Buổi trưa hôm đó,hắn cùng với Thanh Duy lái xe đến resort của Gia Huy để tìm nó.
Đến quầy tiếp tân,Thanh Duy dịu dàng hỏi:
- Cô Hạ Thiên Di hôm nay có đi làm không?
Cô tiếp tân xinh đẹp cũng dịu dàng trả lời một cách lịch sự
- Thưa ngài,cô ấy đã đi cùng với tổng giám đốc ra ngoài rồi ạ.
- Ra ngoài?Bây giờ vẫn chưa đến giờ nghỉ trưa mà,hai người đó có thể đi đâu được kia chứ?_ hắn bực tức nói
Thanh Duy quay sang khuyên hắn vài câu để hạ hỏa,nếu chỉ vì cơn nóng giận nhất thời của hắn mà khiến cho kế hoạch đỗ vỡ thì xem như công cốc.
- Được rồi,tôi và bạn tôi sẽ ngồi chờ hai người họ về
Thanh Duy nói với cô tiếp tân xong thì quay sang kéo hắn đến phòng chờ ngồi đợi.Đã hai tiếng trôi qua giờ nghỉ trưa cũng đã qua lâu rồi thế nhưng hai con người kia vẫn chưa về khiến hắn và Thanh Duy vô cùng bực tức vì sự kiên nhẫn của họ có giới hạn,nếu không vì La Thanh Thanh thì cả hai người sẽ không bao giờ ngồi đợi như thế này.
Bên ngoài,trời bắt đầu đổ những cơn mưa nặng hạt làm cho hắn có một cảm giác bất an,hắn liền nhanh chóng chạy đi tìm nó.Hắn cứ chạy như thế trong cơn mưa,không có dù cũng chẳng có áo mưa và thế rồi cả người hắn ướt sũng.
Hắn cứ chạy về phía trước mà đi tìm nó và thế rồi...hắn bất chợt đứng khựng lại khi nhìn thấy phía trước là một vụ tai nạn giao thông kinh hoàng,hắn cố gắng chen vào dòng người đông đúc kia để nhìn thử xem chuyện gì đã xảy ra và liệu vụ tai nạn đó có liên quan đến nó hay không?
Giây phút đó hắn chỉ mong tất cả những bất an của mình là sai nhưng nào ngờ điều đó đã xảy ra và ngay trước mắt hắn.Người con gái đó đang được nhưng người cứu hộ đưa vào xe cấp cứu,hắn đứng chết lặng và rất nhanh sau đó định hình lại mọi thứ,hắn lao thật nhanh đến chiếc xe cấp cứu đó vừa khóc hắn cầm lấy đôi bàn tay của nó.
- Thanh Thanh...Thanh Thanh...em đừng làm anh sợ.Anh đã mất em một lần rồi...anh không muốn mất em lần nữa đâu...Thanh Thanh...
- NÀY...VƯƠNG HOÀNG ANH_ đó là giọng của Thanh Duy_ Cái tên này...đang nằm mơ thấy cái gì mà la hét dữ dội vậy trời
Ngồi đợi một lúc mà hắn đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa và đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.Sau khi Thanh Duy cho hắn ăn vài cái tát vào mặt để làm hắn thức dậy thì rốt cuộc hắn cũng đã tỉnh mộng sau giấc mơ ấy.
- Đây là resort ư?Không phải bệnh viện sao?_ hắn quay sang hỏi Duy
- Anh còn mơ ngủ hay sao?Chúng ta đang đợi Thanh Thanh về mà
- Hả?Vậy sao..vậy giấc mơ đó...
Ngay lúc đó,nó cùng với Gia Huy trở về sau chuyến đi gặp khách hàng.
- Anh lên phòng trước đi,em muốn đi uống chút nước_ nó quay sang nói với Gia Huy
- Được rồi.Em cứ từ từ nghỉ ngơi đi đừng để công việc ảnh hưởng đến sức khỏe_ Gia Huy đúng là mẫu người của các cô gái,được bạn trai quan tâm thế này thì còn gì bằng.
- Em biết rồi,anh đừng lo quá.
Gia Huy nghe câu trả lời của nó rồi mới yên tâm về phòng làm việc của mình.
Sau khi Gia Huy đi thì hắn và Thanh Duy mới xuất hiện vì tránh để Gia Huy biết được rồi ảnh hưởng đến kế hoạch tìm lại kí ức cho nó.
Đến quầy tiếp tân,Thanh Duy dịu dàng hỏi:
- Cô Hạ Thiên Di hôm nay có đi làm không?
Cô tiếp tân xinh đẹp cũng dịu dàng trả lời một cách lịch sự
- Thưa ngài,cô ấy đã đi cùng với tổng giám đốc ra ngoài rồi ạ.
- Ra ngoài?Bây giờ vẫn chưa đến giờ nghỉ trưa mà,hai người đó có thể đi đâu được kia chứ?_ hắn bực tức nói
Thanh Duy quay sang khuyên hắn vài câu để hạ hỏa,nếu chỉ vì cơn nóng giận nhất thời của hắn mà khiến cho kế hoạch đỗ vỡ thì xem như công cốc.
- Được rồi,tôi và bạn tôi sẽ ngồi chờ hai người họ về
Thanh Duy nói với cô tiếp tân xong thì quay sang kéo hắn đến phòng chờ ngồi đợi.Đã hai tiếng trôi qua giờ nghỉ trưa cũng đã qua lâu rồi thế nhưng hai con người kia vẫn chưa về khiến hắn và Thanh Duy vô cùng bực tức vì sự kiên nhẫn của họ có giới hạn,nếu không vì La Thanh Thanh thì cả hai người sẽ không bao giờ ngồi đợi như thế này.
Bên ngoài,trời bắt đầu đổ những cơn mưa nặng hạt làm cho hắn có một cảm giác bất an,hắn liền nhanh chóng chạy đi tìm nó.Hắn cứ chạy như thế trong cơn mưa,không có dù cũng chẳng có áo mưa và thế rồi cả người hắn ướt sũng.
Hắn cứ chạy về phía trước mà đi tìm nó và thế rồi...hắn bất chợt đứng khựng lại khi nhìn thấy phía trước là một vụ tai nạn giao thông kinh hoàng,hắn cố gắng chen vào dòng người đông đúc kia để nhìn thử xem chuyện gì đã xảy ra và liệu vụ tai nạn đó có liên quan đến nó hay không?
Giây phút đó hắn chỉ mong tất cả những bất an của mình là sai nhưng nào ngờ điều đó đã xảy ra và ngay trước mắt hắn.Người con gái đó đang được nhưng người cứu hộ đưa vào xe cấp cứu,hắn đứng chết lặng và rất nhanh sau đó định hình lại mọi thứ,hắn lao thật nhanh đến chiếc xe cấp cứu đó vừa khóc hắn cầm lấy đôi bàn tay của nó.
- Thanh Thanh...Thanh Thanh...em đừng làm anh sợ.Anh đã mất em một lần rồi...anh không muốn mất em lần nữa đâu...Thanh Thanh...
- NÀY...VƯƠNG HOÀNG ANH_ đó là giọng của Thanh Duy_ Cái tên này...đang nằm mơ thấy cái gì mà la hét dữ dội vậy trời
Ngồi đợi một lúc mà hắn đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa và đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.Sau khi Thanh Duy cho hắn ăn vài cái tát vào mặt để làm hắn thức dậy thì rốt cuộc hắn cũng đã tỉnh mộng sau giấc mơ ấy.
- Đây là resort ư?Không phải bệnh viện sao?_ hắn quay sang hỏi Duy
- Anh còn mơ ngủ hay sao?Chúng ta đang đợi Thanh Thanh về mà
- Hả?Vậy sao..vậy giấc mơ đó...
Ngay lúc đó,nó cùng với Gia Huy trở về sau chuyến đi gặp khách hàng.
- Anh lên phòng trước đi,em muốn đi uống chút nước_ nó quay sang nói với Gia Huy
- Được rồi.Em cứ từ từ nghỉ ngơi đi đừng để công việc ảnh hưởng đến sức khỏe_ Gia Huy đúng là mẫu người của các cô gái,được bạn trai quan tâm thế này thì còn gì bằng.
- Em biết rồi,anh đừng lo quá.
Gia Huy nghe câu trả lời của nó rồi mới yên tâm về phòng làm việc của mình.
Sau khi Gia Huy đi thì hắn và Thanh Duy mới xuất hiện vì tránh để Gia Huy biết được rồi ảnh hưởng đến kế hoạch tìm lại kí ức cho nó.
/91
|