Bây giờ là 5 h30 phút chiều thứ bảy ngày 27/10 ,Nam đứng trước toàn thể thành viên của CLB Taekwondo nhìn qua nhìn lại.Giờ là lúc mà nó thích thú nhất vì từ hôm nay nó sẽ được học võ trở lại và ở CLB này,nó sẽ cố gắng hơn trước để có thể trở thành một vận động viên Taekwondo xuất sắc.Chợt nó thấy một bàn tay đưa lên vẫy vẫy nó.Nhìn lại hóa ra là Việt,hắn cười toe toét là có ý gì? Đai xanh à? được ta quyết sẽ thắng được mi.Tên này có vẻ nổi trội trước đám đông thật đấy.Ta chắc chắn sẽ đánh bại được mi đồ dở hơi!
Chào hỏi xong xuôi cả CLB bắt đầu vào khởi động tay chân.Nó chắng thích tí nào khi mà nó khởi động còn cảm nhận được những ánh mắt nhìn chòng chọc phía sau cơ chứ?Bọn chết tiệt này-nó quay xuống xem là tên nào dám nhìn bản cô nương nhưng toàn gương mặt không quen.....hix...còn ngoảnh sang bên trái thì là lão Nam thừn đang nhìn nó nhe nanh cười..hix.Nó chết mất có chế nào cứu không.????
Vì Nam vừa mới nhập môn nên nó phải học các kĩ năng phòng thủ cơ bản của Taekwondo và dĩ nhiên, người hướng dẫn nó chính là cái lão vừa te tởn bên cạnh nó đây.Và đương nhiên là chỉ có nó với hắn tập chung vì CLB chia mỗi nhóm hai người để tập luyện.Ôi....Nó oải quá...đói gần chết rồi....từ tối qua tới giờ nó đã bỏ được gì vào bụng đâu...
Đứng cạnh nó,Việt bắt đầu mở miệng tán gẫu:
-Giờ tôi mới biết Nam nhà ta trông ngốc mà học được Bình Định Gia nhé!
Nam giật mình,chả nhẽ cha này theo dõi mình hả trời?Dù thế nhưng nó không trả lời hắn.Số calo của nó tất nhiên phải dùng để học võ rồi bởi vì từ bé ,ôộc võ là điều mà nó muốn hơn là đi học ở trường.
-Đấu với tôi nhé-Hắn khoái trá
Học hỏi của người có kinh nghiệm như hắn thì rất tốt nhưng nó vừa mới nhập môn mà hắn đã đòi khiêu chiến thì thật chả ra sao cả.
-Không-Nó khẳng khái từ chối.
-Lâu lắm rồi tôi chẳng tìm được đối thủ của mình,giờ cậu phải giúp tôi chứ?Cậu muốn tôi ngáy trong lớp không cho cậu học à?-Việt cau có.
-Để hôm khác
-Hôm nay luôn đi-hắn lên giọng nài nỉ.
-Tôi hết calo ..rồi...
-Ê...ê này,này-hắn đỡ lấy nó-nhỏ ngốc này,đói từ nói ngay từ đầu đi,giờ xỉu thế này có chết tôi không cơ chứ.
Tất cả học viên của CLB này thích hóng,thấy nó bị ngất thì lập tức chúng nó xúm lại thành 1 cụm ở góc sàn tập xầm xì:
-Khổ thân con bé,đứng cạnh Nam thần của chúng ta lâu quá nên ngất rồi kìa....
-Ê ê chúng mày-một tên trong đám hớt lẻo lên tiếng,cả lũ đồng loạt quay đầu theo hướng chỉ tay của tên đó thì thấy Việt bế Nam lên:
-Các chú cứ tập luyện đi sắp thi cử rồi,để anh đưa Nam sang phòng y tế.Nhát Nam tỉnh lại thì anh đưa nhỏ qua-Việt cười với tụi học viên rồi quay đầu-nhỏ này,sao nhẹ thế nhỉ?-hắn lẩm bẩm.
Trong bệnh thất,Việt đặt nó lên giường bệnh,đắp chăn lên cho nó.
-Cậu thì sướng rồi,chăn ấm đệm êm,còn tôi thì phải ngồi đây trông nè.-chưa chi đã than rồi...chợt Nam khóc.Chẳng hiểu nổi nhỏ luôn..
-Thật tình,mơ thấy ma hay sao mà khóc?Rồi,để tôi gọi cậu dậy-Việt bắt đầu giống bệnh nhân tự kỉ:nói luyên thuyên một mình-Mà thôi,tôi đi mua cáii gì cho cậu lót dạ đã nhé!-Việt toan đứng dậy.
-Đừng đi mà!-Nam thét lớn,ngồi bật dậy thở hổn hển.Việt giật mình,mặt đỏ lựng lên.
Chào hỏi xong xuôi cả CLB bắt đầu vào khởi động tay chân.Nó chắng thích tí nào khi mà nó khởi động còn cảm nhận được những ánh mắt nhìn chòng chọc phía sau cơ chứ?Bọn chết tiệt này-nó quay xuống xem là tên nào dám nhìn bản cô nương nhưng toàn gương mặt không quen.....hix...còn ngoảnh sang bên trái thì là lão Nam thừn đang nhìn nó nhe nanh cười..hix.Nó chết mất có chế nào cứu không.????
Vì Nam vừa mới nhập môn nên nó phải học các kĩ năng phòng thủ cơ bản của Taekwondo và dĩ nhiên, người hướng dẫn nó chính là cái lão vừa te tởn bên cạnh nó đây.Và đương nhiên là chỉ có nó với hắn tập chung vì CLB chia mỗi nhóm hai người để tập luyện.Ôi....Nó oải quá...đói gần chết rồi....từ tối qua tới giờ nó đã bỏ được gì vào bụng đâu...
Đứng cạnh nó,Việt bắt đầu mở miệng tán gẫu:
-Giờ tôi mới biết Nam nhà ta trông ngốc mà học được Bình Định Gia nhé!
Nam giật mình,chả nhẽ cha này theo dõi mình hả trời?Dù thế nhưng nó không trả lời hắn.Số calo của nó tất nhiên phải dùng để học võ rồi bởi vì từ bé ,ôộc võ là điều mà nó muốn hơn là đi học ở trường.
-Đấu với tôi nhé-Hắn khoái trá
Học hỏi của người có kinh nghiệm như hắn thì rất tốt nhưng nó vừa mới nhập môn mà hắn đã đòi khiêu chiến thì thật chả ra sao cả.
-Không-Nó khẳng khái từ chối.
-Lâu lắm rồi tôi chẳng tìm được đối thủ của mình,giờ cậu phải giúp tôi chứ?Cậu muốn tôi ngáy trong lớp không cho cậu học à?-Việt cau có.
-Để hôm khác
-Hôm nay luôn đi-hắn lên giọng nài nỉ.
-Tôi hết calo ..rồi...
-Ê...ê này,này-hắn đỡ lấy nó-nhỏ ngốc này,đói từ nói ngay từ đầu đi,giờ xỉu thế này có chết tôi không cơ chứ.
Tất cả học viên của CLB này thích hóng,thấy nó bị ngất thì lập tức chúng nó xúm lại thành 1 cụm ở góc sàn tập xầm xì:
-Khổ thân con bé,đứng cạnh Nam thần của chúng ta lâu quá nên ngất rồi kìa....
-Ê ê chúng mày-một tên trong đám hớt lẻo lên tiếng,cả lũ đồng loạt quay đầu theo hướng chỉ tay của tên đó thì thấy Việt bế Nam lên:
-Các chú cứ tập luyện đi sắp thi cử rồi,để anh đưa Nam sang phòng y tế.Nhát Nam tỉnh lại thì anh đưa nhỏ qua-Việt cười với tụi học viên rồi quay đầu-nhỏ này,sao nhẹ thế nhỉ?-hắn lẩm bẩm.
Trong bệnh thất,Việt đặt nó lên giường bệnh,đắp chăn lên cho nó.
-Cậu thì sướng rồi,chăn ấm đệm êm,còn tôi thì phải ngồi đây trông nè.-chưa chi đã than rồi...chợt Nam khóc.Chẳng hiểu nổi nhỏ luôn..
-Thật tình,mơ thấy ma hay sao mà khóc?Rồi,để tôi gọi cậu dậy-Việt bắt đầu giống bệnh nhân tự kỉ:nói luyên thuyên một mình-Mà thôi,tôi đi mua cáii gì cho cậu lót dạ đã nhé!-Việt toan đứng dậy.
-Đừng đi mà!-Nam thét lớn,ngồi bật dậy thở hổn hển.Việt giật mình,mặt đỏ lựng lên.
/13
|