Nhớ Mãi Hạnh Phúc Màu Nắng

Chương 5: Trái đất tròn…

/7


Hôm nay không biết ai gan to chọc vào cô lớp trưởng mà bây giờ khiến tâm trạng của Băng cực kì không tốt chút nào. Bọn nó mà biết ai chọc giận Băng để khiến cái không khí trở nên như thế này thì bọn nó sẽ lôi kẻ đó ra đánh cho một trận.

Băng hôm nay lạ lắm từ đầu buổi tới giờ vẫn cứ im lặng như thế làm cả bọn chẳng ai dám hó hé gì vì bọn nó biết giờ mà đụng vào Băng chỉ có chết. Cô thường ngày rất quan tâm mọi người nhưng một khi đã tuyệt tình thì có lên thiên đình cũng chẳng làm được gì.

Không khí lớp bây giờ rất căng thẳng chẳng ai dám làm gì quá trớn, dù có vui vẻ như thế nào thì cũng không đủ gan để thể hiện nó ra ngoài.

Băng đứng nơi của sổ nhìn ra phía xa xăm. Nếu là thường ngày ai mà làm gì cô thì nhất định người đó sẽ bị cô rượt đến khi kiệt sức mới thôi nhưng hôm nay cô chỉ im lặng mà đưa ánh mắt lạnh lẽo của mình nhìn vào người đó. Ánh mắt ấy khi nhìn vào bọn nó thực làm cho bọn nó lạnh sống lưng.

Cả bọn thấy vậy chỉ nhẹ nhàng kéo đến bên bàn của Lệ Nhã

- Nhã, Nhã, Băng hôm nay làm sao vậy? Có chuyện gì mà cậu ấy lại như thế?

Nhỏ chẳng nói gì chỉ nhún vai tỏ ý không biết. Thật chứ nhỏ cũng đang thắc mắc không biết nhỏ bạn mình bị gì mà lại như thế. Trước đây dù có chuyện gì thì cô ấy cũng không làm mọi người lo lắng như thế. Vậy mà…

Mọi người thất vọng nhìn sang chỗ bàn của Giao. Nhưng chẳng ai dám tiến đến bàn nhỏ. Từ khi Quỳnh Giao đi học trở lại bọn nó đã nhận được lệnh từ Băng là không được làm phiền nhỏ. Vậy nên mấy ngày nay nhỏ mới được yên ổn, không bị quấy nhiễu. Nhưng lỡ Giao biết được chuyện gì thì sao? Dù có vậy đi chăng nữa thì cũng chẳng ai có đủ can đảm để bước qua đó hay nói đúng hơn là những mệnh lệnh của Băng đã rút hết can đảm của bọn nó mất rồi!

Vậy là cái không khí nặng nề ấy cứ bao phủ lấy lớp học. Thời gian cứ chầm chậm trôi làm bọn nó bức bối vô cùng.

Tùng… Tùng…Tùng…

Cuối cùng thì tiếng trống vang lên, chưa bao giờ bọn nó thấy yêu cái tiếng trống đó như lúc này, nó chẳng khác gì hồi chuông cứu nguy cho cả lớp.

- Băng, tụi mình về thôi!

Khi cả lớp đã về hết mà thấy Băng chưa dọn sách vở gì cả nên Giao và Nhã tiến lại.

- Hai cậu về trước đi, mình còn có việc.

Hiểu ánh mắt hai người dành cho mình nên cô nhìn họ nở nụ cười ý muốn nói yên tâm.

- Vậy thôi tụi mình về trước nhé!

Bước chân ra khỏi cánh cổng trường, Băng thấy mình thật cô đọc giữa dòng người tấp nập. Đi vào con đường vắng cái cảm giác ấy lại càng mạnh mẽ hơn.

Chiều hoàng hôn rọi lên mái tóc cô một nỗi buồn không tên.

Là cảnh buồn hay tâm trạng con người không vui?

Hoàng hôn vẫn đẹp như thế! Nếu ánh nắng ban mai là cái gì đó trong sáng, tinh khôi, mang một nét vui tươi như chính lời nhắn về một ngày mới đẹp đẽ thì ánh nắng hoàng hôn lại ánh lên sự lặng lẽ, một nét trưởng thành, cứng cỏi.

Những ánh sắc mang tên hoàng hôn bao phủ lấy cô gái nhỏ đang chầm chậm bước đi trên con đường vắng lặng. Bằng một cách vô tình hay cố ý nó tạo ra hình bóng cô gái đó trên mặt đường với vẻ cô đơn tột cùng.

Phải cô đang bước đi một mình và trên con đường thênh thang như chính con đường vô hình mà cô đã lựa chọn và đang bước đi trong lòng. Con đường đó cũng như con đường này chỉ có mình cô, không có hai người bạn kia. Cô chọn vậy, cô không muốn họ phải vì cô mà mang tâm trạng buồn bã, chỉ một mình cô là đủ rồi.

Phía trước cô là hai con đường , sắp đến rồi cô sắp phải lựa chọn rồi. Cô không biết mình nên đi vào con đường nào? Hai lối rẽ sẽ mang cô đến hai nơi.

Một con đường sẽ đưa cô về ngôi nhà thân thuộc và con đường đi về đó cũng sẽ chẳng khó khăn gì với cô. Nhưng… rồi thực cô sẽ không cảm thấy hối hận vì đã chọn con đường đó?

Nhưng nếu đi về phía con đường kia cô đủ can đảm? Thực sự con đường đó khó khăn để cô bước vào. Cô chưa bao giờ chấp nhận được sự thật đó, là bấy lâu nay cô vẫn dối lòng tìm cho bản thân một lý do để không chấp nhận. Cô… yếu đuối!

Bế tắc!

Làn gió nhẹ thôi bay chiếc lá khô và rồi vô tình lại vương trên tóc cô. Đưa tay lấy chiếc lá xuống cô mỉm cười chua xót.

Hai bên đường những chiếc lá vẫn tiếp tục rơi, sự sống của chúng đến đây là kết thúc nhưng ít ra khi ra đi chúng vẫn có những chiếc lá khác, những người bạn hay người thân của chúng đi cùng. Còn cô tuy sự sống vẫn còn đó nhưng lại chỉ có một mình. So với cô giường như chúng may mắn hơn.

Giờ đây bên tai cô mọi âm thanh ù đi, không còn tiếng lá xào xạc nữa. Phải, cứ như thế đi, để cô không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, dù là những chiếc lá hay là những âm thanh trong lòng. Nếu có thể thì đừng để cô nghe được những âm thanh đó nữa, cô không đủ can đảm để nghe chúng. Những âm thanh đó… cô sợ.

Thực sự ngần ấy thời gian với cô là chưa đủ vì vậy… cho cô thêm thời gian được không?

Khiết Băng cố lắc đầu xua tan đi những hình ảnh sắp lặp lại trong tâm trí. Tại sao? Lý trí cô mạnh mẽ lắm mà sao giờ đây nó lại trở nên yếu đuối như thế, sao lần này lại nhượng bộ cho tình cảm.

Phía đằng sau người lái xe vẫn đang quay lại hỏi gì đó.

- Phía trước!

Người con trai ngồi trong xe nhìn thấy nguy hiểm phía trước vội kêu lên.

Kéttttttttt

May quá chiếc xe đã đừng lại đúng lúc. Mải chìm trong suy nghĩ khi tỉnh lại thì Băng thấy mình đã nằm gọn trong vòng tay của ai đó.

Ấm áp!

Bàn tay đó gầy quá, những nếp nhăn trên tay làm cô thấy xót thương và một cảm giác đau tràn lên. Ngẩng mặt lên, đó là một bà cụ với mái tóc đã điểm bạc, gương mặt cụ toát lên vẻ hiền hậu, chỉ có điều trên cả sự hiền hậu ấy là một sự lo lắng. Ánh mắt đen ấy cũng nhìn cô bé trong tay mình với muôn vàn tia lo lắng.

Bàn tay ấy ôm Băng thật ấm áp, cái ánh nhìn yêu thương ấy làm lòng Băng ngập chìm trong nước mắt. Nhớ quá, mong quá, hóa ra đây là cái tình cảm mà những người khác được nhận, cái tình cảm mà chưa bao giờ cô có được.

Thì ra là vậy, nó khác! Không phải cô chưa bao giờ nhận được những cái ôm ấp từ bà mà nói đúng hơn là người bà đó đã cho cô nhiều hơn những gì mà một người bà ngoại cần dành cho một đứa cháu. Nhưng vì sự thiếu thốn tình yêu của bà nội mà bà đã dành cho cô rất nhiều tình yêu thương. Bà không muốn cô cảm thấy mình thiệt thòi hơn những người khác. Trước đây cô vẫn thường mừng tượng ra cái ôm của bà nội nhưng kết luận cuối cùng thì vòng tay của bà nội cũng giống như của bà ngoại. Vậy… thiếu đi sự chăm sóc của bà nội cũng không phải là một thiệt thòi quá lớn?

Nhưng lúc này đây cô biết mình đã sai mất rồi. Cô cảm ơn bà ngoại nhiều lắm nhưng cô cũng phải xin lỗi bà vì cô không thể nghĩ như ngày xưa được nữa và những gì bà cho cô cũng trở nên công cốc. Cô thấy có lỗi.

Vòng tay của hai người thật khác biệt, vẫn là một sự ấm áp nhưng chúng lại quá khác nhau. Cô hạnh phúc vì được bà ngoại yêu thương nhưng thực lòng cô cũng cần lắm vòng tay của bà nội, một vòng tay như lúc này đây, một vòng tay không còn mang tên bà ngoại. Nếu hai vòng tay này đã khác như vậy thì cô tin nếu đây là vòng tay của người bà mà cô nhớ mong thì sẽ ấm áp hơn rất nhiều. Tình yêu thương trong cô sẽ được lấp đầy.

Biết là sẽ mãi chẳng nhận được thứ tình cảm ấy nhưng khi được người bà này ôm ấp cô lại muốn lắm một lần được bà nội ôm để cô không còn cảm thấy thiếu thốn, để cái cảm giác hụt hẫng khi biết hai vòng tay này không giống nhau mãi trôi vào quên lãng. Nếu một lần được vậy liệu cô sẽ chấp nhận để vòng tay bà ngoại thay thế vòng tay bà nội được chứ? Có lẽ…

- Có làm sao không cháu?

Giọng nói này… nếu bà cô còn sống thì sẽ nói với cô bằng nhiều yêu thương hơn thế này chứ? Chắc hẳn rồi! Nhưng… cũng chỉ là nếu… có khi nào trong tương lai cô sẽ gạt bỏ được chữ “ nếu” này không?

Thực sự giờ đây cô chẳng biết nói gì chỉ có thể nở nụ cười thân thương như nụ cười mà cô sẽ cười với bà mình… nếu có thể. Cô lắc đầu để bà yên tâm!

Nhìn xuống chân cụ giờ đây cô mới nhận ra cụ đã bị thương. Cô đau lòng lắm và hối hận nữa.

- Bà ơi chân bà chảy máu rồi!

Lấy chiếc băng dán cá nhân từ trong cặp ra cô cẩm thận dán lên trên vết thương của bà. Bà mìm cười đưa tay lên vuốt mái tóc cô. Khựng lại! Dường như mọi hành động yêu thương của bà đều làm cô xúc động.

Trên xe, người lái xe cũng hoảng hồn khi nhận ra tình thế trước mắt. Còn người con trai trong xe khi thấy có bà cụ lao ra ôm chầm lấy cô gái kia thì cũng bật cửa xe đi ra.

Người đó mặc một chiếc áo phông trắng và một chiếc quần bò mài đôi chỗ. Mái tóc có màu đỏ hung, còn dáng cao, có lẽ hơn Băng cả cái đầu, body thì có thể nói là chuẩn.

- Bà có làm sao không?

Cậu ta từ từ ngồi xuống bên cạnh bà cụ. Băng nghe thấy cái giọng đó thì tức giận ngước mắt lên xem cái tên nào mà lại có cái giọng nói vô tâm đến thế. Cô gạt bàn tay rắn chắc đang chạm vào chân bà cụ ra

- Tránh ra! Không phải các người là người gây ra lỗi sao? Hừ còn giả nhân giả nghĩa lại hỏi han, nếu có mà hỏi han thì chân thành một chút còn không làm được thì đừng có mà đưa cái lòng tốt giả tạo ấy ra mà diễn với chúng tôi.

- Đúng là hư hỏng, lại còn nhuộm tóc màu này màu nọ, chói mắt lắm, cẩm thẩn ra đường lại bị người ta đánh vì cái màu tóc khó ưa ấy đấy. Mà tôi nghĩ anh nên cạo tróc đầu đi tu đi chắc là tốt hơn đấy. À quên cái dạng như anh chưa chắc lên chùa người ta đã nhận!

- Nhìn thế chắc cũng là dạng con nhà giàu ỷ thế làm càn rồi. các người giàu thì đã sao, có quyền làm bị thương người khác sao. Giàu mà đạo đức giả thì cũng chỉ là phế thải mà thôi!

Thực sự giờ đây Khiết Băng đang rất tức giận, thà những người đó không quan tâm thì cô còn cảm thấy dễ chịu hơn là quan tâm theo cái kiểu giả tạo đó. Đó chỉ là một phần, thực ra vì cô lo cho bà cụ quá nên mới nổi cáu như thế chứ bình thường cô sẽ không biểu hiện cảm xúc trước mặt những người lại như thế này đâu. Cũng chỉ vì người bà này cho cô quá nhiều cảm xúc làm cô có chút làm tưởng đây chính là bà cô và nếu đã vậy thì cô phải bảo vệ. Động vào người Băng yêu quý thì cô sẽ không cho yên thân.

- Cô…

Người đó nhạc nhiên nhìn chằm chằm người con gái vẫn đang cặm cụi băng bó cho bà cụ, thực cậu không hiểu vì sao mình lại bị người ta nói như thế này? Cứ người giàu thì là giả tạo sao? Phi lý! Cậu thực sự tức giận sao lại có người như thế chứ? Nhưng cậu cũng không nói gì vì ngoài những lời nói đó thì có thứ khiến cậu quan tâm hơn.

- Thôi thôi bà xin hai đứa, cô gái, bà không sao cháu đừng nổi cáu với cậu ấy như vậy!

- Bà à bà như vậy mà nói là không sao, bà xem chân bà sưng tấy lên rồi kìa. Nhà bà ở đâu cháu cõng bà về!

- Cô gái, cháu nhỏ bé thế này mà đòi cõng bà, bà tự về được rồi. Yên tâm đi!

- Bà bị vậy cũng là lỗi của cháu nếu bà không để cháu cõng về thì cháu sẽ áy náy lắm ! Cháu xin bà đấy!

Cô giương ánh mắt vừa van nài vừa cương quyết nhìn bà cụ. Trước cô gái ngang bướng này bà chỉ biết lắc đầu chào thua! Lúc Khiết Băng định ngồi dậy để bà cụ leo lên lưng thì có một bàn tay níu cô lại.

- Cô là con gái cõng bà cụ không được đâu, để tôi cõng cho!

Băng giật phăng tay mình ra khỏi tay anh ta.

- Không cần, tôi có mà bị bệnh cũng không để cho anh cõng bà cụ!

- Cô ngang vừa thôi! Cô không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho bà cụ chứ, cô nhìn yếu ớt như thế nhỡ cõng bà rồi lại làm bà ngã thì sao?

Nhận thấy nguyên nhân mình bị nói như vậy là vì cái chất giọng lạnh nên cậu cũng cố điều chỉnh lại chất giọng nhẹ nhàng hơn!

Nghĩ cho cùng thì những lời anh nói cũng không sai tí nào, vậy là cô chấp nhận để anh ta cõng bà cụ. Còn cô thì mang chiếc giỏ đựng trái cây của bà cụ. Lúc đầu trên đường đi chẳng ai nói với ai câu nào. Nói thật Băng muốn trò chuyện nhiều với bà lắm nhưng vì có người khác nên cô không muốn nói. Nhưng rồi bà cụ hỏi thế là hai bà cháu làm cho không khí trở nên vui vẻ hơn. Còn cậu thì cũng chẳng có ý kiến gì! Nếu là người khác thì cậu đã không cho nói rồi nhưng chắc là có bà nên cậu cũng chẳng nỡ khắt khe.

Đến nơi bà cụ mỉm cười:

- Cảm ơn hai cháu, hay hai cháu vào nhà bà chơi đã rồi hãy về?

- Thôi bà ạ, cháu phải về trời cũng đã bắt đầu tối rồi! Một lần nữa cháu xin lỗi bà!

- Cái cô bé này sao xin lỗi hoài vậy, bà giận bây giờ!

Nói xong bà quay sang phía chàng trai lạnh lùng bên cạnh.

- Cháu tên là gì?

- Huy ạ!

Trời ạ trên đời này sao lại có cái tên vô tâm như tên này chứ? Cái giọng nói của anh ta lúc nào cũng chỉ khiến cho cô khó chịu. Chẳng lẽ anh ta không thể nói nhẹ nhàng hơn được sao? Đúng là giả tạo quá mức. Cái lời nói ừ thì cũng có chút lễ phép đó nhưng sao cái giọng kia lại thế chứ?

- Thế còn cháu?

- Dạ, cháu là Băng! Thôi bà vào nhà nghỉ đi ạ! Xin phép bà cháu về!

- Này chàng trai, bà nhờ cháu đưa Băng về nhé!? Chàng trai tốt bụng!

Băng chỉ biết há hốc mồm khi nghe lời nói đó của bà. Tốt bụng? Chắc cũng là vì trách nhiệm nên anh ta mới làm thế thôi chứ anh ta mà tốt cái nỗi gì!

Đi khuất con đường dẫn vào nhà bà cụ, Băng dừng lại!

- Được rồi anh có thể về!

- Không được! Lúc nãy tôi đã hứa với bà cụ là sẽ đưa cô về tới nhà. Tôi phải giữ lời hứa. Hơn nữa cô là con gái đi về giữa đêm khuya sẽ nguy hiểm lắm!

- Hứa? Công tử bột như anh mà cũng biết đến giữ lời hứa? Cảm ơn công tử bột quan tâm, tôi không giám nhận đâu! Không biết chừng vì gặp anh mà chúng tôi giảm mấy chục năm tuổi thọ ấy chứ!

Cái giọng mỉa này sao nghe tức quá vậy? Thực ra những lời nói đó thì ai cũng nói được nhưng cái giọng của cô ta chỉ làm người ta nộ khí xung thiên.

Vậy là cả hai người đều chẳng quan tâm nữa.

Hai người, hai con đường trái ngược nhau! Liệu có khi nào hai con đường ấy sẽ là một để họ cùng sánh bước hay có ai trong hai người sẽ chấp nhận vứt bỏ con đường hiện tại để cùng đi với người còn lại?

Băng dừng lại bên vệ đường ngồi lên chiếc ghế băng. Bóng đèn trên cao rọi xuống đổ bóng một cô gái đang cúi xuống xoa bóp. Vẫn là cái hình ảnh cô độc ấy!

Băng nhíu mày vì cái nhức nhối ở chân. Từ lúc ở nhà bà cụ cô đã cảm thấy đau nhưng vì không muốn bà lo với lại cũng chẳng muốn để cái tên kia biết nên cô cố chịu đựng. Chắc tại hôm nay đi bộ nhiều quá, lại thêm lúc nãy bị ngã nên vết thương lại tái phát.

Vết thương này cũng đã có được tám năm rồi, mỗi lần tái phát là lại làm cô khổ sở khó chịu, hơn nữa vết thương thường xuất hiện đột ngột nên cô lại phải chịu đựng khi đứng trước mọi người. Nó có từ sau cái lần cô gạt con rắn độc ra cho Lệ Nhã. Giờ thì nó để lại di chứng. Nhưng Băng không hối hận vì nhờ vậy mà cô có được những người bạn tốt như Nhã và Giao.

Một bóng đen xuất hiện trước mặt, điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt cô ngước lên. Cô ngạc nhiên! Đó là Huy!!!

- Sao vậy? Cô đúng là ngang bướng! Đừng có làm cái gương mặt bình thản ấy, đau thì cứ thể hiện là đau! Có ai đánh thuế cô vì chuyện cô biểu cảm đau à?

Cái tên này muốn chết à? Những lúc như thế này thì đừng có mà chọc cô chứ! Muốn cô tuông cho một trận thì mới hả dạ à?

- Tôi biểu cảm như thế nào thì là chuyện của tôi. Anh là mẹ tôi à mà bảo tôi thế này thế nọ? Xin lỗi nha mẹ tôi còn chưa bảo được tôi phải biểu cảm như thế nào thì anh có quyền gì mà đòi sai khiến tôi. Đúng thật anh nhiều chuyện hơn tôi tưởng!

Huy chẳng khó khăn gì mà nhận ra cái ý mỉa mai, bảo cậu là đàn bà trong câu nói của cô gái kia nên đầu cậu gần như bốc khói. Trời ơi là trời có ai như cô ta không? Lần này lần khác cứ làm cho cậu muốn nổ tung. May mà cô ta là con gái chứ là con trai thì cậu chẳng thương tiếc gì mà cho hắn vào nhà xác ở.

- Cô… Thôi leo lên, tôi cõng cô về, rách việc?

- Rách việc? Ai mượn anh, là anh tự nguyện chứ tôi lại thèm anh cõng về sao. Đừng có ngồi đó mà nằm mơ!

Hừ hôm nay gặp phải cô ta là một ngày tồi tệ, không biết lúc sáng cậu bước ra khỏi nhà bằng chân gì mà xui xẻo thế không biết.

- Thực cô không cạnh khóe tôi là không chịu được à? Tôi có lòng tốt mà sao hết lần này đến là khác cô cứ nói tôi như vậy hả? Thôi không cõng thì đưa chân đây tôi xoa bóp cho mà về chứ cứ thế này đến mai cô cũng không lết về được nhà đâu!

- Không cần chỉ cần anh đi cho khuất mắt tôi thì tôi sẽ xem như ngày hôm nay của mình còn có chút may mắn.

Cô ta… cô ta muốn chọc cho cậu chết mới thỏa lòng đấy à? Không hiểu cô ta là gì mà lại như thế nữa. Nếu không phải vì cậu đã hứa với bà cụ thì dù cô ta có bị chặn đánh cậu cũng chẳng quan tâm. Nghĩ xem ai lại cứ cố nài nỉ giúp người khác trong khi người đó lại không muốn. Con gái nông thôn đều thế này à? Nghĩ lại nếu sau này có chàng trai xấu số nào phải lòng cô ta thì không biết sẽ làm thế nào để mà được cô ta đồng ý. Mà bố mẹ cô ta có phép thần thông gì chắc mà biết con gái họ sau này sẽ như thế này nên đặt cho cô ta cái tên Băng. Trước giờ có không ít người khựng lại trước vẻ đẹp của cậu, càng lạnh lùng thì họ lại càng quấn lấy cậu vậy mà cô ta…

Huy quyết định chẳng nói gì nữa đi sang chiếc ghế đá đối diện phía bên kia đường, mở điện thoại ra nhắn tin.

Còn Khiết Băng cô cũng cúi xuống xoa cho cái chân của mình.

Hừ anh ta sao lại còn ở đây, không về khuất mắt cô. Nhìn thấy anh ta cô càng thêm khó chịu.

Sau một lúc thấy chân đã đỡ chẳng nói chẳng rằng Băng đứng dậy một mạch đi về, còn Huy thấy cô gái kia bỏ đi thì cũng chả thèm quan tâm theo lối mình mà bước.

Dạo bước trên con đường làng tĩnh lặng tự nhiên Huy nhớ lại cảnh lúc nãy, cái lúc cô gái tên Băng đó ngước lên tức giận nhìn cậu. Cậu đã sững lại. Ánh mắt đó… sao mà quen quá! Chín năm rồi cậu mới thấy có người có đôi mắt giống người đó tới vậy.

Cái ánh mắt đó hút hồn Huy như ánh mắt của người con gái năm nào. Nhưng… không! Ánh mắt của cô gái đó có chút gì đó khác với ánh mắt của cô bé ấy. Nếu ánh mắt của cô bé ấy mang một vẻ ngây thơ, hồn nhiên thì ánh mắt của Băng lại ẩn chứa một nét buồn man mác. Hai ánh mắt ấy có giống và cũng có khác. Chắc chỉ là trùng hợp!

********************************

Hôm nay là ngày dượng Hải về nên dì Ngải Thy cho phép Giao được về trễ. Mà đúng rồi chiều nay hình như là có phiên chợ tình, nhỏ sẽ dạo qua đó một lát vậy.

Chán quá nhỏ Lệ Nhã bảo hôm nay nhà có việc nên tan trường cũng về luôn, thôi thì nhỏ đi một mình vậy.

Đến quầy bán đồ lưu niệm nhỏ thấy một chiếc vòng rất đẹp

- Cô ơi, lấy cho …

- Lấy cho tôi cái vòng kia!

Gì chứ ai mà vô duyên vậy không thấy người ta định mua à mà còn hỏi như thế?

- Ồ hóa ra là bạn gái cũ của Tuấn, thật không may tôi cũng thích chiếc vòng ấy. Tôi thấy nó không hợp với cô đâu!

Hóa ra lại là Khánh Ly, cô ta cũng đi chợ tình sao? Gặp cô ta chẳng may mắn gì rồi. Chẳng muốn gây chuyện nhỏ để lại ánh mắt khinh bỉ rồi bỏ đi. Khi quay bước đi cô ả giữ tay nhỏ lại.

- Thái độ cô như vậy là gì hả?- Rõ ràng là ả đang tức

- Tôi nói có gì không đúng sao? Mà cô đến đây làm gì vậy? Hay thiếu hay con trai nên đến đây kiếm đỡ anh chàng nào đó cho khây khỏa nỗi nhớ? Hạng con gái như cô chẳng trách anh Tuấn không thương tiếc mà vứt đi!

Nói thực giờ nhỏ cỉ muốn tát một cái thật mạnh vào bản mặt của cô ta. Từ trước tới giờ chưa một ai dám xúc phạm nhân cách của nhỏ như vậy. Cô giữ bình tỉnh, nhỏ cười khuẩy một cái:

- Hạng con gái như tôi? Vậy cô nghĩ mình là hạng gì? Cô nói tôi đến đây tìm hơi trai, vậy lấy gì mà cô chắc như vậy? Hay… cô lại từ bụng ta suy ra bụng người? Mà không thấy Tuấn đâu không chừng cô lại trốn anh ta ra đây gặp người tình cũng nên!

- Tôi nghĩ nếu yêu Tuấn thật lòng thì chắc gì cô đã chọn con đường du học thay vì ở bên Tuấn? Nếu cô thực sự giỏi thì chẳng cần du học cũng sẽ tự tìm hiểu thôi! Còn cô đẹp? Cái mã bên ngoài thì là thế chứ chắc gì đâu trong ruột chứa được gì? Hay cũng là trác phấn đầy lên trên mặt rồi giăng ra cho người ta xem? Về cạo bớt đi không nó ăn bám trên mặt luôn đấy!

Chơi với Băng lâu ngày dần một cô gái hồn nhiên như Giao cũng có cái miệng độc thật, quả Băng thật siêu khi thay đổi cái con người này.

Chát!

Giao ngạc nhiên nhìn người con trai trước mặt. Cậu ấy… đã đánh nhỏ vì cô ta? Nhỏ làm gì sai chứ là cô ta gây chuyện trước cơ mà sao lại đánh nhỏ. Dù là không yêu nữa hay quá yêu cô ta thì cậu ấy cũng phải biết phân biệt trắng đen, trái phải chứ.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi quen nhau cậu ấy tát cô mà lại còn vì một người con gái khác có công bằng không?

Tuấn sai, cái sai của anh ấy là không theo dõi đầu đuôi câu chuyện mà hành động như vậy. Thực ra khi Tuấn đến là lúc anh thấy Quỳnh Giao buông những lời khiếm nhã như thế,còn phần đầu câu chuyện anh hoàn toàn không biết.

Giao chẳng biết nói gì, cơ hồ nhỏ chỉ muốn khóc cho những oan ức mình phải chịu nhưng… nhỏ không khóc, ít nhất là trước mặt hai người.

Tuấn dìu Khánh Ly đi trong lúc cô ta vẫn đang nức nở trong vòng tay anh. Anh ta cởi chiếc áo ngoài nhẹ khoác lên người cô ta.

Nước mắt rơi xuống. Đã bảo là nhỏ không mạnh mẽ được như Băng mà.

‘ Gió về đêm lạnh lắm anh à! Cô ấy lạnh đã có anh sưởi ấm, còn em lạnh anh có biết không?

Có khi nào anh sẽ quay lại về phía em một lần để biết em đang đau?

Thôi anh à xin anh đừng quay lại rồi nhìn thấy em trong bộ dạng này. Hãy để em được mạnh mẽ ít nhất là trước mặt anh!

Hãy để em cho anh thấy không có anh em vậy sống tốt, anh nhé!’

Hôm nay không biết ai gan to chọc vào cô lớp trưởng mà bây giờ khiến tâm trạng của Băng cực kì không tốt chút nào. Bọn nó mà biết ai chọc giận Băng để khiến cái không khí trở nên như thế này thì bọn nó sẽ lôi kẻ đó ra đánh cho một trận.

Băng hôm nay lạ lắm từ đầu buổi tới giờ vẫn cứ im lặng như thế làm cả bọn chẳng ai dám hó hé gì vì bọn nó biết giờ mà đụng vào Băng chỉ có chết. Cô thường ngày rất quan tâm mọi người nhưng một khi đã tuyệt tình thì có lên thiên đình cũng chẳng làm được gì.

Không khí lớp bây giờ rất căng thẳng chẳng ai dám làm gì quá trớn, dù có vui vẻ như thế nào thì cũng không đủ gan để thể hiện nó ra ngoài.

Băng đứng nơi của sổ nhìn ra phía xa xăm. Nếu là thường ngày ai mà làm gì cô thì nhất định người đó sẽ bị cô rượt đến khi kiệt sức mới thôi nhưng hôm nay cô chỉ im lặng mà đưa ánh mắt lạnh lẽo của mình nhìn vào người đó. Ánh mắt ấy khi nhìn vào bọn nó thực làm cho bọn nó lạnh sống lưng.

Cả bọn thấy vậy chỉ nhẹ nhàng kéo đến bên bàn của Lệ Nhã

- Nhã, Nhã, Băng hôm nay làm sao vậy? Có chuyện gì mà cậu ấy lại như thế?

Nhỏ chẳng nói gì chỉ nhún vai tỏ ý không biết. Thật chứ nhỏ cũng đang thắc mắc không biết nhỏ bạn mình bị gì mà lại như thế. Trước đây dù có chuyện gì thì cô ấy cũng không làm mọi người lo lắng như thế. Vậy mà…

Mọi người thất vọng nhìn sang chỗ bàn của Giao. Nhưng chẳng ai dám tiến đến bàn nhỏ. Từ khi Quỳnh Giao đi học trở lại bọn nó đã nhận được lệnh từ Băng là không được làm phiền nhỏ. Vậy nên mấy ngày nay nhỏ mới được yên ổn, không bị quấy nhiễu. Nhưng lỡ Giao biết được chuyện gì thì sao? Dù có vậy đi chăng nữa thì cũng chẳng ai có đủ can đảm để bước qua đó hay nói đúng hơn là những mệnh lệnh của Băng đã rút hết can đảm của bọn nó mất rồi!

Vậy là cái không khí nặng nề ấy cứ bao phủ lấy lớp học. Thời gian cứ chầm chậm trôi làm bọn nó bức bối vô cùng.

Tùng… Tùng…Tùng…

Cuối cùng thì tiếng trống vang lên, chưa bao giờ bọn nó thấy yêu cái tiếng trống đó như lúc này, nó chẳng khác gì hồi chuông cứu nguy cho cả lớp.

- Băng, tụi mình về thôi!

Khi cả lớp đã về hết mà thấy Băng chưa dọn sách vở gì cả nên Giao và Nhã tiến lại.

- Hai cậu về trước đi, mình còn có việc.

Hiểu ánh mắt hai người dành cho mình nên cô nhìn họ nở nụ cười ý muốn nói yên tâm.

- Vậy thôi tụi mình về trước nhé!

Bước chân ra khỏi cánh cổng trường, Băng thấy mình thật cô đọc giữa dòng người tấp nập. Đi vào con đường vắng cái cảm giác ấy lại càng mạnh mẽ hơn.

Chiều hoàng hôn rọi lên mái tóc cô một nỗi buồn không tên.

Là cảnh buồn hay tâm trạng con người không vui?

Hoàng hôn vẫn đẹp như thế! Nếu ánh nắng ban mai là cái gì đó trong sáng, tinh khôi, mang một nét vui tươi như chính lời nhắn về một ngày mới đẹp đẽ thì ánh nắng hoàng hôn lại ánh lên sự lặng lẽ, một nét trưởng thành, cứng cỏi.

Những ánh sắc mang tên hoàng hôn bao phủ lấy cô gái nhỏ đang chầm chậm bước đi trên con đường vắng lặng. Bằng một cách vô tình hay cố ý nó tạo ra hình bóng cô gái đó trên mặt đường với vẻ cô đơn tột cùng.

Phải cô đang bước đi một mình và trên con đường thênh thang như chính con đường vô hình mà cô đã lựa chọn và đang bước đi trong lòng. Con đường đó cũng như con đường này chỉ có mình cô, không có hai người bạn kia. Cô chọn vậy, cô không muốn họ phải vì cô mà mang tâm trạng buồn bã, chỉ một mình cô là đủ rồi.

Phía trước cô là hai con đường , sắp đến rồi cô sắp phải lựa chọn rồi. Cô không biết mình nên đi vào con đường nào? Hai lối rẽ sẽ mang cô đến hai nơi.

Một con đường sẽ đưa cô về ngôi nhà thân thuộc và con đường đi về đó cũng sẽ chẳng khó khăn gì với cô. Nhưng… rồi thực cô sẽ không cảm thấy hối hận vì đã chọn con đường đó?

Nhưng nếu đi về phía con đường kia cô đủ can đảm? Thực sự con đường đó khó khăn để cô bước vào. Cô chưa bao giờ chấp nhận được sự thật đó, là bấy lâu nay cô vẫn dối lòng tìm cho bản thân một lý do để không chấp nhận. Cô… yếu đuối!

Bế tắc!

Làn gió nhẹ thôi bay chiếc lá khô và rồi vô tình lại vương trên tóc cô. Đưa tay lấy chiếc lá xuống cô mỉm cười chua xót.

Hai bên đường những chiếc lá vẫn tiếp tục rơi, sự sống của chúng đến đây là kết thúc nhưng ít ra khi ra đi chúng vẫn có những chiếc lá khác, những người bạn hay người thân của chúng đi cùng. Còn cô tuy sự sống vẫn còn đó nhưng lại chỉ có một mình. So với cô giường như chúng may mắn hơn.

Giờ đây bên tai cô mọi âm thanh ù đi, không còn tiếng lá xào xạc nữa. Phải, cứ như thế đi, để cô không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, dù là những chiếc lá hay là những âm thanh trong lòng. Nếu có thể thì đừng để cô nghe được những âm thanh đó nữa, cô không đủ can đảm để nghe chúng. Những âm thanh đó… cô sợ.

Thực sự ngần ấy thời gian với cô là chưa đủ vì vậy… cho cô thêm thời gian được không?

Khiết Băng cố lắc đầu xua tan đi những hình ảnh sắp lặp lại trong tâm trí. Tại sao? Lý trí cô mạnh mẽ lắm mà sao giờ đây nó lại trở nên yếu đuối như thế, sao lần này lại nhượng bộ cho tình cảm.

Phía đằng sau người lái xe vẫn đang quay lại hỏi gì đó.

- Phía trước!

Người con trai ngồi trong xe nhìn thấy nguy hiểm phía trước vội kêu lên.

Kéttttttttt

May quá chiếc xe đã đừng lại đúng lúc. Mải chìm trong suy nghĩ khi tỉnh lại thì Băng thấy mình đã nằm gọn trong vòng tay của ai đó.

Ấm áp!

Bàn tay đó gầy quá, những nếp nhăn trên tay làm cô thấy xót thương và một cảm giác đau tràn lên. Ngẩng mặt lên, đó là một bà cụ với mái tóc đã điểm bạc, gương mặt cụ toát lên vẻ hiền hậu, chỉ có điều trên cả sự hiền hậu ấy là một sự lo lắng. Ánh mắt đen ấy cũng nhìn cô bé trong tay mình với muôn vàn tia lo lắng.

Bàn tay ấy ôm Băng thật ấm áp, cái ánh nhìn yêu thương ấy làm lòng Băng ngập chìm trong nước mắt. Nhớ quá, mong quá, hóa ra đây là cái tình cảm mà những người khác được nhận, cái tình cảm mà chưa bao giờ cô có được.

Thì ra là vậy, nó khác! Không phải cô chưa bao giờ nhận được những cái ôm ấp từ bà mà nói đúng hơn là người bà đó đã cho cô nhiều hơn những gì mà một người bà ngoại cần dành cho một đứa cháu. Nhưng vì sự thiếu thốn tình yêu của bà nội mà bà đã dành cho cô rất nhiều tình yêu thương. Bà không muốn cô cảm thấy mình thiệt thòi hơn những người khác. Trước đây cô vẫn thường mừng tượng ra cái ôm của bà nội nhưng kết luận cuối cùng thì vòng tay của bà nội cũng giống như của bà ngoại. Vậy… thiếu đi sự chăm sóc của bà nội cũng không phải là một thiệt thòi quá lớn?

Nhưng lúc này đây cô biết mình đã sai mất rồi. Cô cảm ơn bà ngoại nhiều lắm nhưng cô cũng phải xin lỗi bà vì cô không thể nghĩ như ngày xưa được nữa và những gì bà cho cô cũng trở nên công cốc. Cô thấy có lỗi.

Vòng tay của hai người thật khác biệt, vẫn là một sự ấm áp nhưng chúng lại quá khác nhau. Cô hạnh phúc vì được bà ngoại yêu thương nhưng thực lòng cô cũng cần lắm vòng tay của bà nội, một vòng tay như lúc này đây, một vòng tay không còn mang tên bà ngoại. Nếu hai vòng tay này đã khác như vậy thì cô tin nếu đây là vòng tay của người bà mà cô nhớ mong thì sẽ ấm áp hơn rất nhiều. Tình yêu thương trong cô sẽ được lấp đầy.

Biết là sẽ mãi chẳng nhận được thứ tình cảm ấy nhưng khi được người bà này ôm ấp cô lại muốn lắm một lần được bà nội ôm để cô không còn cảm thấy thiếu thốn, để cái cảm giác hụt hẫng khi biết hai vòng tay này không giống nhau mãi trôi vào quên lãng. Nếu một lần được vậy liệu cô sẽ chấp nhận để vòng tay bà ngoại thay thế vòng tay bà nội được chứ? Có lẽ…

- Có làm sao không cháu?

Giọng nói này… nếu bà cô còn sống thì sẽ nói với cô bằng nhiều yêu thương hơn thế này chứ? Chắc hẳn rồi! Nhưng… cũng chỉ là nếu… có khi nào trong tương lai cô sẽ gạt bỏ được chữ “ nếu” này không?

Thực sự giờ đây cô chẳng biết nói gì chỉ có thể nở nụ cười thân thương như nụ cười mà cô sẽ cười với bà mình… nếu có thể. Cô lắc đầu để bà yên tâm!

Nhìn xuống chân cụ giờ đây cô mới nhận ra cụ đã bị thương. Cô đau lòng lắm và hối hận nữa.

- Bà ơi chân bà chảy máu rồi!

Lấy chiếc băng dán cá nhân từ trong cặp ra cô cẩm thận dán lên trên vết thương của bà. Bà mìm cười đưa tay lên vuốt mái tóc cô. Khựng lại! Dường như mọi hành động yêu thương của bà đều làm cô xúc động.

Trên xe, người lái xe cũng hoảng hồn khi nhận ra tình thế trước mắt. Còn người con trai trong xe khi thấy có bà cụ lao ra ôm chầm lấy cô gái kia thì cũng bật cửa xe đi ra.

Người đó mặc một chiếc áo phông trắng và một chiếc quần bò mài đôi chỗ. Mái tóc có màu đỏ hung, còn dáng cao, có lẽ hơn Băng cả cái đầu, body thì có thể nói là chuẩn.

- Bà có làm sao không?

Cậu ta từ từ ngồi xuống bên cạnh bà cụ. Băng nghe thấy cái giọng đó thì tức giận ngước mắt lên xem cái tên nào mà lại có cái giọng nói vô tâm đến thế. Cô gạt bàn tay rắn chắc đang chạm vào chân bà cụ ra

- Tránh ra! Không phải các người là người gây ra lỗi sao? Hừ còn giả nhân giả nghĩa lại hỏi han, nếu có mà hỏi han thì chân thành một chút còn không làm được thì đừng có mà đưa cái lòng tốt giả tạo ấy ra mà diễn với chúng tôi.

- Đúng là hư hỏng, lại còn nhuộm tóc màu này màu nọ, chói mắt lắm, cẩm thẩn ra đường lại bị người ta đánh vì cái màu tóc khó ưa ấy đấy. Mà tôi nghĩ anh nên cạo tróc đầu đi tu đi chắc là tốt hơn đấy. À quên cái dạng như anh chưa chắc lên chùa người ta đã nhận!

- Nhìn thế chắc cũng là dạng con nhà giàu ỷ thế làm càn rồi. các người giàu thì đã sao, có quyền làm bị thương người khác sao. Giàu mà đạo đức giả thì cũng chỉ là phế thải mà thôi!

Thực sự giờ đây Khiết Băng đang rất tức giận, thà những người đó không quan tâm thì cô còn cảm thấy dễ chịu hơn là quan tâm theo cái kiểu giả tạo đó. Đó chỉ là một phần, thực ra vì cô lo cho bà cụ quá nên mới nổi cáu như thế chứ bình thường cô sẽ không biểu hiện cảm xúc trước mặt những người lại như thế này đâu. Cũng chỉ vì người bà này cho cô quá nhiều cảm xúc làm cô có chút làm tưởng đây chính là bà cô và nếu đã vậy thì cô phải bảo vệ. Động vào người Băng yêu quý thì cô sẽ không cho yên thân.

- Cô…

Người đó nhạc nhiên nhìn chằm chằm người con gái vẫn đang cặm cụi băng bó cho bà cụ, thực cậu không hiểu vì sao mình lại bị người ta nói như thế này? Cứ người giàu thì là giả tạo sao? Phi lý! Cậu thực sự tức giận sao lại có người như thế chứ? Nhưng cậu cũng không nói gì vì ngoài những lời nói đó thì có thứ khiến cậu quan tâm hơn.

- Thôi thôi bà xin hai đứa, cô gái, bà không sao cháu đừng nổi cáu với cậu ấy như vậy!

- Bà à bà như vậy mà nói là không sao, bà xem chân bà sưng tấy lên rồi kìa. Nhà bà ở đâu cháu cõng bà về!

- Cô gái, cháu nhỏ bé thế này mà đòi cõng bà, bà tự về được rồi. Yên tâm đi!

- Bà bị vậy cũng là lỗi của cháu nếu bà không để cháu cõng về thì cháu sẽ áy náy lắm ! Cháu xin bà đấy!

Cô giương ánh mắt vừa van nài vừa cương quyết nhìn bà cụ. Trước cô gái ngang bướng này bà chỉ biết lắc đầu chào thua! Lúc Khiết Băng định ngồi dậy để bà cụ leo lên lưng thì có một bàn tay níu cô lại.

- Cô là con gái cõng bà cụ không được đâu, để tôi cõng cho!

Băng giật phăng tay mình ra khỏi tay anh ta.

- Không cần, tôi có mà bị bệnh cũng không để cho anh cõng bà cụ!

- Cô ngang vừa thôi! Cô không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho bà cụ chứ, cô nhìn yếu ớt như thế nhỡ cõng bà rồi lại làm bà ngã thì sao?

Nhận thấy nguyên nhân mình bị nói như vậy là vì cái chất giọng lạnh nên cậu cũng cố điều chỉnh lại chất giọng nhẹ nhàng hơn!

Nghĩ cho cùng thì những lời anh nói cũng không sai tí nào, vậy là cô chấp nhận để anh ta cõng bà cụ. Còn cô thì mang chiếc giỏ đựng trái cây của bà cụ. Lúc đầu trên đường đi chẳng ai nói với ai câu nào. Nói thật Băng muốn trò chuyện nhiều với bà lắm nhưng vì có người khác nên cô không muốn nói. Nhưng rồi bà cụ hỏi thế là hai bà cháu làm cho không khí trở nên vui vẻ hơn. Còn cậu thì cũng chẳng có ý kiến gì! Nếu là người khác thì cậu đã không cho nói rồi nhưng chắc là có bà nên cậu cũng chẳng nỡ khắt khe.

Đến nơi bà cụ mỉm cười:

- Cảm ơn hai cháu, hay hai cháu vào nhà bà chơi đã rồi hãy về?

- Thôi bà ạ, cháu phải về trời cũng đã bắt đầu tối rồi! Một lần nữa cháu xin lỗi bà!

- Cái cô bé này sao xin lỗi hoài vậy, bà giận bây giờ!

Nói xong bà quay sang phía chàng trai lạnh lùng bên cạnh.

- Cháu tên là gì?

- Huy ạ!

Trời ạ trên đời này sao lại có cái tên vô tâm như tên này chứ? Cái giọng nói của anh ta lúc nào cũng chỉ khiến cho cô khó chịu. Chẳng lẽ anh ta không thể nói nhẹ nhàng hơn được sao? Đúng là giả tạo quá mức. Cái lời nói ừ thì cũng có chút lễ phép đó nhưng sao cái giọng kia lại thế chứ?

- Thế còn cháu?

- Dạ, cháu là Băng! Thôi bà vào nhà nghỉ đi ạ! Xin phép bà cháu về!

- Này chàng trai, bà nhờ cháu đưa Băng về nhé!? Chàng trai tốt bụng!

Băng chỉ biết há hốc mồm khi nghe lời nói đó của bà. Tốt bụng? Chắc cũng là vì trách nhiệm nên anh ta mới làm thế thôi chứ anh ta mà tốt cái nỗi gì!

Đi khuất con đường dẫn vào nhà bà cụ, Băng dừng lại!

- Được rồi anh có thể về!

- Không được! Lúc nãy tôi đã hứa với bà cụ là sẽ đưa cô về tới nhà. Tôi phải giữ lời hứa. Hơn nữa cô là con gái đi về giữa đêm khuya sẽ nguy hiểm lắm!

- Hứa? Công tử bột như anh mà cũng biết đến giữ lời hứa? Cảm ơn công tử bột quan tâm, tôi không giám nhận đâu! Không biết chừng vì gặp anh mà chúng tôi giảm mấy chục năm tuổi thọ ấy chứ!

Cái giọng mỉa này sao nghe tức quá vậy? Thực ra những lời nói đó thì ai cũng nói được nhưng cái giọng của cô ta chỉ làm người ta nộ khí xung thiên.

Vậy là cả hai người đều chẳng quan tâm nữa.

Hai người, hai con đường trái ngược nhau! Liệu có khi nào hai con đường ấy sẽ là một để họ cùng sánh bước hay có ai trong hai người sẽ chấp nhận vứt bỏ con đường hiện tại để cùng đi với người còn lại?

Băng dừng lại bên vệ đường ngồi lên chiếc ghế băng. Bóng đèn trên cao rọi xuống đổ bóng một cô gái đang cúi xuống xoa bóp. Vẫn là cái hình ảnh cô độc ấy!

Băng nhíu mày vì cái nhức nhối ở chân. Từ lúc ở nhà bà cụ cô đã cảm thấy đau nhưng vì không muốn bà lo với lại cũng chẳng muốn để cái tên kia biết nên cô cố chịu đựng. Chắc tại hôm nay đi bộ nhiều quá, lại thêm lúc nãy bị ngã nên vết thương lại tái phát.

Vết thương này cũng đã có được tám năm rồi, mỗi lần tái phát là lại làm cô khổ sở khó chịu, hơn nữa vết thương thường xuất hiện đột ngột nên cô lại phải chịu đựng khi đứng trước mọi người. Nó có từ sau cái lần cô gạt con rắn độc ra cho Lệ Nhã. Giờ thì nó để lại di chứng. Nhưng Băng không hối hận vì nhờ vậy mà cô có được những người bạn tốt như Nhã và Giao.

Một bóng đen xuất hiện trước mặt, điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt cô ngước lên. Cô ngạc nhiên! Đó là Huy!!!

- Sao vậy? Cô đúng là ngang bướng! Đừng có làm cái gương mặt bình thản ấy, đau thì cứ thể hiện là đau! Có ai đánh thuế cô vì chuyện cô biểu cảm đau à?

Cái tên này muốn chết à? Những lúc như thế này thì đừng có mà chọc cô chứ! Muốn cô tuông cho một trận thì mới hả dạ à?

- Tôi biểu cảm như thế nào thì là chuyện của tôi. Anh là mẹ tôi à mà bảo tôi thế này thế nọ? Xin lỗi nha mẹ tôi còn chưa bảo được tôi phải biểu cảm như thế nào thì anh có quyền gì mà đòi sai khiến tôi. Đúng thật anh nhiều chuyện hơn tôi tưởng!

Huy chẳng khó khăn gì mà nhận ra cái ý mỉa mai, bảo cậu là đàn bà trong câu nói của cô gái kia nên đầu cậu gần như bốc khói. Trời ơi là trời có ai như cô ta không? Lần này lần khác cứ làm cho cậu muốn nổ tung. May mà cô ta là con gái chứ là con trai thì cậu chẳng thương tiếc gì mà cho hắn vào nhà xác ở.

- Cô… Thôi leo lên, tôi cõng cô về, rách việc?

- Rách việc? Ai mượn anh, là anh tự nguyện chứ tôi lại thèm anh cõng về sao. Đừng có ngồi đó mà nằm mơ!

Hừ hôm nay gặp phải cô ta là một ngày tồi tệ, không biết lúc sáng cậu bước ra khỏi nhà bằng chân gì mà xui xẻo thế không biết.

- Thực cô không cạnh khóe tôi là không chịu được à? Tôi có lòng tốt mà sao hết lần này đến là khác cô cứ nói tôi như vậy hả? Thôi không cõng thì đưa chân đây tôi xoa bóp cho mà về chứ cứ thế này đến mai cô cũng không lết về được nhà đâu!

- Không cần chỉ cần anh đi cho khuất mắt tôi thì tôi sẽ xem như ngày hôm nay của mình còn có chút may mắn.

Cô ta… cô ta muốn chọc cho cậu chết mới thỏa lòng đấy à? Không hiểu cô ta là gì mà lại như thế nữa. Nếu không phải vì cậu đã hứa với bà cụ thì dù cô ta có bị chặn đánh cậu cũng chẳng quan tâm. Nghĩ xem ai lại cứ cố nài nỉ giúp người khác trong khi người đó lại không muốn. Con gái nông thôn đều thế này à? Nghĩ lại nếu sau này có chàng trai xấu số nào phải lòng cô ta thì không biết sẽ làm thế nào để mà được cô ta đồng ý. Mà bố mẹ cô ta có phép thần thông gì chắc mà biết con gái họ sau này sẽ như thế này nên đặt cho cô ta cái tên Băng. Trước giờ có không ít người khựng lại trước vẻ đẹp của cậu, càng lạnh lùng thì họ lại càng quấn lấy cậu vậy mà cô ta…

Huy quyết định chẳng nói gì nữa đi sang chiếc ghế đá đối diện phía bên kia đường, mở điện thoại ra nhắn tin.

Còn Khiết Băng cô cũng cúi xuống xoa cho cái chân của mình.

Hừ anh ta sao lại còn ở đây, không về khuất mắt cô. Nhìn thấy anh ta cô càng thêm khó chịu.

Sau một lúc thấy chân đã đỡ chẳng nói chẳng rằng Băng đứng dậy một mạch đi về, còn Huy thấy cô gái kia bỏ đi thì cũng chả thèm quan tâm theo lối mình mà bước.

Dạo bước trên con đường làng tĩnh lặng tự nhiên Huy nhớ lại cảnh lúc nãy, cái lúc cô gái tên Băng đó ngước lên tức giận nhìn cậu. Cậu đã sững lại. Ánh mắt đó… sao mà quen quá! Chín năm rồi cậu mới thấy có người có đôi mắt giống người đó tới vậy.

Cái ánh mắt đó hút hồn Huy như ánh mắt của người con gái năm nào. Nhưng… không! Ánh mắt của cô gái đó có chút gì đó khác với ánh mắt của cô bé ấy. Nếu ánh mắt của cô bé ấy mang một vẻ ngây thơ, hồn nhiên thì ánh mắt của Băng lại ẩn chứa một nét buồn man mác. Hai ánh mắt ấy có giống và cũng có khác. Chắc chỉ là trùng hợp!

********************************

Hôm nay là ngày dượng Hải về nên dì Ngải Thy cho phép Giao được về trễ. Mà đúng rồi chiều nay hình như là có phiên chợ tình, nhỏ sẽ dạo qua đó một lát vậy.

Chán quá nhỏ Lệ Nhã bảo hôm nay nhà có việc nên tan trường cũng về luôn, thôi thì nhỏ đi một mình vậy.

Đến quầy bán đồ lưu niệm nhỏ thấy một chiếc vòng rất đẹp

- Cô ơi, lấy cho …

- Lấy cho tôi cái vòng kia!

Gì chứ ai mà vô duyên vậy không thấy người ta định mua à mà còn hỏi như thế?

- Ồ hóa ra là bạn gái cũ của Tuấn, thật không may tôi cũng thích chiếc vòng ấy. Tôi thấy nó không hợp với cô đâu!

Hóa ra lại là Khánh Ly, cô ta cũng đi chợ tình sao? Gặp cô ta chẳng may mắn gì rồi. Chẳng muốn gây chuyện nhỏ để lại ánh mắt khinh bỉ rồi bỏ đi. Khi quay bước đi cô ả giữ tay nhỏ lại.

- Thái độ cô như vậy là gì hả?- Rõ ràng là ả đang tức

- Tôi nói có gì không đúng sao? Mà cô đến đây làm gì vậy? Hay thiếu hay con trai nên đến đây kiếm đỡ anh chàng nào đó cho khây khỏa nỗi nhớ? Hạng con gái như cô chẳng trách anh Tuấn không thương tiếc mà vứt đi!

Nói thực giờ nhỏ cỉ muốn tát một cái thật mạnh vào bản mặt của cô ta. Từ trước tới giờ chưa một ai dám xúc phạm nhân cách của nhỏ như vậy. Cô giữ bình tỉnh, nhỏ cười khuẩy một cái:

- Hạng con gái như tôi? Vậy cô nghĩ mình là hạng gì? Cô nói tôi đến đây tìm hơi trai, vậy lấy gì mà cô chắc như vậy? Hay… cô lại từ bụng ta suy ra bụng người? Mà không thấy Tuấn đâu không chừng cô lại trốn anh ta ra đây gặp người tình cũng nên!

- Tôi nghĩ nếu yêu Tuấn thật lòng thì chắc gì cô đã chọn con đường du học thay vì ở bên Tuấn? Nếu cô thực sự giỏi thì chẳng cần du học cũng sẽ tự tìm hiểu thôi! Còn cô đẹp? Cái mã bên ngoài thì là thế chứ chắc gì đâu trong ruột chứa được gì? Hay cũng là trác phấn đầy lên trên mặt rồi giăng ra cho người ta xem? Về cạo bớt đi không nó ăn bám trên mặt luôn đấy!

Chơi với Băng lâu ngày dần một cô gái hồn nhiên như Giao cũng có cái miệng độc thật, quả Băng thật siêu khi thay đổi cái con người này.

Chát!

Giao ngạc nhiên nhìn người con trai trước mặt. Cậu ấy… đã đánh nhỏ vì cô ta? Nhỏ làm gì sai chứ là cô ta gây chuyện trước cơ mà sao lại đánh nhỏ. Dù là không yêu nữa hay quá yêu cô ta thì cậu ấy cũng phải biết phân biệt trắng đen, trái phải chứ.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi quen nhau cậu ấy tát cô mà lại còn vì một người con gái khác có công bằng không?

Tuấn sai, cái sai của anh ấy là không theo dõi đầu đuôi câu chuyện mà hành động như vậy. Thực ra khi Tuấn đến là lúc anh thấy Quỳnh Giao buông những lời khiếm nhã như thế,còn phần đầu câu chuyện anh hoàn toàn không biết.

Giao chẳng biết nói gì, cơ hồ nhỏ chỉ muốn khóc cho những oan ức mình phải chịu nhưng… nhỏ không khóc, ít nhất là trước mặt hai người.

Tuấn dìu Khánh Ly đi trong lúc cô ta vẫn đang nức nở trong vòng tay anh. Anh ta cởi chiếc áo ngoài nhẹ khoác lên người cô ta.

Nước mắt rơi xuống. Đã bảo là nhỏ không mạnh mẽ được như Băng mà.

‘ Gió về đêm lạnh lắm anh à! Cô ấy lạnh đã có anh sưởi ấm, còn em lạnh anh có biết không?

Có khi nào anh sẽ quay lại về phía em một lần để biết em đang đau?

Thôi anh à xin anh đừng quay lại rồi nhìn thấy em trong bộ dạng này. Hãy để em được mạnh mẽ ít nhất là trước mặt anh!

Hãy để em cho anh thấy không có anh em vậy sống tốt, anh nhé!’

Huy đi dạo đến 10h mới về, dù sao cũng mới về đây đi dạo cho quen đường, quen xá. Vừa ngủ được một lúc thì nhạc chuông Take Me To Your Heart vang lên đánh thức cậu.

“ Hừ tên chết tiệt nào dám phá giấc ngủ của mình, ngày xui gì xui lắm thế?”

- Này cái tên kia! bạn bè mà thế đó hả? Mày hẹn tụi tao ra ngồi một xó rồi lượn đi chơi riêng đó hả?

Nghe tiếng hét của thằng bạn thân mà Huy suýt nữa té ngửa xuống giường.

- Động đất, động đất hả?

- Động… động cái đầu mày ấy- Đầu dây bên kia đang tức cho xì khói

- Thôi thôi con lạy cha nội, cha không ngủ được thì cha cũng nên cho người khác ngủ với chứ! Cha có biết là cả ngày hôm nay con đã mệt lắm rồi không? Thôi có gì mai nói sau, con đi ngủ đây!

Trời vừa chập choạng thì cái điện thoại reo, mặc xác nó, ngủ đã. Nhưng thật ông trời chả thương tình gì cho anh chàng vừa mới về nước này cả.

- Alo cái gì thế, mới sớm ra mà đã thích gây chuyện hả?

Đương nhiên đang ngủ mà bị phá đám thì ai chẳng bực thế là Huy hét lên.

- Này mày quát cái gì? Mày thử nhìn vào màn hình điện thoại xem mày đang nói chuyện với ai? Tao còn chưa nói gì mày thì thôi vậy mà dám lên giọng là sao?

- Rồi rồi chẳng cần dòm, nghe cái giọng tao cũng đủ biết là ai rồi. Mà tụi mày làm sao thế hả? Khuya lắc khuya lơ thì một thằng gọi, rồi lại sáng tinh mơ một thằng phá.

- Chuyện đó tí đến đây rồi tính, còn giờ đừng có mà ngủ nữa, dậy vào làm vệ sinh cá nhân sau, 6h đến cà phê Mưa ăn sáng với tụi tao. Tụi tao đến mà chưa thấy mày thì tối nay mày đừng có hòng mà ngủ!

“Bạn với chả bè thế đó biết mình mệt nên dùng cách này hành đây mà. Không biết tụi nó sức đâu mà khỏe thế không biết, hai thằng đó cũng như mình mà giờ này đã dậy rồi”

6h30’ Tại quán cà phê Mưa:

- Chà mày cũng biết đúng hẹn ha?

Hai chàng trai ăn mặc bảnh bao, khuôn mặt men cực, dáng thì cao ráo, body thì không phải chê. Một người thì có mái tóc màu nâu hạt dẻ, anh ta mặc chiếc áo sơ mi kẻ ca-rô đen trắng. Người còn lại là mái tóc màu vàng với chiếc khuyên tai thánh giá một bên tai, anh ta mặc chiếc áo phông màu đen có in hình đầu lâu và chữ DEVIL ở phía trên.

Từ Huy bước vào đã thu hút ánh nhìn của bao nhiêu cô gái giờ lại thêm hai người này nữa quán cà phê nhộn cả lên.

- Ê hai cái thằng đểu kia tụi mày khủng bố tao phải ra đây lúc 6h mà 30’ sau mới thấy mặt hai thằng mày là sao?

- Hừ để xem mày có dám cho tụi tao xây cột ở đây mà đi chơi nữa không?- Chàng trai tóc nâu bất mãn nói.

- Chơi cái con khỉ, có mà xui thì có, không biết hôm qua ngày gì mà gặp phải một con nhỏ khó ưa.

- Chuyện gì vậy mau kể tụi tao nghe coi!- Chàng trai tóc vàng nói với vẻ đầy hào hứng .

Cũng phải thôi, thằng bạn của gã bảnh như thế mà cũng có cô gái nào gan to chọc giận vào. Nhìn vào Huy con gái thường nể vì vẻ đẹp trai cơ mà.

Huy kể lại đầu đuôi câu chuyện ngày hôm qua cho hai thằng bạn thân nghe.

- Haha…haha… Huy công tử… cũng có ngày như vậy sao? Không thể tin nổi…haha.

- Haha… cô gái nào mà đỉnh vậy… có cơ hội phải diện kiến mới được… haha

Nghe thằng bạn kể xong mà hai thằng kia cười đến gần như rơi nước mắt. Còn chàng trai tóc đỏ thì quê độ nên trưng ra gương mặt lạnh tanh nhìn hai thằng.

- Này tao thấy cô gái kia nói không sai đâu. Đây là vùng nông thôn, khi đi học không được nhuộm tóc nên lát nữa tao với hai đứa mày nên đi nhuộm tóc lại màu đen đi!

Thế là ăn sáng xong ba người theo chàng trai tóc nâu đến tiệm làm tóc. Cái quán ít nhiều cũng đã có thay đổi, nó lớn hơn, nhìn khang trang hơn và có nhiều dịch vụ hơn chứ không như ngày xưa chỉ là một là một quán cắt tóc đơn giản.

- Ba anh muốn làm gì ạ?

- Nhuộm cho chúng tôi màu đen!- Quang nói với một khuôn mặt lạnh lùng.

**************************************************

Một ngày mới bắt đầu hứa hẹn nhiều điều thú vị.

Trên đường có ba chàng trai đang hì hục đạp xe đạp và hai trong ba chàng có vẻ đang không hài lòng.

- Trời cái xe đạp này kiểu gì vậy? Đúng là vẽ chuyện, lâu rồi không động đến cái xe đạp mệt thật!- Nguyên

- Thôi tụi mày đừng có mà than nữa, không làm vậy có mà lại bị vây à? Mà tau cũng như tụi mày lâu ngày không đi chứ!- Quang

- Thế mà mày còn bắt tụi tao như thế này, đi ô tô có phải hơn không? Nếu không phải vì mấy cái đuôi rách việc thì mày có nói gì tao cũng không nghe mày đâu Quang ạ!- Huy

Ca thán một lúc cả ba chẳng ai nói gì nữa tập trung vào đạp vì chẳng ai muốn bị xe đâm và ngày đầu lại đi học muộn.

Cánh cổng trường THPT Thanh Tâm hiện lên trong sự chán nản của ba người. Cổng trường không quá to như ba người tưởng tượng. Đã không bằng một phần của trường bên Pháp lại chẳng có gì là sang trọng, có chút thất vọng nhưng thôi dù sao đây cũng là vùng quê.

Từ khi ba người bước vào cổng đã có biết bao nhiêu ánh mắt và lời xì xầm, bàn tán. Sau khi cất xe họ vào phòng hiệu trưởng nhận lớp và ra ngoài xem lại trường.

Trường không rộng lắm, các dãy nằm kề nhau, bên sau là chỗ để xe và một khoảng nhỏ để vui chơi.

Cả ba đang định đi lên lớp thì phía trên cũng có hai cô gái đang có vẻ lật đật chạy xuống.

Rầm!

- Trời ơi lọ mực của tôi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Lọ mực đó giờ chẳng còn gì nữa mà nó hoàn toàn vấy lên chiếc áo trắng hàng hiệu của Quang rồi.

- Cái ngày cái quỷ gì thế này? Ai mà vô duyên vậy trời? Chẳng lẽ đến mắt cũng không có hay có mắt chỉ để làm cảnh thôi vậy. Trên đời này cậu là người chột nhất và thiểu năng nhất rồi đấy. Không có mắt thì làm ơn nhớ người dẫn đi chứ! Đúng là không bằng đứa con nít ba tuổi…

Bực dọc vì đang cấp bách mà lại bị phá thế là Băng chẳng biết trời trăng mây đất gì mà cô xả một trận vào cái tên trời đánh nào đó. Nhưng bất chợt cô im lặng nhanh chóng quay bước đi. Cô cần phải lấy hộp mới, cấp bách!

Bước chân chỉ vừa mới quay đi thì có một bàn tay giữ lại, bàn tay này khỏe lắm mà khoan có cảm giác quen quen.

Cô quay đầu lại xem là ai thì…

- Là anh/ cô?

Người đang giữ cánh tay cô lại là Huy. Chàng trai này không biết kiếp trước cô gây oán gì với anh ta mà lúc này cũng như oan gia thế này?

- Hừ được lắm gây chuyện rồi bỏ đi à?

Màn kịch bắt đầu đâu đó trong đáy mắt hai người con trai đứng phía sau Huy ánh lên vẻ ngạc nhiên và tia thích thú.

Còn Nhã ở phía cầu thang cũng rất bất ngờ những sự việc vừa rồi. Những con người đứng dưới kia nhỏ chưa từng gặp và cũng không bao giờ thấy Băng nhắc đến. Họ đẹp, vẫn là cái vẻ manly nhưng trông họ lại tảo ra sự khác nhau. Sự khác nhau ấy không hề giấu diếm nhưng khác nhau như thế nào thì khó mà phát hiện ra.

Coi chừng cái tình huống đang diễn ra thì họ đã chọc vào cô bạn ác quỷ của nhỏ rồi. Nhỏ nở nụ cười hồn nhiên, thích thú chờ xem Băng sẽ quay họ như thế nào và ba anh chàng kia có lập được kỉ lục mới cho lớp bá đạo không?

Ở hành lang của lớp Giao cũng có những biểu cảm như con bạn mình. Căn bản Giao nghĩ sẽ bị xay vì bạn nhỏ đanh đá lắm. Với lại nhỏ thừa biết trong Băng chẳng có khái niệm về tình yêu nhất là mới xảy ra chuyện của nhỏ. Chính thế nên cái ý nghĩ một trong ba chàng đẹp trai kia là bạn trai của Băng đang xuất hiện trong đầu một số đứa sẽ không tồn tại ở trong Giao đâu.

‘ Băng có bạn trai? Lầm to!’

Nói đến Băng, cô bắt đầu lên giọng:

- Ha ai gây sự với ai không biết à nha? Có một số người cậy mình có nhan sắc đàn bà nên đi đứng mà lúc nào cũng hếch mặt lên trời. Không biết ông trời hôm nay có đi vắng hay không mà không để cho những người đó có thêm cái mũ ở giữa trán. Này này mấy người muốn có thì ba cái cột kia sẵn lòng hầu hạ đấy.

Tia thích thú trong mắt hai người phía sau phút chốc biến mất, khuôn mặt họ lại cố hữu với sự lạnh lùng đáng sợ, còn Huy thì nghe xong lại nghĩ đến những gì cô ta móc mình tối hôm trước nên lập tức trừng mắt.

- Ấy ấy trừng mắt vậy cẩn thận lồi mắt đấy, còn hai người dẹp dùm tôi cái bộ mặt ấy đi, các người nghĩ tôi sợ? Không khéo cứ khoái chơi trội mà biến tảng băng thì tôi cũng thấy… có chút vui vui.

Nghĩ đến việc chính cô chẳng đùa với họ nữa giật mạnh cái tay mình ra tiện thể cô trả thù cái siết tay làm nó hằn đỏ lên, cô đạp mạnh vào chân của Huy. Tiếp đến còn một ít mực trong lọ cô trang trí cho cái áo của Huy và Nguyên luôn.

Hoàn tất Băng nhanh chóng nhận lấy lọ mực Giao ném cho rồi vụt chạy nhanh đến phòng vẽ.

Nói về Quang và Nguyên, sau khi tiến lại gần Băng họ chẳng biết làm gì nữa.

Giật mình!

Ánh mắt đó quen quá. Cái màu đen huyền bí, cái màn sương bí ẩn trong mắt cô gái đó làm họ chỉ biết bất động. Trong ngăn kéo nào đó của trái tim của hai chàng trai này có ánh mắt đó. Nhưng cũng giống như người bạn mình họ nhanh chóng nhận ra ánh mắt kia không hoàn toàn giống cô gái trong tim họ.

Nguyên và Quang quay sang thằng bạn mình rồi lại quay sang nhìn nhau.

‘ Huy à mày đang dần thay đổi… vì cô gái đó. Cô ta quả thực thú vị!’

Hết cách họ phải vào phòng thay đồ thay vào cái bộ đồng phục mùa hè mà họ cho là quê mùa. Đúng thật, chiếc áo làm mất đi vẻ nào anh tuấn của ba người. Về lớp họ nghe thấy những lời bàn tán và những tiếng cười khúc khích, nhưng chỉ vừa mới nhận được cái nhìn lạnh thấu xương thì mọi người cũng thôi.

Băng chạy vào lớp với vẻ mặt vui mừng khôn siết nhưng… khi thấy bản mặt của ba kẻ khó ưa nụ cười đẹp kia biến mất dành chỗ cho nụ cười ác quỷ. Đồng loạt cả bọn không hẹn mà rùng mình, không biết họ có làm gì sai không mà để lớp trưởng phải cười như vậy? So với cái ánh mắt lạnh lùng của ba người kia thì nói thật họ sợ nụ cười không-bình-thường của Băng hơn.

- Các bạn!!!!!!!!!!!!!!! Mình muốn báo cho các bạn hai tin vui!

Vui cái quái gì chứ cái giọng đó chỉ dọa chết người ta chứ vui nỗi gì.

- Thứ nhất, bạn Hồng Thảo của chúng ta đã được lọt vào vòng trong của cuộc thi nhưng phải sau một lúc vất vả.

Nói đến đây Băng di ánh mắt đến nơi ba người con trai đang ngồi và quay lại cả lớp và nói:

- Thứ hai, lớp chúng ta có ba bạn mới… coi như là quà chào mừng tớ nghĩ tuần sau ba người sẽ giúp lớp trực nhật để làm quen luôn, các bạn nghĩ thế nào?

Lớp bỗng dưng yên lặng thật sự. Nếu là bình thường cả lớp sẽ hơn cái chợ vì như thế thì lợi quá mà. Thật là trong lòng cả lớp rất hoang mang, họ chưa bao giờ nghĩ Băng lại lấy việc công trả thù riêng. Nhưng lần này mọi chuyện sờ sờ trước mắt.

Còn ba người ngồi ở cuối lớp cũng đã thay đổi, giờ đây ấn tượng về cô gái này càng là một vết mực đen trong họ. Họ chẳng phải là những tên ngốc mà ngồi yên chịu trận, Nguyên đứng lên hai tay đút vào túi quần, tựa cả form người to khỏe vào tường. Cậu chậm rãi đưa ánh mắt nhìn thẳng vào cô gái đứng phía trên.

- Lý do?

Giọng nói vang lên trong căn phòng tĩnh mịch, cái chất giọng lạnh thấu xương khiến mọi người dâng lên nỗi lo lắng. Trong lòng họ vẫn chưa thoát khỏi những suy nghĩ và nỗi thất vọng về bạn mình thì lại bị Nguyên làm cho càng lo hơn.

- Hừ các người có biết lúc nãy vì các người mà suýt nữa Thảo không có mực để hoàn thành bài thi không? Tôi đưa ra hình phạt như thế là quá nhẹ cho các cậu lắm rồi mà còn dám hỏi!

Bỗng dưng căn phòng vang lên tiếng thể phào nhẹ nhõm. Phải vậy chứ, thì ra là Băng tức giận thay cho Thảo, cô ấy vẫn mãi là như thế. Trước đây cô ấy dùng những hình phạt với mọi người cũng là vì cô muốn họ tốt hơn.

- Tại chúng tôi? Lỗi của ai còn chưa rõ. Nếu muốn công bằng chúng ta thi đấu.

- Thi đấu gì?

- Ba vòng, ai thắng hai sẽ thắng chung cuộc, OK?

Với một con người như Băng thì chắc chắn sẽ không có chuyện từ chối. Cô là con người có lòng tự trọng cao ngất trời mà.

- Ai thắng sẽ phải chịu hình phạt! Chủ nhật tuần này thi đấu!

Ba người họ không biết có tài năng gì mà dám thách đấu với bạn của họ. Băng là một cô gái đa tài đa nghệ vì vậy mà mọi người tin tưởng vào Băng.

******************************************

Giờ đã là thứ 7 các môn thi cũng đã được quyết định. Buổi sáng sẽ thi hai môn Lịch Sử và Tiếng Anh. Những môn này Băng đều học rất tốt. Cô luôn là người đứng đầu lớp và các thầy cô hai môn cũng đánh giá rất cao về Băng.

Nhưng cũng không vì vậy mà cô chủ quan. Bóng đèn nơi căn phòng nhỏ nhắn vẫn còn sáng mặc cho đồng hồ đã điểm 11h. Băng vẫn đang xem lại các kiến thức Lịch sử và giải một số bài tiếng anh trên mạng. Nói về tiếng anh thì đó là thế mạnh của cô, cô có niềm đam mê tiếng anh và sau này cô cũng muốn trở thành một nhà phiên dịch hay một hướng dẫn viên du lịch.

Nói về ba người kia nhận được môn thi vẫn bình chân như vại, không một chút lo lắng. Không phải họ chủ quan mà là vốn dĩ họ là những học sinh xuất sắc của một trường nổi tiếng của Pháp.

‘- Vẫn còn ôn sao?’

Tiếng chuông tin nhắn vang lên, là tin nhắn của Giao còn Nhã thì đã hỏi từ lúc 8h.

‘- Vẫn chưa ngủ sao? Đi ngủ đi hay là vẫn đang phải làm việc?- Băng’

‘- Không tớ chuẩn bị đi ngủ nè’

‘- Giao cậu có bao giờ dối được tớ đâu nếu giờ này cậu không bị dì bắt làm việc thì cũng đang ngồi một góc đúng không? Đừng khóc! Cậu có chúng tớ bên cạnh cơ mà? Hãy để anh ta là quá khứ và gói nó vào rồi vứt nó đi thật xa đi.’

Cô biết nếu không làm việc thì chắc là nhỏ đang khóc. Mỗi lần có chuyện gì nhỏ cũng đều nhắn tin thay vì gọi điện, đơn giản như thế cô sẽ biết nhỏ đang khóc.

Nghĩ mà cô thương nhỏ nhiều lắm. Tấm ảnh chụp ba đứa đứng giữa cánh đồng lộng gió cùng với ba chiếc chong chóng mang sắc riêng của từng đứa được Băng đặt trên bàn học.

Ông trời có quá bất công với bạn của cô không? Rốt cuộc Giao đã sai gì mà phải chịu trừng phạt như thế?

· Chủ nhật*

Ngày chủ nhật có nắng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ đánh thức cô gái đang cuốn mình trong chiếc chăn trắng mỏng. Mùi hương hoa hồng cũng như phụ giúp nắng tỏa ra hương thơm ngào ngạt bay vào cánh mũi Băng.

Ngày hôm nay của cô bắt đầu bằng ánh nắng đẹp vậy có là một ngày may mắn với cô?

Băng xuất hiện trong một bộ đồ toàn màu đen. Chiếc áo cô mặc là chiếc áo thun cổ tròn với những chấm tròn màu trắng nổi bật cùng với một chiếc quần bò đen sát người có đính cườm một bên. Hôm nay trông Băng có chút lạ lẫm trong bộ tóc được buộc lệch hẳn sang một bên.

Phía đằng xa là một nhóm người và nổi bật hơn cả vẫn là ba chàng trai. Huy trong phong cách cảu một cao bồi với chiếc áo dài tay mỏng màu nâu nhạt và chiếc quần bò kiểu, đã vậy trên đầu còn đội chiếc mũ nâu của cao bồi nữa chứ! Quang lại dịu hơn trong chiếc áo ngắn tay cổ tròn màu xanh dương và chiếc quần màu đen. Còn Nguyên lại là chiếc áo sơ mi xanh đậm, hai ống tay được cậu gấp lên đến khuỷu tay và một chiếc quần bò.

7h15’

Bảo Quang và Khiết Băng có 30’ để làm bài.

‘ Đề bài: Hãy nêu hiểu biết của em về Lý Thái Tổ và những người con của ông.’

Môn lịch sử vốn dĩ cũng không phải là môn ưa thích của Quang nhưng vì cậu đã từng sống ở đây nên cậu tham gia phần thi này để phòng có đề tài nào liên quan đến nơi đây thì ít ra cậu còn biết chứ hai người còn lại đều ở thành phố nên…

30’ trong qua trong sự mong ngóng của toàn thể học sinh lớp 12A1. Thời gian như trôi chậm lại thôi thúc ngọn lửa trong lòng mỗi người. Nó không phun ra chỉ là luôn trong tình trạng chực trào.

Đồng hồ chính thức điển 7h45’ hai con người bước ra từ hai phòng khác nhau và giao bài cho cô dạy Sử. Hôm nay vì nể học sinh nên cô đã bỏ ngày nghĩ của mình để đến giúp đỡ. Cô cầm hai bài văn trên tay xem sơ qua rồi đưa mắt nhìn hai học sinh. Ánh mắt cô lướt qua Băng chứa một niềm tin và rồi nhẹ dừng ở Quang với một sự thán phục và ngạc nhiên.

Bóng cô khuất dần sau ngã rẽ, bọn học sinh vẫn đứng nhìn về phía đó với một sự mong ngóng. Rồi cả cái khu vực ấy rộn cả lên những tiếng hỏi han, quan tâm.

8h30’

Chưa bao giờ bọn nó thấy cô Thủy chấm bài lâu tới vậy, chẳng lẽ khó khăn thế sao?

Trong lúc đợi cô Thủy thì bài thi môn tiếng anh cũng bắt đầu. Lần này Huy là người thi. Trông hai người chẳng có vẻ gì là lo lắng. Liệu họ có quá khinh thường đối phương không?

Trước lúc bước vào phòng thi Huy có nhìn sang Băng với một ánh nhìn tự tin, ngạo nghễ. Cậu đi với phong thái ung dung, hai tay mân mê chiếc bút mực, xoay qua xoay lại. Còn Băng thì cầm chiếc bút vừa đi vừa tung lên không trung rồi lại bắt lấy một cách dễ dàng.

Lại thêm 30’ thấp thỏm. Còn những 15’ và hiện tại cô Thủy đã đứng trước hành lang cùng bọn học sinh. Bọn nó nằng nặc đòi cô cho biết kết quả nhưng cô vẫn không chịu.

Cửa hai phòng bật mở, hai người bước ra với nụ cười nhẹ trên môi. Có vẻ bài thi không làm khó được họ. Cô giáo Tiếng Anh nhận lấy hai bài thi và bước đi luôn.

Cả bọn tạo thành vòng tròn cho cô, Băng và Quang.

- Đây là kết quả!

- Đây là kết quả!

Không khí đột nhiên im lặng hẳn như dành cả không gian cho cô Thủy nói. Lướt nhẹ xung quanh Băng thấy bọn con gái cứ chắp hai tay vào nhau như cầu nguyện. Dù không chắc là tất cả nhưng Băng tin trong số đó có người vì mình mà làm vậy. Băng cười nhẹ như lời cảm ơn, nụ cười đó mang một hương sắc khác so với nụ cười thường nhật. Để ý đến hai con bạn thân Băng chỉ biết thầm lắc đầu trong lòng. Hai bọn nó khác biệt với bọn con gái của lớp, chẳng chắp tay cầu nguyện mà đơn giản chỉ là nhìn cô với ánh mắt tin tưởng. Hình như hai cái con này nhiễm cái tính của cô rồi thì phải? Có phải là cô dạy hư bọn nó rồi không, với cô như thế thì chẳng làm sao có khi còn thích nhưng lỡ như với người khác mà hai nhỏ cũng như vậy thì… rắc rối lắm!

- Cô đã xem rất kĩ bài làm của Băng và Quang.

Giọng của cô vang lên lôi kéo sự tập trung của Băng.

- Thực sự bài làm của hai em rất tốt. Hai em có hai phong cách khác nhau nhưng về nội dung và cách diễn đạt rất rõ ràng, trôi chảy. Băng thì cô không nói vì em vốn đã rất xuất sắc nhưng về Quang thực sự cô rất bất ngờ và ấn tượng về em. Em là con trai nhưng cách viết văn của em lại không chút khô khan, ngoài hai bạn mới còn lại cô không biết chứ với các bạn còn lại thì cô chắc em là bạn nam hơn hẳn các bạn. Sau này hy vọng em có thể giúp đỡ các bạn khác và nhất là các bạn nam.

- Còn kết quả thì phần thắng thuộc về… Trần Quỳnh Khiết Băng.

Tiếng vỗ tay reo mừng vang lên rộn cả một khoảng không. Nét mặt tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. ‘ Ừ phải thế mới đúng chứ!’

Băng nhìn thẳng vào mắt Quang với ánh nhìn chiến thắng. Cô thấy trong mắt Quang là cả một lạnh địa băng giá nhưng với cái nhìn nhạy bén cô dễ dàng vượt qua cái bước tường băng ấy mà bước vào thế giới cảu sự ngạc nhiên, tức giận và…không phục. Đảo mắt qua hai người còn lại Băng thật vui mừng vì đã chọc tức được họ. Bàn tay của cả ba đều nắm chặt thành nắm đấm, ngoài điều đó ra thì trên mặt họ chẳng biểu hiện gì cả. Và cũng có một vài gương mặt của một số đứa con gái thể hiện nét thất vọng. Đúng là có chết cũng không chừa cái tật mê trai!

- Thực sự cô phải nói là ấn tượng với bài viết của Quang, bài viết của em rất đầy đủ, các lập luận rất chặt chẽ. Cô bất ngờ về những hiểu biết của em Quang ạ. Em nêu ra tất cả về Lý Thái Tổ và cũng không thiếu các thông tin, tiểu sử về các người con của ông. Nhưng em lại chỉ lướt qua mà không có những chi tiết đặc biệt mà người ta không biết để gây ấn tượng. Ngược lại bài viết của Băng không nêu ra tất cả như Quang mà chỉ tập trung vào một số nhân vật mà em biết rõ, những hiểu biết của em rất đặc biệt.

- Về Lý Thái Tổ và Lý Thái Tông có lẽ các em đã rõ và cô cũng đã nói nhiều nhưng Băng khác biệt là ở điểm nói về Lý Nhật Quang.

- Như các em biết Lý Nhật Quang là con trai thứ 8 của Lý Công Uẩn, đối với vùng đất Nghệ An ông có công rất lớn. Ông chăm lo, phát triển vùng đất Nghệ An rất nhiều. Nghệ An từ một vùng chưa được khai thác thì đã trở thành vùng đất phì nhiêu. Ông qua đời vì giúp dân trừ giặc. Khi ông mất ông đã được ngựa của mình đưa về đến gần sông Lam ở vùng Ngọc- Lam- Bồi, huyện Đô Lương, tỉnh Nghệ An và hiện nay là địa chỉ xóm 6 xã Bồi Sơn. Hiện nay ở địa điểm đó có một ngôi đền mang tên đền Quả Sơn. Trong đền có một của ông được xây theo hình hoa sen và một bên có cây hoa đại tỏa mùi hương ngào ngạt. Cứ hai năm một lần sẽ có một lẽ hội lớn đi băng thuyền đến chùa bà Bụt- nơi đã gắn với ông rất sâu sắc. Và tên ông cũng được đặt tên cho một trường THCS của huyện Đô Lương. Đây là trường chuyên tập trung những học sinh giỏi nhất của cả huyện và trường cũng có thành tích cao trong học tập.

- Đây là kết quả!

Không khí đột nhiên im lặng hẳn như dành cả không gian cho cô Thủy nói. Lướt nhẹ xung quanh Băng thấy bọn con gái cứ chắp hai tay vào nhau như cầu nguyện. Dù không chắc là tất cả nhưng Băng tin trong số đó có người vì mình mà làm vậy. Băng cười nhẹ như lời cảm ơn, nụ cười đó mang một hương sắc khác so với nụ cười thường nhật. Để ý đến hai con bạn thân Băng chỉ biết thầm lắc đầu trong lòng. Hai bọn nó khác biệt với bọn con gái của lớp, chẳng chắp tay cầu nguyện mà đơn giản chỉ là nhìn cô với ánh mắt tin tưởng. Hình như hai cái con này nhiễm cái tính của cô rồi thì phải? Có phải là cô dạy hư bọn nó rồi không, với cô như thế thì chẳng làm sao có khi còn thích nhưng lỡ như với người khác mà hai nhỏ cũng như vậy thì… rắc rối lắm!

- Cô đã xem rất kĩ bài làm của Băng và Quang.

Giọng của cô vang lên lôi kéo sự tập trung của Băng.

- Thực sự bài làm của hai em rất tốt. Hai em có hai phong cách khác nhau nhưng về nội dung và cách diễn đạt rất rõ ràng, trôi chảy. Băng thì cô không nói vì em vốn đã rất xuất sắc nhưng về Quang thực sự cô rất bất ngờ và ấn tượng về em. Em là con trai nhưng cách viết văn của em lại không chút khô khan, ngoài hai bạn mới còn lại cô không biết chứ với các bạn còn lại thì cô chắc em là bạn nam hơn hẳn các bạn. Sau này hy vọng em có thể giúp đỡ các bạn khác và nhất là các bạn nam.

- Còn kết quả thì phần thắng thuộc về… Trần Quỳnh Khiết Băng.

Tiếng vỗ tay reo mừng vang lên rộn cả một khoảng không. Nét mặt tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. ‘ Ừ phải thế mới đúng chứ!’



Băng nhìn thẳng vào mắt Quang với ánh nhìn chiến thắng. Cô thấy trong mắt Quang là cả một lạnh địa băng giá nhưng với cái nhìn nhạy bén cô dễ dàng vượt qua cái bước tường băng ấy mà bước vào thế giới cảu sự ngạc nhiên, tức giận và…không phục. Đảo mắt qua hai người còn lại Băng thật vui mừng vì đã chọc tức được họ. Bàn tay của cả ba đều nắm chặt thành nắm đấm, ngoài điều đó ra thì trên mặt họ chẳng biểu hiện gì cả. Và cũng có một vài gương mặt của một số đứa con gái thể hiện nét thất vọng. Đúng là có chết cũng không chừa cái tật mê trai!

- Thực sự cô phải nói là ấn tượng với bài viết của Quang, bài viết của em rất đầy đủ, các lập luận rất chặt chẽ. Cô bất ngờ về những hiểu biết của em Quang ạ. Em nêu ra tất cả về Lý Thái Tổ và cũng không thiếu các thông tin, tiểu sử về các người con của ông. Nhưng em lại chỉ lướt qua mà không có những chi tiết đặc biệt mà người ta không biết để gây ấn tượng. Ngược lại bài viết của Băng không nêu ra tất cả như Quang mà chỉ tập trung vào một số nhân vật mà em biết rõ, những hiểu biết của em rất đặc biệt.

- Về Lý Thái Tổ và Lý Thái Tông có lẽ các em đã rõ và cô cũng đã nói nhiều nhưng Băng khác biệt là ở điểm nói về Lý Nhật Quang.

​- Như các em biết Lý Nhật Quang là con trai thứ 8 của Lý Công Uẩn, đối với vùng đất Nghệ An ông có công rất lớn. Ông chăm lo, phát triển vùng đất Nghệ An rất nhiều. Nghệ An từ một vùng chưa được khai thác thì đã trở thành vùng đất phì nhiêu. Ông qua đời vì giúp dân trừ giặc. Khi ông mất ông đã được ngựa của mình đưa về đến gần sông Lam ở vùng Ngọc- Lam- Bồi, huyện Đô Lương, tỉnh Nghệ An và hiện nay là địa chỉ xóm 6 xã Bồi Sơn. Hiện nay ở địa điểm đó có một ngôi đền mang tên đền Quả Sơn. Trong đền có một của ông được xây theo hình hoa sen và một bên có cây hoa đại tỏa mùi hương ngào ngạt. Cứ hai năm một lần sẽ có một lẽ hội lớn đi băng thuyền đến chùa bà Bụt- nơi đã gắn với ông rất sâu sắc. Và tên ông cũng được đặt tên cho một trường THCS của huyện Đô Lương. Đây là trường chuyên tập trung những học sinh giỏi nhất của cả huyện và trường cũng có thành tích cao trong học tập.


/7

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status