Hồi Lục Chi Châu mới về nước thì mấy loại scandal hay tin đồn kiểu như này không bao giờ khan hiếm, nhưng trước giờ anh vẫn chưa từng để ý hay phản ứng gì, cho nên quần chúng ăn dưa cũng không phân biệt được thật giả. Mãi đến lần trước khi nữ minh tinh đang nổi liên tục buộc chặt bản thân với anh để tạo hiệu ứng couple, cuối cùng bị đì đến mức dần dần cũng không thấy còn trong showbiz nữa, từ đó chỉ cần là người có đầu óc thì chắc chắn sẽ không dám động đến Lục Chi Châu, nói gì đến chuyện tìm đường chết như sao tác chứ.
Nhìn thấy tin tức này, cái tên đầu tiên nảy ra trong đầu Trì Vi chính là người phụ nữ Lệ Tĩnh Xu kia. Còn chưa kịp nghĩ thêm, Trần Chi đã gửi thêm vài tấm hình nữa, cô mở ra xem, cả người hơi sững lại.
Trong ảnh là một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau bên bàn ăn, nhìn qua có vẻ thân mật.
Trì Vi liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra người đàn ông kia là Lục Chi Châu, còn người phụ nữ thì đưa lưng về phía ống kính, hoàn toàn không thấy mặt, chỉ có một bóng lưng mơ hồ.
Phàm là phụ nữ, bất cứ người nào khi thấy bạn trai của mình đi hẹn riêng với người phụ nữ khác thì cũng sẽ thấy bực mình trong lòng, Trì Vi không phải ngoại lệ. Cô lưu những bức ảnh kia về máy, mang một tâm trạng cực kì khó chịu gửi cho Lục Chi Châu rồi lên mạng tìm hình Lệ Tĩnh Xu để so sánh.
Nhìn một lúc rồi mà vẫn không nghĩ thông, Trì Vi cũng không trả lời tin nhắn của Trần Chi nữa, ném điện thoại ra chỗ khác, trùm chăn che đầu. Có điều, cô càng cố gắng không để bản thân nghĩ linh tinh thì những tấm hình kia cứ càng hiện lên trong đầu, Trì Vi cảm thấy như muốn nổ tung, không thể khắc chế hốt hoảng đang dâng lên trong lòng.
Lại không nhịn được cầm điện thoại lên, Lục Chi Châu vẫn chưa trả lời, Trần Chi thì đã nhắn thêm vài cái nữa.
“Vi Vi, cậu đâu rồi? Sao không trả lời tớ?”
“Các cậu muốn công khai quan hệ đấy à?”
“Nhưng mà Vi Vi à, cậu đã nghĩ kĩ chưa, tớ cảm thấy ở thời điểm này nếu hai người công khai sẽ không thích hợp lắm đâu. Bên Lục tổng thì không có vấn đề gì, nhưng đối với cậu thì cộng đồng mạng lại không rộng lượng như vậy.”
Công khai con khỉ!
Tâm trạng Trì Vi tệ vô cùng, lên lướt weibo tìm cách phân tán sự chú ý, cuối cùng kết quả vẫn vô ích, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào máy nhưng trong đầu lại mang những hỗn độn ngổn ngang. Trì Vi cứ ngồi yên như vậy hơn một tiếng đồng hồ, mãi đến khi dì giúp việc đi lên gọi cô xuống ăn cơm, Trì Vi mới hoàn hồn lại.
Mới vừa nãy còn rất đói mà bây giờ đã chẳng còn khẩu vị gì để thưởng thức đồ ăn, Trì Vi ăn được hai miếng cơm đã thấy chán.
Điện thoại ở trên bàn rung lên, là tin nhắn Lục Chi Châu gửi tới.
“Buổi tối về sẽ giải thích cho em.”
Trì Vi cười nhạt, không trả lời lại.
Ở bên này, Lục Chi Châu vừa đặt điện thoại xuống lại nhận được tin nhắn từ dì giúp việc.
“Chi Châu, hình như Vi Vi không vui lắm, cơm cũng không buồn ăn.”
Lục Chi Châu nhíu mày, trả lời: “Cháu biết rồi, dì Trương.”
Ngay sau đó, anh gọi điện cho Trì Vi, bên kia không nghe máy, anh lại gọi lại.
Trì Vi từ phòng tắm đi ra nghe thấy chuông điện thoại vang lên, vừa nhấc máy đã nghe thấy thanh âm trầm ổm của anh:
“Em giận à?”
“Anh nói xem? Em có nên giận hay không đây?”
Trì Vi mở tủ quần áo, lấy ra một cái váy, thay đồ. Ở nhà một ngày kìm nén đến hoảng, cô muốn đi ra ngoài hóng gió một chút.
Lục Chi Châu lại hỏi:
“Em muốn ăn gì, anh mang về?”
“Không cần, tức đủ no rồi.”
Trì Vi mở loa ngoài, ngồi xuống bắt đầu trang điểm.
Lục Chi Châu cười: “Dấm chua nhiều như vậy, xem ra khó dỗ lắm đây.”
Trì Vi không để ý đến anh, hướng về gương bắt đầu tô son.
Lục Chi Châu thấy cô không lên tiếng, lại hỏi: “Em đang làm gì thế?”
Trì Vi: “Tô son.”
Lục Chi Châu: “Sắp tối rồi tô son làm gì?”
Trì Vi bặm bặm môi, nói: “Thích”
Lục Chi Châu nhớ đến thỏi son mình mua cho cô, hỏi: “Màu đẹp không?”
Trì Vi: “Đẹp.”
Lục Chi Châu: “Lần trước vội quá chỉ kịp nhớ ra để mua một thỏi, nếu em thích, anh cho người mang hết các màu còn lại tới cho em.”
Đây là cách Ti Không Lương chỉ cho Lục Chi Châu, đối với phụ nữ thì không có sầu muộn gì mà không thể giải quyết được bằng son môi, xem ra là có tác dụng thật.
Trì Vi bận kẻ mắt, không để ý tới anh.
Lục Chi Châu vừa định nói gì đó thì có người gõ cửa. Anh nói một câu: “Vi Vi, ăn nhiều cơm một chút, lát nữa anh về” sau đó cúp máy.
Lệ Tĩnh Xu đi cao gót bước vào, chiếc váy xẻ khiến cho đôi chân càng thêm thon dài, cô ta đi đến trước mặt Lục Chi Châu rồi ngồi xuống, hai chân vắt chéo, trên mặt mang ý cười:
“Chi Châu, cậu đã nhận được file chưa?”
Lục Chi Châu không đáp, ném một vật lên bàn: “Sao bật lửa của cậu lại ở trong cặp tài liệu của tớ?”
Lệ Tĩnh Xu bất ngờ, không nghĩ rằng Lục Chi Châu sẽ chất vấn mình.
Nụ cười ở khóe miệng có chút cứng lại, cô nói:
“Chi Châu, bật lửa này là tớ mua cho cậu, nếu cậu không thích, một người phụ nữ như tớ cũng không cần.”
Rõ ràng Lệ Tĩnh Xu cố ý, bởi cô ta cho rằng Lục Chi Châu vẫn luôn thuộc về mình, dù bây giờ có bị người phụ nữ khác làm cho mộng mị thì cũng sẽ có ngày anh tỉnh lại.
“Đó là chuyện của cậu.”
Lục Chi Châu xoay màn hình máy tính cho Lệ Tĩnh Xu thấy, hỏi: “Chuyện này có liên quan đến cậu đúng không?”
Tuy là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại mang ý khẳng định.
Lúc mới về nước, Lục Chi Châu không buồn giải quyết mấy chuyện vụn vặt như vậy, sau này sợ Trì Vi suy nghĩ nhiều nên mới giết gà dọa khỉ, vì vậy cũng không ai dám tự sao tác với anh nữa, truyền thông tuyệt đối không dám tùy tiện như vậy.
Lệ Tĩnh Xu yên lặng vài giây, hay là đáp một tiếng. Kể cả cô ta không thừa nhận thì chuyện này Lục Chi Châu chỉ cần tra một chút là ra.
“Chi Châu, tớ làm như vậy là bởi vì…”
“Tớ không muốn nghe lý do.”
Lục Chi Châu ngắt lời cô ta: “Tớ muốn gì chắc cậu cũng rõ, tớ là người đã có bạn gái, cô ấy nhìn thấy loại tin tức như thế này sẽ thấy khó chịu, cô ấy không vui thì cuộc sống của tớ cũng sẽ không dễ dàng gì”
Lệ Tĩnh Xu chưa từng nghĩ một người đàn ông như Lục Chi Châu lại có thể nói ra những lời này, cô ta thở dài:
“Cậu quan tâm cô ấy như vậy?”
Lục Chi Châu: “Tất nhiên”
Lệ Tĩnh Xu: “Coi như bây giờ hai người hẹn hò, cậu có dám cam đoan là sau này hai ta sẽ không chia tay không? Chờ cô ta đào đủ tiền từ cậu rồi, cậu nghĩ cô ta sẽ còn ở bên cậu à?”
Lục Chi Châu cười nhạt, không thèm đếm xỉa: “Cho nên mỗi ngày tớ đều rất cố gắng để kiếm tiền.”
Lệ Tĩnh Xu bị những lời này của Lục Chi Châu làm bối rối.
Chỉ nghe thấy người đàn ông ngồi đối diện lại nói:
“Sau này chuyện công việc cậu cứ trực tiếp tìm Tùng Gia Duyệt là được.”
Hai giây sau, như nhớ ra điều gì, anh nói tiếp: “Đúng rồi, đừng quên cầm cái bật lửa của cậu về.”
Cùng lúc đó, điện thoại Lục Chi Châu rung lên, có tin nhắn mới.
Dì Trương: “Chi Châu, hai đứa nhỏ các con có phải đang cãi nhau không?”
Lục Chi Châu vô cùng khó hiểu, nhắn lại: “Dì Trương, sao thế?”
Dì Trương: “Buổi tối Vi Vi không ăn gì mấy, bây giờ lại thấy đi ra ngoài, cháu chọc giận con bé chuyện gì hả? Con gái mà, phải dỗ dành một chút, cháu đừng tham công tiếc việc, mau đi xem xem thế nào”
Dì Trương trước đây làm cho Lục gia, cũng đã chăm sóc Lục Chi Châu một thời gian dài, lúc nói chuyện với anh cũng vô cùng thân thiết.
Lục Chi Châu hỏi: “Muộn như vậy rồi cô ấy còn đi ra ngoài làm gì?”
Dì Trương nhắn lại: “Dì cũng không biết, dù sao thì con bé ăn mặc rất đẹp, còn trang điểm, tô son nữa.”
Nhìn thấy tin tức này, cái tên đầu tiên nảy ra trong đầu Trì Vi chính là người phụ nữ Lệ Tĩnh Xu kia. Còn chưa kịp nghĩ thêm, Trần Chi đã gửi thêm vài tấm hình nữa, cô mở ra xem, cả người hơi sững lại.
Trong ảnh là một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau bên bàn ăn, nhìn qua có vẻ thân mật.
Trì Vi liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra người đàn ông kia là Lục Chi Châu, còn người phụ nữ thì đưa lưng về phía ống kính, hoàn toàn không thấy mặt, chỉ có một bóng lưng mơ hồ.
Phàm là phụ nữ, bất cứ người nào khi thấy bạn trai của mình đi hẹn riêng với người phụ nữ khác thì cũng sẽ thấy bực mình trong lòng, Trì Vi không phải ngoại lệ. Cô lưu những bức ảnh kia về máy, mang một tâm trạng cực kì khó chịu gửi cho Lục Chi Châu rồi lên mạng tìm hình Lệ Tĩnh Xu để so sánh.
Nhìn một lúc rồi mà vẫn không nghĩ thông, Trì Vi cũng không trả lời tin nhắn của Trần Chi nữa, ném điện thoại ra chỗ khác, trùm chăn che đầu. Có điều, cô càng cố gắng không để bản thân nghĩ linh tinh thì những tấm hình kia cứ càng hiện lên trong đầu, Trì Vi cảm thấy như muốn nổ tung, không thể khắc chế hốt hoảng đang dâng lên trong lòng.
Lại không nhịn được cầm điện thoại lên, Lục Chi Châu vẫn chưa trả lời, Trần Chi thì đã nhắn thêm vài cái nữa.
“Vi Vi, cậu đâu rồi? Sao không trả lời tớ?”
“Các cậu muốn công khai quan hệ đấy à?”
“Nhưng mà Vi Vi à, cậu đã nghĩ kĩ chưa, tớ cảm thấy ở thời điểm này nếu hai người công khai sẽ không thích hợp lắm đâu. Bên Lục tổng thì không có vấn đề gì, nhưng đối với cậu thì cộng đồng mạng lại không rộng lượng như vậy.”
Công khai con khỉ!
Tâm trạng Trì Vi tệ vô cùng, lên lướt weibo tìm cách phân tán sự chú ý, cuối cùng kết quả vẫn vô ích, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào máy nhưng trong đầu lại mang những hỗn độn ngổn ngang. Trì Vi cứ ngồi yên như vậy hơn một tiếng đồng hồ, mãi đến khi dì giúp việc đi lên gọi cô xuống ăn cơm, Trì Vi mới hoàn hồn lại.
Mới vừa nãy còn rất đói mà bây giờ đã chẳng còn khẩu vị gì để thưởng thức đồ ăn, Trì Vi ăn được hai miếng cơm đã thấy chán.
Điện thoại ở trên bàn rung lên, là tin nhắn Lục Chi Châu gửi tới.
“Buổi tối về sẽ giải thích cho em.”
Trì Vi cười nhạt, không trả lời lại.
Ở bên này, Lục Chi Châu vừa đặt điện thoại xuống lại nhận được tin nhắn từ dì giúp việc.
“Chi Châu, hình như Vi Vi không vui lắm, cơm cũng không buồn ăn.”
Lục Chi Châu nhíu mày, trả lời: “Cháu biết rồi, dì Trương.”
Ngay sau đó, anh gọi điện cho Trì Vi, bên kia không nghe máy, anh lại gọi lại.
Trì Vi từ phòng tắm đi ra nghe thấy chuông điện thoại vang lên, vừa nhấc máy đã nghe thấy thanh âm trầm ổm của anh:
“Em giận à?”
“Anh nói xem? Em có nên giận hay không đây?”
Trì Vi mở tủ quần áo, lấy ra một cái váy, thay đồ. Ở nhà một ngày kìm nén đến hoảng, cô muốn đi ra ngoài hóng gió một chút.
Lục Chi Châu lại hỏi:
“Em muốn ăn gì, anh mang về?”
“Không cần, tức đủ no rồi.”
Trì Vi mở loa ngoài, ngồi xuống bắt đầu trang điểm.
Lục Chi Châu cười: “Dấm chua nhiều như vậy, xem ra khó dỗ lắm đây.”
Trì Vi không để ý đến anh, hướng về gương bắt đầu tô son.
Lục Chi Châu thấy cô không lên tiếng, lại hỏi: “Em đang làm gì thế?”
Trì Vi: “Tô son.”
Lục Chi Châu: “Sắp tối rồi tô son làm gì?”
Trì Vi bặm bặm môi, nói: “Thích”
Lục Chi Châu nhớ đến thỏi son mình mua cho cô, hỏi: “Màu đẹp không?”
Trì Vi: “Đẹp.”
Lục Chi Châu: “Lần trước vội quá chỉ kịp nhớ ra để mua một thỏi, nếu em thích, anh cho người mang hết các màu còn lại tới cho em.”
Đây là cách Ti Không Lương chỉ cho Lục Chi Châu, đối với phụ nữ thì không có sầu muộn gì mà không thể giải quyết được bằng son môi, xem ra là có tác dụng thật.
Trì Vi bận kẻ mắt, không để ý tới anh.
Lục Chi Châu vừa định nói gì đó thì có người gõ cửa. Anh nói một câu: “Vi Vi, ăn nhiều cơm một chút, lát nữa anh về” sau đó cúp máy.
Lệ Tĩnh Xu đi cao gót bước vào, chiếc váy xẻ khiến cho đôi chân càng thêm thon dài, cô ta đi đến trước mặt Lục Chi Châu rồi ngồi xuống, hai chân vắt chéo, trên mặt mang ý cười:
“Chi Châu, cậu đã nhận được file chưa?”
Lục Chi Châu không đáp, ném một vật lên bàn: “Sao bật lửa của cậu lại ở trong cặp tài liệu của tớ?”
Lệ Tĩnh Xu bất ngờ, không nghĩ rằng Lục Chi Châu sẽ chất vấn mình.
Nụ cười ở khóe miệng có chút cứng lại, cô nói:
“Chi Châu, bật lửa này là tớ mua cho cậu, nếu cậu không thích, một người phụ nữ như tớ cũng không cần.”
Rõ ràng Lệ Tĩnh Xu cố ý, bởi cô ta cho rằng Lục Chi Châu vẫn luôn thuộc về mình, dù bây giờ có bị người phụ nữ khác làm cho mộng mị thì cũng sẽ có ngày anh tỉnh lại.
“Đó là chuyện của cậu.”
Lục Chi Châu xoay màn hình máy tính cho Lệ Tĩnh Xu thấy, hỏi: “Chuyện này có liên quan đến cậu đúng không?”
Tuy là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại mang ý khẳng định.
Lúc mới về nước, Lục Chi Châu không buồn giải quyết mấy chuyện vụn vặt như vậy, sau này sợ Trì Vi suy nghĩ nhiều nên mới giết gà dọa khỉ, vì vậy cũng không ai dám tự sao tác với anh nữa, truyền thông tuyệt đối không dám tùy tiện như vậy.
Lệ Tĩnh Xu yên lặng vài giây, hay là đáp một tiếng. Kể cả cô ta không thừa nhận thì chuyện này Lục Chi Châu chỉ cần tra một chút là ra.
“Chi Châu, tớ làm như vậy là bởi vì…”
“Tớ không muốn nghe lý do.”
Lục Chi Châu ngắt lời cô ta: “Tớ muốn gì chắc cậu cũng rõ, tớ là người đã có bạn gái, cô ấy nhìn thấy loại tin tức như thế này sẽ thấy khó chịu, cô ấy không vui thì cuộc sống của tớ cũng sẽ không dễ dàng gì”
Lệ Tĩnh Xu chưa từng nghĩ một người đàn ông như Lục Chi Châu lại có thể nói ra những lời này, cô ta thở dài:
“Cậu quan tâm cô ấy như vậy?”
Lục Chi Châu: “Tất nhiên”
Lệ Tĩnh Xu: “Coi như bây giờ hai người hẹn hò, cậu có dám cam đoan là sau này hai ta sẽ không chia tay không? Chờ cô ta đào đủ tiền từ cậu rồi, cậu nghĩ cô ta sẽ còn ở bên cậu à?”
Lục Chi Châu cười nhạt, không thèm đếm xỉa: “Cho nên mỗi ngày tớ đều rất cố gắng để kiếm tiền.”
Lệ Tĩnh Xu bị những lời này của Lục Chi Châu làm bối rối.
Chỉ nghe thấy người đàn ông ngồi đối diện lại nói:
“Sau này chuyện công việc cậu cứ trực tiếp tìm Tùng Gia Duyệt là được.”
Hai giây sau, như nhớ ra điều gì, anh nói tiếp: “Đúng rồi, đừng quên cầm cái bật lửa của cậu về.”
Cùng lúc đó, điện thoại Lục Chi Châu rung lên, có tin nhắn mới.
Dì Trương: “Chi Châu, hai đứa nhỏ các con có phải đang cãi nhau không?”
Lục Chi Châu vô cùng khó hiểu, nhắn lại: “Dì Trương, sao thế?”
Dì Trương: “Buổi tối Vi Vi không ăn gì mấy, bây giờ lại thấy đi ra ngoài, cháu chọc giận con bé chuyện gì hả? Con gái mà, phải dỗ dành một chút, cháu đừng tham công tiếc việc, mau đi xem xem thế nào”
Dì Trương trước đây làm cho Lục gia, cũng đã chăm sóc Lục Chi Châu một thời gian dài, lúc nói chuyện với anh cũng vô cùng thân thiết.
Lục Chi Châu hỏi: “Muộn như vậy rồi cô ấy còn đi ra ngoài làm gì?”
Dì Trương nhắn lại: “Dì cũng không biết, dù sao thì con bé ăn mặc rất đẹp, còn trang điểm, tô son nữa.”
/48
|