Chuyển ngữ: Nại
Từ khu chung cư đi ra đã là giữa trưa, Thẩm Vân Lê lái xe đến trung tâm thương mại.
Lúc anh đi làm vẫn thường mua đồ ăn bên ngoài về, mấy ngày nay cô đều tự ăn ở nhà như vậy, vậy mà sáng nay anh nhìn cô tự nướng bánh mì, thao tác rất thành thạo.
“Biết nấu cơm không?” Thẩm Vân Lê hỏi.
Trong một nhà hàng Quảng Đông, một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau, Thẩm Vân Lê xét thấy những vết thương lớn nhỏ trên người cô nên cố ý chọn quán ăn này, có điều thứ bảy nên khách trong quán hơi đông.
“Không ạ.” Kiều Miên lắc đầu.
Trước kia cơm nước trong nhà đều do dì Trương nấu, nghĩ đến dì Trường từ nay đã không còn ở bên nữa, Kiều Miên thấy hơi buồn buồn, bà ấy đối xử với cô thực sự rất tốt, có điều điều kiện của dì ấy không tốt, việc học hành tốn rất nhiều tiền bạc nên chắc chắn dì ấy sẽ không thể đón Kiều Miên về nhà mình, ngay đến cả mẹ ruột cô còn không muốn để cô làm vướng chân vướng tay mình chứ đừng nói đến người ngoài rước mờ rắc rối là cô về nhà….
Chắc chỉ có ông chú ngốc nghếch trước mặt này thôi!
Trong một tình huống mà Thẩm Vân Lê không hề hay biết, anh đã bị cô bé này dùng cụm từ ông chú ngốc nghếch để định nghĩa cho mình.
Ăn cơm xong, Thẩm Vân Lê dẫn Kiều Miên lên tầng trên, đi đến khu bày bán quần áo trẻ em.
Không biết mấy ngày hôm nay cô đã tự chăm sóc bản thân mình thế nào, ngoại trừ đầu tóc có hơi rối bời nhưng người vẫn luôn sạch sẽ, trên người vẫn mặc bộ váy trắng từ hôm đó, vẫn trong lúc mà Thẩm Vân Lê không hề hay biết, cô đã lấy một chiếc áo sơ mi trắng trong tủ đồ của anh đi để thay ở nhà.
Thực sự cô đã nghĩ đó là nhà mình rồi, Thẩm Vân Lê cười khẽ.
Anh rất ít khi đi dạo kiểu này, bình thường đều đến thẳng cửa hàng mình thích, thử qua loa rồi lấy đại một cặp đen trắng để phối với nhau là được.
Đi dạo cửa hàng quần áo nữ lại càng ít hơn, trong hai năm gần đây chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thẩm Vân Lê giấu tâm tình có chút lơ đãng của mình, chậm rãi bước trước mấy bước, trông thấy trước mắt là một cửa hàng toàn màu hồng, trực giác anh muốn ghé vào, hiểu biết của anh đối với con gái cũng gọi là tàm tạm vậy mà vẫn cố hỏi: “Muốn vào thử không?”
Kiều Miên nhìn qua một lần, lắc đầu.
Vậy là hai người lại tiếp tục đi lên phía trước, Kiều Miên đi sau anh, cúi đầu nhìn sàn nhà với đầu óc không tập trung, cuối cùng cô vẫn kéo lấy quần Thẩm Vân Lê.
“Chú đừng mua mấy thứ đắt tiền như thế ạ.” Kiều Miên ngẩng đầu, cố sức để nhìn lên mặt anh, cảm giác cái cổ mình sắp gãy ra.
Cửa hàng này bố cô đã dẫn cô đi mấy lần, đồ đều rất đắt, mà hiện giờ cô đã gây cho anh nhiều phiền toái, Kiều Miên không muốn mình là một cục phiền toái…
Tính cách không tồi, Thẩm Vân Lê lại phát hiện thêm một ưu điểm của cô.
Có lẽ cổ cô đã ngẩng lên thành một góc vuông, Thẩm Vân Lê cảm thấy buồn cười, anh khẽ cúi người xuống, chỉnh lại cho cô miếng gạc ở trước trán.
“Không đắt, từ nay về sau cái gì tốt nhất anh đều cho em.”
Một dòng mật ngọt ngào chạy dọc trong lòng cô, khóe miệng Kiều Miên khẽ cong lên, nói cảm ơn sao? Hình như không có sức nặng lắm.
“Cảm ơn, cảm ơn chú.”
Vậy thì nói hai lần.
Cuối cùng sau một lúc đi dạo trong tiệm, Thẩm Vân Lê mua cho cô hai bộ váy, hai bộ quần áo và hai bộ đồ ngủ.
Sau khi nhìn động tác quẹt thẻ của Thẩm Vân Lê, Kiều Miên biết rõ ông chú ngốc nghếch này của mình có vẻ khá giàu có.
Lúc mua quần áo xong, Thẩm Vân Lê nhìn lại mấy chỗ bị thương trên người cô, không dám để cô đi nhiều nữa nên anh tính đi về, có điều lại đột nhiên nghe thấy có người gọi tên anh.
“Vân Lê.”
Thẩm Vân Lê quay người, nhìn thấy Hạ Thịnh Văn sóng vai một cô gái bước tới, không biết đây là cô thứ bao nhiêu của năm nay rồi.
“Cậu không đi nhầm cửa hàng đấy chứ?” Hạ Thịnh Văn cười nhạo Thẩm Vân Lê, có điều sau khi nhìn thấy Kiều Miên đứng sau lưng anh, Hạ Thịnh Văn cảm thấy mình đã bỏ quên điều gì đó.
“Ơ, chào em, anh là Hạ Thịnh Văn, em có thể gọi anh là anh Thịnh Văn.”
Kiều Miên ngước nhìn Thẩm Vân Lê, thấy anh gật đầu cô mới khẽ bước lên một bước.
“Con chào chú.” Thật lễ phép.
Hạ Thịnh Văn: “…anh già thế à?”
“Không già ạ.” Kiều Miên thành thật trả lời.
Tình cảnh này nhìn có hơi quen quen, đuôi lông mày Thẩm Vân Lê mang theo nét cười bất lực: “Đừng có dọa trẻ con.”
Nói xong lại kéo Kiều Miên về bên cạnh mình.
Người phụ nữ đứng bên cạnh Hạ Thịnh Văn trước sau vẫn giữ một nụ cười trên môi, khẽ gật đầu với Thẩm Vân Lê ý nói sẽ giải quyết.
“Buổi tối có rảnh không, đi uống vài chén nhá?” Hạ Tịnh Văn hỏi.
“Ừ.” Thẩm Vân Lê đồng ý.
Không ai ở lại quá lâu, sau đó, bốn người hai cặp tách nhau ra, ai nấy tự rời đi.
Buổi chiều chủ nhật, ánh nắng vẫn còn lung linh nhưng đã bớt đi vài phần gay gắt.
Thẩm Vân Lê gỡ một chiếc ly thủy tinh từ trên giá xuống, ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng ngủ, bỏ vào trong ly một cục đá nhỏ, khui chai Magic green Wine rót vào trong ly, sắc xanh mê người của rượu cùng với hiệu ứng ánh sáng của viên đá trong suốt càng làm nổi bất nét ưu nhã của ly rượu dưới ánh nắng.
Magic green là loại rượu xuất hiện vào năm 1605 tại một tu viện ở pháp, sử dụng 130 loại dược thảo để ủ thành, Thẩm Vân Lê bưng ly rượu ghé sát lên cánh mũi, hương vị nồng đậm của rượu vẫn chưa vào miệng nhưng lồng ngực dường như đã say từ khi nào.
Chất lỏng lạnh buốt trôi xuống cổ họng, trong nháy mắt dường như con người ta không thấy được thứ gì nữa, chỉ còn lại hương vị ngày càng mạnh đang lên men trong lồng ngực, tràn ngập dụ hoặc.
Chiếc máy phát nhạc phục cổ trong phòng đang phát một đoạn nhạc Baroque du dương, hai mắt anh khẽ nhắm lại, từng tế bào trên cơ thể dường như đang trầm lắng.
Thẩm Vân Lê là người yêu rượu, mỗi buổi chiều chủ nhật anh đều sẽ ngồi lại uống mấy ly, không phải thích những hương vị nồng mạnh của men mà anh chỉ thích thưởng thức những tư vị của từng loại rượu xinh đẹp thơm ngát mà chỉ cần khẽ đưa tay hoặc chóp mũi nhẹ ngửi đã có thể nhận ra đây là vị lúa mì của Tây Ba Nha hay hương nước suối của Dãy núi Alps.
Anh thích những thứ nho nhỏ như thế, dường như đang thưởng thức một mỹ nhân ưu nhã ngồi thong dong thật sâu trong đình viện hoặc giống đang nhẹ nhàng ân cẩn hỏi thăm người tình.
Thế nhưng điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, phá vỡ mảnh yên lặng nãy giờ.
Thẩm Vân Lê thoáng nhìn cái tên hiện lên trên màn hình, anh im lặng vài giây rồi mới bắt máy.
“Alo?” anh đặt ly rượu xuống, châm một điếu thuốc lên.
Bên kia cũng là một hồi lặng lẽ, sau một lúc lâu mới vang lên một giọng nữ dịu dàng: “Anh đổi khóa rồi?”
Không biết là do men rượu hay do khói thuốc lượn lờ, Thẩm Vân Lê cảm thấy đầu óc mình như có tầng mây mịt mù che phủ khiến anh mông lung, anh buông rèm mi, tâm tình dưới đáy mắt càng lúc càng dày đặc: “Ừ.”
Anh từng có một thói quen là quên mang chìa khóa, lúc đó anh cho rằng trong nhà lúc nào cũng sẽ có người mở cửa cho anh, chỉ có điều có những việc sớm muộn cũng phải quên đi, vậy nên anh dứt khoát đổi khóa.
Nhưng anh không muốn giải thích vì nó không có ý nghĩa.
“Chiều ngày mai hai giờ chuyến bay của em sẽ cất cánh.” Giọng nói bi thương của cô gái ấn chứa vô vàn chờ mong, dù đã biết rõ kết quả sẽ ra sao nhưng vẫn luôn chờ mong.
Dường như có một mạch cảm ứng, sợ nghe lời cự tuyệt của anh, cô gái bên kia vẫn nghẹn ngào: “Vân Lê, anh cũng biết mà, chỉ cần anh mở miệng, em sẽ không đi…em sẽ không đi Mĩ và chúng ta sẽ vẫn ở với nhau, như ngày trước vậy…”
Từng câu nói khắc sâu trong đầu Thẩm Vân Lê, anh cảm thấy nội tâm mình đang loạn, rất muốn túm lấy cái gì đó…tay anh vơ phải ly rượu trên bàn nhưng nó không đứng vững mà trượt dài đi.
“Kít….”
Sau âm thanh chói tai ấy, ly rượu bị vỡ thành mảnh nhỏ, rượu trong ly cứ thế tràn ra.
“Thượng lộ bình an.”
Đầu dây bên kia trầm mặc rất lâu, tâm tình dường như đã chết lặng bắt đầu bám bụi, một lát sau cô lại hỏi: “Sau khi em trở về, chúng ta sẽ lại ở bên nhau chứ?”
Yết hầu Thẩm Vân Lê khô khốc, muốn uống rượu nhưng ly đã vỡ nát.
Cô gái đợi thật lâu mà vẫn không nhận được câu trả lợi, đành dập máy.
Vốn sẽ có một buổi chiều như ý nhưng cuối cùng lại chẳng thể yên bình, Thẩm Vân Lê cất giấu tâm trạng đang dần lên men của mình, thu dọn căn phòng xong, anh thay quần áo rồi mang theo mũ bảo hiểm ra khỏi nhà.
Chiều tối mùa hè, chân trời có những đám mây cháy nắng sáng rực, màu sắc vô cùng diễm lệ, vùng ngoại ô dân cư thưa thớt, con đường bằng phẳng quanh có kéo dài mãi.
Cánh đồng bát ngát vang vọng tiếng động cơ nổ vang, chiếc Yamaha R1 đen tuyền lao vụt qua như tên bắn, chỉ trong vài giây đã không còn thấy bóng dáng, chỉ còn lại tiếng động cơ khiến người ta kinh hãi.
Đôi giày da vững vàng đặt trên chân phanh nhưng vẫn không thể kìm chế được dã tính cuồng ngạo đã lên nòng. Thẩm Vân Lê thích đội mua bảo hiểm cưỡi moto lao vun vút trên những nẻo đường ngoại ô, hoặc trời trong nắng ấm, hoặc mưa gió bão bùng.
Anh chính là như vậy, tỉnh táo, luôn biết tự kiềm chế, con người ba phần trầm ổn bảy phần dã tính giờ có thêm chút dịu dàng là dành cho Kiều Miên.
Từ khu chung cư đi ra đã là giữa trưa, Thẩm Vân Lê lái xe đến trung tâm thương mại.
Lúc anh đi làm vẫn thường mua đồ ăn bên ngoài về, mấy ngày nay cô đều tự ăn ở nhà như vậy, vậy mà sáng nay anh nhìn cô tự nướng bánh mì, thao tác rất thành thạo.
“Biết nấu cơm không?” Thẩm Vân Lê hỏi.
Trong một nhà hàng Quảng Đông, một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau, Thẩm Vân Lê xét thấy những vết thương lớn nhỏ trên người cô nên cố ý chọn quán ăn này, có điều thứ bảy nên khách trong quán hơi đông.
“Không ạ.” Kiều Miên lắc đầu.
Trước kia cơm nước trong nhà đều do dì Trương nấu, nghĩ đến dì Trường từ nay đã không còn ở bên nữa, Kiều Miên thấy hơi buồn buồn, bà ấy đối xử với cô thực sự rất tốt, có điều điều kiện của dì ấy không tốt, việc học hành tốn rất nhiều tiền bạc nên chắc chắn dì ấy sẽ không thể đón Kiều Miên về nhà mình, ngay đến cả mẹ ruột cô còn không muốn để cô làm vướng chân vướng tay mình chứ đừng nói đến người ngoài rước mờ rắc rối là cô về nhà….
Chắc chỉ có ông chú ngốc nghếch trước mặt này thôi!
Trong một tình huống mà Thẩm Vân Lê không hề hay biết, anh đã bị cô bé này dùng cụm từ ông chú ngốc nghếch để định nghĩa cho mình.
Ăn cơm xong, Thẩm Vân Lê dẫn Kiều Miên lên tầng trên, đi đến khu bày bán quần áo trẻ em.
Không biết mấy ngày hôm nay cô đã tự chăm sóc bản thân mình thế nào, ngoại trừ đầu tóc có hơi rối bời nhưng người vẫn luôn sạch sẽ, trên người vẫn mặc bộ váy trắng từ hôm đó, vẫn trong lúc mà Thẩm Vân Lê không hề hay biết, cô đã lấy một chiếc áo sơ mi trắng trong tủ đồ của anh đi để thay ở nhà.
Thực sự cô đã nghĩ đó là nhà mình rồi, Thẩm Vân Lê cười khẽ.
Anh rất ít khi đi dạo kiểu này, bình thường đều đến thẳng cửa hàng mình thích, thử qua loa rồi lấy đại một cặp đen trắng để phối với nhau là được.
Đi dạo cửa hàng quần áo nữ lại càng ít hơn, trong hai năm gần đây chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thẩm Vân Lê giấu tâm tình có chút lơ đãng của mình, chậm rãi bước trước mấy bước, trông thấy trước mắt là một cửa hàng toàn màu hồng, trực giác anh muốn ghé vào, hiểu biết của anh đối với con gái cũng gọi là tàm tạm vậy mà vẫn cố hỏi: “Muốn vào thử không?”
Kiều Miên nhìn qua một lần, lắc đầu.
Vậy là hai người lại tiếp tục đi lên phía trước, Kiều Miên đi sau anh, cúi đầu nhìn sàn nhà với đầu óc không tập trung, cuối cùng cô vẫn kéo lấy quần Thẩm Vân Lê.
“Chú đừng mua mấy thứ đắt tiền như thế ạ.” Kiều Miên ngẩng đầu, cố sức để nhìn lên mặt anh, cảm giác cái cổ mình sắp gãy ra.
Cửa hàng này bố cô đã dẫn cô đi mấy lần, đồ đều rất đắt, mà hiện giờ cô đã gây cho anh nhiều phiền toái, Kiều Miên không muốn mình là một cục phiền toái…
Tính cách không tồi, Thẩm Vân Lê lại phát hiện thêm một ưu điểm của cô.
Có lẽ cổ cô đã ngẩng lên thành một góc vuông, Thẩm Vân Lê cảm thấy buồn cười, anh khẽ cúi người xuống, chỉnh lại cho cô miếng gạc ở trước trán.
“Không đắt, từ nay về sau cái gì tốt nhất anh đều cho em.”
Một dòng mật ngọt ngào chạy dọc trong lòng cô, khóe miệng Kiều Miên khẽ cong lên, nói cảm ơn sao? Hình như không có sức nặng lắm.
“Cảm ơn, cảm ơn chú.”
Vậy thì nói hai lần.
Cuối cùng sau một lúc đi dạo trong tiệm, Thẩm Vân Lê mua cho cô hai bộ váy, hai bộ quần áo và hai bộ đồ ngủ.
Sau khi nhìn động tác quẹt thẻ của Thẩm Vân Lê, Kiều Miên biết rõ ông chú ngốc nghếch này của mình có vẻ khá giàu có.
Lúc mua quần áo xong, Thẩm Vân Lê nhìn lại mấy chỗ bị thương trên người cô, không dám để cô đi nhiều nữa nên anh tính đi về, có điều lại đột nhiên nghe thấy có người gọi tên anh.
“Vân Lê.”
Thẩm Vân Lê quay người, nhìn thấy Hạ Thịnh Văn sóng vai một cô gái bước tới, không biết đây là cô thứ bao nhiêu của năm nay rồi.
“Cậu không đi nhầm cửa hàng đấy chứ?” Hạ Thịnh Văn cười nhạo Thẩm Vân Lê, có điều sau khi nhìn thấy Kiều Miên đứng sau lưng anh, Hạ Thịnh Văn cảm thấy mình đã bỏ quên điều gì đó.
“Ơ, chào em, anh là Hạ Thịnh Văn, em có thể gọi anh là anh Thịnh Văn.”
Kiều Miên ngước nhìn Thẩm Vân Lê, thấy anh gật đầu cô mới khẽ bước lên một bước.
“Con chào chú.” Thật lễ phép.
Hạ Thịnh Văn: “…anh già thế à?”
“Không già ạ.” Kiều Miên thành thật trả lời.
Tình cảnh này nhìn có hơi quen quen, đuôi lông mày Thẩm Vân Lê mang theo nét cười bất lực: “Đừng có dọa trẻ con.”
Nói xong lại kéo Kiều Miên về bên cạnh mình.
Người phụ nữ đứng bên cạnh Hạ Thịnh Văn trước sau vẫn giữ một nụ cười trên môi, khẽ gật đầu với Thẩm Vân Lê ý nói sẽ giải quyết.
“Buổi tối có rảnh không, đi uống vài chén nhá?” Hạ Tịnh Văn hỏi.
“Ừ.” Thẩm Vân Lê đồng ý.
Không ai ở lại quá lâu, sau đó, bốn người hai cặp tách nhau ra, ai nấy tự rời đi.
Buổi chiều chủ nhật, ánh nắng vẫn còn lung linh nhưng đã bớt đi vài phần gay gắt.
Thẩm Vân Lê gỡ một chiếc ly thủy tinh từ trên giá xuống, ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng ngủ, bỏ vào trong ly một cục đá nhỏ, khui chai Magic green Wine rót vào trong ly, sắc xanh mê người của rượu cùng với hiệu ứng ánh sáng của viên đá trong suốt càng làm nổi bất nét ưu nhã của ly rượu dưới ánh nắng.
Magic green là loại rượu xuất hiện vào năm 1605 tại một tu viện ở pháp, sử dụng 130 loại dược thảo để ủ thành, Thẩm Vân Lê bưng ly rượu ghé sát lên cánh mũi, hương vị nồng đậm của rượu vẫn chưa vào miệng nhưng lồng ngực dường như đã say từ khi nào.
Chất lỏng lạnh buốt trôi xuống cổ họng, trong nháy mắt dường như con người ta không thấy được thứ gì nữa, chỉ còn lại hương vị ngày càng mạnh đang lên men trong lồng ngực, tràn ngập dụ hoặc.
Chiếc máy phát nhạc phục cổ trong phòng đang phát một đoạn nhạc Baroque du dương, hai mắt anh khẽ nhắm lại, từng tế bào trên cơ thể dường như đang trầm lắng.
Thẩm Vân Lê là người yêu rượu, mỗi buổi chiều chủ nhật anh đều sẽ ngồi lại uống mấy ly, không phải thích những hương vị nồng mạnh của men mà anh chỉ thích thưởng thức những tư vị của từng loại rượu xinh đẹp thơm ngát mà chỉ cần khẽ đưa tay hoặc chóp mũi nhẹ ngửi đã có thể nhận ra đây là vị lúa mì của Tây Ba Nha hay hương nước suối của Dãy núi Alps.
Anh thích những thứ nho nhỏ như thế, dường như đang thưởng thức một mỹ nhân ưu nhã ngồi thong dong thật sâu trong đình viện hoặc giống đang nhẹ nhàng ân cẩn hỏi thăm người tình.
Thế nhưng điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, phá vỡ mảnh yên lặng nãy giờ.
Thẩm Vân Lê thoáng nhìn cái tên hiện lên trên màn hình, anh im lặng vài giây rồi mới bắt máy.
“Alo?” anh đặt ly rượu xuống, châm một điếu thuốc lên.
Bên kia cũng là một hồi lặng lẽ, sau một lúc lâu mới vang lên một giọng nữ dịu dàng: “Anh đổi khóa rồi?”
Không biết là do men rượu hay do khói thuốc lượn lờ, Thẩm Vân Lê cảm thấy đầu óc mình như có tầng mây mịt mù che phủ khiến anh mông lung, anh buông rèm mi, tâm tình dưới đáy mắt càng lúc càng dày đặc: “Ừ.”
Anh từng có một thói quen là quên mang chìa khóa, lúc đó anh cho rằng trong nhà lúc nào cũng sẽ có người mở cửa cho anh, chỉ có điều có những việc sớm muộn cũng phải quên đi, vậy nên anh dứt khoát đổi khóa.
Nhưng anh không muốn giải thích vì nó không có ý nghĩa.
“Chiều ngày mai hai giờ chuyến bay của em sẽ cất cánh.” Giọng nói bi thương của cô gái ấn chứa vô vàn chờ mong, dù đã biết rõ kết quả sẽ ra sao nhưng vẫn luôn chờ mong.
Dường như có một mạch cảm ứng, sợ nghe lời cự tuyệt của anh, cô gái bên kia vẫn nghẹn ngào: “Vân Lê, anh cũng biết mà, chỉ cần anh mở miệng, em sẽ không đi…em sẽ không đi Mĩ và chúng ta sẽ vẫn ở với nhau, như ngày trước vậy…”
Từng câu nói khắc sâu trong đầu Thẩm Vân Lê, anh cảm thấy nội tâm mình đang loạn, rất muốn túm lấy cái gì đó…tay anh vơ phải ly rượu trên bàn nhưng nó không đứng vững mà trượt dài đi.
“Kít….”
Sau âm thanh chói tai ấy, ly rượu bị vỡ thành mảnh nhỏ, rượu trong ly cứ thế tràn ra.
“Thượng lộ bình an.”
Đầu dây bên kia trầm mặc rất lâu, tâm tình dường như đã chết lặng bắt đầu bám bụi, một lát sau cô lại hỏi: “Sau khi em trở về, chúng ta sẽ lại ở bên nhau chứ?”
Yết hầu Thẩm Vân Lê khô khốc, muốn uống rượu nhưng ly đã vỡ nát.
Cô gái đợi thật lâu mà vẫn không nhận được câu trả lợi, đành dập máy.
Vốn sẽ có một buổi chiều như ý nhưng cuối cùng lại chẳng thể yên bình, Thẩm Vân Lê cất giấu tâm trạng đang dần lên men của mình, thu dọn căn phòng xong, anh thay quần áo rồi mang theo mũ bảo hiểm ra khỏi nhà.
Chiều tối mùa hè, chân trời có những đám mây cháy nắng sáng rực, màu sắc vô cùng diễm lệ, vùng ngoại ô dân cư thưa thớt, con đường bằng phẳng quanh có kéo dài mãi.
Cánh đồng bát ngát vang vọng tiếng động cơ nổ vang, chiếc Yamaha R1 đen tuyền lao vụt qua như tên bắn, chỉ trong vài giây đã không còn thấy bóng dáng, chỉ còn lại tiếng động cơ khiến người ta kinh hãi.
Đôi giày da vững vàng đặt trên chân phanh nhưng vẫn không thể kìm chế được dã tính cuồng ngạo đã lên nòng. Thẩm Vân Lê thích đội mua bảo hiểm cưỡi moto lao vun vút trên những nẻo đường ngoại ô, hoặc trời trong nắng ấm, hoặc mưa gió bão bùng.
Anh chính là như vậy, tỉnh táo, luôn biết tự kiềm chế, con người ba phần trầm ổn bảy phần dã tính giờ có thêm chút dịu dàng là dành cho Kiều Miên.
/35
|