-Bố! - Minh Ngọc reo lên khi ông Long vừa bước khỏi xe. -Chào con gái! -Một cái chào qua loa của người bố bận rộn đang tìm kiếm thứ gì đó quanh nhà.
Minh Ngọc ôm lấy ông Long.
-Bố ơi! Nhà mình mới có bác sĩ cho Gà Quay đấy!
-Ukm! Là ai vậy con gái?
-Chị í là Hạ Vy! Bạn học của anh Dương đấy!
Ông Long gật gù ra vẻ hiểu ý, đặt bé con xuống xoa xoa đầu :
-Được rồi! Thế là khỏi lo Gà Quay bỏ bữa nhé!
Ông Long định lên phòng, vừa lúc Hạ Vy đem đồ ăn cho bé con. Ông Long nhìn cô gái nhỏ đầy dò xét như muốn đào bới hết mọi bí mật của cô. Trông qua người đàn ông đầy quyền thế này cũng đủ nhận ra đó là Hoàng Đại Long mà quản gia nhắc đến. Quả là ko khác mấy so với tưởng tượng ban nãy. Khuôn mặt lộ rõ vẻ khó tính, nghiêm nghị, dáng người toát lên vẻ quyền quý và ánh mắt như muốn nhìn xuyên thấu qua tim gan người khác. Đúng là cha nào con nấy! Có lẽ Minh Dương được thừa hưởng mọi thứ trong con người ông. Cô gái nhỏ e dè cúi đầu : -Chào bác....a....chào ngài! Thật ngoài sức tưởng tượng, cô cứ nghĩ mình sẽ bị một trận xối xả hay ánh nhìn đe dọa ném lại khi chào sai lễ nghĩa, điều này nằm trong luật cấm của ông chủ. Đáp lại là điệu cười thân thiện đến kì quái khiến cô gái nhỏ gần như đứng tim. -Ta đã già vậy sao? Lâu rồi cũng ko có ai gọi ta thân mật như vậy. Cứ gọi là bác nhé cô bé! Hạ Vy cúi đầu lí nhí đáp : -Vâng ak! Cô ko dám nhìn thẳng vào con người đang tỏa ánh hào quang đến chói mắt, nếu ko đôi mắt bồ câu kia ko cận thì cũng bị loạn mất. Đợi khi ông Long đi khuốt, cô mới vuốt ngực thở vội để cung cấp đủ lượng oxi do khi nãy ko thở nổi. Biết trước là kinh khủng thế này, phải đối mặt với hai con người đáng sợ hơn cả quỷ, cô đã thà chết mà ở lại khu trọ. Họ còn đáng sợ hơn cả đám ma quỷ ở đó. Minh Dương đứng sau cánh cửa, khẽ lắc đầu cười chua chát. Ko ngờ người như cậu mà còn thua trước ông bố đáng kính. Có lẽ trên đời này ko ai đủ sức làm đối thủ của ông. Một cái bẫy quá hoàn hảo và chính cậu là kẻ trực tiếp đẩy Hạ Vy vào đó.
Minh Ngọc ôm lấy ông Long.
-Bố ơi! Nhà mình mới có bác sĩ cho Gà Quay đấy!
-Ukm! Là ai vậy con gái?
-Chị í là Hạ Vy! Bạn học của anh Dương đấy!
Ông Long gật gù ra vẻ hiểu ý, đặt bé con xuống xoa xoa đầu :
-Được rồi! Thế là khỏi lo Gà Quay bỏ bữa nhé!
Ông Long định lên phòng, vừa lúc Hạ Vy đem đồ ăn cho bé con. Ông Long nhìn cô gái nhỏ đầy dò xét như muốn đào bới hết mọi bí mật của cô. Trông qua người đàn ông đầy quyền thế này cũng đủ nhận ra đó là Hoàng Đại Long mà quản gia nhắc đến. Quả là ko khác mấy so với tưởng tượng ban nãy. Khuôn mặt lộ rõ vẻ khó tính, nghiêm nghị, dáng người toát lên vẻ quyền quý và ánh mắt như muốn nhìn xuyên thấu qua tim gan người khác. Đúng là cha nào con nấy! Có lẽ Minh Dương được thừa hưởng mọi thứ trong con người ông. Cô gái nhỏ e dè cúi đầu : -Chào bác....a....chào ngài! Thật ngoài sức tưởng tượng, cô cứ nghĩ mình sẽ bị một trận xối xả hay ánh nhìn đe dọa ném lại khi chào sai lễ nghĩa, điều này nằm trong luật cấm của ông chủ. Đáp lại là điệu cười thân thiện đến kì quái khiến cô gái nhỏ gần như đứng tim. -Ta đã già vậy sao? Lâu rồi cũng ko có ai gọi ta thân mật như vậy. Cứ gọi là bác nhé cô bé! Hạ Vy cúi đầu lí nhí đáp : -Vâng ak! Cô ko dám nhìn thẳng vào con người đang tỏa ánh hào quang đến chói mắt, nếu ko đôi mắt bồ câu kia ko cận thì cũng bị loạn mất. Đợi khi ông Long đi khuốt, cô mới vuốt ngực thở vội để cung cấp đủ lượng oxi do khi nãy ko thở nổi. Biết trước là kinh khủng thế này, phải đối mặt với hai con người đáng sợ hơn cả quỷ, cô đã thà chết mà ở lại khu trọ. Họ còn đáng sợ hơn cả đám ma quỷ ở đó. Minh Dương đứng sau cánh cửa, khẽ lắc đầu cười chua chát. Ko ngờ người như cậu mà còn thua trước ông bố đáng kính. Có lẽ trên đời này ko ai đủ sức làm đối thủ của ông. Một cái bẫy quá hoàn hảo và chính cậu là kẻ trực tiếp đẩy Hạ Vy vào đó.
/49
|