Cách sân bay ngày càng gần, dáng ngồi của Nguyên Dịch càng nghiêm thẳng, sống lưng thẳng đứng, cứng ngắc như đá luôn rồi. Vì để giảm bớt tâm lý khẩn trương cho anh, Nhan Khê đành phải tìm đề tài để phân tán lực chú ý của anh.
Sao trưa hôm nay anh nhớ tới cho người đưa cơm trưa cho tôi vậy? Lấy tác phong làm việc của Nguyên Dịch, thực gặp được đồ ăn ngon gì đó, hẳn là sẽ chọn lần sau dẫn cô cùng đi ăn, mà không phải cho tài xế lái xe đi xa như vậy, chỉ vì đưa một hộp cơm cho cô. Anh không phải người làm việc mà không suy nghĩ, ở đài truyền hình khó mà giữ được bí mật nếu có nhiều người biết, hành động đưa cơm đưa hoa này, trong mắt người có quan hệ tốt thì đó là ân ái, còn trong mắt những người khác, có lẽ sẽ biến thành khoe khoang thối tha, truyền đến truyền đi, khó tránh khỏi sẽ có người nói thêm nói bớt.
Tuy miệng Nguyên tiểu nhị không được tốt, nhưng trong lòng luôn có suy nghĩ và cách làm riêng.
Chỉ là cảm thấy có thể em sẽ thích ăn. Nguyên Dịch không nghĩ Nhan Khê sẽ nhớ tới chuyện này, Không có nguyên nhân gì hết.
Thực không có? Nhan Khê nhìn Nguyên Dịch, mãi đến khi làm anh thấy không được tự nhiên, mới cười nói: Tôi còn tưởng rằng anh lo lắng cho tôi, sợ người khác cho rằng tôi đã mất đi sự sủng ái của anh, cho nên mới cố ý cho người đưa cơm trưa và hoa tới.
Tôi cũng không phải trẻ em hay phụ nữ, nào có tâm tư nghĩ đến những thứ này. Nguyên Dịch cúi đầu thấy Nhan Khê vẫn nhìn mình, kéo kéo áo khoác tây trang, mặt nhăn lại nói, Phụ nữ các em thực phiền toái, không có việc gì thì cứ thích đoán mò.
Nhan Khê cười ra tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Sắp đến sân bay rồi.
Nguyên Dịch thấy sân bay thủ đô ở phía xa, quai hàm căng đến càng cắn chặt hơn.
Lão Tống, rất vất vả mới về nước, buổi tối ra ngoài uống một ly không? Một lão tổng trong đoàn khảo sát vỗ vỗ vai Tống Hải, Ra ngoài lâu rồi, buổi tối nằm mơ đều nghĩ về đồ ăn trong nước, những đồ ăn ở bên ngoài này, còn không bằng đồ bản thân ở nhà tự nấu.
Lão Vương, ông tự mình nấu cơm ở nhà sao? Một vị lão tổng khác nói đùa, Thực nhìn không ra, thì ra ông còn thâm tàng bất lộ như vậy.
Đi đi đi, tôi biết nấu ăn không có nghĩa là sẽ ở nhà nấu cơm.
Mấy người đàn ông cùng nói phét mình ở nhà có địa vị bao nhiêu, nói một là vợ không dám nói hai, nói đùa hồi lâu thấy Tống Hải không nói chuyện, thì hiếu kỳ hỏi, Lão Tống, đêm nay cùng đi thả lỏng một chút không.
Mọi người đi đi, con gái tôi muốn tới đón tôi về nhà, con cái mọi nhà, nhiều ngày không gặp ba mình như vậy, trong lòng khẳng định là không nỡ. Tống Hải bất đắc dĩ cười, Tôi chỉ có một đứa con gái, không bỏ được để con bé đau lòng....
Vẫn là con gái lão Tống hiếu thuận, ba mình xuất ngoại một tháng không về, đã trông mong tới đón rồi. Vương tổng vừa hâm mộ vừa ghen tị, Con gái vẫn là tri kỷ, không giống như thằng nhóc nhà tôi, không một ngày nào bớt lo.
Rất nhanh những người này đã chuyển trọng tâm đề tài lên con cái, mở ra cuộc chiến Khoe khoang ẩn ý con cái nhà mình, Tống Hải không có ý kiến gì đối với mấy cái này, chỉ là trong lòng âm thầm đắc ý, con gái ngoan của ông có thể tiêu diệt toàn bộ.
Bất quá loại tâm tình đắc ý này, khi ông đi ra sân bay, sau khi thấy người đàn ông bên cạnh con gái mình, nhất thời thành bong bóng xì hơi, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
Ba. Nhan Khê thấy Tống Hải đi ra, vươn tay vẫy tay với ông, Con ở đây.
Ánh mắt Tống Hải lướt qua con gái, ánh chiều tà chiếu lên người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh con gái. Người này ông biết, cái đùi ông ôm cách đây không lâu, Nguyên gia nhị thiếu, ông chủ Hằng Thái, Nguyên Dịch.
Chỉ là người đàn ông đứng sóng vai với người con gái, cũng không có bất luận cử chỉ nào quá mức thân thiết, nhưng Tống Hải chỉ nhìn thoáng qua, đã cảm thấy không thích hợp rồi.
Nguyên Dịch có ý đồ với con gái nhà mình.
Xoay người tạm biệt với mọi người trong đoàn, mọi người thấy Tống Hải không có nói dối, quả thật con gái ông tới đón ông, cho nên mọi người nói đùa vài câu, cũng không cố lôi kéo ông đi uống rượu liên hoan.
Đi tới vài bước, một lão tổng trong đó mới nói: Mọi người có cảm thấy không, người thanh niên bên cạnh con gái Tống tổng có chút quen mắt?
Hình như là có chút quen mắt. Vương tổng quay đầu nhìn lại vài lần, híp mắt nói, Kia hình như là lão nhị Nguyên gia.
Nguyên gia nào?
Ở thủ đô chúng ta còn có Nguyên gia nào?
Lúc này vài vị lão tổng mới phản ứng kịp, âm thầm ở trong lòng mắng một câu, con hồ ly lão Tống này, vậy mà vô thanh vô tức đứng lên chiếc thuyền lớn Nguyên gia, khó trách khoảng thời gian trước có thể hợp tác với Hằng Thái.
Ba. Nhan Khê ôm cánh tay Tống Hải, Con và Nguyên Dịch đã đặt bàn ở khách sạn rồi, đón gió tẩy trần cho ba.
Tống Hải cười nhìn về phía Nguyên Dịch: Nguyên tổng khách khí rồi, sao tôi để cậu tiêu phí như vậy. Tôi chỉ là một người nhà quê, cũng không để ý những cái này, ở bên ngoài ăn cơm không bằng về nhà ăn mỳ cho xong.
Vậy cũng được. Nhan Khê khom lưng lấy rương hành lý trong tay Tống Hải, nhét vào trong tay Nguyên Dịch, Trở về con làm cho ba.
Hai ba con chúng ta ăn ăn mỳ,
Sao trưa hôm nay anh nhớ tới cho người đưa cơm trưa cho tôi vậy? Lấy tác phong làm việc của Nguyên Dịch, thực gặp được đồ ăn ngon gì đó, hẳn là sẽ chọn lần sau dẫn cô cùng đi ăn, mà không phải cho tài xế lái xe đi xa như vậy, chỉ vì đưa một hộp cơm cho cô. Anh không phải người làm việc mà không suy nghĩ, ở đài truyền hình khó mà giữ được bí mật nếu có nhiều người biết, hành động đưa cơm đưa hoa này, trong mắt người có quan hệ tốt thì đó là ân ái, còn trong mắt những người khác, có lẽ sẽ biến thành khoe khoang thối tha, truyền đến truyền đi, khó tránh khỏi sẽ có người nói thêm nói bớt.
Tuy miệng Nguyên tiểu nhị không được tốt, nhưng trong lòng luôn có suy nghĩ và cách làm riêng.
Chỉ là cảm thấy có thể em sẽ thích ăn. Nguyên Dịch không nghĩ Nhan Khê sẽ nhớ tới chuyện này, Không có nguyên nhân gì hết.
Thực không có? Nhan Khê nhìn Nguyên Dịch, mãi đến khi làm anh thấy không được tự nhiên, mới cười nói: Tôi còn tưởng rằng anh lo lắng cho tôi, sợ người khác cho rằng tôi đã mất đi sự sủng ái của anh, cho nên mới cố ý cho người đưa cơm trưa và hoa tới.
Tôi cũng không phải trẻ em hay phụ nữ, nào có tâm tư nghĩ đến những thứ này. Nguyên Dịch cúi đầu thấy Nhan Khê vẫn nhìn mình, kéo kéo áo khoác tây trang, mặt nhăn lại nói, Phụ nữ các em thực phiền toái, không có việc gì thì cứ thích đoán mò.
Nhan Khê cười ra tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Sắp đến sân bay rồi.
Nguyên Dịch thấy sân bay thủ đô ở phía xa, quai hàm căng đến càng cắn chặt hơn.
Lão Tống, rất vất vả mới về nước, buổi tối ra ngoài uống một ly không? Một lão tổng trong đoàn khảo sát vỗ vỗ vai Tống Hải, Ra ngoài lâu rồi, buổi tối nằm mơ đều nghĩ về đồ ăn trong nước, những đồ ăn ở bên ngoài này, còn không bằng đồ bản thân ở nhà tự nấu.
Lão Vương, ông tự mình nấu cơm ở nhà sao? Một vị lão tổng khác nói đùa, Thực nhìn không ra, thì ra ông còn thâm tàng bất lộ như vậy.
Đi đi đi, tôi biết nấu ăn không có nghĩa là sẽ ở nhà nấu cơm.
Mấy người đàn ông cùng nói phét mình ở nhà có địa vị bao nhiêu, nói một là vợ không dám nói hai, nói đùa hồi lâu thấy Tống Hải không nói chuyện, thì hiếu kỳ hỏi, Lão Tống, đêm nay cùng đi thả lỏng một chút không.
Mọi người đi đi, con gái tôi muốn tới đón tôi về nhà, con cái mọi nhà, nhiều ngày không gặp ba mình như vậy, trong lòng khẳng định là không nỡ. Tống Hải bất đắc dĩ cười, Tôi chỉ có một đứa con gái, không bỏ được để con bé đau lòng....
Vẫn là con gái lão Tống hiếu thuận, ba mình xuất ngoại một tháng không về, đã trông mong tới đón rồi. Vương tổng vừa hâm mộ vừa ghen tị, Con gái vẫn là tri kỷ, không giống như thằng nhóc nhà tôi, không một ngày nào bớt lo.
Rất nhanh những người này đã chuyển trọng tâm đề tài lên con cái, mở ra cuộc chiến Khoe khoang ẩn ý con cái nhà mình, Tống Hải không có ý kiến gì đối với mấy cái này, chỉ là trong lòng âm thầm đắc ý, con gái ngoan của ông có thể tiêu diệt toàn bộ.
Bất quá loại tâm tình đắc ý này, khi ông đi ra sân bay, sau khi thấy người đàn ông bên cạnh con gái mình, nhất thời thành bong bóng xì hơi, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
Ba. Nhan Khê thấy Tống Hải đi ra, vươn tay vẫy tay với ông, Con ở đây.
Ánh mắt Tống Hải lướt qua con gái, ánh chiều tà chiếu lên người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh con gái. Người này ông biết, cái đùi ông ôm cách đây không lâu, Nguyên gia nhị thiếu, ông chủ Hằng Thái, Nguyên Dịch.
Chỉ là người đàn ông đứng sóng vai với người con gái, cũng không có bất luận cử chỉ nào quá mức thân thiết, nhưng Tống Hải chỉ nhìn thoáng qua, đã cảm thấy không thích hợp rồi.
Nguyên Dịch có ý đồ với con gái nhà mình.
Xoay người tạm biệt với mọi người trong đoàn, mọi người thấy Tống Hải không có nói dối, quả thật con gái ông tới đón ông, cho nên mọi người nói đùa vài câu, cũng không cố lôi kéo ông đi uống rượu liên hoan.
Đi tới vài bước, một lão tổng trong đó mới nói: Mọi người có cảm thấy không, người thanh niên bên cạnh con gái Tống tổng có chút quen mắt?
Hình như là có chút quen mắt. Vương tổng quay đầu nhìn lại vài lần, híp mắt nói, Kia hình như là lão nhị Nguyên gia.
Nguyên gia nào?
Ở thủ đô chúng ta còn có Nguyên gia nào?
Lúc này vài vị lão tổng mới phản ứng kịp, âm thầm ở trong lòng mắng một câu, con hồ ly lão Tống này, vậy mà vô thanh vô tức đứng lên chiếc thuyền lớn Nguyên gia, khó trách khoảng thời gian trước có thể hợp tác với Hằng Thái.
Ba. Nhan Khê ôm cánh tay Tống Hải, Con và Nguyên Dịch đã đặt bàn ở khách sạn rồi, đón gió tẩy trần cho ba.
Tống Hải cười nhìn về phía Nguyên Dịch: Nguyên tổng khách khí rồi, sao tôi để cậu tiêu phí như vậy. Tôi chỉ là một người nhà quê, cũng không để ý những cái này, ở bên ngoài ăn cơm không bằng về nhà ăn mỳ cho xong.
Vậy cũng được. Nhan Khê khom lưng lấy rương hành lý trong tay Tống Hải, nhét vào trong tay Nguyên Dịch, Trở về con làm cho ba.
Hai ba con chúng ta ăn ăn mỳ,
/101
|