Tôi cười dựa vào lòng anh ấy, anh ấy cũng ôm chặt lấy tôi, hai người cùng ngước lên trời ngắm pháo hoa lung linh, nhìn cũng nhìn không thấy đủ.
Thực ra, tôi đã từng có ước nguyện từ thời còn thiếu nữ: Tôi hy vọng, có môtj ngày, sẽ có người cùng tôi ngắm pháo hoa đầy trời.
Bây giờ, ước nguyện này cuối cùng cũng thành hiện thực rồi.
Cứ như thế, Lạc Mộ Thâm ở nhà tôi thêm mấy ngày nữa, trong ba ngày này, anh ấy thật sự giống như con rể vậy, không đi chạy bộ cùng bố tôi thì sẽ nấu cơm cùng mẹ tôi, còn chơi cờ chăm hoa với ông nội tôi, dần dần ấn tượng của người nhà tôi đối với anh ấy càng ngày càng tốt, tôi không biết mấy quyển sổ đó đó có phải có tác dụng rất lớn không, tại vì dù sao bố mẹ tôi không phải là người yêu thích tiền đến thế.
Năm đó tôi vẫn còn yêu tên tiểu tử Đường Nhiên nghèo như thế, vậy mà bố mẹ tôi cũng không phản đối gì.
Họ chỉ muốn tôi tìm được một người đối tốt với tôi. Còn Lạc Mộ Thâm thể hiện rất yêu chiều tôi như thế, chắc chắn khiến họ rất hài lòng.
Mặc dù trong lòng họ vẫn có chút gì đó lăn tăn, nhưng nhìn thấy Lạc Mộ Thâm thích tôi như thế, họ cũng không nói gì nữa.
Chỉ là, mẹ tôi cũng nói với tôi, đừng nên kết hôn vội với Lạc Mộ Thâm, nhất thiết phải có thời gian tìm hiểu anh ấy thêm mới được.
Miệng tôi thì đồng ý, nhưng trong lòng thì cười thầm, còn xem xét cái gì chứ? Tôi đã xác định ở bên Lạc Mộ Thâm rồi, anh ấy cũng thế.
Cả đời này chúng tôi sẽ không rời xa.
Sau ngày mồng 5, Lạc Mộ Thâm dự định quay về thành phố a, tôi vốn dĩ muốn theo anh ấy về, Lạc Mộ Thâm chiều chuộng tôi nói: “ Em mới về nhà với bố mẹ mới có mấy ngày? Em ở nhà thêm vài ngày nữa đi, sau mười ngày, anh sẽ về đón em.”
“ Thật à? Anh cho em nghỉ phép sao?” Tôi tinh nghịch nhìn Lạc Mộ Thâm, “ Có trừ lương em không đấy? Sếp?”
Lạc Mộ Thâm giơ ngón tay ra, vuốt nhẹ trên sống mũi của tôi, anh ấy cười nói: “ Anh sao dám trừ lương của em chứ? Em bây giờ là bà chủ của anh rồi, anh bây giờ là làm thuê cho em mà.”
“ Hì hì, em là bà chủ của anh sao? Được rồi, thế thì anh phải nghe lời em đấy, nếu không nghe lời, em nướng anh lên đấy.” Tôi cười nói với Lạc Mộ Thâm.
“ Tuân lệnh, vợ bé nhỏ. Tuân lệnh, bà chủ.” Lạc Mộ Thâm ôm tôi, thật sự không nỡ rời xa, tôi cũng rất muốn đi cùng anh ấy, nhưng cứ nghĩ đến tôi ở bên anh ấy nhiều rồi, sau này thời gian ở bên cạnh bố mẹ cũng không được nhiều nữa.
Mặc dù tôi có thể tìm nhà ở thành phố a để bố mẹ tôi ở, nhưng chẳng cần tôi mua nhà, Lạc Mộ Thâm cũng có thể tùy ý đưa một căn nhà để bố mẹ tôi ở.
Nhưng đối với bố mẹ tôi mà nói, họ sống ở thành phố a lâu như thế rồi, bạn bè, người thân rồi hàng xóm đều ở nơi này, nếu như họ đi thành phố a, trừ tôi ra, có lẽ đến người nói chuyện cũng không có ai, cũng bí bức mà phát bệnh mất. Khí hậu và phong tục tập quán ở nơi này cũng không phải ngày một ngày hai mà thay đổi được, họ không thích nghi nhanh như thế được.
Cho nên, suy nghĩ muốn đón bố mẹ lên ở gần mình cũng chưa thực hiện được, điều tôi bây giờ có thể làm, chính là ở bên họ nhiều hơn.
Hơn nữa, ông bà nội tôi tuổi cũng cao rồi, họ không thể có nhiều thời gian mà đợi tôi được nữa.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại thấy suy nghĩ của Lạc Mộ Thâm rất chu đáo, anh ấy rất có hiếu, vì người nhà tôi mà nghĩ.
Với lại, mười ngày sau, anh ấy cũng đến đón tôi, thời gian này, tôi cũng ở nhà với ông bà bố mẹ tôi là được rồi.
.....
Hôm đó, tôi đưa Lạc Mộ Thâm ra sân bay, đương nhiên hai người thật sự không nỡ rời xa, giống như lần này chia tay ra sẽ không thể gặp lại được nữa.
Thật sự là bùi ngùi lưu luyến!
Sau khi kiểm tra hành lý, tôi vẫn còn ôm lấy Lạc Mộ Thâm, tôi phát hiện mình thật sự rất thích Lạc Mộ Thâm, thằng cha này rốt cuộc là yêu tinh phương nào, giống như cái gai nhọn đâm vào tim tôi vậy.
“ Ôi, anh thật sự hối hận rồi, thật không nên để em lại, hay là em đi cùng anh?” Lạc Mộ Thâm cười ôm lấy eo tôi.
“ Ôi, em vẫn phải ở lại với người nhà em, dù sao sau mấy ngày, anh lại về đón em rồi mà.” Tôi khẽ nói, “ Em ở thêm mấy ngày với ông bà bố mẹ em.”
“ Đợi anh về đón em nhé.” Lạc Mộ Thâm cười dùng ngón tay vuốt vuốt sống mũi tôi.
“ Được rồi, sến quá, anh mau vào đi, cứ thế này, em đoán người xung quanh sắp nôn hết cả rồi.” Tôi cười nói.
Lạc Mộ Thâm và tôi đều đeo kính râm, người bên cạnh cũng không nhận ra chúng tôi là ai, nhưng dáng vẻ chúng tôi lưu luyến thế này, cũng đủ khiến những ánh mắt người xung quanh phải chú ý.
Tôi thở dài trong lòng, trước đây, tôi nhìn thấy người khác ân ái ở nơi công cộng, thật sự hận không thể đạp bọn họ rơi xuống biển, tóm lại tôi luôn nghĩ, muốn ân ái thì về nhà mà ân ái, nếu không làm thế thì sợ người khác không biết các người đang yêu nhau sao?
Kiếp trước không tìm được đối tượng, kiếp này tìm được phải tranh thủ ân ái sao?
Bây giờ tôi nghĩ có thể tôi hiểu lầm những cặp đôi ân ái đó rồi, có lúc có lẽ bọn họ không phải cố tình làm thế, mà là xuất phát từ trái tim.
Ví dụ bây giờ, tôi và Lạc Mộ Thâm như đôi chim không rời, tôi thật sự không để ý xung quanh có ai nhìn chúng tôi không, tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy, để anh ấy hôn tôi, chìm đắm trong mùi nước hoa nhè nhẹ phảng phất trên người anh ấy.
Dường như đến khoảnh khắc cuối cùng, Lạc Mộ Thâm mới đi vào lối lên máy bay, tôi ở bên ngoài ra sức vẫy tay, tôi đang trông ngóng mười ngày sau Lạc Mộ Thâm đến đón tôi.
Nhìn bóng dáng tao nhã của Lạc Mộ Thâm dần mất hút trong tầm mắt, vừa mới chia tay, đã nhớ nhung rồi, ai biết đây là mùi vị cảm giác gì chứ? Ha ha, nói ra, tôi cũng cảm thấy ngại.
Tôi vẫn đang ngẩn ngơ thì điện thoại có tin báo, là tin nhắn của Lạc Mộ Thâm.
Tôi nhìn thấy một trái tim đỏ trong tin nhắn, trong trái tim có mấy chữ: Đầu lợn yêu quý, anh nhớ em, mười ngày sau gặp lại.
Tôi cũng nhanh nhẹn trả lời: Em cũng nhớ anh, mỗi ngày đều nhớ.
Cứ nghĩ cứ nghĩ, tôi vẫn muốn nói chuyện với anh ấy, thế là, tôi nghĩ máy bay chưa bay thì vẫn có thể nói chuyện với anh ấy, nhưng anh ấy đã tắt máy rồi, tôi đành phải cười cười, bản thân tự xem thường mình, dù sao anh ấy xuống máy bay sẽ gọi điện cho tôi thôi.
Tôi nhớ anh ấy, anh ấy cũng nhớ tôi mà.
Khi ngồi lên xe đường dài ở sân bay, tôi ngồi xe quay về nhà mình, trên đường, tôi nhớ lại quãng thời gian quen biết và yêu Lạc Mộ Thâm, trong quá trình yêu đương này có cười có khóc, tôi nhớ lại nụ cười đầy sức hấp dẫn của anh ấy, chỉ cảm thấy trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Về đến nhà, mẹ tôi hỏi tôi: “ Tiểu Lạc đó đi rồi sao?”
“ Đi rồi ạ.” Tôi cười ôm mẹ tôi nói: “ Bố mẹ không phải không thích người ta sao, cho nên người ta đi rồi.”
Mẹ tôi đặt tấm vải trải bàn lên bàn, thở dài nói: “ Thực ra, bố mẹ là muốn tốt cho con, con nói xem tiểu Lạc này, đã không phải là người có tiền bình thường có thể hình dung được, đó là nhà giàu mà chúng ta không với nổi, bố mẹ không phải sợ con có lúc phải đau lòng sao.”
“ Thế còn bây giờ thì sao ạ?” Tôi tinh nghịch ôm eo mẹ tôi nói.
Thực ra, tôi đã từng có ước nguyện từ thời còn thiếu nữ: Tôi hy vọng, có môtj ngày, sẽ có người cùng tôi ngắm pháo hoa đầy trời.
Bây giờ, ước nguyện này cuối cùng cũng thành hiện thực rồi.
Cứ như thế, Lạc Mộ Thâm ở nhà tôi thêm mấy ngày nữa, trong ba ngày này, anh ấy thật sự giống như con rể vậy, không đi chạy bộ cùng bố tôi thì sẽ nấu cơm cùng mẹ tôi, còn chơi cờ chăm hoa với ông nội tôi, dần dần ấn tượng của người nhà tôi đối với anh ấy càng ngày càng tốt, tôi không biết mấy quyển sổ đó đó có phải có tác dụng rất lớn không, tại vì dù sao bố mẹ tôi không phải là người yêu thích tiền đến thế.
Năm đó tôi vẫn còn yêu tên tiểu tử Đường Nhiên nghèo như thế, vậy mà bố mẹ tôi cũng không phản đối gì.
Họ chỉ muốn tôi tìm được một người đối tốt với tôi. Còn Lạc Mộ Thâm thể hiện rất yêu chiều tôi như thế, chắc chắn khiến họ rất hài lòng.
Mặc dù trong lòng họ vẫn có chút gì đó lăn tăn, nhưng nhìn thấy Lạc Mộ Thâm thích tôi như thế, họ cũng không nói gì nữa.
Chỉ là, mẹ tôi cũng nói với tôi, đừng nên kết hôn vội với Lạc Mộ Thâm, nhất thiết phải có thời gian tìm hiểu anh ấy thêm mới được.
Miệng tôi thì đồng ý, nhưng trong lòng thì cười thầm, còn xem xét cái gì chứ? Tôi đã xác định ở bên Lạc Mộ Thâm rồi, anh ấy cũng thế.
Cả đời này chúng tôi sẽ không rời xa.
Sau ngày mồng 5, Lạc Mộ Thâm dự định quay về thành phố a, tôi vốn dĩ muốn theo anh ấy về, Lạc Mộ Thâm chiều chuộng tôi nói: “ Em mới về nhà với bố mẹ mới có mấy ngày? Em ở nhà thêm vài ngày nữa đi, sau mười ngày, anh sẽ về đón em.”
“ Thật à? Anh cho em nghỉ phép sao?” Tôi tinh nghịch nhìn Lạc Mộ Thâm, “ Có trừ lương em không đấy? Sếp?”
Lạc Mộ Thâm giơ ngón tay ra, vuốt nhẹ trên sống mũi của tôi, anh ấy cười nói: “ Anh sao dám trừ lương của em chứ? Em bây giờ là bà chủ của anh rồi, anh bây giờ là làm thuê cho em mà.”
“ Hì hì, em là bà chủ của anh sao? Được rồi, thế thì anh phải nghe lời em đấy, nếu không nghe lời, em nướng anh lên đấy.” Tôi cười nói với Lạc Mộ Thâm.
“ Tuân lệnh, vợ bé nhỏ. Tuân lệnh, bà chủ.” Lạc Mộ Thâm ôm tôi, thật sự không nỡ rời xa, tôi cũng rất muốn đi cùng anh ấy, nhưng cứ nghĩ đến tôi ở bên anh ấy nhiều rồi, sau này thời gian ở bên cạnh bố mẹ cũng không được nhiều nữa.
Mặc dù tôi có thể tìm nhà ở thành phố a để bố mẹ tôi ở, nhưng chẳng cần tôi mua nhà, Lạc Mộ Thâm cũng có thể tùy ý đưa một căn nhà để bố mẹ tôi ở.
Nhưng đối với bố mẹ tôi mà nói, họ sống ở thành phố a lâu như thế rồi, bạn bè, người thân rồi hàng xóm đều ở nơi này, nếu như họ đi thành phố a, trừ tôi ra, có lẽ đến người nói chuyện cũng không có ai, cũng bí bức mà phát bệnh mất. Khí hậu và phong tục tập quán ở nơi này cũng không phải ngày một ngày hai mà thay đổi được, họ không thích nghi nhanh như thế được.
Cho nên, suy nghĩ muốn đón bố mẹ lên ở gần mình cũng chưa thực hiện được, điều tôi bây giờ có thể làm, chính là ở bên họ nhiều hơn.
Hơn nữa, ông bà nội tôi tuổi cũng cao rồi, họ không thể có nhiều thời gian mà đợi tôi được nữa.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại thấy suy nghĩ của Lạc Mộ Thâm rất chu đáo, anh ấy rất có hiếu, vì người nhà tôi mà nghĩ.
Với lại, mười ngày sau, anh ấy cũng đến đón tôi, thời gian này, tôi cũng ở nhà với ông bà bố mẹ tôi là được rồi.
.....
Hôm đó, tôi đưa Lạc Mộ Thâm ra sân bay, đương nhiên hai người thật sự không nỡ rời xa, giống như lần này chia tay ra sẽ không thể gặp lại được nữa.
Thật sự là bùi ngùi lưu luyến!
Sau khi kiểm tra hành lý, tôi vẫn còn ôm lấy Lạc Mộ Thâm, tôi phát hiện mình thật sự rất thích Lạc Mộ Thâm, thằng cha này rốt cuộc là yêu tinh phương nào, giống như cái gai nhọn đâm vào tim tôi vậy.
“ Ôi, anh thật sự hối hận rồi, thật không nên để em lại, hay là em đi cùng anh?” Lạc Mộ Thâm cười ôm lấy eo tôi.
“ Ôi, em vẫn phải ở lại với người nhà em, dù sao sau mấy ngày, anh lại về đón em rồi mà.” Tôi khẽ nói, “ Em ở thêm mấy ngày với ông bà bố mẹ em.”
“ Đợi anh về đón em nhé.” Lạc Mộ Thâm cười dùng ngón tay vuốt vuốt sống mũi tôi.
“ Được rồi, sến quá, anh mau vào đi, cứ thế này, em đoán người xung quanh sắp nôn hết cả rồi.” Tôi cười nói.
Lạc Mộ Thâm và tôi đều đeo kính râm, người bên cạnh cũng không nhận ra chúng tôi là ai, nhưng dáng vẻ chúng tôi lưu luyến thế này, cũng đủ khiến những ánh mắt người xung quanh phải chú ý.
Tôi thở dài trong lòng, trước đây, tôi nhìn thấy người khác ân ái ở nơi công cộng, thật sự hận không thể đạp bọn họ rơi xuống biển, tóm lại tôi luôn nghĩ, muốn ân ái thì về nhà mà ân ái, nếu không làm thế thì sợ người khác không biết các người đang yêu nhau sao?
Kiếp trước không tìm được đối tượng, kiếp này tìm được phải tranh thủ ân ái sao?
Bây giờ tôi nghĩ có thể tôi hiểu lầm những cặp đôi ân ái đó rồi, có lúc có lẽ bọn họ không phải cố tình làm thế, mà là xuất phát từ trái tim.
Ví dụ bây giờ, tôi và Lạc Mộ Thâm như đôi chim không rời, tôi thật sự không để ý xung quanh có ai nhìn chúng tôi không, tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy, để anh ấy hôn tôi, chìm đắm trong mùi nước hoa nhè nhẹ phảng phất trên người anh ấy.
Dường như đến khoảnh khắc cuối cùng, Lạc Mộ Thâm mới đi vào lối lên máy bay, tôi ở bên ngoài ra sức vẫy tay, tôi đang trông ngóng mười ngày sau Lạc Mộ Thâm đến đón tôi.
Nhìn bóng dáng tao nhã của Lạc Mộ Thâm dần mất hút trong tầm mắt, vừa mới chia tay, đã nhớ nhung rồi, ai biết đây là mùi vị cảm giác gì chứ? Ha ha, nói ra, tôi cũng cảm thấy ngại.
Tôi vẫn đang ngẩn ngơ thì điện thoại có tin báo, là tin nhắn của Lạc Mộ Thâm.
Tôi nhìn thấy một trái tim đỏ trong tin nhắn, trong trái tim có mấy chữ: Đầu lợn yêu quý, anh nhớ em, mười ngày sau gặp lại.
Tôi cũng nhanh nhẹn trả lời: Em cũng nhớ anh, mỗi ngày đều nhớ.
Cứ nghĩ cứ nghĩ, tôi vẫn muốn nói chuyện với anh ấy, thế là, tôi nghĩ máy bay chưa bay thì vẫn có thể nói chuyện với anh ấy, nhưng anh ấy đã tắt máy rồi, tôi đành phải cười cười, bản thân tự xem thường mình, dù sao anh ấy xuống máy bay sẽ gọi điện cho tôi thôi.
Tôi nhớ anh ấy, anh ấy cũng nhớ tôi mà.
Khi ngồi lên xe đường dài ở sân bay, tôi ngồi xe quay về nhà mình, trên đường, tôi nhớ lại quãng thời gian quen biết và yêu Lạc Mộ Thâm, trong quá trình yêu đương này có cười có khóc, tôi nhớ lại nụ cười đầy sức hấp dẫn của anh ấy, chỉ cảm thấy trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Về đến nhà, mẹ tôi hỏi tôi: “ Tiểu Lạc đó đi rồi sao?”
“ Đi rồi ạ.” Tôi cười ôm mẹ tôi nói: “ Bố mẹ không phải không thích người ta sao, cho nên người ta đi rồi.”
Mẹ tôi đặt tấm vải trải bàn lên bàn, thở dài nói: “ Thực ra, bố mẹ là muốn tốt cho con, con nói xem tiểu Lạc này, đã không phải là người có tiền bình thường có thể hình dung được, đó là nhà giàu mà chúng ta không với nổi, bố mẹ không phải sợ con có lúc phải đau lòng sao.”
“ Thế còn bây giờ thì sao ạ?” Tôi tinh nghịch ôm eo mẹ tôi nói.
/656
|