-Sao vậy cô bé? Cháu thích tạo bất ngờ cho người khác vậy hả? -Ông Long cười đùa.
Hạ Vy lúng túng, đúng là cô cũng thật vô ý, nhưng thôi, việc đó ko quan trọng. Cô lấy hết can đảm nhìn người đàn ông trước mặt :
-Chủ tịch ...! Có cái gì đó lại chặn đúng ở cổ họng cô khi ông Long ngẩng mặt lên nhìn cô. Chết tiệt! Sao lại đen vậy chứ, cô đúng là nhát mà .
-Nói đi chứ! Ta đáng sợ vậy sao? -Ông Long giục.
Cô gái nhỏ nhủ thầm trong bụng ' bình tĩnh nào Vy! Mày làm được mà! Bình tĩnh...bình tĩnh...! '
Sau một hồi trấn tĩnh và tự đe dọa mình đủ kiểu, Hạ Vy cuối cùng cũng dám lên tiếng :
-Chủ tịch! Có phải...tại ... tại cháu nói.... tại hôm đó cháu nói...gì sai...mà ngài ...nổi nóng với...phu nhân?
Ông Long cười lớn đến xoa đầu cô :
-Hahaha! Cháu lo sao? Ko phải tại cháu! Ta và phu nhân có chút thắc mắc!
Cô gái nhỏ lí nhí :
-Là...là thật ạ? Nhưng sao...
-Ko phải tại cháu vậy nên đừng lo thừa nữa.
Hạ Vy thở dài sau một hồi căng thẳng. Bao nhiêu bộn bề được xếp lại gọn gàng, trút bỏ hết nắm bụi bẩn làm cô đau đầu nãy giờ. Cô cười an tâm, nhìn ông chủ đáng kính cũng đang cười hiền.
Cùng lúc đó, cánh cửa lại vô ý bật ra, một đôi mắt nảy lửa và một ánh nhìn lạnh băng xông thẳng về phía cô gái còn đang cười.
Ông Long và Hạ Vy giật mình cùng quay lại...
Hạ Vy lúng túng, có chút sợ hãi nhìn người phụ nữ đang muốn ăn tươi nuốt sống mình.
Minh Dương ho nhẹ :
-Cậu ra ngoài làm việc đi!
Cô gái nhỏ cúi mặt lui ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng lại cách biệt ba người với bên ngoài.
-Có vấn đề gì nữa? -Ông Long lạnh lùng nhìn vào khoảng ko.
-Anh Long...tại sao...anh...
-Mẹ! -Minh Dương nhỏ nhẹ nhắc khéo để bà Mai ko nói lung tung khi tâm trạng ko tốt.
Bà Mai lấy lại bình tĩnh, cố kìm nén để ko rơi nước mắt.
-Con bé đó chắc phải hạnh phúc lắm khi thấy em như vậy nhỉ?
Ông Long cau mày ko vừa ý :
-Sao lại nói thế?
-Nhìn nó cười cũng đủ biết.
Ko gian lại yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ. Oxi xing quanh như bị đông cứng lại, từng tảng lớn rơi xuống đè nát tâm trí ba người.
Minh Dương đã sẵn sàng để đón nhận điều này nên ko mấy lo lắng ngoài cái vẻ mặt vô cảm muôn thủa. Chẳng có bí mật nào che giấu được lâu. Bí mật càng lớn lại càng khó giấu. Chính sự ngây thơ của Hạ Vy sẽ tự giết cô ấy. Có lẽ nụ cười của cô ban nãy cũng từ đó mà ra. Cô còn chưa gặp mẹ, nói gì đến cái quá khứ đau đầu đã xảy ra chứ. Cô đâu biết gì để mà cười trên nỗi đau của mẹ cậu chứ. Cậu biết và tin tưởng điều đó, và cũng chắc chắn rằng những ngày tháng tiếp theo, cô sẽ được sống trong địa ngục, địa ngục bên trong thiên đường, cậu chỉ có thể đứng ngoài bất lực mà thôi.
Ở một ngôi nhà nhỏ gần bờ biển hẻo lánh, người phụ nữ tựa vào vai chồng cạnh đống lửa rực đỏ.
-Anh Thiên! Em nhớ Hạ Vy quá!
Ông Thiên vỗ nhẹ vào bờ vai gầy, thở dài :
-Rồi em sẽ được gặp con bé thôi.
-Chỉ sợ khi con thấy em phát bệnh, nó sẽ hoảng sợ thôi. -Người phụ nữ thở dài.
-Ngọc Lan ak! Em phải tin vào con gái chúng ta chứ. Nó rất yêu em bất kể em như thế nào. Đừng nghĩ lung tung nữa nhé.
Ông Thiên tựa đầu mình vào đầu vợ. Người vợ đáng thương của ông đã phải chịu biết bao đau đớn cả thể xác và tâm hồn. Ông nhất định sẽ bảo vệ cái gia đình nhỏ bé của mình bằng mọi giá.
/49
|