Đêm đó, hiếm khi Tần Văn Dịch lại về nhà ăn cơm cùng vợ con. Sau bữa cơm ông làm như vô tình nhắc đến chuyện hai anh em họ Cố của Hoa Đức có ghé qua, còn khen ý tưởng của hai người họ. “Chúng không có ý định tham gia vào sản xuất, chỉ muốn mua qua bán lại kiếm chút tiền, giờ gặp được chuyện này, biết mình không hơn được công ty khác thì nghĩ đến chuyện kéo Vĩnh Khải của chúng ta vào cuộc, đúng là rất thông minh. Cố Văn Quang lại thong thả nghỉ hưu sớm như vậy, xem ra cũng là nhờ hai đứa con trai này.”
“Bố, bố đang muốn ám chỉ sinh con gái vô dụng chứ gì?” Tần Vũ Phi nghe đến tên Cố Anh Kiệt liền căng tai lên nghe, nhân cơ hội này ôm lấy bố mà làm nũng.
“Bố cần phải ám chỉ sao?” Tẩn Văn Dịch nhéo nhéo má cô, “Bố cũng đâu có ngại Vĩnh Khải có một nữ tổng giám đốc, tiếc, nhà con gái nhà bố lại không dùng được”.
“Hờ hờ.” Tần Vũ Phi giả ngốc cười cười, dựa đầu lên vai Tần Văn Dịch, cô hy vọng Vĩnh Khảo và Hoa Đức sẽ hợp tác thành công, Cố Anh Kiệt ra quân mà, cô mong anh có thể thành công.
Dự án hợp tác được thúc đẩy nhanh chóng, Hứa Văn Chính sau ba lần tham quan khảo sát nhà máy, thiết bị kỹ thuật, nhân viên, sản phẩm... của Minh Đức cuối cùng cũng kết luận rằng họ đạt chuẩn. Tần Văn Dịch, Cố Anh Huy , Cố Anh Kiệt họp bàn bốn lần mới thỏa thuận xong tất cả các điều kiện, Vĩnh Khải đầu tư vào Minh Đức, Minh Đức sẽ căn cứ theo sản phẩm của Vĩnh Khải mà nghiên cứu và phát triển nguyên vật liệu tương ứng, đồng thời chỉ cung cấp độc quyền cho Vĩnh Khải.
Ngày ký kết hợp đồng, Cố Anh Kiệt thở phào một hơi, trước nay anh chưa từng liều mạng làm việc như thế bao giờ. Bây giờ đã thu được thành quả, quả thật có chút hưng phấn nói không nên lời. Nhưng anh biết đây chỉ là bắt đầu, kế tiếp phải cải thiện sản phẩm, nâng cao chất lượng và sản lượng mới là việc khó khăn nhất.
Từ lúc đàm phán cho đến khi ký kết mất hai tháng, như vậy xem như rất nhanh rồi. Tần Văn Dịch là một thương nhân thông minh, cách nghĩ và yêu cầu của ông rất rõ ràng và cụ thể, hai anh em Cố Anh Huy và Cố Anh Kiệt cũng phải tính toán kỹ rồi mới hành sự, nhờ vậy mà hai bên có thể nhanh chóng đạt được tiếng nói chung. Thật ra Cố Anh Kiệt nghĩ không sai,Tần Văn Dịch vẫn luôn muốn có sự đột phá về mặt nguồn hàng, nhưng máy móc thiết bị của các nhà máy nhỏ thì không tốt, của nhà máy lớn thì tốt nhưng ông lại không thể nhảy vào được, bỏ ra một số tiền lớn để mở nhà máy mới là không có hiệu suất, hai là mất thời gian, ba là rủi ro lớn. Hoa Đức cũng rất thông minh, nhanh tay lẹ mắt thu hút mua hai công ty không tệ vào rồi lại hợp nhất chúng.
Tần Văn Dịch thấy Hoa Đức đúng là thông minh. Còn ông, ông đánh giá cao người trẻ tuổi thông minh và tài giỏi.
Tần Vũ Phi cũng không rõ bố mình vô tình hay cố ý, thi thoảng lại nhắc đến anh em nhà họ Cố một chút, nhất là Cố Anh Kiệt. Giống hệt như lúc muốn tác hợp cho cô và Trần Ưng vậy, cũng giống lúc ông muốn tác hợp cô với Cừu Chính Khanh, lúc nào cũng khen Cừu Chính Khanh trước mặt cô.
Bây giờ mục tiêu của ông đổi thành Cố Anh Kiệt rồi à?
Tần Vũ Phi thấy bố mình thật đáng thương, làm mai chẳng bao giờ thành công, với người việc gì cũng thành công như ông mà nói hẳn là cảm thấy thất bại lắm. Nhưng những người trước đây ông không ngớt lời khen ngợi cô cũng chỉ nghe rồi thôi, tâm trạng không dao động chút nào, giờ nghe ông cứ nhắc đến Cố Anh Kiệt suốt, cô lại cảm thấy chua sót.
Cố Anh Kiệt và cô, đương nhiên là chuyện không thể.
Cuối tháng tư, Vĩnh Khải và Hoa Đức tổ chức buổi lễ ký kết. Hoạt động, sự kiện là do Tần Vũ Phi tổ chức, tất nhiên không tránh được việc gặp Cố Anh Kiệt ở hội trường.
Khi cô thấy anh, anh đang trò chuyện với một nữ ký giả, người đó cô biết. Cô thấy nữ ký giả đưa danh thiếp của mình cho Cố Anh Kiệt, anh cười cười đưa hai tay ra nhận, sau đó cẩn thận cất vào hộp danh thiếp của mình, cũng lấy một tấm danh thiếp đưa qua. Không biết anh nói gì làm cho cô ký giả kia cười rất rạng rỡ. Rồi cô ký giả lại nói gì đó, anh mỉm cười gật đầu, đứng qua bên cạnh cô ấy, nữ ký giả gọi thợ chụp ảnh đến, giúp họ chụp một tấm hình.
Tần Vũ Phi không nhìn nữa, đi làm chuyện khác. Cô đi hết một vòng, quay lại thấy Cố Anh Kiệt đang bắt tay tạm biệt nữ ký giả. Anh cười rất dịu dàng, bắt tau hình như hơi lâu chút.
Tần Vũ Phi lại ngó lơ, xoay người đi về hướng khác.
Buổi lễ ký kết rất thành công, Vĩnh Khải và Hoa Đức đều rất hài lòng, Tần Vũ Phi ở đó cũng không bận rộn gì, mọi chuyện cần làm trước nay cô đều giao cho cấp dưới nên cô có thời gian rảnh rỗi mà đi tới đi lui ngó nghiêng. Cô thấy được mọi hành động của Cố Anh Kiệt, thấy anh bật cười, thấy anh kéo ghế cho phái nữ, thấy lúc chụp hình tập thể anh len lén lui về sau nhường chỗ cho người bên cạnh. Tính ra cũng đã bốn tháng rồi cô không gặp anh, tuy lúc nào cũng nghe thấy tên anh, nhưng cô vẫn cảm thấy rất lâu rồi không gặp, dường như người này cách cô rất xa, hôm nay gặp lại, cô lại thấy vẫn chưa đủ lâu, vì lòng cô vẫn thấy rối ren.
Gặp được anh rồi cô không biết nên vui hay nên buồn.
Tần Vũ Phi giấu mình vào một góc, không muốn thu hút sự chú ý của người khác, đặc biệt là sự chú ý của Cố Anh Kiệt. Cô cũng cố gắng không chạy đi nhìn Cố Anh Kiệt, tuy rằng anh đã trở nên đẹp trai hơn so với người trong trí nhớ của cô.
Không biết có chuyện gì mà cô đi đến đâu cũng có thể thấy anh, vừa xoay người liền thấy anh. Anh đang lấy rượi giúp một vị quản lý cấp cao của Hoa Đức, người đó Tần Vũ Phi từng gặp nhưng không quen, cô chỉ để ý đó là nữ. Cô thầm chê bai Cố Anh Kiệt, đúng là điển hình của loại đàn ông dịu dàng đa tình không đáng tin.
“Cô Tần.”
Tần Vũ Phi đang ngẩn người nhìn Cố Anh Kiệt, chợt nghe bên cạnh có người gọi mình. Cô giật nảy mình, quay đầu lại nhìn, thì ra là Cố Anh Huy.
Cố Anh Huy nhìn theo ánh mắt của Tần Vũ Phi thì nhìn thấy em trai mình, anh ấy quay lại nhìn Tần Vũ Phi mỉm cười.
Tần Vũ Phi nhất thời cảm thấy như mình vừa bị bắt quả tang, mặt ửng đỏ. “Chào... Cố tổng.”
“Xin chào.” Cố Anh Huy phong độ ngời ngợi, có nét rất giống Cố Anh Kiệt. “Cô Tần vất vả rồi, sự kiện được tổ chức rất tốt.”
“Cảm ơn, chuyện tôi nên làm mà.” Tần Vũ Phi có chút căng thẳng, đầu óc rối loạn, không tỏ ra được bản lĩnh như lúc bình thường, cô đang nghĩ cách trốn chạy.
“Cô Tần đang phụ trách bộ phận quan hệ công chúng và kế hoạch thị trường à?”
“Đúng vậy.” Tần Vũ Phi cố giữ nét mặt mỉm cười.
“Không biết cô đã từng ghé qua Hoa Đức chúng tôi chưa?”
“À, vẫn chưa có cơ hội.”
“Vậy khi nào cô có thời gian nhất định phải ghé qua ngòi chơi, Hoa Đức chúng tôi vừa mở một phòng triển lãm nghệ thuật, nghe nói cô rất có hứng thú với nghệ thuật, tôi nghĩ cô nhất định sẽ thích nó.”
Nghe nói, đâu ra mà lắm thứ để nghe nói thế. Cô còn nghe nói anh cả nhà họ Cố sợ vợ đó. Tần Vũ Phi cười nói: “Được, tôi rất thích phòng triển lãm nghệ thuật, nếu có buổi triển lãm nào hay anh phải báo cho tôi biết, tôi sẽ ghé qua xem. A, ký giả bên kia muốn về rồi, tôi đi tiễn họ đây, Cố tổng cứ tự nhiên, có việc gì cứ nói với nhân viên của chúng tôi. Tạm biệt”.
Tần Vũ Phi chạy rất nhanh, cô vừa bỏ đi thì Cố Anh Kiệt đã đứng ngay bên cạnh Cố Anh Huy.
Hai anh em họ cùng nhìn Tần Vũ Phi chạy đến cửa ra vào để tiễn ký giả, tiễn một hồi vẫn không thấy quay lại, không thấy chút bóng dáng.
“Anh, lúc nãy nói gì với Tần Vũ Phi vậy?”
“Không có gì.”
“Vậy sao cô ấy lại nhìn anh đỏ mặt.”
“Em cách xa vậy mà vẫn thấy được cô ấy đỏ mặt?” Người làm anh ra vẻ vô tội, “Anh đây còn không để ý thấy”.
Không để ý thấy? Cố Anh Kiệt nhìn chằm chằm anh mình, dáng vẻ đó của Tần Vũ Phi sao có thể không để ý thấy? Nhưng Cố Anh Huy mặc kệ anh, quay người đi mất.
Sau khi sự kiện kết thúc, quản lý cấp cao của hai công ty cùng các cán bộ chủ chốt của Minh Đức cũng mở một bữa tiệc, Tần Vũ Phi không tham gia, cô đã chạy mất từ sớm rồi. Dù sao trước giờ cô cũng không phải phụ tá đắc lực của bố mình trong công việc, cô tự thấy mình có mặt hay không cũng không ảnh hưởng đến ai, dù sao cô đã làm xong công việc rồi. Cô nói với Tần Văn Dịch một tiếng, tuy ông có chút không vui nhưng cũng mặc cho cô ra về.
Khi Tần Vũ Phi ra khỏi hội trường lại vô thức quay đầu lại nhìn một cái, lần này cô nhìn thấy Cố Anh Kiệt đang nói chuyện với Hứa Văn Chính.
Cố Anh Kiệt như cảm thấy được ánh mắt của cô, chợt nhìn qua. Ánh mắt hai người chạm nhau, Tần Vũ Phi vội quay đầu bỏ đi. Thật ra suốt thời gian diễn ra sự kiện cô cũng phát hiện anh nhìn cô mấy lần, nhưng anh không có ý muốn qua trò chuyện với cô, cô nghĩ hẳn là anh cũng cảm thấy lúng túng khi lần đó họ suýt chạm môi.
Như vậy cũng tốt, ít ra hai người họ đã tự ngầm thỏa thuận với nhau việc này.
Giữ khoảng cách, an toàn trên hết.
Cố Anh Kiệt thấy Tần Vũ Phi chạy mất thì trong lòng có chút bực bội. Thật ra anh rất muốn tìm cơ hội để nói vài câu cùng cô, không ngờ lần nào cô cũng biến mất một cách xuất quỷ nhập thần. Lúc nãy còn nghĩ hội trường nhiều người cần xã giao nên thôi, đợi lát nữa đi ăn cơm chắc sẽ có cơ hội để nói. Nhưng cô lại lén la lén lút chuồn mất, rõ ràng là muốn mặc kệ anh mà. Kệ thì kệ, anh cần chắc? Lần trước anh mất kiềm chế, suýt nữa thì đã làm hành động vô lễ với cô, nhưng chuyện đã qua rất lâu rồi. Cô có cần thù dai đến thế không?
Được rồi, thật ra cũng là lỗi ở anh, cô sợ anh sẽ bám riết lấy cô, một bên anh ra vẻ không có khả năng đó, một bên anh lại muốn hôn cô, chuyện này quả thật khiến người ta không thể tin tưởng được. Anh không cách nào giải thích, đúng là anh mất kiềm chế, có lẽ do tình trạng độc thân quá lâu rồi.
Nghĩ vậy, Cố Anh Kiệt chợt thấy kinh ngạc, đã hơn nửa năm rồi anh không có bạn gái, tính cả lúc theo đuổi Mễ Hi và khoảng thời gian độc thân trước đó, ái chà, đã một năm rồi, không có bạn gái. Vậy nên chắc chắn là do anh cô đơn trống trải, không có nơi gửi gắm tình cảm.
Được rồi, anh ở trong mắt cô là người không đáng tin cậy như thế thì nên tránh xa cô một chút. Cô từng bị tổn thương lại nhạy cảm, cô đáng được đối xử tốt hơn thế.
Không gặp thì thôi đừng gặp, nếu làm vậy cô có thể thấy yên tâm thì cứ thế đi.
/68
|