Lúc này tôi có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, xem ra chuyện này giờ đã không liên quan gì đến tôi rồi, tôi không cần phải lo lắng nữa.
Trương Bích Đình cũng chẳng xuất hiện mà lườm nguýt nữa, xem ra, cô ta cũng đã sợ Lạc Mộ Thâm rồi ?
Và lại, chuyện này bây giờ, biết đâu còn có ảnh hưởng tốt tới cô ta thì sao, tức là không có Lạc Mộ Thâm, sẽ có thêm nhiều hơn những người đàn ông thành đạt tìm đến cô ta, có khi lúc đó cô ta ngồi trong xong cười thầm cũng nên.
Còn đối với Lạc Mộ Thâm rút cuộc cô ta có cảm tình hay không? Ai biết được cơ chứ ?
Có điều, tôi đột nhiên nhớ ra, chuyện này là tự nhiên, hay là do Lạc Mộ Thâm sắp xếp đây?
Tôi tin vào tự nhiên, bởi vì tôi cảm thấy Lạc Mộ Thâm đâu có quan tâm gì đến tôi, cũng chắc tốt bụng đến mức giúp đỡ tôi như vậy.Đúng lúc chuyện xảy ra thì cảnh tình tứ của anh ta và Kiều Di Nhiên bị người khác chụp được chứ, cũng vì thế mà đã cứu được cái mạng bất hạnh này của tôi ?
Tôi đang suy nghĩ mâu thuẫn, Trần An An chạy đến trước bàn làm việc của tôi, dùng ngón tay gõ vào bàn làm việc của tôi.
Tôi ngẩng đầu lên : An An, có việc gì thế ?
An An nói : Vừa nãy sếp Dương gọi điện đến, bảo tớ và cậu đến phòng làm việc của sếp một lúc.
Ồ ? Tôi mở to đôi mắt của mình, Tìm chúng ta làm gì ?
Không biết, đi xem thế nào . Trần An An cười nói.
Tôi lập tức đứng dậy, cùng Trần An An đến phòng Giám đốc kinh doanh.
Khi chúng tôi bước vào, Dương Tổng vừa cúp điện thoại xuống, nhìn thấy chúng tôi đến, liền mời chúng tôi ngồi xuống.
Tôi và Trần An An lo lắng bất an ngồi xuống ghế, sau đấy Dương Tổng cười với chúng tôi nói : Các em trong thời gian thực tập này cảm thấy thế nào ?
Em cảm thấy mọi thứ đều tốt, Lạc Thị dù sao cũng là một tập đoàn lớn, chúng em đã tích lũy cho mình rất nhiều kinh nghiệm trong thời gian làm việc ở đây, và cũng phối hợp làm việc một cách thuận lợi với các đồng nghiệp, em hi vọng có thể làm việc lâu dài ở đây, mang tất cả tuổi thanh xuân của em cống hiến cho tập đoàn Lạc Thị . Trần An An nói.
Tôi nhìn sang Trần An An, trong lòng không ngừng cười thầm : An An biết ăn nói từ khi nào vậy ?
Tôi cũng vội vàng gật đầu : Vâng, Dương Tổng, làm việc ở Lạc Thị chúng em rất vui, chúng em cũng đã nỗ lực hết sức cho công việc, hi vọng sẽ có một thời gian thực tập thuận lợi ở đây.
Giám đốc Dương cười một lúc : Các em tuy đều là những người mới, nhưng làm đã làm việc rất chăm chỉ và độc lập, tôi đều thấy cả rồi, rất nhiều những anh chị trong phòng kinh doanh đã giao cho các em những công việc tương đối vất vả, và cũng rất áp lực, nhưng các em vẫn hoàn thành một cách xuất sắc, rất nhiều lần làm thêm tới đêm muộn, tốt lắm tốt lắm, đặc biệt là lần tiếp đãi khách hàng vừa rồi, mấy vị khách đó thực sự rất khó tính.Nhưng các em đều đã làm tốt, tôi rất hài lòng, cấp trên cũng rất hài lòng.Cho nên, tôi xin được chúc mừng các em đã có thể kết thúc sớm hơn dự kiến thời gian thực tập của mình tại đây, Tô Tư Nhụy và Trần An An, bây giờ các em đã là nhân viên chính thức của tập đoàn Lạc Thị rồi, lát nữa, các em tới phòng nhân sự làm thủ tục hợp đồng chính thức, mức lương sau thuế sẽ tăng lên 4000 tệ, đồng thời sẽ được hưởng các chế độ bảo hiểm như những nhân viên chính thức khác, ngoài ra một năm sẽ được nghỉ phép mười ngày và nhiều chế đỗ đãi ngộ khác.
Nhìn Giám đốc Dương nói, tôi cảm thấy tôi đang hạnh phúc đến nỗi sắp ngất lăn ra đất đến nơi rồi.
Tôi và Trần An An chút nữa thì ôm nhau nhảy cẫng lên vì sung sướng, u-la, chúng ta là nhân viên chính thức rồi, lương sau thuế là 4000 tệ.
Cần phải biết, bây giờ sinh viên đại học tốt nghiệp ra trường nhiều như sao mùa hè vậy, chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, rơi trúng mười người thì có đến chín người là sinh viên đại học vừa tốt nghiệp ra trường, còn chỉ có đúng một người là đang sắp tốt nghiệp.
Chúng tôi tìm được một công việc lương cao như vậy ở thành phố này, đúng là không đơn giản chút nào !
Tôi cảm thấy nước mắt đang muốn trào ra vì vui sướng vậy.
Tôi thấy khả năng Lạc Mộ Thâm đề bạt tôi làm thư ký sẽ không phải là không có cơ sở rồi, như thế tôi sẽ từng bước từng bước hướng về phía trước trên con đường sự nghiệp của mình ?
Tôi lau lau đôi mắt : Giám đốc Dương, em và Trần An An nhất định sẽ nỗ lực hết sức ạ.
Ừ, tôi tin các em, ngoài ra, tôi cũng tiết lộ một chút, sắp tới, tôi cần đề bạt một người làm thư ký giám đốc, sẽ tìm một người trong số các em, các em thấy ai thích hợp hơn ai nào ? Dương Tổng hỏi như thế.
....... Tôi đứng sững ra một lúc, thì ra đúng là sẽ chọn một người trong hai chúng tôi làm thư ký giám đốc ?
Mẹ ơi, sao gần đây số tôi đỏ thế nhỉ ? Sao mà tất cả những điều may mắn đều đến với tôi thế ?
Đợi chút, tôi cố gắng bình tĩnh lại, Dương Tổng nói cần một người làm thư ký, như thế tôi và Trần An An chỉ có một người có thể làm thôi mà !
Tuy tôi rất muốn làm, nhưng tôi hiểu Trần An An còn muốn gấp trăm lần tôi, cậu ấy đã nói điều đó với tôi từ lâu, không thì cậu ấy đã không vay tiền của tôi để đi tiếp đãi Dương Tổng.
Tôi chớp chớp đôi mắt, trong lòng rối như tơ vò.
Mỗi một người đều có những tâm tư riêng, tuy là tôi rất chờ đợi vào cơ hội này, nhưng tôi biết Trần An An là bạn thân của tôi.
Trong lúc tôi buồn nhất, đau nhất, cậu ấy luôn bên cạnh tôi, cậu ấy cũng giúp tôi đánh Lý Mộng Dao - kẻ cướp đi tình yêu của tôi.Vì những tình cảm đáng quý như vậy, tôi cũng không thể tranh đấu với cậu ấy.
Tuy tôi rất khao khát đạt được cơ hội này, ai cũng đều muốn thăng tiến, đặc biệt là tôi, tôi khao khát mình có thể thành công, để có thể khiến cho Đường Nhiên phải hối hận.
Nhưng mà, tôi không muốn trở thành thù địch với An An.
Nhìn thấy tôi và Trần An An không ai nói gì, Giám đốc Dương Siêu cười nói : Sao đều im lặng cả thế ? Nói gì đi chứ ? Các em nên nói ra lý do mình thích hợp với chức vụ thư ký giám đốc chứ, cố gắng nói ra những ưu điểm của mình, đất nước ta đa phần mọi người ai cũng khiêm tốn, nghĩ nhiều, người Âu Mỹ thì luôn có sở trường thể hiện bản thân.Nào, nói xem nào ?
Tôi cắn nhẹ môi, vẫn không nói được câu nào.
Lúc này, Trần An An đã lên tiếng.
Cậu ấy nhìn tôi, lấy hết dũng khí, hít một hơi sâu : Dương Tổng, em nghĩ em thích hợp hơn Tiểu Tô ở chức vụ thư ký giám đốc này .
Tôi bất ngờ nhìn sang cậu ấy.
Cậu ấy nói tiếp : Đầu tiền những kỹ năng thao tác Office của em rất thành thạo, khi còn học đại học năm thứ hai em đã vượt qua kỳ thi tin học cấp bốn, đồng thời thành tích về ngôn ngữ của em cũng rất tốt, bất luận là tiếng Anh hay là tiếng Pháp, em đều đạt được điểm cao, cũng đã từng hỗ trợ giáo viên hướng dẫn dịch thuật một cuốn sách về chuyên ngành vô cùng quan trọng ; ngoài ra em cảm thấy ưu điểm lớn nhất của em chính là chịu được mọi áp lực công việc, em nghĩ để làm một thư ký thì điều quan trọng nhất là phẩm chất, em có thể lên kế hoạch công việc một cách rõ ràng, chi tiết, không xuất hiện bất kỳ một sai sót nào, còn Tiểu Tô, tuy là năng lực cũng rất tốt, nhưng điểm yếu lớn nhất của cậu ấy chính là sự cẩu thả.”
Tôi vô cùng bất ngờ quay sang nhìn Trân An An, một người đã từng rất tốt rất tốt với tôi, một người chung phòng kí túc với tôi thời học cùng đại học, giờ cậu ấy lại........
Tuy tôi thực sự rất muốn nhường cô hội này cho An An, để cậu ấy thể hiện mình, nhưng cô ấy đã nói như thế, tôi thực sự cảm thấy rất buồn.
Không sai, An An năm thứ hai đại học đã thi được tin học cấp bốn, nhưng cần phải biết, đó là nhờ vào sự giúp đỡ, phục đạo một cách tận tâm của tôi mỗi ngày, thực ra năng lực về tin học của tôi còn xuất sắc hơn Trần An An nhiều, hơn nữa, tôi cũng rất cẩn thận, chu đáo chứ bộ ?
An An , công việc tuy là quan trọng, nhưng tình chị em không quan trọng sao?
Thôi được rồi, cậu ấy cũng có những nỗi khổ tâm của mình, nghĩ đến đây, tôi cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn, Nhụy Tử, không phải là mày muốn giúp đỡ An An sao ? Mày không được nhỏ mọn, không thì làm sao mày có thể giúp An An ngồi vào vị trí thư ký giám đốc đó được ?
Nghĩ tới đây, tôi ngẩng cao đầu lên : Dạ vâng, thực ra An An cẩn thận hơn em rất nhiều, em tương đối cẩu thả, An An là thích hợp hơn với chức thư ký giám đốc ạ .
Dương Tổng mỉm cười nhìn chúng tôi : Được, các em đã nói thế rồi, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của các em, vậy tôi sẽ để Trần An An làm thư ký của tôi, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho phòng nhân sự, lát nữa khi các em tới phòng nhân sự, An An sẽ dựa vào vị trí thư ký giám đốc để làm thủ tục.
Tôi và An An vội gật đầu.
Tôi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy ánh mắt của An An và Dương Siêu nhìn nhau, đây là ảo giác sao ? Tôi đã nhìn rõ ánh mắt của hai người nhìn nhau như thế nào, trong ánh mắt đó bao hàm rất nhiều những điều phức tạp.
Trương Bích Đình cũng chẳng xuất hiện mà lườm nguýt nữa, xem ra, cô ta cũng đã sợ Lạc Mộ Thâm rồi ?
Và lại, chuyện này bây giờ, biết đâu còn có ảnh hưởng tốt tới cô ta thì sao, tức là không có Lạc Mộ Thâm, sẽ có thêm nhiều hơn những người đàn ông thành đạt tìm đến cô ta, có khi lúc đó cô ta ngồi trong xong cười thầm cũng nên.
Còn đối với Lạc Mộ Thâm rút cuộc cô ta có cảm tình hay không? Ai biết được cơ chứ ?
Có điều, tôi đột nhiên nhớ ra, chuyện này là tự nhiên, hay là do Lạc Mộ Thâm sắp xếp đây?
Tôi tin vào tự nhiên, bởi vì tôi cảm thấy Lạc Mộ Thâm đâu có quan tâm gì đến tôi, cũng chắc tốt bụng đến mức giúp đỡ tôi như vậy.Đúng lúc chuyện xảy ra thì cảnh tình tứ của anh ta và Kiều Di Nhiên bị người khác chụp được chứ, cũng vì thế mà đã cứu được cái mạng bất hạnh này của tôi ?
Tôi đang suy nghĩ mâu thuẫn, Trần An An chạy đến trước bàn làm việc của tôi, dùng ngón tay gõ vào bàn làm việc của tôi.
Tôi ngẩng đầu lên : An An, có việc gì thế ?
An An nói : Vừa nãy sếp Dương gọi điện đến, bảo tớ và cậu đến phòng làm việc của sếp một lúc.
Ồ ? Tôi mở to đôi mắt của mình, Tìm chúng ta làm gì ?
Không biết, đi xem thế nào . Trần An An cười nói.
Tôi lập tức đứng dậy, cùng Trần An An đến phòng Giám đốc kinh doanh.
Khi chúng tôi bước vào, Dương Tổng vừa cúp điện thoại xuống, nhìn thấy chúng tôi đến, liền mời chúng tôi ngồi xuống.
Tôi và Trần An An lo lắng bất an ngồi xuống ghế, sau đấy Dương Tổng cười với chúng tôi nói : Các em trong thời gian thực tập này cảm thấy thế nào ?
Em cảm thấy mọi thứ đều tốt, Lạc Thị dù sao cũng là một tập đoàn lớn, chúng em đã tích lũy cho mình rất nhiều kinh nghiệm trong thời gian làm việc ở đây, và cũng phối hợp làm việc một cách thuận lợi với các đồng nghiệp, em hi vọng có thể làm việc lâu dài ở đây, mang tất cả tuổi thanh xuân của em cống hiến cho tập đoàn Lạc Thị . Trần An An nói.
Tôi nhìn sang Trần An An, trong lòng không ngừng cười thầm : An An biết ăn nói từ khi nào vậy ?
Tôi cũng vội vàng gật đầu : Vâng, Dương Tổng, làm việc ở Lạc Thị chúng em rất vui, chúng em cũng đã nỗ lực hết sức cho công việc, hi vọng sẽ có một thời gian thực tập thuận lợi ở đây.
Giám đốc Dương cười một lúc : Các em tuy đều là những người mới, nhưng làm đã làm việc rất chăm chỉ và độc lập, tôi đều thấy cả rồi, rất nhiều những anh chị trong phòng kinh doanh đã giao cho các em những công việc tương đối vất vả, và cũng rất áp lực, nhưng các em vẫn hoàn thành một cách xuất sắc, rất nhiều lần làm thêm tới đêm muộn, tốt lắm tốt lắm, đặc biệt là lần tiếp đãi khách hàng vừa rồi, mấy vị khách đó thực sự rất khó tính.Nhưng các em đều đã làm tốt, tôi rất hài lòng, cấp trên cũng rất hài lòng.Cho nên, tôi xin được chúc mừng các em đã có thể kết thúc sớm hơn dự kiến thời gian thực tập của mình tại đây, Tô Tư Nhụy và Trần An An, bây giờ các em đã là nhân viên chính thức của tập đoàn Lạc Thị rồi, lát nữa, các em tới phòng nhân sự làm thủ tục hợp đồng chính thức, mức lương sau thuế sẽ tăng lên 4000 tệ, đồng thời sẽ được hưởng các chế độ bảo hiểm như những nhân viên chính thức khác, ngoài ra một năm sẽ được nghỉ phép mười ngày và nhiều chế đỗ đãi ngộ khác.
Nhìn Giám đốc Dương nói, tôi cảm thấy tôi đang hạnh phúc đến nỗi sắp ngất lăn ra đất đến nơi rồi.
Tôi và Trần An An chút nữa thì ôm nhau nhảy cẫng lên vì sung sướng, u-la, chúng ta là nhân viên chính thức rồi, lương sau thuế là 4000 tệ.
Cần phải biết, bây giờ sinh viên đại học tốt nghiệp ra trường nhiều như sao mùa hè vậy, chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, rơi trúng mười người thì có đến chín người là sinh viên đại học vừa tốt nghiệp ra trường, còn chỉ có đúng một người là đang sắp tốt nghiệp.
Chúng tôi tìm được một công việc lương cao như vậy ở thành phố này, đúng là không đơn giản chút nào !
Tôi cảm thấy nước mắt đang muốn trào ra vì vui sướng vậy.
Tôi thấy khả năng Lạc Mộ Thâm đề bạt tôi làm thư ký sẽ không phải là không có cơ sở rồi, như thế tôi sẽ từng bước từng bước hướng về phía trước trên con đường sự nghiệp của mình ?
Tôi lau lau đôi mắt : Giám đốc Dương, em và Trần An An nhất định sẽ nỗ lực hết sức ạ.
Ừ, tôi tin các em, ngoài ra, tôi cũng tiết lộ một chút, sắp tới, tôi cần đề bạt một người làm thư ký giám đốc, sẽ tìm một người trong số các em, các em thấy ai thích hợp hơn ai nào ? Dương Tổng hỏi như thế.
....... Tôi đứng sững ra một lúc, thì ra đúng là sẽ chọn một người trong hai chúng tôi làm thư ký giám đốc ?
Mẹ ơi, sao gần đây số tôi đỏ thế nhỉ ? Sao mà tất cả những điều may mắn đều đến với tôi thế ?
Đợi chút, tôi cố gắng bình tĩnh lại, Dương Tổng nói cần một người làm thư ký, như thế tôi và Trần An An chỉ có một người có thể làm thôi mà !
Tuy tôi rất muốn làm, nhưng tôi hiểu Trần An An còn muốn gấp trăm lần tôi, cậu ấy đã nói điều đó với tôi từ lâu, không thì cậu ấy đã không vay tiền của tôi để đi tiếp đãi Dương Tổng.
Tôi chớp chớp đôi mắt, trong lòng rối như tơ vò.
Mỗi một người đều có những tâm tư riêng, tuy là tôi rất chờ đợi vào cơ hội này, nhưng tôi biết Trần An An là bạn thân của tôi.
Trong lúc tôi buồn nhất, đau nhất, cậu ấy luôn bên cạnh tôi, cậu ấy cũng giúp tôi đánh Lý Mộng Dao - kẻ cướp đi tình yêu của tôi.Vì những tình cảm đáng quý như vậy, tôi cũng không thể tranh đấu với cậu ấy.
Tuy tôi rất khao khát đạt được cơ hội này, ai cũng đều muốn thăng tiến, đặc biệt là tôi, tôi khao khát mình có thể thành công, để có thể khiến cho Đường Nhiên phải hối hận.
Nhưng mà, tôi không muốn trở thành thù địch với An An.
Nhìn thấy tôi và Trần An An không ai nói gì, Giám đốc Dương Siêu cười nói : Sao đều im lặng cả thế ? Nói gì đi chứ ? Các em nên nói ra lý do mình thích hợp với chức vụ thư ký giám đốc chứ, cố gắng nói ra những ưu điểm của mình, đất nước ta đa phần mọi người ai cũng khiêm tốn, nghĩ nhiều, người Âu Mỹ thì luôn có sở trường thể hiện bản thân.Nào, nói xem nào ?
Tôi cắn nhẹ môi, vẫn không nói được câu nào.
Lúc này, Trần An An đã lên tiếng.
Cậu ấy nhìn tôi, lấy hết dũng khí, hít một hơi sâu : Dương Tổng, em nghĩ em thích hợp hơn Tiểu Tô ở chức vụ thư ký giám đốc này .
Tôi bất ngờ nhìn sang cậu ấy.
Cậu ấy nói tiếp : Đầu tiền những kỹ năng thao tác Office của em rất thành thạo, khi còn học đại học năm thứ hai em đã vượt qua kỳ thi tin học cấp bốn, đồng thời thành tích về ngôn ngữ của em cũng rất tốt, bất luận là tiếng Anh hay là tiếng Pháp, em đều đạt được điểm cao, cũng đã từng hỗ trợ giáo viên hướng dẫn dịch thuật một cuốn sách về chuyên ngành vô cùng quan trọng ; ngoài ra em cảm thấy ưu điểm lớn nhất của em chính là chịu được mọi áp lực công việc, em nghĩ để làm một thư ký thì điều quan trọng nhất là phẩm chất, em có thể lên kế hoạch công việc một cách rõ ràng, chi tiết, không xuất hiện bất kỳ một sai sót nào, còn Tiểu Tô, tuy là năng lực cũng rất tốt, nhưng điểm yếu lớn nhất của cậu ấy chính là sự cẩu thả.”
Tôi vô cùng bất ngờ quay sang nhìn Trân An An, một người đã từng rất tốt rất tốt với tôi, một người chung phòng kí túc với tôi thời học cùng đại học, giờ cậu ấy lại........
Tuy tôi thực sự rất muốn nhường cô hội này cho An An, để cậu ấy thể hiện mình, nhưng cô ấy đã nói như thế, tôi thực sự cảm thấy rất buồn.
Không sai, An An năm thứ hai đại học đã thi được tin học cấp bốn, nhưng cần phải biết, đó là nhờ vào sự giúp đỡ, phục đạo một cách tận tâm của tôi mỗi ngày, thực ra năng lực về tin học của tôi còn xuất sắc hơn Trần An An nhiều, hơn nữa, tôi cũng rất cẩn thận, chu đáo chứ bộ ?
An An , công việc tuy là quan trọng, nhưng tình chị em không quan trọng sao?
Thôi được rồi, cậu ấy cũng có những nỗi khổ tâm của mình, nghĩ đến đây, tôi cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn, Nhụy Tử, không phải là mày muốn giúp đỡ An An sao ? Mày không được nhỏ mọn, không thì làm sao mày có thể giúp An An ngồi vào vị trí thư ký giám đốc đó được ?
Nghĩ tới đây, tôi ngẩng cao đầu lên : Dạ vâng, thực ra An An cẩn thận hơn em rất nhiều, em tương đối cẩu thả, An An là thích hợp hơn với chức thư ký giám đốc ạ .
Dương Tổng mỉm cười nhìn chúng tôi : Được, các em đã nói thế rồi, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của các em, vậy tôi sẽ để Trần An An làm thư ký của tôi, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho phòng nhân sự, lát nữa khi các em tới phòng nhân sự, An An sẽ dựa vào vị trí thư ký giám đốc để làm thủ tục.
Tôi và An An vội gật đầu.
Tôi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy ánh mắt của An An và Dương Siêu nhìn nhau, đây là ảo giác sao ? Tôi đã nhìn rõ ánh mắt của hai người nhìn nhau như thế nào, trong ánh mắt đó bao hàm rất nhiều những điều phức tạp.
/656
|