*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Chân
Betaer: Bạn cute
(Tui đã rất nỗ lực để tìm 1 cái ảnh đi dưới mưa không ô, nếu đeo thêm cái túi thì tốt quá. Cuối cùng tui tìm được 2 cái, 1 cái không ô không túi, 1 cái thì có ô có túi Orz. Và rồi tui chọn cái này tại cái kia trông não nề quá:v. Túm cái quần lại là mọi người xem tạm đi ha:D)
Chương 4
Tống Viễn Tuần reset lại phần mềm, đơn giản là vì anh không hy vọng Triệu Hàm dùng cái tài khoản này cùng Phương Chiêu Mộ làm loạn.
Lúc nãy Tống Viễn Tuần vừa mới bước lên lầu, ngồi phía sau lưng Phương Chiêu Mộ, thì nhận được tin nhắn mật khẩu tài khoản phần mềm của Triệu Hàm.
Triệu Hàm hỏi anh chơi thế nào rồi, đã tìm ra con người thật của mình chưa?
“Xóa lâu rồi.” Tống Viễn Tuần trả lời anh ấy.
Ở đầu bên kia Triệu Hàm nhảy dựng lên, gửi một đoạn tin nhắn thoại thật dài trách móc Tống Viễn Tuần uổng phí công sức anh đã cố mua thẻ hội viên một tháng, lại nói: “ Thôi, cậu không cần thì tớ dùng vậy.”
Lúc đó Tống Viễn Tuần đang bận, không coi là chuyện gì to tát, cho đến khi anh từ phía sau nghe Phương Chiêu Mộ đột nhiên thấp giọng nói mấy câu đó, mới khiến anh chú ý.
Tống Viễn Tuần cảm thấy không hài lòng, mà là Phương Chiêu Mộ ngữ khí quá giống tối hôm qua, còn nói “công tác” rồi gì mà “kỹ sư cơ khí”, trong lòng Tống Viễn Tuần vang lên cảnh báo mãnh liệt.
Anh cầm điện thoại đi xuống lầu, cài lại phần mềm một lần nữa, đăng nhập tài khoản khiến Triệu Hàm bị cưỡng chế logout, mở ra khung chat, một hơi đọc xong tin nhắn của Triệu Hàm và Phương Chiêu Mộ, trực tiếp đổi mật khẩu.
Thông báo đổi mật khẩu thành công vừa nhảy ra không quá vài giây, Triệu Hàm đã gọi tới, anh ấy tức giận hỏi Tống Viễn Tuần: “Tớ đang nói chuyện với tiểu Mu giữa chừng, cậu đổi mật khẩu làm cái gì?”
“Cậu muốn nói chuyện với cậu ta thì tự đi đăng ký tài khoản khác, không được dùng cái này.” Tống Viễn Tuần không kiên nhẫn nói. Anh nghĩ tới lịch sử cuộc trò chuyện liền tức giận, Triệu Hàm không khác gì một con Teddy (*) hình người, ở trên app kết bạn của bạn thân nói chuyện nửa ngày còn không muốn ngừng.
(*) Poodle loại nhỏ, nổi tiếng vì hay động dục
“Anh hai à, phần mềm này căn cứ theo khoảng cách rồi ngẫu nhiên ghép đôi với nhau, tớ ở xa như vậy, căn bản là không có ghép được có hiểu không, mau đổi mật mã lại cho tớ đi”, Triệu Hàm nhẹ giọng nói, “Mà cũng phải nói một câu, giọng nói của Mu thật dễ nghe mà.”
“Thích nam sắc từ khi nào thế?” Tống Viễn Tuần hỏi hắn.
Từ nhỏ đến lớn Triệu Hàm quen rất nhiều bạn gái, chưa từng đi tìm đồng tính, vậy mà càng lớn cuộc sống lại càng loạn.
“Tùy tiện tán gẫu một chút thôi mà.” Triệu Hàm nói, “Nói nữa ảnh của cậu ta nhìn cũng không tồi. Ài, không phải cậu xóa nó rồi à, tớ lợi dụng phế phẩm một chút cũng không được sao?”
“Không được.” Tống Viễn Tuần nói như chém đinh chặt sắt, “Tớ nói muốn dùng thì đăng ký một tài khoản khác.”
“…Được rồi.” Triệu Hàm cũng không dám cứng rắn đối đầu Tống Viễn Tuần, ủy khuất cúp điện thoại, lại đăng ký một tài khoản khác.
Tống Viễn Tuần cúp điện thoại, thì nhận được tin nhắn Phương Chiêu Mộ gửi tới, anh trả lời ba chữ “Phải, rất bận”, khoá màn hình điện thoại, đi nhìn tiến độ của Chu Mộng, vừa quay trở lại đầu cầu thang thì đụng ngay Phương Chiêu Mộ đeo túi xách đang từ trên lầu đi xuống.
Trong phòng thí nghiệm rất nóng, Phương Chiêu Mộ cởi áo khoác vắt trên cánh tay, bên trong mặc một cái áo len cổ thấp, lộ ra một mảng ngực không săn chắc mấy, một bên vai đeo túi xách, nên kẹp lại cổ áo, bên còn lại thì áo sắp từ trên bả vai trượt xuống dưới, vô cùng khiếm nhã, Tống Viễn Tuần chỉ liếc mắt nhìn một chút rồi dời mắt ngay.
Ở trên cầu thang lúc đi sượt qua nhau, Phương Chiêu Mộ vừa vặn giơ tay, mu bàn tay đụng phải cánh tay Tống Viễn Tuần, da mu bàn tay Phương Chiêu Mộ rất mềm yếu, trên người lại mang theo một mùi hương ngọt ngấy phát ngán, làm cho Tống Viễn Tuần cảm thấy cả người không khoẻ.
Trở lại chỗ ngồi không bao lâu. Tống Viễn Tuần liền nhận được tin nhắn của Phương Chiêu Mộ.
“C thị trời mưa, anh có mang dù không?”
Phương Chiêu Mộ chụp ảnh mưa gửi Tống Viễn Tuần, Tống Viễn Tuần mở ra, bên ngoài hình như mưa rất lớn, không khí kết hợp với mưa ập xuống tạo thành một màn sương mù mông lung.
Quỷ thần xui khiến, Tống Viễn Tuần trả lời Phương Chiêu Mộ một câu: “Cậu có mang dù à?”
“Không có.” Phương Chiêu Mộ tội nghiệp nói với Tống Viễn Tuần, “Chắc tôi phải đội mưa đi về.”
Tống Viễn Tuần vốn không muốn trả lời, nhưng nhìn tấm hình Phương Chiêu Mộ gửi tới, vẫn chậm rãi đánh vài chữ: “Sao không đợi tạnh mưa rồi hãy đi?”
“Ừm, không muốn ở lại trong phòng thí nghiệm, những người kia thật phiền.” Phương Chiêu Mộ nói, “Tôi về nhà còn tìm anh nữa.”
Tống Viễn Tuần nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhìn số liệu trên đó, qua vài giây, đứng lên đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống bên dưới phòng thí nghiệm.
Phương Chiêu Mộ mặc áo khoác vào, đeo túi xách, bước vào trong làn mưa, từ tầng 5 nhìn xuống, cậu nhỏ xíu, hình như bởi vì trời lạnh nên ôm cánh tay, bước nhanh về phía trước.
Tống Viễn Tuần không biết nhà Phương Chiêu Mộ ở chỗ nào, nhưng bất luận ở đâu, trong cơn mưa lớn như vậy lại đi bộ về nhà, thì nhất định là ướt từ đầu đến chân.
“Viễn ca!” Trương Nhiễm Vũ lên tầng, cầm theo một cái Ipad, gọi Tống Viễn Tuần, “Anh xem hai bộ số liệu này, có chút vấn đề phải không?”
Tống Viễn Tuần đi tới, tạm thời đem Phương Chiêu Mộ đang dầm mưa đặt ra sau đầu.
Editor: Chân
Betaer: Bạn cute
(Tui đã rất nỗ lực để tìm 1 cái ảnh đi dưới mưa không ô, nếu đeo thêm cái túi thì tốt quá. Cuối cùng tui tìm được 2 cái, 1 cái không ô không túi, 1 cái thì có ô có túi Orz. Và rồi tui chọn cái này tại cái kia trông não nề quá:v. Túm cái quần lại là mọi người xem tạm đi ha:D)
Chương 4
Tống Viễn Tuần reset lại phần mềm, đơn giản là vì anh không hy vọng Triệu Hàm dùng cái tài khoản này cùng Phương Chiêu Mộ làm loạn.
Lúc nãy Tống Viễn Tuần vừa mới bước lên lầu, ngồi phía sau lưng Phương Chiêu Mộ, thì nhận được tin nhắn mật khẩu tài khoản phần mềm của Triệu Hàm.
Triệu Hàm hỏi anh chơi thế nào rồi, đã tìm ra con người thật của mình chưa?
“Xóa lâu rồi.” Tống Viễn Tuần trả lời anh ấy.
Ở đầu bên kia Triệu Hàm nhảy dựng lên, gửi một đoạn tin nhắn thoại thật dài trách móc Tống Viễn Tuần uổng phí công sức anh đã cố mua thẻ hội viên một tháng, lại nói: “ Thôi, cậu không cần thì tớ dùng vậy.”
Lúc đó Tống Viễn Tuần đang bận, không coi là chuyện gì to tát, cho đến khi anh từ phía sau nghe Phương Chiêu Mộ đột nhiên thấp giọng nói mấy câu đó, mới khiến anh chú ý.
Tống Viễn Tuần cảm thấy không hài lòng, mà là Phương Chiêu Mộ ngữ khí quá giống tối hôm qua, còn nói “công tác” rồi gì mà “kỹ sư cơ khí”, trong lòng Tống Viễn Tuần vang lên cảnh báo mãnh liệt.
Anh cầm điện thoại đi xuống lầu, cài lại phần mềm một lần nữa, đăng nhập tài khoản khiến Triệu Hàm bị cưỡng chế logout, mở ra khung chat, một hơi đọc xong tin nhắn của Triệu Hàm và Phương Chiêu Mộ, trực tiếp đổi mật khẩu.
Thông báo đổi mật khẩu thành công vừa nhảy ra không quá vài giây, Triệu Hàm đã gọi tới, anh ấy tức giận hỏi Tống Viễn Tuần: “Tớ đang nói chuyện với tiểu Mu giữa chừng, cậu đổi mật khẩu làm cái gì?”
“Cậu muốn nói chuyện với cậu ta thì tự đi đăng ký tài khoản khác, không được dùng cái này.” Tống Viễn Tuần không kiên nhẫn nói. Anh nghĩ tới lịch sử cuộc trò chuyện liền tức giận, Triệu Hàm không khác gì một con Teddy (*) hình người, ở trên app kết bạn của bạn thân nói chuyện nửa ngày còn không muốn ngừng.
(*) Poodle loại nhỏ, nổi tiếng vì hay động dục
“Anh hai à, phần mềm này căn cứ theo khoảng cách rồi ngẫu nhiên ghép đôi với nhau, tớ ở xa như vậy, căn bản là không có ghép được có hiểu không, mau đổi mật mã lại cho tớ đi”, Triệu Hàm nhẹ giọng nói, “Mà cũng phải nói một câu, giọng nói của Mu thật dễ nghe mà.”
“Thích nam sắc từ khi nào thế?” Tống Viễn Tuần hỏi hắn.
Từ nhỏ đến lớn Triệu Hàm quen rất nhiều bạn gái, chưa từng đi tìm đồng tính, vậy mà càng lớn cuộc sống lại càng loạn.
“Tùy tiện tán gẫu một chút thôi mà.” Triệu Hàm nói, “Nói nữa ảnh của cậu ta nhìn cũng không tồi. Ài, không phải cậu xóa nó rồi à, tớ lợi dụng phế phẩm một chút cũng không được sao?”
“Không được.” Tống Viễn Tuần nói như chém đinh chặt sắt, “Tớ nói muốn dùng thì đăng ký một tài khoản khác.”
“…Được rồi.” Triệu Hàm cũng không dám cứng rắn đối đầu Tống Viễn Tuần, ủy khuất cúp điện thoại, lại đăng ký một tài khoản khác.
Tống Viễn Tuần cúp điện thoại, thì nhận được tin nhắn Phương Chiêu Mộ gửi tới, anh trả lời ba chữ “Phải, rất bận”, khoá màn hình điện thoại, đi nhìn tiến độ của Chu Mộng, vừa quay trở lại đầu cầu thang thì đụng ngay Phương Chiêu Mộ đeo túi xách đang từ trên lầu đi xuống.
Trong phòng thí nghiệm rất nóng, Phương Chiêu Mộ cởi áo khoác vắt trên cánh tay, bên trong mặc một cái áo len cổ thấp, lộ ra một mảng ngực không săn chắc mấy, một bên vai đeo túi xách, nên kẹp lại cổ áo, bên còn lại thì áo sắp từ trên bả vai trượt xuống dưới, vô cùng khiếm nhã, Tống Viễn Tuần chỉ liếc mắt nhìn một chút rồi dời mắt ngay.
Ở trên cầu thang lúc đi sượt qua nhau, Phương Chiêu Mộ vừa vặn giơ tay, mu bàn tay đụng phải cánh tay Tống Viễn Tuần, da mu bàn tay Phương Chiêu Mộ rất mềm yếu, trên người lại mang theo một mùi hương ngọt ngấy phát ngán, làm cho Tống Viễn Tuần cảm thấy cả người không khoẻ.
Trở lại chỗ ngồi không bao lâu. Tống Viễn Tuần liền nhận được tin nhắn của Phương Chiêu Mộ.
“C thị trời mưa, anh có mang dù không?”
Phương Chiêu Mộ chụp ảnh mưa gửi Tống Viễn Tuần, Tống Viễn Tuần mở ra, bên ngoài hình như mưa rất lớn, không khí kết hợp với mưa ập xuống tạo thành một màn sương mù mông lung.
Quỷ thần xui khiến, Tống Viễn Tuần trả lời Phương Chiêu Mộ một câu: “Cậu có mang dù à?”
“Không có.” Phương Chiêu Mộ tội nghiệp nói với Tống Viễn Tuần, “Chắc tôi phải đội mưa đi về.”
Tống Viễn Tuần vốn không muốn trả lời, nhưng nhìn tấm hình Phương Chiêu Mộ gửi tới, vẫn chậm rãi đánh vài chữ: “Sao không đợi tạnh mưa rồi hãy đi?”
“Ừm, không muốn ở lại trong phòng thí nghiệm, những người kia thật phiền.” Phương Chiêu Mộ nói, “Tôi về nhà còn tìm anh nữa.”
Tống Viễn Tuần nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhìn số liệu trên đó, qua vài giây, đứng lên đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống bên dưới phòng thí nghiệm.
Phương Chiêu Mộ mặc áo khoác vào, đeo túi xách, bước vào trong làn mưa, từ tầng 5 nhìn xuống, cậu nhỏ xíu, hình như bởi vì trời lạnh nên ôm cánh tay, bước nhanh về phía trước.
Tống Viễn Tuần không biết nhà Phương Chiêu Mộ ở chỗ nào, nhưng bất luận ở đâu, trong cơn mưa lớn như vậy lại đi bộ về nhà, thì nhất định là ướt từ đầu đến chân.
“Viễn ca!” Trương Nhiễm Vũ lên tầng, cầm theo một cái Ipad, gọi Tống Viễn Tuần, “Anh xem hai bộ số liệu này, có chút vấn đề phải không?”
Tống Viễn Tuần đi tới, tạm thời đem Phương Chiêu Mộ đang dầm mưa đặt ra sau đầu.
/33
|