Đúng thế, chị luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng chị không thể nói ra đó là gì, cái cảm giác không nói ra thành lời đó thực sự rất khó chịu, giờ chị chỉ có thể nói với em như thế. Lạc Tổng chưa bao giờ thuê vệ sĩ, nhưng giờ em thấy đấy, anh ấy lại còn thuê cả vệ sĩ nữa, Cát Vân tiếp tục nói, hơn nữa, sau khi anh ấy quay lại, chị cũng chưa đến gần anh ấy, một vài tài liệu đều là chị giao cho vệ sĩ, bảo vệ sĩ đưa cho anh ấy ký. Sau khi ký lại gửi lại cho chị.
Tôi khẽ chớp chớp mắt. Đúng vậy, từ trước đến nay Lạc Mộ Thâm chưa bao giờ mang theo vệ sĩ, nhưng giờ thì lại có vệ sĩ ở bên cạnh, thật đáng sợ......
Chuyện anh ấy và em yêu nhau, chị luôn ủng hộ, Cát Vân khẽ nói, chị có thể nhìn ra tình cảm của anh ấy dành cho em, anh ấy thích em, rất thích, yêu em, cũng rất yêu, anh ấy chưa bao giờ tốt với bất cứ một cô gái nào như thế, chị luôn cảm thấy ghen tỵ với em đấy. Thế nhưng giờ đây tại sao anh ấy lại đối với em như thế, chị không biết, chị luôn cảm thấy anh ấy không phải kiểu người vứt bỏ đi tình yêu của mình để kết hôn với nhà giàu có, anh ấy không phải kiểu người phải chịu cúi đầu, doanh nghiệp Lâm Thị đó, luôn muốn giao ước kết hôn với Lạc Thị, Lâm Sảnh Di rất yêu rất yêu Lạc Tổng, thường xuyên tới tìm Lạc Tổng, cũng biết cách nịnh nọt để ngài chủ tịch vui, nhưng Lạc Tổng chưa bao giờ đồng ý, tại sao bây giờ lại đồng ý chứ? Lạc Tổng chắc chắn không hề thích cô ta!
Tôi hơi cau mày,
Chị Cát Vân, chị là nói...... Tôi vội nói.
Chị không nói gì cả, chỉ là chị đang nhắc em, cũng có thể, sự việc không đơn giản như những gì em nghĩ, chị là cấp dưới của Lạc Tổng, ban đầu vì bố chị mắc bệnh nặng, không có tiền điều trị bệnh, là Lạc Tổng cho chị vay 50 vạn, còn giúp chị tìm chuyên gia, như thế mới giúp bố chị được phẫu thuật, rồi cứu được bố chị, vì thế, chị đã thề với ông trời, chị sẽ tuyệt đối phục tùng Lạc Tổng, Lạc Tổng nói chị làm gì thì chị làm đó, Lạc Tổng đối tốt với ai, chị cũng sẽ đối tốt với người đó. Cát Vân vẫn nói, mặt không biểu cảm, chị tin là cảm giác của mình không sai, chị tin vào tình cảm Lạc Tổng dành cho em, chị chỉ khuyên em, đừng quá vội vàng vứt bỏ đi cảm tình giữa hai người như thế, chị tin, Lạc Tổng cũng có những khổ tâm không thể nói ra được....... đến chị còn tin, vậy thì Tiểu Tô, em yêu Lạc Tổng như thế, nhưng tại sao em lại không tin anh ấy chứ? Nếu em không tin anh ấy, thì thực sự chị cảm thấy đau lòng thay cho Lạc Tổng đấy.
Nỗi khổ tâm không thể nói ra?
Rút cuộc anh ấy có nỗi khổ tâm gì?
Chẳng nhẽ không thể cho tôi biết sao?
Tôi vừa nghĩ muốn hỏi gì đó, nhưng nghe thấy tiếng chuông tháng máy kêu ting một tiếng, thang máy mở ra, đây là tầng hai thuộc phòng hậu cần.
Cát Vân liền dừng lại không nói thêm gì nữa.
Tôi cũng không nói gì thêm.
Lúc này, có người nhìn thấy tôi và Cát Vân đi ra khỏi thang máy, lập tức có người lễ phép bước tới: Chào thư ký Cát, thư ký Tô.
Tôi cười đau khổ, người đó cả khuôn mặt biểu cảm sự kính cẩn, Cát Vân vẫn là một thư ký quyền cao chức trọng, nhưng tôi thì giờ không phải rồi.
Cát Vân khẽ cười ngẩng đầu: Tiểu Tô, chị tiễn em tới đây thôi, chị quay về đây, biết đâu Lạc Tổng lại có việc tìm chị, sau này chúng ta lại nói chuyện nhé
Tôi liền nói: Cảm ơn chị, chị Cát Vân.
Cát Vân nhìn tôi, khẽ nói: Tiểu Tô, đừng quên những gì chị đã nói đấy nhé, có rất nhiều chuyện, chỉ em mới có thể giải quyết được. Chị ấy đưa chiếc hộp giấy trên tay cho tôi.
Chị ấy quay người bước đi vào trong thang máy, thang máy đóng lại, quay lại tầng 18, để tôi lại ở tầng 2 này.
Cô thư ký của phòng hậu cần thấy tôi ôm chiếc hộp giấy, có chút khó hiểu, nhưng cô ta rất nhiệt tình, có thể nói là như một chiếc máy.
Thực ra mấy ngày hôm nay, tôi trải qua rất khó khăn.
Trước đây mọi người đều nghĩ rằng tôi là vợ chưa cưới của Lạc Mộ Thâm, thế nên luôn cung kính nịnh nọt tôi, nhưng mấy ngay hôm nay, vợ chưa cưới của Lạc Mộ Thâm đột nhiên biến thành thiên kim tiểu thư Lâm Sảnh Di của tập đoàn Lâm Thị, thực ra trong lòng của rất nhiều người đều cảm thấy rất sung sướng trước nỗi đau của tôi, là khinh thường tôi, nói xấu sau lưng tôi, chỉ là bởi vì thân phận của tôi vẫn là thư ký, thân phận chức vụ của tôi vẫn còn đó, nên bọn họ trong lòng có nghĩ gì, thì cũng không dám nói ra trước mặt tôi, bề ngoài vẫn tỏ ra lễ phép, tôn trọng tôi.
Còn bây giờ, tôi bị rời khỏi chức vụ đó, bị giáng xuống làm nhân viên của phòng hậu cần mà không có một thông báo chính thức nào, cho nên, bọn họ đều không biết giờ đây tôi không còn là thư ký tổng giám đốc nữa. Bây giờ tôi chỉ là một nhân viên bình thường của phòng hậu cần.
Cho nên, bọn họ vẫn rất nhiệt tình với tôi, sự nhiệt tình đó, thực sự giống như hơi ấm của mùa xuân vậy.
Thư ký Tô, sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến chỗ chúng tôi thế? là đến chơi hay có gì chỉ thị vậy? Một nhân viên nữ cười hỏi tôi.
Đúng rồi. Thư ký Tô, chị đến phòng bọn em, đúng là vinh hạnh cho phòng chúng em quá! Vài người khác cũng nhiệt tình nói.
Nghe họ nói, dường như họ không hề biết giờ đây tôi là người như thế nào, cứ giống như coi tôi là người thân của bọn họ vậy.
Trong lòng không biết là lo hay mừng, tôi đột nhiên rất muốn xem lát nữa biểu cảm của bọn họ sẽ như thế nào. Bây giờ tôi đúng là rất xấu, muốn làm cho những người này phải khó xử một lát.
Nào, để tôi giúp thư ký Tô bê chiếc hộp này, trong này là những gì vậy? Một cô nhân viên vội bước tới nhận lấy chiếc hộp giấy trong tay tôi.
Là đồ của tôi. Tôi khẽ mỉm cười nói, lần này tôi tới phòng hậu cần, là vì...... là vì tôi bị điều xuống phòng hậu cần rồi.
Điều tới phòng hậu cần?
Hơn 10 nhân viên trong phòng bỗng nhiên sững sờ rồi, sắc mặt cũng thay đổi: Thư ký Tô, không phải chị đang đùa đấy chứ? sao lại bị điều xuống phòng hậu cần chứ? tiền lương của phòng hậu cần là thấp nhất trong tập đoàn mà, chị đến làm trưởng phòng à?
Không phải, tôi khẽ lắc đầu, nhưng cười thì rất rạng rỡ, cho dù trong lòng vẫn còn rất buồn, tôi đến không phải làm trưởng phòng, tôi tới làm một nhân viên bình thường thôi!
Mười mấy người nhân viên càng thêm bất ngờ. Bọn họ nhìn nhau, đều là một vẻ bất ngờ không thể tin nổi.
Thư ký Tô, chị là nói thật hay đùa thế? không phải chị đang cố ý đùa bọn em đấy chứ? một nhân viên nữ cố ý dò hỏi tôi.
Tôi không đùa, là thật, tôi khẽ nói, cố ý làm ra vẻ nhẹ nhàng thoải mái, sau này, chúng ta sẽ là đồng nghiệp rồi. Mọi người vui chứ, mọi người có chào đón tôi không thế? ha ha, sau này chúng ta sẽ là người một nhà!
Những người đó lập tức tin những lời tôi nói.
Sắc mặt của bọn họ cũng thay đổi ngay được, đặc biệt là cô nhân viên giúp tôi bê chiếc hộp giấy, cô ta liền đưa lại chiếc hộp vào tay tôi, nét mặt từ cung kính chuyển sang kênh kiệu, cô ta lạnh lùng nói: này, đã là nhân viên đồng cấp với chúng tôi, thì còn lấy cái thân phận đó ra để nói chuyện làm gì hả? lại còn bắt chúng tôi giúp chuyển đồ nữa?
Thái độ đó, đúng là xoay 180 độ luôn.
Tôi ôm lấy chiếc hộp, cười đau khổ, tôi đã bắt cô chuyển đồ chưa hả? là do cô quá nhiệt tình chạy đến bê đấy có biết không?
Nói như vậy, tức là Lạc Tổng đã vứt bỏ cô? nên quẳng cô xuống đây, giờ cô không chỉ không phải là vợ chưa cưới của Lạc Tổng, mà đến cái chức thư ký tổng giám đốc cũng không còn giữ được nữa rồi à? a ha ha, đây là đang diễn phim hay sao? Một bộ phim nhiều sóng gió thăng trầm quá a! Một nhân viên nữ cười móc máy bước tới nói.
Tôi khẽ chớp chớp mắt. Đúng vậy, từ trước đến nay Lạc Mộ Thâm chưa bao giờ mang theo vệ sĩ, nhưng giờ thì lại có vệ sĩ ở bên cạnh, thật đáng sợ......
Chuyện anh ấy và em yêu nhau, chị luôn ủng hộ, Cát Vân khẽ nói, chị có thể nhìn ra tình cảm của anh ấy dành cho em, anh ấy thích em, rất thích, yêu em, cũng rất yêu, anh ấy chưa bao giờ tốt với bất cứ một cô gái nào như thế, chị luôn cảm thấy ghen tỵ với em đấy. Thế nhưng giờ đây tại sao anh ấy lại đối với em như thế, chị không biết, chị luôn cảm thấy anh ấy không phải kiểu người vứt bỏ đi tình yêu của mình để kết hôn với nhà giàu có, anh ấy không phải kiểu người phải chịu cúi đầu, doanh nghiệp Lâm Thị đó, luôn muốn giao ước kết hôn với Lạc Thị, Lâm Sảnh Di rất yêu rất yêu Lạc Tổng, thường xuyên tới tìm Lạc Tổng, cũng biết cách nịnh nọt để ngài chủ tịch vui, nhưng Lạc Tổng chưa bao giờ đồng ý, tại sao bây giờ lại đồng ý chứ? Lạc Tổng chắc chắn không hề thích cô ta!
Tôi hơi cau mày,
Chị Cát Vân, chị là nói...... Tôi vội nói.
Chị không nói gì cả, chỉ là chị đang nhắc em, cũng có thể, sự việc không đơn giản như những gì em nghĩ, chị là cấp dưới của Lạc Tổng, ban đầu vì bố chị mắc bệnh nặng, không có tiền điều trị bệnh, là Lạc Tổng cho chị vay 50 vạn, còn giúp chị tìm chuyên gia, như thế mới giúp bố chị được phẫu thuật, rồi cứu được bố chị, vì thế, chị đã thề với ông trời, chị sẽ tuyệt đối phục tùng Lạc Tổng, Lạc Tổng nói chị làm gì thì chị làm đó, Lạc Tổng đối tốt với ai, chị cũng sẽ đối tốt với người đó. Cát Vân vẫn nói, mặt không biểu cảm, chị tin là cảm giác của mình không sai, chị tin vào tình cảm Lạc Tổng dành cho em, chị chỉ khuyên em, đừng quá vội vàng vứt bỏ đi cảm tình giữa hai người như thế, chị tin, Lạc Tổng cũng có những khổ tâm không thể nói ra được....... đến chị còn tin, vậy thì Tiểu Tô, em yêu Lạc Tổng như thế, nhưng tại sao em lại không tin anh ấy chứ? Nếu em không tin anh ấy, thì thực sự chị cảm thấy đau lòng thay cho Lạc Tổng đấy.
Nỗi khổ tâm không thể nói ra?
Rút cuộc anh ấy có nỗi khổ tâm gì?
Chẳng nhẽ không thể cho tôi biết sao?
Tôi vừa nghĩ muốn hỏi gì đó, nhưng nghe thấy tiếng chuông tháng máy kêu ting một tiếng, thang máy mở ra, đây là tầng hai thuộc phòng hậu cần.
Cát Vân liền dừng lại không nói thêm gì nữa.
Tôi cũng không nói gì thêm.
Lúc này, có người nhìn thấy tôi và Cát Vân đi ra khỏi thang máy, lập tức có người lễ phép bước tới: Chào thư ký Cát, thư ký Tô.
Tôi cười đau khổ, người đó cả khuôn mặt biểu cảm sự kính cẩn, Cát Vân vẫn là một thư ký quyền cao chức trọng, nhưng tôi thì giờ không phải rồi.
Cát Vân khẽ cười ngẩng đầu: Tiểu Tô, chị tiễn em tới đây thôi, chị quay về đây, biết đâu Lạc Tổng lại có việc tìm chị, sau này chúng ta lại nói chuyện nhé
Tôi liền nói: Cảm ơn chị, chị Cát Vân.
Cát Vân nhìn tôi, khẽ nói: Tiểu Tô, đừng quên những gì chị đã nói đấy nhé, có rất nhiều chuyện, chỉ em mới có thể giải quyết được. Chị ấy đưa chiếc hộp giấy trên tay cho tôi.
Chị ấy quay người bước đi vào trong thang máy, thang máy đóng lại, quay lại tầng 18, để tôi lại ở tầng 2 này.
Cô thư ký của phòng hậu cần thấy tôi ôm chiếc hộp giấy, có chút khó hiểu, nhưng cô ta rất nhiệt tình, có thể nói là như một chiếc máy.
Thực ra mấy ngày hôm nay, tôi trải qua rất khó khăn.
Trước đây mọi người đều nghĩ rằng tôi là vợ chưa cưới của Lạc Mộ Thâm, thế nên luôn cung kính nịnh nọt tôi, nhưng mấy ngay hôm nay, vợ chưa cưới của Lạc Mộ Thâm đột nhiên biến thành thiên kim tiểu thư Lâm Sảnh Di của tập đoàn Lâm Thị, thực ra trong lòng của rất nhiều người đều cảm thấy rất sung sướng trước nỗi đau của tôi, là khinh thường tôi, nói xấu sau lưng tôi, chỉ là bởi vì thân phận của tôi vẫn là thư ký, thân phận chức vụ của tôi vẫn còn đó, nên bọn họ trong lòng có nghĩ gì, thì cũng không dám nói ra trước mặt tôi, bề ngoài vẫn tỏ ra lễ phép, tôn trọng tôi.
Còn bây giờ, tôi bị rời khỏi chức vụ đó, bị giáng xuống làm nhân viên của phòng hậu cần mà không có một thông báo chính thức nào, cho nên, bọn họ đều không biết giờ đây tôi không còn là thư ký tổng giám đốc nữa. Bây giờ tôi chỉ là một nhân viên bình thường của phòng hậu cần.
Cho nên, bọn họ vẫn rất nhiệt tình với tôi, sự nhiệt tình đó, thực sự giống như hơi ấm của mùa xuân vậy.
Thư ký Tô, sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến chỗ chúng tôi thế? là đến chơi hay có gì chỉ thị vậy? Một nhân viên nữ cười hỏi tôi.
Đúng rồi. Thư ký Tô, chị đến phòng bọn em, đúng là vinh hạnh cho phòng chúng em quá! Vài người khác cũng nhiệt tình nói.
Nghe họ nói, dường như họ không hề biết giờ đây tôi là người như thế nào, cứ giống như coi tôi là người thân của bọn họ vậy.
Trong lòng không biết là lo hay mừng, tôi đột nhiên rất muốn xem lát nữa biểu cảm của bọn họ sẽ như thế nào. Bây giờ tôi đúng là rất xấu, muốn làm cho những người này phải khó xử một lát.
Nào, để tôi giúp thư ký Tô bê chiếc hộp này, trong này là những gì vậy? Một cô nhân viên vội bước tới nhận lấy chiếc hộp giấy trong tay tôi.
Là đồ của tôi. Tôi khẽ mỉm cười nói, lần này tôi tới phòng hậu cần, là vì...... là vì tôi bị điều xuống phòng hậu cần rồi.
Điều tới phòng hậu cần?
Hơn 10 nhân viên trong phòng bỗng nhiên sững sờ rồi, sắc mặt cũng thay đổi: Thư ký Tô, không phải chị đang đùa đấy chứ? sao lại bị điều xuống phòng hậu cần chứ? tiền lương của phòng hậu cần là thấp nhất trong tập đoàn mà, chị đến làm trưởng phòng à?
Không phải, tôi khẽ lắc đầu, nhưng cười thì rất rạng rỡ, cho dù trong lòng vẫn còn rất buồn, tôi đến không phải làm trưởng phòng, tôi tới làm một nhân viên bình thường thôi!
Mười mấy người nhân viên càng thêm bất ngờ. Bọn họ nhìn nhau, đều là một vẻ bất ngờ không thể tin nổi.
Thư ký Tô, chị là nói thật hay đùa thế? không phải chị đang cố ý đùa bọn em đấy chứ? một nhân viên nữ cố ý dò hỏi tôi.
Tôi không đùa, là thật, tôi khẽ nói, cố ý làm ra vẻ nhẹ nhàng thoải mái, sau này, chúng ta sẽ là đồng nghiệp rồi. Mọi người vui chứ, mọi người có chào đón tôi không thế? ha ha, sau này chúng ta sẽ là người một nhà!
Những người đó lập tức tin những lời tôi nói.
Sắc mặt của bọn họ cũng thay đổi ngay được, đặc biệt là cô nhân viên giúp tôi bê chiếc hộp giấy, cô ta liền đưa lại chiếc hộp vào tay tôi, nét mặt từ cung kính chuyển sang kênh kiệu, cô ta lạnh lùng nói: này, đã là nhân viên đồng cấp với chúng tôi, thì còn lấy cái thân phận đó ra để nói chuyện làm gì hả? lại còn bắt chúng tôi giúp chuyển đồ nữa?
Thái độ đó, đúng là xoay 180 độ luôn.
Tôi ôm lấy chiếc hộp, cười đau khổ, tôi đã bắt cô chuyển đồ chưa hả? là do cô quá nhiệt tình chạy đến bê đấy có biết không?
Nói như vậy, tức là Lạc Tổng đã vứt bỏ cô? nên quẳng cô xuống đây, giờ cô không chỉ không phải là vợ chưa cưới của Lạc Tổng, mà đến cái chức thư ký tổng giám đốc cũng không còn giữ được nữa rồi à? a ha ha, đây là đang diễn phim hay sao? Một bộ phim nhiều sóng gió thăng trầm quá a! Một nhân viên nữ cười móc máy bước tới nói.
/656
|