Sáng sớm hôm sau, Cố Như Cửu mới vừa dùng xong điểm tâm, chợt nghe nói nhà mình thu vào một đống bái thiếp thật to, từ những người có giao tình đến cả người không có giao tình, còn có người cách từ mấy đời tổ tiên, cầm gia phả đến cửa nhận thân thích, quả thực làm thay đổi cách nhìn của Cố Như Cửu.
Bất quá những kẻ đang cuống cuồng này đã không có quan hệ gì với nàng, tối hôm qua nàng đã thu dọn xong hành lý, chờ mã xa trong cung đến, chỉ cần lên xe rời đi rồi cũng không cần đau đầu bởi những chuyện rối ren trong nhà nữa.
Lẽ nào Thái hậu lão nhân đã dự đoán được mấy tình huống này, nên bảo nàng tiến cung quang minh chính đại vứt bỏ mọi thứ không cần để tâm đến?
Do lần này tiến cung sẽ ở lại một thời gian, Cố Như Cửu dẫn theo bốn thiếp thân nha hoàn, còn những người hầu cận khác đều lưu lại Hầu phủ.
Trước khi đi, Dương thị lo lắng dặn đi dặn lại Cố Như Cửu vài câu: “Người trong cung phức tạp, con phải nhớ thật kỹ, quy củ là chết, mà người là sống.
Con vào cung phụng bồi Thái hậu, như vậy lời nói và việc làm đều đại biểu cho thể diện của Thái hậu, cũng là thể diện Cố gia chúng ta.
Xảy ra chuyện gì con cứ nói ra, đừng giữ lại trong lòng.”
Cố Như Cửu gật đầu, ôm bọc hành lý quay sang nhìn khuôn mặt đang dài thườn thượt ủ rũ của mẫu thân cười: “Mẫu thân yên tâm, con hiểu rồi.”
“Ừ.” Dương thị đưa tay vuốt ve trâm cài bên mái tóc của nàng nói: “Người bên ngoài đều nói con ngây thơ, hồn nhiên, bị chúng ta cưng chiều quá mức nên chẳng biết để tâm đến bất cứ việc gì.
Nhưng ta hiểu rõ, tuy rằng tính tình của con có chút trẻ con, nhưng trong lòng hiểu rõ mọi việc hơn bất kỳ ai khác.”
Không ai hiểu con gái bằng mẹ, tự tay nuôi con khôn lớn, trong đầu con đang nghĩ gì, tính cách ra sao, lẽ nào bà còn không hiểu thấu.
Tiểu nữ này của bà nhìn trông có vẻ ngây thơ chân chất, tựa hồ là một người tính tình đơn thuần, thế nhưng từ nhỏ đến lớn, có ai lừa gạt ức hiếp được nàng đâu?
Ngược lại, ai gây khó dễ, ức hiếp nàng, cuối cùng đều bị hành cho choáng váng xây xẩm, thế nhưng lại chẳng thốt ra được một lời nào.
Người thông minh, từ trước đến nay đều đánh người trong vô hình, cách xử sự của con gái nhà bà so với bà năm còn sống trong khuê các thì khéo đưa đẩy và thông minh hơn nhiều.
Tự mình tiễn con gái lên xe ngựa, Dương thị quay đầu đi vào trong thư phòng.
Triều Đại Phong quy định ba ngày tiểu triều, năm ngày đại triều, hôm nay Cố Trường Linh không có giờ giảng bài với Hoàng đế, cũng không cần vào triều, cho nên vừa qua buổi sáng, đã ngồi trong thư phòng đọc sách tập viết.
Dương thị đi vào thư phòng, trong giọng nói còn toát ra vẻ tức giận: “Phu quân, trước Lý gia đến cầu thân, ông nói người nhà bọn họ nội bộ hỗn loạn, chẳng phải lựa chọn tốt.
Hiện nay Dương Quốc Công gia có ý định, nhà bọn họ nhân khẩu đơn giản, lại là thư hương thế gia, Dương gia đại lang cũng là một thiếu niên có tài hiếm thấy, vì sao ông vẫn có thành kiến như trước?”
“Phu nhân chớ giận.” Cố Trường Linh để sách xuống, đỡ Dương thị ngồi xuống ghế sau đó mới thong thả nói: “Hôm nay Cửu Cửu mới vừa bước sang tuổi mười ba, quý nữ trong kinh thành dù bước qua tuổi song thập mới thành hôn cũng chưa muộn, hà tất bà phải lo lắng như thế?”
“Bớt nói lời dư thừa nhảm nhí ấy đi.” Dương thị cũng chẳng đoái hoài gì đến dáng vẻ của nữ nhân thế gia, đẩy cánh tay của Cố Trường Linh đang để trên người mình ra: “Ông còn dám nói mình không có dụng ý gì khác hả?”
“Ta mặc dù có tâm tư khác, cũng sẽ không đem chuyện chung thân đại sự của con gái mình ra đùa giỡn.” Cố Trường Linh thấy vợ cả thật sự nổi giận, buộc lòng phải nói thật: “Tình hình trong kinh thành hiện giờ còn hỗn loạn phức tạp, Hoàng thượng và Thái hậu sinh lòng bất mãn với người trong những gia đình thế gia, chỉ sợ sau khi Hoàng thượng chính thức chấp chính, chức vị của tả tướng Lý Quang Cát cũng không còn ổn định.”
“Mặc dù Tư Mã gia và Lý gia là lựa chọn không tốt, thế nhưng Dương Quốc Công gia có tiếng trong sạch, cũng không có nghi kỵ với quý nhân
trong cung, lẽ nào cũng không thích hợp?” Dương thị nói đến đây, cau mày nói: “Đừng nói là ông muốn đem Cửu Cửu vào…”
Dương thị không có nói rõ, nhưng bà tin Cố Trường Linh biết bà nói đến cái gì.
Cố Trường Linh nghe vậy thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Việc này chẳng phải ta muốn thế nào, mà do Hoàng thượng nghĩ thế nào, quan trọng nhất chính là nha đầu nhà chúng ta nghĩ sao.
Giờ ngồi bàn chuyện này làm gì, vẫn còn quá sớm để nhắc đến.”
“Tấn gia làm gì được tính là thế gia, trước khi bọn họ xưng đế, chẳng biết tổ tiên bọn họ đang ở góc khỉ ho cò gáy nào.
Sau khi xưng đế, lại tự nhận là hậu nhân Tấn gia tiếng tăm lừng lẫy từ tám trăm năm trước, đám người Tấn gia này ba hoa múa mép với đám thường dân kia còn được, chứ với người thế gia chúng ta thì ai thèm tin?” Dương thị hơi tức giận nói tiếp: “Hơn nữa, địa phương đó thì có gì tốt, nếu Hoàng đế muốn nạp thiếp thị, con gái nhà chúng ta muốn ngăn cũng lực bất tòng tâm.”
“Việc này Hoàng thượng Thái hậu còn chưa đề cập đến, ta cũng chưa từng hỏi, chỉ thầm nghĩ trong bụng mà thôi.” Cố Trường Linh nở nụ cười vô hại, bộ dáng chẳng chút để tâm đến chuyện gì, bước lại gần Dương thị: “Bà đã không muốn, vậy thì chúng ta cứ từ từ chọn cho Cửu Cửu một đấng lang quân như ý.
Con cái Dương gia mặc dù không tệ, nhưng quá chú ý đến thân phận, nam nhân như vậy bề ngoài trông rất xứng là một chính nhân quân tử, nhưng nếu ngày ngày phải sống với người câu nệ tiểu tiết như thế, cũng không mấy thích hợp.”
Dương thị bình tĩnh cẩn thận suy xét lại, sau đó lạnh giọng hừ một tiếng: “Lại không thích hợp, nhưng tốt hơn so với vào cung.” Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, thế nhưng giọng nói của bà đã nhu hoà hơn rất nhiều: “Về chuyện của Cửu Cửu, ông không được tuỳ tiện quyết định.
Ta biết ông rất xem trọng vị thánh nhân này, thế nhưng ở trong mắt ta, mặc dù hắn là Hoàng đế tốt ngàn năm mới gặp vẫn không quan trọng bằng hạnh phúc của Cửu Cửu nhà chúng ta.”
“Phu nhân nói đúng, vi phu tuyệt đối sẽ không tự ý đưa ra quyết định một mình, xin phu nhân yên tâm.” Cố Trường Linh cố ý quay sang cung kính vái chào Dương thị, bộ dáng thành khẩn nhận lỗi.
Dương thị nghiêng người liếc mắt nhìn ông, khoé miệng tuy có chút tiếu ý, hai chân mày vẫn nhíu chặt không buông.
Mã xa của Cố Như Cửu cách cổng chu tước mấy trăm mét, thì trông thấy ven đường đậu một chiếc mã xa có đỉnh màu lam, một phụ nữ ăn mặc kiểu phụ nhân đang được nha hoàn đỡ đứng ở bên cạnh.
“Phía trước xảy ra chuyện gì?” Cố Như Cửu nhấc mành cửa sổ xe lên, hỏi hộ vệ đi theo bên cạnh xe.
“Hồi bẩm huyện quân, phía trước là mã xa của một vị phụ nhân nào đó đang bị hỏng.” Hộ vệ là người của cung Khang Tuyền nên vô cùng khách khí và cung kính với Cố Như Cửu.
“Không biết là phu nhân nhà ai?” Cố Như Cửu nhíu nhíu mày, gặp phải tình huống này, nếu nàng không ra tay cứu giúp sẽ không thoả đáng cho lắm.
Không bao lâu sau, hộ vệ đi dò la tin tức quay trở về, Cố Như Cửu mới biết người đang gặp chuyện xui xẻo phía trước chính là Ngô thị phu nhân Lý tướng.
Nhở lại chuyện Lý Sở Nhu gặp chuyện không may đánh mất tính mạng ở trường ngựa hai năm trước, nàng thở dài một hơi, buông mành bước xuống.
“Ngô thái thái.” Cố Như Cửu bước về phía trước, làm lễ chào với Ngô thị, sau đó nhìn sang mã xa: “Mã xa… hình như đang bị hỏng?”
Không biết có phải chuyện Lý Sở Nhu gặp chuyện không may mất mạng đã đả kích đến Ngô thị hay không, mà hai năm qua Cố Như Cửu rất ít khi nhìn thấy Ngô thị, hiện tại đột nhiên nhìn thấy, còn có chút kinh ngạc.
Hai năm trước, Ngô thị ung dung đoan trang, quý khí bức người.
Bây giờ nhìn lại gầy gò không ít, tinh thần thoạt nhìn cũng không tốt lắm, phảng phất như chỉ trong hai năm ngắn ngủi vừa qua, đã già thêm tám tuổi.
“Cố cô nương.” Ngô thị quay đầu nhìn vị cô nương mới lớn trước mắt.
Khuôn mặt trái xoan, mi thanh mục tú, nhìn tướng mạo là biêt có phúc khí, đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đây nàng đồng ý nhi tử cầu cưới vị cô nương này.
Chỉ tiếc hai người có duyên không phận, hơn hai năm qua, Hoài Cố đã không còn nhắc đến vị cô nương Cố gia này dù chỉ một lần.
“Mới vừa rồi không biết xảy ra chuyện gì, bánh xe mã xa bỗng bị trục trặc.” Ngô thị thở dài nói: “Hôm nay nhận được chiếu chỉ vào cung gặp Thái hậu, giờ xảy ra chuyện này, e không vào kịp nữa rồi.”
“Ngô phu nhân nếu không ngại có thể đi cùng vãn bối.” Cố Như Cửu nhìn xa phu mã xa đang nằm trên đất sửa chữa: “Vừa hay, hôm nay vãn bối cũng vào cung Khang Tuyền thỉnh an Thái hậu.”
“Vậy làm phiền.” Ngô thị nói tạ ơn với Cố Như Cửu, sau đó cũng bước lên ghế nhỏ đi vào bên trong mã xa của Cố Như Cửu.
Chiếc xe ngựa này, nhìn bên ngoài mặc dù chỉ làm theo quy chế Huyện quân thông thường, vào bên trong lại rất thoải mái êm ấm.
Ngô thị vừa bước vào trong đã cảm nhận được người cho làm chiếc xe ngựa này đã tốn công sức nhiều đến cỡ nào.
Hai người khách khí qua lại vài câu, sau đó im lặng suốt chặng đường, cho đến khi mã xa dừng lại ở bên ngoài cung Khang Tuyền.
Là nữ quyến có địa vị hiển hách nhất triều, hai năm qua Ngô thị cũng vào cung Khang Tuyền gặp mặt Thái hậu vài lần, thế nhưng chưa có lần nào mã xa được đi vào nơi gần tẩm cung Thái hậu như vậy.
Cũng từng nghe đồn Thái hậu rất yêu thích Nhị cô nương Cố gia, nhưng nàng thật sự không ngờ Thái hậu lại coi trọng Cố nhị cô nương đến mức độ này.
“Lý phu nhân, Cố Huyện quân.” Cung nữ đứng chờ ở cửa cung nhìn thấy hai người liền tiến lên hành lễ, sau đó dẫn cả hai vào bên trong điện.
/98
|