Cả ba người đứng trước căn nhà gỗ thì một đám người bước ra, tay cầm đuốc lửa rồi nhìn cả ba người bọn họ cười đắc ý.
Các ngươi chỉ là những con tôm con tép nhỏ bé nhưng lại có lá gan to như gấu thì thật đáng để ngưỡng mộ à nghen. Đúng thật là...Gan To Bằng Trời mà!_ Trịnh Hòa quát lớn,ông ta nhanh chóng rút khẩu súng phía sau lưng quần của mình ra rồi đưa đầu súng về phía ba người bọn họ.
- Ngươi nghĩ rằng bọn tao sẽ sợ súng của mày hay sao?
Ông Dân vừa dứt lời thì lập tức cả ba người liền rút súng ra và cũng đưa đầu súng về phía của Trịnh Hòa. Nhưng đó vẫn chưa phải là hết, ngay từ lúc ba người họ rút khẩu súng ra thì đó cũng là dấu hiệu để ra lệnh tất cả đàn em của The Hell tiến lên phản công. Ngay sau khi ông Dân nhận được mẩu giấy đó, ông đã lập tức thông báo về tổ chức và triệu tập mọi người đến Nhật để hỗ trợ. Chắc Trịnh Hòa cũng không thể ngờ rằng ông Dân lại tính đến chuyện này.
- Trịnh Hòa, ta cho ngươi sự lựa chọn. Một là an toàn giao con gái cho ta, còn lựa chọn thứ hai là gì thì ngươi cũng biết rồi đó.
Trịnh Hòa yên lặng nhìn ông Dân rồi bỗng dưng cười phá lên. Bọn đàn em của ông ta đều nhanh chóng chạy vào trong căn nhà gỗ và rồi trở lại với những thùng nước to đùng. Ban đầu cả ba người đều không thể tưởng tượng được gì với những thùng nước đó nhưng rồi hắn nhanh chóng nhận ra rằng những chiếc thùng đó không phải là nước mà là xăng.
- Các ngươi định làm gì?_ hắn tức giận quát lớn vì hắn sợ bọn chúng sẽ làm chuyện mà trong đầu hắn đang lo nghĩ.
- Hahaha. Xem ra ngươi thông minh đó, tiểu tử. Ta định làm gì thì bây giờ các ngươi hãy chống mắt lên mà xem. Người quan trọng của các ngươi sẽ phải nhận lấy cái chết thảm thương ra sao. Hahahaha.
Những tên đàn em của ông ta lần lượt đổ đầy xăng trên khắp căn nhà gỗ. Mùi xăng hòa lẫn vào trong không khí, bén lấy lửa từ ngọn đuốc đang được ông Trịnh Hòa cầm trên tay. Ngọn lửa nhỏ nhanh chóng hóa thành ngọn lửa lớn, bao trùm cả căn nhà gỗ khiến ông Dân, Thanh Duy và cả hắn vô cùng hoảng hốt vì cả ba biết chắc rằng La Thanh Thanh đang ở bên trong căn nhà gỗ đó.
- Thanh Thanh!!!!!!
Cả ba người gào thét trong tuyệt vọng, ai nấy đều muốn lao vào biển lửa để cứu nó nhưng lại bị tất cả đàn em ngăn cản vì họ không muốn mất thêm một người nào nữa. Gió thổi càng lúc càng mạnh khiến ngọn lửa cũng trở nên dữ dội hơn. Dường như không còn cơ hội nào nữa để cứu vãn được nữa rồi. Ba người bất lực nhìn căn nhà gỗ lụi tàn, trong khi đó Trịnh Hòa lại đang rất sung sướng khi đã trả được thù cho em trai. Lúc này, lòng hận thù của cả ba người cộng lại còn cao hơn cả núi Phú Sĩ. Ông ta dám cả gan giết chết người quan trọng nhất trong cuộc đời bọn họ thì kết quả chỉ có thể là chết mà không được toàn thây mà thôi.
- Bắn!!!
Ông Dân ra lệnh cho cả đám đàn em cùng nhau bắn đồng loạt, đến nỗi một cơ hội để bắn trả cũng không được. Tất cả đàn em của ông ta đều chết cả rồi, Trịnh Hòa cũng trúng vài phát đạn nhưng vẫn ngoan cố gắng gượng. Đã thế để hắn giúp ông một tay nào.
Hắn ra lệnh cho một chiếc trực thăng bay đến, đem ông ta lên trực thăng rồi bay đến giữa biển để quăng ông ta xuống làm đồ ăn cho cá mập, như thế thì mới có thể đền mạng cho nó được chứ.
Hắn quay trở lại và nhìn đám tro tàn trước mặt. Hắn bất lực quỳ xuống nhìn ngọn lửa cuối cùng đang dần dần lụi tắt.
- Thanh Thanh. Anh xin lỗi! Anh đến trễ rồi...Nếu như em đã không còn thì anh sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Ông Dân và Thanh Duy nhìn thấy hắn đang có ý định rút súng để tự tử thì liền nhanh chóng cản ngăn.
- Hoàng Anh, anh không được làm đều dại dột.
- Mau bỏ súng xuống ngay!_ ông Dân tức giận quát và ông không ngừng giằng co để lấy lại khẩu súng từ tay hắn.
- Thanh Thanh chết rồi thì tôi sống làm gì nữa chứ...mau thả tôi ra...để tôi chết đi.
Dường như tâm lí của hắn đang rất hỗn loạn, dù ai có khuyên ngăn cỡ nào thì hắn cũng không chịu bỏ ý định.
Nhưng cho dến khi...
Các ngươi chỉ là những con tôm con tép nhỏ bé nhưng lại có lá gan to như gấu thì thật đáng để ngưỡng mộ à nghen. Đúng thật là...Gan To Bằng Trời mà!_ Trịnh Hòa quát lớn,ông ta nhanh chóng rút khẩu súng phía sau lưng quần của mình ra rồi đưa đầu súng về phía ba người bọn họ.
- Ngươi nghĩ rằng bọn tao sẽ sợ súng của mày hay sao?
Ông Dân vừa dứt lời thì lập tức cả ba người liền rút súng ra và cũng đưa đầu súng về phía của Trịnh Hòa. Nhưng đó vẫn chưa phải là hết, ngay từ lúc ba người họ rút khẩu súng ra thì đó cũng là dấu hiệu để ra lệnh tất cả đàn em của The Hell tiến lên phản công. Ngay sau khi ông Dân nhận được mẩu giấy đó, ông đã lập tức thông báo về tổ chức và triệu tập mọi người đến Nhật để hỗ trợ. Chắc Trịnh Hòa cũng không thể ngờ rằng ông Dân lại tính đến chuyện này.
- Trịnh Hòa, ta cho ngươi sự lựa chọn. Một là an toàn giao con gái cho ta, còn lựa chọn thứ hai là gì thì ngươi cũng biết rồi đó.
Trịnh Hòa yên lặng nhìn ông Dân rồi bỗng dưng cười phá lên. Bọn đàn em của ông ta đều nhanh chóng chạy vào trong căn nhà gỗ và rồi trở lại với những thùng nước to đùng. Ban đầu cả ba người đều không thể tưởng tượng được gì với những thùng nước đó nhưng rồi hắn nhanh chóng nhận ra rằng những chiếc thùng đó không phải là nước mà là xăng.
- Các ngươi định làm gì?_ hắn tức giận quát lớn vì hắn sợ bọn chúng sẽ làm chuyện mà trong đầu hắn đang lo nghĩ.
- Hahaha. Xem ra ngươi thông minh đó, tiểu tử. Ta định làm gì thì bây giờ các ngươi hãy chống mắt lên mà xem. Người quan trọng của các ngươi sẽ phải nhận lấy cái chết thảm thương ra sao. Hahahaha.
Những tên đàn em của ông ta lần lượt đổ đầy xăng trên khắp căn nhà gỗ. Mùi xăng hòa lẫn vào trong không khí, bén lấy lửa từ ngọn đuốc đang được ông Trịnh Hòa cầm trên tay. Ngọn lửa nhỏ nhanh chóng hóa thành ngọn lửa lớn, bao trùm cả căn nhà gỗ khiến ông Dân, Thanh Duy và cả hắn vô cùng hoảng hốt vì cả ba biết chắc rằng La Thanh Thanh đang ở bên trong căn nhà gỗ đó.
- Thanh Thanh!!!!!!
Cả ba người gào thét trong tuyệt vọng, ai nấy đều muốn lao vào biển lửa để cứu nó nhưng lại bị tất cả đàn em ngăn cản vì họ không muốn mất thêm một người nào nữa. Gió thổi càng lúc càng mạnh khiến ngọn lửa cũng trở nên dữ dội hơn. Dường như không còn cơ hội nào nữa để cứu vãn được nữa rồi. Ba người bất lực nhìn căn nhà gỗ lụi tàn, trong khi đó Trịnh Hòa lại đang rất sung sướng khi đã trả được thù cho em trai. Lúc này, lòng hận thù của cả ba người cộng lại còn cao hơn cả núi Phú Sĩ. Ông ta dám cả gan giết chết người quan trọng nhất trong cuộc đời bọn họ thì kết quả chỉ có thể là chết mà không được toàn thây mà thôi.
- Bắn!!!
Ông Dân ra lệnh cho cả đám đàn em cùng nhau bắn đồng loạt, đến nỗi một cơ hội để bắn trả cũng không được. Tất cả đàn em của ông ta đều chết cả rồi, Trịnh Hòa cũng trúng vài phát đạn nhưng vẫn ngoan cố gắng gượng. Đã thế để hắn giúp ông một tay nào.
Hắn ra lệnh cho một chiếc trực thăng bay đến, đem ông ta lên trực thăng rồi bay đến giữa biển để quăng ông ta xuống làm đồ ăn cho cá mập, như thế thì mới có thể đền mạng cho nó được chứ.
Hắn quay trở lại và nhìn đám tro tàn trước mặt. Hắn bất lực quỳ xuống nhìn ngọn lửa cuối cùng đang dần dần lụi tắt.
- Thanh Thanh. Anh xin lỗi! Anh đến trễ rồi...Nếu như em đã không còn thì anh sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Ông Dân và Thanh Duy nhìn thấy hắn đang có ý định rút súng để tự tử thì liền nhanh chóng cản ngăn.
- Hoàng Anh, anh không được làm đều dại dột.
- Mau bỏ súng xuống ngay!_ ông Dân tức giận quát và ông không ngừng giằng co để lấy lại khẩu súng từ tay hắn.
- Thanh Thanh chết rồi thì tôi sống làm gì nữa chứ...mau thả tôi ra...để tôi chết đi.
Dường như tâm lí của hắn đang rất hỗn loạn, dù ai có khuyên ngăn cỡ nào thì hắn cũng không chịu bỏ ý định.
Nhưng cho dến khi...
/91
|