chuyển ngữ:Nại
Không khí trong phòng như ngưng trệ.
Trên tấm ga giường sáng màu, vết máu càng trở nên nổi bật, không hề có chút ý nghĩa thiêng liêng nào. Kiều Miên lẳng lặng đứng ở bên giường.
Toàn thân cứng ngắc.
Cô không phải một cô bé không hiểu chuyện gì, cô biết rõ điều này có ý nghĩa như thế nào, nhưng tất cả đều không quan trọng bằng…
Ga giường bẩn
Ga giường bẩn…
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Thẩm Vân Lê mới rời mắt khỏi vết máu lẻ loi trên giường, giấu nỗi lòng trong vẻ ngoài bình tĩnh, đưa mắt nhìn cô gái đứng bên giường.
Cô đang cố giả vờ trấn tĩnh nhưng thực ra nỗi lo lắng lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
Anh muốn nói gì đó, đại loại như một vài lời an ủi nhưng trước giờ chưa gặp phải chuyện như thế này nên Thẩm Vân Lê không có cách nào mở miệng.
Kiều Miên trước sau vẫn đứng nguyên tại chỗ, thái dương của cô đang rịn ra mồ hôi lạnh, cô sợ hãi, không biết nên làm gì lúc này.
Cô không dám nhìn vào mắt anh. Lén lút vào phòng quấy rầy anh lại còn làm bẩn ga giường anh… thế mà ngay giữa lúc đầu óc cô đang hoảng loạn, người đàn ông đó bước xuống khỏi giường rồi ngồi xổm trước mặt cô.
“Đừng sợ, đợi chú trở lại.” giọng Thẩm Vân Lê rất nhẹ, muốn đưa tay vuốt tóc cô nhưng rồi nhớ đến vệt máu vẫn còn trên giường nên bàn tay chỉ cách mái tóc cô chừng năm phân lại dừng lại.
Anh không nói thêm gì nữa, đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ, ngay cả quần áo mặc ở nhà vẫn chưa kịp thay đã ra khỏi nhà.
Dưới khu chung cư có một siêu thị, bán đẩy đủ mọi loại vật dụng thường này. Thẩm Vân Lê mịt mù nhìn giá đựng đồ dùng của chị em phụ nữ mà không hiểu cái gì, chỉ nhìn giá cả mà chọn mua, lúc chuẩn bị đi tính tiền anh lại nhớ đến bộ quần áo dính máu…
Cặp chân dài của đàn ông như mang theo gió, anh lại lộn lại, mua hai bộ đồ ngủ.
Cả quá trình chỉ tốn hơn mười phút, Thẩm Vân Lê mang đồ về nhà, lúc đi ngang qua phòng vệ sinh, anh dừng lại gõ cửa.
Nhưng bên trong không ai trả lời.
Anh khẽ nhíu mày, dường như đang nghĩ gì đó liền đứng dậy đi vào phòng mình. Quả nhiên cô vẫn đứng đó, lúc anh ra khỏi cô đứng ở đâu thì lúc này vẫn thế.
Thẩm Vân Lê cho rằng cô bị dọa sợ nên anh không lên tiếng, chậm rãi bước đến bên người cô, đặt cuộn băng vệ sinh và bộ quần áo mới mua vào trong tay cô.
“Biết dùng không?” tuy giọng nói vẫn thản nhiên đấy, nhưng thật ra anh đã căng thẳng đến độ đổ mồ hôi trán.
“Vâng, con cảm ơn.”
Kiều Miên khẽ gật đầu, giọng nói vô cùng nhỏ, dường như chỉ vừa tiếp xúc với không khí đã bị đánh bay, cô vẫn không nhìn anh, làn da trắng nõn nóng như bị bỏng nhìn không da tâm tình dư thừa, cuối cùng cũng máy móc quay người bước vào phòng vệ sinh.
Cô không sợ, chỉ ngại làm bẩn nhà thôi.
Cũng sợ anh chê bẩn.
Thẩm Vân Lê nhìn lướt qua ga giường rồi cũng rời khỏi phòng ngủ, hai chân bắt chéo ngồi trên ghế sofa, mở tivi nhưng không tập trung, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa phòng tắm, tiếng ti vi cũng rất nhỏ.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng vệ sinh hé ra một khe nhỏ rồi chậm chạp được đẩy ra, Thẩm Vân Lê vừa nghe tiếng động lập tức quay đầu nhìn qua.
Mái tóc dài thả hờ sau lưng, áo ngủ màu xanh đậm khiến sắc mặt cô càng thêm tái nhợt.
Kiều Miên nhìn kỹ lại sàn nhà thấy không bị mình làm bẩn cuối cùng thở phào được một hơi, lúc này cô mới dám ngẩng đầu nhìn anh, mà trùng hợp anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt của hai người vô tình gặp được nhau giữa không trung.
Anh vốn dịu dàng với cô, không bao giờ nói những lời thừa thãi, Kiều Miên vẫn tưởng anh không thích mình.
Nhưng sự thật là anh rất tốt.
Đối xử với cô rất tốt, đặc biệt tốt.
Tốt đến mức cô dường như sinh ra ảo giác với anh rồi.
“Con xin lỗi vì đã làm bẩn ga giường.” Kiều Miên đứng ở cửa phòng vệ sinh, hai tay vì căng thẳng mà xoắn lại với nhau.
Nhìn từ phía Thẩm Vân Lê thì dường như không trông thấy được sự áy náy của cô, chỉ thấy vẻ mặt cô gái ngượng ngùng bối rối, ánh mắt nhìn cô của anh cũng không có chút gợn sóng.
Nhưng Thẩm Vân Lê vẫn không nhìn ra tay cô đang níu lấy vạt áo mình, không cẩn thận để lộ sự bất an trong động tác.
“Không sao, vứt vào trong máy giặt là được rồi.” Thẩm Vân Lê đứng dậy, chuẩn bị đi thu dọn phòng ngủ.
“Để con dọn.” Không đợi anh đứng lên, Kiều Miên đã chạy vào phòng ngủ trước.
Để anh đi…? Cô còn muốn sống!
Nỗi sợ khi làm bẩn ga giường đã biến mất, sau đó chỉ còn lại sự ngượng ngùng đang dần lớn lên trong đầu Kiều Miên.
Nhìn bóng lưng vội vàng của cô, Thẩm Vân Lê không khỏi cười khẽ, sau khi đánh răng rửa mặt đơn giản, anh vào bếp, thả mấy viên táo đỏ vào nồi.
Kiều Miên lột hết chăn ga bẩn mang đi chải sạch vết máu sau đó mới cho vào máy giặt, giặt đi gặt lại hai lần mới an tâm.
Trên bàn cơm, hai người yên tĩnh ăn sáng, thật ra phần lớn thời gian hai người họ ở chung đều như vậy, không hay trò chuyện cũng không phải tuýp người nói nhiều. Thẩm Vân Lê càng như vậy, những việc mà không cần dùng đến lời nói thì anh đều lẳng lặng làm.
“Đau bụng không?” Thẩm Vân Lê nhìn bàn ăn hỏi.
“Không đau ạ.” Kiều Miên trả lời.
Sau khi ăn cơm xong, Kiều Miên quay về phòng sách làm bài tập, làm hết bài trong sách lại thử giải đề thi, một ngày cứ như vậy mà trôi qua.
Căn phòng bên đó cô đã không thể lén vào nữa.
Trời về khuya, sau khi giải quyết xong tập văn kiện cuối cùng, Thẩm Vân Lê gấp tài liệu lại, đưa tay day nhẹ thái dương.
Thật ra anh là một người phân rõ công tư, vấn đề cá nhân không bao giờ đưa vào công việc mà công việc cũng không được làm ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân của anh.
Có điều dạo gần đây trật tự ấy đang hơi loạn, đầu tuần này vì bận làm thủ tục nhập học cho Kiều Miên nên công việc bị chậm trễ, Thẩm Vân Lê liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn một giờ, nhưng cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, không bị ai đó lén đẩy ra.
Có điều chuyện này đã sớm nằm trong dự liệu của anh.
Anh đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ, đi vài bước rồi đứng ngoài cửa phòng sách, đang chuẩn bị nhẹ nhàng đẩy ra, nhưng bàn tay đặt trên nắm cửa chợt dừng lại…
Cô, đã trưởng thành rồi?
Đứng bên ngoài trầm mặc một hồi, Thẩm Vân Lê vẫn đẩy cửa ra.
Ánh đèn ngủ tỏa sáng yếu ớt, vầng sáng màu vàng nhạt hắt lên khuôn mặt cô, trên bàn sách bày sách giáo khoa và tài liệu học tập ngăn nắp, chỉnh tề cùng với đề thi đang giải dở.
Anh chậm rãi bước vào, chỉnh nhỏ điều hòa, nhìn qua hai giá sách cùng chiếc giường đơn không quá rộng, âm thầm ngẫm nghĩ một lát rồi lui ra.
Dựa theo tình hình hiện nay, nếu không có chuyện gì bất ngời xảy ra anh có lẽ sẽ không đổi công việc, mà trường Thực nghiệm không cách xa công ti anh là bao, chưa kể xung quanh vẫn còn một số ngôi trường cấp ba khác.
Thẩm Vân Lê nằm trên giường, ga giường mới vẫn còn lưu lại hương nước giặt nhàn nhạt, thoải mái tản ra trong không gian đen kịt. điện thoại di động vẫn sáng, hắt thẳng ánh sáng vào mặt anh.
Trong bóng tối, trên màn hình điện thoại của anh là hàng loạt thông tin của những căn hộ đang giao bán hoặc cho thuê.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Thẩm Vân Lê dần buồn ngủ, đang định tắt di động thì một tá tin nhắn gửi đến với tần suất dày đặc, chưa cần mở đã biết do Hạ Thịnh Văn gửi.
[Thịnh Văn: Bạch Đồng, 23 tuổi, tốt nghiệp đại học R, chiều cao: 167, cân nặng: 51, số đo ba vòng…]
[Thịnh Văn: Chu Huyên Huyên, 25 tuổi, Du học Anh, chiều cao: 162, cân nặng 48, số đó vòng một: 36D, eo…]
[Thịnh Văn: Tề Nhân, 26 tuổi, hiên đang công tác tại công ti mình, rất biết đối nhân xử thế, được mọi người yêu thích, chiều cao 164, cân nặng 52, vòng một ước chừng đạt 34B]
[Thịnh Văn: Anh lớn à, anh thích kiều ngực to không não hay vừa trẻ đẹp vừa có ngực?”]
[Thịnh Văn: cho mình một yêu cầu đi, mình tim tài nguyên tốt cho cậu]
[Thịnh Văn: cuộc sống vú em của cậu nên kết thúc rồi anh bạn ơi, ngàn vạn thiếu nữ đang chờ ông tới chà đạp kia kìa.]
[Thịnh Văn: Anh Vân Lê ơi, anh chọn ai?]
Không khí trong phòng như ngưng trệ.
Trên tấm ga giường sáng màu, vết máu càng trở nên nổi bật, không hề có chút ý nghĩa thiêng liêng nào. Kiều Miên lẳng lặng đứng ở bên giường.
Toàn thân cứng ngắc.
Cô không phải một cô bé không hiểu chuyện gì, cô biết rõ điều này có ý nghĩa như thế nào, nhưng tất cả đều không quan trọng bằng…
Ga giường bẩn
Ga giường bẩn…
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Thẩm Vân Lê mới rời mắt khỏi vết máu lẻ loi trên giường, giấu nỗi lòng trong vẻ ngoài bình tĩnh, đưa mắt nhìn cô gái đứng bên giường.
Cô đang cố giả vờ trấn tĩnh nhưng thực ra nỗi lo lắng lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
Anh muốn nói gì đó, đại loại như một vài lời an ủi nhưng trước giờ chưa gặp phải chuyện như thế này nên Thẩm Vân Lê không có cách nào mở miệng.
Kiều Miên trước sau vẫn đứng nguyên tại chỗ, thái dương của cô đang rịn ra mồ hôi lạnh, cô sợ hãi, không biết nên làm gì lúc này.
Cô không dám nhìn vào mắt anh. Lén lút vào phòng quấy rầy anh lại còn làm bẩn ga giường anh… thế mà ngay giữa lúc đầu óc cô đang hoảng loạn, người đàn ông đó bước xuống khỏi giường rồi ngồi xổm trước mặt cô.
“Đừng sợ, đợi chú trở lại.” giọng Thẩm Vân Lê rất nhẹ, muốn đưa tay vuốt tóc cô nhưng rồi nhớ đến vệt máu vẫn còn trên giường nên bàn tay chỉ cách mái tóc cô chừng năm phân lại dừng lại.
Anh không nói thêm gì nữa, đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ, ngay cả quần áo mặc ở nhà vẫn chưa kịp thay đã ra khỏi nhà.
Dưới khu chung cư có một siêu thị, bán đẩy đủ mọi loại vật dụng thường này. Thẩm Vân Lê mịt mù nhìn giá đựng đồ dùng của chị em phụ nữ mà không hiểu cái gì, chỉ nhìn giá cả mà chọn mua, lúc chuẩn bị đi tính tiền anh lại nhớ đến bộ quần áo dính máu…
Cặp chân dài của đàn ông như mang theo gió, anh lại lộn lại, mua hai bộ đồ ngủ.
Cả quá trình chỉ tốn hơn mười phút, Thẩm Vân Lê mang đồ về nhà, lúc đi ngang qua phòng vệ sinh, anh dừng lại gõ cửa.
Nhưng bên trong không ai trả lời.
Anh khẽ nhíu mày, dường như đang nghĩ gì đó liền đứng dậy đi vào phòng mình. Quả nhiên cô vẫn đứng đó, lúc anh ra khỏi cô đứng ở đâu thì lúc này vẫn thế.
Thẩm Vân Lê cho rằng cô bị dọa sợ nên anh không lên tiếng, chậm rãi bước đến bên người cô, đặt cuộn băng vệ sinh và bộ quần áo mới mua vào trong tay cô.
“Biết dùng không?” tuy giọng nói vẫn thản nhiên đấy, nhưng thật ra anh đã căng thẳng đến độ đổ mồ hôi trán.
“Vâng, con cảm ơn.”
Kiều Miên khẽ gật đầu, giọng nói vô cùng nhỏ, dường như chỉ vừa tiếp xúc với không khí đã bị đánh bay, cô vẫn không nhìn anh, làn da trắng nõn nóng như bị bỏng nhìn không da tâm tình dư thừa, cuối cùng cũng máy móc quay người bước vào phòng vệ sinh.
Cô không sợ, chỉ ngại làm bẩn nhà thôi.
Cũng sợ anh chê bẩn.
Thẩm Vân Lê nhìn lướt qua ga giường rồi cũng rời khỏi phòng ngủ, hai chân bắt chéo ngồi trên ghế sofa, mở tivi nhưng không tập trung, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa phòng tắm, tiếng ti vi cũng rất nhỏ.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng vệ sinh hé ra một khe nhỏ rồi chậm chạp được đẩy ra, Thẩm Vân Lê vừa nghe tiếng động lập tức quay đầu nhìn qua.
Mái tóc dài thả hờ sau lưng, áo ngủ màu xanh đậm khiến sắc mặt cô càng thêm tái nhợt.
Kiều Miên nhìn kỹ lại sàn nhà thấy không bị mình làm bẩn cuối cùng thở phào được một hơi, lúc này cô mới dám ngẩng đầu nhìn anh, mà trùng hợp anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt của hai người vô tình gặp được nhau giữa không trung.
Anh vốn dịu dàng với cô, không bao giờ nói những lời thừa thãi, Kiều Miên vẫn tưởng anh không thích mình.
Nhưng sự thật là anh rất tốt.
Đối xử với cô rất tốt, đặc biệt tốt.
Tốt đến mức cô dường như sinh ra ảo giác với anh rồi.
“Con xin lỗi vì đã làm bẩn ga giường.” Kiều Miên đứng ở cửa phòng vệ sinh, hai tay vì căng thẳng mà xoắn lại với nhau.
Nhìn từ phía Thẩm Vân Lê thì dường như không trông thấy được sự áy náy của cô, chỉ thấy vẻ mặt cô gái ngượng ngùng bối rối, ánh mắt nhìn cô của anh cũng không có chút gợn sóng.
Nhưng Thẩm Vân Lê vẫn không nhìn ra tay cô đang níu lấy vạt áo mình, không cẩn thận để lộ sự bất an trong động tác.
“Không sao, vứt vào trong máy giặt là được rồi.” Thẩm Vân Lê đứng dậy, chuẩn bị đi thu dọn phòng ngủ.
“Để con dọn.” Không đợi anh đứng lên, Kiều Miên đã chạy vào phòng ngủ trước.
Để anh đi…? Cô còn muốn sống!
Nỗi sợ khi làm bẩn ga giường đã biến mất, sau đó chỉ còn lại sự ngượng ngùng đang dần lớn lên trong đầu Kiều Miên.
Nhìn bóng lưng vội vàng của cô, Thẩm Vân Lê không khỏi cười khẽ, sau khi đánh răng rửa mặt đơn giản, anh vào bếp, thả mấy viên táo đỏ vào nồi.
Kiều Miên lột hết chăn ga bẩn mang đi chải sạch vết máu sau đó mới cho vào máy giặt, giặt đi gặt lại hai lần mới an tâm.
Trên bàn cơm, hai người yên tĩnh ăn sáng, thật ra phần lớn thời gian hai người họ ở chung đều như vậy, không hay trò chuyện cũng không phải tuýp người nói nhiều. Thẩm Vân Lê càng như vậy, những việc mà không cần dùng đến lời nói thì anh đều lẳng lặng làm.
“Đau bụng không?” Thẩm Vân Lê nhìn bàn ăn hỏi.
“Không đau ạ.” Kiều Miên trả lời.
Sau khi ăn cơm xong, Kiều Miên quay về phòng sách làm bài tập, làm hết bài trong sách lại thử giải đề thi, một ngày cứ như vậy mà trôi qua.
Căn phòng bên đó cô đã không thể lén vào nữa.
Trời về khuya, sau khi giải quyết xong tập văn kiện cuối cùng, Thẩm Vân Lê gấp tài liệu lại, đưa tay day nhẹ thái dương.
Thật ra anh là một người phân rõ công tư, vấn đề cá nhân không bao giờ đưa vào công việc mà công việc cũng không được làm ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân của anh.
Có điều dạo gần đây trật tự ấy đang hơi loạn, đầu tuần này vì bận làm thủ tục nhập học cho Kiều Miên nên công việc bị chậm trễ, Thẩm Vân Lê liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn một giờ, nhưng cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, không bị ai đó lén đẩy ra.
Có điều chuyện này đã sớm nằm trong dự liệu của anh.
Anh đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ, đi vài bước rồi đứng ngoài cửa phòng sách, đang chuẩn bị nhẹ nhàng đẩy ra, nhưng bàn tay đặt trên nắm cửa chợt dừng lại…
Cô, đã trưởng thành rồi?
Đứng bên ngoài trầm mặc một hồi, Thẩm Vân Lê vẫn đẩy cửa ra.
Ánh đèn ngủ tỏa sáng yếu ớt, vầng sáng màu vàng nhạt hắt lên khuôn mặt cô, trên bàn sách bày sách giáo khoa và tài liệu học tập ngăn nắp, chỉnh tề cùng với đề thi đang giải dở.
Anh chậm rãi bước vào, chỉnh nhỏ điều hòa, nhìn qua hai giá sách cùng chiếc giường đơn không quá rộng, âm thầm ngẫm nghĩ một lát rồi lui ra.
Dựa theo tình hình hiện nay, nếu không có chuyện gì bất ngời xảy ra anh có lẽ sẽ không đổi công việc, mà trường Thực nghiệm không cách xa công ti anh là bao, chưa kể xung quanh vẫn còn một số ngôi trường cấp ba khác.
Thẩm Vân Lê nằm trên giường, ga giường mới vẫn còn lưu lại hương nước giặt nhàn nhạt, thoải mái tản ra trong không gian đen kịt. điện thoại di động vẫn sáng, hắt thẳng ánh sáng vào mặt anh.
Trong bóng tối, trên màn hình điện thoại của anh là hàng loạt thông tin của những căn hộ đang giao bán hoặc cho thuê.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Thẩm Vân Lê dần buồn ngủ, đang định tắt di động thì một tá tin nhắn gửi đến với tần suất dày đặc, chưa cần mở đã biết do Hạ Thịnh Văn gửi.
[Thịnh Văn: Bạch Đồng, 23 tuổi, tốt nghiệp đại học R, chiều cao: 167, cân nặng: 51, số đo ba vòng…]
[Thịnh Văn: Chu Huyên Huyên, 25 tuổi, Du học Anh, chiều cao: 162, cân nặng 48, số đó vòng một: 36D, eo…]
[Thịnh Văn: Tề Nhân, 26 tuổi, hiên đang công tác tại công ti mình, rất biết đối nhân xử thế, được mọi người yêu thích, chiều cao 164, cân nặng 52, vòng một ước chừng đạt 34B]
[Thịnh Văn: Anh lớn à, anh thích kiều ngực to không não hay vừa trẻ đẹp vừa có ngực?”]
[Thịnh Văn: cho mình một yêu cầu đi, mình tim tài nguyên tốt cho cậu]
[Thịnh Văn: cuộc sống vú em của cậu nên kết thúc rồi anh bạn ơi, ngàn vạn thiếu nữ đang chờ ông tới chà đạp kia kìa.]
[Thịnh Văn: Anh Vân Lê ơi, anh chọn ai?]
/35
|