Chuyện kể rằng, vào một thời điểm nào đó, có một cuộc trò chuyện bí mật…
- Trương Vĩnh Khoa… tôi thua rồi!
Minh Tuấn nhẹ tựa lưng vào gốc cây trong khoảng sân náo nhiệt, thở dài vào điện thoại rồi buông câu nói thật nhỏ.
Đêm. Bóng tối lướt ngang qua ngọn đèn vàng vọt bên vệ đường đông người của một đất nước nhộn nhịp, phồn hoa. Dường như tại nơi đây, bóng tối không hề có chỗ đứng mỗi khi đêm ùa về. Nếu có, may ra chỉ là lúc thành phố dần dần chìm vào giấc ngủ sâu. Rồi nhanh sau đó, mọi thứ lại trở về như quy cũ vốn có. Vẫn là ánh sáng mang màu hi vọng. Vẫn là nhịp điệu ồn ào luôn hiện hữu mỗi ngày.
Đầu dây bên kia, Vĩnh Khoa như hóa đá. Cậu không tin rằng Minh Tuấn vừa thừa nhận thua cuộc. Càng không dám nghĩ đến viễn cảnh Minh Tuấn chịu trả Thiên Di lại cho cậu một cách dễ dàng như thế. Cậu đang mơ sao?
- Vĩnh Khoa, anh vẫn nghe chứ?
Không phải mơ. Chắc chắn là sự thật.
Chính giọng nói chất chứa nỗi buồn sâu lắng kia của Minh Tuấn đã thức tỉnh Vĩnh Khoa trong giây lát. Vĩnh Khoa không nghe lầm hay nằm mơ, rõ rằng là giọng Minh Tuấn đang nói. Nhưng, mọi chuyện cứ thế kết thúc một cách không ngờ ư? Không đùa chứ?
Chớp nhẹ mắt, Vĩnh Khoa lạnh lùng đáp lời Minh Tuấn :
- Tôi nghe. Có chắc là cậu đồng ý dừng mọi chuyện lại không?
- Vĩnh Khoa, anh thật may mắn.
Không trả lời vấn đề mà Vĩnh Khoa đề cập đến, Minh Tuấn chỉ khẽ nhếch môi cười rồi thản nhiên cất giọng. Đầu dây bên kia, một đóng dấu hỏi to đùng không dưng hiện lên trong đầu Vĩnh Khoa, khiến cậu phân tích không ngừng nghỉ.
Đột nhiên, trong một đêm, Minh Tuấn gọi điện cho cậu. Một cách bất ngờ, Minh Tuấn tự nguyện chấm dứt mọi chuyện. Nếu là thật thì… Vĩnh Khoa thật sự rất vui mừng. Cậu đang nhớ cô nhóc tinh nghịch Thiên Di đến phát điên mất rồi. Không được nhìn thấy Thiên Di, không được ở bên chăm sóc cho cô nhóc, Vĩnh Khoa như kẻ mất linh hồn vậy! Mỗi giờ trôi qua đối với cậu như cả ngàn thế kỉ. Mọi hoạt động cậu làm dường như đều bị chi phối bởi hình ảnh đáng yêu luôn ẩn hiện trong tiềm thức.
Nào biết đâu, Vĩnh Khoa nhớ cô đến phát điên!
Nhưng, nếu Minh Tuấn chỉ thử cậu… thì sao? Cầu Chúa phù hộ cho hắn ^^.
Phá tan mối hồ nghi đang dấy lên trong đầu chàng chủ tịch trẻ, Minh Tuấn trầm ngâm nói vào điện thoại. Thật chậm rãi.
- Vĩnh Khoa, con trai anh rất thông minh.
- Sao?
Nhíu mày nghi hoặc, Vĩnh Khoa đột nhiên bừng tỉnh. Vì sao ư? Vì Minh Tuấn đang nhắc đến con trai cậu – Trương Thiên Vũ.
Ra là vậy!
Rốt cuộc thì Vĩnh Khoa đã biết được nơi mà Minh Tuấn và vợ yêu của cậu đang ở rồi. Chắc chắn là nơi đó chứ không nơi nào khác!
Một ý nghĩ táo bạo dấy lên, rằng trong đêm tối đó, Vĩnh Khoa sẽ bắt chuyến bay cuối cùng để bay đến cạnh Thiên Di – người đáng ghét đã làm tim cậu thổn thức suốt mấy ngày tháng qua.
Nhưng, chưa đầy một giây thì Minh Tuấn đã lại cất giọng. Và câu nói của Minh Tuấn đã lật tẩy được âm mưu to bự của Vĩnh Khoa. Một cách công khai.
- Trương Vĩnh Khoa, anh đừng bay sang đây. Vô ích thôi. Nếu muốn, tôi và Thiên Di cũng có thể bắt chuyến bay cuối cùng để đến một nơi khác trong giờ này mà. Không phải sao?
Cứng họng, Vĩnh Khoa chỉ biết ngậm ngùi nuốt hận mà im lặng chờ đợi Minh Tuấn nói tiếp.
Một lúc lâu, Minh Tuấn lại trầm ngâm cất giọng. Lại là chất giọng mang chút gì đó đau buồn.
Vì cái gì mà hôm nay tâm trạng Minh Tuấn thay đổi xoành xoạch thế kia chứ. Thay đổi đến choáng ngợp, đến mức Vĩnh Khoa không kịp nắm bắt và chấp nhận.
- Thế nhé Vĩnh Khoa, coi như mọi chuyện đã chấm dứt. Tôi và anh, không ai nợ ai.
- Khoan…
- À, còn chuyện của Wen… tôi xin lỗi… vì đã không tin anh. Thành thật xin lỗi anh, Trương Vĩnh Khoa.
Tút tút tút.
Ngay sau đó, Minh Tuấn cúp máy, không kịp để Vĩnh Khoa tiêu hóa những gì vừa nghe thấy, và không kịp để Vĩnh Khoa đáp lại vài lời.
Con người ta đôi lúc thật khó hiểu. Khi không có thì cố tìm mọi cách để giành lấy cho bằng được. Đến khi có rồi thì lại nhận ra mình đã đi sai hướng. Sau đó lại thay đổi thái độ như chong chóng. Choáng!
Đưa tay day day thái dương, Vĩnh Khoa ngã người xuống sofa. Trên tay cậu, màn hình điện thoại vẫn phát sáng, cùng hình ảnh người con gái mà cậu ngày đêm thương yêu đang mỉm cười, tinh nghịch nhìn cậu. Ánh mắt tròn xoe đến trong veo trông thật đáng yêu, nhìn vào ánh mắt ấy, Vĩnh Khoa lại càng nhớ cô nhóc hơn.
Thấy buồn mà không khóc được...
Thấy nhớ nhưng không thể nói ra...
Thấy cô đơn mà không ai bên cạnh...
Thấy đau mà vẫn phải mỉm cười...
Giá mà lúc này, Thiên Di đang ngồi cạnh bên Vĩnh Khoa thì tốt biết mấy! Cậu thề là sẽ ôm chặt cô nhóc vào lòng, không để vuột mất nữa. Vì cảm giác lìa xa con sóc siêu quậy rất khó chịu. Cứ như có hàng ngàn cây kim được mài giũa nhọn hoắc đâm thẳng vào con tim “mong manh, dễ vỡ” của Vĩnh Khoa vậy!
Yaaaa! Cậu điên thật rồi!
Trương Vĩnh Khoa ơi Trương Vĩnh Khoa, mày chết mất thôi!
Cầm chặt chiếc điện thoại vẫn nhấp nháy hình ảnh xinh xinh trong tay, Vĩnh Khoa từ từ khép mắt. Chìm dần vào giấc ngủ.
Trong mơ, Vĩnh Khoa nhìn thấy một cô nhóc đang đứng đó. Khẽ mỉm cười, Vĩnh Khoa bất giác giơ tay lên không trung. Nhưng càng đưa tay ra thì hình ảnh thân thương ấy càng nhỏ lại. Mất hút.
Choàng tỉnh, Vĩnh Khoa nhíu mày khó nhọc ngồi bật dậy. Đáng ghét thật, ngay cả trong mơ mà cô vợ ngốc vẫn muốn rời xa cậu như thế. Vĩnh Khoa biết, cậu là người có lỗi, phải làm thế nào để chuộc lại lỗi lầm không đáng có này đây?
Cùng lúc đó, tại một nơi khác trên Trái đất.
Cho điện thoại vào túi, Minh Tuấn nhếch môi cười buồn rồi cuối đầu, nhìn thảm cỏ phản chiếu nhiều sắc màu lấp lánh.
Lần này, hành động của Minh Tuấn hoàn toàn đúng. Cậu tin chắc điều đó!
Mới đây, khi vừa trò chuyện cùng nhóc con Thiên Vũ, Minh Tuấn đã rút ra được rất nhiều kinh nghiệm hay ho cho bản thân.
--------------------------------------
- Hãy đối xử tốt với kẻ thù của chú. Tại sao ư? Vì nhờ có kẻ thù mà chú trở nên mạnh mẽ hơn, hoàn thiện hơn và vị tha hơn. Chú thấy đúng không?
- Ừ, cháu nói đúng.- Cười nhẹ, Minh Tuấn gật gù đáp.
- Tuyệt! Thế thì chú giúp ba Vĩnh Khoa và mẹ Thiên Di làm lành đi? Vũ không thích nhìn họ buồn đâu. Chú nhé?Lúc trước, ba Vĩnh Khoa có đến thăm Vũ, Vũ rất vui. Nhưng, Vũ nhìn thấy được trong ánh mắt của ba, ba hình như đang rất buồn, nhất là khi Vũ nhắc đến mẹ Thiên Di. Bạn vũ nói, khi ba mẹ giận nhau thì họ đều rất buồn, nên Vũ nghĩ ba Vĩnh Khoa và mẹ Thiên Di đang giận nhau. Khi mẹ Thiên Di bất ngờ xuất hiện ở đây cùng chú thì Vũ đã tin chắc là giữa ba Vĩnh Khoa và mẹ Thiên Di đang không vui.
- Tại sao? Tại sao chú lại phải giúp ba Vĩnh Khoa và mẹ Thiên Di của cháu?
- Vì chú là người tốt. Vũ tin chú! – Cười hớn hở, nhóc con Thiên Vũ ngây thơ nói.
- Chú thì không tin một đứa nhóc vừa lừa mình lại đi tin mình đâu, nhóc ranh à! – Nhíu mày, Minh Tuấn tỏ vẻ tinh tường, dùng giọng điêu ngoa nhằm mục đích trêu nhóc con.
- Ơ, chú thù dai. Xấu tính quá! - Bịu môi, Thiên Vũ giận dõi nhìn sang Minh Tuấn bằng cặp mắt tròn xoe đáng yêu khiến cậu không nhịn được phì cười.
- Tại sao cháu nghĩ chú có thể giúp ba mẹ cháu?
- Vũ không muốn chú và ba Vĩnh Khoa thành kẻ thù của nhau. Vũ chắc chắn mẹ Thiên Di cũng nghĩ thế.
- Nếu… chú không đồng ý? – Đưa mắt nhìn gương mặt non nớt của Thiên Vũ, Minh Tuấn nói thật khẽ.
- Chú, Vũ xin chú, chú đừng cướp mẹ Thiên Di. Ba Vĩnh Khoa của cháu sẽ rất buồn đó. – Lay nhẹ cánh tay săn chắc của Minh Tuấn, Thiên Vũ đẩy ánh mắt long lanh đáng thương sang Minh Tuấn. Nói với giọng non nớt.
- …
- Chú chắc cũng sẽ buồn, rồi sau đó chú sẽ không buồn nữa. Còn ba Vĩnh Khoa mới là người buồn nhất, vì ba Vũ rất yêu mẹ và Vũ. Nha chú, chú giúp ba Vĩnh Khoa và mẹ Thiên Di nha!
- Ừ, ranh con. Chú hứa sẽ giúp! Chịu chưa!
- Yeah, yêu chú nhất.
Khẽ cười khi nhớ đến nét mặt hớn hở trẻ con của cậu nhóc Thiên Vũ, Minh Tuấn ngẩng cao đầu ngắm trăng sáng. Trên môi cậu, nụ cười vẫn vẹn nguyên. Mọi khuất mắt, hận thù trong lòng đã được hòa tan tự bao giờ. Giờ đây, Minh Tuấn chỉ còn cảm nhận được chút dư vị buồn của mối tình đơn phương. Và một chút dư vị tươi mới cho nguồn cảm hứng đang dâng trào trong từng mạch máu. Đột nhiên, cậu thèm được nâng niu ngòi bút và tạo nên những nét vẽ sống động đến bất ngờ.
Chính nhờ những lời nói ngây thơ của Thiên Vũ mà Minh Tuấn ngộ ra rất nhiều điều lý thú. Cậu và nhóc Thiên Vũ đúng thật rất có duyên với nhau!
Ngồi trong căn phòng tràn ngập ánh sáng cùng những gam màu tươi khỏe, Minh Tuấn không ngừng di chuyển bàn tay thoăn thoắt trên khung tranh cạnh cửa sổ.
Minh Tuấn đang vẽ. Phải! Chính xác là cậu đang vẽ!
Dường như cảm hứng trong người đang hối thúc Minh Tuấn phải vẽ thật nhiều vì cậu đã rời xa ngòi bút một thời gian dài. Giờ đây, Minh Tuấn đã trở lại. Một Minh Tuấn hăng say với niềm đam mê nghệ thuật. Một Minh Tuấn của ngày xưa.
------------------------------------
Rì rào…
Rì rào…
Tiếng sóng biển đổ xô vào bờ tạo nên những hợp âm dìu dịu, tưới mát tâm hồn con người trong chốc lát. Từng thanh âm êm tai truyền đến, khiến tâm trạng đang cáu bẳn của một ai đó càng thêm cáu hơn.
Gió lạnh không ngừng luồn vào kẻ tóc thanh mảnh, đem cái mát cùng hương mằn mặn của biển cả bao trùm cả khoảng không yên ắng.
Tiếng sóng làm bá chủ.
Tiếng sóng chiếm lĩnh mọi giác quan.
Tiếng sóng là chất xúc tác, khiến cảm xúc dâng cao. Đạt giới hạn cực đại.
Bàn tay to lớn của Vĩnh Kỳ vẫn dinh ninh nắm chặt cánh tay nhỏ nhắn của Thiên Di không buông. Chẳng những thế, dường như bàn tay ấy đang run nhẹ, thi thoảng khẽ xiết chặt lấy từng ngón tay thon thả.
Đứng trước biển, Thiên Di vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Ngạc nhiên là vì hiện giờ, nơi cô nhóc muốn đặt chân đến nhất chính là nơi đây – nơi mà cô đã tìm được Vĩnh Khoa và gặp được chàng bác sĩ điển trai, tốt bụng tên A Huân, một nơi rất có ý nghĩa đối với cô nhóc. Vui mừng là vì… vì…
Không được! Mọi chuyện vẫn chưa thể kết thúc được! Không nên dễ dàng như thế chứ!
Tự nhủ với lòng, Thiên Di gật đầu chắc nịch rồi quả quyết làm mặt lạnh. Đã đến lúc vạch trần âm mưu của ai kia rồi. Khà khà.
Giật phăng cánh tay mình khỏi bàn tay ấm áp nhưng lạnh ngắt của Vĩnh Kỳ, Thiên Di thản nhiên nhếch môi rồi đưa tay bắt hình cái loa, mắt hướng thẳng ra biển, hét lớn :
- Trương Vĩnh Khoa, anh là đồ khốn. Tại sao ông trời lại cho anh sống đến tận bây giờ hả???
Một câu nói với sức thét kinh khủng đã được biển khơi tiếp đón nồng hậu. Tiếng nói trong trẻo vang vọng ra tít mù khơi rồi lan tỏa ra xung quanh, trở lại bờ theo từng đợt sóng nhấp nhô.
Đứng bên cạnh, Vĩnh Kỳ ngơ ngác trố mắt nhìn Thiên Di, không thốt nên lời. Cô nhóc vẫn hận Vĩnh Khoa đến mức muốn Vĩnh Khoa phải chết thật đấy ư? Không đùa chứ?
Nhưng… ai đó vừa mắng Vĩnh Khoa là đồ khốn? Rồi lại nguyền rủa Vĩnh Khoa chết đi?
Gì thế này? Nghe lầm chăng? Ai vừa nói thế kia?
Thật không ngờ… càng ngày càng quá đáng. Cô nhóc này… hình như ngày càng hung dữ thì phải!
Trông khi Vĩnh Kỳ chìm đắm với những bức xúc trong lòng thì Thiên Di đang hả hê cười thầm trong bụng. Nghĩ thầm, Thiên Di đưa tay kéo nhẹ cánh tay ai đó rồi nhanh miệng nói, đồng thời cũng di chuyển một cách nhanh nhất có thể để kéo được ai đó ra biển.
- Anh Vĩnh Kỳ, theo em ra đây!
Bị kéo bất ngờ, Vĩnh Kỳ đành im lặng nhíu mày mà sải chân theo cái dáng bé nhỏ phía trước. Cô nhóc này đang định làm gì nữa đây? Mà cũng hay, hôm nay cậu đã được tận mắt chứng kiến con sóc siêu phá phách này nguyền rủa chồng mình, biết được bộ mặt hung dữ thật sự của Thiên Di. À không, cái bộ mặt hung hăng với chồng kia đã được khai quật từ trước rồi. Chỉ là, nay chỉ số hung hăng đã được nâng cấp, thêm một bậc.
Hừm! Được lắm!
Bộp!
Ùm!
Quái gì thế này?
Khó chịu nhíu mày, Vĩnh Kỳ lầm lì đưa mắt lườm con nhóc tinh nghịch hồi lâu rồi lựng thựng đứng dậy khỏi biển khơi. Vừa đó, một lực nhẹ đã đẩy Vĩnh Kỳ ngã nhào xuống biển trong lúc cậu đang mê man với dòng nghĩ suy trong đầu. Kết quả, cậu ngã ùm xuống biển một cách đáng thương xót.
- Anh là đồ khốn, Trương Vĩnh Khoa.
- …
Trong bộ dạng ướt cả người, Vĩnh Kỳ… Không, là Vĩnh Khoa thì đúng hơn. Đưa mắt nhìn cô vợ bé nhỏ mà mình ngày đêm mong nhớ, Vĩnh Khoa chau mày nghi hoặc, lạnh lùng đặt câu hỏi :
- Gọi gì?
- Trương Vĩnh Khoa là đồ khốn.
Chóng tay ngang hông, Thiên Di đáp lời Vĩnh Khoa bằng chất giọng hung hăng.
Hứ! Bị phát hiện ra là đang “giả mạo” anh trai Vĩnh Kỳ mà còn làm bộ mặt băng đấy để nói chuyện à? Tưởng dùng giọng nói lạnh tanh đặc thù đáng ghét ấy thì cô sợ chắc. Còn khuya nhá!
- Trương Vĩnh Khoa… tôi thua rồi!
Minh Tuấn nhẹ tựa lưng vào gốc cây trong khoảng sân náo nhiệt, thở dài vào điện thoại rồi buông câu nói thật nhỏ.
Đêm. Bóng tối lướt ngang qua ngọn đèn vàng vọt bên vệ đường đông người của một đất nước nhộn nhịp, phồn hoa. Dường như tại nơi đây, bóng tối không hề có chỗ đứng mỗi khi đêm ùa về. Nếu có, may ra chỉ là lúc thành phố dần dần chìm vào giấc ngủ sâu. Rồi nhanh sau đó, mọi thứ lại trở về như quy cũ vốn có. Vẫn là ánh sáng mang màu hi vọng. Vẫn là nhịp điệu ồn ào luôn hiện hữu mỗi ngày.
Đầu dây bên kia, Vĩnh Khoa như hóa đá. Cậu không tin rằng Minh Tuấn vừa thừa nhận thua cuộc. Càng không dám nghĩ đến viễn cảnh Minh Tuấn chịu trả Thiên Di lại cho cậu một cách dễ dàng như thế. Cậu đang mơ sao?
- Vĩnh Khoa, anh vẫn nghe chứ?
Không phải mơ. Chắc chắn là sự thật.
Chính giọng nói chất chứa nỗi buồn sâu lắng kia của Minh Tuấn đã thức tỉnh Vĩnh Khoa trong giây lát. Vĩnh Khoa không nghe lầm hay nằm mơ, rõ rằng là giọng Minh Tuấn đang nói. Nhưng, mọi chuyện cứ thế kết thúc một cách không ngờ ư? Không đùa chứ?
Chớp nhẹ mắt, Vĩnh Khoa lạnh lùng đáp lời Minh Tuấn :
- Tôi nghe. Có chắc là cậu đồng ý dừng mọi chuyện lại không?
- Vĩnh Khoa, anh thật may mắn.
Không trả lời vấn đề mà Vĩnh Khoa đề cập đến, Minh Tuấn chỉ khẽ nhếch môi cười rồi thản nhiên cất giọng. Đầu dây bên kia, một đóng dấu hỏi to đùng không dưng hiện lên trong đầu Vĩnh Khoa, khiến cậu phân tích không ngừng nghỉ.
Đột nhiên, trong một đêm, Minh Tuấn gọi điện cho cậu. Một cách bất ngờ, Minh Tuấn tự nguyện chấm dứt mọi chuyện. Nếu là thật thì… Vĩnh Khoa thật sự rất vui mừng. Cậu đang nhớ cô nhóc tinh nghịch Thiên Di đến phát điên mất rồi. Không được nhìn thấy Thiên Di, không được ở bên chăm sóc cho cô nhóc, Vĩnh Khoa như kẻ mất linh hồn vậy! Mỗi giờ trôi qua đối với cậu như cả ngàn thế kỉ. Mọi hoạt động cậu làm dường như đều bị chi phối bởi hình ảnh đáng yêu luôn ẩn hiện trong tiềm thức.
Nào biết đâu, Vĩnh Khoa nhớ cô đến phát điên!
Nhưng, nếu Minh Tuấn chỉ thử cậu… thì sao? Cầu Chúa phù hộ cho hắn ^^.
Phá tan mối hồ nghi đang dấy lên trong đầu chàng chủ tịch trẻ, Minh Tuấn trầm ngâm nói vào điện thoại. Thật chậm rãi.
- Vĩnh Khoa, con trai anh rất thông minh.
- Sao?
Nhíu mày nghi hoặc, Vĩnh Khoa đột nhiên bừng tỉnh. Vì sao ư? Vì Minh Tuấn đang nhắc đến con trai cậu – Trương Thiên Vũ.
Ra là vậy!
Rốt cuộc thì Vĩnh Khoa đã biết được nơi mà Minh Tuấn và vợ yêu của cậu đang ở rồi. Chắc chắn là nơi đó chứ không nơi nào khác!
Một ý nghĩ táo bạo dấy lên, rằng trong đêm tối đó, Vĩnh Khoa sẽ bắt chuyến bay cuối cùng để bay đến cạnh Thiên Di – người đáng ghét đã làm tim cậu thổn thức suốt mấy ngày tháng qua.
Nhưng, chưa đầy một giây thì Minh Tuấn đã lại cất giọng. Và câu nói của Minh Tuấn đã lật tẩy được âm mưu to bự của Vĩnh Khoa. Một cách công khai.
- Trương Vĩnh Khoa, anh đừng bay sang đây. Vô ích thôi. Nếu muốn, tôi và Thiên Di cũng có thể bắt chuyến bay cuối cùng để đến một nơi khác trong giờ này mà. Không phải sao?
Cứng họng, Vĩnh Khoa chỉ biết ngậm ngùi nuốt hận mà im lặng chờ đợi Minh Tuấn nói tiếp.
Một lúc lâu, Minh Tuấn lại trầm ngâm cất giọng. Lại là chất giọng mang chút gì đó đau buồn.
Vì cái gì mà hôm nay tâm trạng Minh Tuấn thay đổi xoành xoạch thế kia chứ. Thay đổi đến choáng ngợp, đến mức Vĩnh Khoa không kịp nắm bắt và chấp nhận.
- Thế nhé Vĩnh Khoa, coi như mọi chuyện đã chấm dứt. Tôi và anh, không ai nợ ai.
- Khoan…
- À, còn chuyện của Wen… tôi xin lỗi… vì đã không tin anh. Thành thật xin lỗi anh, Trương Vĩnh Khoa.
Tút tút tút.
Ngay sau đó, Minh Tuấn cúp máy, không kịp để Vĩnh Khoa tiêu hóa những gì vừa nghe thấy, và không kịp để Vĩnh Khoa đáp lại vài lời.
Con người ta đôi lúc thật khó hiểu. Khi không có thì cố tìm mọi cách để giành lấy cho bằng được. Đến khi có rồi thì lại nhận ra mình đã đi sai hướng. Sau đó lại thay đổi thái độ như chong chóng. Choáng!
Đưa tay day day thái dương, Vĩnh Khoa ngã người xuống sofa. Trên tay cậu, màn hình điện thoại vẫn phát sáng, cùng hình ảnh người con gái mà cậu ngày đêm thương yêu đang mỉm cười, tinh nghịch nhìn cậu. Ánh mắt tròn xoe đến trong veo trông thật đáng yêu, nhìn vào ánh mắt ấy, Vĩnh Khoa lại càng nhớ cô nhóc hơn.
Thấy buồn mà không khóc được...
Thấy nhớ nhưng không thể nói ra...
Thấy cô đơn mà không ai bên cạnh...
Thấy đau mà vẫn phải mỉm cười...
Giá mà lúc này, Thiên Di đang ngồi cạnh bên Vĩnh Khoa thì tốt biết mấy! Cậu thề là sẽ ôm chặt cô nhóc vào lòng, không để vuột mất nữa. Vì cảm giác lìa xa con sóc siêu quậy rất khó chịu. Cứ như có hàng ngàn cây kim được mài giũa nhọn hoắc đâm thẳng vào con tim “mong manh, dễ vỡ” của Vĩnh Khoa vậy!
Yaaaa! Cậu điên thật rồi!
Trương Vĩnh Khoa ơi Trương Vĩnh Khoa, mày chết mất thôi!
Cầm chặt chiếc điện thoại vẫn nhấp nháy hình ảnh xinh xinh trong tay, Vĩnh Khoa từ từ khép mắt. Chìm dần vào giấc ngủ.
Trong mơ, Vĩnh Khoa nhìn thấy một cô nhóc đang đứng đó. Khẽ mỉm cười, Vĩnh Khoa bất giác giơ tay lên không trung. Nhưng càng đưa tay ra thì hình ảnh thân thương ấy càng nhỏ lại. Mất hút.
Choàng tỉnh, Vĩnh Khoa nhíu mày khó nhọc ngồi bật dậy. Đáng ghét thật, ngay cả trong mơ mà cô vợ ngốc vẫn muốn rời xa cậu như thế. Vĩnh Khoa biết, cậu là người có lỗi, phải làm thế nào để chuộc lại lỗi lầm không đáng có này đây?
Cùng lúc đó, tại một nơi khác trên Trái đất.
Cho điện thoại vào túi, Minh Tuấn nhếch môi cười buồn rồi cuối đầu, nhìn thảm cỏ phản chiếu nhiều sắc màu lấp lánh.
Lần này, hành động của Minh Tuấn hoàn toàn đúng. Cậu tin chắc điều đó!
Mới đây, khi vừa trò chuyện cùng nhóc con Thiên Vũ, Minh Tuấn đã rút ra được rất nhiều kinh nghiệm hay ho cho bản thân.
--------------------------------------
- Hãy đối xử tốt với kẻ thù của chú. Tại sao ư? Vì nhờ có kẻ thù mà chú trở nên mạnh mẽ hơn, hoàn thiện hơn và vị tha hơn. Chú thấy đúng không?
- Ừ, cháu nói đúng.- Cười nhẹ, Minh Tuấn gật gù đáp.
- Tuyệt! Thế thì chú giúp ba Vĩnh Khoa và mẹ Thiên Di làm lành đi? Vũ không thích nhìn họ buồn đâu. Chú nhé?Lúc trước, ba Vĩnh Khoa có đến thăm Vũ, Vũ rất vui. Nhưng, Vũ nhìn thấy được trong ánh mắt của ba, ba hình như đang rất buồn, nhất là khi Vũ nhắc đến mẹ Thiên Di. Bạn vũ nói, khi ba mẹ giận nhau thì họ đều rất buồn, nên Vũ nghĩ ba Vĩnh Khoa và mẹ Thiên Di đang giận nhau. Khi mẹ Thiên Di bất ngờ xuất hiện ở đây cùng chú thì Vũ đã tin chắc là giữa ba Vĩnh Khoa và mẹ Thiên Di đang không vui.
- Tại sao? Tại sao chú lại phải giúp ba Vĩnh Khoa và mẹ Thiên Di của cháu?
- Vì chú là người tốt. Vũ tin chú! – Cười hớn hở, nhóc con Thiên Vũ ngây thơ nói.
- Chú thì không tin một đứa nhóc vừa lừa mình lại đi tin mình đâu, nhóc ranh à! – Nhíu mày, Minh Tuấn tỏ vẻ tinh tường, dùng giọng điêu ngoa nhằm mục đích trêu nhóc con.
- Ơ, chú thù dai. Xấu tính quá! - Bịu môi, Thiên Vũ giận dõi nhìn sang Minh Tuấn bằng cặp mắt tròn xoe đáng yêu khiến cậu không nhịn được phì cười.
- Tại sao cháu nghĩ chú có thể giúp ba mẹ cháu?
- Vũ không muốn chú và ba Vĩnh Khoa thành kẻ thù của nhau. Vũ chắc chắn mẹ Thiên Di cũng nghĩ thế.
- Nếu… chú không đồng ý? – Đưa mắt nhìn gương mặt non nớt của Thiên Vũ, Minh Tuấn nói thật khẽ.
- Chú, Vũ xin chú, chú đừng cướp mẹ Thiên Di. Ba Vĩnh Khoa của cháu sẽ rất buồn đó. – Lay nhẹ cánh tay săn chắc của Minh Tuấn, Thiên Vũ đẩy ánh mắt long lanh đáng thương sang Minh Tuấn. Nói với giọng non nớt.
- …
- Chú chắc cũng sẽ buồn, rồi sau đó chú sẽ không buồn nữa. Còn ba Vĩnh Khoa mới là người buồn nhất, vì ba Vũ rất yêu mẹ và Vũ. Nha chú, chú giúp ba Vĩnh Khoa và mẹ Thiên Di nha!
- Ừ, ranh con. Chú hứa sẽ giúp! Chịu chưa!
- Yeah, yêu chú nhất.
Khẽ cười khi nhớ đến nét mặt hớn hở trẻ con của cậu nhóc Thiên Vũ, Minh Tuấn ngẩng cao đầu ngắm trăng sáng. Trên môi cậu, nụ cười vẫn vẹn nguyên. Mọi khuất mắt, hận thù trong lòng đã được hòa tan tự bao giờ. Giờ đây, Minh Tuấn chỉ còn cảm nhận được chút dư vị buồn của mối tình đơn phương. Và một chút dư vị tươi mới cho nguồn cảm hứng đang dâng trào trong từng mạch máu. Đột nhiên, cậu thèm được nâng niu ngòi bút và tạo nên những nét vẽ sống động đến bất ngờ.
Chính nhờ những lời nói ngây thơ của Thiên Vũ mà Minh Tuấn ngộ ra rất nhiều điều lý thú. Cậu và nhóc Thiên Vũ đúng thật rất có duyên với nhau!
Ngồi trong căn phòng tràn ngập ánh sáng cùng những gam màu tươi khỏe, Minh Tuấn không ngừng di chuyển bàn tay thoăn thoắt trên khung tranh cạnh cửa sổ.
Minh Tuấn đang vẽ. Phải! Chính xác là cậu đang vẽ!
Dường như cảm hứng trong người đang hối thúc Minh Tuấn phải vẽ thật nhiều vì cậu đã rời xa ngòi bút một thời gian dài. Giờ đây, Minh Tuấn đã trở lại. Một Minh Tuấn hăng say với niềm đam mê nghệ thuật. Một Minh Tuấn của ngày xưa.
------------------------------------
Rì rào…
Rì rào…
Tiếng sóng biển đổ xô vào bờ tạo nên những hợp âm dìu dịu, tưới mát tâm hồn con người trong chốc lát. Từng thanh âm êm tai truyền đến, khiến tâm trạng đang cáu bẳn của một ai đó càng thêm cáu hơn.
Gió lạnh không ngừng luồn vào kẻ tóc thanh mảnh, đem cái mát cùng hương mằn mặn của biển cả bao trùm cả khoảng không yên ắng.
Tiếng sóng làm bá chủ.
Tiếng sóng chiếm lĩnh mọi giác quan.
Tiếng sóng là chất xúc tác, khiến cảm xúc dâng cao. Đạt giới hạn cực đại.
Bàn tay to lớn của Vĩnh Kỳ vẫn dinh ninh nắm chặt cánh tay nhỏ nhắn của Thiên Di không buông. Chẳng những thế, dường như bàn tay ấy đang run nhẹ, thi thoảng khẽ xiết chặt lấy từng ngón tay thon thả.
Đứng trước biển, Thiên Di vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Ngạc nhiên là vì hiện giờ, nơi cô nhóc muốn đặt chân đến nhất chính là nơi đây – nơi mà cô đã tìm được Vĩnh Khoa và gặp được chàng bác sĩ điển trai, tốt bụng tên A Huân, một nơi rất có ý nghĩa đối với cô nhóc. Vui mừng là vì… vì…
Không được! Mọi chuyện vẫn chưa thể kết thúc được! Không nên dễ dàng như thế chứ!
Tự nhủ với lòng, Thiên Di gật đầu chắc nịch rồi quả quyết làm mặt lạnh. Đã đến lúc vạch trần âm mưu của ai kia rồi. Khà khà.
Giật phăng cánh tay mình khỏi bàn tay ấm áp nhưng lạnh ngắt của Vĩnh Kỳ, Thiên Di thản nhiên nhếch môi rồi đưa tay bắt hình cái loa, mắt hướng thẳng ra biển, hét lớn :
- Trương Vĩnh Khoa, anh là đồ khốn. Tại sao ông trời lại cho anh sống đến tận bây giờ hả???
Một câu nói với sức thét kinh khủng đã được biển khơi tiếp đón nồng hậu. Tiếng nói trong trẻo vang vọng ra tít mù khơi rồi lan tỏa ra xung quanh, trở lại bờ theo từng đợt sóng nhấp nhô.
Đứng bên cạnh, Vĩnh Kỳ ngơ ngác trố mắt nhìn Thiên Di, không thốt nên lời. Cô nhóc vẫn hận Vĩnh Khoa đến mức muốn Vĩnh Khoa phải chết thật đấy ư? Không đùa chứ?
Nhưng… ai đó vừa mắng Vĩnh Khoa là đồ khốn? Rồi lại nguyền rủa Vĩnh Khoa chết đi?
Gì thế này? Nghe lầm chăng? Ai vừa nói thế kia?
Thật không ngờ… càng ngày càng quá đáng. Cô nhóc này… hình như ngày càng hung dữ thì phải!
Trông khi Vĩnh Kỳ chìm đắm với những bức xúc trong lòng thì Thiên Di đang hả hê cười thầm trong bụng. Nghĩ thầm, Thiên Di đưa tay kéo nhẹ cánh tay ai đó rồi nhanh miệng nói, đồng thời cũng di chuyển một cách nhanh nhất có thể để kéo được ai đó ra biển.
- Anh Vĩnh Kỳ, theo em ra đây!
Bị kéo bất ngờ, Vĩnh Kỳ đành im lặng nhíu mày mà sải chân theo cái dáng bé nhỏ phía trước. Cô nhóc này đang định làm gì nữa đây? Mà cũng hay, hôm nay cậu đã được tận mắt chứng kiến con sóc siêu phá phách này nguyền rủa chồng mình, biết được bộ mặt hung dữ thật sự của Thiên Di. À không, cái bộ mặt hung hăng với chồng kia đã được khai quật từ trước rồi. Chỉ là, nay chỉ số hung hăng đã được nâng cấp, thêm một bậc.
Hừm! Được lắm!
Bộp!
Ùm!
Quái gì thế này?
Khó chịu nhíu mày, Vĩnh Kỳ lầm lì đưa mắt lườm con nhóc tinh nghịch hồi lâu rồi lựng thựng đứng dậy khỏi biển khơi. Vừa đó, một lực nhẹ đã đẩy Vĩnh Kỳ ngã nhào xuống biển trong lúc cậu đang mê man với dòng nghĩ suy trong đầu. Kết quả, cậu ngã ùm xuống biển một cách đáng thương xót.
- Anh là đồ khốn, Trương Vĩnh Khoa.
- …
Trong bộ dạng ướt cả người, Vĩnh Kỳ… Không, là Vĩnh Khoa thì đúng hơn. Đưa mắt nhìn cô vợ bé nhỏ mà mình ngày đêm mong nhớ, Vĩnh Khoa chau mày nghi hoặc, lạnh lùng đặt câu hỏi :
- Gọi gì?
- Trương Vĩnh Khoa là đồ khốn.
Chóng tay ngang hông, Thiên Di đáp lời Vĩnh Khoa bằng chất giọng hung hăng.
Hứ! Bị phát hiện ra là đang “giả mạo” anh trai Vĩnh Kỳ mà còn làm bộ mặt băng đấy để nói chuyện à? Tưởng dùng giọng nói lạnh tanh đặc thù đáng ghét ấy thì cô sợ chắc. Còn khuya nhá!
/35
|