Sau khi Nguyên Dịch rời đi, Đào Như và Dương Mẫn tiến lại gần, Đại Hà, mày giỏi lắm đó, đã vậy tiểu nhị boss còn rất nghe lời mày nữa.
Cái gì nghe lời với không nghe lời, là anh ấy nhường nhịn tao. Nhan Khê bị bạn tốt đùa cợt cũng không tức giận, Đi, chúng ta tiếp tục đi dạo.
Chậc chậc. Đào Như cố ý chọc vào người Nhan Khê, Trước mặt bọn tao giữ thể diện cho bạn trai, Nhan Đại Hà, mày có nhân tính như vậy từ lúc nào.
Nói bậy, tao rõ ràng xử lý mọi việc công bằng, vừa rồi là ai mở miệng một tiếng anh Nguyên. Nhan Khê né tránh tay Đào Như, Lại còn hất nước vào mặt tao.
Có thể lấy lòng nhân vật lớn, gương mặt này thì có là gì. Ba người cười đùa một hồi, tâm tình Đào Như rất tốt, Nhưng mà, thấy tiểu nhị boss đối với mày tốt như vậy, tao cũng an tâm.
Đều nói nữ truy nam cách tầng sa mỏng, nhưng mà thứ dễ dàng có được, rất nhiều người thường không biết quý trọng, tao sợ mày chủ động quá, Nguyên Dịch sẽ không nghiêm túc. Đào Như thoải mái cười, Lúc mày vừa tới thủ đô, tao còn lo lắng, bây giờ xem ra là tao nghĩ nhiều rồi.
Tao biết bọn mày đều đã là vì muốn tốt cho tao. Nhan Khê ôm hai người, nở nụ cười, Chị yêu bọn mày, moa moa.
Ai cần moa moa với mày, thối tha không biết xấu hổ. Dương Mẫn ra vẻ ghét bỏ đẩy mặt Nhan Khê ra, Tránh qua một bên đi.
Nhan Khê bụm mặt cười, thời gian giống như quay về ba bốn năm trước, khi đó các cô vẫn là sinh viên vô lo, trên đường mòn trong rừng cười đến vô tư vô lự.
Nguyên tổng, đến rồi. Tài xế dừng xe lại, thấy Nguyên Dịch dựa vào ghế chợp mắt một chút, cho rằng anh ngủ, lên tiếng nhắc nhở một câu.
Vất vả rồi. Nguyên Dịch mở mắt ra, ánh mắt trong trẻo có thần, nửa điểm buồn ngủ đều không có.
Đi xuống xe, Nguyên Dịch nhìn tòa biệt thự xa hoa trước mặt, thở dài đi vào cửa.
Nhị thiếu về rồi. Dì giúp việc trong nhà nhìn thấy anh, nói nhỏ, Tâm tình ông chủ có chút không tốt, cậu đừng tranh luận với ông ấy. Bà làm việc ở nhà họ Nguyên vài năm, biết tình cảm cha con Nguyên gia có chút lạnh nhạt, lo lắng chút nữa sẽ gây gổ, cho nên bà khuyên Nguyên Dịch trước vài câu.
Cảm ơn dì Vương, tôi biết rồi.
Lề mề trước cửa cái gì, còn không đổi giày vào nhà. Nguyên Á Sâm xuống lầu, thấy Nguyên Dịch đứng ở cửa, cau mày nói, Cuối cùng cũng biết trở về?
Nguyên Dịch không có phản ứng với ông, khom lưng đổi giày đi đến bên sofa trong phòng khách ngồi xuống, gọi một tiếng ba.
Tiểu Nhị về sao? Từ Nhã nghe được tiếng Nguyên Dịch, vội từ lầu hai đi xuống, Một mình ở bên ngoài có quen không, an ninh ở tiểu khu như thế nào?
Rất tốt ạ. Nguyên Dịch thấy Từ Nhã lấy cam cho mình, đưa tay ngăn lại, Mẹ, con mới ăn cơm xong, ăn không nổi nữa.
À.... Từ Nhã bỏ cam xuống, rút khăn tay cẩn thận lau tay, ngay cả móng tay đều lau qua một lần.
Nguyên Á Sâm nhìn biểu tình không có gì của con trai, muốn phát giận, lại nhịn xuống: Mẹ anh mấy ngày nay rất nhớ anh, luôn luôn lo lắng anh chuyển ra ngoài ở không quen, đêm nay anh ở lại đi.
Không có gì không quen, trước kia con ăn cơm dì Lý làm, hiện tại cũng như vậy. Vẻ mặt Nguyên Dịch bình tĩnh dị thường, Con ở bên cạnh, sẽ ảnh hưởng cuộc sống của hai người, cho nên vẫn là ở nhà của mình tốt hơn.
Nhà của mình? Nguyên Á Sâm bị lời nói của Nguyên Dịch chọc giận, Tao với mẹ mày còn ở đây, nhà của mày không ở đây thì ở đâu?
Nhìn dáng vẻ Nguyên Á Sâm phẫn nộ, Nguyên Dịch trầm mặc một chút, bỗng nhiên nở nụ cười: Ba, ba cũng lạ thật, lúc con mới vài tuổi, ba nói với con, ba mẹ không thể quan tâm con, con nên tự mình sống. Bây giờ con chuyển ra ngoài, ba còn nói con phải ở chỗ này, cho nên rốt cuộc là ba muốn thế nào?
Tao muốn thế nào? Nguyên Á Sâm nhìn dáng vẻ không chút để ý của Nguyên Dịch, Mẹ anh nhớ anh đến muốn sinh bệnh, anh còn đang ghi hận mấy việc nhỏ của nhiều năm trước như vậy?
Ba nói mấy việc đó là chuyện nhỏ? Nguyên Dịch khẽ cười một tiếng, Là lúc con năm tuổi, hai người ra ngoài du lịch, con bị bảo mẫu ngược đãi, sau cùng đưa đến bệnh viện? Lại còn là con bị chấn kinh quá độ, muốn hai người theo ngủ với con, bị ba từ trên giường xách xuống là việc nhỏ? Hay là lúc con hơn mười tuổi làm giải phẫu mổ ruột thừa, mãi đến khi giải phẫu kết thúc cũng không thấy hai người?
Mấy việc nhỏ như vậy quá nhiều, con đếm cũng không hết. Nguyên Dịch không hề nghĩ muốn nói đạo lý với Nguyên Á Sâm, bởi vì lúc đó bọn họ không có đạo lý gì có thể nói, Lại nói, khi nào thì con nói ghi hận hai người?
Tiểu Nhị. Hốc mắt Từ Nhã đỏ lên, Xin lỗi con, là ba mẹ không quan tâm con.
Không sao, ba mẹ từng muốn có thế giới riêng của hai người. Nguyên Dịch cười cười, Là con quấy rầy cuộc sống của hai người.
Câm miệng! Nguyên Á Sâm thấy vẻ mặt vợ càng thêm khổ sở, cắt ngang lời Nguyên Dịch nói, Từ nhỏ mày ăn mặc loại nào mà không tốt hơn người khác, mày còn bất mãn cái gì? Mẹ mày vì sinh mày mà gặp chuyện lớn như vậy, điều tốt mày không nhớ được, những thứ này trái lại nhớ rất rõ, nuôi mày còn không bằng nuôi vật nuôi.
Cũng thiệt cho hai người nuôi con của mình, nếu nuôi vật nuôi, đã sớm chạy không thấy bóng dáng. Nguyên Dịch nhỏ giọng trào phúng một câu, Ba, nếu hôm nay ba gọi con trở về, nói đúng là để con chuyển về, như thế thì xin lỗi ba, con cảm thấy ở một mình rất
Cái gì nghe lời với không nghe lời, là anh ấy nhường nhịn tao. Nhan Khê bị bạn tốt đùa cợt cũng không tức giận, Đi, chúng ta tiếp tục đi dạo.
Chậc chậc. Đào Như cố ý chọc vào người Nhan Khê, Trước mặt bọn tao giữ thể diện cho bạn trai, Nhan Đại Hà, mày có nhân tính như vậy từ lúc nào.
Nói bậy, tao rõ ràng xử lý mọi việc công bằng, vừa rồi là ai mở miệng một tiếng anh Nguyên. Nhan Khê né tránh tay Đào Như, Lại còn hất nước vào mặt tao.
Có thể lấy lòng nhân vật lớn, gương mặt này thì có là gì. Ba người cười đùa một hồi, tâm tình Đào Như rất tốt, Nhưng mà, thấy tiểu nhị boss đối với mày tốt như vậy, tao cũng an tâm.
Đều nói nữ truy nam cách tầng sa mỏng, nhưng mà thứ dễ dàng có được, rất nhiều người thường không biết quý trọng, tao sợ mày chủ động quá, Nguyên Dịch sẽ không nghiêm túc. Đào Như thoải mái cười, Lúc mày vừa tới thủ đô, tao còn lo lắng, bây giờ xem ra là tao nghĩ nhiều rồi.
Tao biết bọn mày đều đã là vì muốn tốt cho tao. Nhan Khê ôm hai người, nở nụ cười, Chị yêu bọn mày, moa moa.
Ai cần moa moa với mày, thối tha không biết xấu hổ. Dương Mẫn ra vẻ ghét bỏ đẩy mặt Nhan Khê ra, Tránh qua một bên đi.
Nhan Khê bụm mặt cười, thời gian giống như quay về ba bốn năm trước, khi đó các cô vẫn là sinh viên vô lo, trên đường mòn trong rừng cười đến vô tư vô lự.
Nguyên tổng, đến rồi. Tài xế dừng xe lại, thấy Nguyên Dịch dựa vào ghế chợp mắt một chút, cho rằng anh ngủ, lên tiếng nhắc nhở một câu.
Vất vả rồi. Nguyên Dịch mở mắt ra, ánh mắt trong trẻo có thần, nửa điểm buồn ngủ đều không có.
Đi xuống xe, Nguyên Dịch nhìn tòa biệt thự xa hoa trước mặt, thở dài đi vào cửa.
Nhị thiếu về rồi. Dì giúp việc trong nhà nhìn thấy anh, nói nhỏ, Tâm tình ông chủ có chút không tốt, cậu đừng tranh luận với ông ấy. Bà làm việc ở nhà họ Nguyên vài năm, biết tình cảm cha con Nguyên gia có chút lạnh nhạt, lo lắng chút nữa sẽ gây gổ, cho nên bà khuyên Nguyên Dịch trước vài câu.
Cảm ơn dì Vương, tôi biết rồi.
Lề mề trước cửa cái gì, còn không đổi giày vào nhà. Nguyên Á Sâm xuống lầu, thấy Nguyên Dịch đứng ở cửa, cau mày nói, Cuối cùng cũng biết trở về?
Nguyên Dịch không có phản ứng với ông, khom lưng đổi giày đi đến bên sofa trong phòng khách ngồi xuống, gọi một tiếng ba.
Tiểu Nhị về sao? Từ Nhã nghe được tiếng Nguyên Dịch, vội từ lầu hai đi xuống, Một mình ở bên ngoài có quen không, an ninh ở tiểu khu như thế nào?
Rất tốt ạ. Nguyên Dịch thấy Từ Nhã lấy cam cho mình, đưa tay ngăn lại, Mẹ, con mới ăn cơm xong, ăn không nổi nữa.
À.... Từ Nhã bỏ cam xuống, rút khăn tay cẩn thận lau tay, ngay cả móng tay đều lau qua một lần.
Nguyên Á Sâm nhìn biểu tình không có gì của con trai, muốn phát giận, lại nhịn xuống: Mẹ anh mấy ngày nay rất nhớ anh, luôn luôn lo lắng anh chuyển ra ngoài ở không quen, đêm nay anh ở lại đi.
Không có gì không quen, trước kia con ăn cơm dì Lý làm, hiện tại cũng như vậy. Vẻ mặt Nguyên Dịch bình tĩnh dị thường, Con ở bên cạnh, sẽ ảnh hưởng cuộc sống của hai người, cho nên vẫn là ở nhà của mình tốt hơn.
Nhà của mình? Nguyên Á Sâm bị lời nói của Nguyên Dịch chọc giận, Tao với mẹ mày còn ở đây, nhà của mày không ở đây thì ở đâu?
Nhìn dáng vẻ Nguyên Á Sâm phẫn nộ, Nguyên Dịch trầm mặc một chút, bỗng nhiên nở nụ cười: Ba, ba cũng lạ thật, lúc con mới vài tuổi, ba nói với con, ba mẹ không thể quan tâm con, con nên tự mình sống. Bây giờ con chuyển ra ngoài, ba còn nói con phải ở chỗ này, cho nên rốt cuộc là ba muốn thế nào?
Tao muốn thế nào? Nguyên Á Sâm nhìn dáng vẻ không chút để ý của Nguyên Dịch, Mẹ anh nhớ anh đến muốn sinh bệnh, anh còn đang ghi hận mấy việc nhỏ của nhiều năm trước như vậy?
Ba nói mấy việc đó là chuyện nhỏ? Nguyên Dịch khẽ cười một tiếng, Là lúc con năm tuổi, hai người ra ngoài du lịch, con bị bảo mẫu ngược đãi, sau cùng đưa đến bệnh viện? Lại còn là con bị chấn kinh quá độ, muốn hai người theo ngủ với con, bị ba từ trên giường xách xuống là việc nhỏ? Hay là lúc con hơn mười tuổi làm giải phẫu mổ ruột thừa, mãi đến khi giải phẫu kết thúc cũng không thấy hai người?
Mấy việc nhỏ như vậy quá nhiều, con đếm cũng không hết. Nguyên Dịch không hề nghĩ muốn nói đạo lý với Nguyên Á Sâm, bởi vì lúc đó bọn họ không có đạo lý gì có thể nói, Lại nói, khi nào thì con nói ghi hận hai người?
Tiểu Nhị. Hốc mắt Từ Nhã đỏ lên, Xin lỗi con, là ba mẹ không quan tâm con.
Không sao, ba mẹ từng muốn có thế giới riêng của hai người. Nguyên Dịch cười cười, Là con quấy rầy cuộc sống của hai người.
Câm miệng! Nguyên Á Sâm thấy vẻ mặt vợ càng thêm khổ sở, cắt ngang lời Nguyên Dịch nói, Từ nhỏ mày ăn mặc loại nào mà không tốt hơn người khác, mày còn bất mãn cái gì? Mẹ mày vì sinh mày mà gặp chuyện lớn như vậy, điều tốt mày không nhớ được, những thứ này trái lại nhớ rất rõ, nuôi mày còn không bằng nuôi vật nuôi.
Cũng thiệt cho hai người nuôi con của mình, nếu nuôi vật nuôi, đã sớm chạy không thấy bóng dáng. Nguyên Dịch nhỏ giọng trào phúng một câu, Ba, nếu hôm nay ba gọi con trở về, nói đúng là để con chuyển về, như thế thì xin lỗi ba, con cảm thấy ở một mình rất
/101
|