Khát nước quá, tôi đi nghỉ ngơi một chút. Nhan Khê cảm thấy tư tưởng của mình quá mức dâm đãng, đã không thể nhìn thẳng vào thắt lưng, đùi và cái mông của Nguyên Tiểu Nhị nữa rồi.
Nguyên Dịch đang muốn mở miệng mời Nhan Khê cưỡi ngựa lần nữa: ...
Cô nàng này luôn biêt cách đập tan mọi hứng thú của người khác.
Nhan Khê gọi một ly trà sữa nóng, ngồi xuống ghế đệm, lấy điện thoại ra nhắn tin lên vòng bạn bè.
Đại Hà: Có một người bạn khác giới có vai rộng eo thon chân dài, tao lại có kích thích muốn ôm cái eo đó, tư tưởng của tao có phải có chút không tốt không?
Như như: Thật sự có người đàn ông cực phẩm vậy sao, mày có suy nghĩ thèm muốn như vậy cũng có thể hiểu được, đi đi, đẩy ngã anh ta đi.
Đại Hà: Có thể anh ấy chỉ coi tao là bạn!!
Mẫn Mẫn: Vậy thì nghĩ cách biến anh ta thành bạn trai mày, sau đó ăn sạch anh ta!
Đại Hà: Miệng của chúng mày độc thật đó, đúng là hai con người tà ác.
Nhan Khê biết được hai đứa bạn này không thể tin được là lúc bắt đầu thảo luận về việc công ty nào đàn ông cực phẩm gợi cảm, thì biết hai người này sẽ không cho được ý kiến nào hay, cuối cùng quyết định lên mạng hỏi ý kiến.
Tiểu Cầm là người hay lên mấy diễn đàn trò chuyện trên mạng, chủ nhật cô được nghỉ, cô nàng này chỉ nằm ở trên giường lướt mấy diễn đàn, kết quả thấy được một mẩu tin rất thú vị.
Chủ thớt nói đột nhiên phát hiện người bạn khác giới rất gợi cảm, muốn sờ soạng eo người đó, ăn đậu hủ người đó, như vậy có bình thường không?
Bình thường?
Đương nhiên không bình thường, cái này quả thực là có tư tưởng xấu với người này rồi không phải sao?!
Cô dùng di động gõ một đoạn dài, nói nếu xem đối phương là bạn, cũng cần phải tôn trọng đối phương, nếu không thật sự thích, chỉ là mê thân thể đối phương, thì đừng gây hại cho một cô gái tốt!
Gõ xong một đoạn lời bình dài, cô còn có chút chưa hết giận, lại bổ sung một câu.
【 Không có tình cảm mà làm như vậy, đều là giở trò lưu manh! 】
Nhan Khê nhìn thấy lời bình này, cảm giác đối phương nói có đạo lý, chân thành nhắn lại câu cảm ơn với đối phương, hơn nữa còn giải thích mình không phải nam, mà là nữ.
Tiểu Cầm thấy chủ thớt này bị mình mắng một trận, lại còn khách khách khí khí nói cảm ơn cô, hảo cảm với người này đã tang lên, nhìn đến câu cuối phát hiện chủ thớt không phải là một tên đàn ông bỉ ổi, mà là một cô gái, nhất thời giọng điệu đẫ biến đổi.
【 Cô gái, sờ soạng eo như vậy cũng không thể mang thai, nếu cô cảm thấy hứng thú như vậy, sờ một chút cũng không sao. 】
Nhan Khê: ...
Thế đạo này rốt cuộc là làm sao vậy?
Ngẩng đầu thấy Nguyên Dịch xuống ngựa đi tới bên này, cô vội vàng tắt diễn đàn này, thuận tay mở weibo, làm bộ như đang lướt weibo.
Nguyên Dịch nhìn Trương Vọng và Tiểu Vũ, quay đầu lại nhìn Nhan Khê rồi ngồi xuống bên cạnh, Xế chiều sẽ đi chèo thuyền câu cá trong hồ, cô muốn đi không?
Cá gì? Nhan Khê hỏi, Cá chép hả?
Tôi thấy là cô mỗi ngày đều thả cá chép cầu may, thả đến đầu óc u mê. Nguyên Dịch tháo mũ bảo hộ xuống, Cá chép có thể ăn hả?
Không thể. Nhan Khê hai tay chống cằm, cười tít mắt nhìn Nguyên Dịch, Cái đó, anh còn muốn cưỡi ngựa không?
Thế nào, muốn cưỡi chung với tôi rồi hả? Nguyên Dịch nhíu mày lườm cô, Không phải mới vừa rồi rất sợ sao?
Không phải tôi ngồi lên để vượt qua chướng ngại tâm lý sao. Vẻ mặt Nhan Khê vô tội, nháy nháy hai mắt, Đại ca, dắt em theo nha.
Xuy. Nguyên Dịch lấy đồ uống phục vụ mang đến uống một ngụm, quay đầu thấy Nhan Khê vẫn nhìn chằm chằm mình, Cô nói tôi dắt thì dắt sao, muốn tôi mất mặt nữa hả?
Nhan Khê bĩu môi: Không dẫn thì thôi. Xem ra hôm nay đậu hủ không thể ăn rồi.
Nguyên Dịch nghiêng đầu liếc Nhan Khê một cái, uống hai hớp trà, lấy điện thoại lướt lướt hai cái, lại quay đầu liếc nhìn cô một cái, ngón cái lại lướt lướt trên màn hình, sau một lúc lâu để điện thoại di động xuống, Đi thôi đi thôi, tôi dẫn cô đi.
Nhan Khê mặt mày hớn hở, đứng dậy đi theo sau Nguyên Dịch.
Con ngựa này lớn quá. Nhan Khê vươn một ngón tay nhẹ nhàng chạm vào con ngựa, con ngựa không có phản ứng gì, lá gan cô lại lớn thêm một chút, nhẹ nhàng sờ sờ lưng nó, Màu lông bóng loáng, mắt còn lớn hơn, con này có lẽ là con ngựa đẹp nhất trong đàn ngựa.
Nguyên Dịch ngồi lên lưng ngựa, đưa tay cho Nhan Khê, Đi lên.
Nhan Khê đưa tay cho Nguyên Dịch, kéo một cái, bò lên, kết quả Nhan Khê không leo lên được.
Xấu hổ quá.
Nhan Tiểu Khê, cô để não ở nhà hả? Không bước lên ghế, cô leo lên được sao?
A..., tôi quên anh không phải nam chính trong mấy bộ phim, không thể lập tức kéo người lên lưng ngựa được. Nhan Khê trợn mắt ngước lên, dưới sự trợ giúp của huấn luyện viên, bước lên ghế leo lên ngựa.
Nguyên Dịch: ...
Một ngày không chọc tức anh, cô nàng này sẽ không yên mà!
Thôi quên đi, cô gái mình thích không phân rõ phải trái, không thể chấp nhặt với cô ấy được.
Ngồi vững chưa? Nguyên Dịch thấy Nhan Khê túm chặt quần áo mình, hai chân thúc vào bụng ngựa, Tôi sẽ chạy chậm trước cho cô thích ứng một chút.
Con ngựa bắt đầu chạy, Nhan Khê cảm thấy toàn bộ thế giới đều đã chuyển động theo, cánh tay cô duỗi ra trước, ôm lấy eo Nguyên Dịch. Ngăn cách quần áo, cô dường như cảm nhận được thân nhiệt bên trong, còn có phần bụng săn chắc.
Cô, cô, cô ngồi cẩn thận, tôi sẽ tăng tốc.
So với tốc độ chạy nhanh của con ngựa, thì tim anh còn nhảy nhanh không kém.
Cánh tay mềm mại bên hông, còn thường đụng vào trên lưng, đều làm cho toàn thân anh nóng như lửa.
Trương thiếu, tình cảm của Nguyên thiếu và cô Nhan tốt thật. Tiểu Vũ nhìn hai người trên lưng ngựa, đưa tách trà lên bên miệng Trương Vọng, Nhìn thích nhỉ?
Là sao? Trương Vọng theo tay cô uống một ngụm, lười biếng nói, Đáng tiếc tôi cưỡi ngựa không tốt, nếu không thì cũng có thể dẫn em cưỡi một vòng.
Không sao, mấy con ngựa này nhìn rất cao lớn, em cũng không dám cưỡi, vẫn là cô Nhan lợi hại. Ánh mắt Tiểu Vũ không tự giác lại rơi trên người Nhan Khê, cô Nhan này nhìn như mềm mại yếu ớt, không ngờ lá gan lại lớn như vậy.
Hai người cùng cưỡi chạy vài vòng, sau khi Nhan Khê xuống ngựa, phát hiện mặt Nguyên Dịch cực kỳ đỏ, Anh thấy nóng lắm sao?
Không nóng, sao vậy?
Sao mặt đỏ vậy?
Gió thổi thôi. Nguyên Dịch nghiêng đầu sang chỗ khác, Nếu không phải cô, mặt tôi bị thổi thành như vậy hả?
Uống nước, uống nước. Nhan Khê bưng ly nước trên bàn qua cho Nguyên Dịch, Vất vả rồi.
Hừ. Nguyên Dịch đưa tay uống một ngụm, sắc mặt tự nhiên lại một chút, Cô muốn ăn gì, tôi
Nguyên Dịch đang muốn mở miệng mời Nhan Khê cưỡi ngựa lần nữa: ...
Cô nàng này luôn biêt cách đập tan mọi hứng thú của người khác.
Nhan Khê gọi một ly trà sữa nóng, ngồi xuống ghế đệm, lấy điện thoại ra nhắn tin lên vòng bạn bè.
Đại Hà: Có một người bạn khác giới có vai rộng eo thon chân dài, tao lại có kích thích muốn ôm cái eo đó, tư tưởng của tao có phải có chút không tốt không?
Như như: Thật sự có người đàn ông cực phẩm vậy sao, mày có suy nghĩ thèm muốn như vậy cũng có thể hiểu được, đi đi, đẩy ngã anh ta đi.
Đại Hà: Có thể anh ấy chỉ coi tao là bạn!!
Mẫn Mẫn: Vậy thì nghĩ cách biến anh ta thành bạn trai mày, sau đó ăn sạch anh ta!
Đại Hà: Miệng của chúng mày độc thật đó, đúng là hai con người tà ác.
Nhan Khê biết được hai đứa bạn này không thể tin được là lúc bắt đầu thảo luận về việc công ty nào đàn ông cực phẩm gợi cảm, thì biết hai người này sẽ không cho được ý kiến nào hay, cuối cùng quyết định lên mạng hỏi ý kiến.
Tiểu Cầm là người hay lên mấy diễn đàn trò chuyện trên mạng, chủ nhật cô được nghỉ, cô nàng này chỉ nằm ở trên giường lướt mấy diễn đàn, kết quả thấy được một mẩu tin rất thú vị.
Chủ thớt nói đột nhiên phát hiện người bạn khác giới rất gợi cảm, muốn sờ soạng eo người đó, ăn đậu hủ người đó, như vậy có bình thường không?
Bình thường?
Đương nhiên không bình thường, cái này quả thực là có tư tưởng xấu với người này rồi không phải sao?!
Cô dùng di động gõ một đoạn dài, nói nếu xem đối phương là bạn, cũng cần phải tôn trọng đối phương, nếu không thật sự thích, chỉ là mê thân thể đối phương, thì đừng gây hại cho một cô gái tốt!
Gõ xong một đoạn lời bình dài, cô còn có chút chưa hết giận, lại bổ sung một câu.
【 Không có tình cảm mà làm như vậy, đều là giở trò lưu manh! 】
Nhan Khê nhìn thấy lời bình này, cảm giác đối phương nói có đạo lý, chân thành nhắn lại câu cảm ơn với đối phương, hơn nữa còn giải thích mình không phải nam, mà là nữ.
Tiểu Cầm thấy chủ thớt này bị mình mắng một trận, lại còn khách khách khí khí nói cảm ơn cô, hảo cảm với người này đã tang lên, nhìn đến câu cuối phát hiện chủ thớt không phải là một tên đàn ông bỉ ổi, mà là một cô gái, nhất thời giọng điệu đẫ biến đổi.
【 Cô gái, sờ soạng eo như vậy cũng không thể mang thai, nếu cô cảm thấy hứng thú như vậy, sờ một chút cũng không sao. 】
Nhan Khê: ...
Thế đạo này rốt cuộc là làm sao vậy?
Ngẩng đầu thấy Nguyên Dịch xuống ngựa đi tới bên này, cô vội vàng tắt diễn đàn này, thuận tay mở weibo, làm bộ như đang lướt weibo.
Nguyên Dịch nhìn Trương Vọng và Tiểu Vũ, quay đầu lại nhìn Nhan Khê rồi ngồi xuống bên cạnh, Xế chiều sẽ đi chèo thuyền câu cá trong hồ, cô muốn đi không?
Cá gì? Nhan Khê hỏi, Cá chép hả?
Tôi thấy là cô mỗi ngày đều thả cá chép cầu may, thả đến đầu óc u mê. Nguyên Dịch tháo mũ bảo hộ xuống, Cá chép có thể ăn hả?
Không thể. Nhan Khê hai tay chống cằm, cười tít mắt nhìn Nguyên Dịch, Cái đó, anh còn muốn cưỡi ngựa không?
Thế nào, muốn cưỡi chung với tôi rồi hả? Nguyên Dịch nhíu mày lườm cô, Không phải mới vừa rồi rất sợ sao?
Không phải tôi ngồi lên để vượt qua chướng ngại tâm lý sao. Vẻ mặt Nhan Khê vô tội, nháy nháy hai mắt, Đại ca, dắt em theo nha.
Xuy. Nguyên Dịch lấy đồ uống phục vụ mang đến uống một ngụm, quay đầu thấy Nhan Khê vẫn nhìn chằm chằm mình, Cô nói tôi dắt thì dắt sao, muốn tôi mất mặt nữa hả?
Nhan Khê bĩu môi: Không dẫn thì thôi. Xem ra hôm nay đậu hủ không thể ăn rồi.
Nguyên Dịch nghiêng đầu liếc Nhan Khê một cái, uống hai hớp trà, lấy điện thoại lướt lướt hai cái, lại quay đầu liếc nhìn cô một cái, ngón cái lại lướt lướt trên màn hình, sau một lúc lâu để điện thoại di động xuống, Đi thôi đi thôi, tôi dẫn cô đi.
Nhan Khê mặt mày hớn hở, đứng dậy đi theo sau Nguyên Dịch.
Con ngựa này lớn quá. Nhan Khê vươn một ngón tay nhẹ nhàng chạm vào con ngựa, con ngựa không có phản ứng gì, lá gan cô lại lớn thêm một chút, nhẹ nhàng sờ sờ lưng nó, Màu lông bóng loáng, mắt còn lớn hơn, con này có lẽ là con ngựa đẹp nhất trong đàn ngựa.
Nguyên Dịch ngồi lên lưng ngựa, đưa tay cho Nhan Khê, Đi lên.
Nhan Khê đưa tay cho Nguyên Dịch, kéo một cái, bò lên, kết quả Nhan Khê không leo lên được.
Xấu hổ quá.
Nhan Tiểu Khê, cô để não ở nhà hả? Không bước lên ghế, cô leo lên được sao?
A..., tôi quên anh không phải nam chính trong mấy bộ phim, không thể lập tức kéo người lên lưng ngựa được. Nhan Khê trợn mắt ngước lên, dưới sự trợ giúp của huấn luyện viên, bước lên ghế leo lên ngựa.
Nguyên Dịch: ...
Một ngày không chọc tức anh, cô nàng này sẽ không yên mà!
Thôi quên đi, cô gái mình thích không phân rõ phải trái, không thể chấp nhặt với cô ấy được.
Ngồi vững chưa? Nguyên Dịch thấy Nhan Khê túm chặt quần áo mình, hai chân thúc vào bụng ngựa, Tôi sẽ chạy chậm trước cho cô thích ứng một chút.
Con ngựa bắt đầu chạy, Nhan Khê cảm thấy toàn bộ thế giới đều đã chuyển động theo, cánh tay cô duỗi ra trước, ôm lấy eo Nguyên Dịch. Ngăn cách quần áo, cô dường như cảm nhận được thân nhiệt bên trong, còn có phần bụng săn chắc.
Cô, cô, cô ngồi cẩn thận, tôi sẽ tăng tốc.
So với tốc độ chạy nhanh của con ngựa, thì tim anh còn nhảy nhanh không kém.
Cánh tay mềm mại bên hông, còn thường đụng vào trên lưng, đều làm cho toàn thân anh nóng như lửa.
Trương thiếu, tình cảm của Nguyên thiếu và cô Nhan tốt thật. Tiểu Vũ nhìn hai người trên lưng ngựa, đưa tách trà lên bên miệng Trương Vọng, Nhìn thích nhỉ?
Là sao? Trương Vọng theo tay cô uống một ngụm, lười biếng nói, Đáng tiếc tôi cưỡi ngựa không tốt, nếu không thì cũng có thể dẫn em cưỡi một vòng.
Không sao, mấy con ngựa này nhìn rất cao lớn, em cũng không dám cưỡi, vẫn là cô Nhan lợi hại. Ánh mắt Tiểu Vũ không tự giác lại rơi trên người Nhan Khê, cô Nhan này nhìn như mềm mại yếu ớt, không ngờ lá gan lại lớn như vậy.
Hai người cùng cưỡi chạy vài vòng, sau khi Nhan Khê xuống ngựa, phát hiện mặt Nguyên Dịch cực kỳ đỏ, Anh thấy nóng lắm sao?
Không nóng, sao vậy?
Sao mặt đỏ vậy?
Gió thổi thôi. Nguyên Dịch nghiêng đầu sang chỗ khác, Nếu không phải cô, mặt tôi bị thổi thành như vậy hả?
Uống nước, uống nước. Nhan Khê bưng ly nước trên bàn qua cho Nguyên Dịch, Vất vả rồi.
Hừ. Nguyên Dịch đưa tay uống một ngụm, sắc mặt tự nhiên lại một chút, Cô muốn ăn gì, tôi
/101
|