Editor: Yang Hy.
Trời rơi tuyết lớn, Khương Tuệ phát hiện gần đây Khương Thủy Sinh dường như không muốn gặp mình.
Mỗi lần Khương Tuệ đến bệnh viện thăm ông, Khương Thủy Sinh đều đã ngủ, cô sợ quấy rầy nên chỉ có thể rời đi. Đến khi cô đi rồi, Khương Thủy Sinh lại gọi điện thoại tới: “Ba vẫn ổn, Tuệ Tuệ con chuyên tâm học đi, bệnh viện đã có người chăm sóc tốt, con không cần lúc nào cũng chạy đến bệnh viện đâu.”
Thời gian qua đi, đã đến gần kỳ nghỉ tháng một, Khương Tuệ thật sự không yên tâm, cô thậm chí còn lo sợ liệu có phải thân thể Khương Thủy Sinh xảy ra vấn đề nên mới không gặp cô hay không.
Bộ dáng lo âu bộ của cô, đừng nói Trì Yếm, ngay cả Thủy Dương cũng nhìn thấy rõ.
Thủy Dương nói: “Cô ấy đã lo lắng đến vậy, ông chủ, anh thật nhẫn tâm.”
Trì Yếm trầm mặc: “Còn chưa đến lúc, kêu bác sĩ trấn an cô ấy.”
Thủy Dương thở dài một tiếng: “Thật không biết nên nói anh thâm tình hay là vô tình.”
Vì thế Khương Tuệ và bác sĩ có một cuộc trò chuyện, bác sĩ nói với cô, trước mắt Khương Thủy Sinh cần phải tĩnh dưỡng thân thể, chuẩn bị cho ca phẫu thuật sắp tới. Tình trạng thân thể của ba cô không tệ lắm, cũng không có chuyển biến xấu, loại ca bệnh này vốn là: Các triệu chứng chậm, không thể hồi phục, vì vậy các triệu chứng biểu hiện ra ngoài cũng khác nhau, kêu Khương Tuệ không nên gấp gáp.
Khương Tuệ được trấn an, cô bình tĩnh lại, gật gật đầu.
Trước khi nghỉ, Trần Thục Quân đột nhiên nhỏ giọng nói với cô: “Tớ đang yêu.”
Trần Thục Quân che mặt, khuôn mặt nóng lên, thấy Khương Tuệ kinh ngạc nhìn mình, Trần Thục Quân lại đỏ mặt giải thích: “Chính là Lý Trác của CLB Kịch chúng ta, lần trước diễn《Công chúa Bạch Tuyết》, anh ấy làm thị vệ cho tớ.”
Cô nàng nói như vậy, Khương Tuệ liền có ấn tượng, lần trước lúc diễn kịch, Trần Thục Quân diễn vai hoàng tử điện hạ, có một thị vệ cao cao gầy gầy vẫn luôn đi theo cô nàng.
Khương Tuệ rất mừng cho Trần Thục Quân: “Chúc mừng hai cậu.”
Trong khoảng thời gian này Trần Thục Quân đã biết chuyện Khương Tuệ và Trì Yếm, chẳng qua miệng cô nàng kín, biết nặng nhẹ, không có kể ra bên ngoài. Lúc mới nghe được, tâm tình Trần Thục Quân rất phức tạp, dù thế nào cũng không thể liên hệ Trì Yếm hiện giờ với cậu thiếu niên sửa xe ở Nhị Kiều.
Sao Tuệ Tuệ lại thích Trì Yếm?
Đến nay cô nàng vẫn còn nhớ rõ sự lãnh đạm hờ hững của cậu thiếu niên kia.
Trần Thục Quân do dự đưa mắt nhìn Khương Tuệ, trong lòng giãy giụa không biết có nên nói hay không. Nhưng mà qua thật lâu, cô nàng vẫn là hạ quyết tâm: “Tuệ Tuệ, năm nay tớ mười chín, nhưng là lần đầu tiên tớ yêu đương, cậu cũng biết, mấy năm nay tính cách của tớ có chút thay đổi, khi còn nhỏ tớ hoạt bát hơn nhiều. Trước kia thấy người ta yêu đương, trong lòng vừa hâm mộ vừa tự ti, cho tới bây giờ, tâm tình rốt cuộc cũng giảm đi một chút.”
Cô nàng dừng một chút, nói tiếp: “Lý Trác là người rất tốt rất ôn nhu, cậu ấy vẫn luôn cổ vũ tớ, nói với tớ phải tin tưởng bản thân mình rất tuyệt, nhưng tớ vẫn luôn không thể tin được trên thế giới này sẽ có người thích mình, dù sao tớ không có xinh đẹp, cũng không có tài nghệ gì, gia thế cũng cực kỳ bình thường, sao cậu ấy lại thích tớ chứ?”.
Khương Tuệ nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô nàng, nói với Trần Thục Quân là bản thân cô nàng rất tốt.
Trần Thục Quân cười cười: “Cho nên tớ thử nghĩ lại khoảng thời gian đã qua một chút. Thời gian ấy… Tuệ Tuệ cậu còn nhớ rõ không? Thời sơ trung, người đứng nhất lớp chúng ta, Trì Nhất Minh, cũng là em trai của bạn trai cậu. Trước kia lúc tớ không hiểu chuyện đã thích cậu ta, còn lấy hết can đảm để tỏ tình, lúc ấy tớ đã nhận được sự đáp lại ác ý lớn nhất trên đời, rất nhiều năm về sau, mỗi lần động tâm với một người, câu nói Trì Nhất Minh nhục nhã tớ lại làm tớ lùi bước.”
Chuyện này Khương Tuệ cũng biết, lúc ấy tình trạng của Trần Thục Quân không ổn chút nào, những lời nói cay nghiệt của Trì Nhất Minh, làm Trần Thục Quân đến nay vẫn còn bóng ma. Lúc ấy Khương Tuệ còn tìm mọi cách làm Trần Thục Quân vui vẻ.
“Cho nên, nếu cậu muốn ở bên Trì Yếm, nhất định phải đề phòng cậu ta. Tên Trì Nhất Minh một chút cũng không giống người tốt.”
Khương Tuệ gật đầu: “Tớ biết rồi, cảm ơn cậu đã nói với tớ điều này, Trì Nhất Minh đã là quá khứ, không bao giờ có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu nữa, hãy quên cậu ta đi. Về phần Trì Nhất Minh, tớ hẳn là sẽ không tiếp xúc với cậu ta nữa, cho nên không sao đâu.”
Cô biết, Trần Thục Quân kể lại chuyện lúc trước, hẳn là đã hạ quyết tâm rất lớn, muốn đem quá khứ của mình để cảnh báo Khương Tuệ. Cô rất cảm ơn vì mọi thứ mà cô nàng đã làm cho mình.
Trì Nhất Minh cũng từng là bóng ma của cô, cũng may cậu ta đã không xuất hiện trong cuộc sống của cô một thời gian dài. Ngẫm lại quá khứ, tựa như là chuyện đã trôi qua rất rất lâu rồi.
Trần Thục Quân vui vẻ cười rộ lên, nói ra chuyện này, cô nàng cũng nhẹ nhàng trong lòng: “Chờ mong đến nghỉ lễ quá.”
Đại học R bắt đầu nghỉ từ ngày hai mươi tháng một, bọn sinh viên đã mua vé về quê từ sớm. Mấy ngày sau, Khương Tuyết cũng về tới thành phố R như đã nói với cô trước kia.
Khương Tuệ tất nhiên không cần chuẩn bị, là người ở đây, cô về nhà là được.
Nhưng mà đối với đám Thủy Dương mà nói, năm nay đã được định sẵn là không yên bình.
Hắn gọi điện thoại tới, thanh âm mang theo sự nghiêm túc nặng nề: “Ông chủ, chúng ta nên trở về đảo Hoành Hà.” Chậm trễ một ngày, biến số sẽ tăng thêm một ít.
Đầu kia yên lặng hồi lâu mới thấp giọng nói: “Được.”
...
Tết là ngày đoàn viên, đến bây giờ, Khương Thủy Sinh vẫn chưa biết mối quan hệ của Khương Tuệ với Trì Yếm. Cho nên năm nay Khương Thủy Sinh đặc biệt gọi điện thoại cho con gái nói: “Tuệ Tuệ nhớ đến nhà bác cả ăn tết, ba đã nói với bác rồi, con qua đó, chị con cũng trở về, vừa vặn có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Trì Yếm ở ngay bên cạnh, thanh âm từ di động truyền ra, anh đưa mắt nhìn, không nói lời nào.
Bên ngoài tuyết đọng lại chất thành đống, Khương Tuệ nói chuyện điện thoại với ba xong, cô có chút buồn rầu: “Trì Yếm, anh nói nếu em không đến nhà bác cả, bác có méc ba em không?”
Trì Yếm không trả lời câu hỏi của cô, anh nói thẳng quyết định: “Tôi đưa em qua đó.”
Anh cực kỳ bình tĩnh, cầm lấy áo khoác, muốn đưa cô ra ngoài.
Khương Tuệ nghiêng đầu: “Em không thể ở lại với anh sao?”
Ánh mắt cô trong suốt như khối lưu li thuần túy nhất, còn ẩn ẩn chút ủy khuất. Rất nhiều lúc Khương Tuệ đã hoài nghi, người đàn ông này đến cùng là có yêu mình hay không, vì sao lại luôn có vẻ không thèm để ý khi cô rời đi như vậy?
Sắc mặt Trì Yếm không thay đổi: “Đi thôi.”
Cô cúi đầu, hiển nhiên có chút không vui, hơi hơi bĩu môi, tay nhỏ bỏ vào túi, tránh bàn tay anh đang vươn ra.
Trì Yếm mím môi, anh cũng không dỗ, vào nhà lấy khăn quàng cổ và mũ cho cô. Anh rũ mắt, không tiếng động đội mũ giúp cô, rồi quấn khăn quàng cổ vào. Cằm cô ẩn trong khăn quàng, cặp mắt to ủy khuất như thể sắp rơi nước mắt.
Trì Yếm dừng một chút, anh lấy đôi giày đi tuyết màu hồng nhạt từ tủ giày ra, ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Nhấc chân mang giày.”
Khương Tuệ không chịu phối hợp, cô nhìn người đàn ông mặt mày lạnh nhạt, không có chút ý tứ nào muốn dỗ dành hay giữ cô lại, Khương Tuệ thấy nghi ngờ cuộc sống.
Cô mang đôi vớ ấm áp, đạp lên đầu gối người đàn ông, đá nhẹ vào ngực anh.
Trì Yếm sao lại như vậy chứ.
Trì Yếm cầm chân cô, cũng không tức giận, mặt không đổi sắc nhét chân vào giày.
Khương Tuệ rốt cuộc vẫn bị anh dẫn ra ngoài.
Trì Yếm tự mình lái xe đưa cô đến nhà bác cả. Nhà bác nằm ở khu dân cư náo nhiệt, gần như mỗi nhà đều dán câu đối treo đèn lồng, không khí rất vui mừng.
Khương Tuệ nghĩ thầm, nếu như hiện tại Trì Yếm luyến tiếc cô, dỗ dành cô một chút, cô sẽ ở lại với anh.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn anh rất nhiều lần, sau đó đổi lấy cái rũ mắt và câu nói: “Xuống xe.”
Cô gái bị anh làm cho tức điên, cô mở cửa xe ra nhảy xuống, lần này dù thế nào cũng không quay đầu lại.
Lúc này Trì Yếm mới nâng mắt nhìn cô chăm chú.
Mỗi bước đi của cô đều để lại một dấu chân nhàn nhạt trên nền tuyết, cô cách anh ngày càng xa.
Mùa đông năm nay thật ra đặc biệt lạnh lẽo, tuyết rơi dày như vậy, sao có thể không lạnh chứ, chỉ có Khương Tuệ vui vẻ cảm thấy mùa đông năm nay ấm áp.
Cô mang chiếc mũ mà chính anh đội lên, quấn chiếc khăn quàng cổ mà anh tự mình mua, mang đôi giày mà anh đeo vào giúp cô, thứ anh đang nhìn thấy, chính là toàn bộ thế giới của cuộc đời này.
Thế giới đáng yêu lại tươi sáng, anh muốn cô vĩnh viễn tồn tại như vậy.
Cô hoàn toàn không biết.
Không biết anh không thể ở lại đêm giao thừa này và phải rời đi, không biết anh đưa cô đi với sự lạnh nhạt ấy lại là ly biệt. Cô cáu kỉnh đá nhẹ một cái, nhưng cái đá ấy lại làm tim anh như co thắt lại.
Nhưng mà Trì Yếm biết, không còn phương thức tạm biệt nào bình tĩnh hơn, tốt hơn thế này.
Cái lạnh băng trong mắt anh dần biến mất, gợi ra thứ ánh sáng gần như là ôn nhu.
Thế giới bên ngoài đang tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ, thậm chí còn có người mang theo đồ tết đi trên đường, ai nấy đều rất vui tươi.
Cô lên lầu, dần dần bước ra khỏi tầm mắt của anh.
Trong một khoảng khắc, Trì Yếm như bỗng có dũng khí, lớn tiếng kêu: “Tuệ Tuệ!”
Bị cửa sổ xe ngăn cách, cô gái không nghe thấy, anh run rẩy đưa tay ấn hạ cửa sổ, gió đông lạnh lẽo ùa vào trong nháy mắt.
Thổi đến khuôn mặt cùng hốc mắt anh nhói đau, cũng làm anh tỉnh táo lại.
Giọng anh cũng trầm xuống, trở nên khàn khàn: “Tuệ Tuệ.”
Cô gái càng đi càng xa.
Anh ôn nhu nói: “Tôi yêu em.”
Năm 2006, trên đường phố, tuyết rơi dày đặc, lần đầu tiên anh yêu một người, nhưng tim lại muốn vỡ nát.
Trì Yếm rất muốn hút một điếu thuốc, nhưng sờ túi lại không có gì, anh mới chợt nhớ ra mình đã rất lâu không hút thuốc.
...
Thật lâu sau Khương Tuệ mới lặng lẽ từ ban công trên lầu nhìn xuống, Trì Yếm đã rời đi, để lại dấu vết bánh xe chỉnh tề trên nền tuyết, cô lập tức có chút mất mát.
Khương Tuyết tò mò hỏi cô: “Nhìn cái gì vậy em gái nhỏ? Ánh mắt trông mong thế kia.”
Khương Tuệ lắc đầu.
Ở nhà bác cả mấy ngày, bỗng một ngày nọ Khương Tuyết nói: “Muốn về thì em về đi, chị sẽ gạt ba giúp em.” Cô nháy mắt với Khương Tuệ.
Khương Tuệ nhịn không được bật cười.
Khương Tuyết khoa trương nói: “Người đàn ông nào lại xấu xa như vậy, làm tiên nữ nhỏ nhà chúng ta không vui, thật là không có mắt.”
Khương Tuệ: “Chị đừng nói linh tinh.”
“Hây da, con gái lớn rồi không giữ được.”
Khương Tuệ nói: “Nhà chúng ta có rất nhiều người có thể cùng nhau ăn tết, nhưng anh ấy chỉ có một mình.”
Lẻ loi, làm cô muốn giận cũng không giận được.
Bất luận thế nào, ở bên cạnh Trì Yếm cũng là khoảng thời gian mà cô an ổn nhất sau khi trưởng thành, sẽ không bị cơn ác mộng về căn bệnh của Khương Thuỷ Sinh doạ tỉnh lúc nửa đêm, mỗi ngày ra ngoài cũng không bị áp lực nếu vô tình gặp phải Trì Nhất Minh.
Trì Yếm giống như không biểu hiện ra thích cô đến cỡ nào, nhưng cẩn thận nghĩ lại, thật ra anh đã làm tất cả.
Có thể yên ổn dưới sự che chở của anh, chính là một chuyện cực kỳ tốt.
Khương Tuệ thu dọn chiếc túi nhỏ của mình: “Em thật sự đi nha chị?”
“Ai da, đi đi, đi mau.” Khương Tuyết xua tay, cô đã từng yêu một người sâu đậm, cũng biết tim của con gái sẽ trở nên mềm yếu thương tiếc.
Trước khi đi ra ngoài, Khương Tuệ đội mũ và quấn khăn quàng cổ, mang đôi giày đi tuyết vào.
Đêm nay là đêm giao thừa, bên ngoài căn nhà kiểu tây lại an an tĩnh tĩnh.
Trong nhà sáng lên ánh đèn ấm áp.
Cô cẩn thận phủi bông tuyết trên người, lộ ra khuôn mặt mềm mại.
Xung quanh đây không náo nhiệt bằng nhà bác cả, dù sao cũng coi như khu của người giàu có, ít có nhà nào mang theo bầu không khí đón tết nồng nhiệt.
Trái tim Khương Tuệ đập thình thịch, cô suy nghĩ lát nữa nhìn thấy Trì Yếm nên nói cái gì.
Mấy hôm trước bọn họ xem như là chiến tranh lạnh? Hay là cãi nhau?
Theo lý thuyết cô hẳn là đang chờ anh đón cô về nhà, nhưng đôi mắt như tro của anh khiến cô cảm thấy cực kỳ cô đơn.
Rốt cuộc, không ai trên thế giới này trời sinh đã là người yêu, dù sao cô cũng phải cho Trì Yếm một ít thời gian.
Khương Tuệ mềm lòng, cô không dùng chìa khóa để mở mà tiến lên gõ cửa.
Trì Yếm nghe thấy tiếng gõ cửa.
Anh cùng đám Thủy Dương, kỳ hạn là ngày mai.
Chờ trời sáng, anh phải đi.
Anh không nên uống rượu, nên tỉnh táo và có lý trí, thu lại tất cả cảm xúc yếu ớt rối loạn, dựng thẳng áo giáp của mình rồi đi chiến đấu. Nhưng lòng anh rất khó chịu, cuối cùng vẫn phải uống chút rượu, căn nhà trống rỗng, cô sẽ không trở về, anh biết.
Anh không thể nhìn thấy cô nữa.
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, anh bình tĩnh nghĩ, trời đã sáng rồi sao?
Trì Yếm đứng dậy, mở cửa, tối nay là cơn bão tuyết cuối cùng của tháng hai.
Chẳng mấy chốc, mùa xuân sẽ đến.
Đột nhiên không kịp phòng bị, một cô gái mềm như bông xông vào trong lòng anh, cô nhiệt tình như vậy, lỗ mãng xông vào lòng ngực.
Anh ôm cô để giảm lực đẩy, trong lòng tràn ngập hương thơm.
Cô gái ôm lấy cổ anh, đôi chân mảnh khảnh quấn lấy eo, cả người cô gần như treo trên người anh.
Cô biết mình đột kích thành công, ngước mắt nhìn anh, trong mắt mang theo ánh sáng của cả ngân hà.
“Trì Yếm! Nắm mới vui vẻ! Em về nhà rồi.”
Anh sống lại, như thể đã chết vào đêm nay.
Chiếc áo giáp mà anh mới mặc vào lập tức bị cô đâm nát, sao cô lại không hiểu chuyện như vậy?
Đã đi rồi, anh đối xử với cô như vậy, còn trở về làm gì? Dưới ánh mắt ôn nhu sáng ngời của Khương Tuệ, tay anh dần dần siết chặt.
Trì Yếm biết mình không say, anh tỉnh táo.
“Tuệ Tuệ.” Nhưng sao anh lại phải tỉnh, “Về nhà là tốt rồi.”
Trời rơi tuyết lớn, Khương Tuệ phát hiện gần đây Khương Thủy Sinh dường như không muốn gặp mình.
Mỗi lần Khương Tuệ đến bệnh viện thăm ông, Khương Thủy Sinh đều đã ngủ, cô sợ quấy rầy nên chỉ có thể rời đi. Đến khi cô đi rồi, Khương Thủy Sinh lại gọi điện thoại tới: “Ba vẫn ổn, Tuệ Tuệ con chuyên tâm học đi, bệnh viện đã có người chăm sóc tốt, con không cần lúc nào cũng chạy đến bệnh viện đâu.”
Thời gian qua đi, đã đến gần kỳ nghỉ tháng một, Khương Tuệ thật sự không yên tâm, cô thậm chí còn lo sợ liệu có phải thân thể Khương Thủy Sinh xảy ra vấn đề nên mới không gặp cô hay không.
Bộ dáng lo âu bộ của cô, đừng nói Trì Yếm, ngay cả Thủy Dương cũng nhìn thấy rõ.
Thủy Dương nói: “Cô ấy đã lo lắng đến vậy, ông chủ, anh thật nhẫn tâm.”
Trì Yếm trầm mặc: “Còn chưa đến lúc, kêu bác sĩ trấn an cô ấy.”
Thủy Dương thở dài một tiếng: “Thật không biết nên nói anh thâm tình hay là vô tình.”
Vì thế Khương Tuệ và bác sĩ có một cuộc trò chuyện, bác sĩ nói với cô, trước mắt Khương Thủy Sinh cần phải tĩnh dưỡng thân thể, chuẩn bị cho ca phẫu thuật sắp tới. Tình trạng thân thể của ba cô không tệ lắm, cũng không có chuyển biến xấu, loại ca bệnh này vốn là: Các triệu chứng chậm, không thể hồi phục, vì vậy các triệu chứng biểu hiện ra ngoài cũng khác nhau, kêu Khương Tuệ không nên gấp gáp.
Khương Tuệ được trấn an, cô bình tĩnh lại, gật gật đầu.
Trước khi nghỉ, Trần Thục Quân đột nhiên nhỏ giọng nói với cô: “Tớ đang yêu.”
Trần Thục Quân che mặt, khuôn mặt nóng lên, thấy Khương Tuệ kinh ngạc nhìn mình, Trần Thục Quân lại đỏ mặt giải thích: “Chính là Lý Trác của CLB Kịch chúng ta, lần trước diễn《Công chúa Bạch Tuyết》, anh ấy làm thị vệ cho tớ.”
Cô nàng nói như vậy, Khương Tuệ liền có ấn tượng, lần trước lúc diễn kịch, Trần Thục Quân diễn vai hoàng tử điện hạ, có một thị vệ cao cao gầy gầy vẫn luôn đi theo cô nàng.
Khương Tuệ rất mừng cho Trần Thục Quân: “Chúc mừng hai cậu.”
Trong khoảng thời gian này Trần Thục Quân đã biết chuyện Khương Tuệ và Trì Yếm, chẳng qua miệng cô nàng kín, biết nặng nhẹ, không có kể ra bên ngoài. Lúc mới nghe được, tâm tình Trần Thục Quân rất phức tạp, dù thế nào cũng không thể liên hệ Trì Yếm hiện giờ với cậu thiếu niên sửa xe ở Nhị Kiều.
Sao Tuệ Tuệ lại thích Trì Yếm?
Đến nay cô nàng vẫn còn nhớ rõ sự lãnh đạm hờ hững của cậu thiếu niên kia.
Trần Thục Quân do dự đưa mắt nhìn Khương Tuệ, trong lòng giãy giụa không biết có nên nói hay không. Nhưng mà qua thật lâu, cô nàng vẫn là hạ quyết tâm: “Tuệ Tuệ, năm nay tớ mười chín, nhưng là lần đầu tiên tớ yêu đương, cậu cũng biết, mấy năm nay tính cách của tớ có chút thay đổi, khi còn nhỏ tớ hoạt bát hơn nhiều. Trước kia thấy người ta yêu đương, trong lòng vừa hâm mộ vừa tự ti, cho tới bây giờ, tâm tình rốt cuộc cũng giảm đi một chút.”
Cô nàng dừng một chút, nói tiếp: “Lý Trác là người rất tốt rất ôn nhu, cậu ấy vẫn luôn cổ vũ tớ, nói với tớ phải tin tưởng bản thân mình rất tuyệt, nhưng tớ vẫn luôn không thể tin được trên thế giới này sẽ có người thích mình, dù sao tớ không có xinh đẹp, cũng không có tài nghệ gì, gia thế cũng cực kỳ bình thường, sao cậu ấy lại thích tớ chứ?”.
Khương Tuệ nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô nàng, nói với Trần Thục Quân là bản thân cô nàng rất tốt.
Trần Thục Quân cười cười: “Cho nên tớ thử nghĩ lại khoảng thời gian đã qua một chút. Thời gian ấy… Tuệ Tuệ cậu còn nhớ rõ không? Thời sơ trung, người đứng nhất lớp chúng ta, Trì Nhất Minh, cũng là em trai của bạn trai cậu. Trước kia lúc tớ không hiểu chuyện đã thích cậu ta, còn lấy hết can đảm để tỏ tình, lúc ấy tớ đã nhận được sự đáp lại ác ý lớn nhất trên đời, rất nhiều năm về sau, mỗi lần động tâm với một người, câu nói Trì Nhất Minh nhục nhã tớ lại làm tớ lùi bước.”
Chuyện này Khương Tuệ cũng biết, lúc ấy tình trạng của Trần Thục Quân không ổn chút nào, những lời nói cay nghiệt của Trì Nhất Minh, làm Trần Thục Quân đến nay vẫn còn bóng ma. Lúc ấy Khương Tuệ còn tìm mọi cách làm Trần Thục Quân vui vẻ.
“Cho nên, nếu cậu muốn ở bên Trì Yếm, nhất định phải đề phòng cậu ta. Tên Trì Nhất Minh một chút cũng không giống người tốt.”
Khương Tuệ gật đầu: “Tớ biết rồi, cảm ơn cậu đã nói với tớ điều này, Trì Nhất Minh đã là quá khứ, không bao giờ có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu nữa, hãy quên cậu ta đi. Về phần Trì Nhất Minh, tớ hẳn là sẽ không tiếp xúc với cậu ta nữa, cho nên không sao đâu.”
Cô biết, Trần Thục Quân kể lại chuyện lúc trước, hẳn là đã hạ quyết tâm rất lớn, muốn đem quá khứ của mình để cảnh báo Khương Tuệ. Cô rất cảm ơn vì mọi thứ mà cô nàng đã làm cho mình.
Trì Nhất Minh cũng từng là bóng ma của cô, cũng may cậu ta đã không xuất hiện trong cuộc sống của cô một thời gian dài. Ngẫm lại quá khứ, tựa như là chuyện đã trôi qua rất rất lâu rồi.
Trần Thục Quân vui vẻ cười rộ lên, nói ra chuyện này, cô nàng cũng nhẹ nhàng trong lòng: “Chờ mong đến nghỉ lễ quá.”
Đại học R bắt đầu nghỉ từ ngày hai mươi tháng một, bọn sinh viên đã mua vé về quê từ sớm. Mấy ngày sau, Khương Tuyết cũng về tới thành phố R như đã nói với cô trước kia.
Khương Tuệ tất nhiên không cần chuẩn bị, là người ở đây, cô về nhà là được.
Nhưng mà đối với đám Thủy Dương mà nói, năm nay đã được định sẵn là không yên bình.
Hắn gọi điện thoại tới, thanh âm mang theo sự nghiêm túc nặng nề: “Ông chủ, chúng ta nên trở về đảo Hoành Hà.” Chậm trễ một ngày, biến số sẽ tăng thêm một ít.
Đầu kia yên lặng hồi lâu mới thấp giọng nói: “Được.”
...
Tết là ngày đoàn viên, đến bây giờ, Khương Thủy Sinh vẫn chưa biết mối quan hệ của Khương Tuệ với Trì Yếm. Cho nên năm nay Khương Thủy Sinh đặc biệt gọi điện thoại cho con gái nói: “Tuệ Tuệ nhớ đến nhà bác cả ăn tết, ba đã nói với bác rồi, con qua đó, chị con cũng trở về, vừa vặn có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Trì Yếm ở ngay bên cạnh, thanh âm từ di động truyền ra, anh đưa mắt nhìn, không nói lời nào.
Bên ngoài tuyết đọng lại chất thành đống, Khương Tuệ nói chuyện điện thoại với ba xong, cô có chút buồn rầu: “Trì Yếm, anh nói nếu em không đến nhà bác cả, bác có méc ba em không?”
Trì Yếm không trả lời câu hỏi của cô, anh nói thẳng quyết định: “Tôi đưa em qua đó.”
Anh cực kỳ bình tĩnh, cầm lấy áo khoác, muốn đưa cô ra ngoài.
Khương Tuệ nghiêng đầu: “Em không thể ở lại với anh sao?”
Ánh mắt cô trong suốt như khối lưu li thuần túy nhất, còn ẩn ẩn chút ủy khuất. Rất nhiều lúc Khương Tuệ đã hoài nghi, người đàn ông này đến cùng là có yêu mình hay không, vì sao lại luôn có vẻ không thèm để ý khi cô rời đi như vậy?
Sắc mặt Trì Yếm không thay đổi: “Đi thôi.”
Cô cúi đầu, hiển nhiên có chút không vui, hơi hơi bĩu môi, tay nhỏ bỏ vào túi, tránh bàn tay anh đang vươn ra.
Trì Yếm mím môi, anh cũng không dỗ, vào nhà lấy khăn quàng cổ và mũ cho cô. Anh rũ mắt, không tiếng động đội mũ giúp cô, rồi quấn khăn quàng cổ vào. Cằm cô ẩn trong khăn quàng, cặp mắt to ủy khuất như thể sắp rơi nước mắt.
Trì Yếm dừng một chút, anh lấy đôi giày đi tuyết màu hồng nhạt từ tủ giày ra, ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Nhấc chân mang giày.”
Khương Tuệ không chịu phối hợp, cô nhìn người đàn ông mặt mày lạnh nhạt, không có chút ý tứ nào muốn dỗ dành hay giữ cô lại, Khương Tuệ thấy nghi ngờ cuộc sống.
Cô mang đôi vớ ấm áp, đạp lên đầu gối người đàn ông, đá nhẹ vào ngực anh.
Trì Yếm sao lại như vậy chứ.
Trì Yếm cầm chân cô, cũng không tức giận, mặt không đổi sắc nhét chân vào giày.
Khương Tuệ rốt cuộc vẫn bị anh dẫn ra ngoài.
Trì Yếm tự mình lái xe đưa cô đến nhà bác cả. Nhà bác nằm ở khu dân cư náo nhiệt, gần như mỗi nhà đều dán câu đối treo đèn lồng, không khí rất vui mừng.
Khương Tuệ nghĩ thầm, nếu như hiện tại Trì Yếm luyến tiếc cô, dỗ dành cô một chút, cô sẽ ở lại với anh.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn anh rất nhiều lần, sau đó đổi lấy cái rũ mắt và câu nói: “Xuống xe.”
Cô gái bị anh làm cho tức điên, cô mở cửa xe ra nhảy xuống, lần này dù thế nào cũng không quay đầu lại.
Lúc này Trì Yếm mới nâng mắt nhìn cô chăm chú.
Mỗi bước đi của cô đều để lại một dấu chân nhàn nhạt trên nền tuyết, cô cách anh ngày càng xa.
Mùa đông năm nay thật ra đặc biệt lạnh lẽo, tuyết rơi dày như vậy, sao có thể không lạnh chứ, chỉ có Khương Tuệ vui vẻ cảm thấy mùa đông năm nay ấm áp.
Cô mang chiếc mũ mà chính anh đội lên, quấn chiếc khăn quàng cổ mà anh tự mình mua, mang đôi giày mà anh đeo vào giúp cô, thứ anh đang nhìn thấy, chính là toàn bộ thế giới của cuộc đời này.
Thế giới đáng yêu lại tươi sáng, anh muốn cô vĩnh viễn tồn tại như vậy.
Cô hoàn toàn không biết.
Không biết anh không thể ở lại đêm giao thừa này và phải rời đi, không biết anh đưa cô đi với sự lạnh nhạt ấy lại là ly biệt. Cô cáu kỉnh đá nhẹ một cái, nhưng cái đá ấy lại làm tim anh như co thắt lại.
Nhưng mà Trì Yếm biết, không còn phương thức tạm biệt nào bình tĩnh hơn, tốt hơn thế này.
Cái lạnh băng trong mắt anh dần biến mất, gợi ra thứ ánh sáng gần như là ôn nhu.
Thế giới bên ngoài đang tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ, thậm chí còn có người mang theo đồ tết đi trên đường, ai nấy đều rất vui tươi.
Cô lên lầu, dần dần bước ra khỏi tầm mắt của anh.
Trong một khoảng khắc, Trì Yếm như bỗng có dũng khí, lớn tiếng kêu: “Tuệ Tuệ!”
Bị cửa sổ xe ngăn cách, cô gái không nghe thấy, anh run rẩy đưa tay ấn hạ cửa sổ, gió đông lạnh lẽo ùa vào trong nháy mắt.
Thổi đến khuôn mặt cùng hốc mắt anh nhói đau, cũng làm anh tỉnh táo lại.
Giọng anh cũng trầm xuống, trở nên khàn khàn: “Tuệ Tuệ.”
Cô gái càng đi càng xa.
Anh ôn nhu nói: “Tôi yêu em.”
Năm 2006, trên đường phố, tuyết rơi dày đặc, lần đầu tiên anh yêu một người, nhưng tim lại muốn vỡ nát.
Trì Yếm rất muốn hút một điếu thuốc, nhưng sờ túi lại không có gì, anh mới chợt nhớ ra mình đã rất lâu không hút thuốc.
...
Thật lâu sau Khương Tuệ mới lặng lẽ từ ban công trên lầu nhìn xuống, Trì Yếm đã rời đi, để lại dấu vết bánh xe chỉnh tề trên nền tuyết, cô lập tức có chút mất mát.
Khương Tuyết tò mò hỏi cô: “Nhìn cái gì vậy em gái nhỏ? Ánh mắt trông mong thế kia.”
Khương Tuệ lắc đầu.
Ở nhà bác cả mấy ngày, bỗng một ngày nọ Khương Tuyết nói: “Muốn về thì em về đi, chị sẽ gạt ba giúp em.” Cô nháy mắt với Khương Tuệ.
Khương Tuệ nhịn không được bật cười.
Khương Tuyết khoa trương nói: “Người đàn ông nào lại xấu xa như vậy, làm tiên nữ nhỏ nhà chúng ta không vui, thật là không có mắt.”
Khương Tuệ: “Chị đừng nói linh tinh.”
“Hây da, con gái lớn rồi không giữ được.”
Khương Tuệ nói: “Nhà chúng ta có rất nhiều người có thể cùng nhau ăn tết, nhưng anh ấy chỉ có một mình.”
Lẻ loi, làm cô muốn giận cũng không giận được.
Bất luận thế nào, ở bên cạnh Trì Yếm cũng là khoảng thời gian mà cô an ổn nhất sau khi trưởng thành, sẽ không bị cơn ác mộng về căn bệnh của Khương Thuỷ Sinh doạ tỉnh lúc nửa đêm, mỗi ngày ra ngoài cũng không bị áp lực nếu vô tình gặp phải Trì Nhất Minh.
Trì Yếm giống như không biểu hiện ra thích cô đến cỡ nào, nhưng cẩn thận nghĩ lại, thật ra anh đã làm tất cả.
Có thể yên ổn dưới sự che chở của anh, chính là một chuyện cực kỳ tốt.
Khương Tuệ thu dọn chiếc túi nhỏ của mình: “Em thật sự đi nha chị?”
“Ai da, đi đi, đi mau.” Khương Tuyết xua tay, cô đã từng yêu một người sâu đậm, cũng biết tim của con gái sẽ trở nên mềm yếu thương tiếc.
Trước khi đi ra ngoài, Khương Tuệ đội mũ và quấn khăn quàng cổ, mang đôi giày đi tuyết vào.
Đêm nay là đêm giao thừa, bên ngoài căn nhà kiểu tây lại an an tĩnh tĩnh.
Trong nhà sáng lên ánh đèn ấm áp.
Cô cẩn thận phủi bông tuyết trên người, lộ ra khuôn mặt mềm mại.
Xung quanh đây không náo nhiệt bằng nhà bác cả, dù sao cũng coi như khu của người giàu có, ít có nhà nào mang theo bầu không khí đón tết nồng nhiệt.
Trái tim Khương Tuệ đập thình thịch, cô suy nghĩ lát nữa nhìn thấy Trì Yếm nên nói cái gì.
Mấy hôm trước bọn họ xem như là chiến tranh lạnh? Hay là cãi nhau?
Theo lý thuyết cô hẳn là đang chờ anh đón cô về nhà, nhưng đôi mắt như tro của anh khiến cô cảm thấy cực kỳ cô đơn.
Rốt cuộc, không ai trên thế giới này trời sinh đã là người yêu, dù sao cô cũng phải cho Trì Yếm một ít thời gian.
Khương Tuệ mềm lòng, cô không dùng chìa khóa để mở mà tiến lên gõ cửa.
Trì Yếm nghe thấy tiếng gõ cửa.
Anh cùng đám Thủy Dương, kỳ hạn là ngày mai.
Chờ trời sáng, anh phải đi.
Anh không nên uống rượu, nên tỉnh táo và có lý trí, thu lại tất cả cảm xúc yếu ớt rối loạn, dựng thẳng áo giáp của mình rồi đi chiến đấu. Nhưng lòng anh rất khó chịu, cuối cùng vẫn phải uống chút rượu, căn nhà trống rỗng, cô sẽ không trở về, anh biết.
Anh không thể nhìn thấy cô nữa.
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, anh bình tĩnh nghĩ, trời đã sáng rồi sao?
Trì Yếm đứng dậy, mở cửa, tối nay là cơn bão tuyết cuối cùng của tháng hai.
Chẳng mấy chốc, mùa xuân sẽ đến.
Đột nhiên không kịp phòng bị, một cô gái mềm như bông xông vào trong lòng anh, cô nhiệt tình như vậy, lỗ mãng xông vào lòng ngực.
Anh ôm cô để giảm lực đẩy, trong lòng tràn ngập hương thơm.
Cô gái ôm lấy cổ anh, đôi chân mảnh khảnh quấn lấy eo, cả người cô gần như treo trên người anh.
Cô biết mình đột kích thành công, ngước mắt nhìn anh, trong mắt mang theo ánh sáng của cả ngân hà.
“Trì Yếm! Nắm mới vui vẻ! Em về nhà rồi.”
Anh sống lại, như thể đã chết vào đêm nay.
Chiếc áo giáp mà anh mới mặc vào lập tức bị cô đâm nát, sao cô lại không hiểu chuyện như vậy?
Đã đi rồi, anh đối xử với cô như vậy, còn trở về làm gì? Dưới ánh mắt ôn nhu sáng ngời của Khương Tuệ, tay anh dần dần siết chặt.
Trì Yếm biết mình không say, anh tỉnh táo.
“Tuệ Tuệ.” Nhưng sao anh lại phải tỉnh, “Về nhà là tốt rồi.”
/90
|