Lạc....Lạc Tổng, sao anh lại ở đây ? Tôi đứng dậy, cả khuôn mặt hiện lên đều là dấu hỏi chấm.
Lạc Mộ Thâm cười, không vội trả lời câu hỏi của tôi, mà chăm chú quan sát Đỗ Vân Phong đang ngồi phía đối diện tôi.
Ánh mắt của anh ta như mắt của chim ưng, sắc lẹm như mang theo lưỡi dao, nhìn Đỗ Vẫn Phong từ đầu xuống chân, rồi khẽ nhếch môi nói : Ồ, sao không giới thiệu một chút đi ?
Tôi đành phải giới thiệu : Đây là Lạc Tổng, là sếp của em, là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Lạc Thị; Lạc Tổng, anh này là.....là....., Lưỡi của tôi dường như đã cứng lại, Anh này là....
Là bạn trai mà mẹ tôi giới thiệu cho ? giới thiệu như thế được không ?
Lạc Mộ Thâm gật gật đầu: Hiểu rồi, đây là đối tượng hẹn hò đúng không?
Mặt tôi đỏ như gan lợn, đành phải gật đầu, đây là hồn ma tổng giám đốc sao, sao lại hỏi như thế cơ chứ ?
Nhưng sự thực chính là như thế, tôi đành phải gật đầu.
Lạc Mộ Thâm gật đầu trước mặt Đỗ Vân Phong, thản nhiên nói : Vừa đúng lúc hẹn mấy người bạn tới để bàn chuyện làm ăn, nhưng lại thấy cô thư ký đáng yêu của tôi hẹn hò ở đây. Nói xong, anh ta cố tình khoác vai tôi tỏ vẻ gần gũi, Không làm phiền hai người nữa ? Được rồi, tôi đi qua bên kia đây.
Nói xong, anh ta chỉ về một hướng, tôi cũng đưa mắt nhìn về hướng đó, sau đấy lườm anh ta một cái.
Tại sao ? Bởi vì anh ta nhìn thấy ba hồn ma khác là ----- Phương Trạch Vũ, Lương Cẩn Hàn và Tần Hạo Nhiên, ba người bọn họ đang ngồi ở bàn bên đó, nhẹ nhàng giơ ly rượu lên cụm ly. Đặc biệt là Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên, cả khuôn mặt nộ ra một kiểu cười mỉa mai.
Sao bốn gã này lại có thể hẹn nhau ở đây bàn công việc chứ ? Bọn họ chẳng phải không thể đến một nơi bình thường như thế này sao!
Đây đâu phải là một nơi sang trọng, đắt đỏ.
Đối diện với ánh mắt đang lườm anh ta của tôi và Đỗ Vân Phong, Lạc Mộ Thâm tiếp tục ghé sát miệng vào tai tôi, khe khẽ nói ra chỉ đủ cho hai người chúng tôi nghe thấy : Được rồi, tôi đi qua bên kia đây, cô đừng có ngồi quá muộn, về nhà sớm đi đấy, tôi đợi cô ở nhà, nếu về muộn, hãy gọi điện cho tôi, tôi đi đón cô.
Nói xong, anh ta đi tới trước mặt Đỗ Vân Phong rồi khẽ gật gật đầu, sau đó quay người bước đi.
Tôi đứng ở đó, chết đứng như pho tượng, biểu cảm lúc đó vô cùng lúng túng.
Nhìn Lạc Mộ Thâm quay về bên cạnh bàn của Phương Trạch Vũ bọn họ, Đỗ Vân Phong lạnh lùng nói với tôi : Thì ra những lời đồn đại sếp và thư ký có quan hệ không bình thường là có thật, nữ thư ký thì không thể biết thế nào được, không cẩn thận lại bị bà vợ cắm sừng, xin lỗi nhé, cô Tô, tôi có việc, phải đi trước đây.
Anh ta gọi nhân viên phục vụ tới : Thanh toán, bao nhiêu tiền ?
Cô gái phục vụ lễ phép đáp : 205 tệ ạ
Đỗ Vân Phong moi ví ra, đặt một tờ 100 tệ, một tờ 10 tệ lên trên bàn nói : Tôi đã trả phần của tôi rồi. Cô Tô, tạm biệt!
Nói xong, anh ta quay đầu đi thẳng một mạch ra ngoài.
Tôi tức giận đến mức không nói được lời nào, đồ keo kiệt, anh mời người khác liệu anh có chết được không ?
Đã từng gặp người keo kiệt, nhưng chưa từng thấy kẻ nào như gã này, hẹn với người khác, đi ăn còn chia đều, của ai người đấy trả.
Nhưng, tất cả đều là do Lạc Mộ Thâm hại tôi, làm tôi mất mặt trước người khác, như thế mới tạo ra tình cảnh quái gở này. Đúng, không nên trách người khác, trách anh ta mới đúng!!!
Thằng cha Lạc Mộ Thâm nay tự nhiên nhảy tới đây làm cái gì ? Đây chẳng phải rõ ràng là đã phá hỏng cuộc hẹn của tôi rồi còn gì ?
Chắc chắn là cố ý, mưu ma chước quỷ, lòng dạ hiểm ác!
Anh ta ngày nào chẳng ôm ấp các người đẹp, nay là Trương Bích Đình, mai lại là Tần Á Á, sao còn không cho phép tôi đi tìm tình yêu của mình chứ ?Thật là tức chết đi được!
Anh ta có ý gì ở đây?
Tức bực tức thanh toán nốt phần tiền còn lại, rôi lao thẳng tới bàn của Lạc Mộ Thâm và Phương Trạch Vũ, giận dữ hỏi lớn : Mấy anh, các anh rút cuộc là có ý gì hả ? Nếu no ăn dửng mỡ rồi, thì có thể đi dạo ở ngoài kia, chứ đừng đến mà làm loạn, phá đám tôi như thế ! Sao thần linh không giết quách các anh đi cho xong ?
Phương Trạch Vũ khẽ hất mái tóc của mình, nhìn xa xăm nói : Là không biết tại sao Lạc Mộ Thâm lại muốn tới đấy, thì ra ở đây có đồ ăn rất ngon.
Lạc Mộ Thâm thì thản nhiên như không nói : Tên tiểu tử đó chắc chắn cô sẽ không thích đâu, tôi đã giúp cô đuổi anh ta đi như thế cô còn không cảm ơn tôi, lại còn hung hãn như thế làm gì ? Anh ta nhẹ nhàng cầm cốc cà phê lên nhấm nháp.
Nhưng, anh làm như thế, khiến người ta tưởng tôi và anh có liên quan! Tôi tức giận nói.
Kệ anh ta nghĩ thế nào thì nghĩ, chúng tôi vui là được rồi. Phải không ? Phương Trạch Vũ cười nói.
Thực sự tôi chỉ muốn ngất, bốn thằng cha này, các anh có nghĩ đến sự đau khổ trong lòng của tôi không ?
Lạc Mộ Thâm vừa vô ý vừa cố ý nói : Này, hẹn hò vui vẻ chứ ?
Hừ! Đã biết rồi còn cố tình hỏi. Tôi tự nói với mình.
Sau này nếu vẫn tiếp tục hẹn hò, tốt nhất nên xin ý kiến của tôi, đàn ông nhìn đàn ông tương đối chuẩn. Tôi thấy ai tốt, thì người đó mới chính là người tốt thực sự, còn giống như gã vừa rồi, nhanh chóng vứt vào sọt rác cho nhanh. Mặt Lạc Mộ Thâm nở một nụ cười vô cùng đáng ghét.
Tôi tự nhủ trong lòng : Không bao giờ hẹn hò nữa, xấu hổ lắm rồi!
Hơn nữa, nếu tôi có hẹn hò nữa, tôi còn dám tham khảo ý kiến của anh chắc ?
Tôi khó chịu như muốn nổi điên.
Nhụy Tử đầu lợn, là do chúng tôi bảo Lạc Mộ Thâm đưa chúng tôi tới, lâu lắm rồi không gặp cô, chúng tôi ai cũng nhớ cô rồi, vì thế chúng tôi mới đến tìm cô, may đúng lúc Lạc Mộ Thâm nói cô đi hẹn hò, thế là chúng tôi nghĩ, em gái bé nhỏ của chúng tôi đi hẹn hò, chúng tôi không đi xem mặt xem như thế nào thì không được ? Dù có thế nào chúng tôi cũng phải quan tâm đến cô một chút, thế nên chúng tôi mới tới đấy, nói thật là, chỉ là sợ cô bị người ta lừa thôi. Cô nói xem, cô nên cảm ơn chúng tôi mới đúng phải không ? Đừng cảm động mà khóc nhé, thực ra biệt hiệu của bọn anh là làm việc thiện. Phương Trạch Vũ cười nói.
Như có một tia chớp đen xì cắt ngang qua mặt tôi, tôi cảm ơn các anh lắm, cảm ơn lắm đấy. Tôi cảm ơn các anh tới tận tám đời tổ tông!
Các anh thực sự quan tâm tôi quá cơ.
Cứ nghĩ tới lúc tôi hẹn anh ta, còn bốn gã kia bên cạnh xem, tôi lại thấy ngại ngùng vô cùng.
Nhưng có điều, sự có mặt của bọn họ đúng là đã giải vây cho tôi, không thì tôi chẳng biết làm thế nào để từ chối cái gã Đỗ Vân Phong thích khoe khoang đó.
Tôi đưa mắt nhìn bốn gã đàn ông trước mặt : Được rồi, tôi cảm ơn mấy người các anh được chưa ? Mấy đại ca?
Ồ ồ. Không cần cảm ơn. Tần Hạo Nhiên lấy tay đập mạnh vào vai tôi, Nhụy Tử, lần trước cô đưa chúng tôi đi ăn ở cái quán Say để quên đấy thấy ngon lắm, chúng tôi vẫn muốn tới đó ăn, đi ăn đi ?
Lại muốn đi? Tôi hơi nhíu mày, Này, các anh vẫn chưa ăn tối à ?
Ít nhất là tôi đã biết Lạc Mộ Thâm ăn rồi.
Tần Hạo Nhiên cười tươi nói : Ăn rồi, nhưng tối vẫn có thể đi ăn đêm được mà, một buổi tối đẹp như thế này, ánh trăng thì sáng, không thể nằm nhà được, đi thôi, đi thôi, đi thôi. Mấy hôm nay tôi cứ nghĩ tới chỗ đó suốt, mau đi thôi nào.
Anh ta lôi tôi ra khỏi ghế, đi phía sau đẩy vào lưng tôi đằng trước, bắt tôi đi ra khỏi quán cà phê, sốt sắng cứ như là tối chưa ăn gì vậy.
Đây đúng là bốn gã thiếu gia giàu có mà ?
Tôi thực sự thấy ngán ngẩm.
Lạc Mộ Thâm cười, không vội trả lời câu hỏi của tôi, mà chăm chú quan sát Đỗ Vân Phong đang ngồi phía đối diện tôi.
Ánh mắt của anh ta như mắt của chim ưng, sắc lẹm như mang theo lưỡi dao, nhìn Đỗ Vẫn Phong từ đầu xuống chân, rồi khẽ nhếch môi nói : Ồ, sao không giới thiệu một chút đi ?
Tôi đành phải giới thiệu : Đây là Lạc Tổng, là sếp của em, là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Lạc Thị; Lạc Tổng, anh này là.....là....., Lưỡi của tôi dường như đã cứng lại, Anh này là....
Là bạn trai mà mẹ tôi giới thiệu cho ? giới thiệu như thế được không ?
Lạc Mộ Thâm gật gật đầu: Hiểu rồi, đây là đối tượng hẹn hò đúng không?
Mặt tôi đỏ như gan lợn, đành phải gật đầu, đây là hồn ma tổng giám đốc sao, sao lại hỏi như thế cơ chứ ?
Nhưng sự thực chính là như thế, tôi đành phải gật đầu.
Lạc Mộ Thâm gật đầu trước mặt Đỗ Vân Phong, thản nhiên nói : Vừa đúng lúc hẹn mấy người bạn tới để bàn chuyện làm ăn, nhưng lại thấy cô thư ký đáng yêu của tôi hẹn hò ở đây. Nói xong, anh ta cố tình khoác vai tôi tỏ vẻ gần gũi, Không làm phiền hai người nữa ? Được rồi, tôi đi qua bên kia đây.
Nói xong, anh ta chỉ về một hướng, tôi cũng đưa mắt nhìn về hướng đó, sau đấy lườm anh ta một cái.
Tại sao ? Bởi vì anh ta nhìn thấy ba hồn ma khác là ----- Phương Trạch Vũ, Lương Cẩn Hàn và Tần Hạo Nhiên, ba người bọn họ đang ngồi ở bàn bên đó, nhẹ nhàng giơ ly rượu lên cụm ly. Đặc biệt là Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên, cả khuôn mặt nộ ra một kiểu cười mỉa mai.
Sao bốn gã này lại có thể hẹn nhau ở đây bàn công việc chứ ? Bọn họ chẳng phải không thể đến một nơi bình thường như thế này sao!
Đây đâu phải là một nơi sang trọng, đắt đỏ.
Đối diện với ánh mắt đang lườm anh ta của tôi và Đỗ Vân Phong, Lạc Mộ Thâm tiếp tục ghé sát miệng vào tai tôi, khe khẽ nói ra chỉ đủ cho hai người chúng tôi nghe thấy : Được rồi, tôi đi qua bên kia đây, cô đừng có ngồi quá muộn, về nhà sớm đi đấy, tôi đợi cô ở nhà, nếu về muộn, hãy gọi điện cho tôi, tôi đi đón cô.
Nói xong, anh ta đi tới trước mặt Đỗ Vân Phong rồi khẽ gật gật đầu, sau đó quay người bước đi.
Tôi đứng ở đó, chết đứng như pho tượng, biểu cảm lúc đó vô cùng lúng túng.
Nhìn Lạc Mộ Thâm quay về bên cạnh bàn của Phương Trạch Vũ bọn họ, Đỗ Vân Phong lạnh lùng nói với tôi : Thì ra những lời đồn đại sếp và thư ký có quan hệ không bình thường là có thật, nữ thư ký thì không thể biết thế nào được, không cẩn thận lại bị bà vợ cắm sừng, xin lỗi nhé, cô Tô, tôi có việc, phải đi trước đây.
Anh ta gọi nhân viên phục vụ tới : Thanh toán, bao nhiêu tiền ?
Cô gái phục vụ lễ phép đáp : 205 tệ ạ
Đỗ Vân Phong moi ví ra, đặt một tờ 100 tệ, một tờ 10 tệ lên trên bàn nói : Tôi đã trả phần của tôi rồi. Cô Tô, tạm biệt!
Nói xong, anh ta quay đầu đi thẳng một mạch ra ngoài.
Tôi tức giận đến mức không nói được lời nào, đồ keo kiệt, anh mời người khác liệu anh có chết được không ?
Đã từng gặp người keo kiệt, nhưng chưa từng thấy kẻ nào như gã này, hẹn với người khác, đi ăn còn chia đều, của ai người đấy trả.
Nhưng, tất cả đều là do Lạc Mộ Thâm hại tôi, làm tôi mất mặt trước người khác, như thế mới tạo ra tình cảnh quái gở này. Đúng, không nên trách người khác, trách anh ta mới đúng!!!
Thằng cha Lạc Mộ Thâm nay tự nhiên nhảy tới đây làm cái gì ? Đây chẳng phải rõ ràng là đã phá hỏng cuộc hẹn của tôi rồi còn gì ?
Chắc chắn là cố ý, mưu ma chước quỷ, lòng dạ hiểm ác!
Anh ta ngày nào chẳng ôm ấp các người đẹp, nay là Trương Bích Đình, mai lại là Tần Á Á, sao còn không cho phép tôi đi tìm tình yêu của mình chứ ?Thật là tức chết đi được!
Anh ta có ý gì ở đây?
Tức bực tức thanh toán nốt phần tiền còn lại, rôi lao thẳng tới bàn của Lạc Mộ Thâm và Phương Trạch Vũ, giận dữ hỏi lớn : Mấy anh, các anh rút cuộc là có ý gì hả ? Nếu no ăn dửng mỡ rồi, thì có thể đi dạo ở ngoài kia, chứ đừng đến mà làm loạn, phá đám tôi như thế ! Sao thần linh không giết quách các anh đi cho xong ?
Phương Trạch Vũ khẽ hất mái tóc của mình, nhìn xa xăm nói : Là không biết tại sao Lạc Mộ Thâm lại muốn tới đấy, thì ra ở đây có đồ ăn rất ngon.
Lạc Mộ Thâm thì thản nhiên như không nói : Tên tiểu tử đó chắc chắn cô sẽ không thích đâu, tôi đã giúp cô đuổi anh ta đi như thế cô còn không cảm ơn tôi, lại còn hung hãn như thế làm gì ? Anh ta nhẹ nhàng cầm cốc cà phê lên nhấm nháp.
Nhưng, anh làm như thế, khiến người ta tưởng tôi và anh có liên quan! Tôi tức giận nói.
Kệ anh ta nghĩ thế nào thì nghĩ, chúng tôi vui là được rồi. Phải không ? Phương Trạch Vũ cười nói.
Thực sự tôi chỉ muốn ngất, bốn thằng cha này, các anh có nghĩ đến sự đau khổ trong lòng của tôi không ?
Lạc Mộ Thâm vừa vô ý vừa cố ý nói : Này, hẹn hò vui vẻ chứ ?
Hừ! Đã biết rồi còn cố tình hỏi. Tôi tự nói với mình.
Sau này nếu vẫn tiếp tục hẹn hò, tốt nhất nên xin ý kiến của tôi, đàn ông nhìn đàn ông tương đối chuẩn. Tôi thấy ai tốt, thì người đó mới chính là người tốt thực sự, còn giống như gã vừa rồi, nhanh chóng vứt vào sọt rác cho nhanh. Mặt Lạc Mộ Thâm nở một nụ cười vô cùng đáng ghét.
Tôi tự nhủ trong lòng : Không bao giờ hẹn hò nữa, xấu hổ lắm rồi!
Hơn nữa, nếu tôi có hẹn hò nữa, tôi còn dám tham khảo ý kiến của anh chắc ?
Tôi khó chịu như muốn nổi điên.
Nhụy Tử đầu lợn, là do chúng tôi bảo Lạc Mộ Thâm đưa chúng tôi tới, lâu lắm rồi không gặp cô, chúng tôi ai cũng nhớ cô rồi, vì thế chúng tôi mới đến tìm cô, may đúng lúc Lạc Mộ Thâm nói cô đi hẹn hò, thế là chúng tôi nghĩ, em gái bé nhỏ của chúng tôi đi hẹn hò, chúng tôi không đi xem mặt xem như thế nào thì không được ? Dù có thế nào chúng tôi cũng phải quan tâm đến cô một chút, thế nên chúng tôi mới tới đấy, nói thật là, chỉ là sợ cô bị người ta lừa thôi. Cô nói xem, cô nên cảm ơn chúng tôi mới đúng phải không ? Đừng cảm động mà khóc nhé, thực ra biệt hiệu của bọn anh là làm việc thiện. Phương Trạch Vũ cười nói.
Như có một tia chớp đen xì cắt ngang qua mặt tôi, tôi cảm ơn các anh lắm, cảm ơn lắm đấy. Tôi cảm ơn các anh tới tận tám đời tổ tông!
Các anh thực sự quan tâm tôi quá cơ.
Cứ nghĩ tới lúc tôi hẹn anh ta, còn bốn gã kia bên cạnh xem, tôi lại thấy ngại ngùng vô cùng.
Nhưng có điều, sự có mặt của bọn họ đúng là đã giải vây cho tôi, không thì tôi chẳng biết làm thế nào để từ chối cái gã Đỗ Vân Phong thích khoe khoang đó.
Tôi đưa mắt nhìn bốn gã đàn ông trước mặt : Được rồi, tôi cảm ơn mấy người các anh được chưa ? Mấy đại ca?
Ồ ồ. Không cần cảm ơn. Tần Hạo Nhiên lấy tay đập mạnh vào vai tôi, Nhụy Tử, lần trước cô đưa chúng tôi đi ăn ở cái quán Say để quên đấy thấy ngon lắm, chúng tôi vẫn muốn tới đó ăn, đi ăn đi ?
Lại muốn đi? Tôi hơi nhíu mày, Này, các anh vẫn chưa ăn tối à ?
Ít nhất là tôi đã biết Lạc Mộ Thâm ăn rồi.
Tần Hạo Nhiên cười tươi nói : Ăn rồi, nhưng tối vẫn có thể đi ăn đêm được mà, một buổi tối đẹp như thế này, ánh trăng thì sáng, không thể nằm nhà được, đi thôi, đi thôi, đi thôi. Mấy hôm nay tôi cứ nghĩ tới chỗ đó suốt, mau đi thôi nào.
Anh ta lôi tôi ra khỏi ghế, đi phía sau đẩy vào lưng tôi đằng trước, bắt tôi đi ra khỏi quán cà phê, sốt sắng cứ như là tối chưa ăn gì vậy.
Đây đúng là bốn gã thiếu gia giàu có mà ?
Tôi thực sự thấy ngán ngẩm.
/656
|