Dạ Thiên Kỳ mặc chiếc áo lông vũ màu trắng mới mua đó đi ra khỏi phòng.
Trong lúc anh ta quay đầu bước đi, tôi có thể nhìn thấy ánh mắt đượm buồn của anh ta.
Tôi biết, anh ta đang rất buồn, bởi vì biểu cảm quan tâm tới Lạc Mộ Thâm của tôi quá lộ liễu, rất dễ dàng để nhìn ra.
Cánh cửa căn phòng đóng lại, tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Lạc Mộ Thâm, với lấy chiếc khăn ấm, tôi khẽ lau trán và miệng của anh ta, và cả vết thương trên mặt anh ta nữa.
Trán của anh ta, đúng là rất nóng.
Tôi liền đứng dậy lấy vài viên đá trong tủ lạnh, lấy khăn bọc chúng lại rồi chườm lên trán của anh ta.
Như thế, chắc sẽ có thể hạ sốt được một chút.
Chầm chậm, Lạc Mộ Thâm khẽ mở dần đôi mắt của mình ra.
Đôi mắt ấy, tuy rất mệt mỏi, nhưng vẫn đen sâu giống như đại dương, tôi luôn có thể nhìn thấy sự chuyển động của mặt trăng, mặt trời, những ngôi sao cũng như các hành tinh trong đôi mắt của anh ta.
Anh ta nhìn tôi, ánh mặt ấy tôi nhìn vào, thực sự rất cuốn hút.
Anh tỉnh rồi đấy à ? Tôi khẽ nói.
Anh ta gật gật đầu.
Anh chịu lạnh bên ngoài rất lâu? Tôi khẽ nói.
Ừ ? Tôi cứ nhìn mãi cô và Dạ Thiên Kỳ bước vào khách sạn, cứ đứng nhìn, sau đó, thực sự chẳng còn nhẫn nại được nữa, thế nên mới đi tới. Lạc Mộ Thâm thều thào nói.
Mắt tôi ngước nhìn anh ta : Sao anh lại phải thế ? tôi đã nói rồi, anh vẫn còn tới, tôi không muốn cùng anh quay về, không muốn anh chăm sóc, Tử Gia đi rồi, nhiệm vụ của anh cũng kết thúc rồi, sao cứ làm khó tôi, làm khó anh làm gì chứ ?
Tôi muốn đứng dậy đi ra chỗ khác, nhưng Lạc Mộ Thâm lại đột nhiên đưa tay ra kéo lấy tay tôi, tôi sững người.
Bàn tay anh ta rất lạnh, không còn ấm như trước đây nữa.
Tôi cũng không muốn tới tìm cô, tôi cũng muốn vứt bỏ tất cả, để cô tự do. Nhưng tôi lại không thể khống chế được trái tim của mình. Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
Là sao ? Tôi cúi thấp đầu im lặng nhìn vào khuôn mặt đang trắng bệch của Lạc Mộ Thâm, Lại muốn thay Tử Gia tới chăm sóc tôi ? Anh đúng là cũng hay thật đấy.
Nếu là nói, không phải vì Tử Gia thì sao? Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
Ư? Tôi chớp chớp mắt.
Nếu là nói không phải vì Tử Gia, là tự tôi muốn đến gặp cô thì sao ? Giọng nói của Lạc Mộ Thâm chuyển thành rất nhỏ, tôi phải cố gắng lắm mới có thể nghe được anh ta nói gì.
... ... Tôi không biết mình nên nói gì vào lúc này.
Lạc Mộ Thâm cứ chăm chú nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tổng giám đốc Lạc, anh đùa tôi đấy à ? Tôi đột nhiên cười lên, Anh từng nói, leo lên giường của anh, chỉ có gái điếm và những người đàn bà đĩ thõa, tôi đến tư cách này cũng không có. Còn tôi, bây giờ đối với việc có trở thành người phụ nữ của anh hay không, thì chỉ một chút tôi cũng không quan tâm, giờ tôi chỉ muốn không phải gặp anh nữa, gặp anh, tâm trạng tôi sẽ không tốt, Lạc Tổng, cầu xin anh đấy. Buông tha cho tôi đi. Rời xa anh, tôi sẽ thấy hạnh phúc, mà hạnh phúc vô cùng, tôi và Dạ Thiên Kỳ bây giờ rất tốt, tôi không muốn anh xen vào giữa hai chúng tôi.
Lạc Mộ Thâm khẽ nhắm mắt lại.
Nhụy Tử, cô hận tôi lắm phải không ? Lạc Mộ Thâm nhắm mắt, nghiêm túc nói.
Phải, anh biết rất rõ là tôi rất hận anh, yêu sâu đậm như thế nào, thì hận cũng sâu đậm như thế. Tôi lạnh lùng nói.
Cô thích Dạ Thiên Kỳ thật sao ? Lạc Mộ Thâm nhìn tôi hỏi.
... ... Tôi khẽ chớp chớp mắt, không biết nên trả lời câu hỏi này của anh ta như thế nào.
Cô không hề thích anh ta đúng không ? Cô là vì trừng phạt tôi ? Lạc Mộ Thâm chăm chú nhìn vào mắt tôi.
Tôi không nói gì, tôi công nhận là tôi nói thích Dạ Thiên Kỳ, chỉ là vì muốn anh ta tức điên.
Dạ Thiên Kỳ là một người đàn ông rất tốt, rất hấp dẫn, nhưng, anh ta tuyệt đối không phải là một nửa trong trái tim tôi.
Tôi chưa bao giờ muốn tôi và anh ta sẽ tiến triển xa hơn, tôi chỉ muốn lợi dụng anh ta, để làm cho Lạc Mộ Thâm dời xa.
Ha ha, Tổng giám đốc Lạc, anh vẫn cứ như thế, luôn nghĩ mình cao giá như vậy, tại sao tôi và anh ta bên nhau lại là trừng phạt anh chứ ? Có liên quan gì tới anh đâu? Có đến một xu liên quan không ? Tôi và anh ta ở bên nhau lâu ngày nên đã yêu mến nhau, anh tự hỏi mình xem, Dạ Thiên Kỳ có gì thua kém anh, tiền không kém anh, sự nghiệp cũng thành công không kém anh, và cũng đẹp trai chẳng thua kém gì anh ? Tôi nghĩ anh ta còn tốt hơn anh nhiều đấy. Anh ta không chơi bời, phóng khoáng như anh, Dạ Thiên Kỳ luôn giữ mình trong sạch, anh ta luôn chung tình và gìn giữ bản thân, anh có tư cách gì mà so với anh ta chứ ? Giờ tôi ở bên cạnh Dạ Thiên Kỳ, anh có biết là có rất nhiều người con gái khác phải ghen tị với tôi không, đừng vì anh và Dạ Thiên Kỳ có thù, mà muốn tôi chia tay Dạ Thiên Kỳ, điều tôi muốn nói với anh lúc này đó là, cảm giác khi tôi ở bên cạnh Dạ Thiên Kỳ, thực sự rất tốt rất tốt. Anh nhìn cái này.
Tôi bước ra, lấy những món đồ đôi mà tôi và Dạ Thiên Kỳ đã mua, vứt trước mặt Lạc Mộ Thâm, tôi nghiêng đầu nhìn Lạc Mộ Thâm : Lạc tổng. Anh nhìn đi, đây là những món đồ đôi mà tôi và Dạ Thiên Kỳ vừa mua chiều nay đấy, có cần tôi và anh ấy mặc cho anh xem không, anh...
Tôi vẫn chưa nói hết lời, Lạc Mộ Thâm đột nhiên đưa tay ra, kéo tôi lại ôm tôi vào lòng.
Cái ôm của anh ta vẫn nhẹ nhàng như vậy, vẫn còn quen thuộc như trong kí ức của tôi.
Tôi công nhận, con người này của tôi, miệng tuy rằng nói độc đoán như vậy, nhưng trong lòng vẫn còn lưu luyến Lạc Mộ Thâm.
Đúng thế, sự quyến luyến đến nghiêm trọng, tuy dời xa anh ta rồi, nhưng trong giấc mơ tôi vẫn rất nhiều lần gặp anh ta, tôi vẫn mơ về một hình ảnh điển trai, lịch lãm của anh ta.
Tôi có cảm giác quen thuốc với cái ôm của anh ta, và cả sự khao khát đó. Khi anh ta đưa tay ra ôm tôi, toàn thân tôi như có một luồng điện chạy qua người, không biết nên phải làm gì nữa.
Trong đầu giống giống như đang xem vô tuyến đột nhiên bị mất tín hiệu, trong đầu tôi lúc này tất cả dường như chỉ có hoa tuyết, đóng băng tất cả những suy nghĩ của tôi, tôi đã hoàn toàn mất đi những suy nghĩ của mình.
Anh ta cứ ôm chặt tôi trong vòng tay như thế, anh ta đặt bàn tay lên trên đỉnh đầu của tôi, tôi có cảm giác như trên đỉnh đầu của mình đã bị trơn ướt, không biết có phải là vì nước mắt của anh ta rơi xuống hay không.
Tôi giống như một xác ướp đóng băng, co quắp trong vòng tay của anh ta, không biết phải làm gì, thậm chí còn không biết đẩy anh ta ra.
Bởi vì, dù sao, vòng tay này vẫn luôn là thứ mà tôi chờ đợi!
Nước mắt tôi đã rơi xuống rồi.
Tôi hi vọng mình được giống như một chú chim nhỏ vui mừng bay vào vòng tay ấm áp của Lạc Mộ Thâm lắm, giống như trước đây.
Nhưng, tôi không thể !
Tôi đã nói sẽ quên đi anh ta mãi mãi, nhưng trong khi trái tim tôi dần dần bình yên trở lại, tại sao anh ta lại tới, tại sao anh ta lại có thể dễ dàng tạo ra sóng gió trong trái tim tôi đến vậy?
Điều làm tôi khó chịu hơn cả đó là, tại sao tôi vẫn không thể chạy trốn được ?
Lạc Mộ Thâm càng ôm tôi chặt hơn, giống như ôm lấy bảo bối vừa mất đi rồi tìm lại được.
Cánh tay của ánh ta ép chặt, tôi có cảm giác như mình đang bị một cây sắt khóa chặt lấy thân người.
Lạc Mộ Thâm, anh thế này là làm gì ? Anh buông tôi ra. Tôi lạnh lùng nói, Lát nữa Thiên Kỳ quay lại rồi, anh ta nhìn thấy sẽ không hay đâu?
Nhưng Lạc Mộ Thâm vẫn không buông tôi ra.
Anh ta khe cúi đầu xuống, hôn vào môi tôi.
Trong lúc anh ta quay đầu bước đi, tôi có thể nhìn thấy ánh mắt đượm buồn của anh ta.
Tôi biết, anh ta đang rất buồn, bởi vì biểu cảm quan tâm tới Lạc Mộ Thâm của tôi quá lộ liễu, rất dễ dàng để nhìn ra.
Cánh cửa căn phòng đóng lại, tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Lạc Mộ Thâm, với lấy chiếc khăn ấm, tôi khẽ lau trán và miệng của anh ta, và cả vết thương trên mặt anh ta nữa.
Trán của anh ta, đúng là rất nóng.
Tôi liền đứng dậy lấy vài viên đá trong tủ lạnh, lấy khăn bọc chúng lại rồi chườm lên trán của anh ta.
Như thế, chắc sẽ có thể hạ sốt được một chút.
Chầm chậm, Lạc Mộ Thâm khẽ mở dần đôi mắt của mình ra.
Đôi mắt ấy, tuy rất mệt mỏi, nhưng vẫn đen sâu giống như đại dương, tôi luôn có thể nhìn thấy sự chuyển động của mặt trăng, mặt trời, những ngôi sao cũng như các hành tinh trong đôi mắt của anh ta.
Anh ta nhìn tôi, ánh mặt ấy tôi nhìn vào, thực sự rất cuốn hút.
Anh tỉnh rồi đấy à ? Tôi khẽ nói.
Anh ta gật gật đầu.
Anh chịu lạnh bên ngoài rất lâu? Tôi khẽ nói.
Ừ ? Tôi cứ nhìn mãi cô và Dạ Thiên Kỳ bước vào khách sạn, cứ đứng nhìn, sau đó, thực sự chẳng còn nhẫn nại được nữa, thế nên mới đi tới. Lạc Mộ Thâm thều thào nói.
Mắt tôi ngước nhìn anh ta : Sao anh lại phải thế ? tôi đã nói rồi, anh vẫn còn tới, tôi không muốn cùng anh quay về, không muốn anh chăm sóc, Tử Gia đi rồi, nhiệm vụ của anh cũng kết thúc rồi, sao cứ làm khó tôi, làm khó anh làm gì chứ ?
Tôi muốn đứng dậy đi ra chỗ khác, nhưng Lạc Mộ Thâm lại đột nhiên đưa tay ra kéo lấy tay tôi, tôi sững người.
Bàn tay anh ta rất lạnh, không còn ấm như trước đây nữa.
Tôi cũng không muốn tới tìm cô, tôi cũng muốn vứt bỏ tất cả, để cô tự do. Nhưng tôi lại không thể khống chế được trái tim của mình. Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
Là sao ? Tôi cúi thấp đầu im lặng nhìn vào khuôn mặt đang trắng bệch của Lạc Mộ Thâm, Lại muốn thay Tử Gia tới chăm sóc tôi ? Anh đúng là cũng hay thật đấy.
Nếu là nói, không phải vì Tử Gia thì sao? Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
Ư? Tôi chớp chớp mắt.
Nếu là nói không phải vì Tử Gia, là tự tôi muốn đến gặp cô thì sao ? Giọng nói của Lạc Mộ Thâm chuyển thành rất nhỏ, tôi phải cố gắng lắm mới có thể nghe được anh ta nói gì.
... ... Tôi không biết mình nên nói gì vào lúc này.
Lạc Mộ Thâm cứ chăm chú nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tổng giám đốc Lạc, anh đùa tôi đấy à ? Tôi đột nhiên cười lên, Anh từng nói, leo lên giường của anh, chỉ có gái điếm và những người đàn bà đĩ thõa, tôi đến tư cách này cũng không có. Còn tôi, bây giờ đối với việc có trở thành người phụ nữ của anh hay không, thì chỉ một chút tôi cũng không quan tâm, giờ tôi chỉ muốn không phải gặp anh nữa, gặp anh, tâm trạng tôi sẽ không tốt, Lạc Tổng, cầu xin anh đấy. Buông tha cho tôi đi. Rời xa anh, tôi sẽ thấy hạnh phúc, mà hạnh phúc vô cùng, tôi và Dạ Thiên Kỳ bây giờ rất tốt, tôi không muốn anh xen vào giữa hai chúng tôi.
Lạc Mộ Thâm khẽ nhắm mắt lại.
Nhụy Tử, cô hận tôi lắm phải không ? Lạc Mộ Thâm nhắm mắt, nghiêm túc nói.
Phải, anh biết rất rõ là tôi rất hận anh, yêu sâu đậm như thế nào, thì hận cũng sâu đậm như thế. Tôi lạnh lùng nói.
Cô thích Dạ Thiên Kỳ thật sao ? Lạc Mộ Thâm nhìn tôi hỏi.
... ... Tôi khẽ chớp chớp mắt, không biết nên trả lời câu hỏi này của anh ta như thế nào.
Cô không hề thích anh ta đúng không ? Cô là vì trừng phạt tôi ? Lạc Mộ Thâm chăm chú nhìn vào mắt tôi.
Tôi không nói gì, tôi công nhận là tôi nói thích Dạ Thiên Kỳ, chỉ là vì muốn anh ta tức điên.
Dạ Thiên Kỳ là một người đàn ông rất tốt, rất hấp dẫn, nhưng, anh ta tuyệt đối không phải là một nửa trong trái tim tôi.
Tôi chưa bao giờ muốn tôi và anh ta sẽ tiến triển xa hơn, tôi chỉ muốn lợi dụng anh ta, để làm cho Lạc Mộ Thâm dời xa.
Ha ha, Tổng giám đốc Lạc, anh vẫn cứ như thế, luôn nghĩ mình cao giá như vậy, tại sao tôi và anh ta bên nhau lại là trừng phạt anh chứ ? Có liên quan gì tới anh đâu? Có đến một xu liên quan không ? Tôi và anh ta ở bên nhau lâu ngày nên đã yêu mến nhau, anh tự hỏi mình xem, Dạ Thiên Kỳ có gì thua kém anh, tiền không kém anh, sự nghiệp cũng thành công không kém anh, và cũng đẹp trai chẳng thua kém gì anh ? Tôi nghĩ anh ta còn tốt hơn anh nhiều đấy. Anh ta không chơi bời, phóng khoáng như anh, Dạ Thiên Kỳ luôn giữ mình trong sạch, anh ta luôn chung tình và gìn giữ bản thân, anh có tư cách gì mà so với anh ta chứ ? Giờ tôi ở bên cạnh Dạ Thiên Kỳ, anh có biết là có rất nhiều người con gái khác phải ghen tị với tôi không, đừng vì anh và Dạ Thiên Kỳ có thù, mà muốn tôi chia tay Dạ Thiên Kỳ, điều tôi muốn nói với anh lúc này đó là, cảm giác khi tôi ở bên cạnh Dạ Thiên Kỳ, thực sự rất tốt rất tốt. Anh nhìn cái này.
Tôi bước ra, lấy những món đồ đôi mà tôi và Dạ Thiên Kỳ đã mua, vứt trước mặt Lạc Mộ Thâm, tôi nghiêng đầu nhìn Lạc Mộ Thâm : Lạc tổng. Anh nhìn đi, đây là những món đồ đôi mà tôi và Dạ Thiên Kỳ vừa mua chiều nay đấy, có cần tôi và anh ấy mặc cho anh xem không, anh...
Tôi vẫn chưa nói hết lời, Lạc Mộ Thâm đột nhiên đưa tay ra, kéo tôi lại ôm tôi vào lòng.
Cái ôm của anh ta vẫn nhẹ nhàng như vậy, vẫn còn quen thuộc như trong kí ức của tôi.
Tôi công nhận, con người này của tôi, miệng tuy rằng nói độc đoán như vậy, nhưng trong lòng vẫn còn lưu luyến Lạc Mộ Thâm.
Đúng thế, sự quyến luyến đến nghiêm trọng, tuy dời xa anh ta rồi, nhưng trong giấc mơ tôi vẫn rất nhiều lần gặp anh ta, tôi vẫn mơ về một hình ảnh điển trai, lịch lãm của anh ta.
Tôi có cảm giác quen thuốc với cái ôm của anh ta, và cả sự khao khát đó. Khi anh ta đưa tay ra ôm tôi, toàn thân tôi như có một luồng điện chạy qua người, không biết nên phải làm gì nữa.
Trong đầu giống giống như đang xem vô tuyến đột nhiên bị mất tín hiệu, trong đầu tôi lúc này tất cả dường như chỉ có hoa tuyết, đóng băng tất cả những suy nghĩ của tôi, tôi đã hoàn toàn mất đi những suy nghĩ của mình.
Anh ta cứ ôm chặt tôi trong vòng tay như thế, anh ta đặt bàn tay lên trên đỉnh đầu của tôi, tôi có cảm giác như trên đỉnh đầu của mình đã bị trơn ướt, không biết có phải là vì nước mắt của anh ta rơi xuống hay không.
Tôi giống như một xác ướp đóng băng, co quắp trong vòng tay của anh ta, không biết phải làm gì, thậm chí còn không biết đẩy anh ta ra.
Bởi vì, dù sao, vòng tay này vẫn luôn là thứ mà tôi chờ đợi!
Nước mắt tôi đã rơi xuống rồi.
Tôi hi vọng mình được giống như một chú chim nhỏ vui mừng bay vào vòng tay ấm áp của Lạc Mộ Thâm lắm, giống như trước đây.
Nhưng, tôi không thể !
Tôi đã nói sẽ quên đi anh ta mãi mãi, nhưng trong khi trái tim tôi dần dần bình yên trở lại, tại sao anh ta lại tới, tại sao anh ta lại có thể dễ dàng tạo ra sóng gió trong trái tim tôi đến vậy?
Điều làm tôi khó chịu hơn cả đó là, tại sao tôi vẫn không thể chạy trốn được ?
Lạc Mộ Thâm càng ôm tôi chặt hơn, giống như ôm lấy bảo bối vừa mất đi rồi tìm lại được.
Cánh tay của ánh ta ép chặt, tôi có cảm giác như mình đang bị một cây sắt khóa chặt lấy thân người.
Lạc Mộ Thâm, anh thế này là làm gì ? Anh buông tôi ra. Tôi lạnh lùng nói, Lát nữa Thiên Kỳ quay lại rồi, anh ta nhìn thấy sẽ không hay đâu?
Nhưng Lạc Mộ Thâm vẫn không buông tôi ra.
Anh ta khe cúi đầu xuống, hôn vào môi tôi.
/656
|