Hôn lễ của Hứa Bảo Như và Thẩm Độ được quyết định vào mùa thu năm nay. Thời gian nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài. Dù sao kết hôn phải chuẩn bị rất nhiều việc. Chỉ để chọn ngày lành tháng tốt, mà người lớn trong nhà cũng phải chọn trong một thời gian khá dài. Tiếp theo đó còn phải thiết kế váy cưới, bố trí sân cho hôn lễ, đều cần thời gian chuẩn bị. Nên cử hành hôn lễ vào mùa thu, thời gian rất vừa vặn và thích hợp.
Hứa Bảo Như không nóng nảy chút nào, nhất là khi nghe bác gái hai nói trong ngày kết hôn sẽ rất mệt, cô có hơi không muốn tổ chức hôn lễ. Cô muốn nói qua với Thẩm Độ. Ngày đó Thẩm Độ ở thư phòng làm việc, Hứa Bảo Như bưng một đĩa trái cây đi vào, cô đặt chiếc đĩa lên bàn, sau đó nhoài người lên bàn sách, nhìn Thẩm Độ nói: "Thẩm Độ, em không muốn kết hôn nữa."
Động tác gõ chữ trên máy tính của Thẩm Độ ngừng lại một lúc, anh ngẩng đầu, nhìn Hứa Bảo Như. Anh không nói gì, chỉ nhìn cô như vậy, rất không vui. Hồi lâu mới hỏi, "Em nói lại lần nữa."
Hứa Bảo Như thấy dáng vẻ không vui của Thẩm Độ, lập tức biết anh hiểu lầm, cho rằng cô nói như vậy là không muốn gả cho anh. Trong nháy mắt cô không nhịn được cười, bật cười thành tiếng, đưa hai tay giữ khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Độ, nói: "Anh đang nghĩ gì thế, em nói không muốn kết hôn, ý là không muốn tổ chức hôn lễ, chứ không phải nói là không muốn gả cho anh."
Thẩm Độ nghe được lời này, tâm trạng mới tốt lên, anh kéo tay Hứa Bảo Như xuống, hỏi cô, "Tại sao lại không muốn tổ chức hôn lễ?"
Hứa Bảo Như ngồi lên đùi Thẩm Độ, ôm cổ anh, nói: "Hôn lễ mệt lắm, em nghe mẹ em nói đến những trình tự trong ngày đó, em thấy mệt muốn ngất."
Thẩm Độ cười, anh nắm tay Hứa Bảo Như, nhìn cô nói: "Vậy thì không cần nhiều trình tự như vậy nữa."
Hứa Bảo Như nghiêng đầu hỏi: "Có thể không anh?"
Thẩm Độ: "Có thể, để anh sắp xếp."
Hứa Bảo Như biết, Thẩm Độ xót cô, sẽ không để cô mệt. Cô tin tưởng anh.
Cô được voi đòi tiên, lại cười hỏi: "Vậy em có thể không cần thức dậy sớm không? Mẹ em nói ngày đó trời chưa sáng đã phải dậy để trang điểm, em không muốn dậy sớm như vậy đâu."
Cái gì Thẩm Độ cũng đồng ý với cô, nói: "Được. Em ngủ dậy rồi làm."
Hứa Bảo Như cười, cô ôm cổ Thẩm Độ, cúi đầu hôn lên môi anh một cái, "Thẩm Độ, anh tốt quá đi."
Tay Thẩm Độ ôm eo cô, lưng lười biếng thả lỏng dựa ra ghế, anh nhìn cô, nói: "Anh tốt như vậy, mà em không nhiệt tình chút nào à?"
Hứa Bảo Như cười, cô đổi một tư thế khác, ngồi hẳn lên đùi Thẩm Độ, hai tay ôm cổ anh, cúi người hôn anh. Lần này cô hôn sâu hơn, rất triền miên, âm thanh cũng vô cùng mê người, "Như vậy đủ nhiệt tình chưa?"
Cô còn chưa nói dứt lời, đã bị Thẩm Độ ôm chặt eo, hút lấy hơi thở của cô, giành lại quyền trong tay mình.
Hứa Bảo Như ngồi trên người Thẩm Độ, cảm giác rất rõ anh có phản ứng, cô chống bả vai Thẩm Độ, nhịn cười, "Em tới tháng ——"
Động tác của Thẩm Độ ngưng lại, ngẩng đầu nhìn cô, "Lúc nào?"
Hứa Bảo Như cười, "Mới vừa rồi."
Thẩm Độ không tin, còn sờ thử, sau đó liền nhíu mày.
Hứa Bảo Như cười ra tiếng, "Thế nào, em không lừa anh đúng không?"
Thẩm Độ buồn bực bóp mặt cô, "Em chơi anh hả?"
Hứa Bảo Như cười, "Đâu có. Rõ ràng là anh không giữ được, động một chút đã —–"
Thẩm Độ mặc kệ mấy lời nói nhảm của cô, anh giữ gáy Hứa Bảo Như, lại hôn cô lần nữa, thấp giọng nói: "Em biết rõ anh không có sức kiềm chế với em, mà còn đụng anh, làm anh muốn em."
Thẩm Độ hung hăng hôn trả thù Hứa Bảo Như một hồi, sau đó hai tay bóp eo cô, ôm cô xuống khỏi người mình, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Hứa Bảo Như cười đi theo sau, "Thẩm Độ, anh đi làm gì vậy?"
Thẩm Độ vừa tức giận vừa bất đắc dĩ lườm cô một cái, "Uống nước đá."
Hứa Bảo Như biết còn hỏi, nhịn cười, "Uống nước gì làm gì thế?"
Thẩm Độ: "Hạ hỏa."
__
Thời tiết tháng tư vô cùng dễ chịu, đông đi xuân tới, vạn vồi khôi phục, trời xanh mây trắng, cảnh sắc bên ngoài thật sự đẹp không thể tả.
Hứa Bảo Như còn phải đi miếu nguyệt lão, sáng sớm ngày thứ bảy, cô tỉnh ngủ, đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, nhìn thấy ánh mặt trời ấm áp bên ngoài, nghiêng nghiêng chiều qua cửa sổ.
Cô đi ra bên ngoài, nghe thấy nói chuyện của Thẩm Độ ở thư phòng.
Cô đi tới, đứng ngoài cửa nhìn, mới phát hiện Thẩm Độ đang ngồi trước bàn đọc sách, máy tính mở, đang họp.
Thời điểm cô đứng ở đó, Thẩm Độ ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy cô, Hứa Bảo Như nghịch ngợm làm mặt quỷ với Thẩm Độ, sau đó mới đi đến phòng tắm rửa mặt.
Cô rửa mặt xong đi ra, Thẩm Độ vẫn chưa họp xong, nên cô ngồi vào bàn ăn bữa sáng trước.
Kết quả đến khi cô ăn bữa sáng xong cả rồi, cuộc họp của Thẩm Độ vẫn chưa kết thúc, cô sợ một hồi Thẩm Độ họp xong, bữa sáng đã nguội, nên mang bữa sáng vào phòng bếp, hâm nóng lại lần nữa.
Khi bữa sáng đã được hâm nóng lại, cuối cùng Thẩm Độ cũng họp xong và đi ra.
Hứa Bảo Như vừa mới bưng bữa sáng ra phòng khách, thấy Thẩm Độ đã họp xong, cười tít mắt kéo ghế ra giúp anh, "Vất vả cho Thẩm tổng rồi, mời anh ngồi."
Thẩm Độ cười, "Em làm gì vậy?"
Hứa Bảo Như đứng bên cạnh rót sữa cho Thẩm Độ, nói: "Cái gì mà làm gì? Em không thể quan tâm anh à?"
Thẩm Độ cười, anh đưa tay kéo Hứa Bảo Như ngồi lên đùi mình, hôn lên mắt cô một cái, sau đó mới cầm tay cô, nhìn cô, nói chuyện quan trọng, "Thứ hai tuần sau có thời gian rảnh không?"
Hứa Bảo Như không biết gì, nghi ngờ hỏi: "Làm gì vậy?"
Thẩm Độ nói: "Thứ hai là ngày tốt, chúng ta đi lãnh chứng."
Hứa Bảo Như hơi kinh ngạc, sau đó mới phản ứng lại, cô quay đầu nhìn Thẩm Độ, cười không nói.
Thẩm Độ thấy cô không trả lời, giơ tay lên bóp bóp mặt cô, "Cười cái gì? Có đi hay không?"
Hứa Bảo Như cười, cố ý trêu anh, "Không đi đâu."
Quả nhiên Thẩm Độ không vui, hỏi: "Tại sao?"
Hứa Bảo Như không nhịn được bật cười, cô giữ mặt Thẩm Độ, cúi đầu hôn anh, "Vì trêu anh rất vui, Thẩm Độ, anh là một đồ đại ngốc."
Khoảng thời gian trước, Hứa Bảo Như và các bạn cùng phòng hồi đại học đi uống trà sữa.
Mọi người vừa ngồi ăn vừa nói chuyện phiếm, Phùng Trăn đột nhiên hỏi cô, "Bảo Như, cậu có hồi hộp không?"
Lúc ấy Hứa Bảo Như vẫn không biết, hỏi: "Hồi hộp cái gì cơ?"
Phùng Trăn nói: "Kết hôn đó. Chị họ tớ trước khi kết hôn cũng hồi hộp muốn chết, hơn nữa còn rất lo lắng, mỗi ngày đều lo là sau khi kết hôn, đàn ông sẽ thay đổi."
Khi đó Hứa Bảo Như nói: "Tớ không hồi hộp. Tớ không biết người đàn ông khác có thay đổi hay không, nhưng Thẩm Độ không giống người khác, anh ấy cho tớ cảm giác rất an toàn. Anh ấy khiến tớ tin tưởng vào tình yêu, cũng làm tớ ước mơ đến hôn nhân."
Từ lúc bắt đầu, cô chỉ muốn gả cho Thẩm Độ.
__
Chiều chủ nhật, Hứa Bảo Như gọi điện thoại xin lãnh đạo cho nghỉ một ngày.
Lãnh đạo hỏi cô để làm gì, cô cũng không nói dối, nói là đi lãnh chứng.
Lãnh đạo ngây ra hai giây, sau đó cười ha ha nói chúc mừng cô.
Thật ra Hứa Bảo Như rất thích nằm nướng trên giường, nhưng vào ngày lãnh chứng đó, trời chưa sáng cô đã thức dậy. Động tác cô tỉnh ngủ rất nhẹ, cuộn người trong lòng Thẩm Độ, chỉ nhúc nhích nhẹ, nhưng vẫn đánh thức Thẩm Độ, tay đặt bên hông cô của anh hơi ghì chặt, nhắm mắt lại, nghiêng đầu hôn lên má cô một cái, thấp giọng hỏi: "Không ngủ được à?"
Hôm nay Hứa Bảo Như thẳng thắn một cách khác thường, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Độ, nghiêm túc ừ một tiếng, nói: "Có lẽ là vì hôm nay đi lãnh chứng đó? Hình như là em vui quá nên không ngủ được."
Thẩm Độ nhìn cô, ý cười trong mắt dần nồng đậm hơn, anh kéo cô lại gần, hôn cô thật sâu.
Hứa Bảo Như không nóng nảy chút nào, nhất là khi nghe bác gái hai nói trong ngày kết hôn sẽ rất mệt, cô có hơi không muốn tổ chức hôn lễ. Cô muốn nói qua với Thẩm Độ. Ngày đó Thẩm Độ ở thư phòng làm việc, Hứa Bảo Như bưng một đĩa trái cây đi vào, cô đặt chiếc đĩa lên bàn, sau đó nhoài người lên bàn sách, nhìn Thẩm Độ nói: "Thẩm Độ, em không muốn kết hôn nữa."
Động tác gõ chữ trên máy tính của Thẩm Độ ngừng lại một lúc, anh ngẩng đầu, nhìn Hứa Bảo Như. Anh không nói gì, chỉ nhìn cô như vậy, rất không vui. Hồi lâu mới hỏi, "Em nói lại lần nữa."
Hứa Bảo Như thấy dáng vẻ không vui của Thẩm Độ, lập tức biết anh hiểu lầm, cho rằng cô nói như vậy là không muốn gả cho anh. Trong nháy mắt cô không nhịn được cười, bật cười thành tiếng, đưa hai tay giữ khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Độ, nói: "Anh đang nghĩ gì thế, em nói không muốn kết hôn, ý là không muốn tổ chức hôn lễ, chứ không phải nói là không muốn gả cho anh."
Thẩm Độ nghe được lời này, tâm trạng mới tốt lên, anh kéo tay Hứa Bảo Như xuống, hỏi cô, "Tại sao lại không muốn tổ chức hôn lễ?"
Hứa Bảo Như ngồi lên đùi Thẩm Độ, ôm cổ anh, nói: "Hôn lễ mệt lắm, em nghe mẹ em nói đến những trình tự trong ngày đó, em thấy mệt muốn ngất."
Thẩm Độ cười, anh nắm tay Hứa Bảo Như, nhìn cô nói: "Vậy thì không cần nhiều trình tự như vậy nữa."
Hứa Bảo Như nghiêng đầu hỏi: "Có thể không anh?"
Thẩm Độ: "Có thể, để anh sắp xếp."
Hứa Bảo Như biết, Thẩm Độ xót cô, sẽ không để cô mệt. Cô tin tưởng anh.
Cô được voi đòi tiên, lại cười hỏi: "Vậy em có thể không cần thức dậy sớm không? Mẹ em nói ngày đó trời chưa sáng đã phải dậy để trang điểm, em không muốn dậy sớm như vậy đâu."
Cái gì Thẩm Độ cũng đồng ý với cô, nói: "Được. Em ngủ dậy rồi làm."
Hứa Bảo Như cười, cô ôm cổ Thẩm Độ, cúi đầu hôn lên môi anh một cái, "Thẩm Độ, anh tốt quá đi."
Tay Thẩm Độ ôm eo cô, lưng lười biếng thả lỏng dựa ra ghế, anh nhìn cô, nói: "Anh tốt như vậy, mà em không nhiệt tình chút nào à?"
Hứa Bảo Như cười, cô đổi một tư thế khác, ngồi hẳn lên đùi Thẩm Độ, hai tay ôm cổ anh, cúi người hôn anh. Lần này cô hôn sâu hơn, rất triền miên, âm thanh cũng vô cùng mê người, "Như vậy đủ nhiệt tình chưa?"
Cô còn chưa nói dứt lời, đã bị Thẩm Độ ôm chặt eo, hút lấy hơi thở của cô, giành lại quyền trong tay mình.
Hứa Bảo Như ngồi trên người Thẩm Độ, cảm giác rất rõ anh có phản ứng, cô chống bả vai Thẩm Độ, nhịn cười, "Em tới tháng ——"
Động tác của Thẩm Độ ngưng lại, ngẩng đầu nhìn cô, "Lúc nào?"
Hứa Bảo Như cười, "Mới vừa rồi."
Thẩm Độ không tin, còn sờ thử, sau đó liền nhíu mày.
Hứa Bảo Như cười ra tiếng, "Thế nào, em không lừa anh đúng không?"
Thẩm Độ buồn bực bóp mặt cô, "Em chơi anh hả?"
Hứa Bảo Như cười, "Đâu có. Rõ ràng là anh không giữ được, động một chút đã —–"
Thẩm Độ mặc kệ mấy lời nói nhảm của cô, anh giữ gáy Hứa Bảo Như, lại hôn cô lần nữa, thấp giọng nói: "Em biết rõ anh không có sức kiềm chế với em, mà còn đụng anh, làm anh muốn em."
Thẩm Độ hung hăng hôn trả thù Hứa Bảo Như một hồi, sau đó hai tay bóp eo cô, ôm cô xuống khỏi người mình, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Hứa Bảo Như cười đi theo sau, "Thẩm Độ, anh đi làm gì vậy?"
Thẩm Độ vừa tức giận vừa bất đắc dĩ lườm cô một cái, "Uống nước đá."
Hứa Bảo Như biết còn hỏi, nhịn cười, "Uống nước gì làm gì thế?"
Thẩm Độ: "Hạ hỏa."
__
Thời tiết tháng tư vô cùng dễ chịu, đông đi xuân tới, vạn vồi khôi phục, trời xanh mây trắng, cảnh sắc bên ngoài thật sự đẹp không thể tả.
Hứa Bảo Như còn phải đi miếu nguyệt lão, sáng sớm ngày thứ bảy, cô tỉnh ngủ, đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, nhìn thấy ánh mặt trời ấm áp bên ngoài, nghiêng nghiêng chiều qua cửa sổ.
Cô đi ra bên ngoài, nghe thấy nói chuyện của Thẩm Độ ở thư phòng.
Cô đi tới, đứng ngoài cửa nhìn, mới phát hiện Thẩm Độ đang ngồi trước bàn đọc sách, máy tính mở, đang họp.
Thời điểm cô đứng ở đó, Thẩm Độ ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy cô, Hứa Bảo Như nghịch ngợm làm mặt quỷ với Thẩm Độ, sau đó mới đi đến phòng tắm rửa mặt.
Cô rửa mặt xong đi ra, Thẩm Độ vẫn chưa họp xong, nên cô ngồi vào bàn ăn bữa sáng trước.
Kết quả đến khi cô ăn bữa sáng xong cả rồi, cuộc họp của Thẩm Độ vẫn chưa kết thúc, cô sợ một hồi Thẩm Độ họp xong, bữa sáng đã nguội, nên mang bữa sáng vào phòng bếp, hâm nóng lại lần nữa.
Khi bữa sáng đã được hâm nóng lại, cuối cùng Thẩm Độ cũng họp xong và đi ra.
Hứa Bảo Như vừa mới bưng bữa sáng ra phòng khách, thấy Thẩm Độ đã họp xong, cười tít mắt kéo ghế ra giúp anh, "Vất vả cho Thẩm tổng rồi, mời anh ngồi."
Thẩm Độ cười, "Em làm gì vậy?"
Hứa Bảo Như đứng bên cạnh rót sữa cho Thẩm Độ, nói: "Cái gì mà làm gì? Em không thể quan tâm anh à?"
Thẩm Độ cười, anh đưa tay kéo Hứa Bảo Như ngồi lên đùi mình, hôn lên mắt cô một cái, sau đó mới cầm tay cô, nhìn cô, nói chuyện quan trọng, "Thứ hai tuần sau có thời gian rảnh không?"
Hứa Bảo Như không biết gì, nghi ngờ hỏi: "Làm gì vậy?"
Thẩm Độ nói: "Thứ hai là ngày tốt, chúng ta đi lãnh chứng."
Hứa Bảo Như hơi kinh ngạc, sau đó mới phản ứng lại, cô quay đầu nhìn Thẩm Độ, cười không nói.
Thẩm Độ thấy cô không trả lời, giơ tay lên bóp bóp mặt cô, "Cười cái gì? Có đi hay không?"
Hứa Bảo Như cười, cố ý trêu anh, "Không đi đâu."
Quả nhiên Thẩm Độ không vui, hỏi: "Tại sao?"
Hứa Bảo Như không nhịn được bật cười, cô giữ mặt Thẩm Độ, cúi đầu hôn anh, "Vì trêu anh rất vui, Thẩm Độ, anh là một đồ đại ngốc."
Khoảng thời gian trước, Hứa Bảo Như và các bạn cùng phòng hồi đại học đi uống trà sữa.
Mọi người vừa ngồi ăn vừa nói chuyện phiếm, Phùng Trăn đột nhiên hỏi cô, "Bảo Như, cậu có hồi hộp không?"
Lúc ấy Hứa Bảo Như vẫn không biết, hỏi: "Hồi hộp cái gì cơ?"
Phùng Trăn nói: "Kết hôn đó. Chị họ tớ trước khi kết hôn cũng hồi hộp muốn chết, hơn nữa còn rất lo lắng, mỗi ngày đều lo là sau khi kết hôn, đàn ông sẽ thay đổi."
Khi đó Hứa Bảo Như nói: "Tớ không hồi hộp. Tớ không biết người đàn ông khác có thay đổi hay không, nhưng Thẩm Độ không giống người khác, anh ấy cho tớ cảm giác rất an toàn. Anh ấy khiến tớ tin tưởng vào tình yêu, cũng làm tớ ước mơ đến hôn nhân."
Từ lúc bắt đầu, cô chỉ muốn gả cho Thẩm Độ.
__
Chiều chủ nhật, Hứa Bảo Như gọi điện thoại xin lãnh đạo cho nghỉ một ngày.
Lãnh đạo hỏi cô để làm gì, cô cũng không nói dối, nói là đi lãnh chứng.
Lãnh đạo ngây ra hai giây, sau đó cười ha ha nói chúc mừng cô.
Thật ra Hứa Bảo Như rất thích nằm nướng trên giường, nhưng vào ngày lãnh chứng đó, trời chưa sáng cô đã thức dậy. Động tác cô tỉnh ngủ rất nhẹ, cuộn người trong lòng Thẩm Độ, chỉ nhúc nhích nhẹ, nhưng vẫn đánh thức Thẩm Độ, tay đặt bên hông cô của anh hơi ghì chặt, nhắm mắt lại, nghiêng đầu hôn lên má cô một cái, thấp giọng hỏi: "Không ngủ được à?"
Hôm nay Hứa Bảo Như thẳng thắn một cách khác thường, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Độ, nghiêm túc ừ một tiếng, nói: "Có lẽ là vì hôm nay đi lãnh chứng đó? Hình như là em vui quá nên không ngủ được."
Thẩm Độ nhìn cô, ý cười trong mắt dần nồng đậm hơn, anh kéo cô lại gần, hôn cô thật sâu.
/73
|