Dáng vẻ điệu bố đó, tôi quả thật thấy khó coi quá. Em họ của tôi, tại sao......
“ Cái này không phải anh nói là được.” Lạc Mộ Thâm mỉm cười nói, “ Hồi chị em ứng tuyển vào Lạc Thị, lúc đó thi viết xếp thứ nhất, cho nên anh mới tuyển dụng cô lấy.” Lạc Mộ Thâm cũng nó thẳng.
“ Đó không phải do trước đây chưa quen biết sao? Bây giờ quan hệ của chúng ta khác rồi, còn cần em phải thi xếp thứ nhất sao?” Giai Giai mỉm cười nói.
Chú hai tôi hơi ngại, nói: “ Tiểu Lạc, Giai Giai vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, cháu đừng để bụng nhé.”
Lạc Mộ Thâm cười nói: “ Chú yên tâm ạ, Giai Giai là em họ của Nhụy Tử, sao cháu có thể để bụng chứ?”
“ Chính thế, anh Đại Thâm, em rất thích anh.” Giai Giai cười nói, nó nháy mắt với tôi, “ Chị Nhụy, chị sẽ không ghen mà tức giận chứ?”
“ Sao có thể thế được chứ?” Tôi cười cười nói, mặc dù trong mồm nói như thế, nhưng trong lòng tôi thật sự không thoải mái lắm, tại vì em họ tôi biểu hiện sự mê mẩn thích thú với Lạc Mộ Thâm quá rõ ràng.
Trên nét mặt đều là vẻ ngưỡng mộ yêu thích Lạc Mộ Thâm, gần như sắp phát điên rồi.
Điều này khiến tôi hết sức không thoải mái.
Hơn nữa tôi càng lo hơn đó là, vốn dĩ bố mẹ tôi không thích Lạc Mộ Thâm lắm, không muốn đồng ý quan hệ của chúng tôi, giờ lại thêm Giai Giai như thế này nữa, đó không phải......
“ Nhìn chị em chẳng tức giận chút nào.” Giai Giai cười nói, “ Anh Đại Thâm, anh có muốn ăn hạt dẻ không, em lấy nhân hạt dẻ cho anh ăn nhé?”
“ Cảm ơn, anh tự làm được rồi.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói, tôi biết anh ấy đang cố gắng nhẫn nại, nếu không phải đó là em họ tôi, đổi sang người khác, tôi đoán anh ấy sắp tức đến phát nổ rồi.
“ Sao thế được chứ? Để em bóc hạt dẻ cho anh Đại Thâm.” Tô Tư Giai vội cầm lấy cái kìm, kẹp hạt dẻ rồi lấy nhân ra, cười đưa cho Lạc Mộ Thâm, giọng nũng nịu nói: “ Anh Đại Thâm, nào, anh ăn đi.”
Lạc Mộ Thâm mỉm cười, đành phải đưa tay về phía Tư Giai, nhưng Giai Giai lại thu tay lại: “ Anh Đại Thâm, như thế không được, anh cầm lấy hạt dẻ ở tay em ăn là được rồi.” Ý của nó là muốn để tay Lạc Mộ Thâm chạm vào tay mình.
Tôi quả thật tức điên lên rồi. Xem ra cô em họ này của tôi hạ quyết tâm đạp tôi vào góc tường rồi.
Em họ tình sâu nghĩa nặng là của tôi, thật sự muốn dùng sức hấp dẫn của mình để mê hoặc Lạc Mộ Thâm đây.
Ánh mắt nó nhìn Lạc Mộ Thâm cũng trở nên không bình thường, luôn tranh thủ cơ hội, dùng ánh mắt nũng nịu lả lướt để mê hoặc Lạc Mộ Thâm.
Tôi không kìm được thở dài trong lòng.
Mẹ tôi lo lắng không phải không có đạo lý, người như Lạc Mộ Thâm, dù cho anh ấy không chủ động cám dỗ phụ nữ, thì cũng có phụ nữ vây lấy mà bổ nhào vào anh ấy.
“ Thế thì anh không ăn nữa.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói.
“ Để chị ăn.” Tôi cố tình nói.
Nhưng Giai Giai liếc mắt lườm tôi, nắm lại nhân hạt dẻ trong tay: “ Đây là em bóc cho anh Đại Thâm, không phải cho chị, nếu như chị muốn ăn, tự đi bóc đi.”
Con ranh con này!
“ Để anh bóc cho em.” Lạc Mộ Thâm cười nói, anh ấy cầm lấy cái kìm, bóc hạt dẻ lấy nhân cho tôi.
Anh ấy bóc một hạt, tôi ăn một hạt, khiến Giai Giai vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ.
Lạc Mộ Thâm chăm chú bóc hạt dẻ cho tôi ăn, trong ánh mắt đó là vẻ chiều chuộng yêu thương.
Tôi cũng ngồi ăn những hạt dẻ mà anh ấy bóc cho tôi, ra sức tận hưởng thời khắc đẹp đẽ lúc chúng tôi ở bên nhau và khi anh ấy yêu chiều tôi.
“ Chị Nhụy à, chị thật là hạnh phúc! Có thể tìm được người bạn trai vừa nhiều tiền lại vừa đẹp trai như thế.” Trong giọng nói của Giai Giai đầy vẻ hậm hực, tôi biết trong lòng nó đang thất vọng, tại sao Lạc Mộ Thâm không phải là bạn trai của nó chứ?
“ Thực ra không phải là Nhụy Tử có phúc, là anh có phúc mới đúng.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói, “ Thật sự, lời anh nói là lời từ đáy lòng, có thể tìm được Nhụy Tử, là phúc của cả đời anh, anh quá thích Nhụy Tử, cho nên, anh phải trân trọng cô ấy. cả đời anh, sẽ không có bạn gái nào khác nữa, anh cũng không thể thích bất cứ người phụ nữ nào khác.”
Tôi biết lời anh ấy nói là cố tình muốn cho em họ Giai Giai của tôi nghe, ý là, Lạc Mộ Thâm đời này sẽ không thích bất cứ người con gái nào khác, nếu như anh lại tiếp tục theo quá khứ, thì đừng trách em không khách sáo đấy.
Em họ Giai Giai không phải đứa ngốc, nó đương nhiên có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của Lạc Mộ Thâm.
Nó lạnh lùng hừ một tiếng: “ Thật cảm động mà? Em nói anh, cũng sắp đến tết rồi, anh có chuẩn bị quà gì cho chị em không? Năm đầu tiên, nói dễ nghe một chút, người đàn ông không muốn tiêu tiền vì người phụ nữ của thì thì đó không phải tình yêu thật sự rồi?”
Nó nói như thế, cả nhà tôi đều nhìn Lạc Mộ Thâm, dường như đang đợi anh ấy trả lời thế nào.
“ Đừng nghe Giai Giai nói linh tinh.” Tôi khẽ trầm mặt xuống, “ Giai Giai, em ăn hạt dẻ đi, đừng nói những chuyện không đâu nữa.”
Lạc Mộ Thâm nghĩ một chút, anh ấy gật gật đầu: “ Cháu biết, mọi người đều là vì lo lắng cho Nhụy Tử, sợ cô ấy bị lừa, hơn nữa trước đây danh tiếng của cháu đúng là không tốt lắm, cho nên, mọi người lo lắng cô ấy gả cho cháu, sẽ phải chịu khổ, cuộc sống sẽ không hạnh phúc, điều này rất dễ hiểu ạ, Giai Giai nói, không muốn tiêu tiền cho người con gái mình yêu thì không phải là yêu thật lòng, lời nói này mặc dù nghe thì hơi thực dụng, cũng hơi thô thiển, nhưng lời thô nhưng lý lẽ không thô, cháu cũng nguyện bày tỏ chút thành ý của mình, mặc dù thành ý này có lẽ không đáng nhắc đến, nhưng cháu có thể cam đoan với mọi người, nếu như tương lai Nhụy Tử gả cho cháu, cháu nhất định sẽ khiến Nhụy Tử trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất, tết đến rồi, cháu đúng là nên tặng Nhụy Tử một phong bao lì xì to.”
Anh ấy quay người đi đến chỗ để hành lý của mình, mở ra, quả nhiên từ bên trong lấy ra một chiếc phong bao to.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của chúng tôi, anh ấy đưa chiếc phong bao đỏ đó hướng về phía tôi: “ Nhụy Tử, chúc năm mới em sớm, đây là phong bao của Lạc Mộ Thâm anh tặng cho em.”
“ Mở ra xem đi, bên trong là cái gì? Chị?” Em họ Giai Giai của tôi vội nói, “ Em nói anh Đại Thâm, đừng có để mất mặt đấy.”
Những người khác trong nhà tôi cũng nghển cổ nhìn bên trong.
“ …..” Tôi chớp chớp mắt.
“ Mở ra xem đi.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
Tôi đành phải mở chiếc phong bao đó ra, vừa mở ra tôi lập tức sững người.
Tôi nhìn thấy bên trong là năm sáu quyển sổ đỏ chứng nhận nhà đất.
Sổ đỏ chứng nhận quyền sở hữu nhà đất?
Tôi hơi ngớ người, vội mở mấy quyển sổ đỏ đó ra, nhìn thấy tên của những căn biệt thự ở Sydney, Đại liên còn có ở Canada….đều đã chuyển hết sang tên tôi rồi, những quyểt sổ đỏ đó đều là tên tôi. Còn có mấy bộ chìa khóa. Xem ra là chìa khóa của những căn biệt thự này.
Tôi đờ đẫn ra, thảo nào mấy ngày trước, anh ấy hỏi mượn tôi chứng minh thư.
“ Woa, không phải chứ? Đều là biệt thự sao, bao nhiêu tiền thế?” Giai Giai kinh ngạc cầm lấy mấy quyển chứng nhận nhà đất đó, nhìn trên dưới, “ Không phải giả đấy chứ? Không phải tìm người làm giả đấy chứ?”
“ Có thể tùy ý dùng các phương thức để tra xem thật hay giả.” Lạc Mộ Thâm mỉm cười nói.
“ Cái này không phải anh nói là được.” Lạc Mộ Thâm mỉm cười nói, “ Hồi chị em ứng tuyển vào Lạc Thị, lúc đó thi viết xếp thứ nhất, cho nên anh mới tuyển dụng cô lấy.” Lạc Mộ Thâm cũng nó thẳng.
“ Đó không phải do trước đây chưa quen biết sao? Bây giờ quan hệ của chúng ta khác rồi, còn cần em phải thi xếp thứ nhất sao?” Giai Giai mỉm cười nói.
Chú hai tôi hơi ngại, nói: “ Tiểu Lạc, Giai Giai vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, cháu đừng để bụng nhé.”
Lạc Mộ Thâm cười nói: “ Chú yên tâm ạ, Giai Giai là em họ của Nhụy Tử, sao cháu có thể để bụng chứ?”
“ Chính thế, anh Đại Thâm, em rất thích anh.” Giai Giai cười nói, nó nháy mắt với tôi, “ Chị Nhụy, chị sẽ không ghen mà tức giận chứ?”
“ Sao có thể thế được chứ?” Tôi cười cười nói, mặc dù trong mồm nói như thế, nhưng trong lòng tôi thật sự không thoải mái lắm, tại vì em họ tôi biểu hiện sự mê mẩn thích thú với Lạc Mộ Thâm quá rõ ràng.
Trên nét mặt đều là vẻ ngưỡng mộ yêu thích Lạc Mộ Thâm, gần như sắp phát điên rồi.
Điều này khiến tôi hết sức không thoải mái.
Hơn nữa tôi càng lo hơn đó là, vốn dĩ bố mẹ tôi không thích Lạc Mộ Thâm lắm, không muốn đồng ý quan hệ của chúng tôi, giờ lại thêm Giai Giai như thế này nữa, đó không phải......
“ Nhìn chị em chẳng tức giận chút nào.” Giai Giai cười nói, “ Anh Đại Thâm, anh có muốn ăn hạt dẻ không, em lấy nhân hạt dẻ cho anh ăn nhé?”
“ Cảm ơn, anh tự làm được rồi.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói, tôi biết anh ấy đang cố gắng nhẫn nại, nếu không phải đó là em họ tôi, đổi sang người khác, tôi đoán anh ấy sắp tức đến phát nổ rồi.
“ Sao thế được chứ? Để em bóc hạt dẻ cho anh Đại Thâm.” Tô Tư Giai vội cầm lấy cái kìm, kẹp hạt dẻ rồi lấy nhân ra, cười đưa cho Lạc Mộ Thâm, giọng nũng nịu nói: “ Anh Đại Thâm, nào, anh ăn đi.”
Lạc Mộ Thâm mỉm cười, đành phải đưa tay về phía Tư Giai, nhưng Giai Giai lại thu tay lại: “ Anh Đại Thâm, như thế không được, anh cầm lấy hạt dẻ ở tay em ăn là được rồi.” Ý của nó là muốn để tay Lạc Mộ Thâm chạm vào tay mình.
Tôi quả thật tức điên lên rồi. Xem ra cô em họ này của tôi hạ quyết tâm đạp tôi vào góc tường rồi.
Em họ tình sâu nghĩa nặng là của tôi, thật sự muốn dùng sức hấp dẫn của mình để mê hoặc Lạc Mộ Thâm đây.
Ánh mắt nó nhìn Lạc Mộ Thâm cũng trở nên không bình thường, luôn tranh thủ cơ hội, dùng ánh mắt nũng nịu lả lướt để mê hoặc Lạc Mộ Thâm.
Tôi không kìm được thở dài trong lòng.
Mẹ tôi lo lắng không phải không có đạo lý, người như Lạc Mộ Thâm, dù cho anh ấy không chủ động cám dỗ phụ nữ, thì cũng có phụ nữ vây lấy mà bổ nhào vào anh ấy.
“ Thế thì anh không ăn nữa.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói.
“ Để chị ăn.” Tôi cố tình nói.
Nhưng Giai Giai liếc mắt lườm tôi, nắm lại nhân hạt dẻ trong tay: “ Đây là em bóc cho anh Đại Thâm, không phải cho chị, nếu như chị muốn ăn, tự đi bóc đi.”
Con ranh con này!
“ Để anh bóc cho em.” Lạc Mộ Thâm cười nói, anh ấy cầm lấy cái kìm, bóc hạt dẻ lấy nhân cho tôi.
Anh ấy bóc một hạt, tôi ăn một hạt, khiến Giai Giai vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ.
Lạc Mộ Thâm chăm chú bóc hạt dẻ cho tôi ăn, trong ánh mắt đó là vẻ chiều chuộng yêu thương.
Tôi cũng ngồi ăn những hạt dẻ mà anh ấy bóc cho tôi, ra sức tận hưởng thời khắc đẹp đẽ lúc chúng tôi ở bên nhau và khi anh ấy yêu chiều tôi.
“ Chị Nhụy à, chị thật là hạnh phúc! Có thể tìm được người bạn trai vừa nhiều tiền lại vừa đẹp trai như thế.” Trong giọng nói của Giai Giai đầy vẻ hậm hực, tôi biết trong lòng nó đang thất vọng, tại sao Lạc Mộ Thâm không phải là bạn trai của nó chứ?
“ Thực ra không phải là Nhụy Tử có phúc, là anh có phúc mới đúng.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói, “ Thật sự, lời anh nói là lời từ đáy lòng, có thể tìm được Nhụy Tử, là phúc của cả đời anh, anh quá thích Nhụy Tử, cho nên, anh phải trân trọng cô ấy. cả đời anh, sẽ không có bạn gái nào khác nữa, anh cũng không thể thích bất cứ người phụ nữ nào khác.”
Tôi biết lời anh ấy nói là cố tình muốn cho em họ Giai Giai của tôi nghe, ý là, Lạc Mộ Thâm đời này sẽ không thích bất cứ người con gái nào khác, nếu như anh lại tiếp tục theo quá khứ, thì đừng trách em không khách sáo đấy.
Em họ Giai Giai không phải đứa ngốc, nó đương nhiên có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của Lạc Mộ Thâm.
Nó lạnh lùng hừ một tiếng: “ Thật cảm động mà? Em nói anh, cũng sắp đến tết rồi, anh có chuẩn bị quà gì cho chị em không? Năm đầu tiên, nói dễ nghe một chút, người đàn ông không muốn tiêu tiền vì người phụ nữ của thì thì đó không phải tình yêu thật sự rồi?”
Nó nói như thế, cả nhà tôi đều nhìn Lạc Mộ Thâm, dường như đang đợi anh ấy trả lời thế nào.
“ Đừng nghe Giai Giai nói linh tinh.” Tôi khẽ trầm mặt xuống, “ Giai Giai, em ăn hạt dẻ đi, đừng nói những chuyện không đâu nữa.”
Lạc Mộ Thâm nghĩ một chút, anh ấy gật gật đầu: “ Cháu biết, mọi người đều là vì lo lắng cho Nhụy Tử, sợ cô ấy bị lừa, hơn nữa trước đây danh tiếng của cháu đúng là không tốt lắm, cho nên, mọi người lo lắng cô ấy gả cho cháu, sẽ phải chịu khổ, cuộc sống sẽ không hạnh phúc, điều này rất dễ hiểu ạ, Giai Giai nói, không muốn tiêu tiền cho người con gái mình yêu thì không phải là yêu thật lòng, lời nói này mặc dù nghe thì hơi thực dụng, cũng hơi thô thiển, nhưng lời thô nhưng lý lẽ không thô, cháu cũng nguyện bày tỏ chút thành ý của mình, mặc dù thành ý này có lẽ không đáng nhắc đến, nhưng cháu có thể cam đoan với mọi người, nếu như tương lai Nhụy Tử gả cho cháu, cháu nhất định sẽ khiến Nhụy Tử trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất, tết đến rồi, cháu đúng là nên tặng Nhụy Tử một phong bao lì xì to.”
Anh ấy quay người đi đến chỗ để hành lý của mình, mở ra, quả nhiên từ bên trong lấy ra một chiếc phong bao to.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của chúng tôi, anh ấy đưa chiếc phong bao đỏ đó hướng về phía tôi: “ Nhụy Tử, chúc năm mới em sớm, đây là phong bao của Lạc Mộ Thâm anh tặng cho em.”
“ Mở ra xem đi, bên trong là cái gì? Chị?” Em họ Giai Giai của tôi vội nói, “ Em nói anh Đại Thâm, đừng có để mất mặt đấy.”
Những người khác trong nhà tôi cũng nghển cổ nhìn bên trong.
“ …..” Tôi chớp chớp mắt.
“ Mở ra xem đi.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
Tôi đành phải mở chiếc phong bao đó ra, vừa mở ra tôi lập tức sững người.
Tôi nhìn thấy bên trong là năm sáu quyển sổ đỏ chứng nhận nhà đất.
Sổ đỏ chứng nhận quyền sở hữu nhà đất?
Tôi hơi ngớ người, vội mở mấy quyển sổ đỏ đó ra, nhìn thấy tên của những căn biệt thự ở Sydney, Đại liên còn có ở Canada….đều đã chuyển hết sang tên tôi rồi, những quyểt sổ đỏ đó đều là tên tôi. Còn có mấy bộ chìa khóa. Xem ra là chìa khóa của những căn biệt thự này.
Tôi đờ đẫn ra, thảo nào mấy ngày trước, anh ấy hỏi mượn tôi chứng minh thư.
“ Woa, không phải chứ? Đều là biệt thự sao, bao nhiêu tiền thế?” Giai Giai kinh ngạc cầm lấy mấy quyển chứng nhận nhà đất đó, nhìn trên dưới, “ Không phải giả đấy chứ? Không phải tìm người làm giả đấy chứ?”
“ Có thể tùy ý dùng các phương thức để tra xem thật hay giả.” Lạc Mộ Thâm mỉm cười nói.
/656
|