Typer: Ximiiesk
Trong lòng cô vừa chua xót vừa buồn khổ, cô thở dài, ôm lấy cánh tay bố mình, tựa đầu lên vai ông làm nũng. Cô thật sự quá khiến mình thất vọng rồi.
Tần Văn Dịch chọc chọc đầu cô, “Đến bao giờ mới có thể làm bố mẹ bớt lo lắng đây hử?”
Tần Vũ Phi bĩu môi, cô cũng muốn bớt lo đây, nhưng cô chẳng có lấy chút lòng tin nào với chính mình cũng như với đàn ông.
Cố Anh Kiệt ở bên này giận dỗi Tần Vũ Phi suốt mấy ngày, sau do công việc bận rộn, cơn giận cũng từ từ nguôi ngoai. Chỉ là lúc nhận điện thoại hay tin nhắn lại phát hiện mình đang đợi cô gọi đến, nhưng anh chưa hề nhận được cuộc gọi nào của cô cả. Ngay cả một tin nhắn cũng không có.
Cố Anh Kiệt thấy mình thật thấp hèn, vừa hèn vừa vô dụng.
Một tuần sau, mẹ Cố Anh Kiệt mời về nhà một thầy thuốc đông y già rất có tiếng tăm, nghe nói rất giỏi trong việc chăm sóc sức khỏe phái nữ. Chị gái và chị dâu của Cố Anh Kiệt đều về nhà sớm, muốn nhờ vị thầy thuốc đó bắt mạch cho, chăm sóc cơ thể một chút. Hôm đó Cố Anh Kiệt rảnh rỗi, thế là nhận nhiệm vụ đến trường học đón hai đứa cháu của mình. Khi anh đón được lũ trẻ về thì thấy vị thầy thuốc kia đang ngồi trong phòng khách truyền đạt một số kiến thức chăm sóc sức khỏe cho mẹ anh và những người khác, Cố Anh Kiệt đứng nghe từ xa, sau đó bị đám trẻ kéo đi mất. Đến khi anh trở lại, thầy thuốc đã nói xong, những người phụ nữ thì đang thảo luận vấn đề chăm sóc sắc đẹp, bàn luận rất vui vẻ.
Thật ra Cố Anh Kiệt cũng có vài vấn đề muốn hỏi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy lại không tiện, hơn nữa anh cũng ngại. Thế là anh tùy cơ ứng biến, tìm cơ hội khác, anh xung phong tiễn thầy thuốc đó ra về.
Đêm đó, Tần Vũ Phi nhận được tin nhắn của anh. Anh nói đau bụng kinh thì buổi tối nên ngâm chân bằng nước nóng, làm ấm vùng tử cung, phải kiên trì chăm sóc, còn viết ra một đống phương pháp và tên thuốc. Sau cùng còn nói khi nào bị đau thì nhét hai miếng bông tẩm cồn vào tai, có thể giảm đau.
Tần Vũ Phi xem xong liền sầm mặt. Anh đi đâu tìm được mấy công thức này vậy, lại còn là trị đau bụng kinh nữa? Đường đường là một người đàn ông, quan tâm chuyện đau bụng kinh của cô làm gì! Anh thật biết cách làm quá mà.
Tần Vũ Phi ném điện thoại sang một bên, một lúc sau lại không nhịn được mà cần lên đọc lần nữa. Nội dung rất nhiều, chia thành mấy tin nhắn, cô lười đọc kỹ chúng, chỉ chăm chú nhìn cái tên Cố Anh Kiệt đang hiện trên màn hình, nhìn một hồi lại ném điện thoại sang một bên.
Cố Anh Kiệt không mong đợi cô sẽ trả lời tin nhắn của mình cho dù anh rất muốn biết cô có làm theo những cách anh nói hay không. Vị thầy thuốc kia đã nói, chuyện đau bụng kinh nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu đau quá vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra, tìm ra nguyên nhân mới có thể trị được tận gốc, có bệnh gì cũng phát hiện và điều trị kịp thời. Nếu chỉ do thể chất hư hàn, không phải bệnh nghiêm trọng gì, thì bình thường chỉ cần chăm sóc bồi bổ là có thể dùng những cách mà ông đã chỉ, kiên trì điều dưỡng, dần dần có thể cải thiện thể chất.
Tuy Cố Anh Kiệt biết rằng Tần Vũ Phi sẽ không trả lời tin nhắn của anh, nhưng anh vẫn hy vọng cô có thể chú ý đến vấn đề sức khỏe của mình một chút. Cô gái đó nhìn thì có vẻ lười biếng, lại còn hung dữ, nhưng thật ra lại khiến người ta không yên tâm cho được.
Hai ngày sau, Cố Anh Kiệt chợt nhớ ra trong tin nhắn anh chưa nói rõ phương pháp kia từ đâu mà có, có khi nào Tần Vũ Phi nghĩ anh viết bừa, không tin được, không làm theo hay không? Người thích lo chuyện bao đồng Cố Anh Kiệt lại nhắn một tin nhắn cho Tần Vũ Phi, nói cho cô biết những phương pháp mà anh nói là do mọt vị danh y truyền lại, bảo cô nhất định phải lưu ý.
Lần này tin nhắn gửi đi cũng mãi không thấy hồi âm. Tuy trong lòng Cố Anh Kiệt không mấy dễ chịu nhưng cũng đành thôi. Không thể so đo với Tần Vũ Phi được, nếu không sẽ tức chết mất.
Tần Vũ Phi cũng sắp bị chính mình làm tức chết rồi. Lúc nào cô cũng muốn cầm điện thoại lên đọc tin nhắn anh gửi đến, thậm chí cô muốn trả lời. Điện thoại di động tiện dụng thế đấy, tên của anh nằm ngay trong nó, chỉ cần bấm một cái liền có thể tìm được anh ngay.
Sắp không khống chế nổi chính mình rồi.
Hôm đó là cuối tuần. Cố Anh Kiệt hứa sẽ dẫn hai đứa cháu của mình đến công viên giải trí chơi, còn chưa ra cửa điện thoại đổ chuông. Cố Anh Kiệt lấy ra xem, không ngờ lại là Tần Vũ Phi gọi đến.
Tim Cố Anh Kiệt nảy nhanh hai nhịp, dưới ánh nhìn của hai đứa trẻ chợt có chút chột dạ. Anh ra khỏi phòng khách, nấp vào một góc rồi mới nhận điện thoại. Khẽ hắng giọng, lại hắng cái nữa, lúc này mới ấn phím nhận, “A lô.”
“Cố Anh Kiệt.” Giọng nói của cô vẫn trong trẻo và êm tai như thể cách xưng hô cũng sảng khoái như vậy, “Hôm nay anh có rảnh không?”
Có. Đây là chữ đầu tiên hiện ra trong đầu anh. Anh kịp thời kìm lại, không trả lời ngay mà còn hỏi cô, “Để làm gì?”
“Muốn mời anh ăn cơm.”
Ăn cơm? Cố Anh Kiệt hết sức kinh ngạc. “Em đã xảy ra chuyện gì vậy?” Anh có chút căng thẳng, cô gặp phiền phức cần anh giúp đỡ sao? Chẳng lẽ Triệu Hồng Huy lại làm phiền cô?
“Sao tôi lại có chuyện gì!” Tần Vũ Phi tức giận, “Không có chuyện gì thì không thể mời anh ăn cơm à?”
“Ờ.” Không có chuyện gì thì tốt. Nhưng thật sự không có chuyện gì sao?
“Anh có rảnh hay không?” Tần Vũ Phi vốn rất hồi hộp, chưa kịp nghe câu trả lời của anh đã muốn rút lui. “Không rảnh thì thôi. Tạm biệt,” dứt lời cô liền ngắt máy.
“…” Cố Anh Kiệt cầm điện thoại mà ngẩn người, vẫn đang hé miệng định trả lời. Đang chuẩn bị nói thì lại nghe tiếng “tút tút” truyền đến, ai có thể chịu được chuyện này đây!!! Cố Anh Kiệt tức giận, người đâu ra vậy? Nữ thổ phỉ sao? Có biết phép lịch sự hay không hả? Anh có nói mình không rảnh sao? Anh đã nói chưa? Vậy mà lại đi ngắt máy người ta? Cô đúng là quá đáng mà!
Cố Anh Kiệt gọi lại cho cô, tiếng “tút” đầu tiên còn chưa dứt Tần Vũ Phi đã bắt máy ngay.
Tốc độ bắt máy cũng nhanh như tốc độ ngắt máy vậy.
“Tần Vũ Phi!” Có bắt máy nhanh hơn cũng chẳng làm cho Cố Anh Kiệt hả giận được, anh vừa mở lời đã quát lên.
“Sao?” Tiếc là Tần đại tiểu thư chẳng sợ chút nào, nói đến ngang ngược thì chẳng ai thắng được cô cả.
“Em có biết hai chữ lịch sự viết thế nào không hả?”
“Anh là muốn phê bình tôi đó à?” Cô lại muốn ngắt máy rồi.
“Hẹn ở đâu? Mấy giờ?” Cô nhắc rất đúng, phải gặp tận mặt phê bình cô mới được, vậy nên nhất định phải gặp! Cần phải gặp!
“Mười hai giờ, nhà hang Phỉ Thúy.” Tim cô bắt đầu nhảy loạn, anh nhận lời rồi sao?!
“Được, không gặp không về.” Anh biết nhà hàng đó, mười hai giờ cũng rất thong thả, sẽ đến kịp. Cố Anh Kiệt ngắt máy, nhìn lại mình, toàn thân đang mặc quần áo trông trẻ thoải mái, không thích hợp mặc đến cuộc hẹn cho lắm. Anh nên thay bộ khác, đúng, thay bộ mới mua tuần trước vậy.
Trở lại phòng khách, hai bạn nhỏ đang dè dặt nhìn anh, Cố Anh Kiệt chột dạ, tuy thấy rất có lỗi với cháu mình nhưng vẫn dối lòng tuyên bố mình đột nhiên có việc gấp cần xử lí, không thể dẫn hai đứa đến công viên giải trí được.
Cô con gái của Cố Anh Tử không nói lời nào, cái miệng nhỏ chu lên, mắt đỏ hoe, nhìn như có thể khóc ngay lập tức cho anh xem. Cố Anh Kiệt thấy thật đau đầu.
Dỗ đám trẻ cũng mất gần một tiếng đồng hồ, nhờ có sự giúp đỡ của ông nội là cố Văn Quang, hai đứa nhỏ cuối cùng cũng chịu đi dạo trung tâm mua sắm với ông bà nội, mặc kệ người làm bố làm mẹ chỉ biết lo việc của mình, cũng mặc kệ người cậu nói không giữ lời.
Cố Anh Kiệt xem đồng hồ, thôi chết, sắp muộn rồi. Anh vội về nhà mình thay bộ quần áo, tức tốc chạy đến nhà hàng đã hẹn. Không ngờ lại kẹt xe.
Cuối tuần mà, sao lại kẹt xe vậy?
Cố Anh Kiệt hơi nóng lòng, hiếm khi mới hẹn gặp Tần Vũ Phi một lần, lẽ nào lại đến muộn? Hơn nữa người kia tính khí rất tệ, có khi nào vừa thấy anh đến muộn liền không đợi nữa mà bỏ về hay không?
Cuối cùng Cố Anh Kiệt phải vượt đèn đỏ một lần, chạy qua ngay đúng lúc đèn vàng vừa chuyển sang đỏ. Nhìn đồng hồ thì thấy mình đã muộn năm phút, hy vọng cô gái kia sẽ không bỏ đi ngay, cô mà làm vậy anh nhất định sẽ không để cô yên.
Cố Anh Kiệt vội vội vàng vàng dừng xe lại, gấp gáp chạy về phía cửa nhà hang. Tim đập thình thịch, anh cảm thấy có chút hân hoan. Rồi anh thấy Tần Vũ Phi đang ngồi đó, cách anh môt tấm kính thủy tinh của cửa sổ sát đất.
Cô ngồi ở vị trí sát tường, mặc bộ váy trắng, tóc đuôi ngựa lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo. Cô đang chống tay lên cằm ngơ ngẩn nhìn chằm chằm chỗ trống đối diện.
Bước chân Cố Anh Kiệt dừng lại, cứ đứng tại đó, lẳng lặng nhìn cô.
Ánh mặt trời như phủ lên người cô một tầng sáng vàng ấm áp bắt mắt và đẹp đến thế. Vẻ mặt cô lạc lõng đáng thương, cả người toát ra vẻ mong manh yếu đuối.
Một cô gái đầy mâu thuẫn, thật khiến người ta si mê.
Cố Anh Kiệt không thể dời mắt khỏi cô, anh có thể nghe nhịp tim mình đang đập ngày một nhanh, một cảm giác không thể diễn tả bằng lời lấp đầy nơi lồng ngực.
Anh nghĩ chắc chắn đã lâu rồi không gặp, chắc anh quá bất ngờ khi nhận được lời mời của cô. Vì thế anh mới có cái cảm giác nói không nên lời này. Anh cố ép cảm giác kỳ lạ ấy xuống, tiếp tục cất bước vào nhà hàng, đi đến trước mặt cô.
Tần Vũ Phi ngẩn người đến mức nhập tâm, mãi cho đến khi Cố Anh Kiệt ngồi vào chỗ trống đối diện cô mới giật mình tỉnh lại. Cô hoàn toàn không nhận ra Cố Anh Kiệt đến muộn, thậm chí còn hơi ngẩn ra.
Dáng vẻ ngốc nghếch ấy rất đáng yêu.
Cố Anh Kiệt cười với cô, Tần Vũ Phi tỉnh táo lại, hoảng hốt đáp lại anh.
Cô đang căng thẳng, Cố Anh Kiệt có thể cảm thấy được điều đó. Anh bắt đầu lo lắng, chắc cô thật sự không gặp phải chuyện phiền phức gì cần anh giúp đâu. Anh không lên tiếng, anh biết cô gái này rất kiêu ngạo, nếu cô đến tìm anh giúp đỡ thì chắc chắn cô đã gom đủ dũng khí. Anh không thể nói lỡ lời, nếu không cô sẽ giấu suy nghĩ của mình trở vào lòng, vậy sẽ không hay. Anh muốn giúp cô. Anh nguyện ý giúp cô.
Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi Tần Vũ Phi đã tức tốc khôi phục lớp vỏ bọc của mình. Cô làm như không có chuyện gì mà lật mờ thực đơn được nhân viên phục vụ đưa tới, nhìn hai lượt đã nhanh chóng chọn xong món. Cố Anh Kiệt vừa xem thực đơn vừa lén quan sát cô, anh phát hiện cô cũng lén nhìn anh, khi ánh mắt hai người chạm nhau thì cô vội né tránh, giả vờ như đang làm chuyện khác.
Dáng vẻ cô như đang thẹn thùng.
Đột nhiên Cố Anh Kiệt thấy tâm trạng tốt hơn hẳn, còn có chút đắc ý. Khóe miệng anh không nhịn được mà cong lên, không thể che giấu được niềm vui đó.
Cô cách anh gần đến thế, cô đang ngồi ngay trước mặt anh, họ chuẩn bị cùng ăn cơm, có thể trò chuyện rất lâu, không cần hỏi vì sao cô không trả lời tin nhắn, không cần lúc nào cũng suy nghĩ chuyện cô gái vô lương tâm này không chịu gọi điện cho mình, không cần phải đoán xem bây giờ cô đang làm gì.
Cố Anh Kiệt phát hiện mình đang mỉm cười, trong lòng cảm thấy thật thỏa mãn.
Anh ngước mắt lên, nói cho nhân viên phục vụ biết món ăn mà anh chọn, trong đó có một phần phi lê cá chiên. “Cho nhiều tương cà chua một chút.” Anh nhỏ giọng nói, không nhịn được quay đầu sang nhìn Tần Vũ Phi. Món tương cà cô thích nhất nhưng lúc nãy cô không gọi.
Anh vừa nhìn qua thì thấy cô đang thừ người nhìn anh, vẫn là dáng vẻ ngốc nghếch đó. Cố Anh Kiệt cười, bảo nhân viên phục vụ dọn món lên nhanh một chút.
Xong hết anh ngồi quay lại, chăm chú nhìn cô, cô cũng đang nhìn anh một cách ngốc nghếch. Cố Anh Kiệt cứ nhìn cô mãi, lòng bỗng thấy lòng lâng lâng, cảm giác ấy lại bắt đầu dâng lên, nhưng lần này anh biết đó là cảm giác gì.
Thỏa mãn.
Anh rất thỏa mãn.
Được nhìn ngắm cô, ngồi chung một chỗ với cô, có thể cùng ăn cơm, cùng trò chuyện, nghĩ đến việc cô cần đến anh…
Anh vui mừng, đồng thời rất thỏa mãn.
Trong lòng cô vừa chua xót vừa buồn khổ, cô thở dài, ôm lấy cánh tay bố mình, tựa đầu lên vai ông làm nũng. Cô thật sự quá khiến mình thất vọng rồi.
Tần Văn Dịch chọc chọc đầu cô, “Đến bao giờ mới có thể làm bố mẹ bớt lo lắng đây hử?”
Tần Vũ Phi bĩu môi, cô cũng muốn bớt lo đây, nhưng cô chẳng có lấy chút lòng tin nào với chính mình cũng như với đàn ông.
Cố Anh Kiệt ở bên này giận dỗi Tần Vũ Phi suốt mấy ngày, sau do công việc bận rộn, cơn giận cũng từ từ nguôi ngoai. Chỉ là lúc nhận điện thoại hay tin nhắn lại phát hiện mình đang đợi cô gọi đến, nhưng anh chưa hề nhận được cuộc gọi nào của cô cả. Ngay cả một tin nhắn cũng không có.
Cố Anh Kiệt thấy mình thật thấp hèn, vừa hèn vừa vô dụng.
Một tuần sau, mẹ Cố Anh Kiệt mời về nhà một thầy thuốc đông y già rất có tiếng tăm, nghe nói rất giỏi trong việc chăm sóc sức khỏe phái nữ. Chị gái và chị dâu của Cố Anh Kiệt đều về nhà sớm, muốn nhờ vị thầy thuốc đó bắt mạch cho, chăm sóc cơ thể một chút. Hôm đó Cố Anh Kiệt rảnh rỗi, thế là nhận nhiệm vụ đến trường học đón hai đứa cháu của mình. Khi anh đón được lũ trẻ về thì thấy vị thầy thuốc kia đang ngồi trong phòng khách truyền đạt một số kiến thức chăm sóc sức khỏe cho mẹ anh và những người khác, Cố Anh Kiệt đứng nghe từ xa, sau đó bị đám trẻ kéo đi mất. Đến khi anh trở lại, thầy thuốc đã nói xong, những người phụ nữ thì đang thảo luận vấn đề chăm sóc sắc đẹp, bàn luận rất vui vẻ.
Thật ra Cố Anh Kiệt cũng có vài vấn đề muốn hỏi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy lại không tiện, hơn nữa anh cũng ngại. Thế là anh tùy cơ ứng biến, tìm cơ hội khác, anh xung phong tiễn thầy thuốc đó ra về.
Đêm đó, Tần Vũ Phi nhận được tin nhắn của anh. Anh nói đau bụng kinh thì buổi tối nên ngâm chân bằng nước nóng, làm ấm vùng tử cung, phải kiên trì chăm sóc, còn viết ra một đống phương pháp và tên thuốc. Sau cùng còn nói khi nào bị đau thì nhét hai miếng bông tẩm cồn vào tai, có thể giảm đau.
Tần Vũ Phi xem xong liền sầm mặt. Anh đi đâu tìm được mấy công thức này vậy, lại còn là trị đau bụng kinh nữa? Đường đường là một người đàn ông, quan tâm chuyện đau bụng kinh của cô làm gì! Anh thật biết cách làm quá mà.
Tần Vũ Phi ném điện thoại sang một bên, một lúc sau lại không nhịn được mà cần lên đọc lần nữa. Nội dung rất nhiều, chia thành mấy tin nhắn, cô lười đọc kỹ chúng, chỉ chăm chú nhìn cái tên Cố Anh Kiệt đang hiện trên màn hình, nhìn một hồi lại ném điện thoại sang một bên.
Cố Anh Kiệt không mong đợi cô sẽ trả lời tin nhắn của mình cho dù anh rất muốn biết cô có làm theo những cách anh nói hay không. Vị thầy thuốc kia đã nói, chuyện đau bụng kinh nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu đau quá vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra, tìm ra nguyên nhân mới có thể trị được tận gốc, có bệnh gì cũng phát hiện và điều trị kịp thời. Nếu chỉ do thể chất hư hàn, không phải bệnh nghiêm trọng gì, thì bình thường chỉ cần chăm sóc bồi bổ là có thể dùng những cách mà ông đã chỉ, kiên trì điều dưỡng, dần dần có thể cải thiện thể chất.
Tuy Cố Anh Kiệt biết rằng Tần Vũ Phi sẽ không trả lời tin nhắn của anh, nhưng anh vẫn hy vọng cô có thể chú ý đến vấn đề sức khỏe của mình một chút. Cô gái đó nhìn thì có vẻ lười biếng, lại còn hung dữ, nhưng thật ra lại khiến người ta không yên tâm cho được.
Hai ngày sau, Cố Anh Kiệt chợt nhớ ra trong tin nhắn anh chưa nói rõ phương pháp kia từ đâu mà có, có khi nào Tần Vũ Phi nghĩ anh viết bừa, không tin được, không làm theo hay không? Người thích lo chuyện bao đồng Cố Anh Kiệt lại nhắn một tin nhắn cho Tần Vũ Phi, nói cho cô biết những phương pháp mà anh nói là do mọt vị danh y truyền lại, bảo cô nhất định phải lưu ý.
Lần này tin nhắn gửi đi cũng mãi không thấy hồi âm. Tuy trong lòng Cố Anh Kiệt không mấy dễ chịu nhưng cũng đành thôi. Không thể so đo với Tần Vũ Phi được, nếu không sẽ tức chết mất.
Tần Vũ Phi cũng sắp bị chính mình làm tức chết rồi. Lúc nào cô cũng muốn cầm điện thoại lên đọc tin nhắn anh gửi đến, thậm chí cô muốn trả lời. Điện thoại di động tiện dụng thế đấy, tên của anh nằm ngay trong nó, chỉ cần bấm một cái liền có thể tìm được anh ngay.
Sắp không khống chế nổi chính mình rồi.
Hôm đó là cuối tuần. Cố Anh Kiệt hứa sẽ dẫn hai đứa cháu của mình đến công viên giải trí chơi, còn chưa ra cửa điện thoại đổ chuông. Cố Anh Kiệt lấy ra xem, không ngờ lại là Tần Vũ Phi gọi đến.
Tim Cố Anh Kiệt nảy nhanh hai nhịp, dưới ánh nhìn của hai đứa trẻ chợt có chút chột dạ. Anh ra khỏi phòng khách, nấp vào một góc rồi mới nhận điện thoại. Khẽ hắng giọng, lại hắng cái nữa, lúc này mới ấn phím nhận, “A lô.”
“Cố Anh Kiệt.” Giọng nói của cô vẫn trong trẻo và êm tai như thể cách xưng hô cũng sảng khoái như vậy, “Hôm nay anh có rảnh không?”
Có. Đây là chữ đầu tiên hiện ra trong đầu anh. Anh kịp thời kìm lại, không trả lời ngay mà còn hỏi cô, “Để làm gì?”
“Muốn mời anh ăn cơm.”
Ăn cơm? Cố Anh Kiệt hết sức kinh ngạc. “Em đã xảy ra chuyện gì vậy?” Anh có chút căng thẳng, cô gặp phiền phức cần anh giúp đỡ sao? Chẳng lẽ Triệu Hồng Huy lại làm phiền cô?
“Sao tôi lại có chuyện gì!” Tần Vũ Phi tức giận, “Không có chuyện gì thì không thể mời anh ăn cơm à?”
“Ờ.” Không có chuyện gì thì tốt. Nhưng thật sự không có chuyện gì sao?
“Anh có rảnh hay không?” Tần Vũ Phi vốn rất hồi hộp, chưa kịp nghe câu trả lời của anh đã muốn rút lui. “Không rảnh thì thôi. Tạm biệt,” dứt lời cô liền ngắt máy.
“…” Cố Anh Kiệt cầm điện thoại mà ngẩn người, vẫn đang hé miệng định trả lời. Đang chuẩn bị nói thì lại nghe tiếng “tút tút” truyền đến, ai có thể chịu được chuyện này đây!!! Cố Anh Kiệt tức giận, người đâu ra vậy? Nữ thổ phỉ sao? Có biết phép lịch sự hay không hả? Anh có nói mình không rảnh sao? Anh đã nói chưa? Vậy mà lại đi ngắt máy người ta? Cô đúng là quá đáng mà!
Cố Anh Kiệt gọi lại cho cô, tiếng “tút” đầu tiên còn chưa dứt Tần Vũ Phi đã bắt máy ngay.
Tốc độ bắt máy cũng nhanh như tốc độ ngắt máy vậy.
“Tần Vũ Phi!” Có bắt máy nhanh hơn cũng chẳng làm cho Cố Anh Kiệt hả giận được, anh vừa mở lời đã quát lên.
“Sao?” Tiếc là Tần đại tiểu thư chẳng sợ chút nào, nói đến ngang ngược thì chẳng ai thắng được cô cả.
“Em có biết hai chữ lịch sự viết thế nào không hả?”
“Anh là muốn phê bình tôi đó à?” Cô lại muốn ngắt máy rồi.
“Hẹn ở đâu? Mấy giờ?” Cô nhắc rất đúng, phải gặp tận mặt phê bình cô mới được, vậy nên nhất định phải gặp! Cần phải gặp!
“Mười hai giờ, nhà hang Phỉ Thúy.” Tim cô bắt đầu nhảy loạn, anh nhận lời rồi sao?!
“Được, không gặp không về.” Anh biết nhà hàng đó, mười hai giờ cũng rất thong thả, sẽ đến kịp. Cố Anh Kiệt ngắt máy, nhìn lại mình, toàn thân đang mặc quần áo trông trẻ thoải mái, không thích hợp mặc đến cuộc hẹn cho lắm. Anh nên thay bộ khác, đúng, thay bộ mới mua tuần trước vậy.
Trở lại phòng khách, hai bạn nhỏ đang dè dặt nhìn anh, Cố Anh Kiệt chột dạ, tuy thấy rất có lỗi với cháu mình nhưng vẫn dối lòng tuyên bố mình đột nhiên có việc gấp cần xử lí, không thể dẫn hai đứa đến công viên giải trí được.
Cô con gái của Cố Anh Tử không nói lời nào, cái miệng nhỏ chu lên, mắt đỏ hoe, nhìn như có thể khóc ngay lập tức cho anh xem. Cố Anh Kiệt thấy thật đau đầu.
Dỗ đám trẻ cũng mất gần một tiếng đồng hồ, nhờ có sự giúp đỡ của ông nội là cố Văn Quang, hai đứa nhỏ cuối cùng cũng chịu đi dạo trung tâm mua sắm với ông bà nội, mặc kệ người làm bố làm mẹ chỉ biết lo việc của mình, cũng mặc kệ người cậu nói không giữ lời.
Cố Anh Kiệt xem đồng hồ, thôi chết, sắp muộn rồi. Anh vội về nhà mình thay bộ quần áo, tức tốc chạy đến nhà hàng đã hẹn. Không ngờ lại kẹt xe.
Cuối tuần mà, sao lại kẹt xe vậy?
Cố Anh Kiệt hơi nóng lòng, hiếm khi mới hẹn gặp Tần Vũ Phi một lần, lẽ nào lại đến muộn? Hơn nữa người kia tính khí rất tệ, có khi nào vừa thấy anh đến muộn liền không đợi nữa mà bỏ về hay không?
Cuối cùng Cố Anh Kiệt phải vượt đèn đỏ một lần, chạy qua ngay đúng lúc đèn vàng vừa chuyển sang đỏ. Nhìn đồng hồ thì thấy mình đã muộn năm phút, hy vọng cô gái kia sẽ không bỏ đi ngay, cô mà làm vậy anh nhất định sẽ không để cô yên.
Cố Anh Kiệt vội vội vàng vàng dừng xe lại, gấp gáp chạy về phía cửa nhà hang. Tim đập thình thịch, anh cảm thấy có chút hân hoan. Rồi anh thấy Tần Vũ Phi đang ngồi đó, cách anh môt tấm kính thủy tinh của cửa sổ sát đất.
Cô ngồi ở vị trí sát tường, mặc bộ váy trắng, tóc đuôi ngựa lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo. Cô đang chống tay lên cằm ngơ ngẩn nhìn chằm chằm chỗ trống đối diện.
Bước chân Cố Anh Kiệt dừng lại, cứ đứng tại đó, lẳng lặng nhìn cô.
Ánh mặt trời như phủ lên người cô một tầng sáng vàng ấm áp bắt mắt và đẹp đến thế. Vẻ mặt cô lạc lõng đáng thương, cả người toát ra vẻ mong manh yếu đuối.
Một cô gái đầy mâu thuẫn, thật khiến người ta si mê.
Cố Anh Kiệt không thể dời mắt khỏi cô, anh có thể nghe nhịp tim mình đang đập ngày một nhanh, một cảm giác không thể diễn tả bằng lời lấp đầy nơi lồng ngực.
Anh nghĩ chắc chắn đã lâu rồi không gặp, chắc anh quá bất ngờ khi nhận được lời mời của cô. Vì thế anh mới có cái cảm giác nói không nên lời này. Anh cố ép cảm giác kỳ lạ ấy xuống, tiếp tục cất bước vào nhà hàng, đi đến trước mặt cô.
Tần Vũ Phi ngẩn người đến mức nhập tâm, mãi cho đến khi Cố Anh Kiệt ngồi vào chỗ trống đối diện cô mới giật mình tỉnh lại. Cô hoàn toàn không nhận ra Cố Anh Kiệt đến muộn, thậm chí còn hơi ngẩn ra.
Dáng vẻ ngốc nghếch ấy rất đáng yêu.
Cố Anh Kiệt cười với cô, Tần Vũ Phi tỉnh táo lại, hoảng hốt đáp lại anh.
Cô đang căng thẳng, Cố Anh Kiệt có thể cảm thấy được điều đó. Anh bắt đầu lo lắng, chắc cô thật sự không gặp phải chuyện phiền phức gì cần anh giúp đâu. Anh không lên tiếng, anh biết cô gái này rất kiêu ngạo, nếu cô đến tìm anh giúp đỡ thì chắc chắn cô đã gom đủ dũng khí. Anh không thể nói lỡ lời, nếu không cô sẽ giấu suy nghĩ của mình trở vào lòng, vậy sẽ không hay. Anh muốn giúp cô. Anh nguyện ý giúp cô.
Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi Tần Vũ Phi đã tức tốc khôi phục lớp vỏ bọc của mình. Cô làm như không có chuyện gì mà lật mờ thực đơn được nhân viên phục vụ đưa tới, nhìn hai lượt đã nhanh chóng chọn xong món. Cố Anh Kiệt vừa xem thực đơn vừa lén quan sát cô, anh phát hiện cô cũng lén nhìn anh, khi ánh mắt hai người chạm nhau thì cô vội né tránh, giả vờ như đang làm chuyện khác.
Dáng vẻ cô như đang thẹn thùng.
Đột nhiên Cố Anh Kiệt thấy tâm trạng tốt hơn hẳn, còn có chút đắc ý. Khóe miệng anh không nhịn được mà cong lên, không thể che giấu được niềm vui đó.
Cô cách anh gần đến thế, cô đang ngồi ngay trước mặt anh, họ chuẩn bị cùng ăn cơm, có thể trò chuyện rất lâu, không cần hỏi vì sao cô không trả lời tin nhắn, không cần lúc nào cũng suy nghĩ chuyện cô gái vô lương tâm này không chịu gọi điện cho mình, không cần phải đoán xem bây giờ cô đang làm gì.
Cố Anh Kiệt phát hiện mình đang mỉm cười, trong lòng cảm thấy thật thỏa mãn.
Anh ngước mắt lên, nói cho nhân viên phục vụ biết món ăn mà anh chọn, trong đó có một phần phi lê cá chiên. “Cho nhiều tương cà chua một chút.” Anh nhỏ giọng nói, không nhịn được quay đầu sang nhìn Tần Vũ Phi. Món tương cà cô thích nhất nhưng lúc nãy cô không gọi.
Anh vừa nhìn qua thì thấy cô đang thừ người nhìn anh, vẫn là dáng vẻ ngốc nghếch đó. Cố Anh Kiệt cười, bảo nhân viên phục vụ dọn món lên nhanh một chút.
Xong hết anh ngồi quay lại, chăm chú nhìn cô, cô cũng đang nhìn anh một cách ngốc nghếch. Cố Anh Kiệt cứ nhìn cô mãi, lòng bỗng thấy lòng lâng lâng, cảm giác ấy lại bắt đầu dâng lên, nhưng lần này anh biết đó là cảm giác gì.
Thỏa mãn.
Anh rất thỏa mãn.
Được nhìn ngắm cô, ngồi chung một chỗ với cô, có thể cùng ăn cơm, cùng trò chuyện, nghĩ đến việc cô cần đến anh…
Anh vui mừng, đồng thời rất thỏa mãn.
/68
|