Hư, thang máy bị hư sao? Mặt Triệu Phi Phi nhất thời trắng bệch, cô bị chứng sợ không gian hẹp, năm đó cô nhờ một vai diễn diễn trong thang máy được khán giả khen gợi kỹ năng diễn xuất rất nhiều, nhưng thực ra là biểu cảm thực sự của cô, chỉ là người xem và đạo diễn không biết mà thôi.
Chị Triệu? Trợ lý đỡ lấy Triệu Phi Phi, vỗ nhẹ sau lưng cô.
Nhan Khê thật không ngờ Triệu Phi Phi lại có phản ứng lớn như vậy, cô chỉ chỉ bàn phím: Đừng sợ, do chúng ta không có ấn số tầng thôi.
Triệu Phi Phi: ...
Thì, thì ra là như vậy. Triệu Phi Phi mím môi xấu hổ cười cười, Lá gan của tôi có hơi nhỏ.
Cô Triệu đến tầng nào? Nhan Khê ấn số tầng mình muốn đến, xoay người thấy sắc mặt Triệu Phi Phi tựa hồ đã tốt hơn.
Tôi cũng giống cô. Triệu Phi Phi rất nhanh khôi phục như bình thường, thậm chí lại còn thừa dịp thời gian thang máy còn chưa lên tới, cùng chụp ảnh chung với fan. Lúc anh chàng fan nam ra thang máy, chân như muốn bay bổng trên không.
Sau khi anh chàng nhân viên đi ra, trong thang máy chỉ còn lại Triệu Phi Phi và hai người trợ lý, còn có Nhan Khê và Nguyên Dịch. Bởi vì Triệu Phi Phi lấy Nguyên Dịch để PR, sau cùng thiếu chút nữa nhận thư luật sư, cho nên toàn đội ngũ của Triệu Phi Phi, khi thấy Nguyên Dịch không tự giác cảm thấy khiếp sợ.
Anh Nguyên, trước kia là tôi không hiểu chuyện, lấy anh ra tạo scandle, làm anh và cô Nhan bị cộng đồng mạng hiểu lầm, tôi cảm thấy rất có lỗi, thực xin lỗi. Triệu Phi Phi trở thành một diễn viên nổi tiếng, không chỉ là bởi vì có khả năng diễn xuất, quan trọng hơn là cô biết thức thời, biết cái gì gọi là co được dãn được.
Nguyên Dịch quay đầu nhìn Triệu Phi Phi, híp mắt suy nghĩ một lúc lâu: Cô chính là Triệu Vũ Vũ?
Thì ra nãy giờ cô xoắn xuýt lo lắng lâu như vậy, hóa ra Nguyên tổng người ta căn bản không nhận ra cô?
Cái gì Triệu Vũ Vũ, cô tên là Triệu Phi Phi được không?
Triệu Phi Phi đầy bụng bất bình, nhưng nhìn đến khuôn mặt kia của nguyên dịch, cái gì cô cũng không dám nhiều lời, chột dạ hụt hơi nói: Đúng vậy, nguyên tổng.
Triệu Vũ Vũ thì Vũ Vũ, so với Tuyết Tuyết còn tốt hơn.
Nguyên Dịch không nói thêm gì nữa, sự việc trước kia đã qua, anh cũng không so đo lại làm gì. Anh là người đã có bạn gái, vì mấy chuyện bé như hạt vừng này, mà dây dưa với một cô gái khác, tới trong mắt người ngoài, không biết lại sẽ mơ mộng ra một bộ phim nào nữa.
Ai nặng ai nhẹ anh phân rõ được, cho nên anh khom lưng sửa sửa áo khoác trên người Nhan Khê bị trượt xuống, không nói nữa.
Không khí lần thứ hai trở nên ngượng ngùng trở lai.
Trong thang máy một trận trầm mặc, Triệu Phi Phi mặc lễ phục dạ hội, bên ngoài khoác một kiện áo choàng, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng lại không được ấm. Một lát sau, cô run rẩy nói, Ngừng, thang máy... Hình như thật sự ngừng rồi?
Nhan Khê nhìn số tầng trên bảng điện tử, dừng ở trên lầu chín, cô ấn nút mở cửa, không có phản ứng gì.
Có thể là xảy ra chút trục trặc, trong thang máy có camera, bảo vệ sẽ gọi người tới nhanh thôi. Nhan Khê ấn nút chuông cảnh báo, nói với Nguyên Dịch, Em kể cho anh nghe một câu chuyện ma liên quan đến thang máy, nghe không.”
Nguyên Dịch ôm cô vào trong ngực, bất đắc dĩ nói: Trong đầu em, rốt cuộc là chứa cái
Chị Triệu? Trợ lý đỡ lấy Triệu Phi Phi, vỗ nhẹ sau lưng cô.
Nhan Khê thật không ngờ Triệu Phi Phi lại có phản ứng lớn như vậy, cô chỉ chỉ bàn phím: Đừng sợ, do chúng ta không có ấn số tầng thôi.
Triệu Phi Phi: ...
Thì, thì ra là như vậy. Triệu Phi Phi mím môi xấu hổ cười cười, Lá gan của tôi có hơi nhỏ.
Cô Triệu đến tầng nào? Nhan Khê ấn số tầng mình muốn đến, xoay người thấy sắc mặt Triệu Phi Phi tựa hồ đã tốt hơn.
Tôi cũng giống cô. Triệu Phi Phi rất nhanh khôi phục như bình thường, thậm chí lại còn thừa dịp thời gian thang máy còn chưa lên tới, cùng chụp ảnh chung với fan. Lúc anh chàng fan nam ra thang máy, chân như muốn bay bổng trên không.
Sau khi anh chàng nhân viên đi ra, trong thang máy chỉ còn lại Triệu Phi Phi và hai người trợ lý, còn có Nhan Khê và Nguyên Dịch. Bởi vì Triệu Phi Phi lấy Nguyên Dịch để PR, sau cùng thiếu chút nữa nhận thư luật sư, cho nên toàn đội ngũ của Triệu Phi Phi, khi thấy Nguyên Dịch không tự giác cảm thấy khiếp sợ.
Anh Nguyên, trước kia là tôi không hiểu chuyện, lấy anh ra tạo scandle, làm anh và cô Nhan bị cộng đồng mạng hiểu lầm, tôi cảm thấy rất có lỗi, thực xin lỗi. Triệu Phi Phi trở thành một diễn viên nổi tiếng, không chỉ là bởi vì có khả năng diễn xuất, quan trọng hơn là cô biết thức thời, biết cái gì gọi là co được dãn được.
Nguyên Dịch quay đầu nhìn Triệu Phi Phi, híp mắt suy nghĩ một lúc lâu: Cô chính là Triệu Vũ Vũ?
Thì ra nãy giờ cô xoắn xuýt lo lắng lâu như vậy, hóa ra Nguyên tổng người ta căn bản không nhận ra cô?
Cái gì Triệu Vũ Vũ, cô tên là Triệu Phi Phi được không?
Triệu Phi Phi đầy bụng bất bình, nhưng nhìn đến khuôn mặt kia của nguyên dịch, cái gì cô cũng không dám nhiều lời, chột dạ hụt hơi nói: Đúng vậy, nguyên tổng.
Triệu Vũ Vũ thì Vũ Vũ, so với Tuyết Tuyết còn tốt hơn.
Nguyên Dịch không nói thêm gì nữa, sự việc trước kia đã qua, anh cũng không so đo lại làm gì. Anh là người đã có bạn gái, vì mấy chuyện bé như hạt vừng này, mà dây dưa với một cô gái khác, tới trong mắt người ngoài, không biết lại sẽ mơ mộng ra một bộ phim nào nữa.
Ai nặng ai nhẹ anh phân rõ được, cho nên anh khom lưng sửa sửa áo khoác trên người Nhan Khê bị trượt xuống, không nói nữa.
Không khí lần thứ hai trở nên ngượng ngùng trở lai.
Trong thang máy một trận trầm mặc, Triệu Phi Phi mặc lễ phục dạ hội, bên ngoài khoác một kiện áo choàng, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng lại không được ấm. Một lát sau, cô run rẩy nói, Ngừng, thang máy... Hình như thật sự ngừng rồi?
Nhan Khê nhìn số tầng trên bảng điện tử, dừng ở trên lầu chín, cô ấn nút mở cửa, không có phản ứng gì.
Có thể là xảy ra chút trục trặc, trong thang máy có camera, bảo vệ sẽ gọi người tới nhanh thôi. Nhan Khê ấn nút chuông cảnh báo, nói với Nguyên Dịch, Em kể cho anh nghe một câu chuyện ma liên quan đến thang máy, nghe không.”
Nguyên Dịch ôm cô vào trong ngực, bất đắc dĩ nói: Trong đầu em, rốt cuộc là chứa cái
/101
|