Tối đó nó về nhà trễ, đã vậy còn thẫn thờ như ma làm cho Kevin rất rất lo lắng
_em có chắc là mình hok sao chứ? - Kevin hỏi mà hok yên
_em hok sao đâu anh đừng lo - nó cười nhẹ
_thôi em lên lầu nghỉ đi, mai anh đưa em đi làm - Kevin dặn dò
_thôi hok cần đâu anh ạh, mai em phải đi thăm ...àh... một người quen nên em sẽ xin nghỉ - nó nói
_hay để anh chở - Kevin lại ra ý kiến
_thôi em đã nói là hok cần mà - Nó bỗng nhiên cáu gắt
_ùhm, vậy thôi anh ra đây - hắn cũng bước ra vì biết nó đang mệt
Nó thì bi h` trong đầu trống rỗng, đau khổ
"tôi chẳng lẽ đã làm sai điều gì sao?" nó khóc nấc
Sáng hôm sau, nó vẫn quyết định sẽ ến thăm Bảo, khi đi vào phòng bệnh, nó nghe tiếng cười giòn tan của hắn
_haha, em thua rồi, cá cái gì bây giờ - giọng của Bảo
_em hok chịu đâu anh chơi ăn gian - giọng 1 cô gái quen quen
Nó tò mò bước vào và
_a, chị Janie - cô pé ấy quay lại
_ơh...cô Lục Hân - Nó rất đổi ngạc nhiên
_sao lại gọi thế cứ gọi em là Hân được rồi - giọng như mật (í ẹ)
_sao cô lại đến đây? - Bảo lạnh lùng
_em đến đây để đưa cái này cho anh - Nó chìa ra một hộp Obento tự tay nó làm ra trước mặt Bảo
_cô thật phiền phức quá đấy - Bảo vô tình quơ tay lỡ làm đổ lun hộp Obento của nó xuống đất
_sao anh lại làm như vậy? chị ấy đã có lòng vậy rồi mà - Hân nói như trách
_.........- mắt nó bắt đầu ngấn nước - thôi Hân àh, nếu có người hok muốn ăn thì có ép họ cũng sẽ hok ăn - nó nói rồi bỏ ra ngoài mặc dù biết Bảo bị mất trí nhưng anh cũng hok nên làm như vậy với nó chứ
_anh àh - Hân làm như hiền lắm
_...ùh... thì anh chỉ lỡ tay thôi, anh cũng hok muốn mà - hắn giải thích
_nhưng chị ấy giận rồi - Hân giả bộ phụng phịu
_mặc kệ cô ta đi, cô ta cứ tự xưng là người yêu của anh nữa - Hắn nói trong bực tức - trong khi em mới là người làm anh vui
_ùhm - cời tươi như hoa (cời gì mà cời )
"anh thật là hok thể nhớ ra sao?"- nó như sụp đổ nhưng hok, có cài gì đó thúc đẩy nó - "nhưng hok được, mình hok thể bỏ cuộc như thế này được" ( liệu đó có phải tình yêu?)
Tối đó nó về làm thêm 1 hộp Obento và 1 mô hình ngôi nhà khá đẹp mang dòng chữ "Em sẽ mãi mãi yêu anh", mặc dù hok khéo tay cho lắm nhưng mô hình ấy cũng rất đẹp.
Hum sau nữa, nó đến BV rất sớm, Bảo còn đang "khò khò" trên giường. Nó đặt hộp Obento và mô hình bên chiếc bàn bên cạnh
_hãy ăn thật ngon và nhớ em anh nhé - nó nhẹ nhàng thầm thì vào tai hắn rồi đi khỏi.
Lát sau Bảo thức dậy, nhìn thấy hộp cơm và mô hình mà ngạc nhiên nhưng cứ tửơng là Hân làm cho hắn.
_chà, con pé ấy thế mà khá khéo nhỉ, cơm ngon mà mô hình cũng đẹp nữa - Hắn khen tấm tắc
Buổi chiều hôm ấy, Hân đi vào
_chào, anh khoẻ rồi ấy nhỉ? - Hân trêu hắn
_ùhm, àh cám ơn em về hộp cơm và cái mô hình đẹp lắm (chứ sa, người ta mất cả đêm, nhưng lầm đối tượng rồi ông ơi ) - hắn khen Hân quá trời
_hộp cơm? mô hình nhà? -Hân trố mắt nhìn hắn
_hok phải của em hả? - hắn nghi
_hok là của em anh thấy cơm thế nào? - (nói xạo quá đi) Hân tự nhận
_ngon lắm - Hắn cười - nhớ làm nữa nhé
_em có chắc là mình hok sao chứ? - Kevin hỏi mà hok yên
_em hok sao đâu anh đừng lo - nó cười nhẹ
_thôi em lên lầu nghỉ đi, mai anh đưa em đi làm - Kevin dặn dò
_thôi hok cần đâu anh ạh, mai em phải đi thăm ...àh... một người quen nên em sẽ xin nghỉ - nó nói
_hay để anh chở - Kevin lại ra ý kiến
_thôi em đã nói là hok cần mà - Nó bỗng nhiên cáu gắt
_ùhm, vậy thôi anh ra đây - hắn cũng bước ra vì biết nó đang mệt
Nó thì bi h` trong đầu trống rỗng, đau khổ
"tôi chẳng lẽ đã làm sai điều gì sao?" nó khóc nấc
Sáng hôm sau, nó vẫn quyết định sẽ ến thăm Bảo, khi đi vào phòng bệnh, nó nghe tiếng cười giòn tan của hắn
_haha, em thua rồi, cá cái gì bây giờ - giọng của Bảo
_em hok chịu đâu anh chơi ăn gian - giọng 1 cô gái quen quen
Nó tò mò bước vào và
_a, chị Janie - cô pé ấy quay lại
_ơh...cô Lục Hân - Nó rất đổi ngạc nhiên
_sao lại gọi thế cứ gọi em là Hân được rồi - giọng như mật (í ẹ)
_sao cô lại đến đây? - Bảo lạnh lùng
_em đến đây để đưa cái này cho anh - Nó chìa ra một hộp Obento tự tay nó làm ra trước mặt Bảo
_cô thật phiền phức quá đấy - Bảo vô tình quơ tay lỡ làm đổ lun hộp Obento của nó xuống đất
_sao anh lại làm như vậy? chị ấy đã có lòng vậy rồi mà - Hân nói như trách
_.........- mắt nó bắt đầu ngấn nước - thôi Hân àh, nếu có người hok muốn ăn thì có ép họ cũng sẽ hok ăn - nó nói rồi bỏ ra ngoài mặc dù biết Bảo bị mất trí nhưng anh cũng hok nên làm như vậy với nó chứ
_anh àh - Hân làm như hiền lắm
_...ùh... thì anh chỉ lỡ tay thôi, anh cũng hok muốn mà - hắn giải thích
_nhưng chị ấy giận rồi - Hân giả bộ phụng phịu
_mặc kệ cô ta đi, cô ta cứ tự xưng là người yêu của anh nữa - Hắn nói trong bực tức - trong khi em mới là người làm anh vui
_ùhm - cời tươi như hoa (cời gì mà cời )
"anh thật là hok thể nhớ ra sao?"- nó như sụp đổ nhưng hok, có cài gì đó thúc đẩy nó - "nhưng hok được, mình hok thể bỏ cuộc như thế này được" ( liệu đó có phải tình yêu?)
Tối đó nó về làm thêm 1 hộp Obento và 1 mô hình ngôi nhà khá đẹp mang dòng chữ "Em sẽ mãi mãi yêu anh", mặc dù hok khéo tay cho lắm nhưng mô hình ấy cũng rất đẹp.
Hum sau nữa, nó đến BV rất sớm, Bảo còn đang "khò khò" trên giường. Nó đặt hộp Obento và mô hình bên chiếc bàn bên cạnh
_hãy ăn thật ngon và nhớ em anh nhé - nó nhẹ nhàng thầm thì vào tai hắn rồi đi khỏi.
Lát sau Bảo thức dậy, nhìn thấy hộp cơm và mô hình mà ngạc nhiên nhưng cứ tửơng là Hân làm cho hắn.
_chà, con pé ấy thế mà khá khéo nhỉ, cơm ngon mà mô hình cũng đẹp nữa - Hắn khen tấm tắc
Buổi chiều hôm ấy, Hân đi vào
_chào, anh khoẻ rồi ấy nhỉ? - Hân trêu hắn
_ùhm, àh cám ơn em về hộp cơm và cái mô hình đẹp lắm (chứ sa, người ta mất cả đêm, nhưng lầm đối tượng rồi ông ơi ) - hắn khen Hân quá trời
_hộp cơm? mô hình nhà? -Hân trố mắt nhìn hắn
_hok phải của em hả? - hắn nghi
_hok là của em anh thấy cơm thế nào? - (nói xạo quá đi) Hân tự nhận
_ngon lắm - Hắn cười - nhớ làm nữa nhé
/29
|