Trần An An ngẩng đầu, nhìn tôi, đắc ý cười nói: Thư ký Tô, cậu nói đúng, chúng ta bây giờ là đồng nghiệp, cần phải phối hợp làm việc, vậy thì, thư ký Tô, bây giờ tôi cần cậu phối hợp với tôi một chút, mau đi rót cho tôi cốc nước tới đây.
A?
Tôi im lặng nhìn Trần An An.
Tôi không thể tin những lời nói này lại được nói ra từ chính mồm cậu ta.
Cậu ta giống như một bà chủ sai người hầu ra lệnh cho tôi.
Tôi nhẫn nhịn, bây giờ tôi không còn một chút sức lực và tâm trí nào mà cãi nhau với cậu ta, tôi chỉ im lặng đứng đó. Cậu ta không tốt với tôi, bây giờ tôi cũng không còn cảm thấy khó chịu, mà ngược lại có một cảm giác rất nhẹ nhàng và thoải mái.
Tôi gật gật đầu: Được, tôi đi rót.
Đợi đã, tôi không muốn uống nước trắng, tôi muốn uống cà phê, mà là cà phê xay, cậu đi xay cho tôi. Trần An An lại nói.
Trần An An này, thật sự quá lắm chuyện.
Tôi rất muốn nói lại, nhưng lúc này tôi không có tâm trạng, hay là cứ kệ đi?
Được, tôi sẽ đi. Tôi khẽ nói.
Tôi quay người đi tới kệ bàn phía sau phòng làm việc tìm cà phê hạt và máy xay, tôi đã từng nói, chế độ đãi ngộ của Lạc Thị rất tốt. Tuy là ở công trường, nhưng vẫn cố gắng để mọi người thoải mái, đầy đủ một chút, thế nên, cà phê hạt và máy xay cà phê đều có đủ cả.
Tôi bỏ hạt cà phê vào máy xay, nhẹ nhàng thao tác chiếc máy xay, rất nhanh sau đó đã làm xong một cốc cà phê đen đậm đặc thơm ngon.
Tôi làm thành hai cốc, rồi cẩn thận đem một cốc trong số đó đưa cho Trần An An. Trần An An nhận lấy, cười nói: Ồ, công việc này làm có vẻ chuyên nghiệp đấy, xem ra, chắc cũng không ít lần phải xay cà phê cho Lạc Mộ Thâm đây!
Tôi không nói gì.
Trần An An vừa thưởng thức cà phê xay tôi làm, vừa cười nói với tôi: Nhụy Tử, nói xem, tại sao Lạc Mộ Thâm lại ruồng bỏ cậu như vậy? Để cậu tới đây? Có phải cậu đánh giá mình quá cao, khiến cho sếp giận dữ rồi?
Trong lời nói chứa đầy sự mỉa mai.
Tôi hơi cau mày: Tôi có thể không nói không?
Trần An An cười nói: Sao mà không nói, tôi đang tò mò đây, hơn nữa, tôi thấy người như cậu phải đến một nơi như thế này, trong lòng tôi được trút giận đi rất nhiều rồi.
Trút giận?
Sao cậu ta lại tức giận tôi?
Lạc Mộ Thâm tốt với tôi, khiến cho cậu ta tức giận tôi như thế?
Tôi chỉ lặng im nhìn Trần An An, không nói một lời. Được thôi, cứ để cậu ta nói gì thì nói.
Tôi cứ thấy cái kiểu nịnh nọt Lạc Mộ Thâm của cậu là tôi đã điên rồi, cậu lợi hại quá đấy, cậu dùng thủ đoạn gì để hút hồn Lạc Mộ Thâm thế? Thời gian đó, cậu như một vị thần vậy, ai cũng phải khiếp sợ cậu, sao cậu thông minh thế, mọi người vẫn nghĩ rằng cậu còn muốn trở thành bà chủ của Lạc Thị cơ, đáng tiếc quá, xấu xí vẫn cứ là xấu xí, bị đánh cho hiện nguyên hình rồi chứ? Bị sếp lớn Lạc Mộ Thâm ruồng bỏ rồi chứ? Tôi nói Nhụy Tử, lúc đầu cậu nghĩ như thế nào vậy? Con người như cậu mà đòi mê hoặc Lạc Mộ Thâm sao, người ta chỉ cặp với người mẫu diễn viễn, thấy kiểu người cù mỳ như củ khoai tây của cô, cũng chỉ chơi được một lúc, thấy cậu đắc ý, ya ya, đúng là lợi hại quá cơ, cậu là bà hoàng, cảm thấy cậu và chúng tôi dường như không chung một thế giới vậy, giờ thì thế nào rồi? Giờ cậu cũng đã là thuộc hạ của tôi rồi đấy! Trần An An đắc ý nói.
Tôi hơi cau mày, không sai, những việc tốt Lạc Mộ Thâm dành cho tôi, đã khiến cho cậu ta giận dữ đến cùng cực rồi.
Đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cậu ta ghen ghét đố kỵ với tôi.
Dạ Thiên Kỳ nói không sai, cậu ta chính vì ghen ghét đố kỵ, kiểu người như cậu ta, chẳng bao giờ coi trọng người khác, cũng có thể, nếu tôi luôn cùng một trình độ với cậu ấy, hoặc là tôi kém hơn một chút, thì có lẽ cậu ta vẫn sẽ tốt với tôi, nhưng nếu tôi tốt hơn cậu ta, thì trong lòng cậu ta sẽ luôn cảm thấy thua thiệt, dường như rơi luôn vào trạng thái điên khùng, cậu ta của bây giờ, đã không phải là cậu ta của ngày xưa nữa, tôi không ngừng thở dài trong lòng.
Tôi đến phối hợp làm việc với cậu, không có nghĩa tôi là thuộc hạ, cấp dưới của cô. Tôi vẫn bình tĩnh nói.
A? Trần An An cười nói, cậu ta đứng thẳng người dậy, đưa điện thoại cho tôi, Vậy gọi điện cho Lạc Mộ Thâm đi, tôi muốn nghe chính sếp của chúng ta nói cậu đến là để cai quản bọn tôi.
Cậu ta nhìn tôi khiêu khích.
Tôi ngây người ra một lúc, tôi có thể gọi cú điện thoại này không?
Tôi không muốn nói bất kỳ một lời nào với Lạc Mộ Thâm nữa.
Tôi lưỡng lự như thế, Trần An An liền cười, dập mạnh điện thoại xuống, cậu ta dùng hết sức, tôi có cảm giác chiếc điện thoại, dường như đã bị cậu ta đập vỡ rồi.
Tôi cũng bị làm cho giật thót mình.
Hử. Trần An An cười nhìn tôi, Không dám gọi sao?Lạc Mộ Thâm đương nhiên sẽ không thèm để ý đến cậu. Cậu đã đến đây rồi, thì hãy cứ lặng im mà nghe lời của tôi, tôi mới là chủ quản của nơi này.
Nhìn bộ dạng độc ác của cậu ta, tôi thấy đau xót vô cùng, An An, sao cậu lại biến thành con người như thế này? Rút cuộc cậu là người như thế sao, tôi chẳng thể nhận ra, thứ gì đã làm cho cậu thay đổi như thế này?
Tôi chẳng nói chẳng rằng nhìn cậu ta, và cũng chẳng còn sức lực mà đi phân bua nữa.
Được thôi, nghe cậu ta cũng được, tôi không cầu xin điều gì, chỉ cầu có thể tránh được Lạc Mộ Thâm, giúp cho bản thân có một nơi yên tĩnh để suy nghĩ.
Tuy bây giờ tôi không muốn để ý tới Trần An An, nhưng tôi chẳng còn nơi nào khác để đi nữa, vì thế, nhà thấp, sao có thể không cúi đầu chứ?
Nhịn đi!
Tôi đang nghĩ, đang định uống cốc cà phê của mình, thì nghe Trần An An nói: Đi, đi cùng tôi ra công trường.
Được, tôi uống xong cốc cà phê này.... Tôi vội nói.
Nhưng không đợi tôi nói xong, Trần An An đã lườm tôi, lạnh lùng nói: Bảo cậu đi thì đi luôn đi, nói nhiều quá đấy? Sao cậu lắm chuyện thế hả? Lại còn uống cà phê? Cũng biết thưởng thức đấy, cậu nghĩ đây là văn phòng của tập đoàn à?
Cô ta cướp lấy cốc cà phê trên tay của tôi, cốc cà phê đó đổ lênh láng trên nền nhà.
Cậu... Tôi tức giận chút nữa thì nhảy dựng lên, Trần An An, sao cậu lại đối với tôi như thế?
Sao? Gọi điện cho sếp Lạc Mộ Thâm mà than vãn đi, nói tôi ức hiếp cậu, để anh ta cưỡi mây tới rồi anh hùng cứu mỹ nhân? Xem người ta có thèm để ý đến cậu không? Trần An An cười lạnh nhạt nói.
Tôi đồng ý, cậu ta lại động chạm đến điểm yếu của tôi, lúc này tôi sợ nhất là nhắc đến Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm đã hoàn toàn trở thành tử huyệt của tôi.
Tôi lập tức không giận dữ nữa rồi.
Kệ đi, tôi không tính toán với Trần An An nữa, cậu ta bảo tôi làm gì thì tôi làm đấy, tôi chán ngán nghĩ.
Lúc này, Trần An An vẫy một quản lý dự án khác: Vương Công, tôi muốn cùng thư ký Tô tới công trường, làm phiền anh lấy cho thư ký Tô một chiếc mũ bảo hộ.
Vương Công đáp: ya ya, thư ký Trần, hiện tại không còn cái mũ bảo hộ nào nữa rồi.
Sao có thể thế được? Trần An An hơi cau mày, Vừa nãy tôi vẫn còn nhìn thấy một cái mà!
Ồ. Cái đó à! Vương Công cười nói, Chiếc mũ đó không phải nói đùa, nó được sơn thành chiếc mũ màu xanh rồi, chẳng ai muốn đội nó, thế nên mới còn thừa lại.
Tôi mở to mắt nhìn, mũ xanh ( thời xưa quan niệm rằng những người đội mũ xanh là những người ngoại tình bị khinh bỉ)?
Ha ha, màu gì cũng được, để thư ký Tô đội đi, cậu ta mũ nào chẳng đội được. Trần An An nói, vừa nói vừa nhìn tôi.
A?
Tôi im lặng nhìn Trần An An.
Tôi không thể tin những lời nói này lại được nói ra từ chính mồm cậu ta.
Cậu ta giống như một bà chủ sai người hầu ra lệnh cho tôi.
Tôi nhẫn nhịn, bây giờ tôi không còn một chút sức lực và tâm trí nào mà cãi nhau với cậu ta, tôi chỉ im lặng đứng đó. Cậu ta không tốt với tôi, bây giờ tôi cũng không còn cảm thấy khó chịu, mà ngược lại có một cảm giác rất nhẹ nhàng và thoải mái.
Tôi gật gật đầu: Được, tôi đi rót.
Đợi đã, tôi không muốn uống nước trắng, tôi muốn uống cà phê, mà là cà phê xay, cậu đi xay cho tôi. Trần An An lại nói.
Trần An An này, thật sự quá lắm chuyện.
Tôi rất muốn nói lại, nhưng lúc này tôi không có tâm trạng, hay là cứ kệ đi?
Được, tôi sẽ đi. Tôi khẽ nói.
Tôi quay người đi tới kệ bàn phía sau phòng làm việc tìm cà phê hạt và máy xay, tôi đã từng nói, chế độ đãi ngộ của Lạc Thị rất tốt. Tuy là ở công trường, nhưng vẫn cố gắng để mọi người thoải mái, đầy đủ một chút, thế nên, cà phê hạt và máy xay cà phê đều có đủ cả.
Tôi bỏ hạt cà phê vào máy xay, nhẹ nhàng thao tác chiếc máy xay, rất nhanh sau đó đã làm xong một cốc cà phê đen đậm đặc thơm ngon.
Tôi làm thành hai cốc, rồi cẩn thận đem một cốc trong số đó đưa cho Trần An An. Trần An An nhận lấy, cười nói: Ồ, công việc này làm có vẻ chuyên nghiệp đấy, xem ra, chắc cũng không ít lần phải xay cà phê cho Lạc Mộ Thâm đây!
Tôi không nói gì.
Trần An An vừa thưởng thức cà phê xay tôi làm, vừa cười nói với tôi: Nhụy Tử, nói xem, tại sao Lạc Mộ Thâm lại ruồng bỏ cậu như vậy? Để cậu tới đây? Có phải cậu đánh giá mình quá cao, khiến cho sếp giận dữ rồi?
Trong lời nói chứa đầy sự mỉa mai.
Tôi hơi cau mày: Tôi có thể không nói không?
Trần An An cười nói: Sao mà không nói, tôi đang tò mò đây, hơn nữa, tôi thấy người như cậu phải đến một nơi như thế này, trong lòng tôi được trút giận đi rất nhiều rồi.
Trút giận?
Sao cậu ta lại tức giận tôi?
Lạc Mộ Thâm tốt với tôi, khiến cho cậu ta tức giận tôi như thế?
Tôi chỉ lặng im nhìn Trần An An, không nói một lời. Được thôi, cứ để cậu ta nói gì thì nói.
Tôi cứ thấy cái kiểu nịnh nọt Lạc Mộ Thâm của cậu là tôi đã điên rồi, cậu lợi hại quá đấy, cậu dùng thủ đoạn gì để hút hồn Lạc Mộ Thâm thế? Thời gian đó, cậu như một vị thần vậy, ai cũng phải khiếp sợ cậu, sao cậu thông minh thế, mọi người vẫn nghĩ rằng cậu còn muốn trở thành bà chủ của Lạc Thị cơ, đáng tiếc quá, xấu xí vẫn cứ là xấu xí, bị đánh cho hiện nguyên hình rồi chứ? Bị sếp lớn Lạc Mộ Thâm ruồng bỏ rồi chứ? Tôi nói Nhụy Tử, lúc đầu cậu nghĩ như thế nào vậy? Con người như cậu mà đòi mê hoặc Lạc Mộ Thâm sao, người ta chỉ cặp với người mẫu diễn viễn, thấy kiểu người cù mỳ như củ khoai tây của cô, cũng chỉ chơi được một lúc, thấy cậu đắc ý, ya ya, đúng là lợi hại quá cơ, cậu là bà hoàng, cảm thấy cậu và chúng tôi dường như không chung một thế giới vậy, giờ thì thế nào rồi? Giờ cậu cũng đã là thuộc hạ của tôi rồi đấy! Trần An An đắc ý nói.
Tôi hơi cau mày, không sai, những việc tốt Lạc Mộ Thâm dành cho tôi, đã khiến cho cậu ta giận dữ đến cùng cực rồi.
Đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cậu ta ghen ghét đố kỵ với tôi.
Dạ Thiên Kỳ nói không sai, cậu ta chính vì ghen ghét đố kỵ, kiểu người như cậu ta, chẳng bao giờ coi trọng người khác, cũng có thể, nếu tôi luôn cùng một trình độ với cậu ấy, hoặc là tôi kém hơn một chút, thì có lẽ cậu ta vẫn sẽ tốt với tôi, nhưng nếu tôi tốt hơn cậu ta, thì trong lòng cậu ta sẽ luôn cảm thấy thua thiệt, dường như rơi luôn vào trạng thái điên khùng, cậu ta của bây giờ, đã không phải là cậu ta của ngày xưa nữa, tôi không ngừng thở dài trong lòng.
Tôi đến phối hợp làm việc với cậu, không có nghĩa tôi là thuộc hạ, cấp dưới của cô. Tôi vẫn bình tĩnh nói.
A? Trần An An cười nói, cậu ta đứng thẳng người dậy, đưa điện thoại cho tôi, Vậy gọi điện cho Lạc Mộ Thâm đi, tôi muốn nghe chính sếp của chúng ta nói cậu đến là để cai quản bọn tôi.
Cậu ta nhìn tôi khiêu khích.
Tôi ngây người ra một lúc, tôi có thể gọi cú điện thoại này không?
Tôi không muốn nói bất kỳ một lời nào với Lạc Mộ Thâm nữa.
Tôi lưỡng lự như thế, Trần An An liền cười, dập mạnh điện thoại xuống, cậu ta dùng hết sức, tôi có cảm giác chiếc điện thoại, dường như đã bị cậu ta đập vỡ rồi.
Tôi cũng bị làm cho giật thót mình.
Hử. Trần An An cười nhìn tôi, Không dám gọi sao?Lạc Mộ Thâm đương nhiên sẽ không thèm để ý đến cậu. Cậu đã đến đây rồi, thì hãy cứ lặng im mà nghe lời của tôi, tôi mới là chủ quản của nơi này.
Nhìn bộ dạng độc ác của cậu ta, tôi thấy đau xót vô cùng, An An, sao cậu lại biến thành con người như thế này? Rút cuộc cậu là người như thế sao, tôi chẳng thể nhận ra, thứ gì đã làm cho cậu thay đổi như thế này?
Tôi chẳng nói chẳng rằng nhìn cậu ta, và cũng chẳng còn sức lực mà đi phân bua nữa.
Được thôi, nghe cậu ta cũng được, tôi không cầu xin điều gì, chỉ cầu có thể tránh được Lạc Mộ Thâm, giúp cho bản thân có một nơi yên tĩnh để suy nghĩ.
Tuy bây giờ tôi không muốn để ý tới Trần An An, nhưng tôi chẳng còn nơi nào khác để đi nữa, vì thế, nhà thấp, sao có thể không cúi đầu chứ?
Nhịn đi!
Tôi đang nghĩ, đang định uống cốc cà phê của mình, thì nghe Trần An An nói: Đi, đi cùng tôi ra công trường.
Được, tôi uống xong cốc cà phê này.... Tôi vội nói.
Nhưng không đợi tôi nói xong, Trần An An đã lườm tôi, lạnh lùng nói: Bảo cậu đi thì đi luôn đi, nói nhiều quá đấy? Sao cậu lắm chuyện thế hả? Lại còn uống cà phê? Cũng biết thưởng thức đấy, cậu nghĩ đây là văn phòng của tập đoàn à?
Cô ta cướp lấy cốc cà phê trên tay của tôi, cốc cà phê đó đổ lênh láng trên nền nhà.
Cậu... Tôi tức giận chút nữa thì nhảy dựng lên, Trần An An, sao cậu lại đối với tôi như thế?
Sao? Gọi điện cho sếp Lạc Mộ Thâm mà than vãn đi, nói tôi ức hiếp cậu, để anh ta cưỡi mây tới rồi anh hùng cứu mỹ nhân? Xem người ta có thèm để ý đến cậu không? Trần An An cười lạnh nhạt nói.
Tôi đồng ý, cậu ta lại động chạm đến điểm yếu của tôi, lúc này tôi sợ nhất là nhắc đến Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm đã hoàn toàn trở thành tử huyệt của tôi.
Tôi lập tức không giận dữ nữa rồi.
Kệ đi, tôi không tính toán với Trần An An nữa, cậu ta bảo tôi làm gì thì tôi làm đấy, tôi chán ngán nghĩ.
Lúc này, Trần An An vẫy một quản lý dự án khác: Vương Công, tôi muốn cùng thư ký Tô tới công trường, làm phiền anh lấy cho thư ký Tô một chiếc mũ bảo hộ.
Vương Công đáp: ya ya, thư ký Trần, hiện tại không còn cái mũ bảo hộ nào nữa rồi.
Sao có thể thế được? Trần An An hơi cau mày, Vừa nãy tôi vẫn còn nhìn thấy một cái mà!
Ồ. Cái đó à! Vương Công cười nói, Chiếc mũ đó không phải nói đùa, nó được sơn thành chiếc mũ màu xanh rồi, chẳng ai muốn đội nó, thế nên mới còn thừa lại.
Tôi mở to mắt nhìn, mũ xanh ( thời xưa quan niệm rằng những người đội mũ xanh là những người ngoại tình bị khinh bỉ)?
Ha ha, màu gì cũng được, để thư ký Tô đội đi, cậu ta mũ nào chẳng đội được. Trần An An nói, vừa nói vừa nhìn tôi.
/656
|