Đêm hôm đó Lý Mặc Khanh trở về nhà thì liền lập tức gọi điện thoại cho ai đó với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
- Anh giúp tôi điều tra một người, cô ấy tên là Vương Hữu Tuệ.
- “Vương Hữu Tuệ? Tại sao lại có nhiều người muốn biết thông tin về cô gái đó nhỉ?” - anh chàng thám tử này đang ngẫm nghĩ để tính lại số lần mà những người muốn anh điều tra về thân phận của cô gái này. Anh thám tử cười trừ rồi trả lời hắn - Xin lỗi cậu Lý nhưng mọi thông tin của cô Vương Hữu Tuệ này...đều được giữ bí mật rất chặt chẽ.
- Tại sao kia chứ? Triệu Nhất Nam, có phải anh không muốn nói cho tôi biết không?
Thông tin của Vương Hữu Tuệ đã được mẹ của cô che giấu một cách cẩn thận. La Thanh Thanh không muốn quá nhiều người biết về thân phận của cô. Nhưng đối với Triệu Nhất Nam thì không gì có thể làm khó được anh ta, Triệu Nhất Nam đã biết về Hữu Tuệ từ rất lâu nhưng vì bản thân anh vẫn còn muốn yêu đời sống tiếp với cái nghề thám tử tư này nên mọi thông tin về Hữu Tuệ...anh ta cũng không dám hé ra nửa lời.
- “Xin lỗi cậu Lý, tôi không thể giúp cậu chuyện này” - Triệu Nhất Nam nói xong liền cúp máy.
- Chết tiệt! - hắn thẳng tay ném chiếc điện thoại xuống sàn, tâm trạng của hắn lúc này đang rất rối bời vì hắn không thể biết về thân phận thật sự của cô. Nhưng hắn sẽ làm gì nếu biết được Hữu Tuệ chính là bang chủ tương tai của The Hill - một trong những băng nhóm xã hội đen khét tiếng nhất nhì Đông Nam Á.
Sáng hôm sau Hữu Tuệ đến trường cùng Hoàng Phi, cả hai vừa bước vào cổng trường thì đã ngập mùi sát khí, hàng trăm ánh mắt tia lửa điện chỉ nhắm thẳng vào người cô vì cô dám to gan đi học cùng với nam thần của bọn họ. Hữu Tuệ sớm biết chuyện này sẽ xảy ra mà, nếu như không phải vì mẹ của cô bắt ép cô đi học cùng với anh trai của mình thì bây giờ cô cũng đâu gặp phiền phức như thế này.
- Phi Phi...anh vừa lòng chưa hả? Em đã nói là...em rất ghét bọn con gái phiền phức này rồi kia mà… - Hữu Tuệ quay sang nhìn hoàng Phi với ánh mắt viên đạn, rõ ràng là mẹ của cô ép buộc cô kia mà, sao lại trách Hoàng Phi tội nghiệp kia chứ.
- Nếu có chuyện gì xảy ra thì anh sẽ bảo vệ em - Hoàng Phi để hai tay trên vai nó rồi nói một cách chắc nịch nhưng câu nói ấm áp của Hoàng Phi lại là chuyện cười đối với cô.
- Phi Phi...anh quên rồi sao? Từ nhỏ đến lớn...em toàn đứng ra bảo vệ cho anh, tại sao hôm nay anh lại can đảm như vậy? Uống lộn thuốc rồi sao? Hahahaha...
Hoàng Phi đang cố gắng trở thành một hình mẫu anh trai ấm áp nhưng điều bị cô phá hỏng tâm trạng mất rồi. Sự thật đúng là giống như Hữu Tuệ đã nói nhưng đôi khi anh cũng từng đánh nhau với một bọn giang hồ bằng chính khả năng của mình kia mà, nhưng sau lần đó anh cũng đã phải nằm viện cả tuần.
- Hứ! Anh vào lớp trước đây - Hoàng Phi quê độ vì suốt ngày bị cô em gái trêu chọc, anh đã từng có suy nghĩ...một ngày nào đó anh sẽ hạ gục được cô em gái của mình bằng chính sức mạnh của anh, nhưng anh chỉ dám nghĩ thôi.
Hữu Tuệ bước vào lớp thì đã cảm nhận được không khí nặng trĩu đang vây quanh người của Lý Mặc Khanh, cô biết hắn ta sẽ không thể tin được về những chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, cô đoán là...hắn cũng đã biết điều gì đó rồi.
- Tuệ Tuệ, cậu đến rồi à? Sao hôm nay đi học trễ thế - Duy Minh đang ngồi tán ngẫu với Lâm Nhi thì nhìn thấy cô bước vào lớp.
- Không có gì, chẳng qua xảy ra chút chuyện nhỏ thôi - Hữu Tuệ đặt cặp xuống bàn.
Vẫn giống như thường ngày đến lớp, Lâm Nhi, Duy Minh và cô luôn ngồi nói chuyện phiếm cùng nhau. Không khí trong lớp đang rất ồn ào thì đột nhiên Lý Mặc Khanh đứng bật dậy rồi đập tay xuống bàn một cách giận dữ, hắn quay sang nhìn cô.
- Hữu Tuệ, lên sân thượng nói chuyện với tôi một chút - hắn bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu con người ngồi trong lớp, ai nấy điều không biết chuyện gì vừa xảy ra, mọi người chỉ biết rằng hắn đang rất tức giận.
- Lý Mặc Khanh lại lên cơn gì nữa rồi? - Lâm Nhi lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán.
- Tuệ Tuệ, cậu lại chọc giận cậu ta sao? _ Duy Minh quay sang nhìn cô hỏi.
- Tớ đi một chút rồi quay lại.
Sau khi Hữu Tuệ rời khỏi lớp thì những thành phần nhiều chuyện trong lớp bắt đầu bàn tán.
- Cô ta đúng là con nhỏ lẳng lơ mà, sáng sớm hôm nay đi học cùng với Hoàng Phi, bây giờ đến cả Mặc Khanh cũng bị cô ta làm cho giận dữ như vậy. Thật là...một đứa không ra gì mà…
- Cái gì? Hoàng Phi mà cũng bị con nhỏ đó quyến rũ hay sao? Nếu thật như vậy...tao sẽ cho nó một bài học.
Những lời bàn tán ác ý về Hữu Tuệ đã bị Lâm Nhi và Duy Minh nghe rõ từng chữ, làm sao Lâm Nhi có thể ngồi yên nghe những lời bàn tác ác ý về bạn thân của mình kia chứ. Lâm Nhi cầm lấy chai sting dâu đang uống dở dang rồi tạt thẳng vào mặt đám người nhiều chuyện, Lâm Nhi chưa kịp để bọn chúng nhận thức ra chuyện gì đang diễn ra với mình thì Lâm Nhi đã nhanh chóng tặng cho mỗi người một bạt tay rõ đau.
Bọn mày mà còn dám mở miệng nói thêm một câu nào nữa thì lần sau không phải là sting dâu đâu mà tao sẽ lấy máu của bọn mày để rưới lên đó, hiểu chưa? - ánh mắt của Lâm Nhi không thể nào có thể đáng sợ hơn được nữa. Hành động và lời nói của Lâm Nhi đã khiến đám con gái rùng mình vì sợ hãi.
Duy Minh đứng nhìn Lâm Nhi xử lý đám con gái trong lớp mà cậu cũng phải khiếp sợ vì trước giờ Lâm Nhi vốn luôn vui vẻ hoạt bát nhưng không ngờ cũng có lúc đáng sợ đến như vậy. Lâm Nhi chơi cùng với Hữu Tuệ cũng đã lâu rồi nên Lâm Nhi cũng nhiễm tính cách của cô một phần nào đó, quả nhiên là gần mực thì đen gần đèn thì sáng.
- Lâm Nhi, cậu dọa bọn họ sợ đến nỗi mặt trắng bệch rồi kìa.
- Nếu biết sợ thì bọn họ đã không dám nói như vậy - Lâm Nhi vẫn chưa hạ giận.
- Được rồi, về chỗ thôi!
Lúc này trên sân thượng, không khí bấy giờ thật khiến người khác phải ngộp thở.
- Lý Mặc Khanh, không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Giữa chúng ta không cần phải nói chuyện riêng như thế này.
- Tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu. Nếu như cậu thành thật trả lời câu hỏi của tôi thì tôi sẽ không làm phiền cậu nữa - vẻ mặt của hắn bắt đầu trở nên nghiêm túc - Cậu...chính là người của xã hội đen???
Lý Mặc Khanh đã lấy hết dũng cảm của mình để hỏi cô câu này, hắn muốn giải đáp mọi thắc mắc mà hắn đã bức rức khó chịu cả đêm qua. Hắn hỏi cô câu hỏi này là vì hắn muốn nghe câu trả lời “không phải” từ chính miệng của cô.
Câu hỏi của hắn đã làm nó phải nở nụ cười khinh khỉnh nhìn hắn, nếu như cô không nhớ nhầm thì hắn đã từng nói với cô là không để ý đến quá khứ hay tương lai của cô nhưng ngày hôm nay, có vẻ như hắn đang rất để tâm về chuyện mà hắn đã trông thấy ngày hôm qua. Có lẽ...hắn đã đoán ra được phần nào về thân phận của cô rồi và bây giờ hắn muốn xác nhận chính xác về điều đó.
- Không phải!
“Phù” hắn thở phào rồi cười một cách nhẹ nhõm nhưng…cho đến khi Hữu Tuệ nói câu tiếp theo thì nét mặt của hắn thay đổi 180 độ.
- Tôi không phải là người của xã hội đen, nói chính xác hơn thì tôi là người kế nhiệm bang chủ của The Hill.
- Cô...cô là bang chủ??? - *shock
- Anh giúp tôi điều tra một người, cô ấy tên là Vương Hữu Tuệ.
- “Vương Hữu Tuệ? Tại sao lại có nhiều người muốn biết thông tin về cô gái đó nhỉ?” - anh chàng thám tử này đang ngẫm nghĩ để tính lại số lần mà những người muốn anh điều tra về thân phận của cô gái này. Anh thám tử cười trừ rồi trả lời hắn - Xin lỗi cậu Lý nhưng mọi thông tin của cô Vương Hữu Tuệ này...đều được giữ bí mật rất chặt chẽ.
- Tại sao kia chứ? Triệu Nhất Nam, có phải anh không muốn nói cho tôi biết không?
Thông tin của Vương Hữu Tuệ đã được mẹ của cô che giấu một cách cẩn thận. La Thanh Thanh không muốn quá nhiều người biết về thân phận của cô. Nhưng đối với Triệu Nhất Nam thì không gì có thể làm khó được anh ta, Triệu Nhất Nam đã biết về Hữu Tuệ từ rất lâu nhưng vì bản thân anh vẫn còn muốn yêu đời sống tiếp với cái nghề thám tử tư này nên mọi thông tin về Hữu Tuệ...anh ta cũng không dám hé ra nửa lời.
- “Xin lỗi cậu Lý, tôi không thể giúp cậu chuyện này” - Triệu Nhất Nam nói xong liền cúp máy.
- Chết tiệt! - hắn thẳng tay ném chiếc điện thoại xuống sàn, tâm trạng của hắn lúc này đang rất rối bời vì hắn không thể biết về thân phận thật sự của cô. Nhưng hắn sẽ làm gì nếu biết được Hữu Tuệ chính là bang chủ tương tai của The Hill - một trong những băng nhóm xã hội đen khét tiếng nhất nhì Đông Nam Á.
Sáng hôm sau Hữu Tuệ đến trường cùng Hoàng Phi, cả hai vừa bước vào cổng trường thì đã ngập mùi sát khí, hàng trăm ánh mắt tia lửa điện chỉ nhắm thẳng vào người cô vì cô dám to gan đi học cùng với nam thần của bọn họ. Hữu Tuệ sớm biết chuyện này sẽ xảy ra mà, nếu như không phải vì mẹ của cô bắt ép cô đi học cùng với anh trai của mình thì bây giờ cô cũng đâu gặp phiền phức như thế này.
- Phi Phi...anh vừa lòng chưa hả? Em đã nói là...em rất ghét bọn con gái phiền phức này rồi kia mà… - Hữu Tuệ quay sang nhìn hoàng Phi với ánh mắt viên đạn, rõ ràng là mẹ của cô ép buộc cô kia mà, sao lại trách Hoàng Phi tội nghiệp kia chứ.
- Nếu có chuyện gì xảy ra thì anh sẽ bảo vệ em - Hoàng Phi để hai tay trên vai nó rồi nói một cách chắc nịch nhưng câu nói ấm áp của Hoàng Phi lại là chuyện cười đối với cô.
- Phi Phi...anh quên rồi sao? Từ nhỏ đến lớn...em toàn đứng ra bảo vệ cho anh, tại sao hôm nay anh lại can đảm như vậy? Uống lộn thuốc rồi sao? Hahahaha...
Hoàng Phi đang cố gắng trở thành một hình mẫu anh trai ấm áp nhưng điều bị cô phá hỏng tâm trạng mất rồi. Sự thật đúng là giống như Hữu Tuệ đã nói nhưng đôi khi anh cũng từng đánh nhau với một bọn giang hồ bằng chính khả năng của mình kia mà, nhưng sau lần đó anh cũng đã phải nằm viện cả tuần.
- Hứ! Anh vào lớp trước đây - Hoàng Phi quê độ vì suốt ngày bị cô em gái trêu chọc, anh đã từng có suy nghĩ...một ngày nào đó anh sẽ hạ gục được cô em gái của mình bằng chính sức mạnh của anh, nhưng anh chỉ dám nghĩ thôi.
Hữu Tuệ bước vào lớp thì đã cảm nhận được không khí nặng trĩu đang vây quanh người của Lý Mặc Khanh, cô biết hắn ta sẽ không thể tin được về những chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, cô đoán là...hắn cũng đã biết điều gì đó rồi.
- Tuệ Tuệ, cậu đến rồi à? Sao hôm nay đi học trễ thế - Duy Minh đang ngồi tán ngẫu với Lâm Nhi thì nhìn thấy cô bước vào lớp.
- Không có gì, chẳng qua xảy ra chút chuyện nhỏ thôi - Hữu Tuệ đặt cặp xuống bàn.
Vẫn giống như thường ngày đến lớp, Lâm Nhi, Duy Minh và cô luôn ngồi nói chuyện phiếm cùng nhau. Không khí trong lớp đang rất ồn ào thì đột nhiên Lý Mặc Khanh đứng bật dậy rồi đập tay xuống bàn một cách giận dữ, hắn quay sang nhìn cô.
- Hữu Tuệ, lên sân thượng nói chuyện với tôi một chút - hắn bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu con người ngồi trong lớp, ai nấy điều không biết chuyện gì vừa xảy ra, mọi người chỉ biết rằng hắn đang rất tức giận.
- Lý Mặc Khanh lại lên cơn gì nữa rồi? - Lâm Nhi lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán.
- Tuệ Tuệ, cậu lại chọc giận cậu ta sao? _ Duy Minh quay sang nhìn cô hỏi.
- Tớ đi một chút rồi quay lại.
Sau khi Hữu Tuệ rời khỏi lớp thì những thành phần nhiều chuyện trong lớp bắt đầu bàn tán.
- Cô ta đúng là con nhỏ lẳng lơ mà, sáng sớm hôm nay đi học cùng với Hoàng Phi, bây giờ đến cả Mặc Khanh cũng bị cô ta làm cho giận dữ như vậy. Thật là...một đứa không ra gì mà…
- Cái gì? Hoàng Phi mà cũng bị con nhỏ đó quyến rũ hay sao? Nếu thật như vậy...tao sẽ cho nó một bài học.
Những lời bàn tán ác ý về Hữu Tuệ đã bị Lâm Nhi và Duy Minh nghe rõ từng chữ, làm sao Lâm Nhi có thể ngồi yên nghe những lời bàn tác ác ý về bạn thân của mình kia chứ. Lâm Nhi cầm lấy chai sting dâu đang uống dở dang rồi tạt thẳng vào mặt đám người nhiều chuyện, Lâm Nhi chưa kịp để bọn chúng nhận thức ra chuyện gì đang diễn ra với mình thì Lâm Nhi đã nhanh chóng tặng cho mỗi người một bạt tay rõ đau.
Bọn mày mà còn dám mở miệng nói thêm một câu nào nữa thì lần sau không phải là sting dâu đâu mà tao sẽ lấy máu của bọn mày để rưới lên đó, hiểu chưa? - ánh mắt của Lâm Nhi không thể nào có thể đáng sợ hơn được nữa. Hành động và lời nói của Lâm Nhi đã khiến đám con gái rùng mình vì sợ hãi.
Duy Minh đứng nhìn Lâm Nhi xử lý đám con gái trong lớp mà cậu cũng phải khiếp sợ vì trước giờ Lâm Nhi vốn luôn vui vẻ hoạt bát nhưng không ngờ cũng có lúc đáng sợ đến như vậy. Lâm Nhi chơi cùng với Hữu Tuệ cũng đã lâu rồi nên Lâm Nhi cũng nhiễm tính cách của cô một phần nào đó, quả nhiên là gần mực thì đen gần đèn thì sáng.
- Lâm Nhi, cậu dọa bọn họ sợ đến nỗi mặt trắng bệch rồi kìa.
- Nếu biết sợ thì bọn họ đã không dám nói như vậy - Lâm Nhi vẫn chưa hạ giận.
- Được rồi, về chỗ thôi!
Lúc này trên sân thượng, không khí bấy giờ thật khiến người khác phải ngộp thở.
- Lý Mặc Khanh, không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Giữa chúng ta không cần phải nói chuyện riêng như thế này.
- Tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu. Nếu như cậu thành thật trả lời câu hỏi của tôi thì tôi sẽ không làm phiền cậu nữa - vẻ mặt của hắn bắt đầu trở nên nghiêm túc - Cậu...chính là người của xã hội đen???
Lý Mặc Khanh đã lấy hết dũng cảm của mình để hỏi cô câu này, hắn muốn giải đáp mọi thắc mắc mà hắn đã bức rức khó chịu cả đêm qua. Hắn hỏi cô câu hỏi này là vì hắn muốn nghe câu trả lời “không phải” từ chính miệng của cô.
Câu hỏi của hắn đã làm nó phải nở nụ cười khinh khỉnh nhìn hắn, nếu như cô không nhớ nhầm thì hắn đã từng nói với cô là không để ý đến quá khứ hay tương lai của cô nhưng ngày hôm nay, có vẻ như hắn đang rất để tâm về chuyện mà hắn đã trông thấy ngày hôm qua. Có lẽ...hắn đã đoán ra được phần nào về thân phận của cô rồi và bây giờ hắn muốn xác nhận chính xác về điều đó.
- Không phải!
“Phù” hắn thở phào rồi cười một cách nhẹ nhõm nhưng…cho đến khi Hữu Tuệ nói câu tiếp theo thì nét mặt của hắn thay đổi 180 độ.
- Tôi không phải là người của xã hội đen, nói chính xác hơn thì tôi là người kế nhiệm bang chủ của The Hill.
- Cô...cô là bang chủ??? - *shock
/91
|