“ Xem em kìa, Nhuỵ Nhuỵ, sao lại không cẩn thận thế chứ?” Dạ Thiên Kỳ cuống quýt nói, anh ta chân tay luống cuống từ trong túi áo lấy ra một chiếc khăn mùi xoa lau mắt cho tôi, sự chiều chuộng quan tâm thật sự giống như trong tiểu thuyết ngôn tình vậy.
Tôi không động đậy, chỉ là đờ đẫn nhìn về hướng có giọng nói chuyển đến, tôi nhìn thấy bên ngoài cửa, là bốn người mà tôi cực kỳ quen thuộc, người đi đầu tiên chính là Lạc Mộ Thâm.
Anh ta mặc chiếc áo khoác giữ ấm, trên cổ quấn một chiếc khăn kẻ caro màu xanh thẫm, vẫn là dáng vẻ đẹp trai phóng khoáng đó, mặc dù trong vẻ đẹp trai và hào phóng của anh ta có chút gì đó mệt mỏi và hốc hác.
Tôi sững sờ nhìn anh ta, luôn cho rằng tôi đã dần quên được anh ta, nhưng vừa nhìn thấy, trong lòng tôi không kìm được vẫn cảm thấy vui.
Chỉ có mình tôi biết, ở tình hình này, thực ra tôi vẫn luôn mong gặp được anh ta.
Mặc dù tôi không dưới một lần tự lừa dối bản thân, bảo cho bản thân biết đừng nghĩ đến anh ta nữa, mãi mãi đừng gặp anh ta.
Nhưng lúc này, trong lòng tôi vẫn đang tự hỏi mình: anh ta bị cảm đã đỡ chưa? Không sốt nữa phải không?
Tôi nhìn Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm cũng đang nhìn tôi.
Anh ta dường như hơi bất ngờ, chỉ là đứng im lặng ở đó, rất lâu nhìn tôi. Trên mặt anh ta hiện lên nét vui mừng, tại vì anh ta không ngờ rằng lại có thể gặp tôi ở nơi này.
Anh ta nhìn tôi, lại nhìn nhìn Dạ Thiên Kỳ ba người bọn họ bên cạnh tôi, tôi nhìn thấy có chút gì đó buồn buồn trong mắt anh ta......
Không chỉ có chúng tôi sững sờ, bên cạnh Lạc Mộ Thâm là Phương Trạch Vũ, Lương Cẩn Hàn, Tần Hạo Nhiên cũng đang sững người, bọn họ cũng không ngờ tôi đã quay về thành phố A này, càng không ngờ rằng tôi sẽ ngồi ở đây ăn cơm, vốn dĩ bọn họ không ngờ được có thể gặp được tôi.
Cho nên, biểu cảm trên mặt bọn họ cũng rất lạ, là tổng hợp của vui mừng, ngạc nhiên thêm nghi ngờ.
Còn sắc mặt của ba người Dạ Thiên Kỳ bọn họ lại trùng xuống, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, có thể tưởng tượng ra được, tại vì Lạc Mộ Thâm và Dạ Thiên Kỳ có thù oán với nhau, cho nên quan hệ giữa những người bạn thân của bọn họ cũng chẳng ra làm sao.
“ Nhuỵ Nhuỵ, ăn đi, nguội cả rồi.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ cau mày, gắp miếng cá mực ngon đưa cho tôi.
Nhưng tôi giống như không nghe thấy vậy, chỉ là đờ đẫn nhìn Lạc Mộ Thâm, còn Lạc Mộ Thâm cũng ngây ra nhìn tôi.
“ Nhuỵ Tử đầu lợn?” Phương Trạch Vũ sững sờ một lát mới phản ứng lại, “ Nhuỵ Tử, em qua đây, bọn anh có lời muốn nói với em.”
Tôi không động đậy. Tôi không muốn nói chuyện với bọn họ, trên sự thật, tôi cảm thấy quan hệ giữa tôi và Lạc Mộ Thâm đã kết thúc từ lâu rồi.
Từ lần trước khi rời khỏi thành phố A, tôi đã hạ quyết định như thế.
Nhưng.........
“ Nhuỵ tử, mau qua đây.” Tần Hạo Nhiên cũng nói. Lương Cẩn Hàn nhẹ cau mày, khoé miệng khẽ nhếch lên, nhưng từ đầu đến cuối không lên tiếng.
“ Tôi không đi, không nhất thiết phải qua đó.” Tôi lạnh lùng nói.
“ Nghe thấy chưa, cô ấy không qua đâu, nếu như các cậu muốn ăn cơm thì tìm bàn ăn, đừng tìm chỗ không vui.” Dạ Thiên Kỳ không nói gì, bạn thân Thôi Táp của anh ta cau mày lên tiếng nói.
Anh ta cũng là người dễ nổi nóng điển hình.
“ Hừ.” Phương Trạch Vũ cười khẩy một tiếng, “ Lạ thật, tại sao ở đâu cũng có cậu thế? Thôi Táp, có liên quan gì đến cậu chứ, trong chỗ ướt có cậu, chỗ khô cũng có cậu. Nhuỵ Tử quen biết với chúng tôi lâu rồi, là bạn của chúng tôi, các cậu cướp gì chứ?”
“ hừ, bạn của các cậu, thế tại sao bây giờ lại ngồi cùng bọn tôi?” Lục Hàn lạnh lùng nói, “ Nhuỵ Tử đã không muốn nói chuyện với các cậu rồi, các cậu mau tránh đi, thật à đáng ghét.”
Hai người này vừa mở mồm đã toàn mùi thuốc nổ.
Ông chủ của quá này ăn lại cuống quýt lên, tôi quả thật có thể nhìn thấy cơ thịt trên mặt của ông ta không ngừng rung lên.
Tôi biết, ông ta bây giờ rất lo lắng.
Tại vì, hai thằng cha này đã cáu lên thì chẳng thèm để ý đến ai!
Nếu như thật sự đánh nhau, có lẽ quán ăn này cũng tan tành.
Phương Trạch Vũ rõ ràng bị tức điên rồi, đột nhiên anh ta bước đến, cho đến khi đến bên cạnh tôi, một tay kéo lấy cánh tay tôi, tay anh ta dùng lực kéo tôi ra ngoài, trong mồm nói: “ Nhuỵ Tử, em qua đây với bọn anh, bọn anh giải thích với em.”
“ Buông tay ra.” Dạ Thiên Kỳ đột nhiên đứng lên, một tay hất tay của Phương Trạch Vũ ra, anh ta lập tức đứng lên, thân hình cao to rắn rỏi đó như mang theo phong ba bão táp vậy, anh ta lạnh lùng nhìn về phía Phương Trạch Vũ: “ Phương Trạch Vũ, có phải cậu các ngày càng không biết phép tắc rồi phải không? Chú Phương dạy dỗ cậu thế nào vậy? Học của Lạc Mộ Thâm à? Đi cướp người phải không?”
“ Dạ Thiên Kỳ, cậu cho rằng tôi sợ cậu sao?” Phương Trạch Vũ lạnh lùng nói, “ Kể cả cướp thì sao chứ?”
“ Cướp? Cậu dám không?” Lục Hàn lạnh lùng nói, “ Được, thật thú vị, vậy thì xem xem các cậu có thể cướp được không?”
Phương Trạnh Vũ lạnh lùng nhìn Lương Cẩn Hàn: “ Lương Cẩn Hàn, đứng đó nghĩ cái gì thế? Mau bảo bố cậu điều quân đội đi?”
Lương Cẩn Hàn nhìn ánh mắt bên đó. Anh ta bắt đầu đi đến chỗ chúng tôi.
Tôi cảm thấy mỗi bước chân của Lương Cẩn Hàn, đều có khí lạnh ghê người phả đến chỗ chúng tôi.
Tôi không kìm được lạnh sống lưng, tôi biết Lương Cẩn Hàn là người có tính cách thế nào, cũng biết anh ta có một quá khứ đáng sợ như thế nào, lần trước Lương Cẩn Hàn ra tay cứu tôi cũng tại quán này như một bộ phim quay lại trước mắt tôi, không được, không thể ra tay!
Nhưng lúc này, Lục Hàn và Thôi Táp cũng đập bàn đứng lên, trong mắt hai người vốn dĩ không có chút gì sợ hãi, tôi bị doạ cho run cầm cập, tôi biết, chiếc tranh hết sức căng thẳng.
Ông chủ quán dựa vào bên tường bị doạ cho run người, tất cả các khách đang ăn đều nhanh chóng tính tiền rồi chạy ra khỏi quá.
“ Đừng đánh nhau!” Tôi vừa nói, vừa nhìn về phía Lạc Mộ Thâm, lạnh lùng nói: “ Lạc Mộ Thâm, bảo các bạn anh quay về đi, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không quay về với anh, tôi sẽ không làm con rối của anh nữa, đây không phải là nơi các anh ức hiếp người khác! Lạc Mộ Thâm, anh đừng để tôi phải ghét anh!”
Tôi vừa nói những lời này vừa trừng mắt lườm Lạc Mộ Thâm.
Tôi nhìn thấy trong mắt anh ta khoảnh khắc đó như mất đi màu sắc vậy, anh ta chăm chú nhìn tôi, tôi nhìn thấy có nét bi thương, buồn phiền từ trong mắt anh ta.
Mặc dù chỉ là khoảnh khắc, nhưng tôi thật sự nhìn thấy rồi.
Anh ta buồn?
“ Đủ rồi, dừng tay, chúng ta đi thôi!” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
Ba người bạn thân bên cạnh anh ta lập tức sững sờ, Phương Trạch Vũ không thể tin được quay đầu nhìn Lạc Mộ Thâm: “ Mộ Thâm, cậu ngốc à? Nhuỵ Tử đang ở chỗ bọn họ......mình.......”
“ Mình nói đừng động tay, muốn động tay chân các cậu đi chỗ khác mà động.” Lạc Mộ Thâm liếc nhìn tôi, lạnh lùng nói.
Sau đó, anh ta quay người đi ra khỏi quán.
Phương Trạch Vũ bọn họ hít sâu một hơi, lại nhìn chúng tôi lần nữa, quay người đi theo Lạc Mộ Thâm ra ngoài.
Nhìn theo nhóm bọn họ đập vào chiếc mành cửa rầm một cái, tôi khẽ thở dài một tiếng.
Tôi buông thõng tay, phát hiện trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Tôi không động đậy, chỉ là đờ đẫn nhìn về hướng có giọng nói chuyển đến, tôi nhìn thấy bên ngoài cửa, là bốn người mà tôi cực kỳ quen thuộc, người đi đầu tiên chính là Lạc Mộ Thâm.
Anh ta mặc chiếc áo khoác giữ ấm, trên cổ quấn một chiếc khăn kẻ caro màu xanh thẫm, vẫn là dáng vẻ đẹp trai phóng khoáng đó, mặc dù trong vẻ đẹp trai và hào phóng của anh ta có chút gì đó mệt mỏi và hốc hác.
Tôi sững sờ nhìn anh ta, luôn cho rằng tôi đã dần quên được anh ta, nhưng vừa nhìn thấy, trong lòng tôi không kìm được vẫn cảm thấy vui.
Chỉ có mình tôi biết, ở tình hình này, thực ra tôi vẫn luôn mong gặp được anh ta.
Mặc dù tôi không dưới một lần tự lừa dối bản thân, bảo cho bản thân biết đừng nghĩ đến anh ta nữa, mãi mãi đừng gặp anh ta.
Nhưng lúc này, trong lòng tôi vẫn đang tự hỏi mình: anh ta bị cảm đã đỡ chưa? Không sốt nữa phải không?
Tôi nhìn Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm cũng đang nhìn tôi.
Anh ta dường như hơi bất ngờ, chỉ là đứng im lặng ở đó, rất lâu nhìn tôi. Trên mặt anh ta hiện lên nét vui mừng, tại vì anh ta không ngờ rằng lại có thể gặp tôi ở nơi này.
Anh ta nhìn tôi, lại nhìn nhìn Dạ Thiên Kỳ ba người bọn họ bên cạnh tôi, tôi nhìn thấy có chút gì đó buồn buồn trong mắt anh ta......
Không chỉ có chúng tôi sững sờ, bên cạnh Lạc Mộ Thâm là Phương Trạch Vũ, Lương Cẩn Hàn, Tần Hạo Nhiên cũng đang sững người, bọn họ cũng không ngờ tôi đã quay về thành phố A này, càng không ngờ rằng tôi sẽ ngồi ở đây ăn cơm, vốn dĩ bọn họ không ngờ được có thể gặp được tôi.
Cho nên, biểu cảm trên mặt bọn họ cũng rất lạ, là tổng hợp của vui mừng, ngạc nhiên thêm nghi ngờ.
Còn sắc mặt của ba người Dạ Thiên Kỳ bọn họ lại trùng xuống, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, có thể tưởng tượng ra được, tại vì Lạc Mộ Thâm và Dạ Thiên Kỳ có thù oán với nhau, cho nên quan hệ giữa những người bạn thân của bọn họ cũng chẳng ra làm sao.
“ Nhuỵ Nhuỵ, ăn đi, nguội cả rồi.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ cau mày, gắp miếng cá mực ngon đưa cho tôi.
Nhưng tôi giống như không nghe thấy vậy, chỉ là đờ đẫn nhìn Lạc Mộ Thâm, còn Lạc Mộ Thâm cũng ngây ra nhìn tôi.
“ Nhuỵ Tử đầu lợn?” Phương Trạch Vũ sững sờ một lát mới phản ứng lại, “ Nhuỵ Tử, em qua đây, bọn anh có lời muốn nói với em.”
Tôi không động đậy. Tôi không muốn nói chuyện với bọn họ, trên sự thật, tôi cảm thấy quan hệ giữa tôi và Lạc Mộ Thâm đã kết thúc từ lâu rồi.
Từ lần trước khi rời khỏi thành phố A, tôi đã hạ quyết định như thế.
Nhưng.........
“ Nhuỵ tử, mau qua đây.” Tần Hạo Nhiên cũng nói. Lương Cẩn Hàn nhẹ cau mày, khoé miệng khẽ nhếch lên, nhưng từ đầu đến cuối không lên tiếng.
“ Tôi không đi, không nhất thiết phải qua đó.” Tôi lạnh lùng nói.
“ Nghe thấy chưa, cô ấy không qua đâu, nếu như các cậu muốn ăn cơm thì tìm bàn ăn, đừng tìm chỗ không vui.” Dạ Thiên Kỳ không nói gì, bạn thân Thôi Táp của anh ta cau mày lên tiếng nói.
Anh ta cũng là người dễ nổi nóng điển hình.
“ Hừ.” Phương Trạch Vũ cười khẩy một tiếng, “ Lạ thật, tại sao ở đâu cũng có cậu thế? Thôi Táp, có liên quan gì đến cậu chứ, trong chỗ ướt có cậu, chỗ khô cũng có cậu. Nhuỵ Tử quen biết với chúng tôi lâu rồi, là bạn của chúng tôi, các cậu cướp gì chứ?”
“ hừ, bạn của các cậu, thế tại sao bây giờ lại ngồi cùng bọn tôi?” Lục Hàn lạnh lùng nói, “ Nhuỵ Tử đã không muốn nói chuyện với các cậu rồi, các cậu mau tránh đi, thật à đáng ghét.”
Hai người này vừa mở mồm đã toàn mùi thuốc nổ.
Ông chủ của quá này ăn lại cuống quýt lên, tôi quả thật có thể nhìn thấy cơ thịt trên mặt của ông ta không ngừng rung lên.
Tôi biết, ông ta bây giờ rất lo lắng.
Tại vì, hai thằng cha này đã cáu lên thì chẳng thèm để ý đến ai!
Nếu như thật sự đánh nhau, có lẽ quán ăn này cũng tan tành.
Phương Trạch Vũ rõ ràng bị tức điên rồi, đột nhiên anh ta bước đến, cho đến khi đến bên cạnh tôi, một tay kéo lấy cánh tay tôi, tay anh ta dùng lực kéo tôi ra ngoài, trong mồm nói: “ Nhuỵ Tử, em qua đây với bọn anh, bọn anh giải thích với em.”
“ Buông tay ra.” Dạ Thiên Kỳ đột nhiên đứng lên, một tay hất tay của Phương Trạch Vũ ra, anh ta lập tức đứng lên, thân hình cao to rắn rỏi đó như mang theo phong ba bão táp vậy, anh ta lạnh lùng nhìn về phía Phương Trạch Vũ: “ Phương Trạch Vũ, có phải cậu các ngày càng không biết phép tắc rồi phải không? Chú Phương dạy dỗ cậu thế nào vậy? Học của Lạc Mộ Thâm à? Đi cướp người phải không?”
“ Dạ Thiên Kỳ, cậu cho rằng tôi sợ cậu sao?” Phương Trạch Vũ lạnh lùng nói, “ Kể cả cướp thì sao chứ?”
“ Cướp? Cậu dám không?” Lục Hàn lạnh lùng nói, “ Được, thật thú vị, vậy thì xem xem các cậu có thể cướp được không?”
Phương Trạnh Vũ lạnh lùng nhìn Lương Cẩn Hàn: “ Lương Cẩn Hàn, đứng đó nghĩ cái gì thế? Mau bảo bố cậu điều quân đội đi?”
Lương Cẩn Hàn nhìn ánh mắt bên đó. Anh ta bắt đầu đi đến chỗ chúng tôi.
Tôi cảm thấy mỗi bước chân của Lương Cẩn Hàn, đều có khí lạnh ghê người phả đến chỗ chúng tôi.
Tôi không kìm được lạnh sống lưng, tôi biết Lương Cẩn Hàn là người có tính cách thế nào, cũng biết anh ta có một quá khứ đáng sợ như thế nào, lần trước Lương Cẩn Hàn ra tay cứu tôi cũng tại quán này như một bộ phim quay lại trước mắt tôi, không được, không thể ra tay!
Nhưng lúc này, Lục Hàn và Thôi Táp cũng đập bàn đứng lên, trong mắt hai người vốn dĩ không có chút gì sợ hãi, tôi bị doạ cho run cầm cập, tôi biết, chiếc tranh hết sức căng thẳng.
Ông chủ quán dựa vào bên tường bị doạ cho run người, tất cả các khách đang ăn đều nhanh chóng tính tiền rồi chạy ra khỏi quá.
“ Đừng đánh nhau!” Tôi vừa nói, vừa nhìn về phía Lạc Mộ Thâm, lạnh lùng nói: “ Lạc Mộ Thâm, bảo các bạn anh quay về đi, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không quay về với anh, tôi sẽ không làm con rối của anh nữa, đây không phải là nơi các anh ức hiếp người khác! Lạc Mộ Thâm, anh đừng để tôi phải ghét anh!”
Tôi vừa nói những lời này vừa trừng mắt lườm Lạc Mộ Thâm.
Tôi nhìn thấy trong mắt anh ta khoảnh khắc đó như mất đi màu sắc vậy, anh ta chăm chú nhìn tôi, tôi nhìn thấy có nét bi thương, buồn phiền từ trong mắt anh ta.
Mặc dù chỉ là khoảnh khắc, nhưng tôi thật sự nhìn thấy rồi.
Anh ta buồn?
“ Đủ rồi, dừng tay, chúng ta đi thôi!” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
Ba người bạn thân bên cạnh anh ta lập tức sững sờ, Phương Trạch Vũ không thể tin được quay đầu nhìn Lạc Mộ Thâm: “ Mộ Thâm, cậu ngốc à? Nhuỵ Tử đang ở chỗ bọn họ......mình.......”
“ Mình nói đừng động tay, muốn động tay chân các cậu đi chỗ khác mà động.” Lạc Mộ Thâm liếc nhìn tôi, lạnh lùng nói.
Sau đó, anh ta quay người đi ra khỏi quán.
Phương Trạch Vũ bọn họ hít sâu một hơi, lại nhìn chúng tôi lần nữa, quay người đi theo Lạc Mộ Thâm ra ngoài.
Nhìn theo nhóm bọn họ đập vào chiếc mành cửa rầm một cái, tôi khẽ thở dài một tiếng.
Tôi buông thõng tay, phát hiện trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
/656
|