Editor: Yang Hy.
Khương Tuệ không nghĩ tới mình sẽ đổi ý nhanh như vậy, rõ ràng không lâu trước đây mới cự tuyệt bánh kem và sự giúp đỡ của Trì Yếm, bây giờ cô lại phải xin anh.
Bước chân do dự, cô dứt khoát tránh ở phía sau cây nhìn anh.
Cánh tay thiếu niên lộ ra tầng cơ bắp mỏng, anh đang giúp đỡ những người xung quanh khiêng hàng hóa.
Nhưng không phải anh nên đi học với Đoạn Linh sao? Vì sao anh lại đến đây làm những việc này? Con đường này là đường cô về nhà, gặp được Trì Yếm làm cô cực kỳ ngoài ý muốn.
Chỉ một lát bọn họ liền chất hàng xong, xe chạy đi, Trì Yếm lau mồ hôi, chuẩn bị về nhà.
Khương Tuệ nhận thấy phần lớn công nhân đều mang theo ấm nước, chỉ có Trì Yếm không có.
Trong thời gian ngắn, bởi vì động tác lưu loát, anh đã vác được nhiều túi hơn người khác.
Công nhân tốp năm tốp ba tan hết, cuối cùng dưới ánh hoàng hôn chỉ còn dáng vẻ cao gầy của thiếu niên.
Một mình anh đi về hẻm Lý Tử.
Khương Tuệ còn chưa nghĩ ra đối sách, thân thể đã theo bản năng đi theo anh.
Anh tựa như không hề có cảm giác, vòng qua góc phố, Khương Tuệ quyết định đi theo anh.
Nhưng cô vừa đi vòng qua, thiếu niên đã đứng ở đó yên lặng nhìn cô.
Trì Yếm đôi mắt đen nhánh, mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Vẻ mặt lãnh đạm sau khi nhìn thấy cô liền cứng đờ: "Sao lại là em?"
Khương Tuệ: "..." Cô có chút xấu hổ.
Khương Tuệ di nhẹ mũi chân xuống đất, đây là động tác nhỏ lúc cô thấy bất an.
Ngay lúc này trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều lời để nói, nhưng cuối cùng một câu cũng không nói được. Đâu thể nào nói, anh có thể giúp cô trị em trai của anh đúng chứ? Cô là gì của Trì Yếm, đâu ra mặt mũi để nói lời này đây? Trì Nhất Minh với anh mới là người thân. Hơn nữa, anh cũng chưa từng ngăn cản Trì Nhất Minh đúng chứ?
Trì Yếm không có đi tới, người anh đầy mồ hôi, anh biết người mình rất hôi.
Cô bé trước mắt mang đôi giày đen sạch sẽ, phía trên còn có chú bướm màu lam nhạt vỗ cánh sắp bay, cả người cô sáng ngời lại mềm ấm, làn da trắng nõn non nớt, như là một công chúa nhỏ.
Trì Yếm mím môi.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Công chúa nhỏ đột nhiên chậm rãi đặt cặp sách lên đầu gối, sau đó kéo khóa cặp ra.
Cô tìm ở bên trong một lát rồi lấy trái táo đỏ ra. Sau đó cô kéo khoá lại rồi đeo lên lưng, lúc cô đi đến trước mặt anh, thân thể anh cứng đờ nên mới không lùi về sau một bước.
Khương Tuệ nói: "Anh ăn táo không?"
Trì Yếm nhìn cô, không có duỗi tay nhận táo.
Mồ hôi chảy dọc theo khuôn mặt thiếu niên, Khương Tuệ đột nhiên cảm thấy mình thật vô sỉ. Cô quả thật là đang ngây ngô lại mờ mịt mà lấy lòng anh.
Lời mời xấu hổ như vậy, cô vốn đã cho rằng Trì Yếm không muốn, không nghĩ tới ngay sau đó anh duỗi tay nhận lấy.
Trì Yếm cầm quả táo trong tay, lại đưa mât nhìn Khương Tuệ: "Em muốn gì? Nói đi."
Anh nhạy bén đến đáng sợ, sự "không có ý tốt" của cô gần như không thể che giấu.
Trì Yếm nói: "Em nói đi, tôi sẽ xem mình có hay không."
Khương Tuệ có một chút mờ mịt, ngữ khí của anh rất bình tĩnh, giống như cô có nói ra yêu cầu quá phận gì cũng có thể. Rõ ràng chỉ trao đổi một quả táo, cô lại mơ hồ cảm thấy, Trì Yếm có lẽ không chán ghét cô lắm.
Cô thật cẩn thận hỏi: "Thứ bảy em đi dán đơn tuyên truyền, anh có thể đi cùng em không?"
Trì Yếm trầm mặc, hồi lâu sau mới nói: "Ừm."
Khương Tuệ nhẹ nhàng thở ra, cô khó hiểu nhìn anh, dường như không thể hiểu được vì sao anh lại đáp ứng một yêu cầu khó hiểu như vậy chỉ vì một trái táo.
Trì Yếm xoay người: "Tôi nhận lời rồi, em về nhà đi."
"Vâng." Cô nghiêng đầu, nhìn theo bóng dáng thiếu niên. Anh đi về hướng hẻm Lý Tử, bước chân rất dài, anh cầm quả táo nhưng không ăn.
...
Thứ bảy, Khương Tuệ đi dán đơn tuyên truyền.
Trước kia vì để hồi phục, mỗi ngày cô đều phải luyện các bài tập giữ thăng bằng, nhưng sau khi lên sơ tam, cô chỉ cần đi học mỗi cuối tuần. "Lớp vũ đạo Sương Mai" đã thành lập rất nhiều năm, cô gái không còn trẻ, nhưng lại rất lương thiện ôn nhu.
Lúc trước tình huống của Khương Tuệ như vậy, rất nhiều người không muốn nhận, nếu có cũng chào giá rất cao.
Chỉ có cô giáo của Lớp vũ đạo Sương Mai nguyện ý dạy dỗ cô, hơn nữa thu phí rất thấp. Cô giáo nghiêm túc giúp cô chữa bệnh, Khương Tuệ vẫn luôn rất cảm kích, bởi vậy công việc tuyển thêm học sinh mỗi năm đều để Khương Tuệ làm.
Cô cần dán đơn tuyên truyền ở những chỗ cho phép dán trên đường Trường Thanh.
Mà hôm thứ tư Khương Tuệ nhìn thấy, cuộc thi toán sẽ tổ chức ở Trường Thanh.
Loại thi đua này Trì Nhất Minh nhất định sẽ đi, hiện giờ cậu là bộ mặt đại diện cho toàn bộ sơ tam. Thật ra Khương Tuệ cũng có thể đổi thời gian đi dán đơn, nhưng mà cô suy nghĩ, Trì Yếm có nguyện ý trị Trì Nhất Minh hay không, càng sớm biết càng tốt.
Cho nên cô dứt khoát không đổi thời gian, thứ bảy đi dán đơn tuyên truyền.
Trước khi xuất phát, Khương Thủy Sinh đưa cho cô một bình nước nhỏ màu hồng nhạt và một cái bánh mỳ để mang theo.
Khương Tuệ đặt cả hai vào chiếc cặp nhỏ, tám giờ liền đến lớp vũ đạo.
Cô lấy chìa khóa ra mở cửa, đi in đơn tuyên truyền rồi định đi tìm Trì Yếm.
Sáng sớm, một màn sương bao quanh tiểu thanh, cô mới ra cửa liền thấy cậu thiếu niên đứng dưới cây du. Quần áo và tóc Trì Yếm nửa ướt, anh gật đầu với cô: "Đi thôi."
Khương Tuệ ngơ ngác nhìn anh: "Anh tới khi nào vậy?"
Trì Yếm không nói.
Trong lòng anh có chút chật vật.
Ở tiểu thành này, rất ít người nhìn thấy bầu trời lúc năm giờ sáng, lúc ấy mặt trời chưa lên, ở nơi xa thật xa có sắc hồng nhàn nhạt. Chim chóc nhảy lên cột điện, sương ngưng tụ trên lá cây.
Cô quên nói giờ gặp mặt, anh liền đứng trên đường phố không một bóng người ấy ba giờ đồng hồ.
Cho đến khi mặt trời lên núi, cửa cuốn được kéo lên. Hương bánh bao tỏa khắp con phố, sương sớm dính ướt áo sơmi đen không tiếng động kể ra sự buồn cười của anh.
Sao lại có người năm giờ sáng đã đứng ở đây chờ chứ?
Thấy anh không muốn nói, Khương Tuệ cũng không hề hỏi. Cô ôm một xấp tờ đơn, toàn bộ đặt vào tay anh, Trì Yếm nhận lấy, vốn tưởng sẽ đi như thế này, không nghĩ tới cô lại bắt đầu tìm đồ trong cặp.
Khương Tuệ lấy bánh mì nhỏ ra đưa cho anh: "Ăn sáng." Bình nước kia cô đã dùng qua, cô do dự một chút, nắm chặt ở trong tay, không cho anh.
Cô cười, dưới ánh mắt lạnh lùng trầm mặc của anh, cô lấy đống tờ đơn về.
Cô ôm xấp tờ đơn, ý bảo anh ăn bánh mỳ. Giọng nói của cô vừa nhẹ vừa mềm: "Rất xin lỗi, chuyện này có chút khó hiểu, nhưng em cảm ơn anh đã nguyện ý giúp em."
Sau khi lớn lên, hiếm khi cô cười với anh như vậy.
Đôi mắt dường như ánh lên ngôi sao, mái tóc mềm mại bị mặt trời chiếu lên một tầng ánh sáng nhu hòa. Trì Yếm quả thật không hiểu vì sao cô lại đột nhiên yêu cầu mình làm vậy, nhưng anh biết rõ, không cần phải hiểu.
Trì Yếm tất nhiên sẽ không ăn đồ ăn vặt của cô, anh cầm thay cô, đi theo ở phía sau. Trong mắt phản chiếu lại bóng dáng cô.
Thời điểm này ở trạm xe buýt trên đường Trường Thanh có chỗ dán tờ đơn.
Cô nói là nhờ anh giúp, nhưng thật ra cái gì cô cũng tự làm. Khương Tuệ đổ keo nước ra, chỗ cao nhất trên bảng thông báo còn chỗ trống.
Cô nhón chân, phát hiện mình không đủ cao.
Cô theo bản năng quay đầu lại, Trì Yếm lãnh đạm nhìn cô. Ánh mắt không gợn sóng, như là mặt hồ yên lặng rất nhiều năm.
Khương Tuệ cũng không nghĩ đến sẽ nhờ anh giúp đỡ, cô đặt cặp sách xuống, nhảy lên dán.
Tờ đơn bị dán lên xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cô lại nhón chân lên xé, vừa ngốc vừa đáng yêu, nhưng cô trước sau không nhờ anh giúp, tựa như anh chỉ là phông nền.
Trì Yếm nhìn một hồi lâu, lúc này mới tiến lên giơ tay xé tờ đơn kia xuống, cô bỗng nhiên quay đầu, đụng phải ngực anh.
Anh che lại trái tim, cúi đầu nhìn cô.
Khương Tuệ che trán, nước mắt cũng sắp rơi xuống, cô chớp đôi mắt nhìn anh.
Anh cũng nhìn vào đôi mắt cô.
Đôi mắt đào hoa kia quá mức xinh đẹp, sáng ngời đến mức đời này anh gặp qua một lần liền nhớ mãi không quên.
Trì Yếm nhìn cô chằm chằm, rốt cuộc cũng hỏi: "Vì sao em nhờ anh giúp?"
Khương Tuệ không nghĩ tới hôm nay amh mới hỏi vấn đề này.
Cô còn chưa nghĩ ra đáp án, ánh mắt anh mang theo vài phần lạnh lẽo nhìn cô: "Rõ ràng em có chút chán ghét tôi, vì sao còn tìm tôi?" Đi đường cách anh vài bước xa, còn không cho anh cái bình, ánh mắt nhìn anh vừa kính sợ lại có chút phiền chán, cũng không mở miệng kêu anh hỗ trợ. Cảm giác chờ mong gần như hèn mọn đã tan đi, anh bình tĩnh lại có chút lạnh tâm.
"...!" Anh làm sao biết được! Không phải cô đã rất lễ phép sao?
Khương Tuệ không nghĩ tới mình sẽ đổi ý nhanh như vậy, rõ ràng không lâu trước đây mới cự tuyệt bánh kem và sự giúp đỡ của Trì Yếm, bây giờ cô lại phải xin anh.
Bước chân do dự, cô dứt khoát tránh ở phía sau cây nhìn anh.
Cánh tay thiếu niên lộ ra tầng cơ bắp mỏng, anh đang giúp đỡ những người xung quanh khiêng hàng hóa.
Nhưng không phải anh nên đi học với Đoạn Linh sao? Vì sao anh lại đến đây làm những việc này? Con đường này là đường cô về nhà, gặp được Trì Yếm làm cô cực kỳ ngoài ý muốn.
Chỉ một lát bọn họ liền chất hàng xong, xe chạy đi, Trì Yếm lau mồ hôi, chuẩn bị về nhà.
Khương Tuệ nhận thấy phần lớn công nhân đều mang theo ấm nước, chỉ có Trì Yếm không có.
Trong thời gian ngắn, bởi vì động tác lưu loát, anh đã vác được nhiều túi hơn người khác.
Công nhân tốp năm tốp ba tan hết, cuối cùng dưới ánh hoàng hôn chỉ còn dáng vẻ cao gầy của thiếu niên.
Một mình anh đi về hẻm Lý Tử.
Khương Tuệ còn chưa nghĩ ra đối sách, thân thể đã theo bản năng đi theo anh.
Anh tựa như không hề có cảm giác, vòng qua góc phố, Khương Tuệ quyết định đi theo anh.
Nhưng cô vừa đi vòng qua, thiếu niên đã đứng ở đó yên lặng nhìn cô.
Trì Yếm đôi mắt đen nhánh, mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Vẻ mặt lãnh đạm sau khi nhìn thấy cô liền cứng đờ: "Sao lại là em?"
Khương Tuệ: "..." Cô có chút xấu hổ.
Khương Tuệ di nhẹ mũi chân xuống đất, đây là động tác nhỏ lúc cô thấy bất an.
Ngay lúc này trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều lời để nói, nhưng cuối cùng một câu cũng không nói được. Đâu thể nào nói, anh có thể giúp cô trị em trai của anh đúng chứ? Cô là gì của Trì Yếm, đâu ra mặt mũi để nói lời này đây? Trì Nhất Minh với anh mới là người thân. Hơn nữa, anh cũng chưa từng ngăn cản Trì Nhất Minh đúng chứ?
Trì Yếm không có đi tới, người anh đầy mồ hôi, anh biết người mình rất hôi.
Cô bé trước mắt mang đôi giày đen sạch sẽ, phía trên còn có chú bướm màu lam nhạt vỗ cánh sắp bay, cả người cô sáng ngời lại mềm ấm, làn da trắng nõn non nớt, như là một công chúa nhỏ.
Trì Yếm mím môi.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Công chúa nhỏ đột nhiên chậm rãi đặt cặp sách lên đầu gối, sau đó kéo khóa cặp ra.
Cô tìm ở bên trong một lát rồi lấy trái táo đỏ ra. Sau đó cô kéo khoá lại rồi đeo lên lưng, lúc cô đi đến trước mặt anh, thân thể anh cứng đờ nên mới không lùi về sau một bước.
Khương Tuệ nói: "Anh ăn táo không?"
Trì Yếm nhìn cô, không có duỗi tay nhận táo.
Mồ hôi chảy dọc theo khuôn mặt thiếu niên, Khương Tuệ đột nhiên cảm thấy mình thật vô sỉ. Cô quả thật là đang ngây ngô lại mờ mịt mà lấy lòng anh.
Lời mời xấu hổ như vậy, cô vốn đã cho rằng Trì Yếm không muốn, không nghĩ tới ngay sau đó anh duỗi tay nhận lấy.
Trì Yếm cầm quả táo trong tay, lại đưa mât nhìn Khương Tuệ: "Em muốn gì? Nói đi."
Anh nhạy bén đến đáng sợ, sự "không có ý tốt" của cô gần như không thể che giấu.
Trì Yếm nói: "Em nói đi, tôi sẽ xem mình có hay không."
Khương Tuệ có một chút mờ mịt, ngữ khí của anh rất bình tĩnh, giống như cô có nói ra yêu cầu quá phận gì cũng có thể. Rõ ràng chỉ trao đổi một quả táo, cô lại mơ hồ cảm thấy, Trì Yếm có lẽ không chán ghét cô lắm.
Cô thật cẩn thận hỏi: "Thứ bảy em đi dán đơn tuyên truyền, anh có thể đi cùng em không?"
Trì Yếm trầm mặc, hồi lâu sau mới nói: "Ừm."
Khương Tuệ nhẹ nhàng thở ra, cô khó hiểu nhìn anh, dường như không thể hiểu được vì sao anh lại đáp ứng một yêu cầu khó hiểu như vậy chỉ vì một trái táo.
Trì Yếm xoay người: "Tôi nhận lời rồi, em về nhà đi."
"Vâng." Cô nghiêng đầu, nhìn theo bóng dáng thiếu niên. Anh đi về hướng hẻm Lý Tử, bước chân rất dài, anh cầm quả táo nhưng không ăn.
...
Thứ bảy, Khương Tuệ đi dán đơn tuyên truyền.
Trước kia vì để hồi phục, mỗi ngày cô đều phải luyện các bài tập giữ thăng bằng, nhưng sau khi lên sơ tam, cô chỉ cần đi học mỗi cuối tuần. "Lớp vũ đạo Sương Mai" đã thành lập rất nhiều năm, cô gái không còn trẻ, nhưng lại rất lương thiện ôn nhu.
Lúc trước tình huống của Khương Tuệ như vậy, rất nhiều người không muốn nhận, nếu có cũng chào giá rất cao.
Chỉ có cô giáo của Lớp vũ đạo Sương Mai nguyện ý dạy dỗ cô, hơn nữa thu phí rất thấp. Cô giáo nghiêm túc giúp cô chữa bệnh, Khương Tuệ vẫn luôn rất cảm kích, bởi vậy công việc tuyển thêm học sinh mỗi năm đều để Khương Tuệ làm.
Cô cần dán đơn tuyên truyền ở những chỗ cho phép dán trên đường Trường Thanh.
Mà hôm thứ tư Khương Tuệ nhìn thấy, cuộc thi toán sẽ tổ chức ở Trường Thanh.
Loại thi đua này Trì Nhất Minh nhất định sẽ đi, hiện giờ cậu là bộ mặt đại diện cho toàn bộ sơ tam. Thật ra Khương Tuệ cũng có thể đổi thời gian đi dán đơn, nhưng mà cô suy nghĩ, Trì Yếm có nguyện ý trị Trì Nhất Minh hay không, càng sớm biết càng tốt.
Cho nên cô dứt khoát không đổi thời gian, thứ bảy đi dán đơn tuyên truyền.
Trước khi xuất phát, Khương Thủy Sinh đưa cho cô một bình nước nhỏ màu hồng nhạt và một cái bánh mỳ để mang theo.
Khương Tuệ đặt cả hai vào chiếc cặp nhỏ, tám giờ liền đến lớp vũ đạo.
Cô lấy chìa khóa ra mở cửa, đi in đơn tuyên truyền rồi định đi tìm Trì Yếm.
Sáng sớm, một màn sương bao quanh tiểu thanh, cô mới ra cửa liền thấy cậu thiếu niên đứng dưới cây du. Quần áo và tóc Trì Yếm nửa ướt, anh gật đầu với cô: "Đi thôi."
Khương Tuệ ngơ ngác nhìn anh: "Anh tới khi nào vậy?"
Trì Yếm không nói.
Trong lòng anh có chút chật vật.
Ở tiểu thành này, rất ít người nhìn thấy bầu trời lúc năm giờ sáng, lúc ấy mặt trời chưa lên, ở nơi xa thật xa có sắc hồng nhàn nhạt. Chim chóc nhảy lên cột điện, sương ngưng tụ trên lá cây.
Cô quên nói giờ gặp mặt, anh liền đứng trên đường phố không một bóng người ấy ba giờ đồng hồ.
Cho đến khi mặt trời lên núi, cửa cuốn được kéo lên. Hương bánh bao tỏa khắp con phố, sương sớm dính ướt áo sơmi đen không tiếng động kể ra sự buồn cười của anh.
Sao lại có người năm giờ sáng đã đứng ở đây chờ chứ?
Thấy anh không muốn nói, Khương Tuệ cũng không hề hỏi. Cô ôm một xấp tờ đơn, toàn bộ đặt vào tay anh, Trì Yếm nhận lấy, vốn tưởng sẽ đi như thế này, không nghĩ tới cô lại bắt đầu tìm đồ trong cặp.
Khương Tuệ lấy bánh mì nhỏ ra đưa cho anh: "Ăn sáng." Bình nước kia cô đã dùng qua, cô do dự một chút, nắm chặt ở trong tay, không cho anh.
Cô cười, dưới ánh mắt lạnh lùng trầm mặc của anh, cô lấy đống tờ đơn về.
Cô ôm xấp tờ đơn, ý bảo anh ăn bánh mỳ. Giọng nói của cô vừa nhẹ vừa mềm: "Rất xin lỗi, chuyện này có chút khó hiểu, nhưng em cảm ơn anh đã nguyện ý giúp em."
Sau khi lớn lên, hiếm khi cô cười với anh như vậy.
Đôi mắt dường như ánh lên ngôi sao, mái tóc mềm mại bị mặt trời chiếu lên một tầng ánh sáng nhu hòa. Trì Yếm quả thật không hiểu vì sao cô lại đột nhiên yêu cầu mình làm vậy, nhưng anh biết rõ, không cần phải hiểu.
Trì Yếm tất nhiên sẽ không ăn đồ ăn vặt của cô, anh cầm thay cô, đi theo ở phía sau. Trong mắt phản chiếu lại bóng dáng cô.
Thời điểm này ở trạm xe buýt trên đường Trường Thanh có chỗ dán tờ đơn.
Cô nói là nhờ anh giúp, nhưng thật ra cái gì cô cũng tự làm. Khương Tuệ đổ keo nước ra, chỗ cao nhất trên bảng thông báo còn chỗ trống.
Cô nhón chân, phát hiện mình không đủ cao.
Cô theo bản năng quay đầu lại, Trì Yếm lãnh đạm nhìn cô. Ánh mắt không gợn sóng, như là mặt hồ yên lặng rất nhiều năm.
Khương Tuệ cũng không nghĩ đến sẽ nhờ anh giúp đỡ, cô đặt cặp sách xuống, nhảy lên dán.
Tờ đơn bị dán lên xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cô lại nhón chân lên xé, vừa ngốc vừa đáng yêu, nhưng cô trước sau không nhờ anh giúp, tựa như anh chỉ là phông nền.
Trì Yếm nhìn một hồi lâu, lúc này mới tiến lên giơ tay xé tờ đơn kia xuống, cô bỗng nhiên quay đầu, đụng phải ngực anh.
Anh che lại trái tim, cúi đầu nhìn cô.
Khương Tuệ che trán, nước mắt cũng sắp rơi xuống, cô chớp đôi mắt nhìn anh.
Anh cũng nhìn vào đôi mắt cô.
Đôi mắt đào hoa kia quá mức xinh đẹp, sáng ngời đến mức đời này anh gặp qua một lần liền nhớ mãi không quên.
Trì Yếm nhìn cô chằm chằm, rốt cuộc cũng hỏi: "Vì sao em nhờ anh giúp?"
Khương Tuệ không nghĩ tới hôm nay amh mới hỏi vấn đề này.
Cô còn chưa nghĩ ra đáp án, ánh mắt anh mang theo vài phần lạnh lẽo nhìn cô: "Rõ ràng em có chút chán ghét tôi, vì sao còn tìm tôi?" Đi đường cách anh vài bước xa, còn không cho anh cái bình, ánh mắt nhìn anh vừa kính sợ lại có chút phiền chán, cũng không mở miệng kêu anh hỗ trợ. Cảm giác chờ mong gần như hèn mọn đã tan đi, anh bình tĩnh lại có chút lạnh tâm.
"...!" Anh làm sao biết được! Không phải cô đã rất lễ phép sao?
/90
|