Editor: Yang Hy.
Đây là một đêm tháng tư sáng sủa, trong KTV, có người đang chậm rãi thâm tình hát khúc tình ca.
Dương Tiêu liếc nhìn trong góc, nhỏ giọng hỏi: “Trì thiếu thật sự thích em gái kia sao?”
Tống Địch nghe vậy, cũng nhìn về phía Khương Tuệ ở trong góc.
Trên thực tế, từ khi bọn họ tiến vào, tất cả mọi người trong phòng đều nhịn không được nhìn về phía Trì Nhất Minh và cô gái kia.
Cô gái bị trói, đôi tay mảnh khảnh bị chiếc khăn đỏ trói chặt, hai tay bắt chéo ở sau lưng, trên miệng bị dán băng dính.
Lúc cô bị Trì Nhất Minh ôm sát trong lòng đẩy mạnh vào, đôi mắt đen lóng lánh nhìn về phía bọn họ, truyền đạt một tin tức — Cứu tôi.
Nhưng mà Trì Nhất Minh vừa đảo mắt qua, không có người nào dám nhiều chuyện.
Khương Tuệ liền hiểu rõ, không có người nào giúp cô.
Mặc dù không nói nhiều, nhưng mọi người nhịn không được trộm đoán thân phận của cô.
Lệ Lệ là bạn gái của Dương Tiêu, nghe thấy Dương Tiêu hỏi chuyện Tống Địch, cô ta khinh thường bĩu môi: “Trì thiếu sao có thể thích cô ta? Nếu thích thật sao lại trói đem tới đây, vừa vào Trì thiếu đã ném cô ta trên sô pha, còn mình thì ở bên cạnh chơi trò chơi, đến nhìn cũng không nhìn cô ta.”
Dương Tiêu nheo mắt nhìn Lệ Lệ một cái: “Em quan sát cẩn thận thật.”
Ý cười trên mặt Lệ Lệ cứng đờ, sau đó cười lấy lòng: “Không phải trong lòng mọi người cũng rất tò mò sao.”
Dương Tiêu nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, trong lòng thầm mắng tiểu tiện nhân.
Trì Nhất Minh mới đến thành phố R, Lệ Lệ liền vội vàng tới tiến cử bản thân, dựa theo ý nghĩ của cô ta, Trì Nhất Minh trẻ tuổi kiêu ngạo, hơn nữa chuyện tình yêu trước kia của cậu chủ bị lưu lạc sau đó tìm trở về này không ít, bạn gái thay đổi hết cô này sang cô khác, từ thời sơ trung đã không phải thứ tốt lành gì, cho nên Lệ Lệ mới có tự tin như vậy, mặc dù cậu ta muốn chơi đùa, cô ta cũng kiếm được lời.
Nhưng cuối cùng cô ta lại nhận được sự sỉ nhục không chút lưu tình.
Miệng của Trì Nhất Minh kia, lúc ngọt thì khiến người ta mê mẩn, nhưng khi độc lên lại làm người ta hận không thể xấu hổ giận dữ mà đi tự sát. Việc này có rất nhiều người biết, bao gồm cả Dương Tiêu, bởi vậy người khác đều ôn nhu với bạn gái, ít nhất là duy trì phong độ ở mặt ngoài, chỉ có Dương Tiêu khinh thường cô ta, một chút cũng không lưu tình.
Hôm nay Lệ Lệ thấy Khương Tuệ, theo bản năng ghen ghét thù hận đều lộ ra.
Cô gái bị mang đến đúng là xinh đẹp, nhưng loại con gái chưa trưởng thành này, có thể quyến rũ bằng một nửa cô ta sao?
Thấy Trì Nhất Minh thô bạo ấn người xuống sô pha, sau đó liền một mình chơi trò chơi, trong phòng hú hét gào khóc gì cũng mặc kệ. Trong lúc Trì Nhất Minh còn không ôm cô gái kia một cái, Lệ Lệ liền nhịn không được vui sướng khi người gặp họa.
Cô ta đã nói rồi, loại người như Trì Nhất Minh, sao có thể thật lòng, hơn phân nửa khả năng là thấy cô gái kia xinh đẹp mong manh, mới nổi lên tâm tư chơi đùa.
Cậu ta không có một chút thương hương tiếc ngọc nào cả.
Lại nhìn cô gái kia, trong mắt cô ta liền biến thành trào phúng.
Khương Tuệ ở góc phòng quả thật rất tức giận.
Khương Thủy Sinh bị tên khốn Trì Nhất Minh này nhốt ở trong nhà, sau khi cậu ta nói Trì Yếm đã chết ở đảo Hoành Hà liền trực tiếp ngả bài, muốn đưa Khương Tuệ đi, hơn nữa còn không chút kiêng dè Khương Thủy Sinh.
Thân thể Khương Thủy Sinh vừa mới tốt lên một chút, tức giận đến sắc mặt xanh mét.
Dù thế nào ông cũng không thể để người ta mang Tuệ Tuệ đi, nhưng phương pháp xử lý của Trì Nhất Minh tương đối thô bạo, trói người lại rồi mang đi.
Cậu ta còn quay đầu lại nhàn nhạt nói với Khương Thủy Sinh: “Đừng có làm bộ dáng muốn ăn tôi như vậy, nếu tôi mặc kệ, cha con hai người đã sớm bị Nhạc Tam giết chết rồi. Tôi mang cậu ấy đi, bảo đảm an toàn của cậu ấy, chú Khương cứ đợi ở đây, tôi nuôi chú ăn ngon uống tốt. Qua chuyện lần này chúng ta sẽ bàn lại.”
Sau ngày đó Trì Nhất Minh vẫn luôn ở lại thành phố R.
Khương Tuệ tất nhiên không thể ở bên cậu ta, cô đã nghĩ các loại biện pháp, Trì Nhất Minh cũng bị cô năm lần bảy lượt muốn rời đi mà nổi giận.
Năm ngày trước Khương Tuệ rốt cuộc cũng không nói với cậu ta một câu.
Mới đầu cậu ta còn cười nói: “Được rồi, đừng không để ý tới tôi, cười một cái đi được không.”
Cô ghé vào trước cửa sổ, nhìn đám mây mềm như bông trên bầu trời.
Ý cười ở khoé miệng Trì Nhất Minh nhạt đi.
Hôm nay cậu ta mang cô ra ngoài “Hít thở không khí”, thấy Khương Tuệ không phối hợp, không biết đã tìm cái khăn từ chỗ nào tới trói cô lại, ôm ngang đến KTV, Khương Tuệ rốt cuộc cũng nói: “Buông tôi ra.”
Trì Nhất Minh cười lạnh: “Không phải không để ý tới tôi sao? Ông đây mỗi ngày chịu áp lực bị ông già mắng, trở về còn phải xem sắc mặt em. Đồ không có lương tâm, không biết nói lời hay thì dứt khoát đừng nói nữa.”
Cậu ta dứt khoát cầm băng dính dán miệng cô.
Để lại một đôi mắt trong trẻo đầy phẫn nộ chán ghét nhìn cậu ta.
Trì Nhất Minh che đôi mắt kia lại.
Cậu buông lời hung ác: “Còn như vậy nữa, tôi sẽ hôn chết em.”
Trong phòng cực kỳ ầm ĩ, người hút thuốc cũng không ít, Khương Tuệ đặc biệt khó chịu. Hô hấp có chút dồn dập, cô còn muốn đi WC.
Hiện tại cô không thể nói chuyện, chỉ có thể ngóng trông Trì Nhất Minh đi nhanh, nhưng cậu ta từ bảy giờ tối chơi tới mười một giờ, vẫn không có ý định rời đi.
Cô khó chịu đến đỏ bừng mặt, nghe thấy trong trò chơi truyền đến tiếng “Game Over” rất nhỏ từ bên cạnh cậu ta.
Trì Nhất Minh lại kết thúc một ván.
Đám Dương Tiêu mở một cuộc đánh cược, cược xem Khương Tuệ rốt cuộc là gì của Trì Nhất Minh.
Nếu là bạn gái, nhìn không giống, nào có ai trói người ta lại, đến nhìn một cái cũng không thèm, vẻ mặt âm u chơi game.
Nếu nói là có thù oán, cũng không giống, có người lặng lẽ nói ở bên ngoài thấy Trì thiếu ôm cô đi vào, ai lại ôm kẻ thù chứ.
Nhưng mà hầu hết mọi người đều không tin.
Tranh chấp nhiều, liền có cuộc đánh cược này.
Nhóm bọn họ cũng rất tinh ý, sợ Trì Nhất Minh sẽ nổi giận, nên để cô gái tên Tiểu Vi đến nói chuyện với cậu.
Tiểu Vi môi đỏ tóc xoăn, bưng một mâm trái cây, ngồi xổm xuống bên cạnh Trì Nhất Minh.
“Trì thiếu, sao anh không uống nước, muốn ăn chút trái cây không?”
Trì Nhất Minh nghe thấy giọng nói nài nỉ ngượng ngùng này, từ giao diện di động ngẩng đầu lên. Cô gái trước mặt vốn dĩ chính là nhận tiền đến đây, chỉ biết nhiều người như vậy, gia thế của Trì Nhất Minh là tốt nhất.
Nhưng lúc cậu thiếu niên nâng đôi mắt, lộ ra khuôn mặt tinh xảo tuấn tú, tim cô ta liền nhảy lên mấy nhịp, trong mắt mang theo sự lấy lòng và thuận theo.
Trong mắt Trì Nhất Minh hiện lên một tia châm chọc, nhưng khi thấy vẻ ngoan ngoãn nghe lời trên mặt cô ta, còn có loại nguyện ý tới gần mà cậu ta vẫn luôn không tìm thấy trong mắt Khương Tuệ, cậu ta không có lập tức đẩy ra.
Trì Nhất Minh theo bản năng đưa mắt nhìn Khương Tuệ.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt non nớt mềm mại đỏ bừng, như là phẫn nộ, lại như là thứ gì khác.
Cô nhìn cậu ta và Tiểu Vi, còn mang theo một tia nóng nảy.
Nóng nảy?
Trì Nhất Minh giật mình, ngay sau đó liền ném di động, lại lần nữa nhìn về phía Tiểu Vi, cong môi cười: “Sao lại không ăn, đến đây đút tôi.”
Tiểu Vi không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, cô ta thiếu chút nữa đã quên mất tiền đặt cược dò hỏi tin tức, khom lưng dùng tăm đâm một quả nho đút cho cậu.
Trì Nhất Minh nhịn không được nhìn Khương Tuệ.
Dưới ánh đèn đôi mắt của cô gái trong vắt, còn ẩn ẩn loại cảm giác rưng rưng nước mắt.
Cậu ta nghĩ thầm, khó chịu đi, em làm tôi còn khó chịu hơn nhiều.
Cậu ta ăn quả nho của Tiểu Vi.
Tiểu Vi che miệng cười, tầm mắt đặt ở trên người Khương Tuệ: “Em gái nhỏ này là ai vậy? Thoạt nhìn còn chưa lớn, Trì thiếu sao anh lại đối xử với người ta như vậy.”
Trì Nhất Minh cười như không cười nhìn Khương Tuệ: “Cô ta sao.”
Khương Tuệ ngước mắt nhìn cậu ta.
Trì Nhất Minh nói: “Một đứa ngốc.”
Tiểu Vi cười: “Nói như vậy không phải là bạn gái của anh rồi.”
Trì Nhất Minh cười lạnh: “Cô ta xứng sao.”
Cậu tựa như quên mất chuyện mình tỏ tình nhiều lần đều bị người ta trực tiếp cự tuyệt.
Lúc Tiểu Vi nhìn Khương Tuệ liền đổi thành cười nhạo, cô ta khẽ nói: “Ai da Trì thiếu, ánh mắt cô bé nhìn anh hình như không tốt lắm, anh nói như vậy có phải đã làm cô bé tổn thương không.”
Trì Nhất Minh cười: “Không thích ánh mắt của cô ta? Tôi cũng không thích.”
Trong lòng Tiểu Vi càng thêm xác định cô gái bị trói này không có chút địa vị nào trong lòng Trì Nhất Minh.
Tiểu Vi không muốn rời đi, cô ta nhận định Trì Nhất Minh và Khương Tuệ có thù oán, vì thế ra sức mở miệng nói móc Khương Tuệ, Trì Nhất Minh cũng rất phối hợp, cô ta nói cái gì cậu đều đáp lại.
Không ít người xung quanh mặt ngoài đang ca hát nhưng thực tế là đang xem náo nhiệt.
Cho đến khi đôi giày trắng hung hăng đá vào đầu gối Trì Nhất Minh.
Tiếng hát lập tức ngừng lại, chỉ còn tiếng nhạc đang phát ra, tất cả mọi người sửng sốt. Tiểu Vi cách ở gần nhất lại càng hoảng sợ hơn.
Trì Nhất Minh trầm mặt xuống, nhìn dấu chân nhỏ trên quần đen, quay đầu nhìn về phía Khương Tuệ.
Sắc mặt Trì Nhất Minh cực kỳ khó coi, trên thực tế, đêm nay tâm tình cậu không hề vui vẻ, mọi người đều ngừng hô hấp, Tiểu Vi nghĩ thầm, cô gái này khẳng định là xong đời rồi.
Cô gái không còn sức lực ngã xuống sô pha, nước mắt chảy ra từ khoé mắt.
Hô hấp trở nên rất chậm, đôi đồng tử giãn ra. Tình huống của cô không đúng.
Trì Nhất Minh sửng sốt, ngay sau đó cậu ta lập tức đỡ lấy bả vai cô, khẩn trương nói: “Khương Tuệ, em làm sao vậy, em đừng làm anh sợ.”
Thấy miệng cô gái vẫn còn bị dán kín, cậu ta đỏ mắt mắng một câu: “Đáng chết.”
Sau đó xé mở cho cô.
Cô thở hổn hển, Trì Nhất Minh lại để cô dựa vào lòng mình, cởi chiếc khăn trên cổ tay cô ra: “Làm sao vậy, em đừng làm tôi sợ, tôi cởi nó ra cho em. Được rồi, đừng sợ không sao đâu, tôi đưa em đến bệnh viện.”
Dâng vẻ này của Trì Nhất Minh làm tất cả mọi người đều ngơ ngẩn.
Cô gái trong lòng đột nhiên đẩy cậu ta ra.
Khương Tuệ nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên cái bàn, Trì Nhất Minh định đuổi theo.
Khương Tuệ cầm lấy cái ly trong suốt trên bàn, lập tức ném về phía Trì Nhất Minh.
Bịch một tiếng, cái ly đập vào ngực Trì Nhất Minh, yên tĩnh như chết.
Trì Nhất Minh mím môi nhìn cô.
Khương Tuệ rốt cuộc cũng rơi nước mắt, cô nức nở nói: “Tôi rất nhớ anh ấy.”
Nếu anh ở đây, sao có thể để cô chịu ủy khuất như vậy.
Nói xong câu đó, cô liền chạy ra ngoài.
Tất cả mọi người không rõ lời cô nói có ý gì, chỉ có đôi mắt Trì Nhất Minh đỏ lên, cậu ta hung ác nói: “Anh ta đã chết, chết đến thi thể cũng không còn!”
Bộ dáng vừa đố kị vừa tức giận, tất cả mọi người đều thấy rõ.
...
Khương Tuệ chạy đến phòng vệ sinh, cô nhịn thật lâu, rốt cuộc cũng có thể đi WC.
Cô che mặt lại, không có khóc nữa.
Người đau lòng vì cô lại không có ở đây, mềm yếu không có tác dụng.
Trì Nhất Minh bước đến bên ngoài phòng vệ sinh nữ, cậu thấp giọng nói: “Xin lỗi, tôi không chú ý tới tình trạng của em không tốt.”
Chỉ là tâm tình của cậu quá tồi tệ.
Áp lực đến từ chính Trì gia, Khương Tuệ không bao giờ biết được, cậu đến đây, bảo vệ cô dưới sự tìm kiếm của Tam gia rốt cuộc phải chịu áp lực lớn cỡ nào.
Nhưng trong mắt cô không có cậu.
Cậu cảm thấy tức giận, tất cả nỗ lực đều như đá chìm đáy biển, cậu ta liền nhịn không được mà nghĩ, vì sao, dựa vào cái gì mà chỉ có một mình cậu ta thương tâm?
Trì Yếm đã làm cái gì cho cô, anh ta đã chết còn mang đến nhiều rắc rối cho cô đến vậy, Trì Yếm dựa vào cái gì.
Khương Tuệ không để ý đến cậu.
Gió đêm thông qua cửa sổ mở thổi vào phòng vệ sinh, cô dẫm lên bồn cầu, kéo cửa chớp ra, đạp lên bậu cửa sổ.
Nơi này là tầng hai, có chút cao.
Nhưng hiện tại tâm trí cô đang lùm xùm, trong lòng chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Ngoài cửa sổ là trăng khuyết, cũng không phải cô không chịu được sự đối đãi hiện giờ, chỉ là cô suy nghĩ, kẻ nói dối đã trở lại hải đảo kia, anh nói anh sẽ tận lực, nhưng anh lại không muốn cô.
Cô khó chịu anh không biết, bị thương anh không để bụng, anh cứ như vậy bước ra khỏi cuộc đời cô, không hề nhìn cô một cái, thậm chí còn không muốn trở về.
Cô nhảy xuống.
Gió vừa nhẹ vừa dịu, ngay sau đó, có người xông tới ôm lấy cô.
Trái tim trong lồng ngực anh gần như vang đến nỗi cô cảm thấy chấn động, người nọ chịu một lực rất lớn, rên lên một tiếng.
Cô ngửi thấy mùi máu tươi.
Ngước mắt liền thấy người đàn ông quần áo tả tơi.
Cô ngơ ngẩn, đời này cô chưa từng thấy Trì Yếm chật vật như vậy.
Anh tức giận lại lạnh lùng mà nhìn cô chằm chằm: “Thật sự rất tốt, em sống quá là tốt. Tôi để em đi em lại không đi, hiện tại bị cậu ta bắt nạt, lại làm ra chuyện lớn gan như vậy.”
Anh buông cô ra, xoay người rời đi.
Trì Yếm không muốn đến gặp cô, anh chỉ là lang thang ở bên ngoài, thậm chí cũng không muốn thấy ánh mắt cô.
Bên trong KTV ấm áp tươi sáng, mà trên người anh lại rất hôi, râu ria xồm xàm.
Anh nắm chặt nắm tay, gắt gao cắn răng, miệng vết thương bị xé rách.
Phía sau thật lâu không có tiếng động, Trì Yếm rốt cuộc cũng nhịn không được quay đầu lại.
Dưới ánh trăng, cô ngơ ngẩn nhìn bóng dáng anh, không tiếng động nghẹn ngào khóc, một mảnh giấy rơi bên chân cô.
Trì Yếm cau mày, nhặt mảnh giấy kia lên.
Vé máy bay đến đảo Hoành Hà cứ như vậy đâm vào mắt anh.
Trái tim anh đau đến muốn chết đi.
Thật ngốc, thế mà… còn muốn đi tìm anh.
Trái tim anh bị người bóp chặt, tựa như muốn nặn ra máu.
Trì Yếm nâng mặt cô lên: “Đừng khóc, công chúa nhỏ, là tôi không tốt, là tôi sai.”
Đây là một đêm tháng tư sáng sủa, trong KTV, có người đang chậm rãi thâm tình hát khúc tình ca.
Dương Tiêu liếc nhìn trong góc, nhỏ giọng hỏi: “Trì thiếu thật sự thích em gái kia sao?”
Tống Địch nghe vậy, cũng nhìn về phía Khương Tuệ ở trong góc.
Trên thực tế, từ khi bọn họ tiến vào, tất cả mọi người trong phòng đều nhịn không được nhìn về phía Trì Nhất Minh và cô gái kia.
Cô gái bị trói, đôi tay mảnh khảnh bị chiếc khăn đỏ trói chặt, hai tay bắt chéo ở sau lưng, trên miệng bị dán băng dính.
Lúc cô bị Trì Nhất Minh ôm sát trong lòng đẩy mạnh vào, đôi mắt đen lóng lánh nhìn về phía bọn họ, truyền đạt một tin tức — Cứu tôi.
Nhưng mà Trì Nhất Minh vừa đảo mắt qua, không có người nào dám nhiều chuyện.
Khương Tuệ liền hiểu rõ, không có người nào giúp cô.
Mặc dù không nói nhiều, nhưng mọi người nhịn không được trộm đoán thân phận của cô.
Lệ Lệ là bạn gái của Dương Tiêu, nghe thấy Dương Tiêu hỏi chuyện Tống Địch, cô ta khinh thường bĩu môi: “Trì thiếu sao có thể thích cô ta? Nếu thích thật sao lại trói đem tới đây, vừa vào Trì thiếu đã ném cô ta trên sô pha, còn mình thì ở bên cạnh chơi trò chơi, đến nhìn cũng không nhìn cô ta.”
Dương Tiêu nheo mắt nhìn Lệ Lệ một cái: “Em quan sát cẩn thận thật.”
Ý cười trên mặt Lệ Lệ cứng đờ, sau đó cười lấy lòng: “Không phải trong lòng mọi người cũng rất tò mò sao.”
Dương Tiêu nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, trong lòng thầm mắng tiểu tiện nhân.
Trì Nhất Minh mới đến thành phố R, Lệ Lệ liền vội vàng tới tiến cử bản thân, dựa theo ý nghĩ của cô ta, Trì Nhất Minh trẻ tuổi kiêu ngạo, hơn nữa chuyện tình yêu trước kia của cậu chủ bị lưu lạc sau đó tìm trở về này không ít, bạn gái thay đổi hết cô này sang cô khác, từ thời sơ trung đã không phải thứ tốt lành gì, cho nên Lệ Lệ mới có tự tin như vậy, mặc dù cậu ta muốn chơi đùa, cô ta cũng kiếm được lời.
Nhưng cuối cùng cô ta lại nhận được sự sỉ nhục không chút lưu tình.
Miệng của Trì Nhất Minh kia, lúc ngọt thì khiến người ta mê mẩn, nhưng khi độc lên lại làm người ta hận không thể xấu hổ giận dữ mà đi tự sát. Việc này có rất nhiều người biết, bao gồm cả Dương Tiêu, bởi vậy người khác đều ôn nhu với bạn gái, ít nhất là duy trì phong độ ở mặt ngoài, chỉ có Dương Tiêu khinh thường cô ta, một chút cũng không lưu tình.
Hôm nay Lệ Lệ thấy Khương Tuệ, theo bản năng ghen ghét thù hận đều lộ ra.
Cô gái bị mang đến đúng là xinh đẹp, nhưng loại con gái chưa trưởng thành này, có thể quyến rũ bằng một nửa cô ta sao?
Thấy Trì Nhất Minh thô bạo ấn người xuống sô pha, sau đó liền một mình chơi trò chơi, trong phòng hú hét gào khóc gì cũng mặc kệ. Trong lúc Trì Nhất Minh còn không ôm cô gái kia một cái, Lệ Lệ liền nhịn không được vui sướng khi người gặp họa.
Cô ta đã nói rồi, loại người như Trì Nhất Minh, sao có thể thật lòng, hơn phân nửa khả năng là thấy cô gái kia xinh đẹp mong manh, mới nổi lên tâm tư chơi đùa.
Cậu ta không có một chút thương hương tiếc ngọc nào cả.
Lại nhìn cô gái kia, trong mắt cô ta liền biến thành trào phúng.
Khương Tuệ ở góc phòng quả thật rất tức giận.
Khương Thủy Sinh bị tên khốn Trì Nhất Minh này nhốt ở trong nhà, sau khi cậu ta nói Trì Yếm đã chết ở đảo Hoành Hà liền trực tiếp ngả bài, muốn đưa Khương Tuệ đi, hơn nữa còn không chút kiêng dè Khương Thủy Sinh.
Thân thể Khương Thủy Sinh vừa mới tốt lên một chút, tức giận đến sắc mặt xanh mét.
Dù thế nào ông cũng không thể để người ta mang Tuệ Tuệ đi, nhưng phương pháp xử lý của Trì Nhất Minh tương đối thô bạo, trói người lại rồi mang đi.
Cậu ta còn quay đầu lại nhàn nhạt nói với Khương Thủy Sinh: “Đừng có làm bộ dáng muốn ăn tôi như vậy, nếu tôi mặc kệ, cha con hai người đã sớm bị Nhạc Tam giết chết rồi. Tôi mang cậu ấy đi, bảo đảm an toàn của cậu ấy, chú Khương cứ đợi ở đây, tôi nuôi chú ăn ngon uống tốt. Qua chuyện lần này chúng ta sẽ bàn lại.”
Sau ngày đó Trì Nhất Minh vẫn luôn ở lại thành phố R.
Khương Tuệ tất nhiên không thể ở bên cậu ta, cô đã nghĩ các loại biện pháp, Trì Nhất Minh cũng bị cô năm lần bảy lượt muốn rời đi mà nổi giận.
Năm ngày trước Khương Tuệ rốt cuộc cũng không nói với cậu ta một câu.
Mới đầu cậu ta còn cười nói: “Được rồi, đừng không để ý tới tôi, cười một cái đi được không.”
Cô ghé vào trước cửa sổ, nhìn đám mây mềm như bông trên bầu trời.
Ý cười ở khoé miệng Trì Nhất Minh nhạt đi.
Hôm nay cậu ta mang cô ra ngoài “Hít thở không khí”, thấy Khương Tuệ không phối hợp, không biết đã tìm cái khăn từ chỗ nào tới trói cô lại, ôm ngang đến KTV, Khương Tuệ rốt cuộc cũng nói: “Buông tôi ra.”
Trì Nhất Minh cười lạnh: “Không phải không để ý tới tôi sao? Ông đây mỗi ngày chịu áp lực bị ông già mắng, trở về còn phải xem sắc mặt em. Đồ không có lương tâm, không biết nói lời hay thì dứt khoát đừng nói nữa.”
Cậu ta dứt khoát cầm băng dính dán miệng cô.
Để lại một đôi mắt trong trẻo đầy phẫn nộ chán ghét nhìn cậu ta.
Trì Nhất Minh che đôi mắt kia lại.
Cậu buông lời hung ác: “Còn như vậy nữa, tôi sẽ hôn chết em.”
Trong phòng cực kỳ ầm ĩ, người hút thuốc cũng không ít, Khương Tuệ đặc biệt khó chịu. Hô hấp có chút dồn dập, cô còn muốn đi WC.
Hiện tại cô không thể nói chuyện, chỉ có thể ngóng trông Trì Nhất Minh đi nhanh, nhưng cậu ta từ bảy giờ tối chơi tới mười một giờ, vẫn không có ý định rời đi.
Cô khó chịu đến đỏ bừng mặt, nghe thấy trong trò chơi truyền đến tiếng “Game Over” rất nhỏ từ bên cạnh cậu ta.
Trì Nhất Minh lại kết thúc một ván.
Đám Dương Tiêu mở một cuộc đánh cược, cược xem Khương Tuệ rốt cuộc là gì của Trì Nhất Minh.
Nếu là bạn gái, nhìn không giống, nào có ai trói người ta lại, đến nhìn một cái cũng không thèm, vẻ mặt âm u chơi game.
Nếu nói là có thù oán, cũng không giống, có người lặng lẽ nói ở bên ngoài thấy Trì thiếu ôm cô đi vào, ai lại ôm kẻ thù chứ.
Nhưng mà hầu hết mọi người đều không tin.
Tranh chấp nhiều, liền có cuộc đánh cược này.
Nhóm bọn họ cũng rất tinh ý, sợ Trì Nhất Minh sẽ nổi giận, nên để cô gái tên Tiểu Vi đến nói chuyện với cậu.
Tiểu Vi môi đỏ tóc xoăn, bưng một mâm trái cây, ngồi xổm xuống bên cạnh Trì Nhất Minh.
“Trì thiếu, sao anh không uống nước, muốn ăn chút trái cây không?”
Trì Nhất Minh nghe thấy giọng nói nài nỉ ngượng ngùng này, từ giao diện di động ngẩng đầu lên. Cô gái trước mặt vốn dĩ chính là nhận tiền đến đây, chỉ biết nhiều người như vậy, gia thế của Trì Nhất Minh là tốt nhất.
Nhưng lúc cậu thiếu niên nâng đôi mắt, lộ ra khuôn mặt tinh xảo tuấn tú, tim cô ta liền nhảy lên mấy nhịp, trong mắt mang theo sự lấy lòng và thuận theo.
Trong mắt Trì Nhất Minh hiện lên một tia châm chọc, nhưng khi thấy vẻ ngoan ngoãn nghe lời trên mặt cô ta, còn có loại nguyện ý tới gần mà cậu ta vẫn luôn không tìm thấy trong mắt Khương Tuệ, cậu ta không có lập tức đẩy ra.
Trì Nhất Minh theo bản năng đưa mắt nhìn Khương Tuệ.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt non nớt mềm mại đỏ bừng, như là phẫn nộ, lại như là thứ gì khác.
Cô nhìn cậu ta và Tiểu Vi, còn mang theo một tia nóng nảy.
Nóng nảy?
Trì Nhất Minh giật mình, ngay sau đó liền ném di động, lại lần nữa nhìn về phía Tiểu Vi, cong môi cười: “Sao lại không ăn, đến đây đút tôi.”
Tiểu Vi không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, cô ta thiếu chút nữa đã quên mất tiền đặt cược dò hỏi tin tức, khom lưng dùng tăm đâm một quả nho đút cho cậu.
Trì Nhất Minh nhịn không được nhìn Khương Tuệ.
Dưới ánh đèn đôi mắt của cô gái trong vắt, còn ẩn ẩn loại cảm giác rưng rưng nước mắt.
Cậu ta nghĩ thầm, khó chịu đi, em làm tôi còn khó chịu hơn nhiều.
Cậu ta ăn quả nho của Tiểu Vi.
Tiểu Vi che miệng cười, tầm mắt đặt ở trên người Khương Tuệ: “Em gái nhỏ này là ai vậy? Thoạt nhìn còn chưa lớn, Trì thiếu sao anh lại đối xử với người ta như vậy.”
Trì Nhất Minh cười như không cười nhìn Khương Tuệ: “Cô ta sao.”
Khương Tuệ ngước mắt nhìn cậu ta.
Trì Nhất Minh nói: “Một đứa ngốc.”
Tiểu Vi cười: “Nói như vậy không phải là bạn gái của anh rồi.”
Trì Nhất Minh cười lạnh: “Cô ta xứng sao.”
Cậu tựa như quên mất chuyện mình tỏ tình nhiều lần đều bị người ta trực tiếp cự tuyệt.
Lúc Tiểu Vi nhìn Khương Tuệ liền đổi thành cười nhạo, cô ta khẽ nói: “Ai da Trì thiếu, ánh mắt cô bé nhìn anh hình như không tốt lắm, anh nói như vậy có phải đã làm cô bé tổn thương không.”
Trì Nhất Minh cười: “Không thích ánh mắt của cô ta? Tôi cũng không thích.”
Trong lòng Tiểu Vi càng thêm xác định cô gái bị trói này không có chút địa vị nào trong lòng Trì Nhất Minh.
Tiểu Vi không muốn rời đi, cô ta nhận định Trì Nhất Minh và Khương Tuệ có thù oán, vì thế ra sức mở miệng nói móc Khương Tuệ, Trì Nhất Minh cũng rất phối hợp, cô ta nói cái gì cậu đều đáp lại.
Không ít người xung quanh mặt ngoài đang ca hát nhưng thực tế là đang xem náo nhiệt.
Cho đến khi đôi giày trắng hung hăng đá vào đầu gối Trì Nhất Minh.
Tiếng hát lập tức ngừng lại, chỉ còn tiếng nhạc đang phát ra, tất cả mọi người sửng sốt. Tiểu Vi cách ở gần nhất lại càng hoảng sợ hơn.
Trì Nhất Minh trầm mặt xuống, nhìn dấu chân nhỏ trên quần đen, quay đầu nhìn về phía Khương Tuệ.
Sắc mặt Trì Nhất Minh cực kỳ khó coi, trên thực tế, đêm nay tâm tình cậu không hề vui vẻ, mọi người đều ngừng hô hấp, Tiểu Vi nghĩ thầm, cô gái này khẳng định là xong đời rồi.
Cô gái không còn sức lực ngã xuống sô pha, nước mắt chảy ra từ khoé mắt.
Hô hấp trở nên rất chậm, đôi đồng tử giãn ra. Tình huống của cô không đúng.
Trì Nhất Minh sửng sốt, ngay sau đó cậu ta lập tức đỡ lấy bả vai cô, khẩn trương nói: “Khương Tuệ, em làm sao vậy, em đừng làm anh sợ.”
Thấy miệng cô gái vẫn còn bị dán kín, cậu ta đỏ mắt mắng một câu: “Đáng chết.”
Sau đó xé mở cho cô.
Cô thở hổn hển, Trì Nhất Minh lại để cô dựa vào lòng mình, cởi chiếc khăn trên cổ tay cô ra: “Làm sao vậy, em đừng làm tôi sợ, tôi cởi nó ra cho em. Được rồi, đừng sợ không sao đâu, tôi đưa em đến bệnh viện.”
Dâng vẻ này của Trì Nhất Minh làm tất cả mọi người đều ngơ ngẩn.
Cô gái trong lòng đột nhiên đẩy cậu ta ra.
Khương Tuệ nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên cái bàn, Trì Nhất Minh định đuổi theo.
Khương Tuệ cầm lấy cái ly trong suốt trên bàn, lập tức ném về phía Trì Nhất Minh.
Bịch một tiếng, cái ly đập vào ngực Trì Nhất Minh, yên tĩnh như chết.
Trì Nhất Minh mím môi nhìn cô.
Khương Tuệ rốt cuộc cũng rơi nước mắt, cô nức nở nói: “Tôi rất nhớ anh ấy.”
Nếu anh ở đây, sao có thể để cô chịu ủy khuất như vậy.
Nói xong câu đó, cô liền chạy ra ngoài.
Tất cả mọi người không rõ lời cô nói có ý gì, chỉ có đôi mắt Trì Nhất Minh đỏ lên, cậu ta hung ác nói: “Anh ta đã chết, chết đến thi thể cũng không còn!”
Bộ dáng vừa đố kị vừa tức giận, tất cả mọi người đều thấy rõ.
...
Khương Tuệ chạy đến phòng vệ sinh, cô nhịn thật lâu, rốt cuộc cũng có thể đi WC.
Cô che mặt lại, không có khóc nữa.
Người đau lòng vì cô lại không có ở đây, mềm yếu không có tác dụng.
Trì Nhất Minh bước đến bên ngoài phòng vệ sinh nữ, cậu thấp giọng nói: “Xin lỗi, tôi không chú ý tới tình trạng của em không tốt.”
Chỉ là tâm tình của cậu quá tồi tệ.
Áp lực đến từ chính Trì gia, Khương Tuệ không bao giờ biết được, cậu đến đây, bảo vệ cô dưới sự tìm kiếm của Tam gia rốt cuộc phải chịu áp lực lớn cỡ nào.
Nhưng trong mắt cô không có cậu.
Cậu cảm thấy tức giận, tất cả nỗ lực đều như đá chìm đáy biển, cậu ta liền nhịn không được mà nghĩ, vì sao, dựa vào cái gì mà chỉ có một mình cậu ta thương tâm?
Trì Yếm đã làm cái gì cho cô, anh ta đã chết còn mang đến nhiều rắc rối cho cô đến vậy, Trì Yếm dựa vào cái gì.
Khương Tuệ không để ý đến cậu.
Gió đêm thông qua cửa sổ mở thổi vào phòng vệ sinh, cô dẫm lên bồn cầu, kéo cửa chớp ra, đạp lên bậu cửa sổ.
Nơi này là tầng hai, có chút cao.
Nhưng hiện tại tâm trí cô đang lùm xùm, trong lòng chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Ngoài cửa sổ là trăng khuyết, cũng không phải cô không chịu được sự đối đãi hiện giờ, chỉ là cô suy nghĩ, kẻ nói dối đã trở lại hải đảo kia, anh nói anh sẽ tận lực, nhưng anh lại không muốn cô.
Cô khó chịu anh không biết, bị thương anh không để bụng, anh cứ như vậy bước ra khỏi cuộc đời cô, không hề nhìn cô một cái, thậm chí còn không muốn trở về.
Cô nhảy xuống.
Gió vừa nhẹ vừa dịu, ngay sau đó, có người xông tới ôm lấy cô.
Trái tim trong lồng ngực anh gần như vang đến nỗi cô cảm thấy chấn động, người nọ chịu một lực rất lớn, rên lên một tiếng.
Cô ngửi thấy mùi máu tươi.
Ngước mắt liền thấy người đàn ông quần áo tả tơi.
Cô ngơ ngẩn, đời này cô chưa từng thấy Trì Yếm chật vật như vậy.
Anh tức giận lại lạnh lùng mà nhìn cô chằm chằm: “Thật sự rất tốt, em sống quá là tốt. Tôi để em đi em lại không đi, hiện tại bị cậu ta bắt nạt, lại làm ra chuyện lớn gan như vậy.”
Anh buông cô ra, xoay người rời đi.
Trì Yếm không muốn đến gặp cô, anh chỉ là lang thang ở bên ngoài, thậm chí cũng không muốn thấy ánh mắt cô.
Bên trong KTV ấm áp tươi sáng, mà trên người anh lại rất hôi, râu ria xồm xàm.
Anh nắm chặt nắm tay, gắt gao cắn răng, miệng vết thương bị xé rách.
Phía sau thật lâu không có tiếng động, Trì Yếm rốt cuộc cũng nhịn không được quay đầu lại.
Dưới ánh trăng, cô ngơ ngẩn nhìn bóng dáng anh, không tiếng động nghẹn ngào khóc, một mảnh giấy rơi bên chân cô.
Trì Yếm cau mày, nhặt mảnh giấy kia lên.
Vé máy bay đến đảo Hoành Hà cứ như vậy đâm vào mắt anh.
Trái tim anh đau đến muốn chết đi.
Thật ngốc, thế mà… còn muốn đi tìm anh.
Trái tim anh bị người bóp chặt, tựa như muốn nặn ra máu.
Trì Yếm nâng mặt cô lên: “Đừng khóc, công chúa nhỏ, là tôi không tốt, là tôi sai.”
/90
|