Áng mây thứ 7 : Bộ mặt cáo.
Ngồi yên lặng trong căn phòng bác sĩ quen thuộc, Wen khẽ nhếch môi hình thành tia cười quỷ quyệt rồi chốc lát lại chau mày như đang suy nghĩ gì đó. Vẫn là một ngày mới nhưng đối với Wen ngày mới này hoàn toàn là ngày không nên đến. Vì sao? Vì thời hạn kia cũng theo ngày mới này mà lếch dần đến rồi. Thời hạn ông phải hoàn trả số tiền đã ứng để xây bệnh viện…
Thật cay đắng!
Năm xưa, bước chân vào nhà họ Trương chữa bệnh, với khung cảnh kia, gia tài kia đã khiến lòng tham trong Wen trỗi dậy dữ dội. Và… ông đánh liều. Một bệnh viện to lớn được ra đời ngay sau đó. Và tiếng tâm của Wen lẫn bệnh viện nhanh chóng được lan truyền với tốc độ của gió… nhờ tiền. Tất nhiên, thời hạn ông vai số tiền lớn kia để làm được bấy nhiêu chuyện cũng đã sắp đến. Lãi xuất cũng không phải thấp khi ông vay ngay bọn đầu gấu. Phóng lao thì phải theo lao nên Wen không ngại gì mà không làm.
Chỉ khi tổ chức lắm tiền kia thuộc vào tay ông, ông sẽ có tất cả mọi thứ. Sau đó thì sao? Dĩ nhiên, ông sẽ giàu to và xóa sạch nợ, bệnh viện vẫn được đi vào hoạt động như bình thường. Chỉ khác ở chỗ… lúc đó, Wen sẽ là người thắng cuộc, kẻ thua cuộc chắc chắn không ai khác ngoài “con mồi” của ông – Trương Vĩnh Khoa.
Cố gắng lắm ông mới nuôi cơn thèm khát đến tận bây giờ. Thế nên, đã đến lúc hành động.
- Dương Chính An…. Vĩnh biệt!
Cười hô hố sau những câu chữ vừa được rít lên qua kẽ răng Wen, ông nhanh chóng đứng phắt dậy rồi thư thả nhấc từng bước chân rời phòng bác sĩ.
Hành lang bệnh viện vang lại tiếng chân Wen, nhỏ dần, nhỏ dần…
Dừng chân trước của phòng bác sĩ Huân, Wen từ tốn lấy lại vẻ mặt thánh thiện rồi khẽ gõ cửa. Được sự đồng ý từ người bên trong, ông khẽ đẩy cửa bước vào cùng nét cười ma quái.
Đặt mình ngồi xuống trước mặt A Huân, Wen thở nhè nhẹ rồi dõi mắt theo dõi chàng trai trẻ không ngừng. Đến một lúc lâu, ông mới âm thầm phá tan cái không khí lặng im giữa hai người bằng cách gõ tay lên mặt bàn kính trong veo ba cái. Ngay sau đó, khi tiếng gõ kết thúc thì chất giọng khàn khàn lại vang lên với nội dung như sau :
- A Huân, cậu đã khá quen với việc cứu người rồi nhỉ? Giờ… tôi có chuyện muốn cậu giúp… không phải cứu… mà là giết… Sao nào? Sẽ có phần thưởng hậu hĩnh cho cậu!
Ngỡ ngàng trong vài giây khi nghe được những thanh từ phát ra từ chính miệng người mà mình kính nể nhất, A Huân bần thần buông dần cây bút trong tay ra, ngước đôi mắt không tin những gì vừa nghe được nhìn người trước mặt đầy hoài nghi.
Cười nhạt, Wen nhếch mép tỏ rõ bản chất con người thật của mình, nói như không có gì quan trọng hay lớn lao, cứ như đó chỉ là chuyện bình thường :
- Cậu… chẳng phải đã nghe hết mọi chuyện? Những gì tôi nói với Hiếu Thiên lúc đó… Tôi biết mà, không giấu được đâu, A Huân ạ. Tiền… ai mà không thích, chắc chắn cậu cũng không ngoại lệ, phải không nào chàng trai trẻ?
Ngay người một lúc để dòng suy nghĩ liền mạch vào tạo mối liên kết logic nhất, A Huân khẽ nhướn mày rồi cười nhẹ, đáp lời người mình kính nể nhất :
- Phải! Tiền… ai chẳng ham, tôi cũng vậy… Thế, giết ai? Ở đâu? Bao giờ? Khi nào? Giết bằng cách nào? Và… tôi sẽ có bao nhiêu?
- Ha ha ha ha…
Bật cười khanh khách vì lối suy nghĩ quá chính xác của mình, Wen hả hê tựa hẳn người vào thành ghế cho thoải mái sau vài phút hồi họp thăm dò ý nghĩ của chàng trai trẻ kia. Cuối cùng, kết quả đúng như ông mong đợi. Đúng vậy, tiền mà, ai không mê? Họa chăng chỉ có kẻ ngốc mới chê tiền. Đương nhiên, chàng bác sĩ trẻ đến từ miền biển xa xăm kia cũng không ngoại lệ. Đánh đòn tâm lí kia quả rất hay…
Thế nào nhỉ? À, sau phi vụ ám sát “kẻ vô tội” nào kia thì hẳn “kẻ nhún tay vào” cũng chẳng được hưởng gì đâu. Kẻ đó vẫn sẽ có cùng số mệnh với “kẻ vô tội” mà thôi. Đó là vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này! Sức mạnh của đồng tiền là vậy, đồng tiền sẽ thống trị và làm bá chủ!
Còn Hiếu Thiên… tên vô dụng đó Wen đã cho trở lại ngôi nhà “tường bốn bức” kia rồi, chỉ cần giở chút thủ đoạn là được hết. Tiền mà, chỉ cần một ít sẽ được thôi. Hiếu Thiên ơi là Hiếu Thiên… ngốc cũng phải có lúc thông minh chứ!
- Trương Vĩnh Khoa!
Nói gọn, Wen lại tiếp tục chăm chú quan sát thái độ ngạc nhiên tột cùng của A Huân bằng ánh nhìn bỡn cợt. Ông thừa biết, Vĩnh Khoa-Chính An-A Huân đã trở thành những người bạn của nhau từ rất lâu rồi. Cũng có thể là từ lần A Huân cứu Vĩnh Khoa, nhưng cũng có thể là từ lần cả 3 gặp nhau ở sân bay. Họ nhanh chóng thân nhau chẳng ai ngờ đến được!
Giờ, Wen lại dùng cách này để chia rẽ tình bạn kia?
Quả tinh ý!
Nở một nụ cười khó hiểu, A Huân chậm rãi đứng dậy rồi sải chân đi. Trước khi rời phòng, cậu không quên bỏ lại vài điều cần thiết :
- Tối nay, 8h sẽ hoàn thành. Hãy chuyển khoản cho tôi như đã nói. À, mà ông có muốn đến xem thi thể không? Hay… tôi tự…
- Đến… đương nhiên ta sẽ đến! Làm tốt vào!
Nhờ A Huân đến chỉ để giết Vĩnh Khoa, vì Wen biết, Vĩnh Khoa chắc chắn sẽ tự tay giết Chính An cho mà xem, vì… Vĩnh Khoa vốn không ưa gì những kẻ lừa dối lòng tin của người khác mà!
Trò hay này… tối nay sẽ kết thúc!
Chắc chắn sẽ là một bộ phim hành động đẹp mắt. Cớ sao Wen lại không có mặt để xem tận mắt nhỉ?
Khà khà…
Rồi… ông sẽ giàu to…
-------------------------------
Giữa trưa…
Cạch!
Cánh cửa to được mở ra một cách bất ngờ khiến Thiên Di giật mình. Quăng ngay cái điều khiển tivi lên sofa, cô nhóc lon ton chạy ra cửa xem là ai thì bất ngờ một dáng người cao lớn đã ngã nhoài trên nền gạch bóng loáng. Mùi rượu theo đó tràn vào bầu không khí trong lành.
Vội chạy đến đỡ lấy Vĩnh Khoa, Thiên Di lo lắng hỏi khẽ :
- Chồng yêu, anh làm sao thế? Xảy ra chuyện gì mà anh lại ra thế này?
Cố hết sức đỡ lấy cả thân hình to lớn và dìu ai đó lại sofa một cách khó nhọc, sóc con vội vàng chạy đi lấy khăn đắp lên trán Vĩnh Khoa rồi lại hối hả chạy vào bếp khoáy một ly chanh nóng để giải rượu.
Trước giờ, việc nhìn thấy Vĩnh Khoa say khước là chưa hề xảy ra. Nhưng hôm nay, tại sao cậu lại uống nhiều đến thế? Hơn nữa, bây giờ đang là giò làm việc cơ mà? Còn Chính An đâu? Sao lại để Vĩnh Khoa thế kia?
Một điều nữa… lái xe trong lúc say rất nguy hiểm… cũng may là ai kia đã về được đến nhà thì mới gục xuống…
Vòng luẩn quẩn kia xoáy quanh đầu óc nhỏ bé khiến Thiên Di không thể nào không hỏi rõ Vĩnh Khoa, đỡ lấy đầu chồng mình, sóc con nhè nhẹ đút nước cho cậu. Nhưng… chỉ khi hương thanh thanh của chanh vừa xộc vào mũi thì Vĩnh Khoa đã gạt phăng thứ nước có công dụng làm cậu tỉnh táo kia ra khỏi miệng mình. Chòm người dậy và ôm chầm lấy cô vợ nhỏ, Vĩnh Khoa đau khổ nói trong men say :
- Anh… rất đau… đau lắm….
- … Anh bị gì vậy? Đau ở đâu? Có cần đến bệnh…
- Niềm tin anh đặt… vỡ rồi… Anh… sẽ tự tay… trừng phạt… kẻ lừa dối… nhất định… nhất định… nhất… định…
…
Những câu từ lấp lửng được thả ra theo từng nhịp thở nhè nhẹ vương men rượu dần nhỏ lại giữa cái không gian tĩnh lặng của ngôi nhà lớn rồi vụt tắt hẳn. Đôi mắt có vẻ mệt nhòai nhắm lại một cách khó nhọc, ngủ rồi… Cứ để Vĩnh Khoa thế này có khi tốt hơn…
Đặt Vĩnh Khoa nằm ngay ngắn trên sofa, Thiên Di vội đưa tay lấy chiếc điện thoại trên bàn gọi cho Chính An để hỏi rõ lý do khiến Vĩnh Khoa say khước như thế.
Giọt thời gian bỗng chốc ngưng động khi nghe được một vài điều gì đó thật bất ngờ, sóc con bỗng chốc buông chiếc điện thoại trên tay xuống, tia nhìn nhanh chóng hướng sang Vĩnh Khoa đang nằm đó, đôi mày của cậu dường như đang nhíu lại rất đau đớn…
Bần thần ngồi xuống Vĩnh Khoa, Thiên Di đặt tay mình lên mi mắt ai đó rồi khẽ cuối người, thì thầm :
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi, em tin anh sẽ làm được mà…
Trong giây phút đó, một bàn tay rắn chắc liền choàng qua vai người sóc nhỏ, ôm thật chặt như sợ cô nhóc sẽ biến mất vậy.
Thôi thì… để cậu yếu đuối trong lúc này, cứ coi như một khoảng lặng trong cuộc sống đi. Dù sao việc tiếp thu cú shock kia vẫn là quá sức chịu đựng của Vĩnh Khoa.
Đau đớn ôm chầm lấy Thiên Di, Vĩnh Khoa khe khẽ thốt lên, giọng nói mang chút chua xót của nỗi thương tổn khó chấp nhận :
- Làm… được… anh sẽ làm được… Anh… là ai chứ? Trương Vĩnh Khoa… đâu ngu ngốc đến vậy?
Bầu không khí tĩnh lặng chốc lát bao trùm lấy cả ngôi nhà lớn, nắng bên ngoài chẳng dám soi vào thế giới của cả hai, nên chỉ biết rụt rè ghé bên thềm và ngóng vào trong mà thôi.
Giữ nguyên tư thế đó cho đến khi Vĩnh Khoa đã thực sự chìm vào giấc ngủ thì sóc con mới nhè nhẹ tháo tay cậu ra rồi đứng lên. Chuyện lần này… quả thật rất khó chấp nhận được… Nhưng… sóc con tin, Vĩnh Khoa đã và đang làm đúng. Nhất định thế!
Ngồi yên lặng trong căn phòng bác sĩ quen thuộc, Wen khẽ nhếch môi hình thành tia cười quỷ quyệt rồi chốc lát lại chau mày như đang suy nghĩ gì đó. Vẫn là một ngày mới nhưng đối với Wen ngày mới này hoàn toàn là ngày không nên đến. Vì sao? Vì thời hạn kia cũng theo ngày mới này mà lếch dần đến rồi. Thời hạn ông phải hoàn trả số tiền đã ứng để xây bệnh viện…
Thật cay đắng!
Năm xưa, bước chân vào nhà họ Trương chữa bệnh, với khung cảnh kia, gia tài kia đã khiến lòng tham trong Wen trỗi dậy dữ dội. Và… ông đánh liều. Một bệnh viện to lớn được ra đời ngay sau đó. Và tiếng tâm của Wen lẫn bệnh viện nhanh chóng được lan truyền với tốc độ của gió… nhờ tiền. Tất nhiên, thời hạn ông vai số tiền lớn kia để làm được bấy nhiêu chuyện cũng đã sắp đến. Lãi xuất cũng không phải thấp khi ông vay ngay bọn đầu gấu. Phóng lao thì phải theo lao nên Wen không ngại gì mà không làm.
Chỉ khi tổ chức lắm tiền kia thuộc vào tay ông, ông sẽ có tất cả mọi thứ. Sau đó thì sao? Dĩ nhiên, ông sẽ giàu to và xóa sạch nợ, bệnh viện vẫn được đi vào hoạt động như bình thường. Chỉ khác ở chỗ… lúc đó, Wen sẽ là người thắng cuộc, kẻ thua cuộc chắc chắn không ai khác ngoài “con mồi” của ông – Trương Vĩnh Khoa.
Cố gắng lắm ông mới nuôi cơn thèm khát đến tận bây giờ. Thế nên, đã đến lúc hành động.
- Dương Chính An…. Vĩnh biệt!
Cười hô hố sau những câu chữ vừa được rít lên qua kẽ răng Wen, ông nhanh chóng đứng phắt dậy rồi thư thả nhấc từng bước chân rời phòng bác sĩ.
Hành lang bệnh viện vang lại tiếng chân Wen, nhỏ dần, nhỏ dần…
Dừng chân trước của phòng bác sĩ Huân, Wen từ tốn lấy lại vẻ mặt thánh thiện rồi khẽ gõ cửa. Được sự đồng ý từ người bên trong, ông khẽ đẩy cửa bước vào cùng nét cười ma quái.
Đặt mình ngồi xuống trước mặt A Huân, Wen thở nhè nhẹ rồi dõi mắt theo dõi chàng trai trẻ không ngừng. Đến một lúc lâu, ông mới âm thầm phá tan cái không khí lặng im giữa hai người bằng cách gõ tay lên mặt bàn kính trong veo ba cái. Ngay sau đó, khi tiếng gõ kết thúc thì chất giọng khàn khàn lại vang lên với nội dung như sau :
- A Huân, cậu đã khá quen với việc cứu người rồi nhỉ? Giờ… tôi có chuyện muốn cậu giúp… không phải cứu… mà là giết… Sao nào? Sẽ có phần thưởng hậu hĩnh cho cậu!
Ngỡ ngàng trong vài giây khi nghe được những thanh từ phát ra từ chính miệng người mà mình kính nể nhất, A Huân bần thần buông dần cây bút trong tay ra, ngước đôi mắt không tin những gì vừa nghe được nhìn người trước mặt đầy hoài nghi.
Cười nhạt, Wen nhếch mép tỏ rõ bản chất con người thật của mình, nói như không có gì quan trọng hay lớn lao, cứ như đó chỉ là chuyện bình thường :
- Cậu… chẳng phải đã nghe hết mọi chuyện? Những gì tôi nói với Hiếu Thiên lúc đó… Tôi biết mà, không giấu được đâu, A Huân ạ. Tiền… ai mà không thích, chắc chắn cậu cũng không ngoại lệ, phải không nào chàng trai trẻ?
Ngay người một lúc để dòng suy nghĩ liền mạch vào tạo mối liên kết logic nhất, A Huân khẽ nhướn mày rồi cười nhẹ, đáp lời người mình kính nể nhất :
- Phải! Tiền… ai chẳng ham, tôi cũng vậy… Thế, giết ai? Ở đâu? Bao giờ? Khi nào? Giết bằng cách nào? Và… tôi sẽ có bao nhiêu?
- Ha ha ha ha…
Bật cười khanh khách vì lối suy nghĩ quá chính xác của mình, Wen hả hê tựa hẳn người vào thành ghế cho thoải mái sau vài phút hồi họp thăm dò ý nghĩ của chàng trai trẻ kia. Cuối cùng, kết quả đúng như ông mong đợi. Đúng vậy, tiền mà, ai không mê? Họa chăng chỉ có kẻ ngốc mới chê tiền. Đương nhiên, chàng bác sĩ trẻ đến từ miền biển xa xăm kia cũng không ngoại lệ. Đánh đòn tâm lí kia quả rất hay…
Thế nào nhỉ? À, sau phi vụ ám sát “kẻ vô tội” nào kia thì hẳn “kẻ nhún tay vào” cũng chẳng được hưởng gì đâu. Kẻ đó vẫn sẽ có cùng số mệnh với “kẻ vô tội” mà thôi. Đó là vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này! Sức mạnh của đồng tiền là vậy, đồng tiền sẽ thống trị và làm bá chủ!
Còn Hiếu Thiên… tên vô dụng đó Wen đã cho trở lại ngôi nhà “tường bốn bức” kia rồi, chỉ cần giở chút thủ đoạn là được hết. Tiền mà, chỉ cần một ít sẽ được thôi. Hiếu Thiên ơi là Hiếu Thiên… ngốc cũng phải có lúc thông minh chứ!
- Trương Vĩnh Khoa!
Nói gọn, Wen lại tiếp tục chăm chú quan sát thái độ ngạc nhiên tột cùng của A Huân bằng ánh nhìn bỡn cợt. Ông thừa biết, Vĩnh Khoa-Chính An-A Huân đã trở thành những người bạn của nhau từ rất lâu rồi. Cũng có thể là từ lần A Huân cứu Vĩnh Khoa, nhưng cũng có thể là từ lần cả 3 gặp nhau ở sân bay. Họ nhanh chóng thân nhau chẳng ai ngờ đến được!
Giờ, Wen lại dùng cách này để chia rẽ tình bạn kia?
Quả tinh ý!
Nở một nụ cười khó hiểu, A Huân chậm rãi đứng dậy rồi sải chân đi. Trước khi rời phòng, cậu không quên bỏ lại vài điều cần thiết :
- Tối nay, 8h sẽ hoàn thành. Hãy chuyển khoản cho tôi như đã nói. À, mà ông có muốn đến xem thi thể không? Hay… tôi tự…
- Đến… đương nhiên ta sẽ đến! Làm tốt vào!
Nhờ A Huân đến chỉ để giết Vĩnh Khoa, vì Wen biết, Vĩnh Khoa chắc chắn sẽ tự tay giết Chính An cho mà xem, vì… Vĩnh Khoa vốn không ưa gì những kẻ lừa dối lòng tin của người khác mà!
Trò hay này… tối nay sẽ kết thúc!
Chắc chắn sẽ là một bộ phim hành động đẹp mắt. Cớ sao Wen lại không có mặt để xem tận mắt nhỉ?
Khà khà…
Rồi… ông sẽ giàu to…
-------------------------------
Giữa trưa…
Cạch!
Cánh cửa to được mở ra một cách bất ngờ khiến Thiên Di giật mình. Quăng ngay cái điều khiển tivi lên sofa, cô nhóc lon ton chạy ra cửa xem là ai thì bất ngờ một dáng người cao lớn đã ngã nhoài trên nền gạch bóng loáng. Mùi rượu theo đó tràn vào bầu không khí trong lành.
Vội chạy đến đỡ lấy Vĩnh Khoa, Thiên Di lo lắng hỏi khẽ :
- Chồng yêu, anh làm sao thế? Xảy ra chuyện gì mà anh lại ra thế này?
Cố hết sức đỡ lấy cả thân hình to lớn và dìu ai đó lại sofa một cách khó nhọc, sóc con vội vàng chạy đi lấy khăn đắp lên trán Vĩnh Khoa rồi lại hối hả chạy vào bếp khoáy một ly chanh nóng để giải rượu.
Trước giờ, việc nhìn thấy Vĩnh Khoa say khước là chưa hề xảy ra. Nhưng hôm nay, tại sao cậu lại uống nhiều đến thế? Hơn nữa, bây giờ đang là giò làm việc cơ mà? Còn Chính An đâu? Sao lại để Vĩnh Khoa thế kia?
Một điều nữa… lái xe trong lúc say rất nguy hiểm… cũng may là ai kia đã về được đến nhà thì mới gục xuống…
Vòng luẩn quẩn kia xoáy quanh đầu óc nhỏ bé khiến Thiên Di không thể nào không hỏi rõ Vĩnh Khoa, đỡ lấy đầu chồng mình, sóc con nhè nhẹ đút nước cho cậu. Nhưng… chỉ khi hương thanh thanh của chanh vừa xộc vào mũi thì Vĩnh Khoa đã gạt phăng thứ nước có công dụng làm cậu tỉnh táo kia ra khỏi miệng mình. Chòm người dậy và ôm chầm lấy cô vợ nhỏ, Vĩnh Khoa đau khổ nói trong men say :
- Anh… rất đau… đau lắm….
- … Anh bị gì vậy? Đau ở đâu? Có cần đến bệnh…
- Niềm tin anh đặt… vỡ rồi… Anh… sẽ tự tay… trừng phạt… kẻ lừa dối… nhất định… nhất định… nhất… định…
…
Những câu từ lấp lửng được thả ra theo từng nhịp thở nhè nhẹ vương men rượu dần nhỏ lại giữa cái không gian tĩnh lặng của ngôi nhà lớn rồi vụt tắt hẳn. Đôi mắt có vẻ mệt nhòai nhắm lại một cách khó nhọc, ngủ rồi… Cứ để Vĩnh Khoa thế này có khi tốt hơn…
Đặt Vĩnh Khoa nằm ngay ngắn trên sofa, Thiên Di vội đưa tay lấy chiếc điện thoại trên bàn gọi cho Chính An để hỏi rõ lý do khiến Vĩnh Khoa say khước như thế.
Giọt thời gian bỗng chốc ngưng động khi nghe được một vài điều gì đó thật bất ngờ, sóc con bỗng chốc buông chiếc điện thoại trên tay xuống, tia nhìn nhanh chóng hướng sang Vĩnh Khoa đang nằm đó, đôi mày của cậu dường như đang nhíu lại rất đau đớn…
Bần thần ngồi xuống Vĩnh Khoa, Thiên Di đặt tay mình lên mi mắt ai đó rồi khẽ cuối người, thì thầm :
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi, em tin anh sẽ làm được mà…
Trong giây phút đó, một bàn tay rắn chắc liền choàng qua vai người sóc nhỏ, ôm thật chặt như sợ cô nhóc sẽ biến mất vậy.
Thôi thì… để cậu yếu đuối trong lúc này, cứ coi như một khoảng lặng trong cuộc sống đi. Dù sao việc tiếp thu cú shock kia vẫn là quá sức chịu đựng của Vĩnh Khoa.
Đau đớn ôm chầm lấy Thiên Di, Vĩnh Khoa khe khẽ thốt lên, giọng nói mang chút chua xót của nỗi thương tổn khó chấp nhận :
- Làm… được… anh sẽ làm được… Anh… là ai chứ? Trương Vĩnh Khoa… đâu ngu ngốc đến vậy?
Bầu không khí tĩnh lặng chốc lát bao trùm lấy cả ngôi nhà lớn, nắng bên ngoài chẳng dám soi vào thế giới của cả hai, nên chỉ biết rụt rè ghé bên thềm và ngóng vào trong mà thôi.
Giữ nguyên tư thế đó cho đến khi Vĩnh Khoa đã thực sự chìm vào giấc ngủ thì sóc con mới nhè nhẹ tháo tay cậu ra rồi đứng lên. Chuyện lần này… quả thật rất khó chấp nhận được… Nhưng… sóc con tin, Vĩnh Khoa đã và đang làm đúng. Nhất định thế!
/35
|