Tuy cái tên cung Vân Phương rất đẹp, thế nhưng khi nhìn tòa cung điện này chỉ cảm thấy nơi này có tiếng mà không có miếng.
Chẳng những là một cung điện cũ kỹ, đình viện cũng không được chăm chút tu sửa, cùng với những song cửa giấy rách nát, vừa bước qua cửa liền đem đến một cảm giác lạnh lẽo không giải thích được.
Bởi vì trong viện cỏ dại mọc um tùm, cung nữ thái giám đi theo đi lên trước dò đường.
“Nơi này chính là Vân Phương cung?” Cố Như Cửu đứng ở trên thềm đá ngoài cửa, quét mắt nhìn toàn bộ quang cảnh cung điện, thấy bên trong cỏ dại mọc thành bụi, lại không biết đặt chân ở nơi nào.
Nàng sợ trong bụi cỏ đột nhiên có rắn chuột đột ngột phóng ra, cho nên nhất thời không biết nên đi tiếp hay không?
“Nương nương cảm thấy rất ngạc nhiên sao?” Tiền Thái phi cũng đứng ở trên thềm đá, trên mặt nở nụ cười giễu cợt nhìn sân nhỏ rách nát: “Có phải đang thắc mắc vì sao một cung điện mới năm sáu năm không có người ở, lại rách nát đến mức độ này?”
Cố Như Cửu lắng nghe không nói gì, nàng cũng chẳng biết lúc tiên đế còn sống đã đối xử với những phi tần này thế nào, cho nên cũng không có tư cách phát biểu ý kiến.
“Lúc đó Tôn thị chẳng được sủng ái, hạ nhân điện trung tỉnh cũng chỉ biết xuôi theo chiều gió chà đạp kẻ thấp hèn, trong cung Vân Phương này lúc nào cũng vắng vẻ thê lương, mấy cung thị phụ trách tu sửa cung điện cũng chẳng mấy khi đến đây, cho nên ngay cả lúc tiên đế còn sống thì nơi này cũng không khá hơn chút nào.” Nhắc tới tiên đế, giọng của Tiền Thái phi còn toát ra lòng căm thù cùng trào phúng: “Đối với tiên đế mà nói, lão ấy hoàn toàn chẳng quan tâm đến những phi tần thất sủng như chúng ta, chúng ta sống hay chết đều không quan trọng, cho nên ngay cả một tiện nhân như Ngụy thị cũng dám khi dễ trên đầu chúng ta.”
Cố Như Cửu nhớ rõ năm đó nàng tiến cung gặp Thái hậu, Ngụy thị đã từng vô cùng chật vật chạy đến cầu tình với Thái hậu nguyên nhân chính là
bị đám người Tiền Thái phi, Tôn Thái phi ức hiếp đến mức không thể chịu đựng được nữa.
Gây ra nguyên nhân gì thì gặt hái được kết quả đó, thảo nào Tiền Thái phi và Tôn Quý Thái phi lại đối với nàng ta như vậy, nếu nàng là hai người kia, đại khái cũng sẽ không khách khí với Ngụy thị.
“Hoàng hậu nương nương nhận được tình yêu sâu sắc của Bệ hạ, trong hậu cung lại không có phi tần khác, tất nhiên không biết các phi tần không được đế vương sủng ái sống trong hậu cung phải chịu cảnh gian nan đến mức độ nào.” Tiền Thái phi tự giễu cười nói: “Vào loại địa phương này, nữ nhân đâu còn là người, mà chỉ là đồ chơi của hoàng đế.”
Cố Như Cửu thật không ngờ Tiền Thái phi lại nói những lời này với mình, những lời nói hoàn toàn không hề có cố kỵ, nàng ngẩng đầu nhìn Tiền Thái phi, đối phương mặc một bộ ngoại bào màu xanh xám, trên người không đeo bất cứ đồ trang sức nào khác, các vật trang sức khác cũng được làm bằng bạc, không kèm theo bất cứ vật tô điểm nào, lòng nàng khẽ động, lẽ nào Tiền Thái phi thực sự thương tiếc TônThái phi?
Thấy Cố Như Cửu không nói gì, Tiền Thái phi cười nói: “Nương nương bị lời của ta dọa sợ?”
Cố Như Cửu lắc đầu: “Không, ta cảm thấy lời của ngài rất đúng.” Mặc dù nàng chưa từng trải qua, thế nhưng sống trong hoàn cảnh hỗn tạp thế này, nữ nhân ở trước mặt nam quyền cũng chỉ có thể làm vật hi sinh.
“A.” Tiền Thái phi cười cười: “Không ngờ Hoàng hậu nương nương lại thông thấu nhiều hơn so với trong tưởng tượng của ta.” Nàng gặp qua rất nhiều nữ nhân từng được đế vương sủng ái, đa số những nữ nhân này đều kiêu ngạo phách lối, chẳng coi ai ra gì.
Vị Hoàng hậu hiện nay, nhận được Hoàng đế cưng chiều, lại còn sống cùng với Hoàng đế trong Tử Thần điện, thế nhưng nàng ta lại chẳng tỏ ra chút kiêu căng nào, thái độ cũng không ngang ngược, thảo nào Hoàng đế lại quan tâm đến nàng ta như vậy.
Nếu bà là Cố Như Cửu, chắc cũng không thể làm tốt được như nàng ta.
Hai người đứng ở cửa cung một hồi, bọn thái giám cung nữ dò đường trở về, Tiền Thái phi dẫn đầu bước xuống bậc thang đi vào trong.
Bạch Hiền đợi cung thị vây quanh Cố Như Cửu, từng bước một che chở nàng đi vào trong.
Nhìn thái độ bảo vệ này, đừng nói là rắn chuột, mà ngay
cả con muỗi con ruồi cũng không thể tới gần.
“Năm đó Tôn thị thích hoa đào, muốn trồng một cây ở trong cung, thế nhưng người của cung điện Trung Tỉnh ậm ừ mãi cũng không chịu trồng cho bà ấy.” Tiền Thái phi nói đến đây, giọng nói đột nhiên nghẹn ngào, bước lại đứng dưới một tàn cây trong viện: “Sau đó cũng không biết sao, trong viện lại mọc lên một cây mận, Tôn thị cứ thế vun trồng cho nó lớn lên.”
Cố Như Cửu nhìn thấy cây mận này ước chừng được mười năm, chẳng qua không được tưới nước chăm sóc, cỏ dại lại quá nhiều, lá trên cây thoạt nhìn không được tươi tốt.
“Phi tần có thể làm chủ một cung điện, vậy mà trong viện lại chẳng mấy cây tốt, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, mấy ai sẽ tin tưởng đây?” Tiền Thái phi đi dạo một vòng quanh cây mận, sau đó nói với Cố Như Cửu: “Nương nương, cung điện đã lâu không có người ở, ta lo lắng bên trong nhiều bụi, không tốt với sức khỏe của ngài, hay là chúng ta đừng đi vào thì hơn.”
Cố Như Cửu mỉm cười liếc nhìn Tiền Thái phi, lại nhìn cây mận sau lưng bà, gật đầu một cái nói: “Thái phi nói phải, chúng ta quay về nhé”.
Các cung thị đi theo phía sau hai người hơi kinh ngạc trợn tròn mắt, hai vị quý nhân tới cung điện rách rưới này chỉ để ngắm nhìn một gốc cây mận?
Tâm tư của các nhân vật lớn đều không để người khác đoán được, dù sao đoán tới đoán lui cũng không thể hiểu được.
Tiền Thái phi hồi cung, về tình về lý cũng phải đi bái kiến Thái hậu, cho nên Cố Như Cửu dẫn theo bà cùng đi đến cung Khang Tuyền.
Người của cung Khang Tuyền nhìn thấy Cố Như Cửu, đều túm tụm qua đây, đỡ lấy, rồi hành lễ, khí thế này nào phải con dâu đi thăm mẹ chồng, mà chính là con gái xuất giá về nhà mẹ đẻ.
Tiền Thái phi sớm biết Thái hậu rất tốt với Hoàng hậu, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt vẫn thấy vô cùng kinh ngạc, lập tức chuyển mắt sang nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Như Cửu, trong lòng rất xúc động.
Đây chính là số mệnh của con người, có vài người từ nhỏ đã được cha mẹ thương yêu, huynh tỷ bảo vệ, bà bà yêu quý, phu quân yêu sâu đậm, nhưng có những người mưu tính cả đời, cũng không có gì cả.
“Mau vào trong, trời nóng như vậy, thế nào lại đến lúc này.”
Tiền Thái phi vẫn chưa vào nhà, chợt nghe thấy thanh âm của Thái hậu truyền ra, bước chân bà hơi khựng lại, sau đó lại bước nhanh về trước, bước theo sau lưng Cố Như Cửu đi vào.
“Thiếp Tiền thị gặp qua Thái hậu.” Bà đi tới trong phòng rất cung kính hành đại lễ với Chu Thái hậu.
Chu Thái hậu lôi kéo Cố Như Cửu ngồi xuống, vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Tiền Thái phi, giơ tay lên bảo bà ngồi xuống: “Bà đã cực khổ suốt chặng đường qua rồi.”
“Không khổ cực.” Cảm tình của Tiền Thái phi đối với Chu Thái hậu vẫn rất phức tạp, bà từng coi thường Chu Thái hậu được gả tiến cung với thân phận tái giá, sau lại đố kị Chu Thái hậu dựa vào sinh hạ long phượng thai để được ngồi trên ngôi vị Hoàng hậu.
Về sau hai đứa con trai và con gái của Chu Thái hậu đều chết, mặc dù có danh phận Hoàng hậu, nhưng lại chẳng được Hoàng thượng sủng ái, sự đố kị trong lòng bà chậm rãi tiêu tán, thậm chí còn có chút đồng tình.
Bà chưa từng sinh con đẻ cái, cho nên chí ít không cần phải cảm thụ nỗi đau li biệt, thế nhưng Chu Thái hậu đã có rồi lại bị mất đi, ngoại trừ một ngôi vị Hoàng hậu ra thì cũng không có gì cả.
Cho nên nói ở trong chốn hậu cung này, không chỉ có những phi tần các nàng đáng thương, mà ngay cả chính cung Hoàng hậu này cũng chẳng khá hơn là bao.
Sau khi Tiền Thái phi vào cửa, Chu Thái hậu liền thấy bộ trang phục bà mặc trên người cũng khác xưa: “Người mất thì đã mất rồi, sau này ngươi cứ ở lại trong cung sống qua ngày.” Ý tứ trong lời của bà chính là Tiền Thái phi không cần đi biệt cung Lâm An nữa.
Tiền Thái phi không ngờ Thái hậu sẽ nói chuyện như vậy, bà sửng sốt chỉ chốc lát, mới phản ứng được lời này của Thái hậu là có ý gì.
“Ngươi già rồi, ai gia cũng già rồi.” Chu Thái hậu thở dài một hơi: “Chuyện đã qua, để nó qua đi nhé.”
“Thái hậu…” Tiền Thái phi môi giật giật, một lát mới nói: “Tạ ơn Thái hậu ân chuẩn.”
Chu Thái hậu xắn tay áo, sau đó quay đầu nói với Cố Như Cửu: “Cửu Cửu, con có ý kiến gì đối với chuyện này không?”
“Tiền Thái phi trở về cũng tốt, trong ngày thường cũng có nhiều người đến chăm sóc mẫu hậu hơn.” Cố Như Cửu cười nói: “Con thấy Thính Nguyệt lâu cũng gần chỗ này, sau này Tiền Thái phi cứ ở lại đó nhé.”
Thính Nguyệt lâu không chỉ gần cung Khang Tuyền, đồng thời ra vào cũng chẳng thuận tiện, nếu người sống trong đó muốn loan truyền tin tức gì, tất nhiên sẽ bị người phát hiện.
“Như vậy cũng tốt.” Chu Thái hậu cười nói với Tiền Thái phi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Tiền Thái phi đương nhiên sẽ không phản đối, quỳ gối hành lễ nói: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương đã an bài cho ta chỗ ở thư thích như vậy.”
“Ừ.” Chu Thái hậu gật đầu nói: “Nàng làm việc từ trước đến nay ta đều rất yên tâm.”
Ba người ngồi lại nói chuyện một hồi, sau đó Chu Thái hậu để Cố Như Cửu cùng Tiền Thái phi dùng cơm trưa.
Tiền Thái phi dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, bà mới vừa hồi cung Thái hậu đã lưu bà lại dùng bữa, những hạ nhân khác trong cung cũng không dám bất kính đối với bà.
Cố Như Cửu lại thấy dạo gần đây không chăm sóc Thái hậu được chu toàn cho nên cũng không có cự tuyệt.
Bởi vì Cố Như Cửu có thai, những món ăn được bày lên đều đã tránh những thức ăn kiêng cử dành cho phụ nữ mang thai.
Cho nên bữa cơm này khách và chủ đều rất vui mừng, ngay cả Thái hậu cũng ăn nhiều hơn nửa chén cơm so với ngày thường.
“Cũng không biết sao, luôn cảm thấy thức ăn ở chỗ Thái hậu ngài đều đặc biệt ngon.” Tiền Thái phi cười nói: “Ngày sau ta ở tại Thính Nguyệt lâu còn có một điểm tốt nữa là có thể thường đến đây dùng cơm.”
“Ngươi nói cái gì cũng không nhớ, lại nhớ đến thức ăn ở chỗ ai gia.” Chu Thái hậu bật cười, sau đó quay đầu nói với Cố Như Cửu: “Trước nay con
đều có thói quen ngủ trưa sau bữa cơm, gian phòng bên cạnh đã chuẩn bị xong, con…”
“Khởi bẩm Thái hậu, Bệ hạ cầu kiến.”
“Mau mời hắn vào.” Chu Thái hậu lắc đầu cười nói với Cố Như Cửu: “Xem ra ta chuẩn bị trắc điện uổng công rồi.”
Cố Như Cửu đưa tay che miệng cười.
Tiền Thái phi thầm nghĩ trong bụng, Thái hậu tốt với Hoàng hậu thì không cần bàn cãi rồi, thế nhưng Bệ hạ đối với Hoàng hậu cũng…
Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy nam nhân trẻ tuổi mặc huyền bào đi đến, nàng đứng lên phúc thân với đối phương.
“Tiền Thái phi không cần đa lễ.” Tấn Ưởng khẽ vuốt cằm nhìn Tiền Thái phi, sau đó tiếng lên vài bước thở dài nói với Thái hậu: “Nhi tử gặp qua mẫu hậu.”
Ta thấy ngươi chẳng phải tới gặp ta.” Chu Thái hậu cười nói: “Ngươi là tới đón Cửu Cửu mới đúng.”
Tấn Ưởng cười nói: “Nhi tử tới gặp mẫu hậu là thật, tiện đường đến đón Cửu Cửu cùng quay về tẩm điện cũng là thật.”
“Thôi thôi thôi.” Thái hậu cười chỉ chỉ Cố Như Cửu: “Con mau cùng Bệ hạ quay trở về đi, miễn cho ta phải thành người chia rẽ uyên ương.” Nói xong, lại nói với Tấn Ưởng: “Hai đứa mau đi đi, vừa hay ta cũng muốn trò chuyện cùng Tiền Thái phi một lát, đám người trẻ tuổi các con cũng không cần nghe.”
Biết Thái hậu chỉ nói đùa như vậy mà thôi, Cố Như Cửu cũng không sợ, cười hì hì đứng dậy, Tấn Ưởng đứng ở bên cạnh nàng vội vàng vươn tay vịn nàng đứng lên.
“Mẫu hậu cùng Thái phi nương nương nói chuyện, hậu bối cũng không tiện quấy rối, vậy xin cáo từ.” Cố Như Cửu cười híp mắt hành lễ với Thái hậu.
Thấy Cửu Cửu đã đứng vững, Tấn Ưởng mới buông tay ra, chắp tay thi lễ với Thái hậu: “Nhi tử xin cáo lui.” Sauk hi hành lễ xong, liền quay sang nắm tay của Cố Như Cửu dắt đi.
Nhìn thấy hai người họ thân mật như thế, Chu Thái hậu vui vẻ để cho hai người lui xuống.
Tiền Thái phi thầm nghĩ trong bụng, bên ngoài còn có người suy đoán Thái hậu và Hoàng thượng ngoài mặt vui vẻ nhưng trong lòng chán ghét nhau, nếu nhìn thấy tình cảnh ngày hôm nay, chỉ sợ không ai dám nói những lời như vậy.
Cuộc sống giữa Thái hậu và Bệ hạ đều rất thân thiết thoải mái, lời nói cử chỉ hoàn toàn chẳng có chút nghi kỵ gì, hơn nữa tình cảm mẹ con ruột trong hoàng thất chắc cũng không hơn gì thế này.
“Những lúc không có ai, hai đứa nó đều như vậy cả, ngươi chớ để ý.” Chu Thái hậu quay sang nở nụ cười nhạt với Tiền Thái phi.
“Đế hậu hòa thuận là may mắn của Đại Phong chúng ta, thiếp còn vui vẻ không kịp, như thế nào sẽ chú ý.” Tiền Thái phi thất kinh, Thái hậu là đang cảnh cáo nàng?
“Đúng vậy, ai gia nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, trong lòng cũng thật thoải mái.” Chu Thái hậu cười lắc đầu thở dài: “So với chúng ta lúc ấy khá hơn rất nhiều.”
Tiền Thái phi không biết Thái hậu có dụng ý gì, thế nhưng ít nhất từ trong lời của đối phương, bà cũng không nhận thấy có ác ý, cho nên liền gật đầu nói: “Bệ hạ là một Hoàng thượng tốt, cũng là một nam nhân tốt.”
Hai người đều không có đề cập đến tiên đế, bởi vì thực sự không có gì hay đáng để nói đến.
Người nam nhân kia các nàng hầu như xem là cái gì cũng sai.
Hắn chỉ có một khả năng duy nhất đáng để dựa vào chính là thân phận hoàng đế.
“Nếu không phải trước đây ngươi cùng Tôn Thái phi gây ra việc này, ai gia cũng không quyết định cho các ngươi rời đi.” Nụ cười trên mặt Chu Thái hậu tản đi, nhìn Tiền Thái phi nói: “Khi tiên đế còn sống, chúng ta đã sống chẳng được bao nhiều ngày lạnh, cho nên ta không muốn để cho các ngươi lúc tuổi già cũng quá thê lương.”
Tiền Thái phi sửng sốt, bà vẫn cảm thấy kỳ quái, vì sao những nữ nhân của tiên đế như bọn họ vẫn còn được sống trong hậu cung nhiều năm như
vậy, Thái hậu và đương kim Hoàng thượng cũng không đề cập đến chuyện để bọn họ rời đi.
Bà vốn cho rằng đương kim Hoàng thượng muốn mượn danh nghĩa bọn họ để lấy đức nhân từ, thế nhưng nghĩ kỹ lại thì, tiên đế cũng đã mất rồi, có mấy ai còn để ý đến đám phi tần Thái phi bọn họ? Bọn họ ở nơi đó, cuộc sống ra sao, có gây được bao nhiêu trở ngại đối với danh tiếng của đương kim Hoàng thượng?
Nguyên lai hết thảy những chuyện này là nhờ lòng nhân từ của Thái hậu, mới có thể để cho bọn họ ở lại trong cung lâu như vậy.
“Là thiếp phụ ý tốt của Thái hậu.” Tiền Thái phi đứng lên, thật tình lại chân thành làm một đại lễ với Chu Thái hậu: “Thiếp đã làm cho ngài phải khó xử.”
Không cần nghĩ cũng biết, trước đây Hoàng hậu mới vừa tiến cung đã có cung nữ chẳng chịu để ý đến quy củ, tiến vào trong phòng lúc Hoàng hậu đang nghỉ ngơi.
Khi đó Bệ hạ cùng Hoàng hậu có lẽ đã biết việc này có liên quan đến các Thái phi bọn họ.
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn im lặng không truy cứu sâu vào, trong này sợ rằng đã có sự trợ giúp của Thái hậu, mới đem sự tình ngăn lại.
“Chẳng phải vừa mới bắt đầu ai gia đã nói đừng nhắc lại chuyện cũ rồi sao?” Giọng nói của Chu Thái hậu bình thản: “Sau này cứ an phận sống ở trong cung, dầu gì…cũng tốt hơn nhiều so với thời tiên đế.”
Tiền Thái phi nghe vậy cười nói: “Ngài nói đúng.”
Có kém, cũng không kém bằng lúc đó.
“Nàng đến cung Vân Phương?” Tấn Ưởng cầm dù che ánh nắng gay gắt đang chiếu xuống cho Cố Như Cửu: “Nơi đó mấy năm qua chẳng có ai ở, ta sợ bên trong không sạch sẽ, ngày sau chớ đi.”
“Không ngờ chàng lại tin những lời này.” Cố Như Cửu nghẹo đầu cười nói với hắn: “Lúc trước chàng đâu tin vào những lời đồn đại này?”
“Nếu là để ta nhìn thấy, đương nhiên sẽ không tin, nhưng chỉ cần có liên quan đến nàng ra, ta thà tin chứ không thể để những chuyện này xảy ra.” Tấn Ưởng kéo hông của Cố Như Cửu, chậm rãi giẫm lên đá tảng, lòng bình thản.
“Ngốc quá đi.” Cố Như Cửu dựa vào vai hắn, nhỏ giọng nói: “Cung Vân Phương cũ nát như vậy rồi, có cần tu sửa lại một chút không?”
“Cũng chẳng có ai ở, giờ sửa lại để làm gì?” Tấn Ưởng không lắm để ý nói: “Lãng phí tiền bạc.”
Hiện tại không ai, lẽ nào ngày sau cũng không có ai sao? Cố Như Cửu nhếch mày nhìn hắn.
“Vài thập niên sau, đó là chuyện của con chúng ta.” Tấn Ưởng nhìn bụng của Cố Như Cửu: “Người làm cha như ta đây, chẳng thèm tiêu số tiền này cho nó.”
Cố Như Cửu cười híp mắt nhìn hắn, từ trên nét mặt thấy rõ, nàng rất hài lòng với câu trả lời vừa rồi của Tấn Ưởng.
Vụ án Tôn Thái phi bị ám sát, tuy rằng huyên náo rất lớn, danh tiếng Thụy vương cũng vì thế tan biến theo mây khói, nhưng suy đoán Thụy vương ám sát Tôn Thái phi lại chẳng có chứng cứ, căn bản không thể đưa ra xét xử.
Cuối cùng sau gần ba tháng, trải qua nhiều cuộc điều tra thu thập chứng cứ, cuối cùng hình bộ và đại lý tự đã cho ra kết luận là, kẻ ám sát Tôn Thái phi chính là một vị thái giám.
Nguyên nhân là do vị thái giám này bị Tôn Thái phi trách phạt, trong lòng tức giận khó kìm, đã đi tìm một người bằng hữu vốn là xạ thủ có tài, cùng người bằng hữu này trong ứng ngoài hợp, bắn chết Tôn Thái phi.
Ba tháng, đã đủ để cho bách tính quan tâm vụ án này xao lãng chuyển chú ý sang chuyện khác, dường như đã quên mất vụ việc kia.
Cho nên mặc dù cho ra kết luận chẳng để người ta tin phục, cũng không thu hút nhiều sự quan tâm từ dư luận, vụ án này vô thanh vô tức kết thúc như vậy.
Ở trong mắt người có lòng thì vụ án này trông có vẻ như Hoàng thượng thỏa hiệp, kì thực giấu diếm huyền cơ.
“Gió thổi mưa giông trước cơn bão.” Hai chân Trung vương tréo nguẩy, rót một tách trà, sau đó cầm chén trà đi tới trước án thư.
“Con trai, ra mài mực cho cha.” Trung vương thở dài nói: “Nếu chúng ta muốn quy phục thì phải tỏ rõ thái độ quy phục.”
Tấn Hoàng tiến lên mài mực cho Trung vương, mài mực xong, chỉ thấy phụ vương viết xuống vài câu trên tấu chương.
“Thần cung thỉnh thánh an.
Nay đã nhập kinh bốn tháng có thừa, trong kinh phồn hoa hơn hẳn chốn Dung Châu, khiến thần lưu luyến chẳng muốn về, không đành rời khỏi mảnh đất này, thần khẩn cầu thánh thượng cho phép một nhà chúng thần được sống tại đất kinh thành…”
Nhìn thấy nội dung bản tấu này, trong lòng hắn có chút phiền muộn, lại thở dài một hơi, phảng phất như vinh quang và núi lớn cùng đặt ở đỉnh đầu hắn, để cho hắn không biết theo ai.
Đức Long tháng thứ mười năm, thiết mạo tử vương Trung vương dâng tấu thư, nguyên nhân lòng thích mảnh đất kinh thành, cuộc sống dân sinh nơi này.
Thỉnh cầu Hoàng thượng cho phép cả nhà của lão dời đến sống ở đây.
Tấu chương của Trung vương vừa trình đến ngự tiền, cả triều đều kinh hãi.
Sở dĩ vô số người kiêng kị Trung vương cũng là vì cái danh thiết mạo tử vương của lão, đồng thời có khối đất phong Dung Châu, bản thân còn có thể dẫn binh, thủ đô một vùng.
Hiện tại lão ta vứt bỏ mảnh đất Dung Châu, cả nhà dời đến sống ở kinh thành, chẳng phải con cọp tự nhổ răng nanh của mình, đi làm mèo được nuôi trong nhà sao?
Trung vương làm như vậy, khẳng định không phải vì hắn thực sự thích kinh thành, khắp thiên hạ chắc là thực sự chẳng có mấy người tin vào điều này.
Đây là tin tức Trung vương quy phục, cũng tiết lộ ra tín hiệu nào đó, đó chính là sợ rằng đương kim Hoàng thượng không thể dễ dàng tha thứ phiên vương có đất phong.
Hôm nay Trung vương quy phục với Bệ hạ, như vậy phiên vương duy nhất còn đất phong chỉ có Thụy vương.
Sự thực cũng đúng như thế, chịu ảnh hưởng nhiều nhất từ hành vi này của Trung vương chính là Thụy vương, bởi vì hành vi này của Trung vương, không thể nghi ngờ là đem dồn lão ta đến nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích.
“Có phải Trung vương điên rồi không?” Thụy vương mặt âm trầm, bàn tay đang cầm chén trà bỗng bóp chặt, bởi vì dùng sức quá độ mà trở nên
trắng bệch: “Tấn Ưởng bất quá chỉ là một đứa trẻ, thế mà lão ta đã sợ đến mức hai tay dâng mảnh đất Dung Châu lên cho hắn, bộ dáng trời không sợ đất không sợ lúc trước của lão ta chỉ để hù người khác thôi sao?”
“Xin phụ vương bớt giận.” Thụy vương thế tử thấy lão nổi giận đùng đùng, lo lắng ảnh hưởng đến sức khỏe, vội bước lên phía trước khuyên giải an ủi nói vài lời, thấy tâm tình lão dần ổn định lại, lúc này mới nói.
“Con trai hoài nghi Trung vương và đương kim Hoàng thượng đã bước về cùng một chiến tuyến từ lâu, chỉ cố ý diễn vở tuồng này nhằm chèn ép ngài.”
“Lão ta mệt nhọc khi quản lí Dung Châu sao?” Thụy vương cười lạnh nói: “Hôm nay bất kể lão ta diễn tuồng cũng tốt, thật tình thật ý cũng được, lời nói đã thốt ra giống như bát nước hất đi, muốn thu cũng chẳng thể nào thu lại được.
Đến lúc đó coi như hắn diễn tuồng, Tấn Ưởng sẽ tin sao?”
“Muốn diễn tuồng với hồ ly, đầu óc của lão đấy sao?” Thụy vương mặc kệ rốt cuộc Trung vương muốn làm gì, lão hận chính là Trung vương ép lão đến con đường cùng.
Tổ tiên Trung vương người ta được phong là thiết mạo tử vương, giờ đã chủ động trả đất phong, lão làm thúc phụ của Tấn Ưởng, cớ sao lại còn chưa chịu trả lại.
Không trả, chỉ sợ người phía sau đều nói lão lòng muông dạ thú.
Thế nhưng trả lại rồi, lão lại không cam lòng.
Làm sao có thể cam lòng, lão tính kế nhiều năm như vậy, thật vất vả bồi dưỡng được một thế lực lớn như vậy, nếu thật cứ buông tha như vậy, chẳng phải nói lão nỗ lực nữa đời người cũng chỉ là trò cười.
Lão không cam lòng!
Sau khi Trung vương dâng tấu thư, đương kim Hoàng thượng cũng không đáp ứng lời thỉnh cầu của lão, chỉ nói Dung Châu trước nay đều dưới quyền quản hạt tổ bối (tổ tiên) Trung vương, vẫn luôn mưa thuận gió hòa, nếu thay đổi người tới quản lí, chỉ sợ trong lúc nhất thời khó thích ứng.
Thấy đương kim Hoàng thượng không đồng ý, Trung vương lại ba lần bốn lượt dâng tấu thư lên, đương kim Hoàng thượng mới miễn cưỡng đáp ứng, đồng thời biểu thị một nhà Trung vương ngày sau tuy rằng ở kinh thành, thế nhưng thuế má của vùng Dung Châu vẫn giao cho Trung vương như cũ, Trung vương cũng có quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm đối với quan viên Dung Châu.
Như vậy tất cả đều hài lòng, tất cả mọi người đều tán thưởng Trung vương trung tâm với hoàng thất, lại tán thưởng Hoàng thượng nhân hậu.
Chuyện Trung vương dâng tấu lên Hoàng thượng đã làm bầu không khí trong triều buông lỏng theo rất nhiều, thậm chí có người cảm thấy Hoàng hậu hiện nay quả thật là phúc tinh, nàng vừa mang thai không được bao lâu thì Trung vương liền chủ động tấu dâng ra vùng đất Dung Châu, đây chính là điềm lành.
Cố Như Cửu lại chẳng có ý kiến gì đối với những lời bàn tán thế này.
Hiện tại trình độ nịnh hót của những người này ngày một nâng cao, không chỉ luôn miệng khen ngợi nàng cùng thần quân, mà ngay cả đứa bé trong bụng nàng cũng được khen lấy khen để.
Hài tử ở trong bụng của nàng đã được bốn năm tháng, đôi khi nàng có thể cảm nhận một sinh mạng nhỏ đang ngọ nguậy trong bụng mình, có lẽ chính những lần thai máy như thế này làm nàng càng đem lòng yêu thương đứa con trong bụng, cũng giúp nàng dần tiếp nhận sự thật này.
Nàng sắp trở thành mẫu thân.
Gần đây ăn uống càng ngày càng tốt, cơ thể cũng mập lên khá nhiều, nàng hoài nghi mình ăn nhiều thứ như vậy, tất cả đều tẩm bổ cho đứa bé.
Suốt mấy tháng qua, theo lý thuyết nàng không nên cùng phòng với thần quân, bất quá ở phương diện này thần quân từ trước đến nay vốn chẳng chịu nghe lời khuyên của ai, hai người vẫn cùng ăn cùng ngủ như cũ, thần quân còn muốn phụ trách kể chuyện cho bé cưng trong bụng nghe.
Sau vài tháng mài dũa vừa qua, tài kể chuyện của thần quân càng ngày càng được nâng cao, khi hứng chí còn nhái âm thanh của nhân vật và động tác theo tình tiết rất sống động.
“Nương nương”, Thu La đi vào nhà, bưng một bát canh bổ dành cho phụ nữ mang thai đưa cho Cố Như Cửu, hầu hạ nàng uống hết chén canh bổ này xong mới nói: “Mới vừa rồi Hà Minh công công trượng trách một cung nữ.”
Cố Như Cửu nhíu mày, ý bảo nàng nói tiếp.
“Hà công công nói, bởi vì cần tích phúc cho long tử, nên tha nàng một mạng.” Thu La dọn chén canh, đưa cho cung nữ sau lưng: “Bất quá chuyển người này đến cục hoán y.”
“Cung nữ gì?” Cố Như Cửu nói: “Lẽ nào nhìn thấy bổn cung có thai, cho rằng Hoàng thượng không thể cùng bổn cung chung phòng, lại nổi lên tâm tư khác?”
/98
|