Minh Dương hừ lạnh, đưa ánh nhìn kiêu ngạo lên bầu trời : -Ko làm phiền hai người!
Hạ Vy ngắc ngứ nơi cổ họng, lo sợ sự hiểu nhầm kia sẽ làm mọi thứ rối thêm. Cô gái nhỏ cố tìm lời lẽ để giải thích :
-Cậu... ko phải... cậu hiểu ....
Chưa nói hết câu, nam sinh đã bỏ đi, hệt như ngọn gió lạnh đêm đông thoáng vụt qua khiến người ta phải rợn gáy.
Nhật Quang nhìn cô gái nhỏ nghi hoặc :
-Có việc gì mà tìm tôi gấp gáp vậy? Nhớ tôi?
-Ko phải! Tôi muốn xác minh lại điều cậu nói ban nãy! -Hạ Vy nghiêm nghị.
-Chẳng còn gì để xác minh cả. Cậu lo cậu ta hiểu nhầm?
Cô gái nhỏ ấp úng :
-Tôi.....
-Thích cậu ta! Một pha cướp lời ngoạn mục lật tẩy mọi suy nghĩ mà chính bản thân cô còn ko hiểu nổi. Có thật là đang thích cậu ta? Đó là thích sao? Sao kì lạ vậy chứ? Giáp mặt thì cố tỏ ra ko quen biết. Nhiều khi đôi mắt vô tình nhìn nhau trực diện nhưng chỉ thấy mỗi sự xa lạ. Liệu rằng thứ tình cảm tồn tại trong con người kia là gì? Liệu rằng cô ở trong đôi mắt cậu có thực sự là một điểm nhấn, hay chỉ là dấu chấm nhỏ sẽ mờ đi bất kì lúc nào? Hạ Vy đơ người nhìn chằm chằm vào khoảng vô định khi cảm xúc mà chính mình ko hiểu nổi lại bị người khác gọi tên. -Cậu sao thế? -Nhật Quang huơ tay trước mắt. Đôi má cô gái nhỏ bất giác đỏ ửng. Mọi thứ cảm xúc lẫn lộn càng cố giấu kín thì chính đôi má sẽ là nhân chứng tố cáo tất cả. Nhật Quang cười gượng, nét buồn ẩn sau khuôn mặt tựa ánh dương nổi bật trên tất cả : -Tôi còn cơ hội chứ? Lời nói trôi thật chậm, thấm vào làn gió khe khẽ truyền đến tai Hạ Vy, lâu sau cô mới kịp tỉnh táo để tiếp nhận nổi. -Hả? Cậu nói sao? -Hạ Vy khẽ giật mình. -Tôi ko bỏ cuộc đâu! Nhất định tôi sẽ khiến cậu rung động. Lại tiếp một hồi đầu óc ko hoạt động khi người trước mặt lạnh lùng bỏ đi. Cái quái gì đang diễn ra thế này? Cô gái nhỏ ko thể hiểu nổi, tát mạnh vào má cho tỉnh hẳn. Chuyện tình cảm khác giới vốn là thứ lằng nhằng nhất trên đời mà Hạ Vy thì chẳng muốn giây vào. Nhưng rốt cuộc thì lại tự đẩy mình đến giữa mối lằng nhằng ấy. Hai người kế bên nhưng thực chất chỉ thấy mình thật cô độc.
Hạ Vy ngắc ngứ nơi cổ họng, lo sợ sự hiểu nhầm kia sẽ làm mọi thứ rối thêm. Cô gái nhỏ cố tìm lời lẽ để giải thích :
-Cậu... ko phải... cậu hiểu ....
Chưa nói hết câu, nam sinh đã bỏ đi, hệt như ngọn gió lạnh đêm đông thoáng vụt qua khiến người ta phải rợn gáy.
Nhật Quang nhìn cô gái nhỏ nghi hoặc :
-Có việc gì mà tìm tôi gấp gáp vậy? Nhớ tôi?
-Ko phải! Tôi muốn xác minh lại điều cậu nói ban nãy! -Hạ Vy nghiêm nghị.
-Chẳng còn gì để xác minh cả. Cậu lo cậu ta hiểu nhầm?
Cô gái nhỏ ấp úng :
-Tôi.....
-Thích cậu ta! Một pha cướp lời ngoạn mục lật tẩy mọi suy nghĩ mà chính bản thân cô còn ko hiểu nổi. Có thật là đang thích cậu ta? Đó là thích sao? Sao kì lạ vậy chứ? Giáp mặt thì cố tỏ ra ko quen biết. Nhiều khi đôi mắt vô tình nhìn nhau trực diện nhưng chỉ thấy mỗi sự xa lạ. Liệu rằng thứ tình cảm tồn tại trong con người kia là gì? Liệu rằng cô ở trong đôi mắt cậu có thực sự là một điểm nhấn, hay chỉ là dấu chấm nhỏ sẽ mờ đi bất kì lúc nào? Hạ Vy đơ người nhìn chằm chằm vào khoảng vô định khi cảm xúc mà chính mình ko hiểu nổi lại bị người khác gọi tên. -Cậu sao thế? -Nhật Quang huơ tay trước mắt. Đôi má cô gái nhỏ bất giác đỏ ửng. Mọi thứ cảm xúc lẫn lộn càng cố giấu kín thì chính đôi má sẽ là nhân chứng tố cáo tất cả. Nhật Quang cười gượng, nét buồn ẩn sau khuôn mặt tựa ánh dương nổi bật trên tất cả : -Tôi còn cơ hội chứ? Lời nói trôi thật chậm, thấm vào làn gió khe khẽ truyền đến tai Hạ Vy, lâu sau cô mới kịp tỉnh táo để tiếp nhận nổi. -Hả? Cậu nói sao? -Hạ Vy khẽ giật mình. -Tôi ko bỏ cuộc đâu! Nhất định tôi sẽ khiến cậu rung động. Lại tiếp một hồi đầu óc ko hoạt động khi người trước mặt lạnh lùng bỏ đi. Cái quái gì đang diễn ra thế này? Cô gái nhỏ ko thể hiểu nổi, tát mạnh vào má cho tỉnh hẳn. Chuyện tình cảm khác giới vốn là thứ lằng nhằng nhất trên đời mà Hạ Vy thì chẳng muốn giây vào. Nhưng rốt cuộc thì lại tự đẩy mình đến giữa mối lằng nhằng ấy. Hai người kế bên nhưng thực chất chỉ thấy mình thật cô độc.
/49
|