Đó là một quán bar có chút hỗn loạn, không ít nam nữ tuổi trẻ ở đó làm việc tạm thời, có vài người mới chỉ khoảng mười mấy tuổi. La Ngọc An đi làm ngày đầu tiên, vẫn luôn cúi đầu dọn bình rượu, quét tước vệ sinh.
Có một em gái tuổi rất nhỏ làm việc tạm thời, ăn mặc vô cùng hở hang, biểu tình phản nghịch, nhìn thấy bộ dáng của cô thành thật nhát gan, còn nói qua riêng với cô mấy việc cần chú ý, bảo nàng không đi vào mấy chỗ náo nhiệt nhất, không nên đi mấy buồng lô trêи lầu, bởi vì người bên đó đều chơi đến tương đối hoang dã.
"Xem chị như vậy là biết chị chịu không nổi, đừng chạy tới làm chính mình bị sợ hãi, đến lúc đó bị người khách nào đó kéo vào làm cái gì, cũng không ai nghe thấy. Chị tuổi như vậy, nếu có thể làm việc khác, cũng đừng tới nơi lộn xộn này làm việc.” Cô bé còn trẻ tuổi quan tâm giấu ở phía dưới lớp trang điểm nồng đậm.
La Ngọc An lại nghĩ tới em gái mình, trong lòng một mảnh bủn rủn, đáy mắt mang theo thủy quang, nói cảm ơn cô gái nhỏ hảo tâm này.
Thứ bảy, trước khi đi quán bar làm, La Ngọc An đem bồn sơn trà đỏ mình mua về nhổ lên trồng vào bồn hoa nhỏ gần đây. Hoa lại nở hai đóa, thật sự xinh đẹp. Cánh hoa màu đỏ mềm mại thanh hương, La Ngọc An tưới nước cho nó một lần cuối cùng.
Buổi tối quán bar Thâm Sắc phi thường náo nhiệt, gã luật sư uống đến say khướt, sửa lại bộ dáng áo mũ chỉnh tề xưa nay, làm càn mà trêu đùa các cô gái không quen biết bên cạnh. hắn ngồi ở một góc tán tỉnh người khác, hoàn toàn không chú ý nhân viên phục vụ đưa rượu tới đây trông như thế nào. Trong ánh sáng quán bar ʍôиɠ lung tối tăm, hắn cảm giác mình đang trôi nổi, đó là tác dụng phụ của cồn. Hình như uống nhiều quá, hắn nghĩ, nhưng mà hoàn toàn không để ý.
Hôm nay so với trước đây rượu càng thêm say lòng người.
La Ngọc An cởi áo choàng trêи người, đỡ Mã Tuấn Mậu say khướt từ cửa sau đưa ra con hẻm sau quán quán bar. Cô bỏ thêm chút thuốc vào rượu đưa cho Mã Tuấn Mậu, cho nên hiện tại thần trí hắn không phải thực thanh tỉnh, dễ dàng bị cô mang ra ngoài.
Mã Tuấn Mậu ngửi được mùi thối của thùng rác, một cảm giác ghê tởm đánh úp tới, oa một tiếng nôn ra. Nôn xong, hắn thoáng thanh tỉnh một chút, thấy trước mặt có một phụ nữ. Thấy không rõ mặt, nhưng cô ta tới rất gần, hỏi hắn: "Mày còn nhớ rõ La Ngọc Tĩnh sao?”
La Ngọc Tĩnh? Ai? Mã Tuấn Mậu bị cồn gây tê, đầu óc trì độn trong chốc lát mới nhở ra đó là ai, hắn và mấy người bạn từng cùng chơi không ít thiếu nữ trẻ, La Ngọc Tĩnh này cũng không đặc thù, chính là rất yếu ớt, nghe nói đã hậm hực tự sát. Con bé còn chị gái, một kẻ điên, giết ba người bạn của hắn, làm hắn bị ác mộng vài ngày, còn phải dọn nhà.
Ai biết sẽ phiền toái như vậy, sớm biết thế, lúc trước đã không trêu chọc đứa con gái kia, chọc đến một thân chật vật.
"Lúc trước tao hỏi ba người kia, hỏi bọn họ hối hận hay không, có cảm thấy thực xin lỗi Ngọc Tĩnh hay không ...... Bọn họ, một người nói cho tao tiền chấm dứt việc này, một người nói không biết Ngọc Tĩnh là ai...... Chúng mày làm loại chuyện này với con bé, đến tên của nó cũng không biết, con bé là em gái, là người quan trọng nhất của tao, không phải món đồ chơi của chúng mày, mày biết không? Chúng mày thật sự đáng chết! Chúng mày dựa vào cái gì a? Dựa vào cái gì hả?!”
Dao nhỏ ẩn ở trêи cổ không ngừng rung động, thấy rõ bộ dáng của La Ngọc An, Mã Tuấn Mậu rốt cuộc phản ứng lại đã xảy ra cái gì, rượu đều bị doạ tỉnh vài phần. hắn cảm thấy trái tim co chặt lại, cũng không biết đây là người đã chết trở về báo thù, hay là tội phạm giết người vượt ngục, nuốt xuống vài lượt mới biện giải: "Chờ đã, tôi...... tôi cũng không làm cái gì, không phải con bé đó tự sát sao, có quan hệ gì đến tôi, cô cũng đã giết ba người, dù muốn đền mạng cũng đã sớm đủ rồi......”
La Ngọc An đột nhiên cười một tiếng, nước mắt giàn giụa, "Phải, mày không giết người, chúng mày không giết con bé – chỉ cùng nhau, kết bầy ăn thịt nó, chúng mày ăn thịt người, chúng mày mới là ác quỷ ăn thịt người thực sự!” Cô lạnh giọng nói, một dao thọc vào bụng Mã Tuấn Mậu.
"Cô nhìn thấy chị An sao?" cô gái trang điểm đậm cầm theo một lọ rượu, thuận miệng hỏi đồng bạn mình.
Người nọ cũng uống hơi nhiều, suy nghĩ mãi mới nói: "Vừa rồi hình như cùng một gã đi ra ngoài từ cửa sau bên kia?”
"Hả? không phải là bị khách uống say lôi đi rồi? Mẹ kiếp, đã nói phải cẩn thận rồi, sao còn không có chút tâm phòng bị!” cô gái trẻ hùng hùng hổ hổ, đi đến cửa sau.
Mã Tuấn Mậu kêu đau một tiếng, nước mắt nước mũi đồng loạt lăn đầy mặt. La Ngọc An biểu tình tựa khóc tựa cười, trong tay không chút do dự lại thọc một dao.
Lúc cô chuẩn bị cho Mã Tuấn Mậu một dao cuối cùng để chấm dứt, cửa sau đột nhiên bị kéo ra, cô gái trẻ trang dung thực đậm xuất hiện ở phía sau cửa, ánh mắt cô ấy do dự đang lo lắng nhìn, thấy hiện trường giết người bên cạnh thùng rác đột nhiên cũng lại.
"A—"
Một tiếng thét chói tai, cửa sau loảng xoảng đóng lại. Bị La Ngọc An thọc hai dao, Mã Tuấn Mậu thừa dịp cô xuất thần quay đầu, đột nhiên túm lấy dao trong tay cô, trở tay cắm vào ngực cô, sau đó hung hăng đẩy cô ra, ôm vết thương trêи bụng, thất tha thất thểu chạy về phía trước.
"Cứu mạng...... Giết người!”
Trước ngực La Ngọc An róc rách chảy máu, đau đớn làm cô trong nhất thời không thể đứng dậy đuổi theo, hơn nữa một dao đó ước chừng đâm trúng chỗ yếu hại, gần như khiến cô không dậy nổi, mắt thấy Mã Tuấn Mậu sắp chạy mất, cô cắn răng, biểu tình dữ tợn định đứng lên, rồi lại một lần nữa ngã xuống mặt đất.
Sau hẻm một cổ mùi rượu và hôi thối, từ nơi này có thể nhìn thấy một góc đô thị phồn hoa, hải đăng cao cao, ánh đèn nghệ hồng lập loè chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, nhưng nơi này thực tôi thực tổi. Nếu chết ở chỗ này, thật sự giống như là một con chuột chết ở bên đống rác.
La Ngọc An dựa vào tường, nhìn bóng dáng Mã Tuấn Mậu càng ngày càng xa, phẫn nộ và không cam lòng thiêu đỏ đôi mắt cô.
Đột nhiên, cô cảm giác trước mắt hình như rơi xuống một mảnh tuyết, dừng ở trêи mí mắt mình, lành lạnh, một góc thuần trắng phảng phất tản ra quang mang tụ lại ở trước mắt cô hơi hơi chuyển động.
"Thị...... thần?” La Ngọc An ngây dại.
" Nàng sắp chết rồi.” Thị thần cúi đầu nhìn nàng, " Vì tỏ vẻ cảm tạ lúc trước nàng làm bạn, nàng có thể đưa ra một yêu cầu với ta.”
La Ngọc An Cơ hồ sắp cảm thấy đây là ảo giác của mình, duỗi tay nắm lấy tay áo trắng tinh kia, mới xác định trước mặt không phải là ảo giác. Biểu tình dữ tợn của cô mới dần dần trở nên bình thản, nhìn thị thần nói: "Tôi đây, thỉnh cầu ngài, cắn nuốt Mã Tuấn Mậu vừa rồi kia.”
Thị thần một khuôn mặt vẫn luôn mỉm cười, ôn hòa nói với nàng: "Người nọ tuy rằng ác ý đầy người, lại không có ác."
La Ngọc An nhớ rõ, thị thần có thể cắn nuốt, là "Ác”, chỉ có giết người mới có "Ác”.
Cô gắt gao nắm chặt tay áo trắng trong tay, ngực phập phồng, dồn dập nói: "Tôi thực nhanh sẽ chết, chờ tôi chết, ngài có thể cắn nuốt hắn, có phải không?”
Thị thần mỉm cười gật đầu: " Một khi đã vậy, như nàng mong muốn.”
La Ngọc An rốt cuộc lộ ra tươi cười thả lỏng, lẳng lặng nằm ở đó chăm chú nhìn hắn.
Thị thần thấy tay cô mang theo máu rũ xuống bên người, giơ tay khép lại đôi mắt cô đã trở nên vô thần lại vẫn còn mở. Sau đó, hắn đón gió đứng lên, kéo theo vô số huyết tuyến đỏ tươi, cắn nuốt hết nam nhân giãy giụa chạy trốn phía trước.
Bóng người thuần trắng tiêu tán trong hẻm tối đen nhánh.
Có một em gái tuổi rất nhỏ làm việc tạm thời, ăn mặc vô cùng hở hang, biểu tình phản nghịch, nhìn thấy bộ dáng của cô thành thật nhát gan, còn nói qua riêng với cô mấy việc cần chú ý, bảo nàng không đi vào mấy chỗ náo nhiệt nhất, không nên đi mấy buồng lô trêи lầu, bởi vì người bên đó đều chơi đến tương đối hoang dã.
"Xem chị như vậy là biết chị chịu không nổi, đừng chạy tới làm chính mình bị sợ hãi, đến lúc đó bị người khách nào đó kéo vào làm cái gì, cũng không ai nghe thấy. Chị tuổi như vậy, nếu có thể làm việc khác, cũng đừng tới nơi lộn xộn này làm việc.” Cô bé còn trẻ tuổi quan tâm giấu ở phía dưới lớp trang điểm nồng đậm.
La Ngọc An lại nghĩ tới em gái mình, trong lòng một mảnh bủn rủn, đáy mắt mang theo thủy quang, nói cảm ơn cô gái nhỏ hảo tâm này.
Thứ bảy, trước khi đi quán bar làm, La Ngọc An đem bồn sơn trà đỏ mình mua về nhổ lên trồng vào bồn hoa nhỏ gần đây. Hoa lại nở hai đóa, thật sự xinh đẹp. Cánh hoa màu đỏ mềm mại thanh hương, La Ngọc An tưới nước cho nó một lần cuối cùng.
Buổi tối quán bar Thâm Sắc phi thường náo nhiệt, gã luật sư uống đến say khướt, sửa lại bộ dáng áo mũ chỉnh tề xưa nay, làm càn mà trêu đùa các cô gái không quen biết bên cạnh. hắn ngồi ở một góc tán tỉnh người khác, hoàn toàn không chú ý nhân viên phục vụ đưa rượu tới đây trông như thế nào. Trong ánh sáng quán bar ʍôиɠ lung tối tăm, hắn cảm giác mình đang trôi nổi, đó là tác dụng phụ của cồn. Hình như uống nhiều quá, hắn nghĩ, nhưng mà hoàn toàn không để ý.
Hôm nay so với trước đây rượu càng thêm say lòng người.
La Ngọc An cởi áo choàng trêи người, đỡ Mã Tuấn Mậu say khướt từ cửa sau đưa ra con hẻm sau quán quán bar. Cô bỏ thêm chút thuốc vào rượu đưa cho Mã Tuấn Mậu, cho nên hiện tại thần trí hắn không phải thực thanh tỉnh, dễ dàng bị cô mang ra ngoài.
Mã Tuấn Mậu ngửi được mùi thối của thùng rác, một cảm giác ghê tởm đánh úp tới, oa một tiếng nôn ra. Nôn xong, hắn thoáng thanh tỉnh một chút, thấy trước mặt có một phụ nữ. Thấy không rõ mặt, nhưng cô ta tới rất gần, hỏi hắn: "Mày còn nhớ rõ La Ngọc Tĩnh sao?”
La Ngọc Tĩnh? Ai? Mã Tuấn Mậu bị cồn gây tê, đầu óc trì độn trong chốc lát mới nhở ra đó là ai, hắn và mấy người bạn từng cùng chơi không ít thiếu nữ trẻ, La Ngọc Tĩnh này cũng không đặc thù, chính là rất yếu ớt, nghe nói đã hậm hực tự sát. Con bé còn chị gái, một kẻ điên, giết ba người bạn của hắn, làm hắn bị ác mộng vài ngày, còn phải dọn nhà.
Ai biết sẽ phiền toái như vậy, sớm biết thế, lúc trước đã không trêu chọc đứa con gái kia, chọc đến một thân chật vật.
"Lúc trước tao hỏi ba người kia, hỏi bọn họ hối hận hay không, có cảm thấy thực xin lỗi Ngọc Tĩnh hay không ...... Bọn họ, một người nói cho tao tiền chấm dứt việc này, một người nói không biết Ngọc Tĩnh là ai...... Chúng mày làm loại chuyện này với con bé, đến tên của nó cũng không biết, con bé là em gái, là người quan trọng nhất của tao, không phải món đồ chơi của chúng mày, mày biết không? Chúng mày thật sự đáng chết! Chúng mày dựa vào cái gì a? Dựa vào cái gì hả?!”
Dao nhỏ ẩn ở trêи cổ không ngừng rung động, thấy rõ bộ dáng của La Ngọc An, Mã Tuấn Mậu rốt cuộc phản ứng lại đã xảy ra cái gì, rượu đều bị doạ tỉnh vài phần. hắn cảm thấy trái tim co chặt lại, cũng không biết đây là người đã chết trở về báo thù, hay là tội phạm giết người vượt ngục, nuốt xuống vài lượt mới biện giải: "Chờ đã, tôi...... tôi cũng không làm cái gì, không phải con bé đó tự sát sao, có quan hệ gì đến tôi, cô cũng đã giết ba người, dù muốn đền mạng cũng đã sớm đủ rồi......”
La Ngọc An đột nhiên cười một tiếng, nước mắt giàn giụa, "Phải, mày không giết người, chúng mày không giết con bé – chỉ cùng nhau, kết bầy ăn thịt nó, chúng mày ăn thịt người, chúng mày mới là ác quỷ ăn thịt người thực sự!” Cô lạnh giọng nói, một dao thọc vào bụng Mã Tuấn Mậu.
"Cô nhìn thấy chị An sao?" cô gái trang điểm đậm cầm theo một lọ rượu, thuận miệng hỏi đồng bạn mình.
Người nọ cũng uống hơi nhiều, suy nghĩ mãi mới nói: "Vừa rồi hình như cùng một gã đi ra ngoài từ cửa sau bên kia?”
"Hả? không phải là bị khách uống say lôi đi rồi? Mẹ kiếp, đã nói phải cẩn thận rồi, sao còn không có chút tâm phòng bị!” cô gái trẻ hùng hùng hổ hổ, đi đến cửa sau.
Mã Tuấn Mậu kêu đau một tiếng, nước mắt nước mũi đồng loạt lăn đầy mặt. La Ngọc An biểu tình tựa khóc tựa cười, trong tay không chút do dự lại thọc một dao.
Lúc cô chuẩn bị cho Mã Tuấn Mậu một dao cuối cùng để chấm dứt, cửa sau đột nhiên bị kéo ra, cô gái trẻ trang dung thực đậm xuất hiện ở phía sau cửa, ánh mắt cô ấy do dự đang lo lắng nhìn, thấy hiện trường giết người bên cạnh thùng rác đột nhiên cũng lại.
"A—"
Một tiếng thét chói tai, cửa sau loảng xoảng đóng lại. Bị La Ngọc An thọc hai dao, Mã Tuấn Mậu thừa dịp cô xuất thần quay đầu, đột nhiên túm lấy dao trong tay cô, trở tay cắm vào ngực cô, sau đó hung hăng đẩy cô ra, ôm vết thương trêи bụng, thất tha thất thểu chạy về phía trước.
"Cứu mạng...... Giết người!”
Trước ngực La Ngọc An róc rách chảy máu, đau đớn làm cô trong nhất thời không thể đứng dậy đuổi theo, hơn nữa một dao đó ước chừng đâm trúng chỗ yếu hại, gần như khiến cô không dậy nổi, mắt thấy Mã Tuấn Mậu sắp chạy mất, cô cắn răng, biểu tình dữ tợn định đứng lên, rồi lại một lần nữa ngã xuống mặt đất.
Sau hẻm một cổ mùi rượu và hôi thối, từ nơi này có thể nhìn thấy một góc đô thị phồn hoa, hải đăng cao cao, ánh đèn nghệ hồng lập loè chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, nhưng nơi này thực tôi thực tổi. Nếu chết ở chỗ này, thật sự giống như là một con chuột chết ở bên đống rác.
La Ngọc An dựa vào tường, nhìn bóng dáng Mã Tuấn Mậu càng ngày càng xa, phẫn nộ và không cam lòng thiêu đỏ đôi mắt cô.
Đột nhiên, cô cảm giác trước mắt hình như rơi xuống một mảnh tuyết, dừng ở trêи mí mắt mình, lành lạnh, một góc thuần trắng phảng phất tản ra quang mang tụ lại ở trước mắt cô hơi hơi chuyển động.
"Thị...... thần?” La Ngọc An ngây dại.
" Nàng sắp chết rồi.” Thị thần cúi đầu nhìn nàng, " Vì tỏ vẻ cảm tạ lúc trước nàng làm bạn, nàng có thể đưa ra một yêu cầu với ta.”
La Ngọc An Cơ hồ sắp cảm thấy đây là ảo giác của mình, duỗi tay nắm lấy tay áo trắng tinh kia, mới xác định trước mặt không phải là ảo giác. Biểu tình dữ tợn của cô mới dần dần trở nên bình thản, nhìn thị thần nói: "Tôi đây, thỉnh cầu ngài, cắn nuốt Mã Tuấn Mậu vừa rồi kia.”
Thị thần một khuôn mặt vẫn luôn mỉm cười, ôn hòa nói với nàng: "Người nọ tuy rằng ác ý đầy người, lại không có ác."
La Ngọc An nhớ rõ, thị thần có thể cắn nuốt, là "Ác”, chỉ có giết người mới có "Ác”.
Cô gắt gao nắm chặt tay áo trắng trong tay, ngực phập phồng, dồn dập nói: "Tôi thực nhanh sẽ chết, chờ tôi chết, ngài có thể cắn nuốt hắn, có phải không?”
Thị thần mỉm cười gật đầu: " Một khi đã vậy, như nàng mong muốn.”
La Ngọc An rốt cuộc lộ ra tươi cười thả lỏng, lẳng lặng nằm ở đó chăm chú nhìn hắn.
Thị thần thấy tay cô mang theo máu rũ xuống bên người, giơ tay khép lại đôi mắt cô đã trở nên vô thần lại vẫn còn mở. Sau đó, hắn đón gió đứng lên, kéo theo vô số huyết tuyến đỏ tươi, cắn nuốt hết nam nhân giãy giụa chạy trốn phía trước.
Bóng người thuần trắng tiêu tán trong hẻm tối đen nhánh.
/273
|