phải lôi kéo cánh tay Andrew mới miễn cưỡng đứng được.
Andrew nhận ra Phương Chiêu Mộ đứng không vững, dời môi ra chút, hỏi cậu: “Anh ôm em ngồi xuống?”
Phương Chiêu Mộ ôm Andrew, nửa ngày mới “Ừ” một tiếng.
Andrew liền ôm ngang Phương Chiêu Mộ lên, đi mấy bước, để cho cậu ngồi trên một chỗ mềm mại, Phương Chiêu Mộ đưa tay sờ sờ, hỏi Andrew: “Là giường sao?”
“Ừ.” Andrew nói.
“Vẫn không bật đèn à?” Phương Chiêu Mộ nói “Anh không muốn nhìn em sao?”
“Anh sợ hù đến em.” Andrew lặp lại.
Phương Chiêu Mộ nghe Andrew nói như vậy, cảm thấy Andrew có lẽ có khiếm khuyết gì trên mặt, hoặc là vấn đề đặc biệt trọng đại, liền có chút đau lòng, nói với hắn: “Không bật thì không bật. Không sao cả.”
Phương Chiêu Mộ đưa tay kéo quần áo Andrew, còn nói: “Vậy anh qua đây cho em sờ chút chắc là được đi.”
Andrew bước đến, hôn hôn một chút khóe môi Phương Chiêu Mộ, cầm lấy tay cậu đặt lên mặt mình.
Phương Chiêu Mộ sờ từ trên xuống, trước tiên đánh giá: “Ừm, dáng lông mày rất đẹp.”
Ngừng một giây, Phương Chiêu Mộ đến gần hôn một cái lên lông mày Andrew, tiếp đó sờ xuống lông mi và mắt, nói: “Đường nét rất sâu.”
Nói xong lại hôn đôi mắt một cái, sau sờ tiếp xuống mũi và mặt, Andrew có sống mũi rất cao, tuy rằng không nhìn thấy, Phương Chiêu Mộ cũng cảm thấy hắn không có nơi nào là xấu, liền thân thân thiết thiết mà hôn một cái lên chóp mũi Andrew, nói: “Sống mũi cũng rất cao.”
Cuối cùng là đôi môi, Phương Chiêu Mộ ấn ấn môi dưới của hắn, đến gần dùng môi mình thay thế ngón tay, nhẹ nhàng mổ môi hắn, cảm thụ nhiệt độ cùng hô hấp của Andrew, tổng kết: “Đều rất đẹp.”
“Phải không?” Andrew ấn lưng Phương Chiêu Mộ, để cậu ngồi lên người hắn, thấp giọng dò hỏi.
“Phải.” Phương Chiêu Mộ nói, “Kỳ thực em cũng không dễ nhìn lắm, anh thấy em, có khi sẽ thất vọng.”
“Không đâu.” Andrew nói.
Lồng ngực hắn rất nóng, lúc nói chuyện dán vào lỗ tai Phương Chiêu Mộ, nói: “Em rất dễ nhìn, anh biết.”
“Vậy sao anh vẫn không bật đèn.” Phương Chiêu Mộ bất đắc dĩ hỏi Andrew.
Andrew đặt đầu lên một bên vai Phương Chiêu Mộ, sau một hồi, nói: “Ôm thêm chút nữa.”
“Sao mà giống như sinh ly tử biệt vậy hả.” Phương Chiêu Mộ bật cười, “Vậy thì lát nữa bật.”
Andrew tìm kiếm nắm lấy tay Phương Chiêu Mộ, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, một bộ rất thiếu cảm giác an toàn, lý trí Phương Chiêu Mộ đều bị đập nát, tới gần, ghé vào bên tai Andrew, hỏi hắn: “Hay là chúng ta không bằng.. Làm xong mới mở.”
/33
|