Nhị thiếu, trên muôi xào có nước, đừng bỏ vào trong dầu, dầu sẽ bắn văng ra ngoài. Dì Lý luống cuống tay chân cướp muôi xào trong tay Nguyên Dịch, vặn tắt lửa, không thể nói thẳng không cho Nguyên Dịch lăn qua lăn lại trong bếp nữa, chỉ có thể thay đổi cách nói uyển chuyển hơn, Đều đã trễ thế này rồi, cậu nên đi ngủ rồi.
Nguyên Dịch nhìn cái bàn bên cạnh đầy đĩa thức ăn bị mình nấu cháy, chùi sạch vết dầu dính trên mu bàn tay, thở dài nói: Sao nấu ăn mà lại còn khó hơn cả lập trình vậy chứ?
Nhị thiếu, cậu đang nói giỡn tôi sao. Dì Lý lấy khăn lau sạch vết dầu trên bàn, Xào rau bất quá là kỹ năng trong cuộc sống, rất nhiều người đều đã làm, nhưng lập trình cũng không phải ai cũng biết, có thể so sánh chung được sao?
Trong cảm nhận của dì Lý, Nguyên Dịch là người có năng lực, mới đại học mà đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, hiện tại sản nghiệp nhiều như vậy, còn có thể theo đuổi được cô Nhan, thật sự là không thể hơn được nữa.
Nguyên Dịch thở dài, hiện tại anh lại không thể dựa vào việc lập trình mà lấy lòng ba vợ được.
Ngày mai, ngày mai lại tiếp tục luyện. Dì Lý thấy Nguyên Dịch tựa hồ vẫn không cam lòng, không dám để anh ở lại trong bếp nữa, sợ anh phá hỏng cả căn bếp này mất. Qua năm mới, nếu xảy ra hoả hoạn cháy nổ gì gì đó, là điềm xấu.
Đi ra phòng bếp, Nguyên Dịch nghe có chuông di động vang lên, tiếng chuông này là cài riêng cho Nhan Tiểu Khê, là bạn gái của anh, nhất định phải có tiếng chuông độc nhất vô nhị.
Tiểu Khê? Chẳng lẽ cô ấy gọi nói cho mình, đêm ba mươi không thể đến nhà cô ăn cơm sao?
Điện thoại bên này Nhan Khê quay đầu nhìn cơn giận còn sót lại chưa tiêu của Tống Hải: Em nói chuyện tối ba mươi anh qua ăn cơm cho ba...
Thế nào?! Vẻ mặt Nguyên Dịch có chút kích động, Bác trai chắc là sẽ không đồng ý hả?
Nghĩ cái gì vậy, ba em nói anh qua sớm một chút, cơm trưa cũng qua ăn bên nhà em luôn. Nhan Khê lại nhìn Tống Hải, thấy ông gật đầu lại tiếp tục nói, Nhiều người thêm náo nhiệt hơn, trong nhà chỉ có em và ba hai người, cũng nhàm chán.
Tống Hải nghĩ thầm: Không, kỳ thật ba một chút cũng không nhàm chán.
Được được được, em và bác trai cứ lên danh sách món ăn, thiếu cái gì cũng đừng đi mua, đến lúc đó anh mang qua là được. Nguyên Dịch nghĩ nghĩ, Anh sẽ mua chút pháo hoa, câu đối xuân gì gì đó, qua năm mới nên náo nhiệt một chút.
Nhan Khê nghe Nguyên Dịch đùng đùng trong điện thoại nói một tràng, nhịn không được nở nụ cười, đây là vui mừng đến u mê sao? Nhưng khi cười xong, lại cảm thấy có chút chua xót, rốt cuộc Nguyên Tiểu Nhị trải qua được bao nhiêu cái tết âm lịch bình thường đây?
Không phải đi theo anh mình đến nhà ngoại, cũng không phải đi đến nhà họ hàng, mà là cùng trải qua buổi tối với người nhà, ngồi vây quanh trước bàn cơm ăn một bữa cơm?
Hay là do cô suy nghĩ nhiều, Nguyên Tiểu Nhị chỉ là đơn giản muốn cùng cô đón năm mới? Nghĩ như vậy, trong lòng tựa hồ tốt hơn một chút, ít nhất chứng minh anh ấy cực kỳ để ý đến cô, cô rất có sức quyến rũ.
Sau khi Nguyên dịch cúp điện thoại, mang lại tạp dề đã tháo xuống: Dì Lý, dì đi ngủ đi, con luyện thêm một chút.
Dì Lý mới dọn xong phòng bếp nghe vậy thì đã nói không ra lời: Đây là làm sao vậy?
Bác Tống mời con trưa ngày mốt qua ăn cơm, cho nên con muốn nắm chặt thời gian luyện tập thêm, nếu không sẽ không kịp. Nguyên
Nguyên Dịch nhìn cái bàn bên cạnh đầy đĩa thức ăn bị mình nấu cháy, chùi sạch vết dầu dính trên mu bàn tay, thở dài nói: Sao nấu ăn mà lại còn khó hơn cả lập trình vậy chứ?
Nhị thiếu, cậu đang nói giỡn tôi sao. Dì Lý lấy khăn lau sạch vết dầu trên bàn, Xào rau bất quá là kỹ năng trong cuộc sống, rất nhiều người đều đã làm, nhưng lập trình cũng không phải ai cũng biết, có thể so sánh chung được sao?
Trong cảm nhận của dì Lý, Nguyên Dịch là người có năng lực, mới đại học mà đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, hiện tại sản nghiệp nhiều như vậy, còn có thể theo đuổi được cô Nhan, thật sự là không thể hơn được nữa.
Nguyên Dịch thở dài, hiện tại anh lại không thể dựa vào việc lập trình mà lấy lòng ba vợ được.
Ngày mai, ngày mai lại tiếp tục luyện. Dì Lý thấy Nguyên Dịch tựa hồ vẫn không cam lòng, không dám để anh ở lại trong bếp nữa, sợ anh phá hỏng cả căn bếp này mất. Qua năm mới, nếu xảy ra hoả hoạn cháy nổ gì gì đó, là điềm xấu.
Đi ra phòng bếp, Nguyên Dịch nghe có chuông di động vang lên, tiếng chuông này là cài riêng cho Nhan Tiểu Khê, là bạn gái của anh, nhất định phải có tiếng chuông độc nhất vô nhị.
Tiểu Khê? Chẳng lẽ cô ấy gọi nói cho mình, đêm ba mươi không thể đến nhà cô ăn cơm sao?
Điện thoại bên này Nhan Khê quay đầu nhìn cơn giận còn sót lại chưa tiêu của Tống Hải: Em nói chuyện tối ba mươi anh qua ăn cơm cho ba...
Thế nào?! Vẻ mặt Nguyên Dịch có chút kích động, Bác trai chắc là sẽ không đồng ý hả?
Nghĩ cái gì vậy, ba em nói anh qua sớm một chút, cơm trưa cũng qua ăn bên nhà em luôn. Nhan Khê lại nhìn Tống Hải, thấy ông gật đầu lại tiếp tục nói, Nhiều người thêm náo nhiệt hơn, trong nhà chỉ có em và ba hai người, cũng nhàm chán.
Tống Hải nghĩ thầm: Không, kỳ thật ba một chút cũng không nhàm chán.
Được được được, em và bác trai cứ lên danh sách món ăn, thiếu cái gì cũng đừng đi mua, đến lúc đó anh mang qua là được. Nguyên Dịch nghĩ nghĩ, Anh sẽ mua chút pháo hoa, câu đối xuân gì gì đó, qua năm mới nên náo nhiệt một chút.
Nhan Khê nghe Nguyên Dịch đùng đùng trong điện thoại nói một tràng, nhịn không được nở nụ cười, đây là vui mừng đến u mê sao? Nhưng khi cười xong, lại cảm thấy có chút chua xót, rốt cuộc Nguyên Tiểu Nhị trải qua được bao nhiêu cái tết âm lịch bình thường đây?
Không phải đi theo anh mình đến nhà ngoại, cũng không phải đi đến nhà họ hàng, mà là cùng trải qua buổi tối với người nhà, ngồi vây quanh trước bàn cơm ăn một bữa cơm?
Hay là do cô suy nghĩ nhiều, Nguyên Tiểu Nhị chỉ là đơn giản muốn cùng cô đón năm mới? Nghĩ như vậy, trong lòng tựa hồ tốt hơn một chút, ít nhất chứng minh anh ấy cực kỳ để ý đến cô, cô rất có sức quyến rũ.
Sau khi Nguyên dịch cúp điện thoại, mang lại tạp dề đã tháo xuống: Dì Lý, dì đi ngủ đi, con luyện thêm một chút.
Dì Lý mới dọn xong phòng bếp nghe vậy thì đã nói không ra lời: Đây là làm sao vậy?
Bác Tống mời con trưa ngày mốt qua ăn cơm, cho nên con muốn nắm chặt thời gian luyện tập thêm, nếu không sẽ không kịp. Nguyên
/101
|